← Quay lại trang sách

Chương 3

Kanzaki Yayoi gọi điện thoại cho Kusanagi hai tuần sau buổi gặp ở khách sạn Shinjuku. Suốt khoảng thời gian đó, Kusanagi chẳng giúp được gì cho cô cả. Hung thủ của một vụ án khác bị bắt, nên anh bận bù đầu để củng cố chứng cứ và thẩm vấn lại.

“Xin lỗi cô, tôi đang bận tối mắt tối mũi. Tôi cũng tính ghé qua đó một lần xem tình hình thế nào.” Kusanagi bỗng chuyển sang giọng điệu phân trần. “Cô có nghe tin gì từ cảnh sát không?”

“Không ạ. Tôi có hỏi một lần, nhưng chỉ nhận được những câu trả lời không rõ ràng.”

“Vậy à?”

Nghĩ cũng phải. Cảnh sát chỉ nhớ đến người mất tích khi họ tìm thấy thi thể không rõ danh tính thôi.

“À anh Kusanagi ơi, thật ra sau đó, tôi đã đến nhà của bà Takano thêm vài lần nữa.” Yayoi ngập ngừng nói.

“Có phát hiện gì không?”

“Không, chưa đến mức gọi là phát hiện, nhưng có điều này hơi lạ.”

“Lạ thế nào?”

“Mấy người đó tối nào cũng ra khỏi nhà rồi đi đâu đó. Lại còn vào đúng một giờ nhất định.”

“Đợi đã! Cô Kanzaki, tối nào cô cũng theo dõi căn nhà đó à?”

Yayoi im bặt trước câu hỏi của Kusanagi. Anh nghe thấy tiếng cô thở khẽ.

“À không, không phải tôi trách cứ cô đâu.” Kusanagi vội vàng phân bua. “Tôi chỉ thắc mắc tại sao cô bận tâm về gia đình đó đến vậy?”

“Đó là… trực giác mách bảo ạ.”

“Hả? Trực giác à?”

“Để anh chê cười rồi. Ai đời lại nói chuyện trực giác với cảnh sát nhỉ.”

“Không có chuyện đó đâu.”

“Tôi đã thử đến viện dưỡng lão ở Hachioji, nơi cuối cùng chồng tôi ghé qua. Rồi gặp bà cụ đã trò chuyện với chồng tôi hôm đó. Bà bảo chồng tôi ân cần hỏi hạn nên vui lắm. Khoảnh khắc đó, tôi chợt nghĩ, trên đường từ đó về nhà không có lý nào chồng tôi không đến thăm bà Takano. Lúc đến viện dưỡng lão, chồng tôi chắc chắn sẽ nhớ đến bà Takano Hide.”

Lần này tới lượt Kusanagi lặng thinh. Lời Yayoi nói quả có sức thuyết phục. Đó đúng là trực giác, nhưng không phải vô căn cứ. Liệu gọi là trực giác logic được không? Yukawa mà nghe thấy lời này chắc nản lắm đây.

“Cô nói tối nào họ cũng ra ngoài vào một giờ nhất định nhỉ.” Kusanagi hỏi sau khi nhớ lại lời Yayoi kể ban nãy. “Cô có xác định được họ đi đâu không?”

“Vâng, nhưng bám theo đến tận nơi thì tôi hơi sợ…” Cô ngắc ngứ.

Kusanagi đã đoán ra ý đồ của cô. Hẳn cô trông mong điều gì đó ở anh nên mới gọi điện như thế này.

“Tôi hiểu rồi.” Anh nói. “Tối mai tôi rảnh. Chúng ta cùng đến đó theo dõi nhé!”

Bảy giờ ba mươi phút tối hôm sau, Kusanagi và Yayoi cùng ngồi trong một chiếc xe ô tô hạng nhẹ màu đỏ. Chiếc xe này nghe đâu là xe riêng của gia đình Kanzaki. Nhưng cô bảo Toshiyuki chẳng mấy khi dùng đến.

“Có lẽ lúc đi làm anh ấy lái xe nhiều rồi, nên ngày nghỉ muốn được thảnh thơi.”

Trên gương mặt nghiêng nghiêng vừa thốt ra câu đó, dường như đã buông bỏ hy vọng người chồng sẽ sống sót quay về.

Hai người đỗ xe ở lề đường. Phía bên kia con đường, những ngôi nhà kiểu Nhật cổ kính nằm san sát nhau. Căn nào căn nấy đều mang dáng dấp của nhà xây từ năm Chiêu Hòa bốn mươi. Căn nhà thứ ba từ bên trái sang là nhà Takano. Nhìn bề ngoài nó có vẻ không rộng rãi lắm. Kusanagi đoán mặt bằng rộng khoảng ba mươi tsubo.

Theo lời Yayoi hiện có hai cặp vợ chồng tá túc tại đó. Một cặp hình như là vợ chồng cháu trai của bà Takano Hide, cặp còn lại là vợ chồng anh trai của vợ người cháu đó. Ít nhất là họ để lộ cho hàng xóm thấy như vậy.

“Nhưng mà,” cô nói, “hàng xóm không nói gì hay về họ cả. Nghe đâu hồi mới sống cùng bà Takano Hide, họ cũng tỏ vẻ xởi lởi lắm, nhưng bà Takano vừa mất, họ đã trở mặt, giờ thì chẳng thèm chào hỏi ai.”

“Lý do nào mà bốn người đó sống chung với bà Takano Hide vậy?”

“Bà Takano kể với hàng xóm là vợ chồng cháu trai bị đuổi việc, phải dọn ra khỏi ký túc xá của công ty nên đến đây tá túc. Cặp còn lại bà cũng nhận là họ hàng.”

“Ờ.” Một câu chuyện đáng ngờ, Kusanagi nghĩ. “Cô nói hắn bị đuổi việc, vậy giờ hắn có làm gì không? Hay chỉ ăn không ngồi rồi?”

Yayoi khẽ gật đầu. “Theo lời hàng xóm thì cả ngày lông bông. Mà không riêng gì người xưng là cháu trai, người đàn ông còn lại cũng thế.”

“Kẻ đó cũng vô công rồi nghề, không có nơi ăn chốn ở à?”

“Nhưng…” Yayoi hoi nghiêng đầu, “họ không nhọc lòng vì chuyện cơm áo gạo tiền thì phải. Những thứ họ khoác lên người không hề rẻ chút nào.”

“Thế à?”

“Họ cũng không có vẻ đang kiếm việc làm. Tóm lại cả bốn người luôn luôn ở nhà.”

“Nhưng cứ đến tám giờ tối là…”

“Vâng.” Yayoi gật đầu, mắt cô nhìn về hướng chênh chếch. “Cả bốn người sẽ ra ngoài.”

Kusanagi nhìn đồng hồ. Sắp đến tám giờ rồi.

Tám giờ kém ba phút, một người đàn ông ra khỏi nhà trước tiên. Hắn trông to béo. Bụng bia phưỡn ra từ dưới cái áo polo trắng, trông như có bầu mấy tháng. Tiếp đó một người phụ nữ bước ra. Cô ta tầm ba mươi lăm tuổi hoặc nhỉnh thêm đôi chút là cùng. Cơ thể gầy gò, mặt đánh bự phấn.

Hai người đó đứng đợi trước cửa, sau đó đôi nam nữ nữa xuất hiện. Cả hai đều có vóc người nhỏ thó. Người đàn ông mặc bộ thể thao, mái tóc dài buộc hất ra đằng sau. Người phụ nữ khoác áo bò, mặc chân váy dài lượt thượt như chạm đất đến nơi. Cả hai trông có vẻ trên dưới ba mươi tuổi.

“Lần trước đến đây, người đàn ông mặc áo polo trắng đó tiếp tôi ở sảnh.” Yayoi nói.

“Họ không dùng ô tô đúng không?”

“Vâng. Họ toàn đi thành một đám rồi lang thang vậy thôi. Có đôi lần tôi định bám theo, nhưng họ biết mặt tôi.”

“Tôi hiểu rồi. Cô cứ ngồi yên ở đây nhé!”

Kusanagi xuống xe, nhanh chân bám theo hai cặp nam nữ đó.

Hình như họ đi về phía nhà ga. Cặp kém tuổi đi đằng trước, hai người trung tuổi nối gót theo sau. Ở đằng sau quan sát, Kusanagi thấy họ hầu như không nói với nhau lời nào. Dù như hình với bóng cả ngày, nhưng họ không có vẻ thân thiết lắm. Hay bởi cả ngày dài nhìn mặt nhau rồi, nên giờ họ chẳng còn gì để nói với nhau nữa.

Thoạt đầu, Kusanagi nghĩ họ ra ngoài vào giờ cố định chỉ để đi ăn. Nhưng Yayoi bảo khó có khả năng đó lắm. Vì những hôm sushi được giao tới tận cửa, họ cũng rời nhà lúc tám giờ tối.

Trông cũng không giống như đang theo học lớp văn hóa nào, Kusanagi nghĩ vậy trong khi thận trọng giữ khoảng cách an toàn với bốn người ở đằng trước.

Chẳng bao lâu sau, họ đã đến con phố mua sắm. Nói vậy, nhưng tầm này thì chỉ còn lác đác vài cửa hàng mở cửa thôi. Bốn người đó vẫn giữ nguyên tốc độ di chuyển.

Rồi họ đột ngột dừng bước. Sau khi trao đổi đôi ba câu, cả đám lục đục đi vào quán bên cạnh. Đó là quán thịt nướng.

Gì thế này, hóa ra đi ăn tối à?

Thế thì chắc còn lâu mới ra. Kusanagi nhìn ngó xung quanh, nghĩ xem sẽ giết thời gian như thế nào.

Nhưng bốn người đó tách nhau ra. Người đàn ông mặc áo polo trắng và cặp đôi trẻ tuổi chui vào trong quán, riêng người phụ nữ đứng tuổi thì thẳng đường mà tiến. Kusanagi không chần chừ, bám theo cô ta.

Cô ta vừa mân mê suối tóc dài uốn xoăn, vừa lững thững bước trên con phố mua sắm. Chốc chốc, cô ta lại hướng mắt về phía hiệu sách, nhưng không ghé vào đó. Kusanagi cảm giác có gì ám muội.

Thế nhưng…

Khi đến trước cửa tiệm pachinko, cô ta phăm phăm đi vào trong. Lòng đầy nghi hoặc, Kusanagi nối gót theo.

Sau một lúc lâu đi lòng vòng bên trong của tiệm, cô ta ngồi xuống cái máy ở hàng giữa. Tiếp đó, cô ta mua bóng và bắt đầu thả. Kusanagi chọn một chỗ ngồi để dễ bề quan sát cô ta, anh cũng thả bóng để tránh bị nghi ngờ. Lâu lắm rồi anh mới chơi pachinko.

Anh đoán có lẽ cô ta gặp ai đó ở đây. Nhưng chẳng có ai bén mảng lại chỗ cô ta cả. Chỉ thấy cô ta vui vẻ tận hưởng trò chơi pachinko. Cứ thế một tiếng đồng hồ trôi qua.

Cô ta nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy, nhưng ánh mắt nhìn máy pachinko đầy luyến tiếc. Có vẻ cô ta đã thua canh bạc này. Vừa nhìn người khác thả bóng, cô ta vừa đi về phía lối ra. Kusanagi cũng vội vàng đuổi theo.

Người phụ nữ quay lại con đường đã qua. Không có vẻ sẽ tạt ngang tạt dọc. Loáng một cái cô ta đã đến trước quán thịt nướng ban nãy, sau đó cô ta mở cửa, nhòm vào trong. Nhưng cô ta không bước vào đó.

Ba người kia từ trong quán bước ra. Người đàn ông mặc áo polo trắng ngậm tăm trong miệng. Mặt hắn đỏ gay, chắc đã uống bia. Hắn hỏi gì đó, nhưng cô ta lắc đầu. Chắc là hỏi kết quả chơi pachinko. Hắn cười nhạt.

Bốn người bước trên con đường dẫn về căn nhà. Bước chân họ khoan thai hệt lúc đến đây. Nhìn bầu không khí chung quanh họ, chẳng cảm nhận được ý đồ hay mục đích gì. Kusanagi chỉ có thể nghĩ rằng họ ra ngoài để ba người lấp đầy cái bụng rỗng, và một người chơi pachinko. Nhưng tại sao cứ phải là tám giờ tối mỗi ngày? Hay đó chỉ đơn giản là thói quen đúng giờ của họ?

Kết cục, họ về thẳng nhà. Kusanagi dõi mắt trông theo bóng họ mất hút trong căn nhà, rồi mới quay lại xe ô tô, nơi Yayoi đang đợi.

Anh kể tuần tự những việc đã xảy ra cho cô nghe.

“Tôi không thấy có hành động nào khả nghi cả. Giả sử có vấn đề gì thì là những việc họ làm trong quán thịt nướng thôi, nhưng nhìn thế nào, tôi cũng chỉ thấy đơn giản là ăn một bữa cơm. Cô nghĩ sao,” Kusanagi nhìn gương mặt nghiêng của Yayoi rồi hỏi. Nhưng anh chợt sửng sốt. Mặt cô tái mét. “Đã có chuyện gì à?” Kusanagi hỏi.

Yayoi liếm môi. Sau đó chậm rãi quay mặt về phía Kusanagi. “Lúc anh bám theo những người đó, tôi đã đi về phía ngôi nhà. Tôi định tìm xem có manh mối nào không.”

“Rồi sao?” Kusanagi thấy trống ngực đập dồn.

“Thật ra tôi muốn vào bên trong xem thử. Nhưng không có cách nào mở khóa.”

“Cô liều thật đấy.”

“Thế rồi,” cô thở mạnh, “từ bên trong đột nhiên phát ra tiếng động.”

“Hả?” Kusanagi mở to mắt.

“Lúc đó tôi đứng gần cửa sổ. Tôi nghe thấy tiếng đồ đạc đập vào tường, rồi sau đó là tiếng bước chân ai đó chạy rầm rập bên trong.”

“Giọng nói thì sao? Có nghe thấy giọng nói không?”

Cô lắc đầu. “Tôi không nghe thấy.”

“Rồi cô đã làm gì?”

“Tôi nghĩ biết đâu là chồng mình, nên thử đập vào cửa sổ. Có khi chồng tôi bị nhốt trong đó cũng nên. Nhưng không có tiếng trả lời. Loáng một cái đã chẳng còn nghe thấy tiếng động gì nữa. Cửa sổ thì treo rèm kín mít, nên tôi không quan sát được tình hình bên trong.”

Kusanagi thấy tim đập rộn lên. Ngoài bốn người ấy ra, còn ai khác sống trong căn nhà đó ư?

“Anh Kusanagi, liệu đó có phải chồng tôi không? Có khi nào anh ấy bị nhốt và bịt miệng không? Thế nên nhân lúc đám người kia ra ngoài, anh ấy mới vùng vẫy cầu cứu.”

Giọng Yayoi kích động. Cô có vẻ hơi mất bình tĩnh. Nhưng chẳng có căn cứ nào để quy chụp lời nói của cô là ảo tưởng.

“Tôi hiểu rồi. Cô đợi tôi một lát nhé!”

Kusanagi lại xuống xe, lần này anh đi bộ về phía nhà Takano. Hàng rào cũ bao quanh căn nhà đó. Vì thế dù có rướn chân lên cũng không thăm dò động tĩnh bên trong được. Anh điều hòa hơi thở, sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu cho ổn thỏa, rồi đứng trước cổng. Ở đó lắp một cái chuông cửa bằng nhựa. Anh ấn chuông.

Sau vài chục giây, cửa trượt ở sảnh mở ra. Có vẻ cửa lắp bị lệch, cánh cửa rung lên lạch cà lạch cạch. Một người đàn ông ló mặt ra từ phía sau cánh cửa. Đó là người đàn ông trẻ hơn.

“Xin lỗi vì làm phiền đêm hôm thế này.” Kusanagi tỏ vẻ điềm tĩnh, bước vào trong. “Tôi có chuyện muốn xác nhận.”

“Chuyện gì vậy?” Người đàn ông nhíu mày. Gương mặt hắn có vẻ căng thẳng.

Khi Kusanagi giơ phù hiệu cảnh sát ra, hắn bỗng sa sầm mặt mũi.

“Chúng tôi nhận được tin báo từ hàng xóm của anh, rằng có người gây rối trong căn nhà này.”

“Ở đây không có ai gây rối cả.”

“Thế à? Nhưng họ nói đã nghe thấy tiếng ầm ĩ.” Câu nói của Kusanagi khiến biểu cảm của hắn thay đổi rõ rệt. Mặt hắn cắt không còn giọt máu.

“Chắc có nhầm lẫn gì đó. Xin anh đừng nói linh tinh.

“Trước mắt, anh để tôi vào trong xem được không?”

“Sao tôi phải làm thế?” Hắn cáu kỉnh nói.

“Tôi chỉ xem xét một chút. Sẽ xong ngay thôi.”

“Tôi không đồng ý.”

Khi đó, anh nghe tiếng nói vọng ra từ bên trong “Cũng được chứ sao.” Người đàn ông mặc áo polo trắng bước ra từ sau lưng người đàn ông trẻ. Hắn cười đon đả với Kusanagi.

“Cho anh ta vào xem là được chứ gì? Quyết định thế cho nhanh.”

Người đàn ông trẻ gật đầu một cách rụt rè. Hắn không đáp lại.

“Tôi xin phép.” Kusanagi bước vào.

Chỗ cởi giày để ngổn ngang đủ loại giày dép. Rõ ràng là có hơn bốn đôi. Nhưng Kusanagi không mấy bận tâm điểm đó. Giả sử họ có nhốt ai thì cũng không dại gì để giày dép của người đó ở đây.

Nhìn tổng quan, căn nhà dạng nhà ống. Bước vào nhà là thấy ngay cầu thang thẳng trước mặt, bên cạnh cầu thang có một hành lang dẫn vào bên trong. Kusanagi bước vào hành lang.

Phía bên phải hành lang hình như trông ra mảnh vườn, nhưng cái cửa chớp ở đó giờ đang đóng chặt. Mặt trong cửa chớp lắp bốn ô kính. Chốt khóa dạng hình trụ, cài vào phần chồng lên nhau của hai ô kính. Có cả thảy bốn ô kính, nên có hai khóa. Nhưng một trong số chúng không khóa, chắc do khóa hỏng.

Bên trái hành lang là hai phòng kiểu Nhật nối liền nhau. Hai người phụ nữ đang ngồi trong đó. Người phụ nữ đứng tuổi chống một khuỷu tay lên cái bàn thấp, phì phèo hút thuốc. Người phụ nữ trẻ hơn ngồi bó gối, mắt dán vào cái ti vi mười bốn inch cũ. Cả hai ngước nhìn Kusanagi như thể đang nhìn một kẻ dị giáo tà đạo.

“Gì vậy, người này là ai?” Người phụ nữ đứng tuổi hỏi.

“Cảnh sát đấy.” Người đàn ông mặc áo polo trắng đáp. “Hình như hàng xóm báo gì đó.”

“Hừ.” cô ta nhìn vào mắt Kusanagi trong một chốc, rồi lập tức chuyển hướng về cái ti vi. Khi đó, Kusanagi phát hiện trên cổ tay cô ta quấn một chuỗi tràng hạt. Nghĩ đến việc cô ta là người sùng đạo, anh có đôi chút kinh ngạc.

Kusanagi ngó nghiêng bên trong căn phòng. Bức tường tróc sơn và tấm chiếu phai màu cho biết tuổi đời của căn nhà này. Chiếc tủ đựng chén bát thâm thấp xem ra cũng đã khá cũ kỹ. Bên cạnh tủ, hai bình hoa nằm lăn lóc. Cái khung lồng bức thư pháp đặt chỏng chơ trên mặt chiếu. Từ vết bụi bám trên nóc tủ, không khó để đoán ra chúng từng được đặt ở đó. Kusanagi toan hỏi họ sao không cất chúng về đúng chỗ, nhưng rồi lại im lặng. Bởi anh chẳng có lý do gì để hỏi điều đó.

Trong căn phòng kiểu Nhật kế bên kê cái tủ cũ và bàn thờ. Tấm chiếu bẩn phủ đầy bụi bặm. Lạ một điều là trong này không có đèn. Đèn huỳnh quang đáng nhẽ phải treo trên trần nhà đã bị dỡ xuống, đặt ở góc phòng. “Sao anh không lắp bóng đèn?” Kusanagi hỏi.

“À. Tôi cũng đang tính lắp, nhưng đèn hỏng mất rồi.” Người đàn ông mặc áo polo trắng nói.

Trong phòng này có một cửa sổ nhỏ. Trên đó treo tấm rèm màu nâu. Hẳn Yayoi nghe thấy tiếng động khi đứng ở phía bên kia ô cửa sổ này.

Sau đó Kusanagi nhòm vào bếp, còn lên cả tầng hai. Trên đây cũng có hai phòng. Phòng nào cũng để chăn đệm bừa bãi.

“Anh hài lòng chưa? Chẳng có vấn đề gì đúng không?” Người đàn ông mặc áo polo trắng nói sau khi xuống cầu thang.

“Có vẻ thế. Nhưng tạm thời cho tôi số điện thoại cố định ở đây được không? Và nếu được thì cả tên của mọi người nữa.”

“Tên thì thôi chứ. Chúng tôi có làm việc gì xấu đâu.” Người đàn ông cười nhe nhởn.

“Vậy thì chỉ cần tên chủ hộ thôi. Chủ hộ trước đây là bà Takano Hide nhỉ. Còn bây giờ là ai?”

“Là tôi.” Người đàn ông trẻ ở bên cạnh nói xen vào. Kusanagi lấy quyển sổ tay ra, hỏi tên hắn. Hắn xưng tên là Takano Masaki. Xem ra hắn đúng là cháu của bà Hide.

“Những người kia có quan hệ thế nào với anh?”

“Vợ tôi và… vợ chồng người bạn.”

“Bạn à?” Kusanagi hỏi lại. “Anh sống cùng bạn ư?”

“Chúng tôi chỉ ăn nhờ ở đậu một thời gian ngắn thôi.” Người đàn ông mặc áo polo trắng nói.

“Một thời gian ngắn” mà dài đằng đẵng nhỉ, Kusanagi định mỉa mai nhưng rồi lại thôi.