Chương 5
Nghe xong câu chuyện, Yukawa vẫn khoanh tay trước ngực, chẳng nói chẳng rằng một lúc lâu. Đôi mắt phía sau cặp kính đong đầy sự khó chịu và nghi hoặc. Chân phải anh khẽ đung đưa, mặt mũi nhăn nhó.
Kusanagi cũng đoán được cậu ta đang bực bội. Nói gì thì nói, cậu ta ghét cay ghét đắng mấy chuyện kiểu này. Nhưng sự thật như thế thì anh biết làm sao.
“Tôi đến chịu với cậu.” Yukawa cuối cùng cũng cất lời. “Thiệt tình, dăm ba cái chuyện ám muội mà hết lần này tới lần khác đem tới đây. Lần trước là chuyện ma quỷ. Trước nữa là chuyện hồn lìa khỏi xác, rồi giấc mơ tiên tri…”
“Chuyện chẳng đặng đừng mà. Đặc thù nghề nghiệp khiến tôi có cơ hội gặp những chuyện kỳ quặc nhiều hơn người thường.”
“Nhưng có phải tay cảnh sát nào cũng gặp mấy chuyện kỳ bí như cậu đâu. Thế lần này là Poltergeist* à?”
“Làm như tôi muốn gặp ý.”
Yukawa vẫn ngồi yên trên ghế, dang hai tay ra như mời anh nói tiếp.
“Poltergeist là từ tiếng Đức mang nghĩa là hồn ma ồn ào. Người ta nói đồ đạc trong nhà tự dịch chuyển, rồi căn nhà rung chuyển là do hồn ma gây náo loạn, nhưng tôi thấy cậu còn om sòm hơn thế.”
Kusanagi chống hai tay xuống bàn, ra sức giải thích. “Tôi biết là tôi nói nhiều rồi, nhưng đó nhất định là hiện tượng kỳ bí. Sau sự việc, tôi đã điều tra thử, nhưng chẳng có ghi chép nào nhắc đến trận động đất xảy ra tại đó, vào hôm đó cả. Tôi không nhầm lẫn mà cũng không gặp ảo giác. Gì thì gì, còn có một nhân chứng nữa là Kanzaki Yayoi.”
Yukawa chậm rãi đứng dậy, giơ bàn tay chặn trước mặt Kusanagi. “Chẳng có ai tự nhận mình nhầm lẫn hay gặp ảo giác cả. Còn chuyện không phải động đất thì cậu không nói tôi cũng biết.”
“Vậy là cậu công nhận đúng không? Rằng đó là hồn ma quấy nhiễu.”
“Tôi thì hiểu là đã xảy ra một chuyện gần giống hiện tượng người ta gọi là hồn ma quấy nhiễu.”
“Cậu suy luận thế nào về bản chất của hiện tượng đó?”
“Vấn đề ở đó đấy, nhưng tôi cho rằng có một việc quan trọng hơn nhiều so với mánh khóe của hiện tượng ấy.”
“Đó là gì vậy?”
“Cậu không nghĩ là hiện tượng kỳ bí ấy đã xảy ra từ trước đó rất lâu à? Ý tôi là từ hồi bà cụ sống một mình.”
“Tôi không chắc nữa. Nếu thế thì chẳng phải bà cụ sẽ tâm sự với ai đó sao? Nhưng Yayoi bảo cô ta chưa một lần nghe chồng kể chuyện đó.”
“Thế à? Nghĩa là hiện tượng chưa từng xảy ra trước đó mà bây giờ lại xảy ra. Tại sao lại thế? Đó là vấn đề thứ nhất. Vấn đề thứ hai là tại sao bốn người đó không có động thái gì để giải quyết chuyện này. Theo những gì cậu kể, thì rõ ràng đám người đó biết về hiện tượng kỳ bí này. Theo lẽ thường, họ phải có biện pháp nào đó để xử lý chứ. Như là nhờ chuyên gia điều tra chẳng hạn. Họ không làm thế bởi họ biết nguyên nhân. Vả lại họ không muốn bị điều tra nguyên nhân.”
“Biết nguyên nhân ư? Không, nhưng mà,” Kusanagi khoanh tay trước ngực, nhìn lên không trung, “một người phụ nữ quấn tràng hạt ở cổ tay đấy. Tôi không nghĩ sẽ có lời giải thích khoa học cho hiện tượng đó.”
“Tôi không nói vậy nhé. Nếu quấn tràng hạt ở cổ tay thì có lẽ họ vẫn cho rằng đó là chiêu trò của ma quỷ. Đó là câu trả lời theo cách riêng của bọn họ. Có một điểm tôi không hiểu, là sao họ cứ bám trụ căn nhà đó mãi thế.” Yukawa gãi đầu trong lúc bước lại gần cửa sổ, rồi dõi mắt nhìn ra bên ngoài. Đón lấy ánh nắng mặt trời, cặp kính anh đeo sáng bừng lên.
“Cậu có gì muốn nói à?”
Nghe Kusanagi hỏi vậy, Yukawa quay đầu lại. “Cậu báo vụ này cho cấp trên chưa?”
“Báo cáo hả? Chưa đâu. Đang lúc rảnh rỗi không phải điều tra gì lại tự ý làm việc này, lộ ra để bị quạt cho một trận à?”
“Vậy tạm thời cứ báo cáo trên tinh thần bị quở trách đi! Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn cậu nghĩ đấy.”
6
Tiêu cự của ống nhòm chĩa vào tiền sảnh nhà Takano. Đúng lúc hai người đàn ông bước ra ngoài. Bây giờ là hai giờ ba mươi phút chiều. Từ giờ đến lúc xảy ra hiện tượng hồn ma quấy nhiễu vẫn còn sớm chán.
“Có vẻ cá đã cắn câu.” Ngồi trên ghế lái, Makita nói.
“Cắn là cái chắc. Gì thì gì, biết bao ngày mòn mỏi trông ngóng, nằm gai nếm mật trong căn nhà ma quái đó mà.” Kusanagi vừa dõi theo bóng hai người đàn ông qua ống nhòm, vừa đáp.
Đám đàn ông rời nhà bởi nhận được điện thoại của quỹ tín dụng địa phương. Cuộc gọi có nội dung muốn trao đổi về số tiền tiết kiệm của bà Takano Hide, và yêu cầu người được ủy quyền có mặt. Việc quỹ tín dụng gọi đến là sự thật, nhưng do cảnh sát có lời nhờ vả. Kế hoạch của họ là giữ chân mấy người phụ nữ trong nhà.
Tính đến hôm qua, công tác điều tra đã làm sáng tỏ vài chuyện về Takano Masaki. Masaki là họ hàng duy nhất của bà Hide, nhưng bao nhiêu năm trời không liên lạc qua lại. Theo như họ tìm hiểu thì một năm trước hắn nghỉ việc ở công ty, rồi sa chân vào trò bài bạc, nên đang ôm một khoản nợ lớn. Masaki dắt díu vợ đến nhà bà Hide có vẻ là do nhòm ngó khoản tiền tiết kiệm của bà. Hắn cũng rêu rao chuyện có bà bác được thừa kế gia sản kếch xù của chồng với nhiều người.
Lai lịch cặp vợ chồng còn lại thì cảnh sát bọn anh chưa nắm được. Nhưng chắc chắn họ là đám ruồi nhặng bu vào để xâu xé tài sản của bà Hide.
“Nào, xuất phát thôi!” Kusanagi gọi Yukawa ngồi bên cạnh.
Yukawa nhìn đồng hồ đeo tay để kiểm tra giờ giấc. “Chuyện đó đã trao đổi xong xuôi rồi chứ?”
“Phía nhà máy chứ gì? Yên tâm. Họ đã nhận lời giúp chúng ta.”
“Quan trọng hơn, chúng ta sắp đặt như thế thật à?” Makita quay đầu lại hỏi. “Nhỡ thất bại thì kém cỏi quá.”
“Thất bại thì lúc đó tính.” Yukawa thản nhiên nói. “Cảnh sát các cậu thi thoảng chịu bẽ mặt cũng được chứ sao.”
Makita cười khổ sở, nhìn Kusanagi. Kusanagi gật đầu một cái rồi giục hai người họ: “Đi thôi!”
Tư gia nhà Takano vẫn lặng ngắt như tờ. Kusanagi ấn chuông cổng giống hôm trước. Cửa trượt ở sảnh mở hé ra. Tiếng lạch cà lạch cạch chẳng thay đổi.
Người phụ nữ trẻ ló mặt ra. Kusanagi biết cô ta là vợ của Takano Masaki, tên Rie.
Rie có vẻ vẫn nhớ mặt anh. Cô ta gồng cứng người lên với gương mặt sợ sệt. “Có chuyện gì vậy?”
“Thật ra có chuyện này tôi muốn xác nhận lại, xin hãy cho tôi vào trong nhà xem xét lần nữa.” Kusanagi cố nói giọng niềm nở.
“Anh định điều tra gì vậy? Ở đây chẳng có gì đâu.”
“Vậy mới nói,” Kusanagi nhếch mép cười. “Tôi muốn đảm bảo là không có chuyện gì. Được thế thì từ nay về sau dù hàng xóm có báo điều gì về gia đình cô, tôi có thể bảo với họ là chẳng có vấn đề gì ở đây hết.”
“Họ hay báo đến thế cơ à?”
“Cũng không phải thường xuyên, nhưng việc họ đoán già đoán non đủ điều là sự thật. Đại loại như nghe thấy tiếng động lạ này…”
Đúng lúc đó, người phụ nữ đứng tuổi từ bên trong đi ra. Cô ta nhìn chòng chọc gương mặt của Kusanagi và Yukawa.
“Có chuyện gì vậy?”
“À, mấy vị này bảo muốn vào xem xét lần nữa.”
“Hừ, dai như đỉa đói. Ai báo tin vậy? Bà thím nhà bên à?”
“Ờ thì, nhiều người báo lắm.” Kusanagi lấp liếm.
“Lắm người rảnh thật. Thôi được rồi, tôi cho anh vào đi vậy. Nhưng đây là lần cuối cùng đấy.”
Kusanagi vừa cúi đầu cáo lỗi, vừa cởi giày ra. Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Lúc đó là hai giờ bốn mươi lăm phút chiều.
Giống hôm trước, anh băng qua hành lang, đi vào căn phòng trong cùng. Bên trong vẫn bẩn thỉu y nguyên. Vỏ hộp đồ ăn liền rỗng để chỏng chơ.
Yukawa thích thú nhìn cột nhà và bức tường. Kusanagi ghé tai anh thì thầm. “Cậu nghĩ sao?”
“Hay lắm!” Nhà vật lý đáp. “Đúng như tôi dự đoán. Các điều kiện trùng khớp. Từ mức độ hư hại của vật liệu xây dựng, đến kết cấu căn nhà, tất cả đều lý tưởng”
Quả nhiên anh không nói ra miệng cụm từ “để hiện tượng kỳ bí xảy ra.”
Kusanagi lại nhìn đồng hồ. Đã quá hai giờ năm mươi phút một chút.
“Thế nào rồi, anh cảnh sát? Không có gì lạ phải không?” Người phụ nữ đứng tuổi đứng ở hành lang, khoanh tay trước ngực nói. Đúng là trên cổ tay cô ta quấn tràng hạt.
“Có vẻ thế. Nhưng cẩn tắc vô áy náy, hãy để chúng tôi xem xét thêm chút nữa.”
“Các anh làm thế này khác nào xâm phạm quyền riêng tư.”
Không đếm xỉa đến lời cô ta nói, Kusanagi giả vờ kiểm tra bên trong tủ tường.
“Đợi đã, anh đang làm gì vậy?” Giọng cô ta sắc lẻm.
Yukawa đứng ở cuối hành lang, trên tay cầm túi nylon màu trắng: “Tôi tìm thấy thứ này bên cạnh tủ lạnh.” Yukawa thong thả nói. “Có lẽ là xi măng gia dụng.”
“Xi măng ư?” Kusanagi nhìn người phụ nữ. “Cô dùng làm gì thế?”
“Tôi chịu. Chắc mấy ông chồng dùng để sửa sang chỗ nào đấy thôi. Thế đã đủ chưa? Anh vừa lòng rồi chứ? Mau rời khỏi đây đi!”
Trong tiếng nạt nộ của người phụ nữ, Kusanagi lại nhìn đồng hồ lần nữa. Ba giờ chiều rồi. Đột nhiên rộ lên tiếng gỗ cọt kẹt. Tiếp đó tấm chiếu lắc lư, rồi bàn thờ rung lên lạch cạch.
Takano Rie hét lên. Người phụ nữ đứng tuổi trọn trừng mắt sợ hãi.
“Đến lúc rồi.” Kusanagi nháy mắt ra hiệu với Makita.
Makita đứng chắn trước mặt hai người phụ nữ đó. “Ở đây nguy hiểm lắm, các chị ra ngoài đi!” Anh vừa nói vừa đẩy hai người đó về phía sảnh.
Yukawa đứng trước bàn thờ, nhìn ngó xung quanh. Đồ đạc rung chuyển không ngừng, bức tường bong tróc tả tơi.
“Ghê thật! Đây chính là hồn ma quấy nhiễu à?” Giọng anh phấn khích. “Tôi ngạc nhiên đấy. Tình huống này có phải cứ muốn là tạo ra được đâu.”
“Giờ không phải lúc vui mừng đâu.” Kusanagi gào lên.
“Cậu nói đúng.”
Yukawa lấy ra một cái móc từ trong áo jacket, rồi chọc đầu móc vào tấm chiếu ở dưới chân. Khi kéo móc lên thì mép chiếu cũng bị nhấc lên theo. Kusanagi vội vàng tới giúp sức, lột chiếu ra. Tấm lát sàn màu đen lộ ra trước mắt.
Kusanagi tháo tấm lát sàn. Một tảng bê tông rõ ràng mới đông cứng gần đây hiện ra ngay dưới đó.