Chương 7
Tại phòng thẩm vấn, Takano Masaki khai như sau.
“Lúc đầu món nợ chỉ xấp xỉ ba triệu yên thôi. Chẳng rõ từ lúc nào lãi mẹ đẻ lãi con, đội lên đến gần hai mươi triệu. Thật đấy, đến nước này tôi còn nói dối làm gì. Đang chẳng biết bấu víu vào đâu để trả nợ thì tôi bỗng nghĩ đến bác Takano. Bác gái thừa kế gia sản của bác trai, nên chắc chắn có khối tiền tươi thóc thật, tôi nghe ông chú đã mất nói vậy. Thế là tôi đánh liều đến đó, biết đâu lại được cưu mang. Gặp rồi bác bảo nếu không có nơi ăn chốn ở, thì cứ ở đây lâu lâu cũng được. Nhờ thế tôi bắt đầu sống cùng bác. Chưa được bao lâu thì Kondo mò tới. Hắn là kẻ đòi nợ thuê. Hắn nói sẽ không buông tha cho đến khi tôi trả hết nợ, lại còn lôi thêm cả phụ nữ đến sống cùng. Tôi bảo với bác đó là vợ chồng người bạn. Thế mà bác chẳng lấy làm khó chịu, còn bảo lúc khó khăn hoạn nạn phải tương trợ lẫn nhau, chẳng biết có phải do bác cô quạnh bấy lâu nay không nữa. Lừa gạt bà bác tử tế như vậy tôi cũng khổ tâm lắm chứ. Nhưng bằng mọi giá, tôi phải biết được chỗ bác giấu tiền. Tại vì bác bảo không tin tưởng ngân hàng, đồng tiền phải đi liền khúc ruột mà. Biết được chuyện đó, thừa lúc bác không để ý, Kondo đã lục tung sàn nhà lên, còn dòm ngó đằng sau mái nhà nữa. Nhưng chẳng thấy tăm hơi tiền đâu cả. Cuối cùng ngày đó cũng đến.”
Hôm đó, Kondo say khướt. Hắn bực bội vì mãi không tìm thấy tiền. Bao lâu nay hắn luôn tỏ vẻ hiền lành trước mặt bà Hide, nhưng giờ phút này đã bộc lộ bản chất thật. Hắn tóm cổ áo bà Hide, thô bạo tra hỏi chỗ giấu tiền. Hắn bảo cháu mụ không trả được nợ, mụ trả thay là đương nhiên.
Trái tim bà Hide vốn yếu đuối. Cú sốc khi bị đứa cháu phản bội, và nỗi sợ hãi trước sự tráo trở của Kondo khiến bệnh tình phát tác, và bà cứ thế lìa trần. Masaki khai sự việc diễn biến quá nhanh, “Tôi còn tưởng bác đóng kịch.” Kondo cũng vỗ vào má bà một lúc lâu để xác nhận thực hư.
Nhưng điều họ thực sự ngạc nhiên là khoảnh khắc tiếp theo. Một người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện trong vườn. Anh ta mặc bộ com-lê màu xám.
Người đó chỉ tay vào mặt đám người Masaki rồi nói: “Tôi đã chứng kiến từ đầu đến cuối, hành vi của các người chính là giết người. Tôi sẽ báo cảnh sát, để các người chịu hình phạt thích đáng.”
Đương nhiên, người đàn ông mặc com-lê là Kanzaki Toshiyuki.
Bị Kanzaki nặng lời trách móc, Kondo nổi khùng lên. Thấy Kanzaki toan đi báo cảnh sát, hắn từ đằng sau lao vào tấn công anh ta, rồi bóp cổ. Hắn biết võ judo, trình độ nhị đẳng. “Trong nháy mắt đã có hai thi thể, tôi không biết phải làm sao nữa.” Takano Masaki nói. Có lẽ đó là cảm xúc thật của anh ta.
Bọn họ quyết định chuyển bà Hide tới bệnh viện. Nhưng với thi thể của Kanzaki thì không thể làm thế. Bởi nếu điều tra cảnh sát sẽ phát hiện đó là án mạng. Thế là bọn họ giấu thi thể bên dưới sàn nhà của căn phòng kiểu Nhật. Sau khi đào hố, chôn thi thể vào đó thì đổ bê tông lên. Còn ô tô của Kanzaki, sau khi xóa mã khung, Kondo đã đem nó đến một nơi tiêu hủy xe nổi tiếng để vứt bỏ.
Việc còn lại là tìm ra chỗ tài sản bà Hide cất giấu. Nhưng bọn họ không tài nào tìm được.