Chương 4
Đúng một tuần sau thời điểm xảy ra vụ án, Yajima Takako bỗng dưng đưa ra chứng cứ ngoại phạm của mình.
Chị ta đích thân đến tổ điều tra đồn cảnh sát Hisamatsu, chìa tấm biên lai cho một điều tra viên xem. Đó là biên lại quán cà phê chị ta đến vào hôm xảy ra vụ án. Chị ta tưởng vứt đi rồi, hóa ra vẫn còn trong túi xách. Ngày tháng trên biên lai đúng là ngày 13, trên đó cũng in con số cho thấy đã thanh toán vào lúc 6:45 tối. Quán tên Điệp Khúc. Đúng lúc đang rảnh rỗi nên Kusanagi cùng cậu đàn em Makita đã đi xác thực chứng cứ ngoại phạm này.
Quán Điệp Khúc nằm ở khu phố ba Ginza. Quán nằm trên tầng hai của tòa nhà, nên từ trong quán có thể nhìn xuống đường Chuo qua vách kính. Nội thất và đồ trang trí đều được chăm chút tỉ mỉ, có vẻ quán chú trọng phong cách cao cấp. Kusanagi hơi ngạc nhiên, bởi Yajima Takako khai vô tình bước chân vào đây, nên anh cứ đinh ninh là quán kiểu bình dân thôi. Hơn nữa, việc chị ta quên một quán dễ tìm như thế này quả là kỳ lạ.
“À vâng, đúng là vị khách này từng đến đây.” Chủ quán nói khi nhìn bức ảnh Kusanagi đưa, anh ta trẻ trung, mặc áo sơ-mi trắng, trông thật hợp rơ với làn da rám nắng. Bức ảnh chụp Yajima Takako.
“Anh chắc chứ?”
“Tôi chắc chắn. Để xem nào, thứ Năm tuần trước phải không?”
Nếu là thứ Năm thì đúng ngày 13 rồi.
“Trí nhớ anh tốt thật. Ngày nào cũng nườm nượp khách khứa thế này mà.”
“Vì chúng tôi cũng đang tìm người này.” Chủ quán nói. “Chị ấy bỏ quên đồ.”
“Quên đồ ư?”
“Các anh chờ tôi một chút nhé!”
Anh ta đến quầy thu ngân, rồi quay lại với cái túi giấy nhỏ trên tay, sau đó lấy món đồ trong túi ra trước sự chứng kiến của Kusanagi. Đó là một hộp phấn cũ.
“Chị ấy để quên thứ này trên ghế. Tôi đoán sớm muộn gì chị ấy cũng quay lại lấy, nên mới cất đi.”
“Chúng tôi sẽ chuyển cho chị ta.”
“Vậy thì đỡ cho tôi quá ạ.”
“Nhưng mà,” Kusanagi nói. “Có đúng là người phụ nữ trong ảnh không? Phiền anh nhìn kỹ lại một lần nữa.”
Chủ quán nhìn lại bức ảnh, vẻ hơi khó chịu.
“Chắc chắn là người này.” Nói rồi anh ta trả lại bức ảnh. “Thật ra hôm đó có một vụ rắc rối. Nhưng gọi là rắc rối thì hơi quá.”
“Rắc rối gì vậy?”
Kusanagi vừa hỏi xong, chủ quán dáo dác nhìn xung quanh, rồi ghé sát mặt anh.
“Trong đồ uống của vị khách này có côn trùng.”
“Côn trùng ư?”
“Một con bướm nhỏ, cỡ một, hai xăng-ti-mét bay vào cốc trà đá của chị ấy.”
“Thế là vị khách nữ đó làm ầm lên à?”
“Không hề,” chủ quán lắc đầu. “Lúc ấy tôi tình cờ có mặt ở đó, nên chị ấy gọi tôi lại nói nhỏ. Nhờ thế mà các vị khách khác không phát hiện. Đương nhiên tôi đã đổi cho chị ấy đồ uống khác.”
“Có chuyện đó nữa à?”
Kusanagi thắc mắc tại sao Yajima Takako không khai điều này với cảnh sát. Dù chị ta không nhớ nổi tên hay địa chỉ của quán, nhưng nếu muốn đưa ra chứng cứ ngoại phạm thì đáng lẽ phải kể chuyện này ra chứ.
“Xin hỏi,” đến đây Makita hỏi chủ quán. “Trong trường hợp này, thông thường người ta sẽ đòi miễn tiền đồ uống đúng không?”
“Đương nhiên là thế. Nhưng khi đó, vị khách này nằng nặc trả tiền cho bằng được, nên chúng tôi đành nhận.”
“Nằng nặc trả tiền à?” Kusanagi nhìn chằm chằm vị khách đang trả tiền ở quầy thu ngân. Đúng lúc khách nhận biên lai.
Anh cảm giác thứ chị ta muốn là tờ biên lai.
Sau khi rời khỏi quán, Kusanagi cùng Makita đến nhà Yajima. Takako đã về nhà.
Trông thấy hộp phấn, gương mặt chị ta có vẻ mừng rỡ đôi chút. “Tôi để quên ở quán đó à? Cứ tưởng làm mất ở đâu rồi chứ.”
Kusanagi xác nhận lại chuyện con bướm trong cốc trà đá. Vẻ mặt chị ta như sực nhớ ra.
“Anh nhắc tôi mới nhớ, đúng là có chuyện đó. Sao tôi lại không nhớ ra nhỉ? Ờ đúng rồi. Một con bướm nhỏ bay vào cốc. Nhưng tôi chưa uống ngụm nào, nên không muốn làm lớn chuyện.”
“Nếu chị nhớ ra chuyện này sớm hơn thì đã không phải mỏi chân đi lại rồi.” Kusanagi dò xét.
“Ừ nhỉ, nhưng lúc đó lòng tôi rối như tơ vò, nên đầu óc không còn minh mẫn. Xin lỗi các anh.” Chị ta cúi đầu.
Lúc ra khỏi nhà Yajima, Kusanagi trông thấy Akiho đang đi ở đằng trước. Bước chân cô bé trông thật nặng nề. Kusanagi nhớ ra mình chưa hỏi chuyện cô bé này.
“Chào cháu,” anh đánh tiếng.
Akiho dừng bước với vẻ cảnh giác.
“Cháu vừa tan học à?” Anh tươi cười hỏi.
“Các chú tìm ra hung thủ chưa?” Akiho hỏi bằng biểu cảm cứng nhắc. Giọng điệu như bà cụ non.
“Các chú đang tiến hành điều tra. Nên nếu cháu phát hiện ra điều gì, thì cho chú biết nhé.”
Cô bé lập tức làm vẻ mặt hờn dỗi.
“Người lớn sẽ không chịu tin chuyện cháu nói đâu.”
“Không có chuyện đó đâu. Thế cháu có điều gì muốn nói à?”
Akiho nhìn lại mặt Kusanagi. “Chú nhất định sẽ không tin đâu.”
“Không có chuyện đó đâu, chú hứa đấy.”
Lời Kusanagi nói khiến gương mặt Akiho thoáng phân vân. Nhưng rồi cô bé nhanh chóng mở miệng.
Đúng là người lớn sẽ thấy chuyện đó khó tin. Từ giữa câu chuyện, Kusanagi chỉ hùa vào mấy lời cảm thán.
Chuyện quả cầu lửa chắc là cô bé nhìn nhầm thôi. Chẳng liên quan gì đến vụ án cả. Kusanagi nghĩ thầm trong bụng.
Nghe Kusanagi báo cáo, gương mặt thanh tra Mamiya vô cùng cau có. Ông buộc phải thừa nhận chứng cứ ngoại phạm của Yajima Takako quá hoàn hảo. Hành động từ khi ra khỏi cửa đến khi về nhà của chị ta hầu như đã được chứng minh. Đương nhiên có một vài khoảng trống độ hai mươi, ba mươi phút, nhưng bấy nhiêu đó thì không đủ để thực hiện hành vi phạm tội.
“Vậy là việc điều tra quay lại vạch xuất phát à? Tôi nghĩ người phụ nữ đó rất đáng ngờ.” Có vẻ Mamiya chưa chịu bỏ cuộc.
Thanh tra hiềm nghi chị ta không phải vì chị ta không có chứng cứ ngoại phạm. Mà bởi cảnh sát đã làm rõ, phần lớn hợp đồng bảo hiểm nhân thọ đứng tên Yajima Tadaki đều được ký kết trong vài tháng trở lại đây.
“Nhưng tôi vẫn không hiểu. Chuyện chị ta không nhận ra mình bỏ quên hộp phấn thì cũng không có gì lạ, nhưng chuyện côn trùng bay vào đồ uống phải để lại ấn tượng sâu sắc cho chị ta chứ. Khi bị truy hỏi về chứng cứ ngoại phạm đương nhiên phải đem chuyện này ra nói trước tiên.”
“Nói thì nói vậy, nhưng nếu chị ta đã bảo quên rồi thì chúng ta chỉ còn cách tin thôi.” Mamiya nói với gương mặt nhăn nhó. “Hay chị ta có đồng phạm là đàn ông?”
Nội bộ tổ điều tra coi đây là lập luận có tính thuyết phục. Nhưng xung quanh Takako, chẳng tìm ra bóng hình người đàn ông nào có khả năng đó.
“Đã điều tra nhóm máu của nhân viên xưởng cơ khí Yajima, hai người có nhóm máu A, một người nhóm máu O. Không có ai nhóm máu B.” Makita nói. Ở thời điểm hiện tại, cảnh sát cho rằng hung thủ có nhóm máu B. Từ đầu mẩu thuốc lá còn sót lại trong gạt tàn ở hiện trường mà họ suy đoán như vậy. Nạn nhân Yajima Tadaki có nhóm máu O, lại không hút thuốc. Có thể nói đầu mẩu thuốc lá là vật duy nhất hung thủ bỏ lại. Trong hai lon cà phê, một lon đã lau sạch dấu vân tay. Trên tay nắm cửa cũng tìm thấy vết lau tương tự.
Ngoài ra, ở hiện trường còn có túi thể thao của Yajima Tadaki, bên trong túi chỉ để mấy quyển tài liệu của công ty.
Tối đó, lúc Kusanagi đang thưởng thức bữa tối muộn tại quán mì ramen cạnh đồn cảnh sát thì điện thoại di động reo vang. Là Yukawa gọi tới.
“Tình hình sau đó thế nào?” Giọng điệu Yukawa thật thảnh thơi.
“Đang lao đao lắm đây. Ăn một đòn phản công bất ngờ từ Yajima Takako.” Kusanagi trình bày sơ lược về chứng cứ ngoại phạm của chị ta.
“Thú vị thật!” Yukawa có vẻ hào hứng. “Mánh khóe đang dần hiện ra rồi.”
“Mánh khóe ư?” Kusanagi siết chặt điện thoại trong tay.
“Tôi có thứ này muốn cho cậu xem. Tối mai, hãy đến phòng nghiên cứu của tôi!”
“Ra vẻ quan trọng hóa quá đấy. Nói luôn đi xem nào!”
“Trăm nghe không bằng một thấy. Thế nhé!”
“Ơ, chờ đã.” Kusanagi vội vàng nói. “Có chuyện này chắc cậu thích đấy. Muốn nghe không?”
“Tùy xem nội dung thế nào.”
“Đảm bảo cậu muốn nghe. Dù sao cũng là chuyện về quả cầu lửa.”
“Ồ!”
“Muốn nghe rồi phải không?”
Kusanagi thuật lại câu chuyện Akiho kể.
“Tuyệt vời!” Nghe hết câu chuyện, Yukawa cảm thán ở đầu dây bên kia.
“Tôi mong chờ cuộc gặp ngày mai đấy.”
“Ơ, này.” Điện thoại ngắt kết nối ngay khi Kusanagi bật ra tiếng.