Chương 5
Đến trường đại học vào buổi tối quả là rùng rợn, Kusanagi vừa bước đi trong khuôn viên khoa Khoa học tự nhiên trường đại học Teito vừa nghĩ vậy. Anh nhớ hồi sinh viên, có lần phải ở lại trường vào giờ này. Câu lạc bộ cầu lông luyện tập đến tận khuya, nên anh cứ ở lì trong phòng thể chất.
Lúc anh gõ cửa phòng nghiên cứu số mười ba bộ môn Vật lý thì đã quá tám giờ tối. Vậy mà vẫn thấy vài thanh niên ra dáng sinh viên đi tới đi lui trên hành lang. Một lần nữa anh cảm nhận nỗi cơ cực của những sinh viên chuyên ngành khoa học tự nhiên.
Một tay cầm cái cốc sứ có vẻ rẻ tiền, Yukawa ngồi trên ghế. Trong cốc chắc vẫn là cà phê hòa tan mọi khi.
“Tôi vừa lắp đặt dụng cụ xong, đang nghỉ xả hơi một tẹo. Cậu uống cà phê không?”
“Không, tôi không uống đâu.” Kusanagi khẽ xua tay, đưa mắt nhìn bàn thí nghiệm ở bên cạnh. Nửa thân trên của ma-nơ-canh nằm trên đó. “Cái gì đây?”
“Còn cần giải thích hay sao? Đó là mô phỏng nạn nhân Yajima Tadaki. Tôi mượn từ chỗ nghiên cứu hiệu ứng chiếu sáng.”
“Có phát hiện gì rồi?”
“Đưa ra được kết luận theo cách của tôi thì đúng hơn là phát hiện.”
“Thế đó là gì, nói tôi biết đi!”
Yukawa đặt cốc sứ xuống, đứng dậy, bước lại gần bàn thí nghiệm.
“Ma-nơ-canh này nặng phết đấy. Mới có nửa thân trên đã thế này, nếu mà mượn cả thân người thì chết mệt.” Yukawa quay đầu nhìn Kusanagi. “Ma-nơ-canh đã thế, người thật thì còn mệt nữa đúng không? Nạn nhân có thân hình cường tráng, lại không cứng như ma-nơ-canh. Khiêng được ông ta lên giường chắc là cực nhọc lắm.”
“À.” Kusanagi buông câu cảm thán.
“Từ tình trạng hiện trường có thể suy luận đơn giản thế này, Yajima ngồi trên ghế đối điện với hung thủ, chiếc bàn ở giữa. Anh ta uống cà phê bị bỏ thuốc ngủ, nên giữa chừng thiếp đi, rồi bị hung thủ siết cổ. Tuy nhiên,” Yukawa giơ ngón tay trỏ lên, “sao hung thủ phải khiêng Yajima lên giường? Nếu mục đích của hắn là giết người, thì cứ để Yajima ngủ gục trên ghế và siết cổ là xong.”
Kusanagi đặt tay lên miệng. Cậu ta nói đúng. Anh thắc mắc sao đến tận bây giờ chưa có ai khác phát hiện ra điều đó.
“Chuyện khó hiểu không dừng lại ở đó. Tại sao hung thủ không dọn dẹp cà phê ở trên bàn? Mất công lau dấu vân tay dính trên đó, chi bằng hắn đem lon cà phê đi có phải chắc cú hơn không? Đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn cũng thế. Nếu cho rằng hung thủ sơ ý bỏ quên thì có phần vô lý.”
“Vậy phải giải thích thế nào?” Kusanagi sốt sắng hỏi.
Yukawa tháo kính, dùng vạt áo trắng lau mắt kính rồi lại đeo lên mắt.
“Suy luận của tôi như sau. Việc nằm trên giường là chủ ý của Yajima. Chủ nhân của lon cà phê và đầu mẩu thuốc lá không có thật, tất cả đều do anh ta một tay sắp xếp. Có nghĩa là Yajima Tadaki không bị sát hại. Anh ta tự tử rồi dựng hiện trường giả như một vụ án mạng.”
“Tự tử ư?” Kusanagi cao giọng. “Đùa à? Nếu là tự sát thì cậu giải thích tình trạng hiện trường như thế nào?”
“Giải thích như bình thường thôi. Kết quả là dẫn đến kết luận như vậy. Anh ta đã lựa chọn cái chết để cứu gia đình, nhân viên. Bởi nếu tự tử trong thời hạn một năm kể từ khi mua bảo hiểm nhân thọ thì không được chi trả tiền bảo hiểm.”
“Ngớ ngẩn vừa thôi. Từ trước đến giờ tôi đã tận mắt chứng kiến bao nhiêu thi thể, nhưng chưa bao giờ gặp thi thể nào tự siết cổ mình cả. Đương nhiên tôi không nói chuyện đó không có khả năng. Ví dụ tôi nghe nói nếu dùng khăn tay ướt siết cổ, thì sau khi nạn nhân bất tỉnh, lực siết sẽ không yếu đi, nên vẫn mất mạng. Nhưng đó là ngoại lệ. Còn nhìn vết siết cổ của vụ này, tôi không tài nào nghĩ rằng nạn nhân tự siết cổ mình.”
“Vụ án lần này là ngoại lệ của ngoại lệ. Yajima Tadaki đã lên một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ để tự siết cổ mình.”
Kusanagi lắc đầu, nói đi nói lại câu “Không thể nào.”
Yukawa lấy một thứ gì đó từ túi áo trắng ra. Là sợi dây anh lượm được ở xưởng cơ khí Yajima bữa trước.
“Tôi đã nhìn ra bản chất của sợi dây này. Cậu nghĩ nó là gì?”
“Tôi chịu.”
Yukawa lập tức mất hút ở bên kia cái giá sách. Lúc quay lại, trên tay anh cầm một thứ Kusanagi không ngờ đến. Đó là một cây cung.
“Cái đó là…”
“Sợi dây thực chất là dây cung của cây cung này. Cậu nhìn cho kỹ đi, giống nhau đúng không?”
Trên cây cung căng một sợi dây mảnh. Đối chiếu với sợi dây nhặt ở xưởng cơ khí Yajima, quả nhiên là cùng một thứ. Vòng tròn nhỏ ở đầu sợi dây là để móc vào cây cung.
“Trên bức tường của nhà xưởng dán tờ giấy ghi dòng chữ Nhất xạ nhập hồn đúng không? Câu nói đó được những người bắn cung sử dụng. Ngày xưa tôi có cậu bạn ở câu lạc bộ bắn cung, nên đã có lần nghe cậu ta nói. Cậu nên điều tra cặn kẽ lai lịch của Yajima Tadaki. Tôi dám chắc đến hơn tám mươi phần trăm là anh ta có kinh nghiệm với môn bắn cung.”
“Tôi sẽ thử điều tra. Nhưng việc đó thì có liên quan gì?”
“Tôi sẽ giải thích ngay bây giờ. Cậu nhìn là hiểu đúng không, dây cung sẽ căng khi bị kéo với một lực rất mạnh. Tôi đoán Yajima Tadaki đã lợi dụng lực kéo này để siết cổ mình. Vấn đề là cách thức thực hiện.”
Yukawa trở lại chỗ bàn thí nghiệm, sau đó anh đặt cây cung cách đầu ma-nơ-canh khoảng vài xăng-ti-mét. Tiếp theo anh chỉnh vị trí dây cung sao cho nó chạm vào phần cổ của ma-nơ-canh. Đầu ma-nơ-canh nằm giữa dây cung và cây cung.
“Nào, đương nhiên để yên thế này thì chẳng có gì xảy ra cả. Đến đây sẽ có một dây cung nữa xuất hiện.” Yukawa mở ngăn kéo của bàn thí nghiệm, lôi ra một sợi dây cung mới toanh. “Tuy nhiên dây cung này dài hơn dây cung đang kéo căng kia ba xăng-ti-mét. Tôi đã đến câu lạc bộ bắn cung, nhờ họ đặc biệt làm giúp dây cung này. Nghe nói khi đã sành sỏi về bắn cung, người ta chỉ mua vật liệu là sợi mảnh rồi bện thành dây cung cho phù hợp với mình. Hội viên làm giúp tôi dây cung này cứ cằn nhằn là chưa làm dây cung dài như thế này bao giờ.”
Yukawa móc một đầu của dây cung dài hơn vào một đầu của cây cung, sau khi quấn quanh cổ ma-nơ-canh một vòng, thì móc nốt đầu còn lại vào đầu kia của cây cung. Dây cung bị chùng một chút.
“Vậy là có hai dây cung móc trên cây cung. Nhưng giờ sợi dây có vai trò uốn cong cây cung là dây ngắn hơn. Ở trong trạng thái này, điều gì sẽ xảy ra nếu cậu cắt dây ngắn?” Yukawa đố Kusanagi.
“Điều gì à, đương nhiên cây cung giương thẳng ra rồi. Nhưng còn một dây cung nữa móc ở đó.”
“Lần này lực của cây cung sẽ tác động lên dây cung. Khi dây cung bị kéo căng nghĩa là cổ ma-nơ-canh bị siết chặt.” Yukawa mỉm cười như muốn nói “Cậu rõ rồi đúng không?”
“Ý cậu là sau khi thực hiện mánh khóe này, Yajima đã cắt dây cung ngắn à?”
“Dù làm vậy cũng đủ để kết liễu mạng sống của mình, nhưng anh ta không làm như vậy. Anh ta đã dày công tính toán để khiến mình mất mạng trong lúc mê man vì thuốc ngủ.”
“Nghĩa là sử dụng tiểu xảo để dây cung ngắn tự đứt à? Bằng cách dùng đồng hồ hẹn giờ hay một thứ gì đó tương tự.”
“Hẳn là sử dụng đồng hồ hẹn giờ rồi. Nhưng vấn đề là dùng cách gì để cắt dây. Tôi đã rối trí chỗ này. Tóm lại, để sử dụng cho cung tên, thì dây cung phải làm từ vật liệu bền và chắc chắn. Dùng dao hoặc kéo có thể cắt đứt dây, nhưng lại cần một cơ chế tương đối phức tạp cho dây tự đứt. Tôi đang nghĩ xem có mánh khóe nào đơn giản, gọn nhẹ hơn không.”
“Rồi sao, người tài giỏi như cậu chắc nghĩ ra đáp án rồi đúng không?”
“Nói là tôi nghĩ ra thì không đúng lắm. Gì thì gì, tôi cũng đã có gợi ý mà.” Dứt lời, Yukawa lại cầm sợi dây nhặt ở nhà xưởng lên. “Đoạn dây cung này có lẽ ra đời trong những lần Yajima Tadaki làm thí nghiệm. Rồi tôi quan sát mặt cắt của dây. Quả nhiên không có dấu vết bị cắt bằng dao. Nhìn trên kính hiển vi, đầu của từng sợi đều tròn nhẵn. Đến đây tôi đã biết mánh khóe đó là gì.”
“Mánh khóe gì vậy?”
“Nhiệt.”
“Nhiệt ư?”
“Dây cung cấu tạo từ polyethylen mật độ cao. Tuy có độ bền cơ học, nhưng khả năng chịu nhiệt kém. Nói cách khác, nung chảy cho đến khi đứt là cách nhanh nhất. Vậy dùng cách gì để tạo nhiệt?” Yukawa với tay lấy sợi dây điện để ở góc bàn thí nghiệm. Ở đầu dây gắn một que kim loại dài khoảng năm xăng-ti-mét. “Dùng cái này. Cậu có nhớ thứ gắn ở đầu dây này không?”
Bị hỏi vậy nhưng Kusanagi không tài nào nhớ ra, nên chỉ biết nghiêng đầu.
“Cậu cũng thấy ở xưởng cơ khí Yajima rồi mà? Mỏ hàn được sử dụng để làm bình đựng nước tẩy rửa kính chắn gió ô tô. Đây là mỏ hàn đã được cắt ngắn.”
“À.” Anh đã nhớ ra. Đó là cái máy Tanaka sử dụng. Yukawa dùng kìm kẹp vào phần cán của mỏ hàn, rồi cho nó chạm nhẹ vào dây cung đang kéo căng.
“Yajima Tadaki chắc chắn đã chuẩn bị một công cụ đơn giản để cố định mỏ hàn ở trạng thái này. Nhưng hôm nay tôi giữ như thế này. Đáng lẽ tôi phải chuẩn bị cả đồng hồ hẹn giờ, nhưng chẳng còn tay để bê nữa, nên chúng ta sẽ dùng đồng hồ hẹn giờ Kusanagi nhé!”
“Đồng hồ hẹn giờ Kusanagi?”
“Khi nào tôi ra hiệu, thì cậu cắm dây điện nối với mỏ hàn vào ổ cắm.”
Theo lệnh của Yukawa, Kusanagi cầm phích cắm của dây điện lên, đứng sẵn bên cạnh ổ cắm.
“Nguy hiểm đấy. Đừng có lại gần cây cung nhé! Nhưng hãy nhìn cho thật kỹ!”
“Biết rồi.”
“Nào, chuẩn bị. Bật công tắc!”
Hiệu lệnh vừa cất lên, Kusanagi liền cắm dây điện vào ổ cắm.
Ngay lập tức, mỏ hàn trong tay Yukawa đỏ rực lên. Giống với màu anh trông thấy ở xưởng cơ khí Yajima.
“Dây cung sắp đứt!” Yukawa hét lên.
Ngay sau đó, một tiếng lạch cạch vang lên, cây cung và ma-nơ-canh chỉ chuyển động trong chốc lát. Dây cung cho đến ban nãy còn kéo căng đã bị đứt mất một phần, rủ đầu xuống. Dây cung còn lại thế chỗ, kéo căng siết cổ ma-nơ-canh.
“Đừng rời mắt! Vẫn còn tiếp đấy.” Yukawa nói. Mỏ hàn vẫn tiếp tục tỏa nhiệt. Nhiệt độ này khiến cho dây cung còn lại tan chảy.
Cùng với một âm thanh chát chúa, cây cung nhảy bắn trên bàn thí nghiệm. Cùng lúc đó, dây cung bị đứt bay lên không trung. Đầu dây cháy không ngừng, ngọn lửa trông như đang nhảy múa.
“Tắt công tắc, Kusanagi!”
Bị Yukawa hối thúc, Kusanagi cuống cuồng rút phích cắm. Yukawa cẩn thận đem mỏ hàn còn nóng đến bồn rửa tay.
“Đó là bản chất của quả cầu lửa à?” Kusanagi lẩm bẩm. “Vậy ra đêm trước hôm xảy ra vụ án, Yajima đã làm thí nghiệm lần cuối cùng. Và cảnh tượng đó đã bị cô bé Akiho trông thấy ư?”
“Chắc chắn đầu dây cung cháy là thủ phạm gây ra vết sém trên thảm. Thêm nữa,” Yukawa nói rồi chỉ tay vào cổ con ma-nơ-canh, “cậu nhìn cái này đi!”
Nhìn chỗ Yukawa chỉ, Kusanagi khẽ cảm thán. Trên cổ ma-nơ-canh để lại vết trầy sắc gọn. Đó không phải vết siết cổ bình thường.
“Như cậu thấy đấy, khi dây cung thứ nhất bị đứt, không còn thứ gì cản trở lực của cây cung nữa, nên cây cung sẽ giương thẳng ra. Lực này khiến dây cung quấn quanh cổ ma-nơ-canh lập tức bị kéo căng. Ma sát đó tạo thành vết trầy xước này.”
“Đó chính là nguyên nhân gây ra vết thương trên cổ Yajima à?”
Kusanagi ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Tất cả mảnh ghép đã được chắp nối lại.
“Thế nào hả cảnh sát Kusanagi?” Yukawa hỏi. Anh nở nụ cười nơi khóe môi, hẳn là vì mãn nguyện với kết thúc của thí nghiệm.
“Nhưng ở hiện trường có thấy mánh khóe này đâu.”
“Đương nhiên đồng phạm đã xử lý gọn gàng rồi. Nhìn thì tưởng là mánh khóe phức tạp, nhưng lại không kềnh càng cho lắm. Kể cả cây cung này, nếu tháo rời thành ba phần, thì có thể cất gọn vào trong túi thể thao.”
“Nghĩa là có đồng phạm ư?”
“Chắc vậy. Xác suất phải đến 99,9 phần trăm.”
Bao suy nghĩ quẩn quanh trong đầu Kusanagi. Nếu đến khách sạn đó vào ban đêm, rủi ro bị bắt gặp không nhiều. Hay là Yajima Tadaki và đồng phạm đã thống nhất chỗ giấu chìa khóa từ trước? Đồng phạm tìm thấy chìa khóa, hiên ngang đi vào trong phòng. Sau đó, vừa cẩn trọng hết mức để không chạm vào thi thể, vừa thu dọn tất cả mánh khóe. Nếu cứ thế mà cầm đi thì sẽ trơ trọi cái túi thể thao rỗng, nên hắn mới phải nhét mấy quyển tài liệu mình đem theo vào trong túi.
“Vậy đồng phạm là Takako à?” Kusanagi nói.
“Cậu nghĩ thế sao?” Yukawa hỏi.
“Tôi đoán sai à?”
“Tôi nghĩ Yajima Tadaki không nói kế hoạch này cho vợ biết. Thường thì người ta nghĩ vợ sẽ ngăn cản.”
“Nếu thế thì là người đàn ông đó ư?” Gương mặt Sakai Yoshiyuki hiện lên trong tâm trí anh.
“Có thể lắm. Việc ông ta có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo hơn bất cứ ai ngược lại càng đáng ngờ.”
“Được rồi!” Kusanagi đứng dậy. “Yukawa, cậu có thể làm lại thí nghiệm này cho các sếp của tôi xem không?”
“Nếu cần thì chỉ còn cách đó.”
“Chắc chắn là cần rồi.” Kusanagi chạy như bay về phía cửa.