Chương 2
Seto Fuyuko là nhân viên nữ làm việc tại đại lý quảng cáo. Naoki quen nàng khi công ty hắn triển khai chiến dịch thúc đẩy doanh số bán hàng cho sản phẩm mới. Đó là chuyện của một năm trước. Dáng vẻ nàng khoác trên người bộ com-lê có thiết kế cứng nhắc, tác phong làm việc nhanh thoăn thoắt hiện lên thật tươi mới trong mắt Naoki. Xung quanh hắn, chẳng có người phụ nữ nào coi trọng sự nghiệp điển hình như nàng cả.
Mối tình chớm nở từ những cuộc gọi của Naoki. Sau vài lần ăn uống cùng nhau, cả hai nhanh chóng tiến đến quan hệ thể xác. Quãng thời gian bên nhau, nàng đã thể hiện những khía cạnh rất nữ tính của mình. Có lúc nàng thốt ra những lời ghen ghét, thi thoảng lại làm mình làm mẩy y như những cô gái mới lớn. Những khác biệt so với lúc làm việc của nàng từng khiến Naoki bối rối, về sau lại thu hút hắn. Cuối cùng hắn mê nàng như điếu đổ.
Vợ hắn, Shizuko thì hiền lành và điềm tĩnh, như một cô học sinh giỏi, nhất nhất việc gì cũng phải chu toàn. Trong hoàn cảnh nào, cô cũng nghĩ cho chồng con trước tiên. Hắn thích tính cách đó, nên mới lấy cô làm vợ, nhưng năm tháng qua đi, giờ hắn lại chán ngấy sự cẩn trọng thái quá của cô. Hắn thay người tình như thay áo. Nhưng chẳng có mối tình nào bền lâu. Chưa kể vài cuộc tình một đêm nữa.
Nhưng với Fuyuko thì khác. Hắn tìm thấy niềm hạnh phúc trong khoảng thời gian ở bên nàng. Chẳng mấy sau đó, hắn lại tham lam muốn ở bên nàng trọn đời trọn kiếp. Nhưng cảm xúc ma xui quỷ khiến này về sau lại trở thành nỗi ân hận của hắn.
Vụng trộm được nửa năm, Fuyuko có thai. Đó là cái giá phải trả cho màn mây mưa không dùng biện pháp tránh thai, cũng bởi men rượu dẫn lối, hắn tự huyễn hoặc rằng “Cưới người phụ nữ này cũng không sao.” Biết chuyện nàng mang thai, lần đầu tiên hắn thấy hoảng hồn. Hắn không thể để nàng sinh đứa bé ra. Đúng là hắn từng có suy nghĩ cưới nàng, nhưng chưa hề chuẩn bị tinh thần làm điều đó.
“Trước sau gì anh cũng chia tay vợ, em chịu khó đợi đến lúc đó nhé!”
Hắn cũng thốt ra câu cửa miệng của bao gã đàn ông khốn đốn khi thu dọn tàn cuộc ngoại tình. Quan trọng là phải bỏ cái thai đã. Chuyện sau đó thì để sau đó tính, hắn nghĩ vậy.
Nhưng mấy câu văn vở đó còn khuya mới thuyết phục được Seto Fuyuko. Sau khi giải quyết cái thai, nàng bắt đầu có những hành động khiến Naoki hốt hoảng. Bằng cách nào đó, nàng chuyển đến tòa chung cư đối diện nhà hắn. Hơn nữa, cửa sổ nhà hắn nhìn thẳng vào căn hộ đó.
“Tiền thuê nhà đắt quá, nên chung cư đó chẳng có ma nào thuê cả, nhiều căn còn trống lắm. Có điều căn đó còn trống đúng là may mắn. Em cảm tưởng như định mệnh sắp đặt vậy.”
Naoki nhớ lại dáng vẻ hân hoan đó của Fuyuko. Thứ nàng đưa hắn lúc ấy là chiếc chìa khóa hắn đang cầm trên tay. Đàn ông nào cũng thấy bức bối khi người tình ở quá gần. Không dừng lại ở đó, Fuyuko còn gây sức ép đủ đường cho Naoki. Nàng bám theo Shizuko đi mua sắm, có lúc lại gọi điện cho hắn để nói câu gọn lỏn “Tối nay anh nhắm rượu với cá bơn đúng không?” Rồi lúc Naoki và Shizuko sóng đôi đi dạo, nàng sẽ cố tình đi từ hướng ngược lại, chạm vào tay hắn khi họ lướt qua nhau. Một lần nọ, Naoki vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy nàng đang dùng ống nhòm quan sát mình.
Nếu hắn đem chuyện này ra phàn nàn, y như rằng nàng sẽ vặn lại.
“Lỗi tại anh đấy. Có em ở bên rồi còn sống với vợ mãi. Em muốn quấy rầy anh đấy. Vì em yêu anh, nên không nhẫn nhịn được.”
Dần dần Naoki thấy sợ Fuyuko. Nếu nhắm mắt làm ngơ, không hiểu nàng sẽ gây ra những chuyện gì.
“Anh đang nung nấu ý định bỏ rơi em phải không?” Thi thoảng nàng thốt ra lời đó khi cả hai đang mặn nồng. “Nếu anh có ý định đó thì hãy nói cho em ngay nhé! Em sẽ rời bỏ anh. Nhưng anh đừng mong được yên ổn. Em sẽ tung hê tất tật chuyện về anh cho mọi người xung quanh. Kể cả người của công ty em, hay công ty anh. Đương nhiên cả vợ anh nữa. Sau đó, em sẽ đòi tiền bồi thường. Bởi anh đã thề thốt sẽ cưới em làm vợ mà. Em biết một luật sư rất cao tay. Anh cứ chuẩn bị tinh thần đi.”
Vẻ mặt nàng khi nói những lời này sao mà giống loài yêu ma quỷ quái. Naoki thấy cơn lạnh chạy dọc sống lưng, rối rít thanh minh: “Anh không hề có suy nghĩ đó.”
Gần đây, cứ hở ra là hắn nghĩ phải giải quyết sớm thôi. Hắn cảm giác sự chịu đựng của Fuyuko đã đến giới hạn. “Nhưng…” Naoki vừa trân trối nhìn cái chìa khóa vừa nghĩ. Hắn không ngờ nàng lại làm như thế này.
Một thứ gì đó chuyển động trong căn hộ của Fuyuko lọt vào tầm mắt hắn. Naoki lom lom chĩa ánh nhìn về phía đó. Đúng lúc một người đàn ông trung niên lạ mặt rón rén bước vào trong. Minemura đứng sau lưng ông ta. Người đàn ông mặc bộ đồ màu xanh tím than trông như đồng phục. Có lẽ ông ta là quản lý chung cư.
Hai người chậm rãi xô đổ giá treo quần áo, hạ cơ thể Fuyuko lơ lửng trên đó xuống đất. Do ban công che khuất tầm nhìn, nên chuyện sau đó ra sao, Naoki không thấy rõ. Nhưng rất nhanh sau đó, người quản lý đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài. Vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm trọng.
Tiếp đó đến lượt Minemura đứng dậy. Cậu ta áp điện thoại trên tai, quay mặt về phía Naoki. Điện thoại của Naoki réo vang. Hắn ấn nút nghe, không đợi Minemura lên tiếng đã sốt sắng hỏi, “Tình hình thế nào rồi?”
“Em cũng không rõ, nhưng chắc hết đường cứu vãn rồi anh ạ. Cô ta không thở cũng không có mạch đập.” Giọng Minemura u ám. Hắn thấy cậu ta lắc đầu trong căn hộ đối diện.
“Vậy à?”
“Người quản lý vừa liên lạc với bệnh viện và cảnh sát rồi.”
“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi cậu nhé!”
“Không có gì ạ. Vậy em nên làm gì với rèm cửa ạ?”
“Rèm cửa ư?”
“Để rèm mở có được không ạ?”
“À, không, cậu đóng rèm giúp tôi.”
“Em hiểu rồi.”
Hắn trông thấy Minemura đóng rèm sau khi dập máy. Naoki thở dài một hơi não nề rồi đứng dậy. Cơ thể hắn nặng như chì. Hắn muốn cứ thế này lặn mất tăm. Nhưng hắn không thể làm thế. Việc cảnh sát tìm đến đây chỉ còn là vấn đề thời gian. Minemura thật thà như đếm, chắc chắn sẽ không nói dối cảnh sát.
Trước lúc đó, có một việc hắn phải làm. Hắn ra khỏi phòng, đến phòng khách. Minemura nói đúng, Shizuko đang ngồi trên sofa. Mặt cô xanh như tàu lá.
“Anh ơi, ở tòa chung cư đối diện.”
“Anh biết rồi.” Naoki cố điều hòa hơi thở. Nhưng chỉ thấy mỗi lúc một khó thở thêm. Hắn nói trong nhịp thở gấp gáp. “Thực ra anh có chuyện này muốn nói với em.”
Hình như Shizuko nuốt nước bọt.