Phần 5 TIÊN TRI Chương 1
Bàn ăn bày biện thịnh soạn, món chính là hải sản. Shizuko chẳng mấy khi chế biến thịt, chắc bởi cô không thích. Minemura Hidekazu mang chai vang trắng vị thanh mát đến đây, có lẽ do biết sở thích của cô. Naoki rất ưng điểm này của cậu ta. Tận tâm với những điều nhỏ nhặt, giỏi tùy cơ ứng biến. Lắm lúc hắn nghĩ cậu ta làm kỹ sư đúng là uổng phí tài năng.
“Thấy bảo rượu Sur Lie làm từ nho thu hoạch sớm, nên có một chút hương vị trẻ trung. Mà em chỉ nghe vậy thôi, chứ thật ra lơ mơ lắm ạ.” Minemura giải thích về chai rượu mình mang đến. Hắn thừa biết cậu ta đang cẩn trọng hết mức để việc giảng giải kiến thức không khiến cho người nghe thấy khó chịu.
“Hương vị dịu nhẹ, ngon thật anh nhỉ!” Shizuko cầm ly rượu trên tay, quay sang Naoki như muốn tìm kiếm đồng minh. Ừ, hắn gật đầu. Thú thực, hắn chẳng phân biệt được sự khác nhau của các loại rượu vang. Hắn khoái rượu Nhật hơn.
Minemura là đàn em của Naoki hồi đại học. Cậu ta kém hắn ba tuổi, cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ thuyền buồm. Có điều hai người học khoa khác nhau, Naoki học khoa kinh tế, còn Minemura theo khoa kỹ thuật. Họ không gắn bó keo sơn từ hồi đó. Mang tiếng là câu lạc bộ thuyền buồm nhưng gọi là hội nhóm thể thao thì đúng hơn. Giữa đàn anh và đàn em luôn tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách.
Tình cảm xưa được nối lại khi Minemura vào làm tại công ty của Naoki. Naoki trực thuộc phòng Truyền thông, còn Minemura đầu quân cho phòng Phát triển sản phẩm, dù trong công việc chẳng mấy khi va chạm, nhưng giữa họ có điểm chung là thuyền buồm. Naoki tậu được thuyền riêng ngay sau khi ra trường, một năm vài lần cùng chiến hữu dong buồm ra khơi, giờ lại có thêm một cấp dưới đáng tin cậy, nên thấy vững tâm lắm.
Mười năm trôi qua, mối quan hệ vẫn được vun đắp. Vài ngày trước khi ra khơi, Minemura sẽ đến nhà Naoki bàn về chuyến đi. Tối nay cậu ta cũng đến vì lý do đó. Tiện thể mời cậu ta thưởng thức tài nghệ nấu nướng của vợ mình là sự biết ơn theo cách riêng của Naoki.
Lúc chai rượu Minemura đem đến sắp cạn, điện thoại di động để trên tủ đựng ly réo inh ỏi.
“Ô kìa, anh Sugawara có điện thoại.” Minemura nói.
“Thế hả? Có việc gì mà gọi vào giờ này nhỉ?” Naoki đứng dậy, nhưng không vội lấy điện thoại ngay. Một dự cảm chẳng lành lướt qua. Hắn thấy bực bội bản thân, sao lại bất cẩn không tắt nguồn điện thoại chứ.
Điện thoại vẫn réo liên hồi. Không nghe máy thì thế nào Shizuko và Minemura cũng sinh nghi. Cực chẳng đã, Naoki đành nhấc máy lên nghe. “Vâng, a lô.”
Hắn hít một hơi thật sâu, lắng nghe giọng phụ nữ thân quen vang trên điện thoại: “Em đây.”
“À, chào anh.” Dự cảm của hắn đã đúng. Naoki quay lưng về phía hai người ở bàn ăn.
“Anh đang ở đâu thế?”
“Không, tôi đang bận tiếp khách, tôi sẽ gọi lại sau ạ.”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia cười phá lên trước diễn xuất của Naoki. “Anh đang ở nhà chứ gì?”
“Vâng. Cho nên tôi sẽ gọi lại cho anh sau ạ. Mong anh thứ lỗi.” Hắn nói liến thoắng, toan dập máy luôn.
“Đừng có dập máy đấy! Anh mà dập máy em sẽ gọi thêm vài lần nữa. Cũng đừng hòng tắt điện thoại. Gọi di động không được em sẽ gọi đến nhà anh. Em biết số mà.”
Toàn thân Naoki nóng ran. Hành xử của nàng rõ ràng khác mọi khi.
“Vâng, tôi hiểu ạ. Vậy phiền anh chờ một lát.”
Naoki vẫn áp điện thoại trên tai, rồi mở cửa, đi ra hành lang. Hắn cố không nhìn Shizuko và Minemura, vì không biết nên trưng ra vẻ mặt gì trước họ.
Hắn chui vào phòng kế bên. Đây là phòng làm việc của hắn.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đừng làm khổ anh chứ!” Naoki nói sau khi ngồi phịch xuống ghế.
“Sao anh lại khổ sở? Anh muốn giấu chuyện về em đến thế sao?”
“Em hiểu chuyện chút đi. Vợ anh đang ở ngay bên cạnh.”
Nghe đến đây, người phụ nữ bật ra tiếng “á à” có vẻ ngạc nhiên.
“Anh đã hứa sẽ nói chuyện về em với vợ anh đúng không? Vậy thì để cho chị ta biết được rồi đó.”
“Anh nói là sẽ lựa thời điểm thích hợp còn gì? Những chuyện thế này rất quan trọng thời điểm.”
“Anh lúc nào cũng nói thế. Em nghe đến nhàm cả tai rồi.”
“Tóm lại, mai anh sẽ gọi cho em. Được chưa?”
“Không được.” Nàng đáp câu gọn lỏn.
Naoki len lén buông tiếng thở dài.
“Có gì mà không được?”
“Em mất lòng tin ở anh rồi. Anh có thật lòng muốn chia tay vợ không đấy? Cứ lừng khừng mãi thế này em không tin cũng phải thôi.”
“Anh không lừa em đâu. Bỏ cái trò hờn dỗi như con nít đó đi!” Naoki khẽ thì thào. Hắn lo Shizuko và Minemura ở phòng bên nghe thấy.
“Giờ anh nói luôn đi!”
“Hả?”
“Nói chuyện về em với vợ anh.”
“Đừng đòi hỏi vô lý! Kiểu gì thì kiểu anh sẽ nói sớm thôi.”
“Cái gì vô lý?” Giọng nàng đầy kích động. “Lúc nào cũng sớm thôi, sớm thôi. Rốt cuộc em phải đợi bao lâu nữa thì anh mới vừa lòng? Em không đợi nữa đâu. Nên mới phải gọi điện thoại thế này.”
“Em thừa biết là có hối thúc anh cũng vô ích mà.” Naoki đổi sang giọng van nài.
“Nếu anh không nói được thì để em. Anh đưa điện thoại cho vợ đi!”
“Như vậy đâu có được. Thôi được rồi. Mai gặp nhau nói chuyện đàng hoàng nhé! Em muốn gặp ở đâu?”
Về phần mình, Naoki muốn thoát khỏi tình huống này càng sớm càng tốt. Nhưng nàng dứt khoát không nghe.
“Để vợ anh nghe máy đi!”
“Đừng có ngớ ngẩn!”
“Anh nghĩ em nói những lời này để đùa à?”
“Nhưng rõ ràng em đang mất bình tĩnh đúng không? Phải để cho đầu óc tỉnh táo đã!”
Nghe đến đây nàng lập tức im bặt trong chốc lát. Đối với Naoki mà nói, sự im lặng này quả là đáng sợ.
“Đáng lẽ anh nên thật lòng với em.” Giọng nàng trầm xuống.
“Ý em là sao?”
“Anh đang ở trong phòng mình đúng không? Anh mở rèm ra xem nào!”
“Cái gì?”
“Em bảo anh mở rèm ra. Hay anh không muốn nhìn thấy bản mặt em lúc này?”
Cảm giác bất an vụt qua tim Naoki. Người đàn bà này đang nghĩ cái quái gì không biết.
Hắn vươn tay, nắm vào mép tấm rèm. Rồi kéo tấm rèm sang một bên.
Hình ảnh một tòa chung cư hiện lên trước mắt hắn, hắn nhìn thấy ban công của căn hộ đối diện. Tấm rèm gắn trên cửa sổ của căn hộ đó cũng mở toang hoác. Trong căn hộ, người phụ nữ đứng quay mặt về phía hắn. Thứ nàng cầm trên tay hẳn là điện thoại di động.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?” hắn hỏi.
“Nếu anh không thật lòng thì em cũng chuẩn bị tinh thần rồi.” Dứt lời, nàng lùi về phía sau.
Bên đó có một giá treo quần áo bằng ống sắt. Giá dạng trượt, nên có thể điều chỉnh độ cao, có vẻ ống đã được chỉnh cao hết cỡ. Trên giá chẳng treo bộ quần áo nào. Nhìn thấy thứ đang đung đưa trên giá, Naoki nín thở. Đó là một sợi dây, đầu dây buộc thắt nút hình tròn.
“Này, em tính làm gì thế?”
Nhưng nàng không trả lời. Chỉ trèo lên trên vật gì đó kê dưới giá. Tiếp đó nàng ngoảnh mặt về phía Naoki, rồi đưa cổ qua thòng lọng.
“Này, Fuyuko!” Naoki gọi tên nàng. “Đùa vậy không hay đâu!”
“Em không đùa! Em đã bảo chuẩn bị tinh thần rồi mà.
“Dừng lại đi em! Đừng làm chuyện ngu xuẩn.”
“Nếu muốn ngăn cản, xin hãy nghe thỉnh cầu của em.”
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ thú nhận với vợ. Trong một ngày gần đây anh nhất định sẽ nói. Thế nên em đừng nghĩ chuyện dại dột.”
“Em không tin lời anh nữa. Anh chuyển máy cho vợ ngay bây giờ đi! Em sẽ cố hết sức để bày tỏ nỗi lòng của mình với vợ anh.”
“Tha cho anh đi mà! Sao phải đe dọa anh thế này? Giày vò anh em vui lắm à?”
“Anh thì sao? Khổ đau anh gây ra cho em bao nhiêu lâu nay, anh tính thế nào? Em không chịu được nữa. Thà chết đi còn hơn.”
“Xin lỗi. Anh có lỗi với em. Cho nên, em đừng.”
“Gọi vợ anh đến đây!”
“Bây giờ thì không được.”
“Tại sao lại không được?”
“Tại vì anh không có lựa chọn.”
“Vĩnh biệt anh.”
Hắn nhìn thấy nàng nhảy khỏi bục. Cái giá treo quần áo lắc lư nghiêng ngả.
“Ôi không, Fuyuko!” Naoki gào thét. “Này, này Fuyuko!”
Hắn không nghe thấy gì trên điện thoại nữa. Hắn nhìn chòng chọc vào bên trong căn phòng phía đối điện. Cơ thể nàng lơ lửng giữa phòng. Đầu đổ gục về phía trước, hai tay buông thõng. Trông không giống như đang đóng kịch.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng ai đó chạy huỳnh huỵch trên hành lang. Tiếp đó là tiếng gõ cửa rầm rầm.
“Anh Sugawara, anh mở cửa ra một chút được không ạ? Lớn chuyện rồi.” Giọng của Minemura vọng đến.
Đợi mãi không thấy Naoki trả lời, Minemura bèn tự mở cửa ra. Thấy điện thoại trong tay Naoki, vẻ mặt cậu ta thoáng do dự.
“Ôi, em xin lỗi. Anh vẫn đang gọi điện thoại ạ?”
“Không. Tôi xong rồi.” Naoki tắt cuộc gọi.
“Khinh khủng quá anh ạ. Có người phụ nữ tự tử ở căn nhà đối diện đấy.” Đôi mắt Minemura đỏ ngầu.
“Cậu trông thấy à?”
“Vâng. Em vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy cảnh tượng đó.” Nói đến đây hình như Minemura nhận ra cửa sổ phòng này đang mở hé rèm.
“Anh Sugawara cũng thấy rồi ạ?”
“Ờ.”
“Chúng ta nên báo cảnh sát nhỉ. Em nghĩ ngoài chúng ta ra, không có ai trông thấy đâu ạ.”
“Không, chờ chút đã!” Thấy Minemura sắp sửa ra ngoài, Naoki liền ngăn lại. “Shizuko thì sao?”
“Vợ anh cũng thấy ạ. Chị ấy sốc lắm. Giờ có lẽ đang nằm nghỉ trên sofa.”
“Thế à?” Naoki cắn môi. Bao nhiêu suy nghĩ đang cuộn trào trong đầu hắn. Tất cả là một mớ hỗn loạn. Sắp xếp chúng không phải chuyện đơn giản.
“Anh Sugawara, em báo cảnh sát nhé!”
“Đợi đã!” Naoki xòe bàn tay phải ngăn lại. “Tôi đang qua lại với người phụ nữ đó.”
“Anh nói sao?” Minemura trợn tròn mắt.
“Giờ không có thời gian để giải thích cụ thể sự tình, tóm lại là như vậy. Thế nên ban nãy cô ta mới gọi điện cho tôi. Còn dọa nếu tôi không thú nhận chuyện vụng trộm với vợ thì sẽ chết. Tôi cứ tưởng cô ta dọa suông thôi.”
“Rồi cô ta tự tử thật ạ?”
“Chuyện là vậy đấy.” Naoki gật đầu. Bao sức lực trong người bị rút hết cả.
“Không thể nào…?” Có vẻ ngôn từ của Minemura cũng bay biến hết.
Naoki đưa hai tay ôm đầu.
“Chết dở! Nếu cảnh sát điều tra căn hộ của cô ta, thế nào chẳng biết lý do cô ta tự tử. Nếu vậy công ty cũng sẽ phát hiện ra.”
“Em hiểu rồi. Anh Sugawara, tạm thời em cứ qua đó xem thế nào đã. Đưa cô ta đến bệnh viện biết đâu lại giữ được tính mạng. Thôi em qua đó nhé!”
“Chẳng biết cứu được không nữa.” Naoki bất lực đáp lại. Câu nói của Minemura nhen lên cho hắn tia hy vọng mong manh, nhưng bóng tối bao trùm trước mắt vẫn còn nguyên đó.
“Em không biết. Nhưng chỉ còn cách đó thôi đúng không ạ?”
“Cậu nói đúng. Vậy phiền cậu qua đó giúp tôi.”
“Em hiểu rồi. Em sẽ báo kết quả ngay.”
“Chìa khóa ở đây.” Naoki mở ngăn kéo bàn, lấy cái chìa khóa cất bên trong. Nhưng Minemura lắc đầu.
“Tự ý xông vào không hay ạ. Vẫn nên nhờ quản lý chung cư mở cửa giúp.”
“Ờ, cậu nói phải.” Minemura nói đúng.
Minemura rời khỏi phòng, nhưng không ra phòng khách mà đi thẳng ra sảnh. Hắn không biết cậu ta nói gì vói Shizuko.
Naoki nhìn chiếc chìa khóa trong tay mình. Chiếc chìa khóa mang tới cơn ác mộng.