← Quay lại trang sách

Chương 5

“Cậu nghĩ sao?” Kusanagi hỏi khi họ vừa ra khỏi chung cư.

“Cậu thì nghĩ thế nào?” Yukawa hỏi vặn lại. Lần nào cũng có màn hỏi xoáy đáp xoay như thế này.

“Tôi không rõ. Nhưng nhìn cô bé đó, tôi có cảm giác lời cô bé nói là thật. Xem nào, những người cơ thể yếu ớt hay có trực giác nhạy bén kéo lại đúng không?”

“Tức là cậu nghĩ cô bé mơ thấy giấc mơ tiên tri à?”

“Có lẽ thế.”

“Thế là được rồi. Cô bé đó tiên tri người phụ nữ ở căn hộ đối diện tự tử, và điều đó đã trở thành sự thực. Suy luận thế là được rồi đúng không? Chẳng có vấn đề gì nữa.” Yukawa nói vậy rồi đi về phía xe ô tô.

“Này, cậu đi đâu thế?”

“Tôi đi về. Cậu đã kết luận là giấc mơ tiên tri rồi thì tôi làm gì còn đất dụng võ nữa.”

Sao cái gã này lập dị thế không biết, Kusanagi vừa nghĩ trong lòng, vừa bước lại gần Yukawa, rồi tóm lấy tay cậu ta giống ban nãy.

“Người trần mắt thịt chúng tôi sẽ lập tức bị cuốn theo chiều hướng kỳ bí. Ngăn cản điều đó là việc của nhà khoa học đúng không? Nào, đi thôi!” Kusanagi kéo tay cậu ta lôi đi. Lần này anh đi về phía tòa chung cư màu nâu ở bên trái.

Do đã nhờ cậy cảnh sát địa phương, nên anh dễ dàng mượn được chìa khóa căn hộ của Seto Fuyuko ở phòng quản lý của chung cư. Quản lý là người đầu tiên phát hiện ra vụ việc, đến tận bây giờ vẫn còn sợ sệt không dám bén mảng đến căn hộ đó, nên chỉ có hai người là Kusanagi và Yukawa lên phòng.

“Có thể nói giấc mơ tiên tri là kết quả có xác suất.” Yukawa nói trên đường đến căn hộ.

“Cậu nghĩ bình thường con người ta mơ mấy giấc mơ trong một đêm?”

“Tôi chịu. Chưa từng nghĩ đến.”

“Hừ,” Yukawa khịt mũi rồi nói tiếp. “Con người nằm mơ trong giấc ngủ REM. Chu kỳ REM này diễn ra khoảng năm lần trong một đêm. Trong thời gian đó, người ta sẽ gặp rất nhiều giấc mơ. Trong mỗi giấc mơ lại chứa một vài chủ đề. Và con người cứ đến tối là ngủ. Ví dụ nếu ta tính số lượng giấc mơ của người nào đó trong vòng một tháng, sẽ cho ra một con số khổng lồ. Nếu vậy thì việc giấc mơ nào đó giống với sự kiện trong đời thực cũng không có gì lạ.”

“Nhưng mà tôi hiếm khi nằm mơ lắm. Dù có nằm mơ, cùng lắm chỉ mơ một giấc mơ là cùng.”

“Đó là vì con người đã quên phần lớn giấc mơ của mình. Họ chỉ nhớ thứ mình mơ thấy ngay trước khi thức giấc. Nhưng đôi lúc họ nhớ ra nội dung của giấc mơ mình đã quên. Ấy là trường hợp khi sự kiện giống với giấc mơ xảy ra trong thực tế, và kích thích trí nhớ của họ. ‘À, mình đã từng mơ thấy điều này,’ đó là cách họ nhớ ra. Đồng thời, họ sẽ quên sạch một số lượng lớn giấc mơ không xảy ra trong đời thực. Nói đúng hơn, họ thậm chí chẳng nhớ mình từng nằm mơ. Giống như cậu đó.”

“Nhưng cô bé ban nãy đã tiên tri được vụ tự tử trước khi nó xảy ra trong thực tế. Cũng có phải cô bé nhớ ra giấc mơ nhờ vụ án đâu.”

“Đúng thế. Căn cứ tiếp theo là tiểu xảo của người tiên tri.”

“Cậu có ý gì?”

“Đầu tiên sẽ đưa ra thật nhiều lời tiên tri. Cố gắng nói nội dung giấc mơ cho càng nhiều người biết càng tốt. Chị Izuka đó cũng nói rồi còn gì. Cô bé này hay kể cho họ những chuyện lẫn lộn giữa mơ và thực.”

“Ờ, cậu nhắc tôi mới nhớ.”

“Trong vô vàn lời tiên tri, thì thể nào chẳng có cái đúng. Người tiên tri sẽ nhấn mạnh lời tiên tri đúng. Và người nghe sẽ thấy ấn tượng với điều này, đến mức quên hết những lời tiên tri sai. Đó là tiểu xảo của mấy nhà tiên tri bịp bợm.”

“Ý cậu là cô bé ấy đã dùng tiểu xảo đó à?”

“Tôi không nói là cô bé cố ý, tôi chỉ nói việc cô bé làm có khả năng dẫn đến kết quả đó.”

Mải nói chuyện, hai người đã đến trước căn hộ của Seto Fuyuko. Kusanagi dùng chìa khóa sơ cua để mở cửa. Bên trong vẫn như lúc cảnh sát địa phương đến điều tra. Ngặt nỗi cảnh sát địa phương báo cáo rằng họ hầu như chẳng tìm hiểu được mấy.

Căn hộ rộng khoảng mười chiếu là cùng. Dạng phòng đơn có gian bếp nhỏ. Tủ có ngăn kéo kê sát tường, rất gọn gàng ngăn nắp. Có một chiếc giường đôi. Hẳn cô ta đã nhiều lần cùng Sugawara Naoki chìm đắm trong niềm khoái lạc ái ân trên đó.

Cái giá treo quần áo ống sắt dựng bên cạnh giường. Như cô bé đó nói, nó có hình dạng như cái xà đơn. Kusanagi liên tưởng đến dụng cụ kéo xà ngày xưa. Cái giá này giống với dụng cụ đó.

Chiều rộng của giá chắc chỉ tầm bảy mươi xăng-ti-mét là hết cỡ. Đường kính ống khoảng năm, sáu xăng-ti-mét. Ống đứng có cấu tạo dạng trượt, nên có thể thay đổi chiều cao. Giống với nguyên lý thay đổi chiều cao của pê đan xe đạp, ống ở phía trong có khoan vài cái lỗ, xếp chồng lên lỗ của ống phía ngoài, sau đó cho ốc vít qua lỗ để cố định.

Có vẻ ống đứng đang ở chiều cao tối đa. Còn ống gác trên giá cách mặt sàn khoảng hai mét.

“Không tìm thấy sợi dây nhỉ.” Yukawa nói.

“Tổ giám định của cảnh sát địa phương mang đi rồi. Thấy bảo đó là dây nylon để phơi phóng quần áo đã cắt ngắn.”

“Chắc cậu sẽ chán nhưng tôi vẫn phải hỏi, vết trên cổ thi thể có khớp với sợi dây không?”

“Đương nhiên rồi. Đừng có coi thường cảnh sát chứ.”

Vết thắt trên cổ của thi thể bị siết cổ và thi thể treo cổ khác nhau một trời một vực. Đó là kiến thức cơ bản của pháp y.

Yukawa với tay, nhấc lấy cái ống đặt trên giá treo, rồi giẫm chân lên.

“Ra vậy. Không ngờ chắc thế.”

“Người phụ nữ đã chết nặng khoảng bốn mươi ki-lô-gam. Thế thì không có vấn đề gì nhỉ?”

“Cô ta dùng cái đó làm bục à?” Yukawa chỉ tay vào cái ghế của bàn trang điểm đổ lăn lóc dưới chân.

“Hình như thế.” Kusanagi đáp. Trong báo cáo cũng ghi như vậy.

Yukawa bước lại gần cửa sổ với vẻ mặt đăm chiêu, sau đó mở tấm rèm màu xanh lá cây ra. Tòa nhà màu trắng lập tức hiện ra trước mắt. Đối diện là căn hộ của Sugawara Naoki, còn bên cạnh hẳn là nhà của Izuka Tomoko.

“Biết ngay là trùng hợp mà.” Kusanagi nói sau lưng Yukawa.

“Tôi cũng muốn nghĩ vậy, nhưng có vài việc không thể bỏ qua.”

“Cậu nói vậy nghĩa là?”

“Cô bé đó mô tả cái giá treo quần áo ống sắt trông như một cái xà đơn. Có nghĩa cô bé không biết đến sự tồn tại của cái giá này. Cứ cho là cô bé nằm mơ thấy vụ treo cổ đi. Nhưng tôi vẫn băn khoăn khi thứ hoàn toàn không liên quan là cái xà đơn lại xuất hiện trong giấc mơ đó.”

“Nói vậy cũng đúng.”

“Chúng ta hãy chơi một trò chơi suy luận nhé!” Yukawa ngồi xuống giường, bắt tréo chân. “Giả sử thứ cô bé nhìn thấy là sự thực, không phải mơ. Trong trường hợp đó, có thể suy luận gì nhỉ?”

“Suy luận rằng,” Kusanagi vẫn đứng yên tại chỗ, khoanh tay trước ngực, “ba ngày trước, người phụ nữ cũng đã tự tử, nhưng thất bại ư?”

“Cậu không nhớ lời Izuka nói à? Ngày hôm sau cô ta vui vẻ tán gẫu trên điện thoại mà. Bộ dạng đó trông có giống một người tự tử bất thành không?”

“Cậu nói đúng.”

“Nói ngược lại,” Yukawa tiếp tục, “người phụ nữ mới đó còn căng tràn sức sống mà hai hôm sau đã tự tử quả là không bình thường.”

“Ờ,” Kusanagi khẽ bật ra tiếng. “Cũng đúng.”

“Người phụ nữ vui vẻ cười nói trên điện thoại và người phụ nữ treo cổ tự tử, đâu mới là bộ mặt thật của cô ta? Tôi có cảm giác chìa khóa giải vụ án này ẩn giấu trong đó.”

“Đương nhiên là lúc treo cổ rồi. Ắt hẳn cô ta không tự tử để đùa.”

Câu nói của Kusanagi khiến biểu cảm trên mặt Yukawa khẽ thay đổi. Anh nhếch mép, chỉnh lại vị trí kính. “Tự sát để đùa à? Không chừng suy luận đó lại gần với sự thật.”

“Bớt giỡn mặt đi! Trên đời này làm gì có ai đem tính mạng ra làm trò đùa.”

“Nếu vậy, nói thế này được không? Treo cổ để đùa. Nhưng không định chết.”

Kusanagi chết sững. Anh chưa từng nghĩ đến việc này.

“Tự tử giả à?”

“Khó tin à?” Yukawa nhìn xuống.

“Không, có thể lắm.” Kusanagi nhớ lại nội dung bản báo cáo. “Seto Fuyuko đã dọa dẫm Sugawara, nếu không cho cô ta nói chuyện với vợ hắn thì cô ta sẽ tự sát. Sugawara tưởng cô ta dọa vớ dọa vẩn, nên không làm theo lời cô ta. Thế là Seto treo cổ thật. Suy cho cùng chuyện này thật kỳ cục. Không thiếu phụ nữ ấm ức với nhân tình nên đòi sống đòi chết, nhưng thường thì chẳng ai chết thật cả.”

“Giả sử có một mánh khóe ở đây.” Yukawa giơ ngón trỏ lên. “Để giúp cô ta treo cổ, nhưng không chết thật. Muốn dọa đàn ông, phụ nữ phải diễn mánh khóe đó trước mặt anh ta. Nhưng có một vấn đề, đó là cần luyện tập và chuẩn bị cho mánh khóe đó.”

“Ra vậy. Thế nên ba ngày trước vụ án cô ta đã treo cổ à?” Kusanagi búng ngón tay.

“Đó là màn tập dượt.”

“Nếu vậy, Seto Fuyuko chết không phải do tự tử, mà do tai nạn. Vì một nguyên nhân nào đó, mánh khóe ấy đã thất bại.”

“Với suy luận từ trước tới giờ, thì là như vậy đấy.” Yukawa dùng cách nói khó hiểu.

“Nhưng mánh khóe đó là gì? Nếu có gì thì tổ giám định phải tìm ra chứ.”

“Đương nhiên họ sẽ tìm ra. Đấy là nếu mánh khóe vẫn còn nguyên ở đó.”

“Hả?” Kusanagi nhìn lại gương mặt Yukawa. “Ý cậu là sao?”

“Tôi đang nói đến khả năng có kẻ đã dọn dẹp sạch sẽ mánh khóe trước khi cảnh sát đến.”

“Kẻ đó là ai?”

“Chắc chắn mánh khóe này không phải do một tay Seto Fuyuko tạo ra.” Yukawa quả quyết. “Thử hồi tưởng lại lời kể của cô bé đó xem nào! Đêm hôm khuya khoắt nhưng cô bé vẫn thấy rõ mồn một cảnh tượng trong căn hộ đó. Tức là tấm rèm cửa đã được mở ra. Seto Fuyuko tập dượt cho ai đó ở căn hộ đối diện xem.”

“Người ở căn hộ đó, còn có Shizuko, vợ của Sugawara Naoki.”

“Người đó sao có thể thu dọn mánh khóe chứ.”

“Cậu nói có lý. Nếu vậy…”

Kusanagi liệt kê tên của những người liên quan đến vụ án trong đầu. Người phát hiện ra thi thể là quản lý của chung cư và…

“Người đàn ông báo tin Seto Fuyuko treo cổ cho quản lý rồi cùng đi vào căn hộ của cô ta ư? Nếu không nhầm thì hắn ta tên Minemura, là đàn em của Sugawara. Hắn đã thông đồng với Seto sao?”

“Tất cả chỉ là suy luận thôi.”

“Không đâu. Thế là nhiều rồi. Nào, đi gặp Minemura thôi! Trách nhiệm nằm ở Minemura nếu hắn xúi giục tự tử giả, để dẫn đến kết cục khiến nạn nhân bỏ mạng vì sự cố.”

“Kusanagi!” Yukawa cất tiếng. “Cậu không nên nóng vội. Sự tình có lẽ phức tạp hơn nhiều.”

“Cậu nói sao?”

Yukawa đứng dậy, bước lại gần giá treo quần áo. Sau khi chăm chú nhìn vào đó, anh nhìn Kusanagi.

“Tôi nói có lẽ việc tự tử giả thất bại cũng nằm trong kế hoạch của hung thủ.”

6

Hắn vừa ra khỏi trung tâm nghiên cứu thì có người vỗ vào vai từ phía sau. Quay đầu lại, hắn thấy tay đồng nghiệp Sakata đang cười nhe nhỏn. “Thiết bị phục hồi chức năng sử dụng chất lỏng ER chuẩn bị đưa vào sản xuất đúng không? Tôi mừng cho cậu.”

“À, cậu cũng nghe tin rồi à? Hóng nhanh thật đấy.” Minemura Hidekazu cũng cười đáp lại.

“Máy chạy bộ cũng bán đắt như tôm tươi, bộ phận các cậu liên tiếp giành giải thưởng nhỉ.”

“Tôi cũng chưa biết thế nào.”

“Cậu cứ khiêm tốn, chú tâm vào thiết bị phục hồi chức năng là đáng nể rồi. Tôi không ngờ chất lỏng ER lại ứng dụng rộng rãi đến thế. Chẳng phải chủ nhiệm Minemura đã được hứa hẹn thăng chức rồi sao?”

Hai người đi bộ về phía nhà ga. Nhân tiện, Sakata hạ giọng.

“Nghe nói Sugawara ở phòng truyền thông trước sau gì cũng nghỉ việc.”

“Hả?”

“Gây ra chuyện động trời như thế mà ở lại công ty cũng khó sống nhỉ. Nhưng chẳng hề hấn gì đâu. Bố mẹ hắn giàu nứt đố đổ vách. Kiểu gì thì kiểu vẫn ăn sung mặc sướng thôi?” Sakata nói, giọng điệu buôn chuyện.

Cậu ta không biết Sugawara Naoki là đàn anh của Minemura.

“Đã đi ăn vụng còn không biết chùi mép.” Cậu ta cợt nhả nói tiếp.

Sau khi chia tay cậu ta, Minemura đến Shinjuku. Quán cà phê tấp nập khách khứa ra vào là điểm hẹn hôm nay của hắn.

Shizuko ngồi ở bàn thứ hai tính từ trong ra. Nàng đeo kính râm, chắc vì sợ bị ai bắt gặp. Thấy Minemura bước lại gần, nàng khẽ mỉm cười.

“Hôm nay em nộp rồi đấy.” Nàng nói cụt lủn.

“Em nói nộp gì?”

“Đơn ly hôn.”

“À!” Minemura khẽ gật đầu. “Cảm giác như cuối cùng cũng đến ngày này.”

“Tiếp theo tới lượt anh đấy!”

“Em nói phải.” Minemura uống cà phê đen nguyên chất, không bỏ đường. Vị đắng lan ra trong miệng hắn.

Hắn ta gặp Seto Fuyuko khoảng hai tháng trước. Cô ta chủ động đến tìm hắn.

Sau khi tiết lộ chuyện của bản thân với Naoki, cô ta nói đã biết chuyện Minemura và Shizuko vụng trộm với nhau. Có vẻ cô ta phát hiện ra mối quan hệ này sau khi chuyển đến sống gần nhà Naoki để tiện do thám tình hình của anh ta.

“Nhưng anh yên tâm. Giờ tôi chẳng có tâm trí nào đi mách lẻo chuyện mèo mả gà đồng của hai người với anh Naoki đâu.” cô ta nói giọng thực dụng.

Nếu tiết lộ chuyện của hai người, có lẽ Naoki sẽ nghiêm túc cân nhắc về việc ly hôn với Shizuko. Nhưng cô ta nói việc đó chẳng có ý nghĩa gì với mình.

“Tôi muốn anh Naoki chia tay vợ để chọn tôi. Hoặc chí ít, lý do đầu tiên khiến anh ấy đề nghị chia tay vợ phải là tôi, nếu không tôi sẽ không cam lòng.”

Minemura đoán cô ta là kiểu người sẽ thấy bứt rứt nếu bản thân mình không phải cái rốn của vũ trụ.

Nhưng mà, cô ta tiếp tục.

“Đừng quên là tôi đã biết chuyện hai người. Để ước nguyện của tôi sớm thành hiện thực, tôi cần anh giúp vài chuyện. Chẳng phải các người cũng được hưởng lợi nếu anh Naoki sớm đề nghị ly hôn hay sao? Để chắc chắn, tôi nhắc lại cho anh nhớ, Shizuko đừng hòng lấy lý do biết đến sự tồn tại của tôi mà đòi ly hôn nhé! Nếu chuyện thành ra như thế, tôi buộc lòng phải nói với anh Naoki chuyện của hai người. Việc đó chắc chẳng vui vẻ gì với anh Minemura đâu nhỉ.”

Seto Fuyuko điều tra và biết được Minemura đã có gia đình.

“Còn một điều nữa. Có lẽ anh cũng tự hiểu, hãy bảo Shizuko rằng nếu anh Naoki đề nghị ly hôn thì phải thuận tình. Và nhớ khuyên nhủ cô ta đừng có vòi vĩnh tiền bồi thường. Người phải cuốn xéo khỏi căn hộ đó là Shizuko. Căn hộ sẽ để lại cho anh ấy. Nếu anh thực hiện các yêu cầu trên, tôi sẽ không bép xép chuyện của hai người.”

Khi Minemura phản bác rằng, vợ chồng Sugawara ông ăn chả bà ăn nem, và yêu cầu gì mà chỉ thấy lợi cho cô, thì cô ta trợn mắt nhìn anh ra vẻ ngỡ ngàng.

“Đúng là cả hai vợ chồng họ đều ngoại tình, nhưng nhân tình của Naoki là tôi, một người đang độc thân. Còn anh, có vợ rồi còn cặp kè với Shizuko. Nói cách khác hai người đang ngoại tình kép. Hơn nữa, nếu không gặp tôi như thế này, anh sẽ không biết anh Naoki có nhân tình. Nếu tôi nói với anh ấy chuyện của các người, và kết quả là anh ấy đề nghị ly hôn, thì Shizuko chẳng những không nhận được xu nào, ngược lại có khi còn phải trả tiền bồi thường. Nghĩ đến việc đó, chẳng phải anh nên cảm ơn tôi sao?”

Seto Fuyuko ra vẻ kể công, nhưng thực chất cô ta đang mưu mô toan tính cho riêng mình. Nếu chẳng may mối quan hệ với Naoki bại lộ, vấn đề ly hôn trở nên phức tạp, thì chẳng thà cô ta lật bài ngửa trước để nắm thế thượng phong. Mà thật ra trong thâm tâm cô ta muốn Naoki ly hôn để lựa chọn mình. Minemura biết điều đó khi cô ta hỏi ý kiến hắn về vụ tự tử giả.

Cho đến lúc đó, hắn đã vài lần gặp Fuyuko, với mục đích chính là cung cấp thông tin. Hay tin Naoki chưa đả động gì đến việc ly hôn, cô ta giận tím người. Có vẻ cô ta nảy ra ý tưởng về vụ tự tử giả khi đã mất hết kiên nhẫn.

“Tôi nghĩ phải dọa anh ấy một chút. Hình như anh ấy cho rằng tôi là loại phụ nữ dễ đối phó.”

Dù trong lòng phủ nhận điều đó, nhưng Minemura vẫn nghe yêu cầu của cô ta.

Kế hoạch của cô ta là dọa dẫm Naoki, nếu anh ta không đề nghị ly hôn ngay lúc đó thì cô ta sẽ tự tử. Mà nói bằng miệng thì chưa chắc đã tin, nên cô ta sẽ cho anh ta thấy cảnh tự tử qua cửa sổ. Đến nước ấy mà anh ta vẫn không mủi lòng thì sẽ tự tử thật.

“Đương nhiên tôi chẳng ham hố chết đâu. Mà chỉ muốn anh ấy chịu đả kích thôi. Tôi đang nghĩ xem có cách nào trông giống tự tử thật nhưng không chết người không. Anh có cao kiến gì không?”

Đúng là một kế hoạch ấu trĩ. Người phụ nữ Seto Fuyuko có tiếng là thấu đáo, bình tĩnh trong công việc, thế mà còn đánh mất bản thân khi sa vào lưới tình. Hắn không cho rằng vụ tự tử giả này sẽ thành công. Cái tính của Sugawara Naoki hắn còn lạ gì nữa. Chắc chắn tình cảm Naoki dành cho cô ta đã phai nhạt từ lâu. Fuyuko hẳn sẽ nổi khùng lên. Hắn nơm nớp lo cô ta cả giận mất khôn, rồi bép xép chuyện tình của hắn và Shizuko cho Naoki thì gay. Hắn cũng mường tượng cơn thịnh nộ của Naoki nếu chuyện đó xảy ra. Bị đàn em mình hết lòng yêu thương bao năm trời phản bội, Naoki hẳn sẽ tung ra mọi phương cách để hủy hoại cuộc đời hắn. Đương nhiên mọi chuyện cũng sẽ đến tai vợ hắn.

Với Minemura, Seto Fuyuko chính là hạt giống tai họa. Hắn không biết cái hạt đó sẽ nảy mầm lúc nào. Trắng đêm suy nghĩ, hắn đi đến quyết định phải xử lý hạt giống trước khi nó nảy mầm.

“Em định tuần sau sẽ chuyển nhà.” Shizuko nói rồi uống trà sữa.

“Em đã quyết định sống ở đâu chưa?”

“Trước mắt em sẽ quay về nhà bố mẹ đẻ. Hai cụ cũng bảo em về.”

“Thế thì tốt quá. Còn căn hộ em tính sao?”

“Bên bất động sản khuyên em đợi đến khi vụ án chìm vào quên lãng rồi mới bán. Căn hộ đó ở vị trí đắc địa, lại rộng rãi, dễ chừng bán được bảy mươi triệu chứ chẳng chơi.”

“Thế hả?” Minemura gật đầu. Trong vụ ly hôn này, ngoài khoản tiền bồi thường ra tấm ra món, căn nhà và xe ô tô cũng rơi vào tay Shizuko. Nàng cũng được chu cấp tiền sinh hoạt hằng tháng. Nếu Seto Fuyuko còn sống, nàng đã phải ra đi tay trắng rồi.

Mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch của Minemura. Đúng như Shizuko nói, giờ chỉ còn chờ Minemura ly hôn vợ thôi.

Nhưng kế hoạch lại xôi hỏng bỏng không ở bước quan trọng nhất.

Chuyện xảy ra tối qua. Vợ hắn, Kiko lôi vài bức ảnh ra đặt trước mặt hắn. Vẻ mặt cô cứng đơ, hung dữ.

Hắn hỏi ảnh gì đây. Cô nói đừng hỏi, cứ xem đi.

Hắn với tay lấy xấp ảnh. Vài giây sau đó, hắn nghẹn lại không thốt nên lời. Hắn biết mặt mình cắt không còn giọt máu.

“Đây là…”

“Em đã thuê thám tử.” Kiko nói bằng giọng bình thản. “Vì gần đây anh cư xử lạ lắm. Thật ra em nghi ngờ anh có người phụ nữ khác từ trước rồi. Em cứ mong linh cảm của mình sai.”

Minemura vẫn nhìn chằm chằm vào xấp ảnh. Hắn không ngăn được bàn tay đang run lên.

“Anh ngoại tình với vợ của anh Sugawara phải không? Tằng tịu với vợ của đàn anh có ơn với mình. Chuyện khốn nạn vậy mà anh cũng làm được.”

“Em đợi đã, chuyện này có nhiều uẩn khúc.”

“Chẳng trách được nhỉ, có là phải thôi. Nhưng hôm nay em không muốn nghe. Tất cả hãy nói tại tòa.”

“Tòa án ư?”

“Em sẽ hỏi ý kiến ông Ota. Sức em không cáng đáng nổi chuyện này.” Kiko nói với giọng điệu rành rọt. Ông Ota là luật sư rất thân với bố cô.

“Này, Kiko. Trước mắt hai chúng ta nói chuyện đã. Chưa đến mức phải lôi nhau ra tòa đâu em.”

“Không phải riêng chuyện ngoại tình đâu.”

“Hả?”

“Em nói không phải mỗi chuyện ngoại tình.” Dứt lời cô rút một tấm ảnh trong xấp ảnh trên tay Minemura. “Người phụ nữ này là ai? Không phải vợ của anh Sugawara đúng không?”

Minemura không thể trả lời. Toàn thân hắn toát mồ hội lạnh.

“Người của văn phòng thám tử nói thế này. Người phụ nữ này tự tử mấy hôm trước. Vả lại cô ta là nhân tình của anh Sugawara. Em cũng đọc báo để xác nhận rồi. Nhưng tại sao anh ở cạnh cô ta? Ảnh không chỉ mỗi thế này đâu, người ta còn chụp được cảnh anh ra vào căn hộ của người phụ nữ này. Lại còn là ngay trước khi cô ta tự tử. Rốt cuộc là thế nào?”

Minemura không trả lời được. Dù hắn có thể nảy ra hết sáng kiến này đến sáng kiến khác về chuyên môn kỹ thuật vật liệu nhưng lại chẳng nghĩ ra một lời nào để biện minh vào lúc này.

“Từ tối nay em sẽ về nhà bố mẹ.” Kiko thu lại xấp ảnh, rồi đứng dậy.

Bằng mọi giá Minemura phải ngăn cô lại. Nhưng cơ thể hắn không nhúc nhích được.

“Mai em có đi lái xe không?” Minemura nhìn chằm chằm cốc cà phê đã cạn, rồi nói với Shizuko. Ngày mai là thứ Bảy.

“Hay quá! Nhưng nếu bị người ta nhòm ngó thì không hay anh nhỉ.”

“Cẩn thận không sao đâu. Nghỉ một đêm ở khu Izu nhé!”

“Thật ạ? Vậy em phải khẩn trương đi mua sắm thôi. Em chẳng có gì để mặc. Đây là lần đầu tiên em đi du lịch với anh. Nên phải ăn diện chút.” Đôi mắt nàng long lanh như cô thiếu nữ.

“Ờ, em nói đúng.” Minemura mỉm cười. “Em cứ ăn diện hết cỡ đi!”