← Quay lại trang sách

Chương 7

Khi Kusanagi mở cánh cửa phòng nghiên cứu số mười ba bộ môn Vật lý, khoa Khoa học tự nhiên, trường đại học Teito, Yukawa trong chiếc áo khoác trắng đang chỉnh chiều cao của giá treo quần áo ống sắt. Cái giá này giống hệt cái trong căn hộ của Seto Fuyuko.

“Ồ, đã tiến hành rồi à?”

“Cậu đến đúng lúc lắm, tôi vừa chuẩn bị xong. Làm cốc cà phê trước thí nghiệm không?”

“Thôi được rồi. Vào việc luôn đi!”

“Đúng là người đàn ông nóng vội.” Yukawa cười khổ, rồi chỉ tay vào giá treo quần áo ống sắt.

“Được thôi. Vậy cậu thử đu người trên cái ống giúp tôi.”

“Thế này à?”

Kusanagi vươn tay, tóm vào giá treo. Anh cứ thế co chân lên. Nhưng cùng lúc đó, cái ống anh nắm trong tay bắt đầu chầm chậm tuột xuống. Ống đứng đang trượt. Kết cục, chân anh chẳng rời khỏi mặt đất.

“Chuyện gì thế này, ốc vít chỉnh chiều cao bị lỏng ra hay sao ấy.”

“Cậu nói đúng đấy. Nhưng tại sao cái ống vẫn yên vị ở phía trên cho đến khi cậu đu người lên?” Yukawa nhoẻn miệng cười.

“Tôi hiểu rồi. Dùng lò xo làm mánh khóe.”

“Nếu vậy thì khi cậu thả tay ra, ống sẽ đồng thời trở về vị trí cũ. Nhưng cậu nhìn thì biết, ống cứ hạ xuống mãi.”

“Đúng thật.” Kusanagi đặt một tay lên ống, rồi kéo mạnh xuống dưới. Cái ống trượt xuống, hầu như không gặp lực cản.

“Thế là sao?”

“Mánh khóe là thứ này.”

Yukawa nhấc cái gậy dài khoảng mấy chục xăng-ti-mét trên bàn thí nghiệm lên. Đường kính gậy thay đổi từ khúc giữa. Đường kính đầu lớn rơi vào khoảng năm xăng-ti-mét, đầu nhỏ chỉ khoảng ba xăng-ti-mét.

“Đây là cái gì? Một loại pít tông à?”

“Là van đấy. Cậu thử ấn nhẹ vào đó xem.” Yukawa nói rồi chĩa phần đầu nhỏ về phía Kusanagi.

Khi Kusanagi ấn đầu ngón tay vào đó, đầu nhỏ từ từ chui vào bên trong đầu lớn.

“Cứ như lúc chọc cục thạch tokoroten [7] ấy.”

“Đó là thiết bị hấp thụ rung động. Nếu chỉ chuyển động xi lanh của nó, thì không tốn nhiều lực. Nhưng không thể chuyển động nhanh. Bên trong xi lanh có chất lỏng, thiết bị lợi dụng tính nhớt của chất lỏng này. Ở trong môi trường nước, con người cử động khó khăn hơn ở môi trường bình thường. Nguyên lý hoạt động của nó giống điều đó.”

“Cái van đó được lắp vào trong giá treo quần áo à?”

“Nó được lắp trong ống đứng. Nếu tác động một lực yếu lên trên ống thì sẽ chẳng có thay đổi gì cả, nhưng khi treo cả người lên, xi lanh sẽ thụt vào trong, khiến cho ống hạ xuống.”

“À.” Kusanagi nhìn giá treo quần áo. “Seto Fuyuko đã lợi dụng mánh khóe này để dọa dẫm Sugawara. Vắt dây qua ống rồi treo cổ. Nhưng ống sẽ hạ xuống trước khi cổ bị thắt, nên chân sẽ chạm sàn và không mất mạng được.”

“Tôi nghĩ mánh khóe này là một trò đùa thú vị.” Yukawa nói. “Do ban công chắn tầm nhìn nên từ cửa sổ phía đối diện sẽ không nhìn thấy chân cô ta đúng không? Vì vậy sẽ giấu được việc chân chạm đất. Tuy ống đã trượt thật nhưng ở đằng xa thì khó mà phát hiện ra. Người chứng kiến chỉ thấy thất kinh thôi.”

“Thứ cô bé nhìn thấy vào ba ngày trước vụ án là thí nghiệm đã thành công mỹ mãn à?”

“Có lẽ vậy.” Yukawa gật đầu.

Cảnh sát đã xác nhận, đêm đó Sugawara đi công tác nên vắng nhà. Có lẽ Minemura đã tới nhà Sugawara để chứng kiến màn tập dượt của Fuyuko. Đương nhiên Shizuko cũng cùng một giuộc.

“Vậy phải làm sao để kế hoạch thất bại? Theo suy luận của cậu, thì Minemura đã rắp tâm khiến kế hoạch thất bại đúng không?”

“Bản lĩnh của Minemura thể hiện ở chỗ đó.”

Yukawa chỉnh cái giá treo quần áo về chiều cao như lúc đầu. “Nào, cậu đu thêm lần nữa đi!”

“Lại làm giống hệt à?”

“Đúng vậy.”

“Làm thế này có tác dụng gì?”

“Được rồi, cứ cầm vào ống đi.”

“Lại phải làm chuyện kỳ cục.”

Hai tay Kusanagi cầm vào cái ống ở trên giống ban nãy. Tiếp đó anh nhấc hai chân lên. Nghĩ bụng đằng nào ống chẳng hạ xuống.

Nhưng kết quả lại khác. Lúc anh gập đầu gối, chân vẫn lơ lửng trên không. Cái ống hoàn toàn không hạ xuống.

“Ơ, chuyện gì thế này?”

“Cậu ở yên đó đi!” Dứt lời, Yukawa ấn vào công tắc gì đó trong tay.

“Ối,” Kusanagi kêu lên. Cái ống bắt đầu hạ xuống giống ban nãy.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Kusanagi hỏi sau khi buông tay khỏi cái ống.

“Rồi, giờ tới thứ này.” Yukawa chĩa đầu van về phía Kusanagi. “Ấn vào đây đi!”

Kusanagi chìa ngón tay, toan ấn vào đó. Nhưng xi lanh không nhúc nhích tẹo nào. Cũng chẳng có vẻ sẽ nhúc nhích. Thấy vậy, Yukawa ấn vào công tắc ở bên cạnh van. Cái xi lanh lập tức chuyển động trơn tru.

“Đây là mánh khóe gì vậy?”

“Chất lỏng điện ER.”

“ER à?”

“Tên chính thức của nó là chất lỏng điện biến. Đặc tính của chất lỏng này là độ nhớt sẽ thay đổi khi có hiệu điện thế tác động. Nói một cách dễ hiểu hơn là bình thường nó như sữa bò, nhưng chỉ cần một chút hiệu điện thế tác động vào, nó sẽ biến thành dạng kem. Nếu tác động thêm hiệu điện thế, nó sẽ cứng lại như kem đặc.”

“Thế thì sao?”

“Cái van ban nãy được đổ đầy chất lỏng bên trong và lợi dụng độ nhớt của chất lỏng. Khác với van bình thường, van này chứa chất lỏng ER. Vả lại nó bị tác động bởi một hiệu điện thế. Nếu vậy sẽ xảy ra điều gì? Như cậu vừa trải nghiệm, chỉ với một công tắc, có thể khiến cái ống không thu ngắn lại được.”

“Có nghĩa là cái giá treo quần áo đó cũng sử dụng mánh khóe tương tự à?”

Yukawa ngồi xuống bàn thí nghiệm, khoanh tay trước ngực.

“Minemura Hidekazu đã đăng ký vô số sáng chế về chất lỏng ER. Nói cách khác, đó là biệt tài của hắn. Suy luận của tôi như sau. Hắn giải thích với Seto Fuyuko bên trong giá treo lắp van bình thường, và hướng dẫn cô ta cách thực hiện vụ tự tử giả. Nhưng khi bước vào màn trình diễn thật, ngay trước khi cô ta treo cổ, hắn đã đặt hiệu điện thế vào trong van bằng thao tác từ xa như sử dụng sóng điện chẳng hạn.”

“Vậy là cái ống không hạ xuống, và trở thành treo cổ thật ư?”

“Mánh khóe đã được hắn thu gọn sạch sẽ lúc người quản lý không còn ở đó nữa. Như cậu thấy đấy, nó không cồng kềnh gì cả. Giấu đi trước khi cảnh sát đến cũng chẳng phải việc khó khăn.”

“Ra là vậy à?” Kusanagi rên rỉ. “Suy luận của cậu có thể nói là hoàn hảo.”

Nghe vậy, Yukawa nhếch mép cười.

“Vì chẳng có chứng cứ nào. Nên tôi đặt giả thiết Minemura là hung thủ. Và đưa ra kết luận từ tiền đề thứ cô bé đó trông thấy là sự thực, chứ không phải giấc mơ tiên tri. Cậu cũng không tìm ra động cơ phải không?”

Kusanagi gật đầu. Anh cũng tự hiểu mặt mình đang nhăn nhó.

“Không tìm thấy mối liên hệ nào giữa Minemura và Seto Fuyuko.”

“Vậy thì bỏ cuộc thôi. Những gì tôi có thể làm chỉ có vậy thôi.”

“Không, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Nghe suy luận của cậu, tôi càng chắc chắn một điều. Dù có mất bao nhiêu thời gian, tôi cũng sẽ làm sáng tỏ chân tướng vụ án.”