← Quay lại trang sách

Phần 1: TỨ CA - MỘT

Bông tuyết trắng bạc bay trong gió đầy trời, bám vào kính cửa sổ mặt trước cửa hàng bách hóa Harte và rơi xuống hai người phụ nữ trẻ tuổi đang chăm chú nhìn vào các cửa sổ ấy.

Evan Hughes đưa tay mang găng lau nước mắt, rồi nàng nhích đến gần Linnet O’Neill, người run lập cập, co ro trong chiếc áo khoác dài nặng trịch màu lục đậm, cảm thấy trời lạnh như cắt.

Linnet nhìn Evan, bỗng nàng kêu lên: - Tôi thật quá vô ý, kéo chị ra ngoài trời để nhìn kính cửa sổ vào một hôm trời lạnh như thế này! Chị đang lạnh cóng. Thôi, ta vào trong thôi. Vả lại chúng ta xem cũng đủ rồi, - Linnet nắm tay Evan, kéo vội cô ta đi đến cửa dẫn vào bên trong cửa hàng Harte.

- Tôi không sao đâu, - Evan chống chế khi bị Linnet đẩy qua cửa, đi vào trong gian hàng bán mỹ phẩm, vừa đi vừa nói tiếp, giọng bực tức: - Tôi không tan ra nước đâu.

- Tôi biết lòng chị rắn như thép! - Linnet đáp lại. - Nhưng hôm nay trời bỗng trở lạnh kinh khủng. Nếu chị bị cảm lạnh, Gideon sẽ nghiền xương tôi ra.

Evan bật cười, nàng thường thích thú khi nghe Linnet nói những câu ngộ nghĩnh. Ngoài ra, Linnet cũng có lối nói thẳng thắn và súc tích. Evan xem như mình vừa tìm được cô em họ độc đáo. Nàng chưa bao giờ gặp ai như Linnet. Trong năm qua, hai người cùng làm việc với nhau, họ đã trở thành đôi bạn rất thân thiết.

Đi qua gian hàng bán mỹ phẩm và nước hoa, hàng hóa ở đây trưng bày rất phong phú và đẹp mắt, Evan cảm thấy cơ thể ấm dần lên, nàng bèn nới rộng chiếc khăn quàng và mở nút áo khoác. Nàng vừa đưa tay thoa lên bụng có thai to tướng vừa thổ lộ tâm sự: - Tôi cảm thấy mình như con cá voi bị mắc cạn, Linny à. Tôi mong sao chóng sinh cho rồi.

Mặt Linnet lộ vẻ đầy thiện cảm. - Tôi biết. Nhưng Evan này, chị hãy nghĩ đến chuyện sẽ cho ra đời một cặp song sinh. Song sinh. Chắc chị biết Tessa, India và tôi không ngừng nghĩ đến chuyện ấy. Chúng ta đừng quên gia đình ta có truyền thống sinh đôi. Bà cô đã sinh đôi, mẹ tôi cũng sinh đôi ngay lần sinh đầu tiên khi bà lấy Jim Fairley. Rất có thể chúng tôi cũng sẽ sinh đôi như chị cho mà xem. - Linnet cười duyên dáng. - Chị nghĩ sao?

- Tôi nghĩ là chúng ta đều có chung gen di truyền, cho nên có lẽ cô nói đúng.

- Julian hy vọng như thế và tôi cũng muốn thế. Sinh đôi sẽ rất thuận tiện cho chúng tôi. Sinh một lần hai đứa sẽ làm cho chúng ta khỏi mất thì giờ sinh đẻ... sinh ít mà con đông.

- Thật rất tiện lợi, - Evan khẽ đáp, ánh mắt tươi cười. Nàng nghĩ rằng nét nổi bật nhất trong con người của Linnet là tính thực dụng bẩm sinh, cho nên nàng khâm phục Linnet là vì cô ta rất thực tế.

Hai người phụ nữ đã đến chân cầu thang máy, họ bước vào khi cửa thang mở. Họ im lặng khi thang chạy lên phòng quản lý, rồi đi nhanh dọc theo hành lang dài.

Khi họ đến chỗ có hốc tường ở giữa hành lang, nơi có treo bức chân dung bà Emma Harte nổi tiếng, hai người tự động dừng chân, nhìn nhau, cúi chào hình bà cố của họ rồi mới đi tiếp. Chuyện như thế này đã trở thành thông lệ đối với con cháu trong nhà, dù khi họ cùng đi với nhau hay chỉ đi một mình. Đây là dấu hiệu cho thấy cháu chắt của bà rất tự hào về bà và rất sung sướng được làm việc trong cửa hàng nổi tiếng do bà xây dựng lên.

***

Mấy phút sau, khi đã ngồi ổn định trong văn phòng của Evan, Linnet nói: - Bây giờ hãy cho tôi biết ý kiến về các cửa sổ trưng bày hàng hóa đi.

- Tôi đồng ý với các cô là các cửa sổ đã lỗi thời. Ồ dĩ nhiên chúng đẹp đấy, Linnet à. Hàng hóa trưng bày rất tuyệt. Việc trưng bày biến hóa theo kiểu cách chúng ta muốn dùng cho các cửa hàng cách hóa Harte, nhưng tôi nghĩ chúng cần phải... tươi mát hơn.

- Có lẽ không đủ hấp dẫn về phong cách lẫn chất lượng, phải không? - Linnet hỏi.

- Không đủ hấp dẫn về phong cách lẫn chất lượng, tức là không hoàn toàn cho cửa hàng Harte rồi, phải không?

- Đúng thế, - Linnet đáp, ngồi dựa lưng ra ghế, nhìn Evan, ánh mắt thán phục ý kiến của nàng.

Evan cắn môi, lắc đầu và nói tiếp:

- Tôi muốn dùng từ lộng lẫy để nói đến việc trưng bày này. Tôi nói đến chính các cửa sổ trưng bày đồ thời trang, Linnet à, chúng cần phải thu hút sự chú ý của khách hàng thêm chút nữa. Này nhé, các nơi này phải lôi cuốn khách, mời gọi họ, phải nói: Mời quí vị vào, hãy thử đi rồi mua.

Linnet gật đầu, mặt sáng lên. - Đúng thế, chị đã đề cập đến vấn đề rất chính xác.

Evan: - Cô vừa mới đi New York về, chắc cô đã thấy các cửa sổ trong cửa hàng trưng bày ra sao rồi. Tôi nghĩ chắc cô thấy các cửa sổ của chúng ta có phần tẻ nhạt. - Nàng cau mày nhìn Linnet, cặp mắt xanh xám trong veo có vẻ suy tư. Khi cô em họ không trả lời, nàng hỏi: - Tôi nói thế có đúng không?

- Rất đúng... Nhưng tôi sợ mẹ không đồng ý.

- Cô đã bàn chuyện trưng bày ở cửa sổ với Paula chưa? - Evan hỏi, vẻ lo lắng.

- Chưa, tôi chưa có dịp, tuần này bà sẽ cùng với bố ở lại Yorkshire, nghỉ ngơi sau lễ Giáng sinh và năm mới. Họ sẽ nghĩ một tuần, họ muốn nhàn nhã rong chơi ở Pennistone Royal. Họ thích ở nhà với nhau, làm những việc mà họ đã làm như khi họ cùng lớn lên với nhau ở đấy. - Linnet lắc đầu. - Tôi sẽ không nói gì hết, đợi cho đến khi nào bà về làm việc ở đây sẽ hay, Evan à, tôi cũng có vài chuyện muốn bàn với bà, vài chuyện thay đổi mà tôi nghĩ là chúng ta nên làm.

Evan ngồi thẳng người nhưng không nói gì, chỉ nhìn Linnet, vẻ phân vân.

- Chị có vẻ ngạc nhiên, - Linnet thốt lên, nhìn nàng đăm đăm.

- Đúng thế. Cô tính thay đổi cái gì?

- Nhiều cái đáng thay đổi, nhưng việc đầu tiên là chuyện này. Như chị đã biết, mặt hàng thời trang từ lâu nay đã thu được nhiều kết quả khả quan trong mùa hè vừa qua. Chúng ta đã có nhiều khách hàng mới, và chúng ta làm việc rất tốt, nhưng cuối cùng việc bán hàng giảm sút. Điều chúng ta cần làm là giữ cho khách hàng đến đông, chúng ta cần phải thu hút thêm nhiều khách hàng mới. Tôi nghĩ là chúng ta đang ở trong thời đại bán lẻ mới. Chúng ta phải làm cho việc đi mua hàng có cái gì độc đáo, nghĩa là chúng ta phải đề nghị phục vụ cho khách hàng nhiều chuyện khác nữa.

- Rõ ràng cô đã suy nghĩ rất kỹ về vấn đề này, đã nghĩ ra những ý kiến mới lạ, - Evan nói, vẻ thận trọng, lòng phân vân không biết Paula có cho phép thay đổi một vài phương pháp kinh doanh ở Trung tâm thương mại Knightsbridge không.

- Đúng, - Linnet đáp. - Ví dụ, cửa hàng bách hóa Harte nên thiết lập, một phòng tắm nước khoáng thật đẹp, nó có thể phục vụ cho việc chữa bệnh khách hàng.

- Ý kiến rất tuyệt! - Evan tán đồng ngay, rồi vội hỏi:

- Nhưng cô sẽ thiết lập ở đâu?

Linnet cười, đáp: - Tôi thấy có nhiều gian hàng buồn tẻ như gian bán nệm, ta chuyển nó đi chỗ khác. Chúng ta sẽ tìm ra chỗ thôi. Tôi rất rõ các nơi trong cửa hàng này, nên tôi biết chúng ta sẽ tìm ra chỗ.

- Tôi nghĩ ta không cần xây phòng tắm nước khoáng đồ sộ quá, mà chỉ làm sao cho nó độc đáo thôi.

- Đúng thế. Evan này, chị có nghĩ là chúng ta nên tổ chức nhiều chỗ để ăn không? Ví dụ những quán bán thức ăn ngay. Nhất là ở tầng dưới, gần phòng thực phẩm. Chúng ta bán những đặc sản như là sò, tôm cua, bánh pizza, bánh mì kẹp xúc xích nóng, bánh xăng uých ngon và mì sợi. Bán loại thức ăn ngay nào ngon lành. Tôi tin những quán này sẽ lôi cuốn các nhân viên làm việc tại Knightsbridge và các khu vực lân cận, cũng như khách hàng của chúng ta.

- Ý kiến rất tuyệt vời, - Evan tán thành. - Nghĩ đến các thứ ấy, tôi chảy nước miếng rồi đấy. Tôi muốn bây giờ có ngay một đĩa sò mà ăn.

- Và có kem lạnh ở trên, chắc thế, - Linnet nói, cười với nàng. - Độ này chị thích ăn trưa như thế à?

Evan lắc đầu. - Không hoàn toàn, nhưng tôi thích những thức ăn hỗn hợp kỳ lạ như thế.

Linnet cúi người tới trước, vẻ mặt căng thẳng.

- Evan này, tôi thích một số ý kiến mới mẻ của chị. Chị có óc sáng tạo, nên tôi nghĩ chúng ta phải tân trang lại cửa hàng, dù sao cũng nên tân trang lại một ít.

Evan gật đầu. - Tôi đồng ý. - Nàng dừng một lát, ngần ngừ, rồi đưa ý kiến của mình: - Mới cách đây một lát tôi đã nghĩ một việc như thế này. Ta dùng một tầng lầu để bán đồ dùng cho cô dâu. Tầng lầu được gọi là... Cô dâu. Dĩ nhiên chúng ta chỉ bán những thứ nổi bật như là áo cưới cô dâu, áo dài cho các cô phụ dâu, comlê cho các cậu phục vụ và những thứ đại loại như thế. Nhưng chúng ta cũng có thể bán giầy cho cô dâu, nữ trang, quà tặng cho các cô phụ dâu và thậm chí bán cả đồ lót của cô dâu nữa... Ở Hoa Kỳ, những người tổ chức đám cưới rất phổ biến. Chúng ta đứng ra đề nghị được phục vụ cho họ như thế.

- Evan, tôi thích làm thế. Và chị nghĩ sao về áo cưới Evan Hughes? Chắc chị thích vẽ kiểu áo cưới, phải không?

Evan suy nghĩ về câu hỏi của Linnet và đáp:

- Tôi rất thích làm công việc ấy. Tôi muốn thiết kế áo quần lại. Quả thật cửa hàng có yêu cầu về áo cưới. Có nhiều ảnh và áo cưới đăng trên báo và phụ nữ có vẻ bị các ảnh này thu hút.

- Tôi không trách họ. Chị hãy dựa vào thị hiếu của quần chúng mà sáng tác, để rồi chúng ta bán cho họ. - Linnet đáp nhanh. Rồi nàng nói tiếp, giọng nhanh như trước. - Về ý kiến thiết lập một tầng lầu bán đồ dùng cho cô dâu của chị vừa rồi, tôi thấy rất hay. Nếu chị đưa sáng kiến này lên giấy, tôi thành thật rất cám ơn chị.

- Tôi đã có nhiều phác thảo trong máy tính rồi. Tôi sẽ in ra và đưa cho cô trước khi tôi đi Yorkshire.

- Cám ơn, vậy khi nào chị đi Pennistone Royal?

- Trong vòng ba ngày nữa. Gideon và tôi sẽ đi xe hơi vào ngày thứ bảy. Tôi rất mừng. Thú thật với cô, tôi có hơi lo một chút. Tôi cứ nghĩ mình sẽ sinh bất cứ lúc nào. - Nàng nói đùa một chút rồi cười, nhưng thực ra nàng lo sợ có thể xảy ra như thế, nàng sợ cặp song sinh sẽ chào đời sớm.

Linnet cũng lo sợ như thế. Evan và Gideon đã hoãn làm đám cưới đến tháng giêng, vì trong tháng chạp vừa rồi đã có đám cưới của Linnet và Julian, mà đám cưới của hai người này rất lớn và được hoạch định từ lâu rồi.

Evan và Gideon không muốn cùng tổ chức với họ. Bây giờ Linnet gạt sang một bên những lo âu của mình, nàng cất tiếng cười, cố làm cho Evan yên tâm. - Chị sẽ bình an, chị à. Julian và tôi sẽ có mặt ở đấy vào cuối tuần, cho nên tôi sẽ giúp chị những công việc về đám cưới vào giờ phút chót.

- Thế thì quá tuyệt, cám ơn cô trước. Nhưng chẳng có gì nhiều để làm đâu. Đám cưới chỉ gồm những người trong gia đình thôi.

- Nhưng chắc bố mẹ chị cũng đến dự chứ?

- Đến chứ, cùng với các em gái tôi nữa. Mẹ tôi đã đến đây nhiều ngày rồi, còn những người khác sẽ bay đến vào tuần sau. Robin rất tốt, ông mời bố mẹ tôi và các em gái tôi đến ở tại Lackland Priory.

- Dĩ nhiên ông rất tốt, chị đừng quên là chị đã thổi cho ông một sinh khí mới, Evan à. Má nói chưa bao giờ ông có vẻ sung sướng như thế.

Nói xong, Linnet liền đứng dậy, lấy áo khoác.

- Bây giờ tôi phải đi, nhiều việc đang chờ tôi giải quyết. Cám ơn chị đã lắng nghe và góp ý thành thật. Tôi rất cần các ý kiến của chị. - Nàng dừng lại ở cửa, hôn gió và nói tiếp: - Hẹn gặp chị lại, - nàng cười và bước đi.

Evan nhìn cánh cửa, mặt bỗng hiện ra vẻ lo lắng. Nàng biết rất rõ, tuy Linnet có vẻ thản nhiên như thế, nhưng trong lòng rất lo, vì nàng sợ mẹ sẽ chống đối những ý kiến về việc cải tạo trong cửa hàng. Mặc dù ý kiến chỉ thay đổi một phần thôi, nhưng Evan vẫn sợ sẽ không được Paula chấp nhận. Nàng là người mới đến, nhưng nàng thấy Paula O’Neill có quan điểm rất khác với quan điểm của các con gái và của India Standish, cháu gái của Paula. Evan tin rằng bà chủ của họ nhất quyết duy trì các cửa hàng bách hóa Harte theo cách cũ. Ý kiến thay đổi của Linnet sẽ không phá hủy hình ảnh của Harte, nhưng cũng sẽ làm cho Paula bực mình. Bà là cháu ngoại của Emma Harte và là người thừa kế, bà không đi lệch ra khỏi đường lối đã do Emma vạch ra. Bà đã điều hành các cửa hàng Harte đúng với nguyên tắc của bà Emma đề ra hơn ba mươi năm nay rồi, từ trước khi bà Emma qua đời, nên bây giờ có lẽ bà Paula không muốn thay đổi gì hết.

Evan chợt nghĩ: Chắc thế nào giữa hai mẹ con cũng xảy ra chuyện rắc rối. Rắc rối thật sự.