← Quay lại trang sách

HAI

Ông ta thấy nàng đi đằng xa, ông biết nàng đi thang máy để lên các tầng trên của cửa hàng. Mái tóc đỏ nhạt như hào quang bao quanh mặt nàng khiến ông không thể lầm nàng với người khác được. Ngoài ra, bộ áo quần màu đen do thợ đo cắt rất khéo, vừa vặn với thân hình đầy đặn của nàng, bộ áo quần chỉ một màu đơn giản, ngoại trừ những đốm trắng nơi cổ áo và hai cổ tay, đã làm cho nàng khác hẳn với nhiều người khác.

Ông nghĩ nàng giống hệt bà Emma Harte và mọi người đều nói thế lâu nay. Họ lại còn nói rằng nàng rất thông minh và thận trọng, giống như bà cố của nàng. Jack Figg, trưởng ban an ninh của các cửa hàng Harte, đồng thời là người bạn cũ của gia đình, bỗng phân vân không biết đã có ai nói cho nàng biết rằng nàng là người duy nhất trong gia đình có diễm phúc được thừa hưởng nét rực rỡ kỳ diệu của bà Emma hay không.

Jack vừa bước vào thang máy vừa mỉm cười, ông công nhận, lòng hơi ân hận, rằng ông đã có thành kiến đối với Linnet O’Neill. Lúc nào ông cũng thấy thích nàng hơn ai hết. Đối với Jack, nàng là người khôn ngoan nhất trong thế hệ trẻ của gia đình này.

Rồi ông nghĩ đến Gideon Harte, người anh họ của Linnet; chàng sẽ cưới Evan Hughes trong mười ngày nữa. Evan Hughes... lại một cái tên nữa hiện ra trong gia đình. Nàng là người Mỹ có gốc gác của gia đình vừa mới tìm ra. Câu chuyện thật kỳ diệu. Cách đây một năm, nàng đến London theo lời khuyên của bà nội gốc Anh đã quá cố của mình, bà Glynnis Hughes, để tìm bà Emma Harte. Sau khi đến London, Evan mới biết bà Emma đã chết cách đây ba mươi năm rồi. Nhưng Evan đã gặp được những người trong gia đình Harte. Hôm đầu tiên, nàng gặp Gideon liền mê chàng ngay... và chàng cũng mê nàng ngay tức khắc. Tình yêu ban đầu thường rất tuyệt diệu. Ngoài ra, Evan đã làm cho Linnet thích ngay khi mới gặp, khiến cho nàng thuê Evan làm việc tại cửa hàng. Và cuối cùng Evan khiến cho Paula ngược dòng quá khứ để tìm ra sự thật về lai lịch của Evan... bà phát hiện ra rằng Evan là cháu nội của Robin Ainsley, cậu bà, con trai yêu dấu của bà Emma.

Mọi việc bây giờ đã rõ ràng, ai cũng biết, không có gì bí mật nữa. Với tinh thần bao dung vốn có của gia đình, mọi người đều niềm nở chào đón Evan, khiến nàng cảm thấy thực sự đang ở trong lòng của gia đình. Rồi sau đó, họ chào mừng bố mẹ của Evan, Owen và Marietta Hughes, đưa họ đến với dòng tộc không lời than phiền hay băn khoăn lo ngại.

Nhưng chính con trai của ông Robin, Jonathan Ainsley là người kèn cựa với gia đình. Jonathan thù ghét bà Paula từ lâu nay, nhưng y cũng nguyền rủa những người khác trong gia đình nữa. Vì Jonathan thường dùng những trò nguy hiểm để đối xử với gia đình nên Jack luôn luôn canh chừng y, bất kỳ y ở đâu trên thế giới. Jack muốn biết Jonathan Ainsley sắp làm gì, khi nào thì y hành động và quan trọng hơn hết là y đang ở đâu.

Hiện Ainsley đang ở London, cho nên Jack lo ngại. Điều khiến ông lo ngại nhất là đám cưới sắp đến của Evan và Gideon. Đám cưới sẽ được tổ chức vào thứ bảy, ngày 19 tháng giêng, trong ngôi nhà thờ nhỏ trong làng Pennistone. Jack tin rằng bây giờ mục tiêu của Ainsley tấn công là Evan và bố nàng, như Paula và Linnet trước đây. Việc Linnet giống bà Emma chắc đã làm cho Ainsley tức giận, căm thù nàng suốt đời và chắc y cũng nguyền rủa Owen Hughes, người mà y mới biết là anh em khác mẹ của mình, mặc dù ông ta là con ngoài giá thú của ông Robin. Còn về phần Evan, nàng là cô cháu nội của Robin được ông yêu mến vô cùng.

***

Sau khi đi quanh ở tầng trên hết vài phút, Jack thấy Linnet ở trong phòng khánh tiết. Ông đẩy cánh cửa gương, gọi lớn: - Linnet! Chào cô buổi sáng.

Nàng quay người lại, thấy ông nàng nhoẻn miệng cười. Nàng bước nhanh đến ôm ghì ông và đáp:

- Gặp ông tuyệt quá! Sao ông biết tôi ở đây mà tìm? Ông ta cười. - Chắc cô biết nghề của tôi là đi tìm người mà. Thực ra tôi thấy cô vào thang máy, tôi liền đi theo cô. Trông cô rất dễ nhận ra, người đẹp à. Tôi sung sướng vì cô đã về, đi hưởng tuần trăng mật có vui không?

- Rất tuyệt, Barbados nóng, còn New York lạnh. Rất thú vị Julian và tôi đều vui vẻ, vui ở cả hai nơi. Nhưng về nhà là tuyệt nhất và gặp ông cũng rất tuyệt.

Linnet biết Jack Figg từ nhỏ, nàng xem ông như ông cậu thân yêu hơn là người đồng sự. Nàng móc tay vào dưới cánh tay ông một cách thân mật, rồi hai người cùng đi đến hàng ghế ở gần sân khấu.

Linnet nói: - Tôi định lát nữa sẽ gọi cho ông để bàn về đám cưới của Evan và Gideon.

Khi họ đã ngồi xuống, Jack lên tiếng: - Mọi việc đều đâu vào đấy cả rồi, công việc về an ninh sẽ được cẩn thận như trong đám cưới của cô vào tháng trước. Thực ra thì chẳng có gì đáng lo hết.

Linnet gật đầu, cúi người tới trước. - Mẹ tôi đang ở Yorkshire để nghỉ ngơi. Bề ngoài thì thế, nhưng bà cảm thấy cần phải ở đấy để giúp đỡ dì Emily và ông cậu Robin thảo kế hoạch tiếp tân, vì đám cưới sẽ tổ chức ở Pennistone Royal. Đáng ra mẹ tự làm lấy việc này, nhưng những người khác muốn tham gia. Robin vì Evan, còn Emily thì vì con trai yêu quý của mình - Gideon. Không gì tuyệt hơn cho anh ấy nữa.

- Phải chăng mọi người đều xác nhận mình có người yêu quí nhất? Jack hỏi, cặp mắt xám có những đường nhăn có đuôi. - Nhất là trong gia đình này?

Linnet cười. Không! Nhưng họ có người yêu quí nhất. Bất kỳ ai cũng thương mến Gid, chắc ông biết. Anh ấy là người độc đáo.

Bỗng nhiên Jack nghĩ đến Toby, anh trai của Gideon. Ông biết Toby kèn cựa rất kịch liệt với em trai cùng cha cùng mẹ của mình. Toby ganh tỵ với em. Nhưng Jack không muốn nói đến chuyện này, ông chỉ đáp: - Hiển nhiên như thế rồi, - rồi ông nói tiếp, - mẹ cô đã đưa cho tôi danh sách khách mời của Emily, vì tôi đã nhận danh sách của Gideon hai ngày rồi. Tôi thấy khách mời chỉ toàn người trong gia đình thôi.

- Phải, đúng thế.

Hai người im lặng một lát.

Cuối cùng Jack lên tiếng trước, giọng ông nghiêm nghị:

- Linnet, tôi có chuyện này muốn nói cho cô biết... Jonathan Ainsley đã về London. Tôi muốn cô biết chuyện này.

- Ông ta luôn luôn xuất hiện vào những lúc trong nhà có việc đại sự. - Nàng thốt lên, giọng cao the thé. Bỗng nàng thấy lo sợ, đưa hai tay run run lên sửa cổ áo cho thẳng.

- Tôi đã cho đề phòng hết rồi, - Jack vội trấn an nàng.

- Người của tôi thường xuyên canh chừng y, vì thế mà chúng tôi biết hiện y đang ở đây. - Ông không nói cho nàng biết việc sáng nay Ainsley đứng bên kia đường nhìn sang cửa hàng. Ông nói tiếp, giọng bình tĩnh và dịu dàng:

- Tôi chỉ nói cho cô biết chuyện này vì tôi đã hứa sẽ báo cho cô biết mọi tin tức về y. Tôi chỉ muốn cô biết... để đề phòng, thế thôi.

- Tôi sẽ đề phòng. Ông đã báo cho Gideon biết chưa? - Nàng hỏi, giọng lo lắng, mặt cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ sợ sệt.

- Chưa.

- Tôi nên nói cho Evan biết không?

- Không nên. Nói chỉ làm cho cô ấy thêm lo sợ thôi, vả lại, cô ấy có thai gần ngày sinh rồi.

- Nhưng chị ấy sẽ đề phòng. Đến cuối tháng hai, đầu tháng ba chị ấy mới sinh. Nhưng có lẽ tốt hơn là không nên cho chị ấy biết Ainsley đang có mặt ở đây. Chị ấy và Gideon sẽ ở tại Penistone Royal cho đến ngày đám cưới. Chị ấy sẽ được thoải mái ở đấy.

- Và chắc chắn sẽ được yên ổn ở đấy, - ông đáp. - Hiện ở đấy giống như pháo đài Knox.

- Nhờ ông đấy! - Vì thế mà Gid đã nhờ ông bảo vệ biệt thự Beck House từ khi anh ấy mua nhà này cho Evan và anh. Rồi trong nhà sẽ có các đứa bé. Chắc ông đã lập hệ thống bảo vệ an ninh quanh nhà rồi.

- Anh ấy nhờ tôi và tôi đã làm rồi, - Jack cười đáp. - Ngôi biệt thự ấy cổ xưa, đẹp và khi nghe người ta rao bán, hai người quá mừng. Nhất là Gideon, vì trước đây bố anh ấy đã có lần làm chủ nhà ấy.

- Ông ấy mua chung với bố tôi khi hai người còn trẻ.

- Linnet giải thích thêm. - Gid nói với tôi ngôi nhà đã chuẩn bị xong xuôi, sẵn sàng cho họ dọn đến ở.

- Tôi biết. Nhưng trở lại vấn đề danh sách khách mời, cô có nghĩ sẽ mời thêm ai vào giờ chót nữa không? Mời những người ngoài gia đình?

- Chắc là không. Ông biết đấy, Jack, Evan không có bạn bè, tôi muốn nói bạn bè ngoài gia đình. Chị ấy bị Gideon thộp ngay từ khi mới đến đây, rồi đến India, Tessa và tôi: Ồ khoan, có cặp vợ chồng chủ khách sạn... George và Arlette Thomas, bạn của bố chị ấy. Tôi chắc thế nào chị ấy cũng mời họ, nhưng...

- Cô ấy mời rồi, - Jack cắt ngang lời Linnet, - họ đã có tên trong danh sách khách mời của Gideon.

- Vậy thì tôi nghĩ chắc không còn ai nữa.

Jack gật đầu. - Như tôi đã nói, vấn đề bảo vệ an ninh sẽ rất chặt chẽ, nhưng tôi cần cô giúp một việc, nếu cô bằng lòng.

- Việc gì nói đi.

- Hơn ai hết, cô biết rất rõ những người sẽ đến dự đám cưới. Cô sẽ phát hiện người lạ trong đám khách ngay tức khắc, có lẽ còn nhanh hơn tôi hay nhanh hơn bất cứ người nào của tôi nữa. Vả lại, mặc dù tôi quen mặt hầu hết những người trong gia đình, tôi cũng không có mặt khắp nơi cùng một lúc. Cho nên, việc mà tôi muốn cô giúp là.. cố nhìn kỹ, ghi nhớ người nào được mời đến dự và nếu phát hiện ra có ai mà cô không biết, cô hãy cho tôi biết ngay, hay báo cho nhân viên an ninh của tôi biết ngay.

Linnet gật đầu. - Tôi sẽ mang máy truyền tin, hay cái gì có thể liên lạc được với ông, máy micrô và tai nghe, như ông mang vào hôm đám cưới của tôi vậy.

Jack bật cười, dựa người ra ghế, mắt ánh lên vẻ thích thú. Không ai giống nàng... ngoại trừ bà Emma trong lúc sinh thời của bà. Bà ấy nói năng giống y như Linnet bây giờ.

- Tại sao ông cười? - Nàng hỏi, vẻ bối rối.

- Vì chỉ có cô hay bà cố của cô mới nói với tôi như thế. Lạy Chúa, cô thật giống bà ấy.

- Tôi sung sướng nếu được như thế. Nhưng ta hãy trở lại chuyện đám cưới. Vậy tôi có thể đeo tai nghe và máy micrô chứ, Jack? Tôi muốn hỏi có được không, có ai ngăn cản không?

- Không ai ngăn hết, nhưng tôi sợ sẽ làm cho vài người trong gia đình lo sợ, ví dụ bà dì Edwina chẳng hạn.

- Ôi, đừng lo bà Edwina, Jack. Nếu bà ấy thấy tôi đeo những thứ ấy trên ve áo, chắc bà cũng muốn đeo chúng. Ông chắc biết bà là tổng tư lệnh của gia đình, là người chịu trách nhiệm toàn bộ. Bà là người tốt.

- Đúng như vậy, - Ông đáp nho nhỏ, cố nín cười. Phải công nhận nhiều lúc Linnet làm cho ông ngạc nhiên, nhưng ông biết nàng rất cương quyết. Nàng là người can đảm, quả quyết, đồng thời lại thông minh, lanh lẹ, một ngày nào đó nàng sẽ trở thành người điều khiển các cửa hàng bách hóa Harte. Nàng là ngôi sao sáng.

- Sao Jack, có được không? - Nàng hỏi lại. - Tôi mang máy micrôphôn có được không?

- Ý kiến ấy không tồi, Linny à, - ông ta đáp, nhưng nghĩ thầm: Không biết bà Paula có bất bình việc con gái bà mang máy micrô trong đám cưới không.

Hình như Linnet đọc được ý nghĩ của ông, nàng nói:

- Có thể mẹ tôi phản đối, nếu bà biết, nhưng chắc bà không biết đâu. Tôi sẽ giấu cái máy nơi ve áo, sau cái hoa lớn và không ai để ý đến cái tai nghe nơi tai. Tóc tôi dài sẽ che kín chúng. - Nàng nói, vừa đưa tay hất mái tóc đỏ ra sau, mắt nhìn ông với vẻ căng thẳng.

- Tóc cô dài đấy, - ông nói nhỏ rồi đứng dậy, nhìn đồng hồ. - Này nhé, tôi sẽ nói với cô về chuyện này sau, nội trong ngày hôm nay. Tôi nghĩ cơ bản chuyện này không cần thiết lắm, vì dù sao đám cưới cũng nhỏ thôi.

Jack đi ra cửa, nhưng nửa chừng ông dừng lại, quay lại nói:

- Ồ, còn việc này nữa. Mẹ cô cho biết tất cả những người phụ giúp trong việc tiếp tân đều là người địa phương, những người đã làm việc ở Pennistone Royal trước đây. Hôm đó cô giúp tôi quan sát họ có được không?

Nàng gật đầu và đứng dậy, bước đến phía ông.

- Cuối tuần này tôi sẽ bàn chuyện này với Margaret, để nắm chắc họ là những người giúp việc cũ. Và dĩ nhiên tôi sẽ chú ý canh chừng trong buổi tiếp tân và Julian cũng thế. Anh ấy biết mọi người, vì chúng tôi cùng lớn lên ở đấy. - Khi nói đến chồng, lòng nàng chan chứa tình yêu. Chàng là người nàng yêu mến từ lúc còn nhỏ, nàng luôn luôn tin thế nào nàng cũng lấy chàng.

- Cám ơn người đẹp.

Linnet cùng đi với ông ra cửa, trước khi đến cửa, nàng chạm nhẹ vào cánh tay ông: - Jack này.

- Sao? - Ông nhìn nàng, thắc mắc.

- Ông có tin Jonathan Ainsley sẽ gây chuyện rắc rối không? Chuyện điên khùng chẳng hạn?

- Không, tôi nghĩ anh ta không làm đâu. Hắn quá khôn ngoan. Vả lại, tôi sẽ đề phòng trước để ngăn hắn quậy phá. Cho nên mọi việc sẽ bình an thôi.

Linnet và Jack cười với nhau, rồi ông ra về. Linnet nhìn theo ông ta đi đến thang máy, lòng mừng rỡ khi có ông trở về làm trưởng ban an ninh ở đây. Nhưng nàng vẫn phân vân tự hỏi không biết cậu Jonathan Ainsley này sẽ làm gì đây. Y sẽ làm..., nàng nghĩ. Ngay cả việc giết người y cũng có thể làm. Nàng tin như thế. Nàng run lên. Y giống như một tệ nạn xã hội, nên sẽ không ngần ngại làm bất cứ việc gì để gây thiệt hại cho họ. Paula thường nói thế và mẹ nàng hiếm khi sai lầm trong việc này. Linnet tự nhủ, mình phải luôn luôn đề cao cảnh giác. Vừa nghĩ nàng vừa quay vào quan sát phòng khánh tiết, mặt đăm đăm.