← Quay lại trang sách

BA MƯƠI SÁU

Bà đến xứ Ailen này làm dâu khi còn trẻ, bây giờ đã hơn bảy mươi năm, làm vợ của Jeremy Standish, công tước xứ Dunvale và cuộc đời trôi qua như giấc mộng. Bà đã sống những ngày hạnh phúc nhất đời trong ngôi nhà xinh đẹp có từ thời George ở Clonloughlin.

Bà ước chi hôm nay có ông để thấy cô dâu khác ở Clonloughlin, cô cháu nội xinh đẹp của họ, India Standish, cô con gái duy nhất của con trai họ là Anthony. Edwina nghĩ rằng, nàng là tổng hợp của những gì tinh hoa nhất trên đời, một phần tinh hoa của xứ Dunvale, một phần của dòng máu Harte, một phần của dòng dõi Fairley. Đúng,

India đã thừa hưởng nhiều cái tốt trong gen của nàng Edwina ngồi nơi bàn trong phòng khiêu vũ của ngôi biệt thự Clonloughlin vào hôm thứ bảy kỳ diệu giữa tháng sáu và theo thói quen, bà nhìn khắp mọi người trong phòng. Khách hầu hết là người trong gia đình, nhưng cũng có một số ít bạn bè đến dự, tất cả khoảng chừng năm mươi người. Ngôi nhà đã trở nên nhộn nhịp từ nhiều tuần nay, nhưng đám cưới không được tổ chức rầm rộ vì nhiều lý do: khiêm nhường, trong gia đình vừa có tang và vấn đề an ninh. Anthony và Sally nhận thấy ý kiến của bà rất chính xác, nên họ làm theo đề nghị của bà, chỉ tổ chức lễ cưới đơn giản thôi. Chính Dusty và India cũng hoàn toàn ủng hộ ý kiến của bà. Ông Robin chỉ mới mất cách đây mấy tháng và trước đó, bà Molly Caldwell và con gái đã lìa đời một cách rất đau xót. Bà Edwina đã khuyên mọi người:

- Chuyện buồn còn đó, ta không nên tổ chức xa hoa làm gì. Hãy làm vừa phải cho khỏi tủi lòng người chết.

Ngoài chuyện chết chóc, còn có vấn đề an ninh, bóng ma Jonathan Ainsley vẫn còn ám ảnh họ. Y và Anthony đã cãi lộn nhau kịch liệt. Từ đó, Ainsley đem lòng thù oán, hăm dọa, nhất là sau khi Anthony đứng về phía Paula trong việc tranh cãi quyết liệt mấy năm về trước.

Nhưng hôm nay mọi người tụ tập về đây rất vui.

Khi India nắm cánh tay của bố đi ở giữa lối đi trong nhà thờ xây trên lãnh địa, bà Edwina nín thở vì sung sướng và tự hào.

Edwina nhìn nàng đang đứng với bố mẹ, nói chuyện với Winston, anh trai của mẹ, bà nghĩ: cặp vợ chồng tuyệt vời biết bao, không có từ nào khác để dùng. Chiếc áo cưới bằng the có màu ngà nhạt, do Evan thiết kế, với hai ống tay áo phồng to, chiếc cổ khoét tròn và váy xòe rộng bồng bềnh quanh India như đám mây. Nàng đã tháo tấm voan che mặt, nhưng đội vương miệng lên đầu, chiếc vương miện của bà Adele Fairley, Edwina nghĩ, cười thầm trong lòng, nghĩ đến dòng dõi của họ, của India và của bà.

India như đang nằm mơ, hôm nay là ngày cười của nàng, nàng nhìn quanh như tìm ai. Bỗng nàng thấy chàng rể đang đứng gần đấy, chàng ta ngăm đen trông rất đẹp trai và rất tự hào về vợ mình. Niềm tự hào hiện rõ trên mặt chàng. Chàng là người chân chất, thành thật, có thể tin cậy được và là người có tài năng.

Bà sẽ không bao giờ quên nét mặt của Dusty khi India lướt nhẹ về phía chàng và người phù rể, Gideon, họ đang đứng đợi nàng nơi bàn thờ. Nét mặt chàng chan chứa tình yêu và niềm hạnh phúc.

Sau khi vợ chồng đã thề sống với nhau trọn đời, tất cả mọi người trở về biệt thự Clonloughlin để dự tiệc rượu tại phòng khách chính, ở đây có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp ảnh cho họ. Hai giờ sau, lúc sáu giờ ba mươi, họ đến phòng ăn lớn để ăn tiệc tối. Tất cả bàn ghế xưa kiểu thời Georgie đều được dẹp hết, trong phòng tiệc chỉ kê bàn tròn chung quanh với ghế ngồi nhỏ mạ vàng. Bà Edwina rất sung sướng trước cảnh tượng này. Tất cả đều có màu trắng, từ khăn trải bàn bằng tơ xe cho đến hoa trang trí trong phòng đều màu trắng. Phụ nữ dự tiệc đều mặc áo dạ hội màu sắc rực rỡ và khi nhìn quanh, bà không thể nào không chiêm ngưỡng chiếc đèn chùm bằng thủy tinh hiệu Waterford sáng óng ánh treo trên trần nhà, chiếc đèn này đã được bà mua nhiều năm về trước.

Trong bữa ăn, nhiều người đứng lên chúc mừng đôi vợ chồng mới cưới được hạnh phúc. Sau khi ăn xong, họ vào phòng khiêu vũ để vui chơi cho trọn buổi tối. Bộ tam tấu ngồi trong góc phòng và khi cô dâu chú rể vào phòng, bà quá đổi sung sướng. Đôi uyên ương vào sàn nhảy đầu tiên. Khi bản nhạc True love cất lên, Dusty nắm tay India dẫn nàng ra giữa phòng.

- Bà Edwina, bà khỏe chứ? - Linnet vừa ngồi xuống bên cạnh bà vừa hỏi.

- Rất khỏe, Linnet. - Edwina nhìn Linnet đăm đăm và nói tiếp bằng giọng run run xúc động: - Lạy Chúa, đêm nay cháu mặc áo dài màu xanh nhạt và đeo cặp hoa tai bằng ngọc lục bảo trông đẹp quá, giống như mẹ của bà.

- Hồi nãy ông nội Bryan của cháu cũng nói vậy. - Linnet nói xong, nhìn đôi uyên ương đang khiêu vũ ngoài sàn nhảy, nàng thốt lên: - Ôi, bà Edwina này, India là cô dâu đẹp nhất đời, phải không?

- Đúng thế, nhưng đứa cháu cũng tuyệt vời. Mọi người đều đẹp, phụ nữ áo quần lịch sự, đàn ông comlê chững chạc. Ta buồn vì Paula và Shane không có mặt ở đây.

- Bố cháu bận săn sóc cho mẹ cháu. Ông nói đi dự đám cưới xa xôi căng thẳng, mệt lắm.

- Nhưng chắc mẹ cháu khỏe chứ?

- Khi khỏe khi không, cháu không biết chính xác tình hình sức khỏe của mẹ cháu.

- Nhưng mẹ cháu không bệnh chứ? - Edwina gay gắt hỏi.

- Không, không bệnh. Theo cháu thì bà đã hoàn toàn bình phục.

- Và cháu đã hoàn toàn đảm nhiệm mọi công việc làm ăn phải không? - Edwina hỏi.

Linnet cười, hơi e thẹn. - Cháu đang cố gắng làm thế, nhiều lúc rất cam go, nhất là khi không có Tessa và Evan. Cháu chỉ làm việc một mình.

- Làm lãnh đạo thì phải cô đơn, luôn luôn như thế. Ta biết mẹ ta cũng đã trải qua cảnh ấy.

- Cháu xin hỏi bà một chuyện được không?

- Bất cứ chuyện gì cháu muốn.

- Có lần bà nói bà có nghe tiếng mẹ bà nói với bà. Có phải bà nghe thật sự không, hay đấy chỉ là âm vang quá khứ còn in trong óc bà?

- Chắc đấy chỉ là âm vang, - Edwina thận trọng đáp.

- Nhưng thỉnh thoảng ta nghe như bà nói với ta. Có lẽ ta chỉ nhớ... có thể đấy chỉ do ký ức mang lại cho ta. Tại sao cháu hỏi thế?

- Vì cháu nghe tiếng bà cố...nghe bà nói chuyện với cháu. Bà có nghĩ là cháu loạn trí không?

- Không. Cháu giàu óc tưởng tượng.

Linnet im lặng, nhìn bà dì.

Bà Edwina cúi người tới trước, nhìn chăm chú vào Linnet.

- Cháu đã nghe mọi người nói cháu giống bà cố, cháu đinh ninh như thế, từ dáng dấp cho đến hành động cháu đều giống bà ấy. Cháu tin tưởng cháu đã thừa hưởng được sức mạnh, nghị lực, sự thông minh và nhạy bén trong kinh doanh của bà ấy. Từ khi cháu ra đời, bà cố luôn luôn ở bên cạnh cháu. Cháu là một phần của bà cố Emma, cũng như bà ấy là một phần của cháu và cháu có gen của bà ấy. Cho nên khi cháu bị căng thẳng, lo âu hay cảm thấy cô đơn, cháu nghĩ là bà ấy đến giúp đỡ cháu.

- Dạ phải, đúng thế!

- Điều ấy đã ở trong đầu cháu, Linnet à. Đừng băn khoăn thắc mắc, cháu à, vì nếu chuyện ấy đã giúp được cháu, thì có sao đâu? Không có gì tai hại. Tuy nhiên, đừng nói cho ai biết.

Linnet cười, cúi sát vào Edwina, nàng nói thì thào:

- Julian cũng nói như thế. Cháu nghĩ anh ấy sợ mọi người nghĩ là cháu điên.

- Có lẽ họ sẽ nghĩ thế. Nhưng tại sao cháu quá sợ người ta nghĩ cháu như thế? Cháu là người tự chủ, cháu phải luôn luôn biết làm chủ mình. Rồi cháu sẽ trở thành Emma Harte mới.

Bỗng India và Dusty đến đứng gần bàn, họ tươi cười nhìn Linnet và bà Edwina.

Dusty hơi cúi người, nói với Edwina:

- Cháu xin phép được hân hạn nhảy với bà.

- Ta rất sung sướng, Dusty. Và nhiều lần ta nói rằng gia đình sung sướng đón nhận anh, phải không?

- Dạ đúng, nhưng bà muốn lập lại bao nhiêu lần cũng được, - Dusty đáp, dìu bà ra sàn nhảy với vẻ cung kính.

India quàng cánh tay quanh tay Linnet và nói:

- Tôi rất buồn hôm nay không có dì Paula và chú Shane.

- Tôi cũng thế, nhưng nên để mẹ tôi ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

- Nhưng dì ấy sẽ bình thường trở lại chứ? - India hỏi nhỏ.

- Vâng. - Linnet gật đầu.

- Vậy khi nào dì ấy trở lại cửa hàng?

- Tôi không biết. Bố sẽ đưa mẹ đi đến nghỉ ở Villa Faviola vào tháng bảy và tháng tám. Ngoài ra, Tessa đã nói với bà vào ngày hôm kia rằng chị ấy và Jean Claude muốn làm đám cưới vào tuần đầu tiên của tháng chín ở Yorkshire. Như vậy là sẽ có thêm một cái đám cưới nữa.

- Tôi mừng cho cô ấy, - India nói, rồi nhìn quanh. - Kìa, Linnet, nhìn họ kìa, cô ấy rất tình tứ trong vòng tay người Pháp.

- Đúng. Giữa anh ấy với Mark Londeny thật khác xa biết bao!

- Tessa có nói cô ấy sẽ làm gì sau đám cưới không?

- Tôi tin chị ấy sẽ không làm việc ở London đâu, In- dia à. Thế nhưng, mẹ tôi làm cho tôi có cảm giác là Tessa sẽ tiếp tục làm việc bằng cách mua hàng thời trang ở Paris.

- Như thế cũng sẽ giúp cho công việc của chúng ta được dễ dàng hơn, - India nói, nhìn Linnet với ánh mắt trìu mến.

- Tôi hy vọng thế. India, nhìn bà nội chị với Dusty kìa! Bà nhảy rất bay bướm, không thua gì ngày xưa.

- Bà là con chim già quý hiếm, phải không?

- Không ai giống bà. Bà là viên ngọc trên vương miện. Hai chị em ngồi nhìn bà Edwina nhảy với Dusty. Bà mặc áo quần bằng sa màu tía, đeo kim cương, trông rất đẹp và đài các. Với tuổi chín mươi lăm mà được như bà thì quả thật là có phép lạ.

Một lát sau, Dusty đưa bà Edwina về bàn và ôm India nhảy tiếp. Rồi Julian đến mời Linnet nhảy. Chỉ còn Edwina một mình, bà nhìn cảnh diễn ra trong buổi tiệc và mỉm cười. Một lát sau, Jean Claude và Tessa đến ngồi với họ, rồi Lorne đến nữa. Những người thân yêu của Edwina đều quây quần ngồi quanh bà, khiến bà hết sức sung sướng.

Cụ Bryan, ông nội của Linnet sờ vào cánh tay bà Edwina và nói:

- Kìa, bà nhìn kìa, Edwina. Marietta Hughes đang nhảy với Jack Figg. Hai người trông rất đẹp đôi, hào hoa phong nhã, phải không?

- Đúng thế, ông bạn Bryan. - Edwina đáp, giọng hơi du dương như người Ailen. - Tôi rất thích những mối tình lãng mạn.

Cụ Bryan cười và mọi người quanh bàn cũng cười.

Bà Edwina đưa mắt nhìn quanh. Cặp mắt già nua nhưng anh xảo nhìn từng người một, bà nghĩ: Hầu hết họ đều là cháu chắt của Emma Harte. Họ rất... tuyệt vời. Emma chắc sẽ rất tự hào về họ, vì ngày nào họ cũng làm những việc khiến cho bà phải hãnh diện. Bà cảm thấy sung sướng khi chứng kiến cảnh tượng trong ngày hôm nay.

Một tuần sau, khi Linnet đang làm việc trễ tại Cửa hàng bách hóa Harte ở Knightsbridge thì chuông điện thoại reo. Nàng nhấc máy, nói: - Alô, Linnet O’Neill đây.

- India đây, - bà chị họ đáp.

- Chào chị, tuần trăng mật vui không? Dusty có thích ở tại Clonloughlin không?

- Thích, anh ấy rất thích ở đây. Linnet này!

- Vâng, chuyện gì thế? Sao chị có vẻ khác lạ thế?

- Bà nội mất rồi.

- Không, bà Edwina không mất đâu! - Linnet khóc, nước mắt trào ra. Cuống họng bỗng nghẹn ngào, nhưng nàng cố nói: - Tôi không tin được. Hôm đám cưới chị, bà vẫn còn khỏe mạnh mà.

- Bà đã chín mươi lăm tuổi.

- Mọi người tin bà sống đến trăm tuổi. Bà nói với tôi bà sẽ đạt đến mục tiêu ấy mà. Ôi, India, bà mất thật buồn quá. Cả gia đình sẽ thương tiếc bà. - Linnet lấy khăn lau nước mắt.

India cũng khóc. Qua màn lệ, nàng cố nói: - Tôi phát hiện ra bà chết, Linnet à. Tôi tưởng bà ngủ trên ghế nệm dài trong phòng ngủ, nhưng bà đã qua đời. Trong tay bà còn cầm bức hình của bà và bà Emma khi bà còn nhỏ, bà nắm tay mẹ. Chắc bà đang nghĩ đến bà Emma thì qua đời.

- Tôi phải để máy xuống một phút mới được, - Linnet nói, nước mắt chảy đầm đìa xuống mặt.

- Được thôi. - India cũng đang khóc.

Lát sau, khi đã hỷ mũi xong, cố lấy lại bình tĩnh, Linnet nói: - Khi nào cử hành tang lễ, India?

- Chúng tôi chôn cất bà rồi, - India đáp, có vẻ đã bớt khóc. - Đúng ra là đã chôn sáng nay trong nghĩa trang của gia đình. Chính bà thích thế. Trước đây bà nói với bố tôi rằng nên làm đám tang của bà trong vòng riêng tư thôi, bà không muốn kéo cả gia đình sang Ailen để dự tang lễ. - India ngừng nói, thở một hơi dài. - Bà nói bà không thích đám ma, chỉ thích đám cưới và lễ rửa tội thôi.

- Tôi rất muốn đến đấy, - Linnet đáp. - Và tôi cam đoan mọi người cũng đều muốn thế.

- Sau đám cưới, mọi người đều ra về hết. Bố nói tốt hơn là phải làm theo lời ước của bà nội. - Nàng dừng một lát, rồi cất tiếng cười qua nước mắt. - Nhưng bà nội nói bà muốn có lễ giỗ. Lễ thật lớn.

Sau khi India cúp máy, Linnet ngồi nhìn vào khoảng không, nghĩ đến bà Edwina, đến nhiệm vụ của người phụ nữ nơi bà. Thật kỳ lạ biết bao, khi chết mà bà cầm tấm ảnh chụp bà với mẹ bà hồi còn nhỏ. Nói tóm lại, bà đã rất thương mẹ.

Sau đó, Linnet nghĩ đến việc ra ngoài hành lang, đến nói với chân dung của bà Emma rằng người con gái đầu lòng của bà đã mất. Nhưng nàng không làm thế.

Thay vì ra hành lang nói chuyện với chân dung bà Emma, nàng viết thư cho ông Anthony, nói với cậu rằng mẹ của cậu là người rất đặc biệt, nói đến nỗi buồn sâu đậm của mình trước cái chết của bà dì, và gửi lời chia buồn cùng ông.

Linnet mải miết với công việc cho đến khi ngoảnh mặt nhìn lại, nàng mới biết mùa hè đã trôi qua.

Nàng và Julian giữ đúng lề lối của mình, làm việc cật lực. Nàng mừng vì những sự cải cách của nàng trong Cửa hàng bách hóa Harte ở khu Knightsbridge đã thành công.

Suốt trong những tháng sáu, bảy, tám khách ra vào cửa hàng tấp nập, họ tìm đến phòng tắm nước khoáng tỉnh dưỡng, lũ lượt vào các tầng thời trang, đến mua hàng sang trọng đắt tiền ở Tiệm mỹ lệ. Tầng bán trang phục cô dâu cuối cùng đã trở nên nổi tiếng, áo dài cô dâu do Evan Harte thiết kế được nhiều người ưa chuộng.

Ngày nào Linnet cũng cầu thần may mắn đến với nàng và sự may mắn đã đến thật. Cửa hàng đã thu hút được nhiều khách mới trẻ trung và tạo cơ hội cho các khách hàng cũ lâu năm chọn lựa hàng hóa tốt đẹp hơn. Mọi người đều khen cửa hàng có bộ mặt tươi mát, có hàng hóa cập nhật và cách trưng bày rất mỹ thuật.

Linnet nghĩ rằng nàng phải cố sao để đưa Cửa hàng bách hóa Harte ở Knightsbridge vào thế kỷ hai mươi mốt. Nàng biết rằng công việc của nàng chỉ mới bắt đầu thôi. Nàng phải tiếp tục đẩy mạnh sự đổi mới, phải có sáng kiến mới để kích thích khiếu thưởng ngoạn của khách hàng, đồng thời làm sao để đối thủ của nàng không thể vượt qua.

India đến London một tháng hai lần, hai chị em thích thú được gặp nhau để bàn bạc công việc. Linnet nghĩ rằng nàng rất cần có India để điều hành các cửa hàng ở phía Bắc. Nhiều lần nàng tự hỏi không biết bà cố của nàng làm sao mà điều hành được ba cửa hàng bách hóa trong khi nàng chỉ điều khiển một thôi mà đã hết cả thì giờ.

Nếu có những lúc nàng cảm thấy hoảng sợ, cô đơn, căng thẳng, thì cũng có nhiều lúc nàng trải qua những giây phút hân hoan sung sướng, vì nghĩ mình đã thành công rực rỡ trong công việc. Điều làm cho nàng sung sướng nhất có lẽ là loại túi xách tay Cholly Chello, được khách gọi là bé Cholly. Đây là loại túi cầm tay nhỏ đẹp dùng vào buổi tối, không phải chỉ bán nhỏ giọt, mà bán ào ạt từ các cửa hàng ở London, Leeds và Harrogate. Niềm hân hoan sung sướng còn xuất phát từ sự thành công trong việc bán được các sản phẩm xinh đẹp, hay do phép trị liệu trong việc tắm nước khoáng.

Những ngày hạnh phúc như thế tiếp tục tiếp diễn.

Cơn mưa phùn lất phất ban đầu đã biến thành cơn mưa lớn. Chớp sáng giăng ngang bầu trời, sấm nổ từ xa vọng lại như tiếng súng và mưa đổ xuống như trút. Jonathan Ainsley rủa thầm, đoán thế nào y cũng đến Annecy trễ. Y phân vân không biết có nên gọi Angharad đang ở Paris để yêu cầu nàng nói chuyện với bạn nàng là Bill Tremoyes hay không. Y quyết định không nên gọi. Thế nào Tremoyes cũng sẽ đợi y. Đợi y sẽ có lợi cho ông ta. Tremoyes muốn gặp những người hợp tác làm ăn ở Trung Quốc mà chỉ Jonathan mới có.

Jonathan vừa lái xe vừa nghĩ đến nhà tài phiệt Mỹ giàu có này. Angharad đã quen biết ông ta ở Connecticut, nhờ cô đã bán cho ông ta nhiều đồ cổ vô giá. Trước khi lên đường, Jonathan đã kiểm tra ông ta kỹ càng và y hài lòng về việc này. Nhưng y tự hỏi nếu Tremoyes biết về gia đình Harte, thì chuyện này có đem lợi lộc gì đến cho y không? Angharad đã thu xếp để có cuộc gặp gỡ này và cô đã thề thốt rằng cô không nói gì với ông ta về gia đình Harte hay nói y là người trong gia đình này. Nếu ông ta biết, thì chắc tình thế sẽ có hại cho họ. Ít ra Tremoyes cũng đã nói việc này cho cô ta biết.

Vì vậy mà y ra đi và bây giờ y đang ngồi trong chiếc Bentley Continental, lái đi Haute - Savoie dưới cơn mưa bão bùng như trút. Rồi bỗng y tự hỏi, tại sao y nghe lời Angharad? Liệu cô ta có động cơ gì bí mật khi xúi y làm việc này không? Dĩ nhiên cô ta có động cơ gì đấy, bây giờ thì y biết chắc như thế. Nhưng nếu có thì đấy là động cơ gì ngoài việc giúp y? Y nghĩ cô ta yêu y, thích y, thế thôi.

Mưa bắt đầu giảm dần, Jonathan nhấn thêm ga, y muốn đến gặp người Mỹ này càng sớm càng tốt, để sáng mai y có thể về sớm. Y nhấn thêm ga vì thấy con đường trước mắt vắng vẻ. Y cho xe chạy thật nhanh, mở máy để thưởng thức âm nhạc, tiếng dương cầm khiến cho y sảng khoái tâm hồn, người nhạc sĩ dương cầm đang chơi khúc Concerto số hai trong cung đô thứ của Rachaninoff.

Y hân hoan thưởng thức tốc độ, xe lướt nhanh êm ái, miệng ư ử hát theo điệu nhạc, Jonathan Ainsley không để ý đến chiếc xe tải chở hàng lớn đang chạy nhanh ở phía sau xe y.

Trời vẫn còn mưa nặng hạt, nên người tài xế xe tải không thấy chiếc Bentley. Đến khi anh ta thấy chiếc xe phía trước thì quá trễ. Xe tải đâm chiếc Bentley thật mạnh, khiến xe này quay vòng tròn.

Jonathan Ainsley cảm thấy xe bị đâm mạnh ở phía sau, y bèn nắm chặt tay lái, chân đạp mạnh thắng, xe trượt nhanh trên mặt đường với tốc độ kinh hồn. Chiếc Bentley trượt qua bên kia đường, quay lại rồi văng ra khỏi đường, bay xuống vực sâu.

Người tài xế xe tải thắng xe, nhảy xuống, chạy đến bên bờ vực. Anh ta nhìn xuống, tai còn nghe tiếng nhạc vẳng một lát trước khi xe phát nổ. Ánh lửa phát ra từ chiếc xe chiếu sáng bầu trời đêm. Anh ta lấy điện thoại di động gọi xe cấp cứu.

Vào lúc xế chiều một ngày cuối tháng tám, Jack Figg gọi điện thoại riêng cho Linnet. Khi nàng nhấc máy lên nghe, ông ta nói:

- Tôi đây, người đẹp. Cô có rảnh phút nào không? Tôi lên gặp cô có việc, được không?

- Dĩ nhiên được. Có chuyện gì bất ổn à, Jack?

- Không. Tôi không gọi để báo chuyện ấy. Tôi chỉ gặp cô một lát thôi.

Mấy phút sau, Jonelle mời ông vào phòng và Linnet đứng dậy, bước ra khỏi bàn làm việc để ôm hôn ông. Rồi nàng dẫn ông đến chiếc bàn tròn ở cuối phòng làm việc của mẹ nàng, mời ông ngồi xuống ghế.

- Mời ngồi, Jack. Tôi thích ngồi ghế này hơn ghế nệm dài. Ông cười. - Tôi cũng thế.

- Ông uống trà nhé?

- Uống chứ, nhưng nếu cô cũng uống. - Ông đáp và ngồi xuống. Linnet gật đầu, đi đến máy điện thoại, nói với Jonelle qua máy nội đàm, rồi trở về bàn, ngồi xuống ghế đối diện với Jack.

- Mẹ cô khỏe không? - Ông hỏi.

- Khỏe. Theo lời bố tôi thì không khí miền Nam nước Pháp làm cho bà có sức khỏe tốt. Julian và tôi định sang đó nghĩ dưỡng sức từ lâu, nhưng quá bận không đi được.

- Tôi biết cô rất bận. Bận suốt tuần phải không? Nàng cười. Jonelle đem khay trà vào, Linnet cười nói với chị ta.

- Chị làm ơn mang trà đến đây.

Khi trong phòng chỉ còn hai người, Linnet rót trà và hỏi:

- Nếu không có chuyện gì bất ổn thì là chuyện gì? Tại sao ông muốn gặp tôi, Jack?

Jack uống một hớp trà, để tách xuống đĩa, ông đáp:

- Bà Emma thường nói với tôi rằng mọi người đều nhận được phần thưởng xứng đáng trong cuộc đời mình. Cuối cùng họ đều nhận kết quả dành cho họ. Bà cố của cô thật đúng.

- Có phải ông muốn nói chúng ta gieo cây nào ăn quả ấy, phải không?

- Phải, đại loại như thế... - Ngồi dựa lưng ra sau, Jack nheo mắt nhìn nàng một hồi lâu. - Một thám tử của tôi ở Pháp vừa báo cho tôi một tin rất hấp dẫn. Tin về Jonathan.

- Tin gì thế? - Linnet hỏi, nhìn ông ta đăm đăm. - Ông có vẻ bí mật và quan trọng quá.

- Ainsley vừa bị tai nạn xe hơi ở ngoài Paris, tôi nghe như thế. Hiện hắn đang ở bệnh viện Mỹ tại Paris, bị thương rất trầm trọng, người thám tử bạn tôi cho biết như thế.

- Y không chết chứ? - Linnet hỏi.

- Không. Nhưng khó sống.

- Chuyện xảy ra như thế nào? Ông biết không?

- Xe hắn bị chiếc xe tải lớn tông phải.

- Còn Angharad ra sao? Cô ấy đi với y chứ?

- Hình như không có cô ta trong xe. - Bỗng điện thoại di động của ông reo, ông liền lấy trong túi ra nghe. - Jack Figg đây. - Ông lắng tai nghe, mấy giây sau, ông ta nói: - Cứ tiếp tục tiếp xúc đi. Cám ơn Pierre. - Ông tắt máy rồi nói tiếp với Linnet: - Người thám tử của tôi hiện đang có mặt tại bệnh viện, báo cho tôi biết rằng Jonathan Ainsley rất khó qua khỏi.

- Ôi lạy Chúa! Tôi không tin nổi chuyện này! Linnet thốt to, nắm cánh tay Jack. - Cuối cùng chúng ta đã thoát được y. Thoát khỏi những hành động gian ác của y.

- Như lời Emma nói: phần thưởng xứng đáng, - Jack đáp. - Jonathan Ainsley đã nhận phần thưởng xứng đáng.

- Tôi rất muốn nói cho mọi người biết tin này, - Linnet la lên. - Thế nào gia đình cũng ăn mừng khi nghe tin này.

Và mọi người đều ăn mừng.

Cuối tuần ấy, vào buổi trưa, Linnet ngạc nhiên khi nghe có người khách đến thăm. Nàng đang xem những con số bán hàng của cửa hàng trong tháng vừa qua, thì bỗng có tiếng dịu dàng cất lên chào hàng: - Chào con yêu.

Quay đầu nhìn ra cửa, vẻ ngạc nhiên hiện ra trên mặt Linnet khi nàng thấy mẹ nàng đứng nơi ngưỡng cửa.

- Mẹ! nàng reo lên, chạy về phía bà. - Con không biết mẹ đã từ miền Nam nước Pháp trở về.

- Bố mẹ về tối qua, - Paula đáp, ôm ghì lấy con gái. - Linnet, mẹ rất nhớ con.

- Con cũng thế, mẹ à. Nào, mẹ ngồi xuống đây. Ngồi vào bàn làm việc của mẹ cho thoải mái. Bàn của mẹ đấy, con chỉ mượn một thời gian thôi.

- Không, không, mẹ không đến làm việc, - Paula đáp, rồi thấy bộ bàn tròn, bà đi đến đấy và nói tiếp: - Kê bàn này ở đây thật hay. Thoải mái hơn ngồi ở ghế nệm dài cồng kềnh kia nhiều.

Linnet cười, đi theo mẹ, sung sướng gặp lại mẹ và thấy bà khỏe mạnh. - Mẹ đã bình phục trở lại, mẹ à.

- Chưa hoàn toàn bình phục, nhưng mẹ sẽ bình phục hẳn.

Ngồi xuống ghế với mẹ, Linnet hỏi: - Mẹ uống trà hay cà phê? Hay uống gì?

- Không, không uống gì hết, cám ơn con. Cửa hàng trông đẹp lắm, - Paula nói rồi dừng lại. Bà vỗ nhẹ lên bàn tay của Linnet. - Con đã làm nên chuyện kỳ diệu. Con đã cách tân cửa hàng để nó có bộ mặt mới, tân kỳ mà không làm mất những gì có từ lâu đời, những thứ khiến cho khách hàng yêu thích. Việc sửa sang đổi mới của con thành công rực rỡ... Mẹ chúc mừng.

- Cám ơn mẹ. Có nhiều lúc con gặp những chuyện rất khó khăn, con muốn điện thoại báo cho mẹ biết, nhưng bố kiên quyết nói đừng, không muốn con quấy rầy mẹ. Bố bảo con cứ làm cho thật tốt là được.

- Phải, bố con có nói cho mẹ nghe về chuyện của con.

Mẹ cũng rất muốn nói chuyện với con. Mẹ luôn luôn lo cho con, nghĩ rằng ở đây công việc có lúc rất gay go, nhưng mẹ đã kiềm chế mình.

- Để cho con bơi được thì bơi, không thì chết chìm, phải không? - Nàng hỏi, cặp mắt xanh sáng long lanh.

- Đại loại như thế, con yêu.

- Nhưng dù sao con cũng rất vui mừng thấy mẹ trở lại. Thật tuyệt vời được thấy mẹ trở lại. Chiều nay con sẽ thu dọn đồ đạc của con ở đây. Đồ của con ở đây không nhiều.

- Không, con khỏi làm thế, Linnet.

- Mẹ muốn nói gì thế?

- Đây là phòng làm việc của con.

Linnet có vẻ sửng sốt. - Con không hiểu.

- Mẹ không trở lại để làm việc. - Paula dựa người ra lưng ghế, nhìn con gái một hồi lâu, rồi bằng giọng cương quyết, đều đều, bà nói tiếp: - Ngày trước, bà cố của con có nói với mẹ rằng, trong đời người ai cũng đến lúc phải bước sang một bên, phải nghe những ý kiến của giới trẻ, phải chấp nhận những quan điểm mới mẻ, tân kỳ. Bà nói như thế khi bà được tám mươi tuổi. Bà nói trong bữa tiệc sinh nhật do mẹ và bố tổ chức để mừng bà. Không phải bà chỉ nói cho mình mẹ nghe thôi đâu, mà bà nói với tất cả mọi người, nhất là với thế hệ của mẹ, cháu của bà. Đấy là vào hôm bà nghỉ hưu.

Linnet nhìn mẹ sững sờ. - Mẹ, con không hiểu.

- Mẹ nghỉ hưu, Linnet à. Bây giờ đến phiên con, phiên con điều hành các Cửa hàng bách hóa Harte, làm bà chủ, như các con thường gọi mẹ vậy.

- Nhưng...

- Không nhưng gì hết, - Paula cắt ngang lời nàng. - Trước kia, bà Emma đã nói với mẹ rằng: Bà giao cho cháu thực hiện ước mơ của bà. Mẹ đã làm đúng lời dặn ấy. Bây giờ mẹ giao cho con thực hiện ước mơ của bà Emma và ước mơ của mẹ. Tất cả cơ ngơi này bây giờ là của con. Mẹ biết con rất yêu cửa hàng bách hóa như bà cố và như mẹ. Mẹ biết ước mơ của bà cố và của mẹ sẽ bền vững trong hai bàn tay bé nhỏ nhưng rất có năng lực của con.