← Quay lại trang sách

BA MƯƠI NĂM

Công việc bắt đầu như thế đấy. Kế hoạch làm việc do bất kỳ ai vạch ra - ngoại trừ bà Emma Harte - đều được thực hiện cật lực, hết mình.

Nhiều năm về trước, Emma đã đề ra kế hoạch để thu tóm tiền bạc, quyền lực, thu rất nhiều tiền bạc trong thời gian rất nhanh. Bà đã thành công rực rỡ, đạt đến đỉnh cao danh vọng một cách không ngờ. Bà đã đạt được như thế là nhờ sức mạnh của ý chí, nhờ kỷ luật, sự hy sinh và bền chí. Khi bà bước vào cuộc hành trình kỳ diệu này, bà mới mười bảy tuổi. Bây giờ chắt của bà, Linnet, lớn hơn bà khi ấy đến mười tuổi và nàng không có mục đích là thu tóm tiền bạc và quyền lực. Điều nàng nhắm đến là đưa cửa hàng tổng hợp vĩ đại do bà Emma xây dựng nên vào thế kỷ hai mươi mốt phát triển nhanh và tốt hơn những cửa hàng khác, những cửa hàng này đang ra sức giành giật khách hàng và thực hiện những mục tiêu như cửa hàng của nàng.

Hơn bất cứ người nào trong gia đình, Linnet đã được thiên phú cho cá tính như bà cố mình, nàng đã có năng khiếu về nghề nghiệp của bà Emma, có được thiên hướng độc đáo của bà, thích làm việc cật lực và quan trọng hơn hết là có sức bền bỉ dẻo dai, sức chịu đựng phi thường. Ngoài ra nàng còn có tài năng, có trí thông minh, đây là hai đặc điểm của nàng, đặc điểm do bà Emma truyền lại cho nàng.

Bên cạnh cá tính này, Linnet còn được thiên phú cho tính nhạy bén của bà Emma, tài hiểu biết về nghề buôn bán của bà và có con mắt nhìn xa trông rộng. Bà Paula, mẹ của Linnet, đã thành công rực rỡ trong nhiều năm qua, nhưng bà không đi chệch ra ngoài các nguyên tắc của bà Emma. Bà đã được người tạo dựng cơ sở huấn luyện thấu đáo, nên bà tôn kính bà ngoại, chỉ biết lái con tàu đi cho đúng hướng mà thôi.

Bà Paula không có tầm nhìn của bà Emma, nhờ có con mắt nhìn xa trông rộng mà Emma mới vượt lên trên những đối thủ cạnh tranh. Những người chắt khác của Emma như Tessa, India hay Evan cũng không. Mà chỉ có Linnet thừa hưởng được cái tài đặc biệt này của bà.

Nhờ có tầm nhìn mà Linnet biết cái gì sẽ sai cũng như cái gì sẽ đúng. Nhiều lần trong ngày, nhất là gần đây, nàng đã tự nhủ: - Mình biết chắc cái gì sẽ đi đúng hướng. Những cái gì mà mình còn nghi ngại, là những thứ sẽ đi đến chỗ sai lầm một cách dễ dàng.

Như thể Linnet có thần linh trong người để mách bảo đường đi nước bước cho nàng. Nàng chỉ ngồi trong văn phòng, nhìn vào khoảng không, mường tượng ra những gì sẽ đưa nàng và Cửa hàng bách hóa Harte đến chỗ suy sụp. Hay là những gì giúp nàng nghỉ ra cách làm cho cửa hàng phát triển mạnh.

Mặc dù bây giờ nàng được tự do điều khiển công ty, Paula vừa cho nàng làm giám đốc điều hành, nhưng Linnet thừa biết rằng nàng có hội đồng quản trị để giải quyết những vấn đề khó khăn nếu có. Cửa hàng bách hóa Harte là một công ty rộng rãi, buôn bán cổ phiếu tại sở hối đoái London và mặc dù mẹ nàng và gia đình chiếm đại đa số cổ phiếu, nhưng nàng nghĩ phải hành xử thận trọng, đứng đắn. Bố nàng đã căn dặn nàng như thế nhiều ngày rồi, sau đám tang ông cậu Robin, khi ông đến thăm nàng tại cửa hàng ở Knightsbridge. Và Emily cũng dặn thế, bà ấy cùng với Paula, Winston và Amada Linde - luôn luôn vắng mặt - điều hành tất cả công ty Harte và ở trong hội đồng quản trị của các cửa hàng.

Cho nên nàng phải coi chừng bước đi của mình, như bố nàng đã dặn dò, đồng thời phải ra sức tiến hành công việc, tranh thủ thời gian, đẩy mạnh tới trước. Phòng tắm nước khoáng tĩnh dưỡng ban ngày đã xong, tầng bán đồ cô dâu đã tân trang hoàn chỉnh, chỉ còn đợi hàng hóa căn bản chở đến nữa thôi. Nàng bắt đầu thiết kế một khu vực bán hàng sang trọng, mặc dù mẹ nàng không cho phép nàng làm thế. Tuy nhiên, Linnet nghĩ đây là khu vực chính yếu, quan trọng.

Để hoàn tất kế hoạch trong một thời gian ngắn, Linnet đã thuê hai phụ tá mới và hai thư ký mới. Jonelle có trách nhiệm trong phòng ban lãnh đạo, Linnet thấy chị là người rất đáng giá.

Mặc dù kế hoạch của nàng rất nặng nề, nhưng nàng quyết định thực hiện và chu toàn bằng cách hy sinh tất cả mọi sinh hoạt vui chơi ngoài xã hội. Ngoài ra, nàng còn nhờ chồng giúp sức. Julian Kallinski có trách nhiệm về công việc của mình, ngày nào đó chàng sẽ thừa hưởng toàn bộ các xí nghiệp Kallinski khắp nơi trên thế giới từ tay bố chàng, ông Michael. Ông Michael đã thừa hưởng của bố mình, ngài Ronald Kallinski, ông này lại thừa hưởng của bố ông là David Kallinski, người sáng lập ra dòng họ này. Julian là người giỏi hơn những người khác nhiều, chàng biết nàng đang làm cái gì và tại sao nàng làm, cho nên chàng hoàn toàn ủng hộ nàng.

Cơ bản, Linnet muốn cải cách cửa hàng cho tuyệt vời, nhưng nàng cũng giữ lại một ít không khí xưa cũ, để ôn cố tri ân. Bây giờ là lúc cửa hàng bách hóa Harte ở London có rất nhiều nơi cạnh tranh hơn bao giờ hết, không những các nơi to lớn thôi, mà những cửa tiệm nhỏ cũng đều ra sức cạnh tranh, để dành những khách hàng thuộc thành phần các thiếu nữ ưa thích thời trang và những bà lớn tuổi giàu có sang trọng. Julian động viên nàng và luôn luôn tin rằng nàng sẽ thắng.

Cho nên hai người cùng vạch ra chương trình sinh hoạt với nhau. Mỗi buổi sáng, Linnet ra khỏi giường lúc bốn giờ ba mươi và Julian cũng thế. Nàng đi tắm trước, chàng nấu nước pha cà phê. Sau đó chàng đi tắm, nàng trang điểm và khi nàng nướng bánh mì thì chàng cạo râu. Mấy phút sau, hai vợ chồng mặc áo khoác dài, ngồi vào bàn thưởng thức bữa điểm tâm. Rồi họ mặc áo quần đi làm và ra khỏi nhà.

Tài xế để Linnet xuống cửa hàng trước, rồi đưa Julian đến nhà Kallinski. Nàng ngồi vào bàn làm việc lúc năm giờ năm mươi lăm phút và chàng đến phòng làm việc lúc sáu giờ.

Mỗi tối vào lúc bảy giờ, Julian đón nàng ở cửa hàng bách hóa, tài xế đưa họ về nhà để cùng ăn tối ấm cúng trước lò sưởi, hoặc đưa đến nhà hàng họ ưa thích để ăn.

Linnet thích làm việc vào ngày thứ bảy và Julian cũng thế. Vào cuối tháng đầu tiên, công việc này đã trở thành thông lệ. Họ rất thích làm việc như thế này, vì tuy hai người hoạt động trong hai lĩnh vực khác nhau, nhưng họ thấy công việc bề bộn của họ có hiệu quả khả quan.

Công việc cải cách được khai trương vào một buổi sáng đẹp trời tháng năm. Linnet bước ra tầng thời trang, hồi hộp và hy vọng. Hôm nay là ngày mới của cửa hàng.

Phòng tắm nước khoáng tỉnh dưỡng ban ngày lần đầu tiên mở cửa và tầng bán trang phục cô dâu hãnh diện trưng bày những chiếc áo dạ hội lộng lẫy và đủ các mặt hàng để dùng cho cô dâu. Ngay cả khu vực bán hàng xa hoa sang trọng cũng đã hoàn tất và sẽ mở cửa hôm nay.

Theo Linnet nghĩ thì hấp dẫn hơn hết là công việc tu sửa toàn bộ tầng thời trang. Nàng đã sang Paris ba ngày sau đám tang ông Robin, để mua một số hàng hóa gồm áo quần may sẵn do những xí nghiệp may đồ thời trang hàng đầu sản xuất. Nàng còn mua hàng hóa ở Valentino, Ungaro, Chanel và ở vài nơi nhỏ hơn. Nàng đã đem về trưng bày ở tầng thời trang cho mới lạ.

Những phòng bán giày dép và túi xách cũng được tân trang lại, người phụ tá mới Phyllis Peters của nàng đã trang hoàng đầy hai phòng bằng những thứ hàng hóa xa hoa lộng lẫy rất hấp dẫn, những thứ mà nàng chưa từng thấy.

Nhìn đồng hồ, Linnet thấy mới tám giờ. Giờ này cửa hàng không có ai hết. Nhưng khi nàng thử mở cửa phòng tắm nước khoáng, thì cửa mở, và nàng thấy người quản lý phòng tắm, Sophie Forester, ở trong phòng.

- Chào Linnet buổi sáng, - Sophie nói, mở cửa rộng ra hơn. - Cô muốn vào xem lại lần nữa không?

- Tôi thích xem, Sophie.

Chị quản lý và nàng đi quanh một vòng và Linnet lại khá kinh ngạc trước cảnh yên tĩnh của căn phòng. Ánh đèn lờ mờ, đèn cầy có hương thơm dùng làm lễ Tạ Ơn cháy lung linh khắp nơi, tiếng nước chảy róc rách trên đá. Sự trang hoàng trong phòng có màu sắc phương Đông, hoa chỉ rải rác một vài nơi nhưng đẹp, kiểu trang hoàng theo người Nhật, còn những phòng để trị liệu, chỉ nhỏ thôi, tỏa ra không khí trong các chùa chiền. Tiếng nhạc dịu dàng nho nhỏ phát ra từ hậu trường làm tăng thêm không khí tĩnh mịch thanh bình.

- Tôi muốn nằm nghỉ ngơi trị liệu một lát cho thoải mái, - Linnet nói, cười với Sophie. - Thật đúng là nơi tĩnh dưỡng. - Khi đi ra khỏi phòng tắm, Linnet nói thêm: - Cám ơn đã dẫn tôi đi xem một vòng, chúc hôm nay nhiều may mắn - Cám ơn, Linnet, - Sophie đáp.

Đi qua tầng lầu, Linnet dừng ở góc bày bán hàng sang trọng để xem sao, góc này nằm chéo góc với phòng tắm nước khoáng, với ý đồ rất rõ ràng. Nàng gọi đây là Tiệm mỹ lệ, vì nó bán những loại túi xách tay buổi tối rất đẹp, khăn quàng bằng lụa kiểu xưa rất mê ly, chuỗi đeo cổ và hoa tai bằng hạt quý hiếm, dép kiểu lạ, áo khoác và áo choàng tắm bằng casơmia thêu tay, cùng đủ thứ đặc biệt độc đáo. Hy vọng, nàng lẩm bẩm một mình và đi đến thang máy.

Không có nơi nào thiết kế đẹp bằng nơi bán trang phục cô dâu. Linnet nghĩ chính nhờ có Bobbi Snyder nó mới đẹp như thế này. Nàng đi qua tầng này, nhìn những chiếc áo cưới đẹp rực rỡ trưng bày trên các hình nộm. Cả áo dài cưới của nàng cũng được trưng bày trong phòng, đây là cái áo Linnet xem là đẹp nhất do Evan thiết kế cho nàng. Sở dĩ nàng đem áo cưới của mình đến trưng bày là vì các cô thợ may mới may được năm cái trong thời gian cấp bách và Bobbi muốn có cái thứ sáu để trưng bày cho rôm rả vào hôm khai trương. Tất cả áo dài của Evan Harte thiết kế đều được may để trưng bày, vì là hàng cao cấp, không bán. Evan hứa sẽ thiết kế thêm, nhưng bây giờ nàng đang kéo dài thời gian nghỉ hộ sản đến sáu tháng.

Khăn voan che mặt cô dâu rất đẹp, còn vương miện thì làm bằng ngọc hay kim cương. Có vòng hoa và áo dài cho các phù dâu. Comlê bằng xa tanh và nhung cho các chú bé hầu. Giầy dép, vải vóc và những thứ trang hoàng khác đều được bày biện rất đẹp. Khi Linnet đi ra khỏi phòng, lòng nàng tràn ngập hy vọng, tin tưởng.

Ở tầng thời trang, không khí có vẻ như đang đón xuân, vui tươi, tầng này luôn luôn nằm dưới sự bảo trợ của nàng và bây giờ nàng rất sung sướng khi thấy áo quần được sắp xếp, trưng bày như nàng đã làm hôm qua. Áo dài và comlê có màu sáng, xinh đẹp, may bằng lụa, the và len mỏng. Đâu đâu cũng có hoa cắm trong bình, hoa cẩm tú cầu và hoa đỗ quyên làm tăng thêm không khí tươi vui của mùa xuân và mùa hè.

Hai mươi phút sau, nàng quay lại phòng điều hành, nàng cảm thấy biết ơn những người nàng đã thuê, họ cố gắng hoàn tất công việc chỉnh trang các khu trong Cửa hàng bách hóa Harte đúng hạn.

Mấy phút sau, điện thoại di động của nàng reo, India gọi.

- Linny, chúc cô gặp nhiều may mắn, - nàng nói. - Tôi nghĩ chắc cửa hàng đẹp lắm.

- Phải. Rất tuyệt. Không khí trong cửa hàng như chuẩn bị đón xuân, áo quần màu sắc tươi sáng, đầy hoa, hoa thật có hoa giả có. Các nhà thiết kế của cửa hàng đã làm việc rất kỳ diệu khắp các tầng lầu. Ồ, còn phòng tắm nước khoáng... thì rất tĩnh lặng!

- Tôi rất nóng lòng đến xem. Tôi sẽ đến vào gần cuối tuần đấy. Tôi phải thử áo cưới lần cuối cùng.

- Chúng ta sẽ cùng ăn trưa hay ăn tối được chứ?

- Nếu cô có thể, ta ăn cả hai bữa cũng được. - India cười. - Tôi rất nhớ cô. - Và nhớ cửa hàng nữa.

- Tôi cũng nhớ chị, India à!

- Chúng ta có tin gì đặc biệt về Tessa không?

- Chỉ có tin Jean Claude bình phục rất nhanh thôi. Anh ấy bị thương nặng ở chân, bị bắn. Nhưng theo mẹ tôi cho biết thì chị ấy có vẻ rất vui.

- Hôm qua nói chuyện với Paula, tôi rất buồn khi nghe bà nói không được khỏe lắm, nên không thể đi dự đám cưới của tôi được.

- Chắc chị sẽ buồn lắm. Bố tôi có nói như thế với tôi...ông nghĩ là đã dùng mọi cách để làm cho bà khỏe, nhưng vẫn không được. Chúng tôi cứ đợi đến ngày đó xem sao, biết đâu khi ấy bà khỏe. Nhưng chị cứ tin là thế nào cũng có mặt tôi.

- Dĩ nhiên cô, Evan và Tessa phải đến rồi. Ba cô là các bà phù dâu của tôi mà.. Nhân tiện hỏi cô, Evan khỏe không?

- Chị ấy khỏe, hạnh phúc, hai đứa con rất kháu. Chúng có tóc màu đỏ nhạt như Gideon nói và mắt có màu xanh lục. Cậu Winston đã nói với mọi người rằng chúng rặt cả họ Harte. - Linnet ngần ngừ một lát rồi nói tiếp: - Evan quyết định nghỉ hộ sản lâu hơn, India à, nghỉ đến sáu tháng. Tôi rất kẹt vì chuyện này, nhưng chị ấy đã quyết định như thế rồi.

- Lạy Chúa! Tôi biết thế. Ước gì tôi đến được Knightsbridge thường hơn, nhưng ở đây tôi cũng có nhiều việc phải làm, nhất là khi không có Tessa. - Bây giờ đến lượt India ngần ngừ rồi nàng hỏi: - Tessa quyết định ra sao, cô biết chứ?

- Chưa, nhưng chị ấy cứ ở mãi bên Paris, tôi không tin có gì thay đổi hết.

- Tôi đồng ý, nhưng này, nói đến Paris, cô có nghe gì về chuyện của Angharad không? - India rất muốn biết chuyện về cô ta.

- Mẹ tôi có nhiều tin tức do Sarah gửi về. Theo Sarah, thì cô ta đã đính hôn với Jonathan. Cách đây mấy tuần, Marietta có uống trà với Angharad. Theo lời Marietta, thì cô ta chỉ khoe về thành quả đạt được của mình thôi.

- Thành quả bệnh hoạn, - India đáp.

Linnet cười. - Đúng thế. Nhưng chị India này, cô ta đã làm cho Jonathan bận bịu. Chị nhớ câu tục ngữ đã nói về chuyện này ra sao không? Nhàn cư vi bất thiện. Có lẽ y sẽ tiếp tục bỏ quên chúng ta, vì bận công việc lo cho vị hôn thê.

- Tôi hy vọng thế. Bố tôi nói Jack đã đi Ireland, để kiểm tra vấn đề an ninh ở Clonloughlin. Tôi rất sung sướng vì chuyện này và rất vui vì ông sẽ đến dự đám cưới của tôi. Ông ấy là người...như ông cậu tôi ưa thích.

- Tôi cũng thế, India. Bây giờ tôi phải đi, tôi muốn đi một vòng nữa quanh cửa hàng.

Tình hình không được như ý.

Đến cuối tuần, Linnet biết rằng công việc ở các phòng đều ế ẩm và ít người vào tắm nước khoáng.

Những con số bán hàng ở tầng thời trang rất thấp, chỉ có hai cái áo dài ở phòng bán trang phục cô dâu được đặt mua. Tiệm mỹ lệ không bán được cái nào 3hết.

Vào sáng thứ bảy tuần ấy, Linnet không biết xử trí ra sao, nàng hoàn toàn thất vọng. Rõ ràng nàng đã mắc phải sai lầm. Diện mạo mới của cửa hàng lớn, với hàng hóa tân kỳ, phòng tắm nước khoáng tỉnh dưỡng ban ngày... những sự đổi mới này không gặt hái được gì, không mang đến các khách hàng mới, thậm chí khách hàng cũ cũng không.

Các khu thực phẩm thì bận rộn, nhưng khách đến đây đã có từ lâu rồi. Lòng nàng thắt lại khi nghĩ đến cảnh nàng đã cãi với mẹ về chuyện thành lập những quầy ăn nhanh ở đây, là lập tức nàng xua đuổi chuyện hai mẹ con cãi nhau ra khỏi óc. Có một chuyện rất kỳ cục, nệm đã được đưa xuống tầng hầm, thì trong tuần qua bán được vượt kỷ lục. Nàng không hiểu tại sao.

Vấn đề khó khăn là nàng không có ai để nói chuyện, không có ai để hỏi ý kiến. India đã hủy chuyến đi London của chị ấy, nhưng cho dù chị ấy có đến đây đi nữa, thì bà chị họ của Linnet sẽ nói gì? Trong gia đình, Linnet có tiếng là người buôn bán giỏi nhất. Nhưng theo ý nàng thì bây giờ nàng hoàn toàn thất bại.

- Quá tự tin, - nàng nghĩ, rồi Julian sẽ nói như thế cho mà xem. Và thế nào mẹ nàng cũng nói: - “Tin quá hóa cuồng”. Nước mắt lại trào ra, nàng gục đầu xuống bàn, khóc ngất như tim muốn vỡ.

- Khóc lóc chẳng đi đến đâu hết, - có giọng ai như vang lên trong văn phòng.

Linnet giật mình ngồi dậy, nhìn quanh. Dĩ nhiên chẳng có ai trong phòng. Mới bảy giờ sáng thứ Bảy, chưa có ai đến cửa hàng hết. Linnet ngồi thẳng người, lấy tay lau nước mắt, rồi tìm khăn trong túi. Sau khi hỷ mũi vào khăn, nàng đứng lên, đi vào phòng tắm kế bên, soi mình vào gương. Thuốc tô mắt lấm lem, son đánh môi trôi hết. Nàng rửa mặt, lau khô, rồi ra ngồi ở bàn, lấy hộp phấn đánh hai má, tô son lại đôi môi.

Nàng đi ra cửa, theo hành lang đến đứng trước bức chân dung của bà cố Emma. - Chính bà đấy, phải không bà cố? - Linnet hỏi, mắt nhìn vào mặt bà cố danh tiếng. - Bà nói với cháu phải không?

Dĩ nhiên không có tiếng trả lời. Bức chân dung làm sao biết nói, làm sao khuyên nhủ người ta, cho dù họ muốn bức tranh khuyên họ đôi lời. Nhưng Linnet vẫn nói tiếp với bức chân dung: - Làm sao mà một mình bà kinh doanh được? - Nàng hỏi, nhìn vào đôi mắt xanh như mắt mình. - Làm sao bà giải quyết những khó khăn? Ai dìu dắt bà? Ai khuyên nhủ bà khi gặp chuyện gay cấn?

Linnet thấy được câu đáp, nàng hiểu ngay câu trả lời của Emma Harte: Không có ai giúp bà hay dìu dắt bà. Bà đã tự mình xoay xở lấy.

Độc tấu.

Và bây giờ nàng cũng độc tấu. Nàng nghiêng người đến gần bức chân dung, thì thào nói: - Bà đúng, khóc chẳng đi đến đâu. Cháu sẽ không khóc nữa. Cháu phải tự mình giải quyết chuyện khó khăn này. Như bà đã giải quyết chuyện khó khăn của bà.

Như mọi khi, Linnet cười với bức chân dung của bà Emma, sờ tay lên mặt bà cố, rồi vội vã quay về văn phòng của mẹ nàng. Nàng đã sử dụng phòng này, làm việc ở đây trong mấy tháng vừa qua.

Linnet biết rằng, nếu mọi người biết nàng tin bà Emma Harte nói chuyện với nàng, họ sẽ nghĩ nàng mơ mộng viển vông, vì thế mà Julian thường dặn nàng đừng nói chuyện ấy với ai hết. Nếu bây giờ mà họ biết nàng nói chuyện với bức tranh, dĩ nhiên họ sẽ cho là nàng bị điên.

Mơ mộng viển vông hay điên thì có sao đâu? Khi Linnet ngồi vào bàn làm việc, lấy bút ghi chép một số nhận xét, nàng cảm thấy đỡ hơn. Nàng đã làm những công việc cần phải làm rồi, nàng tin chắc như thế. Nàng đã quảng cáo rất nhiều trên báo, để khách hàng biết về phòng tắm nước khoáng ban ngày và về nhiều đổi mới theo đúng thời trang. Nàng đã thuê người trang hoàng cửa sổ mới, thuê những nhà tạo mẫu giỏi, thậm chí còn mời Perry Jones từ New York sang để giúp tân trang cửa hàng. Quảng cáo và trang hoàng cửa sổ đã được chú trọng thích đáng. Vậy nàng còn thiếu gì nữa? Nàng quên làm việc gì? Vì thời tiết xấu ư? Trời mưa suốt cả tuần...

Thiếu kiên nhẫn rồi, Linnet nghĩ. Nàng nghĩ ngay đến từ này. Mình không chờ đợi thêm một thời gian nữa... phải... có lẽ mình thiếu kiên nhẫn... Nàng ngồi ghi chép ở bàn làm việc cho đến mười một giờ, rồi đi xuống tầng dưới, ra ngoài để nhìn vào các cửa sổ.

Linnet đứng nhìn vào chúng như khách hàng đứng nhìn. Nàng nhận thấy đã trang hoàng quá nhiều. Đúng là nàng đã yêu cầu những nhà thiết kế tạo ra không khí hè - xuân, nhưng phải chăng họ đã nặng về trang hoàng nhiều hơn về mặt thời trang.

Khi nàng đi qua bên kia đường để nhìn vào cửa sổ bày bán túi xách tay mới, nàng nghe hai phụ nữ nói chuyện với nhau. Một bà nói: - Ở đây người ta chỉ thấy cây mà không thấy rừng. Nhưng có loại xách Cholly Chello, thứ xách mà tôi đã nói với chị. Cái xách màu đỏ đấy, chị thấy không? Đấy là loại xách duy nhất trên đời làm cho phụ nữ ưa thích. Tôi ước chi có một cái như thế.

Người đàn bà nói đúng, trong cửa hàng có rất nhiều túi xách, Linnet nhận ra cách xách màu đỏ ấy ngay. Nhưng điều làm cho Linnet ngạc nhiên nhất, là câu nói về túi xách hiệu Cholly Chello, đây là loại túi xách duy nhất trên đời, nàng liền vội chạy vào văn phòng, trong đầu nghĩ đến công việc phải làm.

Cửa sổ bên của Cửa hàng bách hóa Harte bây giờ chỉ trang hoàng đơn giản, đàng sau chỉ có tấm phông màu kem giản dị. Trên cái thùng gỗ đơn sơ để loại túi xách tay Cholly Chello màu đỏ, một bên thùng, là tấm biển lớn màu vàng treo từ trên tầng nhà xuống. Trên tấm biển, viết hàng chữ in màu đen như sau: TÚI XÁCH DUY NHẤT TRÊN ĐỜI LÀM VỪA LÒNG PHỤ NỮ.

- Thật hoàn hảo, Perry, - Linnet nói với nhà thiết kế cửa sổ người Mỹ. - Rồi anh sẽ thấy, sẽ thành công.

- Thành công rực rỡ, - Perry đáp. Anh ta nắm cánh tay Linnet dẫn ra trước cánh cửa sổ hướng ra khu Knightsbridge. - Cô thấy sao? Chúng tôi làm xong cách đây nửa giờ, tôi hy vọng ở đây cũng sẽ thành công rực rỡ.

Những cánh cửa sổ lớn ở phía trước đơn giản như cánh ở một bên, Linnet có thể thấy rõ áo quần, chứ không bị phần trang hoàng lấn áp. - Ôi Perry, trông tuyệt quá! Anh đã làm công việc này quá tuyệt vời! - Nàng thốt lên, mắt nhìn vào bức phông treo ở phía sau, trên bức phông là cảnh bầu trời xanh tô điểm những đám mây trắng. Dưới bầu trời là hàng rào bằng cọc gỗ trắng với ba bụi cúc vàng mọc bên cạnh. Và trong mỗi cửa sổ chỉ trưng bày hai chiếc áo dài thôi, để có khoảng trống cho khách chiêm ngưỡng cảnh đẹp trên bức phông.

- Ít mà nhiều, - Linnet hỏi. - Cám ơn anh đã dành nhiều thì giờ để làm lại các cửa sổ. Tôi đánh giá cao việc này.

- Rất hân hạnh, nhân tiện xin nói cho cô rõ, câu quảng cáo cô nghĩ ra để quảng cáo túi xách tay thật quá tuyệt. Tôi chưa bao giờ nghe ai nói đến từ Cholly Chello.

- Tôi cũng chưa, - Linnet đáp và cười. - Nhưng người mua xách của tôi nói đấy là loại túi xách tuyệt vời, hợp thời trang.

Perry cười với nàng, hai người cùng đi vào Cửa hàng bách hóa Harte lại, cửa hàng tổng hợp vĩ đại trên thế giới.

Hai tuần sau, Linnet nói với India: - Chính loại túi xách Cholly Chello lôi cuốn khách hàng vào cửa hàng đông đúc như thế này. Chúng ta không có cái túi xách nào tồn kho và nhà sản xuất không kịp làm để cung cấp. Chưa bao giờ họ làm túi xách thành công như thế này. Chưa bao giờ.

- Lạ thật, India đáp, nhìn Linnet với vẻ ngạc nhiên.

- Tôi chưa bao giờ nghe một chuyện như thế. Còn cô?

- Cũng chưa. Thật là một chuyện kỳ lạ.

Bỗng India cất tiếng nói, vừa đẩy con cá quanh trong đĩa ăn. - Cô biết không, chính nhờ cô nghĩ ra câu quảng cáo đấy. Nhờ câu quảng cáo mà cô đã tạo ra thị trường cho loại túi xách tay ấy.

- Ồ đúng thế đấy, nhưng tôi không nghĩ ra được câu ấy đâu.

- Này nhé, Hermes đã thành công với các loại túi xách Kelly và Birkin. Nhờ các loại này không sản xuất ồ ạt chúng mới ăn khách trên thị trường. Nhiều người phải đăng ký trước mới mua được và họ đợi hàng năm mới có.

Linnet cười. - Chúng ta cũng có danh sách khách đăng ký để mua túi xách Cholly Chello. Khi các cô vào đăng ký để mua túi xách thì họ thấy phòng tắm nước khoáng tĩnh dưỡng ban ngày, và vào thăm liền thích ngay. Và họ cũng thích luôn Tiệm mỹ lệ, không kể đến các tầng thời trang. Nhưng tôi phải xác nhận nhiều khách vào cửa hàng là nhờ loại túi xách hấp dẫn ấy.

Hai chị em họ ngồi trong nhà hàng Bird Cage để ăn trưa và bàn chuyện. Linnet rất sung sướng khi có người để nói chuyện như thế này. Evan đang bận với cặp song sinh, Tessa thì ở Paris, còn bố nàng không muốn làm cho Paula phải bối rối. Trong lúc hai chị em ngồi với nhau như thế này, Linnet đem các kế hoạch để thực hiện trong cửa hàng ra bàn với India, họ đều nhất trí rằng India phải đến London thường xuyên hơn. Những cửa hàng ở Leeds và Harrogate đang hoạt động rất tốt, còn chuyện rắc rối của Dusty có liên quan đến gia đình Caldwell đã thuộc về quá khứ rồi.

Khi hai người ra khỏi nhà hàng, India nói:

- Bây giờ anh ấy chỉ còn việc lo đám cưới của chúng tôi được tổ chức ở Ailen thôi. Còn về phần Atlanta thì cô biết không, cô bé sẽ cùng Adele đóng vai bé ôm hoa và nó rất háo hức khi được giao cho làm việc này.

- Tôi rất mừng cho chị, India và rất vui vì cuối cùng mọi việc đều tốt lành, hoàn hảo cho chị và Dusty. Tôi rất nóng lòng muốn nhanh tới tháng sáu để đến Clonloughlin dự đám cưới của chị.