← Quay lại trang sách

Dân nhà giàu Sài Gòn xưa chơi xe

Dân Sài Gòn từ lâu đời vẫn được tiếng là chịu chơi. Tính chịu chơi này chẳng riêng gì người giàu, mà ngay giới bình dân cũng có máu đó... Bài này kể chuyện chịu chơi của một số triệu phú, nhưng cũng không thiếu những “dân đen”...

Sài Gòn ngót một thế kỷ trước, đó là thời của nhiều tên hảo hán, các phú hộ đắc thời, những người có những cách chơi ngông mà cho đến ngày nay vẫn còn được nhắc đến. Chỉ nói chuyện chơi xe thôi, thì phải nhắc tới các loại người sau đây: Một là các chàng công tử như Hắc, Bạch công tử, và một kia là loại như Bảy Viễn, Sáu Ngọ. Hồi đó, kỹ nghệ xe hơi còn phôi thai, nên chỉ có ít hiệu xe như Panhard, Delage. Traction. Citroen, Ford... Và sau đó là hai hiệu xe mới hơn, đó là Vedette và Rolls Royce. Vedette là loại xe bự tổ chảng, được liệt vào hàng “oai vệ” nhất thời ấy, nhưng dĩ nhiên là không thể bì được với hiệu xe Rolls Royce quý tộc. Nghe nói vào những năm đầu của thập niên 20, khi mà Sài Gòn mới bắt đầu làm quen với xe hơi, thì toàn vùng Sài Gòn Chợ Lớn, Gia Định có chứa tới 100 chiếc ô-tô. Người có chiếc Delage “chiến đấu” nhất lúc ấy là vị Thống đốc Nam Kỳ, xe của ông ta mang số lưu hành 100, mỗi khi chạy tới đâu thì có lính đi dẹp đường đến đó, chẳng phải sợ ai ám sát, mà chẳng qua ngại xe bị trầy!

Người thứ hai chơi xe hơi đó là vua cờ bạc Sáu Ngọ. “Thầy Sáu” nhờ tổ chức sòng bạc nên giàu nứt vách, dư tiền nên chơi sang, cũng mua một chiếc Delage và hai chiếc Panhard cáu chỉ. Chiều chiều, thầy Sáu ngồi xe đi dạo, tuy không có lính đi dẹp đường, nhưng đi đâu cũng rầm rộ tới đó, bởi thời ấy ai nhìn thấy một chiếc xe hơi thảy đều trầm trồ, nhìn không nháy mắt! Về sau, Sáu Ngọ còn sắm thêm vài chiếc Traction nữa...

Sau thế chiến thứ nhất, sắp bước vào nửa thập niên 30, là thời của các chàng công tử ở Nam Bộ. Hắc công tử Bạc Liêu, rồi Bạch công tử Mỹ Tho, là những người như chúng ta nghe nói, thuộc loại chơi ngông số một, cho nên khi họ muốn chơi xe, thì cũng rất khác đời. Thời đó các dân chơi rất khoái các loại xe mui trần (décapotable), đi cho mát, đồng thời cũng để cho thiên hạ dễ nhìn thấy mặt người ngồi trong xe! Có lẽ bởi lý do này, nên dù đã có hàng chục xe hơi riêng, vậy mà đi đâu các chàng công tử vẫn khoái ngồi xe kéo hơn, để còn được dịp xài sang, lấy tiếng với dân nghèo.

Có người kể lại rằng, khi nghe người ta nói đến loại xe Rolls Royce trứ danh, cả hai chàng công tử đã nhờ hãng Charner gởi “cồm-măng” mỗi người mộy chiếc, giá cả “bi thì bi”, không thành vấn đề. Không ngờ, khi hãng sản xuất điều tra ra lai lịch của hai chàng, họ đã từ chối không bán. Hỏi ra mới biết, hãng Rolls Royce chỉ bán cho những loại khách có máu mặt như vua chúa, hay các tỷ phú nổi tiếng trên thế giới!

Có lẽ do bị ức vì chuyện đó, nên sau này, khi qua Pháp, dù có điều kiện đi xe Rolls Royce, nhưng Bạch công tử thề không bao giờ bước lên hiệu xe đó! Cũng may, chứ không thì gia sản của chàng ta sẽ hụt đi một số tiền khổng lồ cho khoảng chơi xe Rolls Royce.

Cỡ như Sáu Ngọ hay các chàng công tử kể trên chơi xe thì còn có lý, bởi họ vốn ngông cuồng. Còn như Bảy Viễn (thuộc Bình Xuyên) mà cũng đua đòi chơi xe. Nguyên là, khi đã hùng cứ một vùng đất bên kia cầu chữ Y, một hôm Bảy Viễn gọi một tay em tới hỏi: “Cỡ như tao, có quyền mua Rolls Royce không?”. Tên đàn em thuật lại chuyện hai công tử bị bẽ mặt ngày trước và khuyên Bảy Viễn không nên “phiêu lưu”, nhưng Bảy Viễn vẫn không nghe, cứ chuyển tiền sang Anh quốc xin mua. Kết quả là, một lần nữa hãng Rolls Royce đã tù chối với lý do: “Không nằm trong danh sách cung cấp”.

Có lẽ bởi thế, cho nên sau đó Bảy Viễn chỉ thích dùng toàn xe của Pháp. Ông ta sắm một lúc 100 chiếc Peugeot 203 và 403 dùng chở khách từ Sài Gòn đi Vũng Tàu và Đà Lạt, lấy tên là đội xe “Nghĩa Hiệp”.

Qua kiểu chơi xe của Bảy Viễn, sau này một số nghệ sĩ cải lương ở Sài Gòn (cũ) cũng có mode chơi xe rất ngông, thích phô trương hơn là làm, phương tiện đi lại. Ta còn nhớ, thời hoàng kim của cải lương miền Nam (thập niên 50-70), các chàng kép hát dù phải vay tiền nóng với lãi suất rất cao nơi các “mẹ mìn”, nhưng họ vẫn vay, chỉ để mua cho được những chiếc xe đời mới. Mua rồi đổi, đổi rồi lại mua... Cứ thế, gần như suốt đời họ vẫn mang nợ một ai đó và cái thú chơi xe!

Dân Sài Gòn xưa chơi xe như thế đó. Rất ngông, nhưng họ lại rất khoái. Nhiều người cho rằng tại vì đó là... máu chịu chơi! Cũng qua những cách chơi như vậy, ta ngẫm lại những câu chuyện về cuộc đời các tỷ phú trong tập sách này, sẽ hiểu tại sao họ làm giàu quá dễ, nhưng giữ của được lâu dài thì họ (và con cháu họ sau này) lại tỏ ra không nổi trội bằng... Người rành chuyện cho rằng, giữa máu hảo hán và máu kinh doanh, làm giàu, luôn luôn đối nghịch nhau.

Dù sao, những gì vừa kể, dù thật hay huyền thoại, dù còn trong thực tế hay chỉ là dĩ vãng xa rồi, cũng đủ cho ta một chút gì đó để nhớ, để có đôi chút thú vị...