← Quay lại trang sách

Chương 2.

Giờ nghỉ giải lao, Lệ khương ngồi một mình ở chân cầu thang. Cô chống cằm nhìn mông lung ra ngoài. Từ lúc tiếp xúc với Thiên Hưng, đầu óc cô ít khi nào được yên ổn. Phải đối đầu với một người như anh ta cô cảm thấy ớn ớn.

Nhưng vẫn quyết tâm cho anh ta một bài học. Cô cũng không hiểu nổi tại sao mình làm vậy.

Khang Dân chợt bước tới đưa cho Lệ Khương chai nước, anh ngồi xuống bên cạnh, tò mò nhìn cô:

- Gần đây thấy em hay nghĩ chuyện gì đó, hình như tâm trí em không ổn?

- Anh thấy vậy à?

- Có chuyện gì không?

- Không.

Khang Dân kéo mặt cô gần lại anh - Nói cho anh biết, em đang lo lắng chuyện gì?

Lệ Khương cười cười:

- Em chỉ sợ mất anh.

Khang Dân cốc lên đầu cô:

- Phải không đó, anh cũng mong là em lo như vậy.

Lệ Khương đưa mắt nhìn ra phòng tập, rồi háy mắt:

- Toàn là người đẹp, em không sợ mới là.

- Còn nói bậy là anh hôn đại đó.

Lệ Khương rút cổ:

- Anh liều mạng ghê.

- Sau giờ tập anh mời em đi ăn trưa.

- Cả lớp chứ?

- Không, một mình em thôi.

Lệ Khương đưa mắt tìm Bảo Ngân, nói khẽ:

- Có kỳ lắm không?

- Không có gì kỳ hết, anh chờ em đó.

Tan buổi tập, Lệ Khương thay đồ, cô định đi tìm Khang Dân. Nhưng cô kịp nhìn thấy Bảo Ngân lôi anh vào văn phòng và cả hai cúi đầu bên xấp hồ sơ nói gì đó. Lệ Khương thoáng buồn, những lời Bảo Ngân nói cô không hề quên, nhưng cô lỡ yêu anh rồi khó mà dừng lại được.

Lệ Khương giận dỗi đi ra. Cô càng bất ngờ hơn khi thấy Thiên Hưng đứng đón cô ngoài cửa. Anh cười với vẻ hơi lúng túng:

- Anh tới đón em thế nầy có đường đột không?

- Không, nhưng anh tìm em có chuyện gì không?

- Anh muốn mời em đi ăn, mình vừa ăn vừa nói luôn.

Lệ Khương thoáng ngần ngừ, nhưng rồi cô nhận lời ngay. Cô ngồi vào xe một cách tự nhiên như đã là bạn lâu lắm. Thiên Hưng có vẻ thích cử chỉ tự nhiên đó. Anh đưa cô đến nhà hàng sang trọng cách công ty không xa.

Cả hai vào căn phòng mà Thiên Hưng đã đặt trước. Lệ Khương ngồi vào bàn, cô chưa kịp ổn định thì có người đến mang cho cô một đoá Tulips màu vàng thật đẹp. Lệ Khương buột miệng:

- Đẹp quá, cám ơn anh Hưng nghe.

- Rất vui là em thích nó.

Nói xong anh lấy trong áo ra một chiếc hộp bằng nhung đỏ, và đẩy đến trước mặt Lệ Khương:

- Em mở ra đi.

Lệ Khương tò mò mở hộp quà. Đó là một sợi dây chuyền bằng bạch kim. Tất nhiên là rất đẹp và sang trọng. Lệ Khương ngước lên nhìn Thiên Hưng. Cô chưa kịp nói thì anh đã lên tiếng:

- Anh tặng cho em đó.

''Anh ta hào phóng thật. Nhưng chỉ hào phóng với mấy cô gái, còn với vợ con mình thì cư xử thật tàn nhẫn'' - Ý nghĩ đó làm Lệ Khương thấy ghét anh ta thêm. Cô đẩy chiếc hộp về phía trước, cười cười:

- Em không nhận đâu.

Thiên Hưng có vẻ ngạc nhiên:

- Tại sao?

- Em không thể nhận quà khi chưa hiểu rõ nguyên nhân.

- Đừng tỏ ra cảnh giác với anh. Qua mấy hợp đồng làm ăn, em xứng đáng nhận món quà này.

- Nhưng phần của em thì em đã nhận đủ. Làm thế nầy chẳng khác nào em mang nợ anh.

- Đừng quan trọng quá, chỉ là một món trang sức thôi mà, em từ chối là phụ lòng anh đó.

Thấy Lệ Khương định nói, anh chận lại:

- Đừng làm lớn chuyện, chỉ là một sợi dây chuyền đáng giá là bao, sau nầy anh còn muốn tài trợ những sô diễn của em nữa đấy.

- Thật không đó, đừng có vẽ em đó nghe.

- Anh nói thật, anh chỉ muốn ngắm em trên sàn diễn thôi.

Lệ Khương cười, nhưng trong bụng thì ghét anh ta cay đắng. Anh ta bắt đầu giở trò đấy, sắp thả câu đây. Nhưng anh đang câu nhằm con cá sấu đấy Thiên Hưng.

- Em đang nghĩ gì vậy?

- Em nghĩ mình phải làm gì để đáp lại sự quan tâm của anh.

- Em lộng lẫy trên sàn diễn và may mắn trong các hợp đồng làm ăn cũng đủ rồi.

- Nghề biểu diển thời trang của em có liên quan gì với làm ăn?

- Sắc đẹp luôn làm người ta thích nhìn và người đẹp luôn được săn đón. Lời nói của em sẽ có giá trị gấp ngàn lần lời nói của anh, cho nên hợp tác với em anh cũng hãnh diện.

- Vậy à?

"Đúng là đồ lợi dụng, hình như càng biết anh ta, mình càng khám phá con người nầy tồi tệ không còn chỗ nói" - Lệ Khương những muốn tát cho hắn một cái, nhưng cô chỉ cười:

- Nếu đã vậy em nhận món quà này. nhưng anh định tài trợ công ty người mẫu này thế nào?

- Em chuẩn bị đi, sô diễn sẽ tới tấp và người tìm đến em sẽ rất đông.

- Anh thật tài tình đó Thiên Hưng.

- Vì em là ngôi sao may mắn của anh mà.

''Hừ. Sao chổi thì có'' - Lệ Khương thầm mắng anh ta không tiếc lời. Nhưng càng ghét cô càng quyết tâm cho anh ta một bài học hơn. Chưa bao giờ cô thấy ghét một người kiểu nầy. Anh ta thích người đẹp, đồng thời lại muốn lợi dụng người đẹp ấy. Trước kia Hiền Thục không biết điều nầy. Nếu biết, cho vàng chị ta cũng không dám gần con người đểu giả nầy.

Thiên Hưng không để ý khuôn mặt trầm ngâm của Lệ Khương. Đối với anh ta, sự thay đổi trên nét mặt cô chỉ có vẻ đẹp khác nhau mà thôi. Anh ta chợt nảy ra một ý nghĩ, và rót rượu ra ly cho Lệ Khương:

- Em uống chút rượu nhé?

- Em còn giờ tập. Hẹn anh hôm khác vậy.

- Thì bỏ một buổi cũng đâu có sao, hình như em luôn giữ ý với anh.

- Em không muốn người khác xem thường mình.

- Anh đâu có nghĩ em như vậy.

- Nhưng em bắt đầu thấy mình yêu tài năng của anh rồi, vì vậy em sợ bị anh coi thường lắm.

Thiên Hưng cười to:

- Anh mà coi thường được Lệ Khương sao?

- Biết đâu đấy, vì trong đầu anh luôn là những đề phòng mà.

- Anh đề phòng cái gì?

- Chẳng hạn luôn sợ bị người ta lợi dụng.

Thiên Hưng khoát tay lia lịa:

- Đó là chuyện trước kia, và với mấy người khác, còn với em thì không bao giờ.

Lệ Khương không trả lời, cô ngắm nghía bó hoa, rồi ngước lên nhìn anh ta:

- Ai chọn hoa này cho em vậy?

Thiên Hưng nhún vai:

- Cô gái bán hoa.

- Anh nói sao với họ?

- Anh nói anh cần tặng cho một cô gái và cô ta có đôi mắt rất đẹp. Thế là cô ấy chọn hoa tulips vàng cho anh.

Lệ Khương cười cười, nhưng không nói gì. Cô biết Thiên Hưng chả biết gì về ý nghĩ các loài hoa. Anh ta mà biết gì những thứ tinh tế đó chứ.

Thiên Hưng nghiêng người tới nhìn cô:

- Em cười gì?

- Cười gì anh không hiểu ý nghĩa các loài hoa, nếu cô bán hoa chơi khăm anh thì anh chết.

- Thế hoa nầy có ý nghĩa gì?

- Tulips vàng chỉ là lời khen:

Em có đôi mắt đẹp. Nhưng nếu nó là màu đỏ thì chết, nó thay lời cầu hôn đó.

Thiên Hưng chợt cưởi lớn:

- Vậy à? Hoa cũng hay đó chứ, nhưng em cười gì vậy?

- Mai mốt mua hoa đừng nói lung tung lở cô ấy đưa cho anh một loại hoa nào đó như hoa đám ma thì chết em - Vậy à?

- Thôi ăn nhanh còn đưa em về phòng tập.

- Lệ Khương nè.

- Sao hả?

- Sao anh ít nghe em nói về bản thân mình vậy?

- Em ấy hả? Em tứ cố vô thân, có gì cần phải nói đâu.

- Nhìn em không phải xuất thân như thế.

- Anh làm em mừng ghê. Trời sinh cho em một vóc dáng dễ lừa người khác như vậy, chắc phải biết tận dụng quá.

- Sao lại hạ thấp mình như thế?

- Em không nghĩ đó là hạ thấp mình.

- Bây giờ em ở đâu?

- Nhà trọ.

- Vất vả vậy à?

- Số tiền em kiếm được em định mua một căn nhà nhỏ. Ước mơ của em chỉ có thế thôi, cho nên em cày dữ lắm.

- Anh sẽ giúp em.

- Anh tìm dùm em căn nhà nào nho nhỏ, đến lúc em để dành đủ tiền em sẽ mua.

- Vấn đề tiền bạc em không cần phải lo.

- Em nghĩ, em không thể lợi dụng lòng tốt của anh, anh nên để cho em có chút lòng tự trọng.

Thiên Hưng nhìn cô khá lâu, rồi gật gù:

- Em hay thật đó.

Lệ Khương chẳng biết anh ta muốn ám chỉ cái gì. Nhưng cô không còn tâm trí để nói chuyện tiếp với anh ta nữa. Cô đề nghị:

- Mình về đi, em còn nhiều việc lắm.

Thiên Hưng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Anh đưa cô về công ty Khang Dân và nhìn cô cho đến lúc cô mất dần sau cánh cửa Lệ Khương chờ cho Thiên Hưng đi rồi mới quay vào. Cô đụng ngay Khang Dân ở cửa, anh nhìn cô một cách tức tối.

- Hắn là ai vậy?

- Anh làm gì vậy? Gì mà gắt gỏng vậy?

Khang Dân gằn giọng:

- Hắn là ai?

- Một người bạn.

- Bạn gì mà đi đứng kiểu đó, em nghĩ anh là thằng ngốc hả?

Lệ Khương quắt mắt:

- Anh nói gì?

- Em còn dối anh. Hắn nhìn em muốn nuốt chửng em như thế anh không nghi ngờ sao?

- Anh muốn nghĩ sao cũng được.

Lệ Khương định bỏ đi, nhưng Khang Dân níu cô lại:

- Không được đi như vậy em nói cho rõ đi, hai người quen biết nhau thế nào, kiểu bạn có giống như với Bảo Toàn không?

- Anh ta muốn tài trợ công ty Khang Dân trong các sô biểu diễn đó.

Khang Dân nhếch môi:

- Tài trợ công ty hay chỉ riêng em?

- Em không hiểu anh muốn nói gì?

Khang Dân cắn môi:

- Em để cho người ta lợi dụng mà không biết sao còn hỏi.

Lệ Khương nói như la lên:

- Em không có gì để lợi dụng cả.

- Cho là vậy đi, nhưng anh muốn em tránh xa hắn ra. Sau nầy đừng có gặp hắn nữa.

- Tại sao?

- Vì hắn muốn gần gũi em nhiều hơn là muốn làm ăn.

- Anh ấy chỉ muốn giúp chúng ta, nói cho đúng là giúp anh.

- Anh không cần.

- Anh thật là cố chấp.

- Công ty anh có đóng cửa anh cũng bằng lòng nhưng anh không muốn em tiếp cận với hắn.

Lệ Khương giận run người:

- Anh biết nói vậy sao trước đây anh lại để chị Ngân hy sinh đời con gái của mình cho anh một chỗ đứng.

Khang Dân quát to:

- Ai nói với em điều đó.

- Nếu muốn người ta không biết trừ khi mình không làm. Anh đừng tỏ ra cao cả khi con người anh bắt đầu bước đi từ thực dụng.

Bốp!

Cái tát tay quá mạnh khiến Lệ Khương ngã chúi vào tường. Cô quá bất ngờ trước phản ứng của Khang dân. Một cô gái kiêu hãnh như cô cũng có ngày phải lãnh cái tát tay từ người mà cô hết lòng yêu thương sao?

Lệ Khương không khóc, cô đứng lên quắt mắt nhìn Khang Dân:

- Anh là như vậy đó hả? Anh tự cho phép mình có quyền lực với em kiểu đó sao?

Thiên Hưng quát lên:

- Em đáng bị như vậy lắm.

Lệ Khương nói cứng rắn:

- Nếu đã cư xử thô bạo với nhau như vậy, tốt hơn hết là chia tay đi.

Nói xong cô quay ngoắt người đi ra cửa.

Thiên Hưng vội chạy theo, anh kéo tay cô lại, nói nhỏ:

- Anh xin lỗi.

- Tôi nghĩ giữa chúng ta khôngcó gì cần phải nói nữa, đủ rồi.

Khang Dân bối rối nói thật nhanh:

- Em làm anh sợ quá. Em yêu anh và anh cũng yêu em không kém. Anh sợ mất em, anh sợ Thiên Hưng sẽ cướp mất em nên anh mất bình tĩnh. Còn với Bảo Ngân, anh không có gì phải giải thích, vì anh không yêu cô ta, cô ta làm gì anh không quan tâm.

- Nhưng chị ấy đã hy sinh cho anh rất nhiều mà.

- Đó là cô ấy tự nguyện, anh đâu có yêu cầu cô ta phải làm vậy.

Lệ Khương im lặng suy nghĩ. Khi Khang Dân phủ nhận những gì Bảo Ngân đã làm cho anh, cô thấy anh hơi ác, và có chút gì đó đểu đểu.

Nhưng đó chỉ là ý nghĩ lờ mờ, cô còn đang suy nghĩ thì Khang Dân nói tiếp một cách tha thiết:

- Anh chỉ yêu một mình em, con người anh có thực dụng hay không thì do em đánh giá. Anh không thể để em làm con mồi cho Thiên Hưng thao túng.

Lệ Khương chợt thấy mủi lòng, cô bật lên khóc, Khang Dân ôm cô vào lòng:

- Em còn đau không, anh xin lỗi.

Nhìn một bên mặt cô còn đỏ bừng, Khang Dân nói như ân hận:

- Anh thật lỗ mãng. Anh xin lỗi.

Lệ Khương thút thít:

- Cũng tại em quá khích. Em không nên nói với anh như vậy.

- Đừng giận anh nữa nghe Khương?

Lệ Khương lắc đầu:

- Đừng nhắc nữa, còn chuyện Thiên Hưng tùy anh quyết định, anh nhận tài trợ của anh ta hay không tùy anh, em không có ý kiến.

Khang Dân gật đầu:

- Anh nhận lời anh ta, vì đó cũng là quyền lợi của mình, nhưng em phải cảnh giác trước anh ta đó.

- Em sợ anh sẽ tát em lần nữa lắm.

Khang Dân hôn lên mặt cô:

- Anh không dám làm vậy nữa đâu, nhưng lúc nãy sao em không chờ anh?

- Thấy anh bận bịu với chị Ngân nên em không dám làm phiền.

Khang Dân vuốt mũi cô:

- Em có vẻ ghen phải không?

- Bộ em nghĩ không đúng à?

- Vì vậy theo Thiên Hưng để trả thù?

- Không. Anh ấy tự tìm đến em.

- Xem ra em bắt đầu được mọi người chú ý rồi đó.

- Có nghĩa là em sẽ ăn tát tay đều đều đó phải không?

Khang Dân cười:

- Giận dai ghê, hay em đánh lại anh cho công bằng.

Lệ Khương véo vào tai anh:

- Nếu còn lần sau thì đừng mong em nhìn mặt anh.

Khang Dân định kéo cô vào người. Nhưng lúc đó có tiếng bước chân đi vào nên anh vội bước tránh ra và đi luôn ra ngoài. Lệ Khương không hiểu sao anh vẫn còn giữ ý trước mặt mọi người. Hay anh sợ Bảo Ngân?

Lệ Khương trở ra sàn tập. Bảo Ngân có vẻ không để ý đến cô, cô phấn khởi thông báo với phòng tập:

- Chúng ta sắp có lịch diễn thường xuyên, vì vậy các bạn phải cố gắng tập luyện. Mọi người phải chú ý đến việc rèn luyện thân thể, ăn uống và vui chơi, đừng để xảy ra bất cứ sự cố nào làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.

Cô chợt quay qua nhìn Lệ Khương:

- Lệ Khương!

- Dạ.

- Gần đây sao không thấy Bảo Toàn vậy?

- Dạ, có lẽ anh ấy bận.

- Cô liên hệ với anh ấy nhé.

- Dạ!

- Nào, mọi người bắt đầu đi!

Lệ Khương như cái máy, cô đi di, lại lại nhưng tâm trí mãi để tận đâu đâu.

Ba người đàn ông đang làm cho cô suy nghĩ đến nhức đầu. Cái tát tay hôm nay cô biết nó xuất phát từ tình yêu của Khang Dân, nhưng nó làm cho cô thấy đau, đau thể xác và cả tâm hồn. Cô không ngờ anh thô bạo như vậy. Khang Dân hào hoa nhẹ nhàng thế, mà khi nổi giận lại dùng tay chân như vậy sao? Bây giờ mới chỉ là người yêu, nếu mai một sống chung, anh sẽ còn coi thường cô đến đâu.

Chưa kể đến cách anh cư xử vô tình với Bảo Ngân. Đành là không yêu, nhưng đừng có phủi ơn người ta như vậy.

Tan buổi tập., cô về nhà với tâm trạng không vui. Buổi tối cô gọi điện rủ Quỳnh Hương tới chơi. Cả hai kéo lên sân thượng. Quỳnh Hương hỏi ngay:

- Mi buồn chuyện gì phải không?

Lệ Khương thở dài:

- Có bao giờ mi và anh Chương cải nhau không Hương?

- Đương nhiên là có.

- Lỗi do ai?

Quỳnh Hương cười:

- Cả hai người.

- Vậy ai làm hòa trước?

- Anh ấy. Vì anh ấy rất sợ ta giận.

- Có bao giờ anh Chương nổi nóng thật sự với mi chưa?

- Là sao?

- Là nóng đến độ tát mi một cái đấy.

Quỳnh Hương trợn mắt:

- Đánh hả? Anh ấy mà đánh ta, ta xù luôn đó, gì chứ thô bạo là ta không chấp nhận được rồi.

- Nhưng nếu anh ấy biết mình có lỗi và xin lỗi thì mi thế nào?

Quỳnh Hương chợt nhìn Lệ Khương thật lâu:

- Này, mi không đơn thuần quan tâm tình cảm của ta, mà hình như mi đang chất vấn lương tâm mình. Nói cho ta nghe, mi với Khang Dân xảy ra chuyện gì vậy?

- Làm gì cuống lên vậy. Đâu có gì đâu?

- Làm bạn mi bao nhiêu nay, ta không hề giấu mi chuyện gì, vậy mà mi lại coi ta là người ngoài.

Lệ Khương buồn buồn:

- Ta với Khang Dân đã cãi nhau.

- Và hắn đã đánh mi?

- Ừ, nhưng thật ra cũng lỗi tại ta.

- Mi còn bao che cho hắn. Hắn không có quyền đối xử với mi như vậy. Mới là người yêu mà dám đánh sao? Thật là côn đồ.

- Mi đừng nói nừa, lỗi tại ta mà.

- Ta thật không hiểu, yêu nên mù quáng ta công nhận nhưng không ai lại mù quáng quá múc như mi vậy. Anh Toàn luôn dịu dàng, nâng niu mi thì mi lại làm cho anh ấy đau lòn, còn cái tên dám dùng tay chân với mi, mi lại im lặng mà chịu. Thật ra mi đang làm gì vậy?

- Đừng nói nữa Hương, ta nhức đầu quá.

- Nhưng mi có nhìn ra vấn đề hay chưa?

- Ta yêu Khang Dân nên chắc phải chấp nhận hết quá.

Quỳnh Hương gắt gõng:

- Một tình yêu bệnh hoạ, mù quáng.

Mi đừng đem chuyện này nói với ai, ta xin mi đó.

- Ta thật hối hận khi không ở cạnh mi, để cho mi vấp ngã với anh ta, ta không nói cho ai biết trừ khi mi hứa với ta một việc.

- Nói đi!

- Đối với Khang Dân không nên buông lõng.

Lệ Khương cười buồn:

- Đừng lo, Bảo Ngân quản lý anh ta chặt chẻ lắm.

- Vậy mà mi với anh ấy vẫn qua lại, ta không tin lắm đâu.

- Ta hứa, ta sẽ không để Khang Dân đi quá giới hạn đâu.

Quỳnh Hương thở dài không nói gì. Thật không thể nào nhận ra Lệ Khương nữa. Từ lúc yêu Khang Dân, cô nàng có vẻ yếu đuối thế nào ấy. Tính cách sôi nổi như mất đi rồi. Cô không hiểu nổi Lệ Khương thấy gì hay ở Khang Dân.

Trong khi Bảo Toàn là mẫu người lý tưởng như thế mà lại bỏ qua. Thật đúng là đồ điên.

? ? ? Bảo Toàn ngồi một mình trong phòng làm việc, đầu óc chìm đắm trong những ý nghĩ mệt mỏi. Sau lần bị Thiên Hưng chặn đánh và khám phá mối quan hệ giữa Lệ Khương với Khang Dân, anh như mất phương hướng. Anh lao vào làm việc để cố quên. Nhưng những ý nghĩ về cô cứ quay cuồng trong đầu.

Anh thèm nghe Lệ Khương mắng anh vì anh dám mua quà cho cả phòng nhân ngày Lễ Tình Yêu. Thèm nghe cô quát khi mọi người phao tin anh với Bích Quyên. Giá mà Lệ Khương cứ như vậy, nhưng đừng rời xa anh. Đừng ngã vào người khác.

Chợt có tiếng gõ cửa thật mạnh, Bảo Toàn nói vọng ra.

- Vào đi.

Anh vô cùng ngạc nhiên, và đứng lên ngay khi thấy Bảo Ngân xuất hiện.

- Ua, cô Ngân.

Bảo Ngân ngắm anh, rồi nhìn quanh phòng:

- Nếu không đến đây tôi không bao giờ biết anh là giám đốc một công ty lớn như thế này.

- Mời chị ngồi.

Bảo Ngân ngồi xuống đối diện với anh. Nụ cười đầy tò mò:

- Có một cơ ngơi thế nầy không hiểu anh còn muốn tìm gì, anh đến với thời trang với mục đích gì?

- Sở thích.

- Xem ra hai lĩnh vực thời trang và kinh doanh anh đều làm tốt đó.

- Cám ơn lời khen của cô.

- Gần đây tôi không thấy anh đến phòng tập, sao vậy?

- Vâng, có lẽ tôi không đến đó nữa.

Bảo Ngân nghiêng đầu:

- Anh gặp Lệ Khương chưa?

Bảo Toàn thờ ơ:

- Lâu rồi tôi không gặp, cô ấy thế nào rồi?

- Anh có vẻ quan tâm đến cô ấy?

- Lệ Khương thế nào, có chuyện gì nữa à?

- Không có gì cả. Chỉ là tôi nhờ cô ấy gặp anh. Thuyết phục anh quay lại sàn tập vì sắp tới công ty có rất nhiều buổi trình diễn.

Bảo Toàn buông một tiếng cười:

- Thiếu một người như tôi đâu có ảnh hưởng gì.

- Biết rằng anh đến thời trang chỉ là sở thích, nhưng anh đã làm công ty gặt hái nhiều thành công ở thời tranh nam. Anh có thể tiếp tục đến đó một là vui hai là quan tâm cho Lệ Khương.

- Cô ấy đâu cần tôi phải quan tâm.

- Anh nghĩ sai rồi.

- Sai là thế nào?

- Tôi nghĩ anh hiểu điều đó hơn tôi. Khang Dân không phải mẫu đàn ông thích hợp với cô ấy đâu.

- Cô nói vậy là sao?

- Khang Dân là người đàn ông từng trãi. Bên cạnh anh ấy biết bao nhiêu người đẹp. Anh nghĩ xem Lệ Khương có cưỡng nổi nét đẹp nam tính của anh ấy không.

Bảo Toàn cười nhẹ:

- Thực tế đã trả lời rồi, tôi nghĩ cô đã biết, còn hỏi tôi làm gì.

- Anh đừng có bỏ cuộc như vậy. Khang Dân đã từng trãi qua bao nhiêu mối tình và biết bao nhiêu cô đã bị bỏ rơi. Nói tóm lại anh không nên để quá muộn, coi chừng Lệ Khương sẽ ngã vào vòng tay của anh ấy.

Bảo Toàn nhìn cô chăm chú, rồi cười một tiếng:

- Tôi lại nghĩ khác.

- Anh nghĩ gì?

- Chính cô mới là người sợ Lệ Khương rơi vào tình cảm với Khang Dân. Tại sao cô không nói thẳng là cô yêu Khang Dân và sợ mất anh ấy?

Bảo Ngân thở dài, môi mím lại một cách tức tối:

- Anh ta là người phủi công người khác như phủi bụi, anh ấy đã quên những gì tôi đã làm cho anh ấy rồi. Chúng tôi đã từng có thời gian sống với nhau như vợ chồng. Vậy mà anh ta gạt tôi qua một bên như đá một viên sỏi bên đường.

- Hai người đã thân thiết đến vậy sao?

- Chính vì vậy tôi luôn lo sợ anh ấy bỏ rơi tôi.

- Và cô đã ra tay với Lệ Khương, phải không?

- Tôi đã từng cảnh cáo hai người nhưng họ không hề đếm xỉa gì cả.

- Ghen tuông đã làm cô mờ lý trí rồi Ngân ạ, lẽ ra cô không nên hại Lệ Khương như vậy.

Bảo Ngân long mắt lên một cách tức giận:

- Như vậy mới vừa với cô ta. Còn anh nữa, tôi biết anh yêu Lệ Khương, tại sao anh lại đứng nhìn Khang Dân đeo bám cô ấy vậy?

- Tôi yêu, nhưng tôi tôn trọng quyết định của cô ấy. Miễn sao cô ấy vui là tôi vui rồi.

- Anh là quân tử thật, hay là một thầy tu?

Bảo Toàn nhún vai:

- Cô muốn hiểu thế nào là tùy.

- Vậy còn các buổi trình diễn?

- Nếu cô cần thì tôi sẽ đến. Đến vì sở thích cá nhân tôi chứ không giúp cô giành lại Khang Dân.

- Anh muốn nghĩ thế nào về tôi cũng được, nhưng hãy trở lại sàn diễn đi.

Ngày mai có buổi tập, anh đến được không?

- Tôi sẽ sắp sếp.

- Vậy thì tôi về, chào anh.

Toàn đứng dậy tiển Bảo Ngân ra cửa. Rồi quay trở vào. Anh thở dài một mình. Thật ra anh đâu có cao thượng như đã nói. Anh cũng đang tự dằn vặt với chính mình. Anh biết Khang Dân rất lang thang trong tình cảm. Anh ta mê nhan sắc. Còn Lệ Khương thì sao, cô ấy có bị mê hoặc bởi dáng vẻ bên ngoài của Khang Dân không?

Còn anh, có phải anh quá nhu nhược trong tình cảm. Anh đã chẳng làm gì để giành Lệ Khương về phía mình. Đến nói một câu làm cô nổi giận anh cũng không thể. Có lẽ Lệ Khương không thích tính cách mềm yếu của anh.

Buổi chiều Bảo Toàn lái xe đến nhà Lệ Khương. Tâm trạng anh nặng nề đến mức khuôn mặt trở nên lầm lì khó chịu. Lệ Khương là người mở cổng, cô có vẻ ngạc nhiên khi thấy Toàn. Giọng cô hơi lạnh:

- Lâu quá không gặp, anh đi đâu vậy? Lúc nầy chị Thục thế nào rồi?

Câu hỏi đó làm Toàn bị sốc, anh chợt bực mình lên:

- Đừng có nói chuyện đó được không?

Lệ Khương ngơ ngác nhìn anh:

- Tự nhiên đến đây gây, hôm nay anh làm sao vậy?

Toàn lắc mạnh đầu, anh cố trấn tỉnh lại, nói nhẹ nhàng hơn:

- Em có thể đi dạo với anh một chút được không?

- Không.

- Anh có chuyện muốn nói.

Lệ Khương hơi tự ái vì thái độ lầm lì của Toàn, cô nhất định cương tới bến:

- Em lười lắm, không muốn đi đâu hết, nhất là đi với anh.

Toàn không nói gì, anh chợt kéo mạnh Lệ Khương ra xe, mỡ cửa rồi ấn cô ngồi xuống. Lệ Khương la lên:

- Anh làm gì vậy?

Toàn không đáp, anh đi vòng qua ngồi vào tay lái. Chiếc xe lao tới trước.

Nhanh đến mức làm Lệ Khương sợ hết hồn. Cô la lên:

- Chạy chậm lại được không, hôm nay anh làm sao vậy? Muốn em la lớn nữa không?

Bảo Toàn không trả lời, chỉ nghiêng người tới mở nhạc, anh vặn hết volum, ồn đến nổi át cả tiếng nói của cô. Lệ Khương quay lại, hét lên:

- Anh làm cái trò gì vậy, có điên không?

Bảo Toàn thắng gấp. Lệ Khương chúi nhũi tới phía trước, mặt cô tái xanh.

Chưa bao giờ cô thấy Toàn như thế nầy. Gần như không nhận ra anh nữa. Có cái gì đó như phẫn nộ trên khuôn mặt lầm lì cố kềm chế. Chuyện gì vậy?

Lệ Khương chưa kịp hoàn hồn thì Toàn chợt quay lại, anh bất ngờ kéo ập cô vào người. Giọng anh tự ái lẫn giận dữ.

- Em chọn một người coi em như trò đùa, trong khi tình cảm chân thành thì bị em gạt bỏ, em có coi anh ra gì không?

Lệ Khương chưa kịp trả lời thì bờ môi anh, hấp tấp tìm môi cô. Lệ Khương dùng hai tay xô anh ra, nhưng vòng tay Toàn càng siết chặt hơn. Cô từ từ buông lỏng và gần như chấp nhận cái hôn quá đổi bạo ngược của anh.

Cuối cùng thì Toàn cũng buông cô ra. Lệ Khương ngồi nhìn phía trước. Hãy còn bàng hoàng vì sự việc vừa xãy ra. Cô nói mà không biết mình đang nói gì:

- Cho em về đi.

Tơàn im lặng nhìn cô, rồi quay đầu cho xe trở về nhà cô suốt chặng đường không nghe Lệ Khương la lối và không một lần cô dám nhìn anh. Toàn cũng không nói gì nữa. Khuôn mặt anh có vẻ chán ngán hơn là giận dữ như lúc nảy.

Anh ngừng xe trước nhà Lệ Khương, nói mà không nhìn cô:

- Em vào đi!

Lệ Khương ngồi im lặng. Cô không biết mình đang vui hay đang buồn. Cô càng không hiểu tại sao Toàn lại làm vậy. Tại sao anh không nói gì cả. Lẻ ra anh phải nói một cái gì đó chứ, im lặng mà hành động, rồi sau đó không cần giải thích, như vậy có phải là trò đùa không?

Lệ Khương như người bị mộng du, cô chậm bước xuống xe. Bảo Toàn chỉ nghiêng người tới đóng cửa, rồi cho xe đi. Anh không muốn nhìn khuôn mặt lạnh băng của Lệ Khương nữa. Sau khi đã hành động như vậy, anh thấy mình không có gì sai. Anh làm như vậy để Lệ Khương tự hiểu. Còn phản ứng thế nào là tùy cô.

? ? ? Anh không về nhà, mà vào một quán rượu ngồi một mình cho đến lúc say mềm.

Sau đó thì anh không còn nhận thức được gì nữa. Nhưng trong cơn say, anh đã nghe loáng thoáng tiếng ai đó lào xào. Ai đó đã lao mặt cho anh và anh rõ tiếng khóc thúc thít.

Hình như là Lệ Khương khóc. Toàn lơ mơ nhớ hành động của mình lúc tối.

Anh thấy mình có lỗi khi đã ngang ngược như vậy. Trong lúc mơ màng, anh tay Lệ Khương, nói khẽ:

- Anh xin lỗi, Lệ Khương.

Không nghe tiếng cô trả lời. Cũng không thấy cô giật tay ra. Bảo Toàn lơ mơ nghĩ rằng Lệ Khương không còn giận nữa, và anh yên tâm ngủ vùi dập.

Tiến còi xe dưới đường làm Bảo Toàn choàng tỉnh, anh ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh. Rồi, nhớ lại mọi chuyện, anh vội phóng xuống giường. Lúc đó anh nghe giọng Hiền Thục vang lên:

- Anh thức rồi à?

Bảo Toàn nhíu mày nhìn cô:

- Sao anh lại ở đây?

- Em đưa anh về đó. Hôm qua bác Minh bảo em ra quán Sông Quê đặt bàn ăn để hôm nay tiếp khách. Không ngờ em gặp anh ở đó, anh say mềm nên không nhận ra em.

- Trong lúc say anh có làm gì bậy bạ không?

Hiền Thục lắc đầu:

- Anh và Lệ Khương giận nhau à?

- Không có, sao em hỏi vậy?

- Anh luôn miệng xin lỗi cô ấy.

- Có lẽ anh đã sai. chuyện gì đó.

- Có phải Lệ Khương không muốn anh gần gũi em?

- Không có đâu.

- Anh đừng giấu em. Hôm đó cô ấy đã nổi giận thật sự khi thấy những vết trầy xước của anh. Thật ra em cũng đau lòng lắm.

- Đừng tự trách mình Hiền Thục. Anh hiểu em mà.

Hiền Thục bật khóc:

- Em hiểu là mình không nên kỳ vọng vào anh. Em đã làm sức mẻ tình cảm vợ chồng của anh. Nhưng em thật sự còn yêu anh. Em không thể giấu mãi sự thật này. Mỗi ngày em luôn mong đợi anh đến, chờ đến từng phút, từng giây rồi âm thầm tuyệt vọng. Trước đây em có lỗi với anh và bây giờ em lại có lỗi với Lệ Khương. Sao cuộc đời em lại chìm đắm vào tội lỗi như thế chứ.

Bảo Toàn vuốt nhẹ lên tay Hiền Thục:

- Đừng khóc nữa, anh không muốn em tự dằn dặt mình như vậy đâu.

- Có phải em quá đáng lắm không?

- Không.

- Vậy anh...

Bảo Toàn nhìn cô thương cảm:

- Đừng để thứ tình cảm đó làm ngã gục. Chúng ta không thể quay lại với nhau, anh đã có Lệ Khương và bổn phận của anh là lo cho cô ấy. Anh đối với em không có gì ngoài tình cảm bạn bè. Những gì em đối với anh, anh xin ghi nhận nhưng mong rằng em đừng để phút yếu đuối của lòng mình đánh đỗ tất cả.

Anh về đây.

Nói xong anh bước nhanh ra ngoài. Như không muốn kéo dài giây phút yếu đuối của Hiền Thục. Và anh cũng không muốn để trường hợp nầy xãy ra thêm nữa.

? ? ? Bảo Toàn dựng xe trong sân. Rồi đi lên lầu. Từ phòng tập vẳng ra tiếng cười nói ồn ào. Thấy anh, hầu như tất cả mọi người đều reo lên ngạc nhiên. Rồi một nhóm cô người mẫu vây lấy anh:

- Lúc trước anh đi đâu mất biệt vậy?

- Tưởng anh bỏ cuộc chơi luôn rồi chứ.

- Nghe chị Ngân nói công ty anh lớn lắm, em nghĩ anh lo cho công ty hơn, anh trở lại luôn không anh Toàn?

Bao nhiêu câu hỏi khiến Bảo Toàn không biết trả lời ai trước. Anh chỉ cười cho qua. Nếu Bảo Ngân không yêu cầu vào buổi tập, thì các cô gái còn quây lấy anh mà hỏi.

Bảo Toàn bước vào hàng cuối. Khi đi ngang Lệ Khương, anh nhìn thẳng như không thấy thấy cô. Khuôn mặt anh lạnh như tiền.

Từ lần gặp buổi tối đó, anh và Lệ Khương không gặp nhau. Anh nghĩ vì chuyện hôm đó mà cô hận anh thấu xương, nên cô cũng chẳng qua tâm đến anh.

Hết buổi tập, Toàn thay đồ rồi đi thẳng ra cửa. Như không muốn chạm mặt Lệ Khương. Khi đi qua cửa, anh thoáng thấy cái nhìn im lìm của cô. Nhưng anh phớt lờ.

Anh giữ một khoảng cách như vậy khá lâu. Nhưng đến đêm trình diễn thời trang áo cưới thì mọi chuyện khác hẳn. Lệ Khương không còn đầu óc nào để nghĩ đến chuyện riêng tư. Nhưng anh thì không quan tâm chuyện đó, bỗng nhiên anh quyết định sẽ không buông tay như trước đây đã làm nữa.

Khi mọi người đứng phía sau sân khấu, sợi dây chuyền trên cổ Lệ Khương chợt rơi xuống. Khang Dân nhìn thấy trước tiên, anh cúi xuống nhặt lên, định đeo vào cổ cho cô. Nhưng Bảo Toàn đã ngang nhiên cầm lấy sợi dây trên tay anh, và bước ra phía sau choàng sợi dây vòng qua cổ cô. Anh làm điều đó với vẻ thản nhiên, nhưng có chút thách thức ngấm ngầm.

Lệ Khương rất bất ngờ và ngạc nhiên. Cô định phản đối, nhưng giữa chỗ đông người nên cô không tiện ra mặt. Chỉ im lặng nhìn anh một cách đe dọa.

Khang Dân tỏ ra rất lịch lãm, anh phớt lờ hành động khiêu chiến của Bảo Toàn, mà chỉ nhìn trên cổ Lệ Khương, gật gù:

- Đẹp lắm Lệ Khương.

Lệ Khương quay lại nhìn anh, cười tươi tắn, cô cố ý nói lớn:

- Em biết anh thích nên cố ý đeo cho anh nhìn đó.

Nói xong cô liếc nhìn qua Toàn. Nhưng anh đứng yên như không nghe. Và chỉ chăm chú ngó phía dưới sân khấu, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện vừa rồi.

Khi buổi diễn kết thúc, Lệ Khương vừa bước ra phía hậu trường đã thấy Thiên Hưng đứng chờ cô. Trên tay anh ta là bó hoa rất to. Rất phô trương. Hình như anh ta muốn cho cả thế giới biết anh ta ưu ái Lệ Khương ra sao.

Thiên Hưng bước đến đưa bó hoa cho Lệ Khương. Rồi tự nhiên cầm mặt dây chuyền trên cổ cô, cười hài lòng:

- Anh nói rồi, nó rất hợp với em. Không uổng công anh lựa chọn lựa cả buổi.

Mai mốt em đeo luôn cho anh nhìn nhé.

Lệ Khương hơi khó chịu trước cách thể hiện sổ sàng của anh ta. Nhưng cô chưa kịp phán ứng thì Toàn đã bước tới nắm tay cô lôi nhanh vào trong phòng, trước đôi mắt sửng sờ của Thiên Hưng.

Lệ Khương cố gỡ tay Toàn ra, nhưng không được. Cô kêu lên:

- Anh làm gì vậy, buông em ra.

Bảo Toàn không trả lời, khi vào phòng, anh đẩy cô vào một góc, và gườm gườm nhìn sợi dây trên cổ cô, giọng anh cộc lốc:

- Tháo ra, bỏ đi.

- Tháo cái gì?

- Sợi dây chuyền.

- Chi vậy, tại sao phải làm vậy chứ?

- Đem trả lại cho hắn đi.

- Em không trả.

- Em cần nó đến vậy à?

- Thì sao, đó là chuyện của em, không dính gì đến anh.

- Nếu thích anh sẽ mua nó tặng em.

- Em không cần.

- Tại sao?

- Vì nó không xuất phát từ lòng chân thành.

- Vậy hắn chân thành với em lắm hả?

- Ít nhất là anh ấy cũng làm cho em nổi bật đêm nay.

- Sau đó thì là gì? Đi theo con đường mà Hiền Thục đã đi à?

- Đừng có so sánh như vậy, em không giống chị Hiền Thục.

- Nhưng những gì em đang làm là sẽ dẫn tới con đường Hiền Thục đi đó.

Cuối cùng rồi em cũng sa ngã thôi.

- Chị ấy sa ngã vì chị ấy không bản lĩnh.

Bảo Toàn hỏi một cách châm biếm:

- Vậy em bản lĩnh lắm à?

- Ít nhất em cũng không để hắn lợi dụng.

Toàn trừng mắt:

- Không lợi dụng mà trước dám đông hắn dám có cử chỉ thân mật với em.

Anh là con trai, anh hiểu hắn nghĩ gì mà. Em chấp nhận được điều đó, chứ anh thì không chấp nhận dâu.

- Không chấp nhận thì kệ anh.

- Đừng nói ngang kiểu đó, để cho người ta lợi dụng mà không biết xấu hỗ à?

Lệ Khương la lên:

- Anh im đi, người lợi dụng là anh chứ không phải hắn.

- Anh lợi dụng cái gì?

- Tự anh biết lấy, tự nhiên can thiệp thô bạo vào chuyện người ta, thật là điên rồ.

- Điên cũng được, nhưng ít ra anh không có lợi dụng em, bây giờ trả món đồ đó lại cho hắn đi.

- Em đã nói là em không trả.

- Tại sao em cứ muốn chống lại anh vậy?

- Em không chống cái gì hết, anh là gì mà em phải nghe lời anh chứ, buồn cười.

Bảo Toàn định nói thì Khang Dân chợt đi vào. Anh nhìn hai người tò mò:

- Hai người có chuyện gì vậy?

Bảo Toàn khoát tay:

- Chuyện riêng của chúng tôi, anh đừng xen vào.

Anh quay qua nhìn Lệ Khương:

- Bây giờ về, anh phải nói chuyện với em.

Không đợi cô trả lời, anh hất mặt về phía phòng trong:

- Thay đồ đi rồi về.

Khang Dân nóng mũi định lên tiếng. Nhưng lúc đó có người gọi nên phải đi ra. Chờ anh ta đi rồi, Bảo Toàn lầm lì nhìn Lệ Khương:

- Em nên tránh xa anh ta đi. Vướng vào anh ta không hay gì đâu.

- Anh lấy quyền gì bảo tôi hết tránh người này đến tránh xa người kia vậy, sao tự nhiên lại áp đặt người khác vậy, anh có điên không? Anh lấy quyền gì mà bắt tôi phải thế nầy phải thế kia chứ.

- Không cần phải mượn đến quyền lực, nếu anh không cản thì anh Hai em cũng không đồng ý để em làm thế nầy đâu.

- Người không đồng ý chỉ có mình anh thôi.

Nói xong cô đẩy Bảo Toàn ra:

- Làm ơn ra ngoài cho tôi thay đồ.

Bảo Toàn nhìn nhìn cô. Rồi bước ra khép cửa lại. Lệ Khương bước vào trong thay đồ. Khi cô ra ngoài thì thấy Toàn đang đứng dựa tường như chờ. Cô bèn trở vào phòng, và đi cửa sau thoát ra ngoài.

Cô định ra đường gọi taxi thì có tiếng gọi của Thiên Hưng từ phía sau:

- Chờ anh với Lệ Khương.

Lệ Khương quay lại. Dù không thích gặp Thiên Hưng lúc nầy, nhưng cô vẫn thấy dễ chịu hơn là phải đối mặt với thái độ gay gắt của Bảo Toàn. Cô đứng lại chờ anh, cười gượng:

- Nãy giờ anh chưa về sao?

- Anh chờ em mà, để anh đưa em về.

Lệ Khương theo anh đi ra xe. Cô ngồi dựa lưng vào thành ghế, thở nhẹ như trút đi sự bực bội vây quanh mình nảy giờ.

Thiên Hưng quay qua nhìn cô cười:

- Vui quá phải không?

Lệ Khương cũng cười nhẹ:

- Em cám ơn anh lắm.

- Về chuyện gì?

- Mọi thứ.

- Định đền ơn bằng gì đây?

- Em đang đói, hôm nay em sẽ khao anh.

- Vậy thì đi.

Thiên Hưng đưa cô vào một nhà hàng sang trọng cách xa thành phố. Gọi các món ăn xong, Thiên Hưng dọ hỏi:

- Hình như em có quen với Bảo Toàn.

- Anh ta là bạn của anh Hai em. Nhưng đừng nói chuyện nầy nữa, em nhức đầu lắm.

Thiên Hưng có vẻ cụt hứng, anh đành lãng sang chuyện khác:

- Sắp tới em định làm gì?

- Em chưa có ý định gì cả.

- Em có muốn ra một công ty thời trang không?

- Anh nói sao?

Vừa kinh doanh vừa biểu diễn giới thiệu sản phẩm. Thuận lợi quá đi chứ, em làm thử xem.

Lệ Khương xụ mặt:

- Anh định gạt em ra khỏi cuộc chơi hả?

- Làm gì có.

- Sao lại bảo em theo ngành thời trang, em chỉ muốn phát triển bên kinh doanh bất động sản thôi.

- Chuyện đó cũng tốt, gì chứ tham gia với anh dễ thôi, anh sẽ tạo điều kiện tối đa cho em.

- Bằng cách nào?

- Làm bà xã anh.

Lệ Khương bĩu môi:

- Còn lâu. Em đã thề không lấy chồng khi sự nghiệp chưa thành.

- Lời thề gì ác vậy.

Lệ Khương đưa đẩy:

- Nếu vậy anh mau giúp em thực hiện lời thề đi.

Thiên Hưng cười to:

- Em cũng ranh ma lắm.

- Em đã từng nói, anh sẽ tự nguyện bước từng bước một vào bẫy của em mà.

- Anh xin được chết vì cái bẫy của em đó:

Anh chợt nhìn Lệ Khương với vẻ bí mật:

- Anh có một ngạc nhiên dành cho em.

- Chuyện gì vậy?

- Ăn xong anh sẽ cho biết.

Lệ Khương rất nóng lòng muốn biết đó là chuyện gì, nhưng cô cố kềm lại.

Với anh ta mà tỏ ra nôn nóng quá thì coi chừng sập bẫy.

Khi rời nhà hàng, Thiên Hưng đưa cô đến một căn nhà nằm trên con đường yên tỉnh vắng người. Anh dừng xe trước cổng, rồi ra hiệu cho cô:

Em xuống đi.

Lệ Khương lo ngại nhìn nhìn vào trong:

- Anh đưa em đi đâu đây?

- Đừng sợ, anh không làm gì em đâu. Vào đi.

Lệ Khương hơi đoán ra ý định của Thiên Hưng, cô mạnh dạn đi theo anh vào trong. Hai người đi vào phòng khách. Lệ Khương nhìn bao quát căn phòng, rồi nhận xét:

- Ở đây có vẻ yên tĩnh và khang trang.

- Em có thích không?

Lệ Khương hỏi:

- Khung cảnh hay căn nhà?

- Căn nhà.

Lệ Khương khẻ nhún vai:

- Thích để làm gì, nó vốn không phải của em thì có thích cũng như không.

Thiên Hưng bước qua ôm vai cô, cô thoáng rùng mình. nhưng vẫn đứng yên.

Giọng Thiên Hưng đầy tự mãn:

- Nếu em thích thì nó sẽ là của em.

Lệ Khương nhướng mắt hỏi lại:

- Của em?

- Anh tặng nó cho em, chịu không?

Lệ Khương cười như không tin:

- Anh đùa hay thật đó.

Thiên Hưng nhìn cô một cách nghiêm chỉnh:

- Anh không nói đùa, anh đã từng hứa như vậy mà, em không tin anh sao?

Lệ Khương đứng im suy nghĩ. Bất ngờ cô quay lại nhìn Thiên Hưng, đôi mắt đầy sửng sốt. Bây giờ thì cô tin và hiểu anh ta hơn. anh ta thích cô thật chứ không chỉ là đùa chơi. Lẻ nào cô thành công nhanh như vậy sao?

Tự nhiên cô quay mặt đi, giấu một nụ cười tinh quái, cô làm ra vẻ thành thật:

- Món quà lớn quá, em không dám nhận đâu.

- Nếu em chịu gật đầu, em còn sở hữu nhiều thứ khác nữa. Nhưng anh không ép em, anh chờ em.

- Thiên Hưng à......

- Anh không muốn nghe nữa. Ngày mai sẽ có người mang giấy tờ nhà đến cho em. Em tự làm thủ tục sang tên.

Lệ Khương đứng im suy nghĩ, có nằm mơ cô cũng không ngờ ý định của mình được thực hiện quá dễ dàng như vậy. Nhưng dù sao như vậy cũng tốt.

Bước đầu có căn nhà cho mẹ con Hiền Thục là cô yên tâm rồi.

Thiên Hưng chợt lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô:

- Có phải mê mẩn rồi không?

- Vâng, ngoài sự mong đợi của em đó.

Thấy không thể ở đây lâu, Lệ Khương vội nói:

- Tối rồi, về đi anh, sợ ở nhà chờ em.

Thiên Hưng đứng chắn trước mặt cô.

- Em còn lạnh nhạt với anh vậy à?

- Anh muốn sao hả?

- Chẳng lẽ em không làm gì để cám ơn anh sao? Một cái hôn chẳng hạn.

- Em dốt nát trong chuyện biểu lộ tình cảm lắm. Mình về đi anh.

Thiên Hưng đành đưa cô về. Anh có vẻ không vui. Nhưng cũng không dám đòi hỏi. Không hiểu sao anh thấy nể nang Lệ Khương. Hình như không thể đem vật chất ra khuất phục cô. Cho nên điều đó làm anh vừa nể vừa thấy tức tức.

Anh đưa Lệ Khương về với vẻ mặt không vui. Cô cũng biết anh nghĩ gì, nhưng cô phớt lờ. So với những gì anh ta cho, cô cư xử lạnh nhạt như vậy đúng là hơi bị vô ơn. Nhưng cô đâu có thấy mình mang ơn anh ta.

Khi cô vào sân thì thấy Bảo Toàn ngồi một mình nơi băng đá. Hình như anh cố ý đợi cô. Lệ Khương phân vân không biết có nên phớt lờ anh, thì Bảo Toàn đã đứng lên, đi về phía cô. Trong bóng tối lờ mờ, cô thấy đôi mắt anh như sáng quắt lên:

- Nảy giờ em đi đâu vậy? Tại sao anh gọi điện mà em không nghe.

Lệ Khương ngoảnh đầu nhìn chỗ khác, vẻ mặt khinh khỉnh:

- Có cần khai báo với anh không?

Toàn nhìn cô từ đầu đến chân:

- Em đi với Hưng phải không?

- Vậy thì sao?

- Hắn có làm gì em không, nói mau.

Lệ Khương chanh chua:

- Chả ai sỗ sàng như anh đâu, đừng có nghĩ ai cũng giống anh.

- Em vừa uống rượu với hắn?

- Có bảng cấm hả?

- Em đừng gây sự với anh nữa. Em có biết là em đang làm gì không? Thiên Hưng sẽ làm hại em, em hãy nhìn gương của Hiền Thục kìa.

- Vậy à, nhưng nhìn cái gì?

- Anh không đồng ý cho em cặp kè bên hắn.

- Không đồng ý thì kệ anh.

- Anh lo cho em chứ không phải tào lao, hiểu chưa?

- Nếu có lòng tốt mau mau chuẩn bị dọn nhà cho chị Thục đi.

- Dọn nhà gì?

- Đã đến lúc chị ấy phải có nơi có chỗ ở rồi.

- Em muốn nói gì đây? Anh nói với em hàng trăm lần rồi, anh và Hiền Thục không còn tình yêu. Anh giúp cô ấy chỉ vì anh xem cô ấy như bạ. Nếu em không thích anh sẽ không lui tới với mẹ con họ nữa.

Lệ Khương hỉnh hỉnh mũi:

- Cạn tàu ráu máng như vậy à?

- Cô ấy thú nhận là còn yêu anh và muốn quay lại, nhưng anh đã nói với cô ấy là anh yêu em, yêu vợ mình và có bổn phận với em. Anh không chấp nhận sự trở lại muộn màng ấy.

Lệ Khương cười cười:

- Còn em thì sao?

- Sao là sao?

- Em đang là người yêu của Khang Dân, trở lại có muộn không?

- Với Khang Dân, anh sẽ cạnh tranh công bằng.

- Anh thua là chắc.

- Không hẳn.

- Vì em yêu anh ấy.

- Bây giờ chưa phải là phút cuối cùng, bao giờ em đám cưới thì anh buông xuôi, còn không thì anh không bỏ cuộc đâu, từ trước giờ anh sai lầm vậy là đủ rồi.

- Đúng là..... - Điên khùng chứ gì?

- Bắt cá hai tay chứ không phải là điên khùng.

- Em nói gì?

- Chẳng nói gì cả:

Nói xong cô bỏ đi vào nhà. Bảo Toàn định chận lại. Nhưng cô đã đẩy tay anh ra và chạy nhanh vào. Lúc đó Thế Khương cũng vừa đi ra, nên anh thôi không giữ cô lại nữa.

? ? ? Mặt trời đã chiếu những tia nắng rực rỡ xuyên ở cửa sổ chui vào tận phòng nhưng Lệ Khương vẫn còn ngủ mê mệt.

Tiếng nhạc phát ra từ chiếc điện thoại đời mới nhất kéo Lệ Khương ra khỏi tấm chăn êm ái. Cô khẻ nhăn mặt:

- Ai vậy hỏng biết.

Mắt còn nhắm hít, cô nhừa nhựa:

- Alô!

Giọng Khang Dân cang lên:

- Đêm qua em biến đi đâu vậy?

- Về nhà chứ đi đâu.

- Về nhà sớm như vậy mà giờ này còn mê ngủ à?

- Đừng phá em, để em ngủ chút nữa.

- Em đến phòng tập ngay đi, anh có chuyện cần nói với em.

- Để chiều đi.

- Chiều thì không được, không ấy anh đến nhà em nhé.

- Thôi được rồi, để em đến.

- Anh chờ em.

- Bye!

Lệ Khương mệt mỏi nằm nhắm mắt thêm chút nữa. Đêm qua sau giờ biểu diễn, cô có cuộc hẹn với khách hàng nên lẫn nhanh ra khỏi nhà hát, chả ai biết cô đi đâu.

Bàn bạc công việc xong mọi người đi ăn tối và Lệ Khương đã mệt. Sau đó thì cô không nhớ gì nữa. Đêm qua ai đưa cô về nhà vậy nhỉ? Trong cuộc hành trình này cô hoàn toàn đơn độc. Khang Dân và Bảo Toàn không ai biết cô đang làm gì. Mà cô cũng không thể nói. Cô biết nếu nói chắc chắn không ai đồng tình cả.

Từ lâu Lệ Khương bắt đầu có những cuộc làm ăn riêng. Những khu đất có giá trị kinh tế cao và những ngôi nhà mặt tiền ở khu sầm uất cô đều tự tay môi giới mua bán hưởng hoa hồng. Còn khu nào hẻo lánh khó làm thì cô đẩy cho Thiên Hưng. Thiên Hưng không chút nghi ngờ vì anh ta đâu có rảnh rang mà nhìn ngó thị trường.

Căn nhà Thiên Hưng tặng, cô đã làm giấy tờ cho Hiền Thục đứng tên và nói dối với Thiên Hưng là cô cho thuê, nên anh ta cũng không hay vợ con mình đang ở đó. Với Bảo Toàn cô cũng chỉ nói là cô thuê cho Hiền Thục. Lệ Khương không ngờ mình đã làm được những chuyện như vậy. Thành công thì có, nhưng cô không thấy vui chút nào.

Lệ Khương trang điểm lại khuôn mặt. Cô nhìn mình rất lâu trong gương. Nét hồn nhiên ít nhiều bị mất đi, cô đã trưởng thành thấy rõ. Hình như càng ngày cô càng vững chãi hơn, chứ không láu táu như trước kia nữa.

Khi Lệ Khương đến phòng tập thì thấy Khang Dân đang chờ, anh có vẻ mừng rỡ khi nhìn thấy cô, anh nhìn cô hơi lâu:

- Em sao vậy? Không khoẻ hả?

- Đâu có gì, em bình thường.

- Nhìn vào mắt em kìa, bơ phờ thấy rõ.

Lệ Khương vỗ vỗ vào mặt, cười cười:

- Em xấu lắm hả?

- Không xấu lắm.

- Anh kêu em tới đây chi vậy?

Khang Dân ngồi ngã người ra sau.

- Gần đây em có chuyện gì đó giấu anh phải không?

Lệ Khương nghiêng đầu:

- Anh nghĩ vậy à?

- Em hay đột ngột biến mất trước đám đông, lúc tập thì chểnh mảng, đầu óc cứ để đâu đâu ấy.

- Em bệ rạc vậy sao?

- Em đừng đùa nữa. Có phải em đang lo lắng chuyện gì không? Nói anh nghe đi.

Lệ Khương vẽ những vòng tròn vô hình trên mặt bàn, nói lấp lững:

- Ai cũng có góc thầm kín. Em cần giữ góc thần kín đó cho riêng mình, đừng bắt em nói nha.

- Kể cả anh em cũng bí mật nữa à?

- Anh cũng không ngoại lệ.

Khang Dân nhìn đăm đăm vào mắt cô:

- Trong mắt em, anh là gì đây?

Lệ Khương hít một hơi dài:

- Anh đừng hỏi em như thế.

- Khó trả lời lắm sao?

- Hình như chúng ta chưa hiểu rõ về nhau lắm, em cảm thấy vậy.

Khang Dân cau mày:

- Em nói sao?

- Khang Dân à! Em...

Khang Dân đưa tay chặn lại:

- Em đừng nói nữa. Anh không ngờ mình đánh giá sai về em. Em không khác những cô gái mà anh từng gặp.

- Anh muốn nói gì?

Khang Dân gầm gừ.

- Em cũng giống như họ vậy, có chút tiếng tăm cứ ngỡ mình là ngôi sao.

Lệ Khương mím môi:

- Anh nhìn em như vậy à?

Khang Dân cười nhếch miệng:

- Em bắt đầu thay đổi vì xung quanh luôn có người sẳn sàng chìu theo sở thích của em. Sẳn sàng chết vì em. Em bắt đầu so sánh và em thấy rằng so với họ, anh không là gì cả.

- Khang Dân!

- Có lẽ em nói đúng. Anh không hiểu em. Anh thật sự không hiểu em.

Lệ Khương nói với vẻ bất mãn:

- Cái gì làm anh nghỉ em như vậy? Chả lẽ em giữ cho mình một góc riêng tư mà anh không hài lòng. Vậy còn anh, có bao giờ anh nói với em rằng anh đã từng yêu và hận chị em Diễm Thu và anh đã từng ngủ cùng giường ăn cùng mâm với chị Bảo Ngân. Anh nghĩ là em sẽ vui vẻ khi nghe những chuyện đó à?

Khang Dân quát lên:

- Đó là quá khứ. Còn em là hiện tại. Anh quan tâm em là sai hay sao?

- Nhưng anh can thiệp quá sâu vào đời tư của em.

- Đời tư? Em nói em yêu anh mà em còn kè kè bên Bảo Toàn, lại thân mật với Thiên Hưng, rồi mai này chưa biết đến lượt ai nữa.

Lệ Khương xanh mặt:

- Anh im đi. Anh nghỉ em là hạng người gì vậy?

- Điều đó em hiểu hơn anh mà.

Lệ Khương đứng bật dậy, vung tay lên, nhưng cô đã kịp dừng lại. Cô quay ngoắc người đi nhanh ra cửa. Khang Dân chỉ nhìn theo chứ không thèm gọi lại.

Anh còn căng thẳng hơn cả cô Ra bên ngoài Lệ Khương hít một hơi thật sâu để dằn nén cơn giận. Cô lấy xe phóng thẳng đến công ty xây dựng Hoàng Hải tìm Quỳnh Hương.

Nhưng cô vừa vào tới cửa thì gặp Tài đi ra. Nhìn thấy cô, anh ta hơi khựng lại ngac nhiên. Rồi cười:

- Chào người đẹp.

- Không dám.

Giọng Tài châm biếm:

- Hôm nay cô định xây chung cư nhiều tầng hay xây biệt thự vậy?

- Tôi cần xây một căn nhà, ngang một mét, dài hai mét.

Tài ngạc nhiên:

- Nhà gì lạ vậy?

- Nhà mồ đó.

- Ôi, cô thật là biết đùa.

Lệ Khương liếc anh ta:

- Tôi đến tìm một người.

- Ba tôi hả?

- Không.

- Hay tìm tôi?

- Sao hả?

- Lần nầy tôi nghĩ tôi không làm cô giận nữa đâu. Cô tìm ai vậy?

- Tôi tìm Quỳnh Hương.

- Quỳnh Hương hả?

- Tôi là bạn cô ấy?

- Thì ra...

Lệ Khương chợt cười như dàn hòa:

- Lần đó tôi đùa anh thôi, không giận chứ?

Tài cau mày:

- Biểu tôi không giận thì lạ đó, lần đó cô mắng té tát vào mặt tôi, nhớ không?

- Vậy bây giờ anh có thể trả thù mà.

- Trả thù thế nào, mắng cô hả?

- Vâng!

- Vậy cô tên gì?

- Cần phải biết tên hả?

- Ừ, khi tôi mắng ai thì tôi phải biết tên đặng kêu tên mắng cho sướng miệng.

- Hứ, cứ việc, tôi không cản, tôi tên Lệ Khương đó, mắng đi.

- Lệ Khương?

- Anh có thể bắt đầu được rồi.

Tài chợt hạ giọng, và khoát tay chỉ về phía ghế:

- Mời Lệ Khương ngồi.

Lệ Khương trợn mắt:

- Trước khi nghe mắng phải ngồi à?

- Chứ gì nữa, để lở có té cũng cẩn có chỗ để dựa.

Lệ Khương thầm than một mình, ma xui quỷ khiến gì lại chui đến đây nghe hắn chưởi. Thiệt là - Anh làm tôi hồi hộp quá.

- Cô biết sợ à?

- Ai lại thích nghe người khác chửi mình bao giờ.

- Sao lần đó cô mắng tôi mỏi cả miệng vậy?

- Tại anh trước.

- Tại tôi?

- Chứ gì nữa, anh hách dịch, khó ưa lắm.

Tài cười thành tiếng:

- Đừng nhắc nữa, tôi xấu hổ lắm.

- Tôi nhắc cho anh nổi giận mà mắng tôi cho sướng miệng.

- Nói vậy chớ ai nở mở miệng mà mắng người đẹp.

Lệ Khương bĩu môi:

- Anh không trả thù sao? Khó tin.

- Tôi cám ơn cô thì có.

- Cám ơn tôi chuyện gì?

- Nhờ cô mà đám lính của tôi hết điếc rồi.

Thấy Lệ Khương chưa hiểu, Tài cười:

- Làm cực nhọc lại quản đông người nên tôi sinh cáu bẩn. Sau lần gặp cô tôi đã sửa đổi, xem ra ăn nói dịu dàng công việc hiệu quả hơn.

Lệ Khương chợt cười:

- Thì ra mắng người khác cũng có lợi quá hả?

- Quỳnh Hương đi ngân hàng rồi, Lệ Khương có thể ở đây chờ, cổ về tới bây giờ đó.

- Cám ơn anh.

- Hiện nay cô đang làm việc ở đâu?

Giọng Khương đùa đùa:

- Nhà báo?

- Nhà báo? Cô có định đưa công ty của ba tôi lên báo không đó?

Lệ Khương phì cười:

- Đùa thôi, tôi đang thất nghiệp đây.

- Cô xinh đẹp, giỏi giang sao lại thất nghiệp.

- Sao anh biết tôi giỏi giang?

- Tôi nghe Quỳnh Hương kể về cô.

- Con nhỏ nhiều chuyện.

- Tại tôi hỏi, cô đừng trách cô ấy.

- Anh hỏi về tôi làm gì?

Tài lại cười: