
Giận Mà Thương
Tổng số chương: 2
Lệ Khương ngồi ngã người trên giường, vừa là nhấp nháp viên kẹo, vừa lật từng trang album ngắm nghía. Đó là một trong những thú vui của cô. Gì chứ xem ảnh mình thì có ngắm đi ngắm lại hàng chục lần, cô vẫn thấy mình xinh quá là xinh.
Lệ Khương thường nghe mọi người bình phẩm về nhan sắc của mình, tất nhiên là khen. Nhưng nghe mãi vẫn không hề chán.Và vì cơ ngoại hình chín điểm, nên cô rất mê chụp ảnh. Cô có đến năm quyển album, chưa kể đến những ảnh còn lưu trong máy.
Lệ Khương đang say sưa ngắm mình thì có tiếng chuông reo. Cô nghiêng người qua nhấc máy:
- Alô - Alô! Lệ Khương hả?
- Gì... hả?
- Mình nè! Quỳnh Hương nè!
- Khỏi giới thiệu sản phẩm, nghe tên là thấy mùi hương bay tận đây rồi.
- Mi đang làm gì đó?
- Đang... nghiên cứu.
Giọng Quỳnh Hương ngạc nhiên:
- Mi nghiên cứu cái gì vậy?
- Ta đang nghĩ xem sau khi ăn no mình sẽ làm gì.
- Thì ngủ, ngủ xong thức dậy ăn, sau đó ngủ tiếp nữa, sau đó nói thêm cửa ra, vậy mà còn không biết nữa.
- Chắc phải làm vậy thật quá.
- Hứ, không thèm nói lăng nhăng với mi nữa, này, valentin làm gì đó?
- Chẳng làm gì cả.
- Vậy thì đi chơi nhé.
- Lãng nhách, ngày đó mà rủ ta đi chơi, cho anh Chương chửi ta chắc.
- Tầm bậy, không phải chỉ rủ mình mi, còn có cả người khác nữa.
- Ai vậy?
Một người bạn của anh Chương, ảnh muốn giới thiệu mi với người đó.
- Gì, làm mai nữa hả? Này, cho dù ta có ế đến chết, thì cũng không mượn mi lo, làm ơn dẹp chuyện đó dùm đi.
- Làm gì la um sùm vậy, mai đâu mà mai, tại anh Chương hẹn với anh đó trước nên sẳn gặp mặt cho vui, ai thèm làm mai chứ.
- Không thèm mà rủ rê kiểu đó, ta mà không biết mi thì ai biết.
- Thôi không nói dài dòng nữa, túm lại là mi không được làm ta mất uy tín với anh Chương, mi không đi là ta quê lắm đó.
- Mắc gì...
Quỳnh Htlơng căt ngang:
- Không nói nhiều, bảy giờ ở café Thy, nhớ đó.
Nói xong cô nàng tắt máy. Lệ Khương hứ một tiếng, rồi bỏ máy xuống.
Chưa thấy ai vô duyên như vậy, làm như thấy cô chưa có người yêu thì khó chịu lắm hay sao ấy. Đây đâu phải là lần đầu tiên cô nàng làm mai cho cô. Mấy lần trước cũng mai mối kiểu đó. Rốt cuộc chỉ mất thời giờ. Vậy mà chưa biết chán hay sao ấy.
Lệ Khương nhón một miếng bánh kem đưa vào miệng. Vị ngọt của bánh vị béo của bơ như tan ở đầu lưỡi. Tình yêu có ngọt và béo như bánh kem này không nhỉ. Lệ Khương chợt cười khi nghĩ đến ngày mai, nếu có anh chàng như Quỳnh Hương nói thì trong ngày Lễ Tình Nhân đâu phải chỉ có mình ta cô đơn.
Có tiếng gõ cửa, rồi giọng Thế Khương vang lên:
- Lệ Khương ơi!
Lệ Khương ló đầu ra:
- Ai kêu tôi đó?
Thế Khương cốc lên đầu cô:
- Dám xưng tôi với anh hả?
Lệ Khương chớp mắt:
- Làm gì mà anh vui vẻ quá vậy?
- Này. Có biết ngày mai là ngày gì không?
Lệ Khương bực mình vì từ nãy giờ chỉ vì cái ngày chết tiệt ấy mà cô luôn bị phiền toái. Cô đâm quạu:
- Là cái ngày của những kẻ...điên khùng.
Thế Khương chong mắt nhìn cô:
- Tâm thần không ổn hả?
- Ừa. Vì bị các người điên như anh quấy nhiễu đấy.
Giọng Thế Khương ngân nga chế giễu:
- Đời không có tình yêu là bầu trời không có ánh nắng, là mùa xuân không có tiếng chim ca, là mặt hồ thiếu làn gió gợn, là cảnh vật không có màu xanh lá.
Lệ Khương tiếp lời:
- Tình yêu vận chuyển được mặt trời và các vì sao?
- Đúng!
- Tình yêu làm thế giới lăn quay.
- Phải!
Lệ Khương kéo dài giọng như đang ca giọng cổ:
- Tình yêu là sự chào hỏi của thiên thần trước muôn vàn tinh tú.
- Chưa yêu mà sao rành quá há?
Lệ Khương cười phá lên:
- Chỉ cần vài chục nghìn em có cả khối bí quyết trong tay.
- Đồ mọt sách.
- Sao, không thích hả?
- Bỏ chuyện ấy đi, anh muốn hỏi em nếu em là con gái em thích tặng gì trong ngày Lễ Tình Nhân?
Đôi mắt Lệ Khương sáng lên:
- Em ấy hả?
- Nói mau đi!
- Bánh kem.
Thế Khương rùng mình:
- Quà gì nghe ngán đến tận cổ. Em có tâm hồn ăn uống nên hễ nói ra là ăn với uống. Quà gì mà ăn vào mất tiêu thì còn gì là thú vị.
- Để em nghĩ xem.
- Khỏi cần, chả có tâm hồn lãng mạn gì hết trơn. Hèn gì đến giờ này còn ở không.
Lệ Khương nhăn nhó.
- Tại anh chứ ai.
- Sao tại anh?
- Đưa bạn về nhà chơi cứ nhè em gái mình lên án không ế sao được.
- Ừa, thà giới thiệu trước chứ để sau này phát hiện nó sẽ trách anh. Mà cũng ngộ ghê, nghe nói vậy chẳng có thằng nào giả bộ yêu em.
Lệ Khương đấm lên vai anh:
- Còn chọc quê em hả?
Thế Khương bật cười bỏ chạy một nước. Lệ Khương ấm ức liếc theo. Hết Quỳnh Hương rồi tới ông anh quý hóa, tối ngày cứ lôi chuyện ế của cô ra nói.
Làm như chưa có người yêu là chết đến nơi không bằng.
Chán muốn chết được.
Lệ Khương đến ngồi vào bàn mở máy. Cô vào mạng. Chọn cho mình một nickname thật kêu ''Người cô đơn''. Cô suy nghĩ một lát, rồi gõ thoăn thoắt trên bàn phím:
- Tôi đang buồn, có ai trò chuyện với tôi không?
Chỉ một lúc là Lệ Khương nhận được câu trả lời.
- Chào người đang cô đơn.
- Sao bạn biết tôi cô đơn?
- Vì không nói buồn trong lúc này.
- Lúc này là lúc nào?
- Lúc mọi người đang chuẩn bị quà cho người ấy.
- Còn bạn?
- Bạn của tôi chỉ thích nghe tôi nói lời yêu thương.
- Lãng mạn quá nhỉ?
- Còn bạn thích gì?
- Không thích gì cả.
- Sao lạ vậy?
- Vì tôi cô đơn như bạn đã nói.
- Tôi có thể giúp bạn.
- Bằng cách nào?
- Nói những lời yêu thương.
- Được sao?
- Tôi không biết bạn là trai hay gái ngoài cái tên của bạn trong hộp thư là Hoàng Quân nhưng bạn cũng đâu biết tôi là gái hay trai thì những lời chúc tốt đẹp cho nhau đâu có gì đáng ngại.
- Cám ơn bạn.
- Nếu bạn là gái, tôi xin được nói:
Anh yêu em. Còn nếu bạn là trai tôi xin nói:
Em yêu anh.
- Bạn thật lãng mạn.
- Một chút vui cho đời bớt buồn.
- Bạn cũng đang buồn sao?
- Chút chút thôi.
- Tôi có thể xin cái chút chút của bạn được không?
- Đang cô đơn bạn nhận thêm cái buồn bạn sẽ không thiết tha với cuộc sống.
- Tôi đâu có tệ như bạn nói.
- Hy vọng là vậy.
- Chào bạn. Chúc bạn ngày Valentine thật đẹp.
- Bye- bye!
Lệ Khương ngã người trên ghế, đôi mắt nhắm lại. Cô như nghe rõ tiếng ai đó thì thầm bên tai cô:
Anh yêu em Lệ Khương. tự nhiên cô cười một mình.
Buổi tối, Lệ Khương ăn mặc thật đẹp lên xe dong ra phố. Hình như khắp nơi ai cũng nô nức chờ lễ hội. Băng rôn treo đầy ở các shop hoa và quà. Tình yêu được giới trẻ tôn vinh, tự nhiên Lệ Khương như thấm thía nỗi cô đơn của mình.
Lệ Khương tấp vào một shop kẹo bên đường. Cô đứng tha thẩn ngoài cửa ngắm nghía không chớp mắt. Chợt cô giật mình khì nghe một giọng nói một thanh niên lạ hoắc vang lên bên cạnh mình:
- Cô bé, mua quà cho bạn trai hả?
Lệ Khương giật mình lắc đầu ngay:
- Đâu có.
- Đừng mắc cỡ, vào đây anh chọn giùm cho.
Nói xong, anh ta tự nhiên kéo tay Lệ Khương đi theo mình. Bản năng khiến cô rụt tay lại. Nhưng thấy anh có vẻ tự nhiên chứ không suồng sả, nên cô để yên và đi theo anh ta Anh ta hỏi một cách phóng khoáng:
- Người ấy của cô bé thích gì hả?
Lệ Khương lắc đầu. Anh ta cười:
- Không có gì phải ngại.Cô bé cứ tự nhiên chọn đi.
Lệ Khương chợt hỏi:
- Theo anh, anh thích gì?
Anh ta đưa mắt nhìn Lệ Khương thích thú, cô cúi thấp đầu. Giọng anh ta đùa:
- Tôi chỉ thích một nụ hôn.
Lệ Khương đưa mắt nhìn anh chăm bẳm, không ngờ có người ăn nói táo tợn như vậy. Thấy cái nhìn của cô, anh nheo mắt cười:
- Sao hả?
- Hay đấy.
- Còn cô bé?
Lệ Khương đăm chiêu:
- Một cánh hồng.
- Dễ thương thật.
- Anh nói gì?
- Cô bé đơn sơ nhưng lãng mạn đó.
Nói xong anh ta lẩn đâu đó, Lệ Khương đưa mắt tìm, nhưng mãi vẫn không thấy đâu, cứ như anh ta tan vào không khí vậy.
Lệ Khương không thèm tìm nữa, cô quay lại ngắm nhìn các mặt hàng. Cô còn mãi mê nhìn những món quà bày trí trong tủ trên kệ. Bổng cô giật mình vì tiếng người thanh niên lúc nảy vang lên bên cạnh:
- Tặng cô bé!
Lệ Khương sững sờ quay lại. Anh ta đang cầm trên tay một cánh hồng còn đọng nước, chìa về phía cô.
- Nhận giùm anh đi!
Lệ Khương ngơ ngác:
- Anh tặng em hả - Tất nhiên là tặng cô, vì cô là một cô bé đáng yêu.
Lệ Khương thấy anh ta quá sỗ sàng và quá tự nhiên với mình, cô lắc đầu:
- Em không nhận đâu.
- Không thích hả?
- Hoa thì thích nhưng anh thì không.
Anh ta bật cười:
- Anh chỉ tặng hoa chứ đâu có tặng người.
- Nhưng...
Anh thì thầm vào tai cô:
- Nhìn dáng vẻ, anh biết em không có người để tặng quà. Anh muốn làm một cử chỉ cho em vui thôi. Cô bé.
Lệ Khương đỏ mặt, cô đi nhanh ra cửa. Anh ta đuổi theo dúi cành hồng vào tay cô.
- Điều may mắn sẽ đến với em. Anh mong em quay lại nhưng phải có một người bên cạnh.
- Cám ơn anh.
Lệ Khương cầm cánh hoa trên tay. Lửng tửng ra ngoài lấy xe. Trên đường đi, cô cứ miên man suy nghĩ về con người tốt bụng lúc nãy. Anh ta là một người hiểu tâm lý khách hàng. Và đã hành động hết sức galăng. Nếu để Quỳnh Hương biết chuyện này nó sẽ cười vào mũi ngay.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lệ Khương thấy mình tệ hại hết chỗ nói. Đến nổi một người lạ hoắc cũng tội nghiệp mà tặng quà cho mình, sao mình khổ vậy hả trời!
? ? ? Mới sáng sớm đã có chuông cửa, Lệ Khương uể oải ra mở cổng. Một nhân viên bưu điện ôm bó hoa thật lớn đứng chờ trước cổng, anh ta nhìn Lệ Khương:
- Cô có quà tặng đây.
Lệ Khương nhìn nhìn bó hoa, chẳng lẽ có ai đó tặng cô thật un:cô thật:
ông đời nào. Cô ngạc nhiên - Có nhầm địa chỉ không đấy!
- Cô là Lệ Khương.
- Vâng!
- Vậy thì không sai, xin cô ký nhận cho.
- Tôi không có đặt hoa.
- Có người nhờ tôi mang đến.
- Ai?
- Tôi nghĩ bạn cô, cô rành hơn tôi chứ!
- Cám ơn!
Lệ Khương ký tên. Rồi ôm đóa hoa vào nhà. Cô thắc mắc vô cùng. Ai mà rảnh thế?
Một tấm thiệp nhỏ rơi ra, Lệ Khương cúi nhặt và mở ra xem, một hàng chữ đánh bằng vi tính rất ngắn gọn "tối nay, bảy giờ, ở nhà chờ" chỉ bấy nhiêu thôi.
Lệ Khương chạy như bay vào nhà, cô gọi điện cho Quỳnh Hương.
- Alô! Còn ngủ hả?
- Có chuyện gì vậy?
- Cám ơn mi.
- Sao hả?
- Cảm ơn bó hoa đó.
- Hoa nào?
- Tỉnh ngủ lại đi, đừng có làm bộ nữa.
- Ta không hiểu gì hết.
- Mi hẹn ta tối nay phải không?
- Bảy giờ.
- Thì bảy giờ, ta chờ mi đó.
- Coi bộ hào hứng ghê há.
- Ta muốn thử xem.
- Đến chừng mê muội thì đừng đổ thừa tại ta.
- Mi tự tin ghê.
- Dĩ nhiên. Vì có người đang cô đơn chờ người đến rước mà.
- Con quỷ.
Lệ Khương ngắm nghía nhìn mấy bông hồng, lòng vui vô cùng. Thì ra được nhận một món quà từ người khác phái, vui đến vậy. Chợt nhớ cành hồng hôm qua Lệ Khương mỉm cười:
Em sẽ đến shop của anh không phải một mình.
Vào cơ quan mới thấy không khí ngày lễ tưng bừng đến mức nào. Phòng nào cũng hoa, sôcôla và bong bóng. Mặt ai cũng hớn hở bàn tán. Hạnh Thảo khều tay Lệ Khương.
- Sếp mình ga lăng ghê.
- Sao?
Đưa mắt nhìn các thứ, cô thì thầm - Của sếp cả đấy. Ai cũng có phần.
- Sao lạ vậy?
- Có gì đâu mà thắc mắc, thì sếp galăng mới làm vậy chứ sao.
- Lễ tình nhân thì chỉ có tình nhân tặng cho nhau. Sếp tặng cho nhân viên nói lên điều gì?
Hạnh Thảo cười:
- Sếp yêu tất cả chúng ta.
Lệ Khương phì cười:
Hài hước nhỉ.
Chờ mọi người vào đủ mặt, Hạnh Thảo phát quà, một phần gồm một hộp sôcôla và một gói quà. Lệ Khương ôm phần của mình đi tìm sếp.
Lệ Khương gõ cửa, cô đứng chờ một lát, bên trong có tiếng nói vọng ra:
- Vào đi!
Lệ Khương đẩy nhẹ cửa đi vào. Cô thấy Bảo Toàn đang ngồi sau bàn. Anh ngẩng lên khi thấy cô, và có vẻ ngạc nhiên:
- Cô tìm tôi hả, có chuyện gì vậy?
- Vào đây không tìm anh chứ tìm ai?
Toàn cười:
- Có chuyện gì vậy?
Lệ Khương đặt các thứ trước mặt anh.
- Có phải nó là của anh không?
- Tôi tặng mọi người mà.
- Nhân dịp gì thế?
Toàn nhìn Lệ Khương không hiểu.
- Lễ Tình Nhân.
Bất chợt Lệ Khương hỏi.
- Anh là nhân tình của tất cả nhân viên ở đây hả?
Bảo Toàn bối rối không biết trả lời sao. Anh im lặng nhìn cô. Lệ Khương tỉnh bơ:
- Tôi không phải người tình của anh, tôi xin trả lại cho anh.
- Tôi chỉ muốn mọi người vui thôi, đừng có nghĩ ngợi xa xôi quá.
- Dù thế nào, quà này tôi không nhận.
- Cô nguyên tắc quá đó Lệ Khương.
- Tôi không nguyên tắc nhưng tôi muốn thực tế. Quà tôi sẽ nhận nhưng không phải ngày hôm nay.
- Cô có thể mang nó về tặng cho người cô yêu thích.
Lệ Khương buông một câu làm Bảo Toàn chới với:
- Vậy anh cho tôi được phép tặng anh vậy.
- Cô...
- Huề nhé!
Lệ Khương quay lưng đi thẳng. Bảo Toàn nhún vai nhìn theo. Người gì đâu khó tính thế, thảo nào cô ta chưa có người yêu, mà có lẽ vô phúc cho ai yêu nhầm phải cô ta.
Lệ Khương quay lại bàn làm việc, cô chúi mũi vào chiếc máy vi tình như quên hết mọi việc vừa xảy ra. Một lát Hạnh Thảo đến ngồi bên cạnh cô, bắt đầu lân la:
- Lệ Khương, bồ có biết gì không?
Lệ Khương thờ ơ:
- Chuyện gì?
- Sếp mình đang theo đuổi Bích Quyên đấy.
Lệ Khương quay lại, tròn mắt:
- Hả?
- Ngạc nhiên lắm hả?
- Chẳng phải Bích Quyên và anh Bình gần đính hôn rồi sao?
- Không biết, chỉ thấy gần đây cô ta kè kè bên sếp.
Lệ Khương lẩm bẩm:
- Cùng một lúc có thể yêu cả hai người à. Trái tim cô ấy chắc nhiều ngăn lắm.
Bích Quyên đâu có đẹp gì đâu. Chỉ có cái lẳng lơ.
- Anh Bình không có ý kiến gì à?
- Người ta là sếp mà, ai dám đố kỵ.
Lệ Khương chanh chua:
- Sếp thì sếp chứ, bộ tưởng là giỏi lắm hả?
Vừa lúc đó Bảo Toàn đi tới, Hạnh Thảo hết hồn háy mắt với Lệ Khương, nhưng không kịp nữa, Bảo Toàn đã nghe câu nói của Lệ Khương. Anh nhìn cô, nghiêm nghị:
- Cô lên phòng tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói.
Hạnh Thảo tái mặt nhưng Lệ Khương tỉnh bơ đi theo sau lưng Toàn. Vào phòng, anh khoát tay:
- Cô ngồi đi.
Lệ Khương ngồi xuống. Cô chờ đợi Toàn trút giận lên cô. Nhưng Toàn chỉ nhẹ nhàng:
- Nếu không hài lòng về tôi, cô cũng đâu có cần ác mồm ác miệng như thế Lệ Khương. Tôi chỉ muốn mọi người vui với niềm vui chung, nếu vậy đã làm xúc phạm cô, tôi xin lỗi.
Lệ Khương đâm ra lúng túng, nếu Toàn mắng cô, cô còn thấy dễ chịu hơn. Cô ngắc ngứ một lát, rồi buột miệng:
- Tôi không nói chuyện đó.
Toàn cau mày:
- Tôi có sơ sót gì sao?
Lệ Khương chua ngoa:
- Anh không sơ sót, nhưng tôi thấy anh yêu một người không nên yêu là không được.
Toàn ngạc nhiên:
- Sao lại có yêu đương gì ở đây?
Bích Quyên là của anh Bình, anh đã biết rồi mà.
- Nó liên quan gì đến tôi?
- Anh đang chia rẻ họ.
- Bao giờ?
Lệ Khương giật mình, vì chút bất đồng mà cô nói đại, nhưng chưng cớ đâu?
Thấy cô làm thinh, Bảo Toàn nhắc lại:
- Ai nói với cô chuyện này?
- Mọi người kháo nhau anh đang đeo đuổi Bích Quyên.
- Cô tin họ à?
- Tôi chỉ không muốn anh làm kẻ thứ ba giữa họ.
- Cô phản ứng giống ghen quá.
Lệ Khương đỏ lựng má, cô nhìn Toàn toé lửa:
- Anh đáng cho tôi ghen à? Tôi là gì của anh chứ. Anh tưởng mình là trung tâm của vũ trụ sao? Anh tưởng cô gái nào cũng ham thích tiền tài và mã đẹp trai của anh sao? Nếu có thì trừ một người. Người đó là tôi.
Bảo Toàn không giận, anh cười to:
- Tôi nói có một câu, cô tuôn nguyên một hàng như đại liên. Tôi đùa thôi.
Làm gì mà nói nhiều vậy?
Lệ Khương lườm anh:
- Con người lúc nào cũng nghiêm khắc mà cũng biết đùa sao?
- Dưới mắt cô, tôi là người xấu xa như vậy hả? Xem ra tôi phải thường xuyên họp nhân viên để trưng cầu ý kiến.
- Anh chịu lắng nghe họ à?
- Dĩ nhiên.
- Vậy thì nên tránh xa Bích Quyên đi.
- Tôi với Quyên không có gì cả, nếu các cô không còn chuyện gì để nói thì hãy nói về ai đó, trừ tôi được không?
- Anh không có hả? Vậy thì tốt.
Bảo Toàn cười cười:
- Vì hạnh phúc người ta mà cô nổi giận kể cũng lạ.
- Biết đâu sau Bích Quyên là tôi.
- Cô...
Lệ Khương cười thầm trong bụng khi thấy Toàn luôn ấp úng trước cô.
- Anh nên bỏ cái tật thấy đâu yêu đó đi. Nếu không, có ngày...
- Có ngày sao?
- Có ngày bị yêu lại chạy trối chết chứ sao.
- Nếu có thì tôi cám ơn, nhưng chỉ sợ vì cách nói ngoa ngoắt của cô mà tôi bị tai tiếng thôi.
- Nếu vậy anh nên cho thôi việc tôi đi, bằng không có ngày anh chết vì nhồi máu cơ tim đó.
- Nếu cô không phải em gái Thế Khương, tôi đã...
Lệ Khương hỉnh mũi:
- Đã thế nào?
- Yêu cô chứ sao?
Lệ Khương xụ mặt:
- Vô duyên.
Lệ Khương đứng bật dậy, ngoe nguẩy bỏ đi, Bảo Toàn nhìn theo, anh bật cười một mình. Nếu không nói vậy, cô sẽ chọc anh chết vì tức. Và chắc mai mốt anh sẽ không yên ổn nổi với cô. Không biết tại sao có một cô nàng hiệp sĩ đến vậy, chỉ vì một tin đồn mà cô ta bất bình đến mức chẳng cần phải dè dặt với anh. Cô ta chẳng giống ai trong công ty nầy cả.
Toàn quay lại máy, bắt đầu làm việc, thì chợt Lệ Khương ló đầu vô:
- Mai mốt anh mà nói vậy nữa, tôi sẽ mách với anh Hai tôi.
Không đợi Toàn phản ứng, cô khép cánh cửa lại, rồi ngoe nguẩy bỏ đi ra chỗ của mình. Dù sao thì nói xong điều đó, cô cũng cảm thấy đỡ tức rất nhiều, không cần biết mình làm vậy có con nít hay không.
Buổi trưa về nhà thì cô đã quên hẳn chuyện bực mình ở công ty. Cô đi lên lầu, vừa đi vừa hát nho nhỏ. Cô gặp ông Minh ở cầu thang, ông nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, rồi cười:
- Sao, con gái ba nhận được gì trong ngày Lễ Tình Nhân này?
Lệ Khương định bảo là có hoa. Nhưng rồi cô làm thinh, hoa là của nhỏ Quỳnh Hương chứ có phải của người yêu tặng đâu mà khoe.
Thấy mặt cô xịu xuống, ông Minh cười:
- Có không con?
Lệ Khương bí xị:
- Tại con gái của ba vô duyên nên chẳng có ai tặng quà trong ngày lễ vớ vẩn này hết.
Ông Khương Minh bật cười lên:
- Xem ra đám thanh niên bây giờ mù hết hay sao mà không thấy con gái ba vừa đẹp vừa ngoan vậy.
- Ba nói ngoan không giống con chút nào. Con gái ba vừa dữ vừa khó ưa thì đúng hơn.
Ông Khương Minh dí nhẹ vào trán cô:
- Biết vậy thì thay đổi đi, con gái.
Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Con không đổi được đâu.
- Ba tin có ngày con bán cả giang sơn của mình đấy.
- Kẻ nào mà tài vậy ba?
- Con rể của ba đấy.
Lệ Khương rút cổ:
- Nghe ba nói y như hắn đang hiện diện ở đây vậy, con trốn đây.
Nói xong cô dọt lên phòng. Cô khép cửa lại, quăng chiếc giỏ xuống giường rồi bước qua bàn, cô nhìn bó hoa hồng lòng vui vui. Chợt nhớ khuôn mặt Toàn lúc sáng, cô cười rủ ra. Người gì dễ bắt nạt quá trời.
Gần đến giờ hẹn, Lệ Khương lục tung tủ quần áo cô ướm cái này vào lại thử cái kia. Cái nào cô cũng không hài lòng. Cuối cùng cô chọn một bộ hết sức đơn giản, còn thiên hạ nhìn thấy đẹp hay không mặc kệ họ.
Làm gì giống như cô dâu chọn áo cưới vậy. Mình xem mắt hắn chứ có phải ra mắt hắn đâu mà cuống lên. Ba nói đúng, chắc có ngày mình bán cả giang sơn mà không hay quá.
Chuông điện thoại reo, Lệ Khương hấp tấp bấm máy:
- Nhanh lên, mình chờ ngoài cổng nè.
Lệ Khương nhìn đồng hồ, còn mườì lăm phút nữa, làm gì nôn nóng vậy. Cô hôn lên đoá hồng dễ thương rồi nhanh chân chạy xuống.
Cô gọi với vào bên trong:
- Mẹ ơi, con đi chơi nghe mẹ!
Cô chạy ra sân, Quỳnh Hương đang chờ ngoài cổng, thấy cô, cô nàng gắt gỏng:
- Sửa soạn gì lâu thế?
- Mi nóng lòng chứ đâu phải ta lâu. Gặp nhau hàng ngày mà làm như Ngưu Lang - Chức Nữ không bằng.
- Thôi mệt mi quá, không nói lung tung nữa, lên đi, anh Chương đang chờ đó.
Cô nhìn nhìn Lệ Khương từ đầu đến chân, rồi nhăn mặt:
- Ăn mặc vậy đó hả?
- Ừ.
- Trời ơi là trời.
- Ê, đi chơi hay đi diễn kịch vậy hả, mặc thế nầy thì sao chứ?
Quỳnh Hương bực mình thở hắt ra:
- Sao cũng được, miễn đừng làm ta quê là đạt.
- Xì, chỉ sợ anh chàng đó của mi đỏ mặt vì thấy một người xinh đẹp như ta.
- Ta thấy còn muốn chạy dài nữa là hắn, chán mi thật.
Cả hai tấp vào một quán café. Lệ Khương tò mò nhìn vào trong. Lễ tình nhân có khác, quán trang trí bong bóng thật vui mắt.
Quỳnh Hương kéo tay Lệ Khương đến chiếc bàn ở ngay lối vào cửa. Một thanh niên đang ngồi đó chờ. Lệ Khương giới thiệu:
- Đây là Quỳnh Hương, bạn em.
Bửu Chương đón hai cô bằng nụ cười thật vui:
- Chào, chúc một đêm vui vẻ.
Lệ Khương kéo Bửu Chương ra một góc thì thào:
- Anh định tặng gì cho nhỏ Quỳnh Hương vậy anh Chương?
Bửu Chương gãi đầu:
- Thì hoa hồng và sôcôla.
Lệ Khương nhìn về phía cô bạn, to nhỏ:
- Hương nói với em, nhỏ chỉ thích anh tặng nhỏ nụ hôn thôi.
Bửu Chương trợn mắt:
- Hương nói vậy hả?
- Anh không tin thì đến hỏi đi.
Bửu Chương cười cười:
- Vậy thì hôm nay anh không khách sáo với Hương nữa.
- Đừng nói với nhỏ là em nói nhé?
- Cám ơn em, Lệ Khương.
Lệ Khương chợt nhìn quanh, hỏi tò mò:
- Bạn anh đâu?
Bửu Chương nhìn đồng hồ:
- Sao hắn chưa đến vậy kìa.
Quỳnh Hương thúc tay vào hông Lệ Khương, cười rúc rích:
- Làm nhỏ Khương hồi hợp quá đỗi.
Lệ Khương bĩu môi:
- Con trai gì......
Chưa nói hết câu đã nghe tiếng xe thắng ken két. Rồi Bảo Toàn bước vào.
Mọi người quay qua nhìn. Lệ Khương thì mở to mắt hết cỡ nhìn. Rồi chợt đứng bật dậy định bỏ đi. Quỳnh Hương ngạc nhiên kêu to:
- Ê, đi đâu vậy?
- Đi về - Tự dưng đổi ý à, chưa giới thiệu mà về cái gì.
Lúc dó Bảo Toàn bước vào. Thấy Lệ Khương, anh cũng nhướng mắt kinh ngạc:
- Sao lại có em ở đây, chẳng lẽ người mà Chương giới thiệu là em hả?
Quỳnh Hương ngơ ngác nhìn hai người, rồi ngờ ngợ:
- Thì ra anh Toàn với nó biết nhau.
Lệ Khương chanh chua:
- Không những biết mà còn sợ nhau thấy mồ luôn ấy chứ.
Toàn cười cười không nói gì. Quỳnh Hương cũng chưa biết nói gì thì Bửu Chương đã vỗ lên vai Toàn:
- Cô bạn của Quỳnh Hương đấy, nhờ cậu chăm sóc dùm nhé.
Nói xong anh kéo Quỳnh Hương đứng dậy, cô hiểu ý anh ngay. Và chẳng thèm chào từ giã Lệ Khương, cô cười khì rồi biến thật nhanh ra cổng.
Còn lại hai người, tự nhiên ai cũng im lặng. Lệ Khương thấy tình huống vừa buồn cười vừa ngớ ngẩn không chịu được, cô cười phá lên, rồi nói tỉnh bơ:
- Bây giờ thì thế nào đây?
Toàn nhún vai:
- Bửu Chương nhờ tôi chăm sóc cô. Tôi không biết chăm sóc là thế nào.
- Tôi không phải là trẻ nhỏ.
- Cô đừng phụ lòng tốt của bạn mình, dù sao hai người. đó cũng có thiện ý, cho nên thích hay không thì cũng nên im lặng.
- Không im lặng thì tôi biết làm gì bây giờ, còn anh, anh muốn gì?
- Mục đích của cô đêm nay đến đây không phải là gặp tôi sao?
- Tôi không biết người đó là anh, nếu biết thì tôi đã trốn ở nhà rồi.
Chợt nhớ ra cô bĩu môi, nói kháy:
- Nhỏ Hương nầy giới thiệu một người lịch sự thật, hẹn bảy giờ, nhưng tám giờ anh ta mới đến, galăng quá đi mất.
Toàn cười cười:
- Cô thì sướng rồi, đúng giờ xếp hồ sơ ra về. Còn tôi phải ở lại làm rất nhiều việc. Cô không thấy cô rất bất công khi trách tôi à?
- Thì ra tôi đang làm mất thời gian của anh?
- Sao cô cứ nổi nóng khi nói chuyện với tôi vậy?
Giọng Lệ Khương ngang ngang:
- Vì tôi mạng hoả, ngọn lửa có thể thiêu rụi người nào tôi thích.
- Cầu mong tôi không phải là người cô thích.
- Dĩ nhiên.
- Và tôi cũng không sợ cô thiêu chết tôi.
- Hứ.
- Dù sao cũng gặp rồi, mình đừng có gay cấn thế nầy nữa, coi chừng mọi người hiểu lầm ngày tình nhân mà có hai kẻ cãi nhau thì quê lắm.
Lệ Khương ương bướng:
- Nhưng tôi không có hứng nói chuyện, tôi phải về.
- Đi đâu đó còn đỡ buồn và đỡ cô đơn hơn ở nhà ra vô một mình.
- Cô đơn kệ người ta, mắc gì đến anh. Tôi chỉ sợ ngày mai vào công ty nghe mọi người đồn ầm lên là tôi bám theo chân sếp, lúc đó thì quê lắm.
Bảo Toàn cười thản nhiên:
- Ai nói gì mặc ai, miễn tôi và cô không có gì là được rồi.
Lệ Khương chong mắt nhìn anh:
- Không có gì mà đi chơi tay đôi trong cái ngày chết tiệt này à?
Bảo Toàn cau mày:
Ngày Valentine tuyệt đẹp mà cô cứ luôn miệng bảo vớ vẩn, chết tiệt. Cô lạc hậu quá đi.
- Ừm, tôi vậy đó. Anh ở đó mà hưởng thụ ngày tuyệt vời của anh đi.
- Không có cô thì tôi ngồi đây với ai đây?
- Ngồi với ai mặc anh.
- Nếu cô đã muốn về tới vậy thì tôi phải chìu ý thôi.
Anh quay qua gọi tính tền, cả hai đi ra ngoài, thấy Lệ Khương cứ lừng khừng đi theo anh, Toàn ngạc nhiên:
- Cô còn muốn gì ở tôi?
- Muốn anh đưa về chứ muốn gì nữa bây giờ, lúc nãy tôi đi với Quỳnh Hương, nhưng bây giờ nó biến rồi, mà tôi thì cũng không thích đi taxi đâu.
- Vậy sao, thật hân hạnh.
Cách nói của Bảo Toàn khiến Lệ Khương không ngăn được cái nhìn đe dọa.
Cô thừa biết anh cố ý châm chọc, nhưng phải phớt lờ như không hiểu. Muốn trả thù thì có thiếu gì dịp.
Trên đường về Bảo Toàn cứ im lặng suốt. Anh không tìm cách nói chuyện nên Lệ Khương cũng làm thinh. Thậm chí anh đưa cô đến cổng cũng không có ý định vào nhà. Anh chỉ nói một tiếng chào ngắn gọn, rồi phóng xe tới như rất gấp đi đâu đó.
Lệ Khương lững thững đi đến cổng, cô hơi lo khi thấy trước cửa có dáng người đang thấp thoáng. Nếu anh Thế Khương thì sao không vô nhà, còn như người lạ thì là ai.
Lúc đó có ánh đèn xe quét một tia sáng, người lạ đưa tay che mặt, cô chỉ thoáng thấy chiếc suzuki đậu sát rào. Sống lưng cô ớn lạnh, nếu gã có ý đồ xấu thì đây là cơ hội. Đoạn đường khá vắng, muốn người trong nhà nghe thấy cũng khó vì khoảng sân rộng nhà cô.
Lệ Khương cảnh giác đi lần vào trong, tay thò vào vuông cửa sắt, cô định bấm chuông thì người ấy gọi nhỏ:
- Cô bé?
Tiếng gọi nhẹ nhàng làm Lệ Khương bớt sợ, cô cố nhìn vào màn đêm:
- Anh là ai vậy? Gọi tôi đó hả?
- Là người tặng hoa cho em sáng nay, có nhận ra không?
Lệ Khương tròn mắt nhìn anh ta:
- Là anh?
- Cô bé có vui không?
- Không.
- Tại sao?
- Tôi đâu có quen anh.
- Có.
- Bao giờ hả?
- Chưa nhận ra anh à?
Lệ Khương cố mở cánh cửa:
- Không.
- Người tặng hoa hồng theo nguyên vọng của em.
Lệ Khương lùi ra:
- Là anh?
Có tiếng cười nhỏ trong đêm:
- Ngạc nhiên lắm phải không?
- Tại sao?
- Ở đây không thể nói hết chuyện đâu. Cô bé có vui lòng đi rong với anh một chút không?
Lệ Khương nhìn vào nhà, anh ta hối thúc:
- Đêm tình yêu một năm chỉ có một ngày, đừng tiếc với anh cô bé ạ. Anh không làm hại cô bé đâu.
Lệ Khương lấy làm lạ với anh chàng mồm mép này. Nhưng cũng gật đầu:
- Thôi được, vì thành ý của anh sáng nay, tôi sẽ mời anh một ly kem, nhưng chỉ một lát thôi nhé, tôi không thể về khuya quá.
- Một chút cũng đủ rồi.
Lệ Khương rủ anh ta bước qua quán kem phía đầu đường, để khỏi phải đi xa với một người mà cô chưa thân. Hình như anh ta cũng hiểu ý cô, nên cũng không đề nghị gì thêm.
Cả hai ngồi đối diện nhau qua bàn, trước mặt là hai ly kem đủ màu. Lệ Khương im lặng múc kem thưởng thức. Nhưng anh ta thì có vẻ không để ý, anh ta hỏi tò mò:
- Cô bé vừa đi chơi với bạn về?
Lệ Khương gật đầu.
- Anh hẹn cô bé rồi sao cô bé làm ngơ vậy?
Lệ Khương biết mình hiểu lầm vì cứ nghĩ đó là lời hẹn của nhỏ Quỳnh Hương. nhưng cô không để lộ ra. Cô nói tỉnh bơ:
- Nhưng tôi đâu có quen anh, tại sao tôi phải chờ anh.
- Thêm bạn bớt thù, em không thích như thế à?
- Nhưng tôi đâu có kẻ thù nào mà vì nó tôi phải kết bạn với anh.
- Nhìn xung quanh ai cũng có đôi có cặp, em không buồn à?
- Tại sao phải buồn khi xung quanh ta còn bao nhiều điều thú vị.
- Anh không nhìn thấy điều đó qua đôi mắt em.
Nuốt vội muỗng kem lạnh, Lệ Khương cố cãi:
- Anh quan tâm đến điều đó làm gì?
Anh ta ngó mông ra bên ngoài:
- Anh như tìm thấy một cái gì đó qua dáng vẻ ngờ nghệch của em lúc em đến shop của anh.
Lệ Khương nghiêng đầu:
- Tôi có vẻ ngờ nghệch lắm phải không?
Ngờ nghệch một cách dễ thương.
- Cám ơn nhé, nhưng anh cứ khen hoài như vậy, bộ không sợ tôi ngượng sao?
- Thấy sao anh nói vậy, với lại làm người khác vui cũng đâu có gì là xấu, phải không?
- Cũng chả biết nữa, nhưng tôi hơi lạ, không hiểu sao anh chịu khó tặng hoa và chịu khó gặp một người lạ hoắc, nhưng dù sao tôi cũng cám ơn thành ý của anh.
- Có gì đâu mà cám ơn, này, sao nảy giờ em không hỏi tên anh nhỉ?
Lệ Khương phì cười:
- Tại tôi thấy không cần thiết.
- Lệ Khương có vẻ lạnh lùng quá.
Lệ Khương tròn xoe mắt:
- Anh biết tên tôi à?
- Anh chờ em từ bảy giờ, biết tên em là quá ít.
- Anh muốn sao đây?
- Muốn em nhận lời làm bạn gái của anh., Lệ Khương bật cười:
- Đơn giản vậy sao?
- Em bằng lòng không?
- Tôi phải suy nghĩ lại đã.
- Bao giờ?
- Có thể là lâu lắm.
- Anh sẽ chờ.
Lệ Khương lắc đầu, chưa thấy ai làm quen bằng cách lạ lùng này. Anh ta hình như làm sao đó. Hình như anh ta không bình thường. Cô chống cằm nhìn nhìn anh ta:
- Anh tên gì nhỉ?
- Anh biết là em không thể làm ngơ trước anh mà.
- Vậy a, nhưng anh nói tên đi chứ.
- Huỳnh Lâm! Thế nào?
- Ấn tượng lắm.
- Đừng để anh chờ lâu nhé, trả lời càng sớm càng tốt nhé Lệ Khương.
- Chỉ sợ anh hoang mang khi tôi gật đầu đồng ý.
- Không thể nào.
- Có chắc không?
- Anh hứa.
- Được, tôi gật đầu.
- Nhanh vậy à?
- Sao hả?
- Em không suy nghĩ sao?
- Không cần. Thế nào?
Huỳnh Lâm hơi lúng túng:
- Em có thể suy nghĩ mà.
- Suy nghĩ lâu cũng vậy. Tôi cũng muốn có một người để mè nheo, và để than thân trách phận lắm.
Thấy anh ta ngồi im có vẻ tư lự, Lệ Khương đứng lên:
- Đêm tình yêu của anh đến đây cũng tốt rồi. Có lẽ người suy nghĩ lại là anh đấy Huỳnh Lâm. Chào anh nhé.
Không đợi anh ta trả lời, cô đứng lên bước ra cửa. Trên đường về, cô vừa đi vừa nghĩ nghĩ về thái độ kỳ lạ của anh ta. Lạ thật, không thể nào trên đời nầy có một người quá rảnh rổi như vậy, hay là.
Lệ Khương đi nhanh về nhà, cô khônng về phòng mình mà đập cửa phòng Thế Khương:
- Anh Hai, anh mau ra đây.
Thế Khương ló đầu ra:
- Vì đó nhỏ?
Nắm áo lôi ông anh ra ngoài, cô đấm túi bụi vào người anh. Thế Khương vừa né vừa la lên:
- Làm gì vậy?
- Anh định bêu rếu em gái mình phải không?
- Anh không có.
- Vậy Huỳnh Lâm là ai?
- Thế Khương đứng lại:
- Nó sao rồi?
- Cắm cổ chạy dài rồi.
- Em làm gì nó?
- Yêu ảnh chứ làm gì.
- Con gái gì nói yêu làm người ta chạy dài. Em hết chỗ nói rồi.
- Mai mốt có lựa người thì nên lựa người cho hiền một chút, anh ta phô quá trời.
Thế Khương nhăn mặt:
- Thằng quỷ, làm hỏng việc hết rồi.
- Dù sao cũng cám ơn anh.
- Chuyện gì?
- Em gái anh được tặng hoa trong ngày valentin, hứ, thật không biết nói sao về cái sự biết ơn nầy nữa, nếu mà anh còn tốt kiểu đó lần nữa, anh sẽ bị đổi màu, hiểu chưa?
Cô háy thêm một cái, rồi lững thững đi về phòng mình. Đến là phát điên với ông anh và nhỏ Quỳnh Hương mất. Tại sao cứ nhất thiết phải tìm người yêu cho cô chứ, bộ rảnh lãm hả? Vô duyên chưa từng thấy.
Bảo Toàn đang chìm đắm trong tiếng nhạc thì Thế Khương bước vào. Anh đấm lên vai Toàn:
- Làm gì ngồi chết gí ở đây hả?
Toàn mở mắt:
- Nếu không ở đây tớ biết đi đâu bây giờ.
- Lai rai đi.
- Cũng được.
Thế Khương chờ Bảo Toàn đến quán cà phê Bar. Gọi hai ly rượu, Thế Khương cụng ly vào ly Toàn, nhìn nhìn anh:
- Buồn hả?
Bảo Toàn nhấp một ngụm rượu, Lắc đầu:
- Làm gì có.
- Bạn bè, có gì nói ra đi. Tớ giúp được tớ sẽ giúp cậu mà.
Bảo Toàn nhún vai:
- Chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Thế Khương bật cưới:
- Bắt đầu từ ngày xưa, ngày xưa...
Bảo Toàn cười khì, nhưng rồi vẻ mặt lại tư lự:
- Hiền Thục tìm tớ.
Thế Khương ngạc nhiên:
- Hiền Thục hả? Tìm có việc gì không?
- Cô ấy cần mình giúp đỡ.
- Tình hay tiền?
Bảo Toàn nói lãng tránh:
- Hình như cô ấy khó khăn và bị chồng ruồng bỏ.
Thế khương kêu lên:
- Vậy là cô ta cần tiền và cả tình.
- Tớ đang lo.
- Hai thứ đó cậu điều có, lo nổi gì?
Toàn lườm anh một cái:
- Cậu ăn nói lung tung quá.
- Tớ nói sai à? Dù sao cũng tình xưa nghĩa cũ, cậu đâu thể làm lơ được.
- Tình cảm tớ dành cho cô ấy hết lâu rồi. Tớ không muốn gây hiểu lầm cho cho cô ấy. Không có lợi cho cô ấy và cả tớ.
- Vậy bây giờ cậu định làm gì?
- Định nhờ cậu giúp.
Thế Khương xua xua tay:
- Không được đâu, Ngọc Liên của tớ nổi máu Hoạn Thư thì tớ tiêu đời.
Bảo Toàn nhăn mặt:
- Đừng có nghĩ gần nhự vậy, ai mà nhờ cậu đứng ra lo chứ, mình muốn nhờ người khác đóng kịch dùm mình thôi.
- Nói cụ thể xem.
- Mình không muốn Hiền Thục ảo tưởng về sự giúp đỡ của mình, cho nên muốn cô ấy hiểu là mình có vợ rồi, đó là cách tránh né tế nhị và hùng hồn nhất.
Thế Khương búng tay cái tách:
- Gì chứ chuyên đó thì có người giúp cậu được đó.
- Ai vậy?
- Bảo đảm, nhờ người này từ nay về sau. Hiền Thục không dám nghĩ lan man nữa.
- Ai mà tài vậy?
Lệ Khương nhà tớ.
Bảo Toàn kêu lên:
- Lệ Khương?
- Sao hả?
Bảo Toàn khoát tay tới tấp:
- Thôi, mình không dám.
- Làm gì cậu ngán con bé quá vậy, nó đã làm gì cậu à?
- Mắng nhiếc vài câu thôi.
- Trời ơi, nhân viên mà dám mắng giám đốc à?
- Vậy mà thằng giám đốc như tớ có dám đuổi cô ấy đâu.
- Sao vậy?
- Vì bà chằn đó là em gái yêu của cậu mà.
Thế Khương cười ha hả:
- Con nhỏ quá quắt. Hôm lễ tình nhân uổng công tớ đạo diễn cho Huỳnh Lâm tiếp cận làm quen nó, không ngờ đoạn cuối bể sô.
- Là sao?
- Con nhỏ phát hiện. Nó chời mình quá trời.
Bảo Toàn bật cười:
- Hôm đó tớ bị cô nàng lên lớp và bỏ rơi giữa đường.
Thế Khương nhìn chằm vào Toàn:
- Cậu hẹn với nó à?
- Không, chỉ tại Bửu Chương nói làm mai bạn của Quỳnh Hương cho mình.
Ai dè là cô ấy.
Thế Khương cười phá lên:
- Ra là vậy.
- Lần này mà nhờ cô ấy chắc lại nghe cô ta lên lớp đến đinh tai nhức óc chứ chả chơi.
- Còn hơn phải nghe những lời díu dàng của vợ người ta.
- Hay cậu nói với Lệ Khương dùm mình.
- Không được đâu. Nếu lỡ nó nghi Hiền Thục là gì của mình thì mình sẽ gặp rắc rối với Ngọc Liên ngay. Con bé coi vậy chứ tốt bụng lắm.
- Tớ biết rồi. Vì hiểu lầm tớ với Bích Quyên mà cô ta mắng sối xả vào mặt tớ rồi.
- Có chuyện này sao?
- Cậu rành cô ấy hơn tớ mà.
- Xem ra tớ đưa sao chổi vào công ty cậu rồi.
- Cũng không tới nổi.
- Vậy bây giờ để chuộc lỗi, tớ sẽ thuyết phục nó giúp cậu. Cụng ly nào.
Toàn chạm ly vào ly Thế Khương, rồi uống cạn cốc rượu. Toàn đặt ly xuống, nhăn mặt:
- Nếu em gái cậu không giúp thì coi như mình cũng chẳng làm gì được cô ta, cậu cũng đừng la cô ta đó.
Thế Khương nhún vai:
- Mình có cách mà, yên tâm đi, gì chứ đánh vào lòng thương người là nó dễ thua cuộc lắm.
Không hiểu Bảo Toàn nghĩ gì mà cứ cười cười một mình, như tâm đắc ý nghĩ nào đó. Nhưng anh không muốn nói ra.
Cả hai rời quán, đi về nhà Thế Khương. rất may là có Lệ Khương ở nhà. Cô đang đung đưa trên chiếc xích đu ngoài sân. Thấy Bảo Toàn cô cố ý nói thật nhủn nhặn:
- Chào sếp?
Thế Khương huých tay vào người Bảo Toàn.
- Bắt đầu rồi đấy.
Toàn có chút rượu nên hơi buông thả, anh nói một cách lịch sự:
- Chào, cô bé xinh đẹp.
Lệ Khương nghiêng đầu nhìn anh:
- Anh đang nói ai đấy?
- Nói cô chứ nói ai.
- Xinh đẹp ha?
- Con gái thích nghe những câu đại loại như: Em đẹp, em xinh, em dễ thương. Chắc cô cũng...
Lệ Khương hếch mặt lên:
- Tôi thì ngược lại.
- Không thích hả?
- Ai mà thèm nghe những câu giả dối của anh.
Toàn độp lại ngay:
- Vậy thì anh nói thật nhé? Em khó ưa quá Lệ Khương.
Thế Khương cười ầm lên một cách thú vị. Lệ Khương hơi khựng người, nhưng chỉ một thoáng, cô quắt mắt lên, cái miệng cong thành một vòng tròn ngoa ngoắt:
- Chưa thấy ai mất lịch sự như anh.
- Nói sao em cũng không chịu, vậy em muốn gì?
- Muốn anh đừng nói nữa.
Bảo Toàn nhìn Lệ Khương từ đầu đến chân rồi từ chân lên đầu. Lệ Khương nhăn mặt phản đối:
- Anh làm gì thế?
- Nhìn em.
- Hứ, có gì lạ mà nhìn người ta, bộ anh hay nhìn con gái như vậy lắm hả?
- Những cô gái đẹp thì anh không thấy có gì để nhìn, nhưng những người xấu như em thì anh thích quan sát, càng quan sát càng khám phá ra nhiều nét rất lạ.
- Lạ gì?
- Em không những chỉ xấu người mà tính nết cũng không khá hơn, tội cho ai đó yêu phải em.
Thế Khương cười cong cả người. Nhưng Lệ Khương cười không nổi, cô tức nghẹn nhưng nghĩ mãi không ra cách dập tắt cái miệng kia. Cô đành nuốt cơn tức vào lòng, tự nhủ sẽ trả thù vào dịp khác.
Thế Khương cố nín cười, giọng hòa hoãn:
- Thôi, hai bên nhường nhau đi, thằng Toàn có chuyện muốn nhờ em đó Khương.
Lệ Khương chớp lấy cơ hội ngay:
- Lệ Khương này khó ưa lắm, đâu dám làm phiền anh, người xấu tính xấu người như em thì đâu có đủ tiêu chuẩn giúp một người cao siêu như giám đốc đây.
Bảo Toàn tỉnh bơ:
- Điều kiện của anh không có gì cao lắm đâu, chỉ cần một người xấu xấu như em là giúp được rồi.
Lệ Khương nói với giọng ngọt như đường:
- Dạ thôi, em không dám đâu, xấu thế nầy, không đám mơ tưởng chuyện được giúp đỡ giám đốc, cho nên em biết thân từ chối ngay từ đầu vậy.
Bảo Toàn nhún vai, hết đường chống đỡ. Anh nhìn Thế Khương như muốn bảo chịu thua Thế Khương đành phải can thiệp:
- Chuyện nầy nghiêm chỉnh đó Khương, thằng Toàn đang bị khó xử, người yêu cũ của nó bị chồng bỏ rồi tới nhờ nó giúp đỡ, hình như cô ta có ý nghĩ níu kéo tình cảm cũ, nếu từ chối không giúp thì có vẻ hẹp hòi, còn giúp thì dễ làm người ta hiểu lầm, khó xử lắm đó, cho nên mới nhờ em giúp đó.
Lệ Khương im lặng lắng nghe. Có vẻ xiêu lòng. Gì chứ gặp chuyện bất bình thì cô thấy bực mình ngay. Thế là cô gật đầu hăng hái:
- Bỏ người ta đã rồi muốn quay lại hả, người gì kỳ vậy, được, anh muốn gì, em giúp cho.
Bảo Toàn bắt đầu:
- Anh muốn em làm người yêu anh hay vợ sắp cưới cũng được.
Lệ Khương tròn xoe mắt:
- Cái gì?
- Chỉ giả bộ thôi.
- Giả bộ gì mất duyên con gái của em hết.
- Anh sẽ đền bù cho em.
- Bằng cách nào.
- Cưới em nếu em đồng ý.
Lệ Khương giảy nảy:
- Vô duyên.
Toàn cười mím môi:
- Sao trước mặt em, anh vô duyên hơi nhiều vậy.
- Còn phải nói. Người ta vầy mà đóng vai vợ sắp cưới của anh.
- Xứng lắm đấy Khương, em đừng sợ anh từ chối nhá.
- Còn đùa nữa hả?
- Bây giờ không đùa nữa, anh nghiêm chỉnh đây.
- Vậy anh nói tiếp đi.
- Hiền Thục là bạn gái trước đây của anh.
Lệ Khương cướp lời:
- Lấy em để cho chị ấy thấy chị ấy không yêu anh là sai lầm chứ gì. Anh là một chàng trai tài ba, lỗi lạc, trẻ tuổi tài cao, doanh nhân thành đạt cho chị ta ân hận phải không?
- Đúng là ác mồm ác miệng.
- Không phải hả?
- Sai bét. Cô ta có chồng rồi. Cô ta đang gặp rắc rối cần anh giúp đỡ.
- Vậy anh có dịp trổ tài anh hùng cứu mỹ nhân rồi.
- Đừng có làm anh bực bội được không?
- Giận hả?
- Anh không còn tình cảm với cô ấy, anh không muốn trực tiếp giúp cô ấy vì sợ cô ấy hiểu lầm tình cảm của anh và sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô ấy.
- Chu đáo quá nhỉ. Nhưng...
- Nhưng gì hả?
- Tại sao phải đóng vai bạn gái anh hoặc vợ sắp cưới mới được?
- Tự vì, anh sợ cô ấy hiểu nhầm anh giúp cô ấy vì anh còn yêu cô ấy.
Lệ Khương nhìn sâu vào mắt anh:
- Thật ra là còn hay hết?
Toàn thở dài:
- Người ta đã có chồng, anh có điên mới để mình nghĩ lung tung.
- Anh còn nhớ người ta không?
- Có giúp anh không thì nói, điều tra người ta hoài.
- Được rồi. Bằng cách nào?
- Anh đưa em đi gặp cô ấy.
- Gặp cô ấy hả?
- Làm gì la to vậy hả?
- Trước mặt cô ta anh cứ anh anh,em em ngọt lịm, em không chịu nổi đâu.
- Ráng đi mà.
- Thú vị đấy. Bao giờ?
- Chiều mai.
Lệ Khương vòi vĩnh:
- Ngày mai em nghỉ buổi chiều há.
- Để làm gì?
Lệ Khương cười khúc khích:
- Chuẩn bị làm bà giám đốc chứ gì.
Bảo Toàn nhún vai:
- Sợ em quá trời.
- Anh Toàn nè.
- Gì?
- Sao ở công ty anh nghiêm trang quá làm ai cũng sợ anh cả.
- Em có sợ anh đâu?
- Sợ chứ?
- Sợ gì?
- Sợ có ngày anh chống nạnh hai quai quát to:
Lệ Khương, tôi thích cô.
Bảo Toàn nhướng mắt nhìn cô. Lệ Khương cười rủ người. Đang cười tự dưng Lệ Khương dừng lại:
- Anh nhìn gì em đó?
- Thật ra em đâu đáng ghét như mọi người vẫn nghĩ.
- Vừa thôi nhé, mọi người là những ai? Đừng ngồi đó mà phân tích nhân vật.
Bảo Toàn cười:
- Làm gì la um sùm lên vậy. Anh chỉ muốn tìm nét đáng yêu ở con người khó tính như em thôi.
- Ai cần anh yêu?
- Ừ, để đành cho Huỳnh Lâm đi.
Lệ Khương đấm lên vai anh, giảy nảy:
- Anh cũng biết chuyện nầy nữa hả?
- Chuyện gì của Lệ Khương mà anh không biết.
- Anh Hai đứng là... bán đứng em gái, khó ưa.
Cô nguýt Thế Khương một cái, rồi đùng đùng bỏ vào nhà. Cô vừa quê vừa tức. Đúng là tối ngày mình cứ bị ông anh rao bán như bán cá. Bực mình muốn chết được.
? ? ? Bảo Toàn ngồi đối diện với Hiền Thục, anh kín đáo quan sát cô, và không khỏi ngậm ngùi khi thấy nét hao gầy của cô. Mới có mấy năm mà Hiền Thục thay đổi nhiều quá. gần như không còn giữ được nét đẹp của tuổi thanh xuân.
Có lẻ là cô sống khổ sở ghê lắm.
Hiền Thục nói nhẹ nhàng:
- Anh Toàn à, lần này em gặp anh là muốn anh giúp em một chuyện. Em biết em không đủ tư cách tới tìm anh, nhưng bây giờ em hết đường rồi.
Toàn cười nhẹ:
- Đừng nghĩ như vậy, anh biết em cũng khó khăn lắm mới tới tìm anh, có chuyện gì em nói đi.
Nói xong anh kín đáo đưa tay nhìn đồng hồ, giờ này Lệ Khương vẫn chưa đến. Cô bé định hại chết anh sao.
Hiền Thục định mở miệng, nhưng lúc đó cô giật mình im bặt, cô kịp thấy một cô gái trẻ đang uyển chuyển bước vào. Dáng cô ta rất tự nhiên như ở nhà mình. Cô đoán có lẽ cô ta thân với Bảo Toàn lắm. Tự nhiên cô thấy mình phải dè dặt hơn.
Bảo Toàn cũng nhìn Lệ Khương không chớp mắt, vẻ ương ngạnh và trẻ con thường ngày biến mất, Lệ Khương ra dáng một cô gái quý phái và sang trọng.
Thì ra cô nàng nghỉ cả buổi sáng là để làm cái việe biến mình thành một phụ nữ chững chạc. Cô ta thành công thật.
Lệ Khương khẽ gật đầu chào Hiền Thục, rồi bước qua ngồi cạnh Bảo Toàn, giọng cô nhão nhoẹt:
- Anh chờ em có lâu không?
Bảo Toàn chưa hết bàng hoàng vì Lệ Khương nhập vai quá thật. Anh ngớ ngẩn nhìn cô rồi thấy đau ở bàn chân. Lệ Khương khẽ giẫm lên chân anh như nhắc nhở. Suýt tí nữa anh đã phì cười vì cử chỉ đó. Nhưng anh kềm lại được, anh nói với giọng âu yếm:
- Không lâu lắm. Để anh giới thiệu...
Lệ Khương cướp lời:
- Anh khỏi phải nói, em biết rồi.
Cô quay qua nhìn Hiền Thục:
- Chị có phải là chị Hiền Thục không?
- Còn cô?
- Em là Lệ Khương vợ anh ấy. Em có nghe anh ấy nhắc đến chị, hôm nay em cũng muốn tham gia vào câu chuyện của anh ấy và chị.
Hiền Thục thật sự bối rối trước sự có mặt của Lệ Khương. Cô cứ đan tay vào nhau. Thật sự không biết nói gì.
Lệ Khương lên tiếng:
- Chị cứ tự nhiên, chuyện của anh Toàn cũng là chuyện của em. Vợ chồng em có thể giúp chị mà.
Thục cúi thấp đầu, nói một cách cố gắng:
- Cám ơn Lệ Khương. Tôi đang cần một công việc.
- Chỉ vậy thôi sao?
Lệ Khương nhìn BảoToàn như ngầm bảo chỉ có vậy mà bắt cô phải vất vả.
Cô cười với Hiền Thục:
- Chị có thể làm gì?
- Trước đây tôi có học qua vi tính văn phòng và khoá kế toán trung cấp.
Lệ Khương nói không cần suy nghĩ:
- Em có thể giới thiệu chị đến công ty của ba em làm.
Hiền Thục đưa mắt nhìn Bảo Toàn, Lệ Khương thoáng thấy, cô không nén được câu châm chọc:
- Hay chị muốn làm ở chỗ anh Toàn?
Hiền Thục xua tay:
- Không, ở đâu cũng được.
- Chị còn cần gì nữa không?
Hiền Thục ngập ngừng:
- Tôi thật sự cám ơn hai người. Có lẽ tôi không nên làm phiền hai người nữa.
Lệ Khương đáp lời:
- Chị đừng ngại. Nếu có cần gì sau này chị cứ gặp em, anh Toàn bận bịu lắm.
Nhiều khi không chu toàn sẽ làm chị thất vọng.
Hiền Thục xua tay lia lịa:
- Không có đâu, tôi không dám làm phiền anh ấy nhiều đâu, chỉ cần được một chỗ làm là tôi mừng lắm rồi, cám ơn Lệ Khương nhiều lắm.
- Có gì đâu hả chị, dù sao thì chị cũng là bạn của anh Toàn, giúp được gì cho chị thì em giúp không tính toán, có cần gì chị cứ nói với em nhé.
- Vâng, cám ơn cô.
Hiền Thục ngồi một lát rồi về. Khuôn mặt cô có gì đó như thất vọng cố che giấu.
Chờ Hiền Thục đi khỏi, Lệ Khương phát vào vai Toàn:
- Còn tiếc hả?
- Hình như cô ấy còn điều gì chưa nói.
- Ừa. Còn câu:
Em vẫn còn yêu anh, cho dù có chết em vẫn không quên được anh.
Bảo Toàn nhăn mặt:
- Em còn đừa.
- Không đùa, mà là nói thật.
Bảo Toàn ngồi yên suy nghĩ chuyên gì đó, chợt anh quay lại nhìn Lệ Khương hơi lâu. Rồi buông một tiếng cười:
- Coi bộ em nhập vai ghê.
- Diễn viên nghiệp dư đó.
- Diễn lại anh xem.
- Đoạn nào?
- Đoạn em mới bước vào đó.
Lệ Khương đỏ mặt, đấm túi bụi lên vai anh:
- Hứ, không có lần sau nữa đâu.
Lệ Khương tò mò hỏi Toàn:
- Tại sao anh và chị ấy chia tay?
- Nghèo.
Lệ Khương nhướng mắt:
- Nghèo hả?
- Phải, trước đây anh rất nghèo.
- Nghèo cỡ nào?
- Cở... cỡ không có tiền bao em một chầu nước.
- Thê thảm vậy à?
- Nghèo đâu phải là cái tội?
- Cám ơn em. Nhưng em không thể hình dung cái nghèo sẽ khiến người ta bỏ mất nhiều cơ hội. Kể cả tình yêu.
Lệ Khương ngơ ngác:
- Đã yêu rồi mà còn phân biệt giàu nghèo hay sao?
- Chọn người giàu vẫn hơn. Lúc đó anh không như bậy giờ, nếu là em chắc em cũng lắc đầu.
Lệ Khương trề môi:
- Bây giờ em cũng lắc đầu kia mà.
Bảo Toàn phì cười:
- Em thật là kiêu.
- Anh kể tiếp đi.
- Hiền Thục yêu anh nhưng anh không thể mang đến cho cô ấy hạnh phúc như cô ấy mong đợi. Cô ấy chọn Thiên Hưng vì Thiên Hưng lúc đó có cơ ngơi, nghề nghiệp, mọi thứ anh ta đều cao hơn anh mấy bậc.
- Nếu vậy sao bây giờ trông chị ấy thảm hại quá vậy?
- Từ sau ngày cô ấy nói chia tay anh không còn gặp lại cô ấy nữa.
- Em nghĩ chị ấy đang gặp khó khăn gì ghê lắm mới bấm bụng tìm anh. Anh nên lưu tâm chị ấy mật chút.
Toàn đùa:
- Lúc nãy cô ấy bảo anh phải lưu tâm đến em kia mà.
- Xì, ai cần.
- Anh cũng muốn thế lắm nhưng ngại chỗ chồng cô ấy.
- Nếu anh ta giàu có sao lại để vợ mình lâm vào cảnh phải đi tìm việc làm nuôi thân. Chắc có chuyện chi đây.
- Hay em tìm hiểu giúp anh.
- Có nghĩa là...
- Làm vợ anh dài dài.
Lệ Khương phùng má:
- Em mà ế, em bắt đền anh.
Toàn gật đầu:
- Anh đã nói là anh sẳn sàng cưới em để đền mà.
Lệ Khương liếc anh một cái. Hết chuyện đùa lảng nhách.
Cô nói một cách cáu kỉnh:
- Biết vậy đừng có hòng em giúp, ngư