HỔ
Bính Thìn. Thiên Chương Bảo Tự năm thứ tư 1.
Mùa xuân. Tháng Ba.
Đã qua giờ Dần.
Hoàng thành vẫn chìm trong giấc ngủ. Những tầng sương lảng bảng trĩu dần xuống sát nóc điện Càn Nguyên và các cung điện nhấp nhô trong tĩnh lặng. Chỉ có các ngọn cây bồ đề trồng dọc theo lối đi giữa các cung điện nguy nga là nhẹ rung xào xạc trong gió. Phía đằng đông, sau nóc điện Vĩnh Quang, một dải mây ưng ửng vắt ngang báo hiệu một ngày đẹp trời, nắng ấm.
Tổng quản Thái giám uể oải thức giấc. Quờ tay đến hộp đựng trầu, mắt nhắm mắt mở tìm con dao cau sắc như nước, rọc đôi lá trầu quế vàng điểm lốm đốm tàn nhang. Với bình vôi bằng bạc đầy cặn, lấy chiếc chìa vôi khẽ quết lên mặt lá trầu. Không nhìn, khéo léo cuộn lại có hai bên hai chiếc cánh cũng sắp sửa bay lên rồi nhét vào mồm nhai bỏm bẻm. Như tất cả những người nghiện trầu khác, thái giám vừa nhai vừa nuốt cái thứ nước trầu đắng nghét ấy vào trong miệng, tận hưởng cái vị nồng cay say say xộc lên tận óc. Chừng như chưa đã, lại với tay lấy hộp thuốc lào bên cạnh, vo một viên lớn, nhét vào dưới môi. Viên thuốc lào khiến môi trên của Thái giám kệnh lên như một chiếc mỏ chim. “Chà, cái thứ thuốc tẩm quế hương Giang Nam này sao mà đã…”. Thái giám ngáp một tiếng rõ to rồi uể oải tuồn người vào chiếc áo thụng rộng thùng thình, tay cầm sào trúc, chân thấp chân cao hạ những ngọn đèn lồng treo trên cột và trước các cánh cửa điện rồi chúm miệng nhọn thổi tắt từng chiếc.
Bỗng những tiếng ngựa hí cuồng loạn dội tới từ phía sau lưng.
Tổng quản Thái giám rụng rời chân tay, buông tay sào, làm vỡ tan cả chùm đèn.
Hoảng hốt nhìn về phía có tiếng ngựa hí thấy trong chuồng ngựa hoàng cung, con ngựa màu hoa đào của vua đang dựng ngược trên hai chân sau, tung bờm nhe răng hí lên những hồi dài. Thái giám bủn rủn cả chân tay.
Đây là con ngựa mà Lệnh thư gia Nguyễn Mỹ đã dâng lên vua hai năm trước. Toàn thân ngựa bao phủ một lớp lông dài màu hồng thắm của cánh hoa đào, mà đầu và khuôn bờm dài lại lung linh màu xanh hồ thuỷ. Hai chân trước đều một cựa, hai chân sau đều hai cựa. Sáu chiếc cựa nhỏ và sắc như cựa gà xinh xắn nhú lên, màu vàng óng ánh. Khi Lệnh thư gia dắt con ngựa lưng phủ gấm đến trước điện, ngài ngự đã không cầm được nỗi ham thích mà đứng phắt dậy, hai tay vỗ vào nhau miệng reo ầm lên như trẻ nhỏ, lập tức ban lệnh trọng thưởng cho Nguyễn Mỹ. Triều thần dâng biểu mừng, tán dương đó là thần mã trời ban xuống để thưởng công lao an quốc bình thiên hạ của đức vua. Ngài ngự càng hể hả truyền mở tiệc mừng, sai dựng tàu ngựa mới, tuyển chọn thêm giám mã để chăm sóc ngựa quý. Các giám mã được đặc cách hưởng lương và bổng lộc hàng Ngũ phẩm.
Trong chuồng, con ngựa hoa đào vẫn tung bờm nhe răng hí những hồi dài. Hai chân trước của nó đã hạ xuống gõ cồm cộp vào tàu ngựa để tìm đường thoát. Đám giám mã thức dậy hốt hoàng chạy tới hò nhau liều mình ghìm chặt lấy. Dẫu vậy tiếng hí bất thường của con ngựa cũng làm cả hoàng cung nhốn nháo thức dậy.
Tổng quản Thái giám còn luống cuống chưa biết tính sao thì lại nghe một hồi tiếng thét, tiếng gầm còn ghê gớm hơn ở phía cung điện Long An trước mặt.
Đêm nay Hoàng thượng ngự tại cung Long An cùng Minh Bảo phu nhân. Đúng lúc con ngựa hoa đào nổi điên trong chuồng thì từ phía cung Long An vẳng lên những tiếng thét hãi hùng. Rồi hai cánh cửa cung mở toang. Mấy tiểu nội giám đứng đầu bên ngoài đang ngơ ngáo, chưa hiểu chuyện gì xảy ra trong cung, bóng Minh Bảo phu nhân vọt ra. Tấm xiêm y đã kịp quấn quanh người nhưng hai tay phu nhân ôm ngực. Những giọt máu đỏ vọt qua kẻ tay chảy ròng ròng trên nền đá. Chạy được mấy bước, phu nhân đổ gục xuống thảm điều, nằm bất động mà cái miệng vẫn há ra cứng đờ trong nỗi thất kinh tột cùng. Đồng thời, từ phía long sàng sau màn gấm, một hồi tiếng gầm rú kỳ lạ cất lên tưởng chừng làm rung rinh cả vòm nóc cung điện.
Tổng quản Thái giám càng rụng rời chân tay, thất thểu xốc áo chạy vào nơi vua ngự. Vừa chạy vừa vấp phải đám cung nữ, hoạn quan, lính ngự lâm từ những căn nhà sơn son từ hai bên cung điện ùn ùn đổ về phía cửa cung.
Cảnh tượng trước mắt khiến Tổng quản thái giám dụi mắt mấy lần. Cuối cùng, phải tự vả vào má, để tin chắc rằng mình đang chứng kiến sự thật chứ không phải ngủ mê.
Đức vua đang ngồi chồm hỗm trên long sàng, hai mắt đỏ độc long lên, răng nhe trắng nhởn và bên mép nhoe nhoét máu.
Quanh long sàng, các thị nữ khiếp đảm, chân ríu lại không đi nổi lấy một bước.
Vua hoá hổ!
° ° °
Thái y Tuệ Giác bẩm với Lệ Thiên hoàng hậu và Thái bảo Khu mật sứ Lý Trác:
- Dạ bẩm… Kỳ lạ lắm. Đầu tiên là những vệt lông vàng như tơ mọc trên ngực, trên lưng Hoàng thượng. Dọc theo những đường xước rớm máu mà Hoàng thượng ngứa ngáy ngày đêm, tự cào cấu trên da thịt mình. Vết cào xước đến đâu lông mọc lan đến đó. Hạ quan cùng với các đồng sự trong Thái y viện đã tìm những phương thuốc quý, hữu hiệu từ trước đến nay để chữa trị. Các nội nhân hoả đầu cũng lựa chọn những đồ ngự thiện bổ tì mát can để dâng lên… Nhưng bệnh tình của Hoàng thượng vẫn không thuyên giảm. Chỉ ít ngay sau, những vết xước se mặt, máu đọng khô lại, những mảng lông cũng cứng dần. Lông sậm màu. Khắp thân ngài ngự bao phủ một lớp lông cứng, dài, màu vàng màu nâu chen lẫn. Ở cổ và bả vai lông xù lên như bờm dài… Ngài ngự gầm rít suốt ngày, xé tan mọi áo quần trên người. Bao nhiêu đồ ngự thiện dọn ra còn y nguyên. Đôi lúc mọi người chung quanh rùng mình… Dạ bẩm… vì thấy mắt ngài ngự đỏ độc… Dạ bẩm, cặp mắt nhìn hau háu vào những cánh tay trần của cung nữ… như… ngài ngự thèm… thịt sống…!
Lệ Thiên hoàng hậu giơ bàn tay:
- Khỏi nói thêm… Những điều đó ta đã thấy…!
- Dạ bẩm hoàng hậu… Hạ thần đã mấy đời làm nghề y, trị bệnh cứu người. Dạ bẩm, đã từng chứng kiến nhiều căn bệnh kỳ quái… Nhưng sự thật lần này…
Thái bảo Lý Trác:
- Thôi… Quan Thái y không cần dài dòng…
Quan thái y ngập ngừng nhìn Thái bảo Lý Trác, lại e dè liếc nhìn sang Lệ Thiên hoàng hậu. Hoàng hậu nói:
- Có điều gì nhà ngươi không tiện nói ra chăng?
- Dạ bẩm Hoàng hậu…
- Bệnh tình của hoàng thượng nguy cấp lắm rồi. Chẳng có điều gì phải e dè!
- Dạ bẩm… Hoàng hậu có tha tội, hạ quan mới dám xin nói…
- Nhà ngươi cứ nói…
- Dạ bẩm… do can vượng sinh nhiệt. Gần đây Hoàng thượng phòng dục quá độ… mà lại không được như ý… nên…
Lệ Thiên hoàng hậu ngồi thừ người, đỏ mặt. Rồi hoàng hậu cất tiếng nhẹ nhàng bảo quan Thái y:
- Thôi được… ta có việc lui về hậu cung. Có gì nhà ngươi cứ bàn với quan Thái bảo. Ta sẽ nghe sau… Điều khẩn thiết lúc này là phải tìm được căn nguyên chứng bệnh của Hoàng thượng!
- Dạ… Đúng vậy… bẩm Hoàng hậu!
Còn lại hai người, Thái bảo Lý Trác vẫn đưa mắt cẩn thận nhìn xung quanh xem có viên nội giám, cung nữ nào quẩn quanh gần đó, rồi mới hỏi nhỏ Thái y:
- Vừa rồi… Quan Thái y nói vậy là nghĩa sao?
- Thưa… Quan Thái bảo là người tinh tường, chắc ngài đã để tâm… Hoàng thượng từ ngày còn nhỏ, vào ở trong cung, đã có nhiều dáng vẻ khác người. Thần thái nhiều lúc không bình thường…
- Đức Tiên đế Nhân Tông đã có lần nhận xét vậy!
- Dạ!
- Ta nhớ… Có lúc Đức Tiên đế nói: “Dương Hoán lanh lợi, thông minh. Nhưng nhiều lúc như có điều bứt rứt không yên trong lòng. Nhỡn lực ánh ỏi thâm sâu, lúc trì trệ… e rằng một khi gánh nghiệp lớn sẽ tổn trí, hao lực…”.
- Đại quan chắc đã tường… Từ ngày nối nghiệp Tiên vương, Hoàng thượng phán xử mọi việc thật anh minh… Nhưng thánh thể thật có điều chẳng an tâm… Đã thế, một vài đại quan trong triều… hạ quan e rằng…
- Quan Thái y cứ nói!
- Đầu tháng trước, khi được gọi vào cung để chẩn bệnh cho Hoàng thượng… hạ quan được thấy vò mỹ tửu của quan tham tri chính sự Từ Văn Thông dâng lên thánh thượng…!
- Vò mỹ tửu đó có sao?
- Dạ. Hạ quan xin nói rõ… Mỹ tửu đó có tên trong dân gian là "Phật leo tường".
- Phật leo tường?
- Sở dĩ mang tên nôm na như vậy để chỉ… Phật ngồi trên bệ trong chùa mà uống loại rượu này thì Phật cũng phải leo tường trốn ra ngoài mà hưởng thú vui của hạ giới…!
- Lại có loại rượu tà dâm như vậy lọt vào trong cung ư?
- Thứ rượu này được chế từ nhiều thuốc quý, trân vị… cùng với bốn mươi chín đôi càng con giang điêu, thường gọi là càng con bối. Tất cả bỏ vào trong một nồi sứ. Thêm vào các món như hải sâm khô, vây cá biển. Rồi thịt đùi lợn rừng đen tuyền thái mỏng hầm lấy bốn đấu nước cốt rưới vào làm thang, đun trong nồi sứ bốn giờ ba khắc, chỉ dùng than hoa, không được để lửa bén ngọn. Rồi gạn lọc lấy tinh chất hoà vào rượu, thêm nhung hươu, nhân sâm, câu kỷ, hạ thổ,… Thứ rượu này uống vào thì chuyện phòng the hăng hái bội phần…
- Chà chà… Ta xem, toàn những món có thể nuốt trôi điền trang một nhà có máu mặt chỉ trong một chén rượu… Thảo nào vừa rồi hoàng thượng xuống chỉ thưởng cho Tham tri Từ Văn Thông một thái ấp rộng ngay bờ hồ Dâm Đàm…!
- Hạ quan e rằng Đức hoàng thượng đã quá lạm dụng thứ mỹ tửu này.
- Thì ngoài Hoàng hậu với hai phu nhân, cung tần mỹ nữ trong cung đâu có thiếu!
- Quả vậy. Nhưng chuyện trong nội cung hạ quan được nghe nói, việc lâm hạnh với cung nhân Ngạn La… Hoàng thượng vẫn không được như ý. Nội bức ngoại phá. Bức bối, không thoả mãn bên trong ắt bộc phát ra bên ngoài… Lại thêm sư bà động Trầm thường vào cung giảng giải kinh sách cho cung nữ… Mỗi lần như vậy tâm trí Hoàng thượng có vẻ bất an…!
- Hừ… Lũ hồ ly, yêu quái!
Lý Trác lẩm bảm trong miệng. Bất giác, hình ảnh cung nữ Ngạn La trong lễ hoả thiêu ở Na Ngạn năm nào lại nhoi nhói hiện lên trong tâm trí Lý Trác. Một nỗi buốt lạnh bất chợt ập tới khiến quan Thái bảo thoắt rùng mình.
Thái bảo Lý Trác bậm môi mím miệng im lặng hồi lâu. Rồi bất chợt ngẩng lên, gằn giọng nói với Thái y:
- Ông với các vị trong Thái y viện tiếp tục theo dõi, chẩn trị bệnh tình của Hoàng thượng. Còn ta… ta sẽ bẩm báo với hoàng hậu. Phải kíp diệt trừ cái hoạ này…!
° ° °
Theo lệnh của Lệ Thiên hoàng hậu, Thái bảo Lý Trác cho đón pháp sư, đạo sỹ vào lập đàn trừ tà, đuổi yêu quái trong cung.
Một đàn cao bảy thước đựng lên trên sân Tử Cấm Thành, trước cung Long An. Trên đốt bảy ngọn nến tượng trưng cho bảy vía của hoàng thượng. Bên mỗi ngọn nến là một tiểu thái giám đứng canh, tuyệt đối không để một giây nến tắt lửa. Một bộ roi dâu buộc ngũ sắc đặt trên bàn lớn trước đàn lễ. Một vị pháp sư áo thụng đen nẹp trắng, đầu đội mũ cao, ngồi gõ mõ, tụng niệm. Chung quanh là các tiểu pháp sư, đạo đồng, thái giám, cung nữ cũng mặc áo choàng đen, mặt bôi vẽ, tay cầm roi dâu buộc sợi ngũ sắc ở ngọn.
Trước đàn, cung nữ Ngạn La bị trói chặt vào một cọc tre bằng những sợi thừng ngũ sắc tẩm phân lợn.
Hôm trước nghe Thái bảo Lý Trác tâu trình, Lệ Thiên hoàng hậu cau mặt, mày ngài như dựng hẳn lên:
- Từ ngày con hồ ly này vào cung, trong cung bao nhiêu sự biến loạn! Yêu quái!
- Dạ bẩm… Cách đây chín năm, trên giàn thiêu Na Ngạn, thần đã bẩm với Hoàng thượng…
- Mà hoàng thượng cứ mê đắm nó quá thế…!
- Khi đó hạ thần đã dâng tâu phải diệt trừ ngay…
- Mà đâu có phải Hoàng thượng được thoả ý với nó. Có lần Hoàng thượng kể với ta, lúc định gần gũi nó thì Hoàng thượng lại nhìn thấy gương mặt Đức tiên đế phụ hoàng hiện lên ngay trong… nó. Chà, yêu quái…! Yêu quái!
- Hạ thần đã biết, mầm hoạ là vậy…
- Thôi. Quan Thái bảo khỏi nhiều lời. Con bé này đúng là hồ ly tái thế, yêu quái hiện hình… Hãy đón pháp sư, đạo sỹ cao tay ấn, lập đàn giải phép trừ yêu, cứu mệnh hoàng thượng!
- Hoàng hậu thật vô cùng sáng suốt!
- Khoan… Còn mụ sư bà động Trầm. Cũng phải diệt trừ…!
- Dạ… bẩm…
- Sao?
- Bẩm… Sư bà động Trầm là do đích thân Hoàng thượng triệu vào cung để khai tâm cho cung nữ…
- Cũng là yêu quái. Quan Thái bảo không thấy, từ đó đến nay, năm nào Hoàng thượng chẳng mấy lần sai người triệu mụ ta vào cung. Mà mỗi lẫn như vậy, dẫu sư bà trở về động Trầm rồi, Hoàng thượng vẫn cứ ngẩn ngơ như người mất vía hàng tháng, chẳng còn thiết gì đến mọi chuyện khác…!
- Dạ… Quả có vậy! Nhưng tội trạng sư bà chưa rõ ràng. Vả lại, lúc này sư bà đang ở động Trầm. Triều đình làm quá e kinh động tăng ni trong cả xứ…
Lệ Thiên hoàng hậu cắn môi. Bấy lâu nay mỗi khi nỗi ghen tuông uất ức nổi lên, hoàng hậu như muốn mang cả sư bà cùng cung nữ Ngạn La ra mà băm vằm mổ xẻ. Nhưng lời lẽ của quan Thái bảo khiến hoàng hậu cũng phải đắn đo… Ngẫm nghĩ một lát, Hoàng hậu bảo Lý Trác:
- Thôi được… Quan Thái bảo cứ diệt trừ yêu quái Ngạn La trước đã… Còn sư bà động Trầm… ta sẽ có lệnh liền theo…!
Bị trói cứng vào cọc tre, mùi hôi thối của dợi dây thừng ngũ sắc tẩm phân lợn khiến Ngạn La lợn giọng buồn nôn. Ngạn La đưa mắt nhìn quanh. San sát là những khuôn mặt vui mừng hả hê đắc ý. Lệ Thiên hoàng hậu. Minh Bảo phủ nhân. Cảm Thánh phu nhân. Nhật Phụng phu nhân… Cùng bao nhiêu cung tần mỹ nữ vây quanh đàn trừ tà kia chẳng phải vì tò mò muốn thấy pháp sư trổ tài pháp thuật thần thông diệt trừ yêu quái, mà còn vì nỗi ghen ghét oán hận nàng.
Từ ngày có nàng, Vua đã si mê cả trong bữa ăn đến trong giấc ngủ, khiến bọn họ có trang điểm rực rỡ, ngày đêm trổ hết tài uốn éo yêu kiều mà vua cũng vẫn không hề biết có bọn họ ở trên đời này…
Rồi còn Thái bảo Lý Trác, tên quan già độc ác tàn bạo kia nữa. Hắn đang nhìn nàng chịu khổ nhục, đau đớn với cặp mắt sung sướng thoả mãn làm sao.
Nàng đã làm gì hắn, cha mẹ nàng đã nợ nần gì hắn trong cõi đời này mà gần mười năm nay, từ ngày trên giàn thiêu Na Ngạn trở về, hắn cứ như một hồn ma bóng quỷ dai dẳng bám theo cuộc sống của nàng, tìm mọi cách hãm trừ nàng…
Có tiếng gầm gừ từ phía sau bức màn đỏ đối diện với đàn trừ tà. Ngạn La rùng mình. Nàng biết đó là Đức vua hoá hổ. Lồng ngực Ngạn La nhoi nhói đau xót. Nàng biết lúc này Đức vua đang bị trói trên long sàng, dẫu rằng những sợi dây trói không phải là thừng ngũ sắc tẩm phân lợn hôi thối mà là tết bởi các sợi vàng nhỏ li ti bền chặt. Phải làm như vậy để vua không quẫy lộn, nhất là không dùng những ngón tay có móng dài sắc nhọn mà cào cấu, rút bỏ ra khỏi thân mình những cụm lông vàng dính bê bết máu. Bây giờ Ngài ngự nằm đó, chỉ có thể giương đôi mắt có tròng lồi hẳn ra mà gầm gừ, mà rít lên những tiếng nho nhỏ đầy đớn đau, uất ức.
Trước đàn trừ tà, pháp sư đang quỳ, lẩm nhẩm khấn, bỗng đột nhiên thét lên một tiếng, mắt đảo ngang đảo dọc. Lập tức, từ đằng sau tấm màn đỏ, một tiểu pháp sư tay xách một con gà trắng chạy ra. Con gà trắng đã giấu kín dưới long sàng của Ngài ngự từ hôm bắt đầu cuộc lễ trừ tà đuổi quỉ. Một lò than rực đỏ được đem đặt trước mặt pháp sư. Một tiểu pháp sư khác hai tay nâng một lưỡi thép nhỏ răng chấu. Pháp sư lẹ làng cầm cổ con gà trắng, kề chiếc lưỡi cưa vào cổ gà, vết đứt mang hình răng cưa ở cổ gà bắt đầu nhểu ra những giọt máu.
Nét mặt Ngạn La thất sắc. Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc cổ bị cưa của con gà trắng, nhìn con gà giẫy giụa mà không chết nổi. Đôi mắt con gà đờ dại dần dần…
Pháp sư để con gà bị cứa cổ trên lò lửa. Trong tiếng xèo xèo và mùi khét lẹt của thịt gà bị thiêu đốt, trong tiếng đập cánh tuyệt vọng của con gà trắng đang chờ cái chết chầm chậm, nghiến ngẩm ra khỏi thân mình, qua những giọt máu rỉ rả chảy, pháp sư nhìn chừng chừng vào người Ngạn La, lớn tiếng đọc những câu kinh, câu chú không đầu không cuối:
… Án phạ nhật ra chỉ mảnh, bát ra nể bát ra dà, tát phạ ha… Án phạ nhật ra nằng dã, hồng phấn tra…
Rồi, phấp sư tiến sát trước mặt Ngạn La, giọng âm âm như giọng cô hồn từ dưới đất sâu vọng lên:
- Ngươi là yêu quái nơi cây đa cây gạo, hay là loài chồn cáo thành tinh nơi miếu hoang? Mau mau trở lại hình hài, rời xa đức kim thượng, nếu không muốn tan xương nát thịt. Muốn ta đày ngươi xuống ngục A Tỳ? Địa ngục A Tỳ bảy lần thành sắt, trên bao bảy lần lưới sắt, dưới cũng mười tám lớp vòng quanh, đều là rừng đao. Bảy lần trong thành ấy lại có rừng kiến. Bốn góc thành có bốn con chó ngao lớn, mắt như ánh chớp, nanh như kiếm sắc, răng như núi dao, lưỡi như câu sắt, móng như thiết xoa, đuôi như thiết mãng, tất cả các lỗ chân lông đều xì lửa như bắn như khạc…
Những người đứng chung quanh đàn trừ tà run như dễ khi nghe những lời của pháp sư. Chỉ riêng quan Thái bảo Lý Trác ngồi im lặng phía sau Lệ Thiên hoàng hậu. Đôi môi mỏng mím chặt, quan Thái bảo nhìn chằm chằm về phía cọc trói cung nữ Ngạn La. Kỳ lạ, cái cảm giác ngồn ngột, chờn chợn mười năm trước ở giàn thiêu Na Ngạn đã theo đuổi, ám ảnh trong quan Thái bảo suốt từ đó đến nay bây giờ lại đột ngột tràn tới, thấu lạnh suốt dọc sống lưng. Quan Thái bảo muốn quay đi, muốn không nhìn về phía Ngạn La, muốn nhắm nghiền hai mắt. Nhưng không được. Như có một sức mạnh kỳ lạ, lạnh lùng, tàn nhẫn xoay đầu ông ta trở lại, đẩy cặp mắt mở to hơn, hướng bắt cái nhìn của ông phải dính chặt vào cái mớ tóc đen dài, khuôn mặt thon nhỏ như không còn máu… đáng uất ức mệt mỏi ngã tựa vào đầu cọc tre kia.
Trước mặt mọi người, pháp sư khoa chân múa tay, giọng gào thét đến gần khản đặc về sự khủng khiếp của ngục A Tỳ:
- … Này yêu quái các ngươi. Hãy nghe mà nhớ cho kỹ cái nơi mà các ngươi sắp sửa rơi xuống để muôn năm phải ở đó mà sám hối cho tội lỗi của các ngươi. Bốn cửa mỗi bên đều có mười tám quân ngục tốt, đầu như quỷ la sát, miệng như la sát, trên đầu có mười tám ngà, chân tay như sắt tẽ, bảy lầu trong thành có vô số phướn sắt, đầu phướn lửa phụt lên như suối vọt, nước sắt chảy tràn trong thành A Tỳ. Bốn cửa thành, trên mỗi cửa có mười tám vạc bằng đồng, trông vạc nấu sắt, có tám mươi bốn ngàn con mãng xà sắt lớn, nhả độc phun lửa, thân to dài cuộn đầy khắp trong thành…
Nghe đến đây, một tiểu pháp sư hạ bó roi dâu trên bàn, cởi dây buộc. Đồng thời đám đạo đồng, thái giám, cung nữ mặc quần áo đen, mặt mày bôi vẽ xanh đỏ đứng quanh đàn cũng bắt đầu nhảy nhót, miệng thét lên the thé, tay vung vẩy những ngọn roi dâu buộc chỉ ngũ sắc ướm vào đầu vào cổ cung nữ Ngạn La bên cọc trói.
- … Kẻ phải đoạ nơi địa ngục chỉ có giương mắt cấm khẩu, cấm khẩu giương mắt. Tội người ấy chịu muôn ức dao bay tròn như vòng xoáy, chém suốt từ đầu xả xuống đến chân, tất cả đau hơn nói trên đây gấp trăm ngàn muôn phần. Trong khi chịu khổ, lửa dữ nhập tâm, ngất đi rồi chết, quân ngục tốt và quỷ la sát cầm gậy sắt đánh xuống đất quát to lên rằng "Sống dậy! Sống dậy". Tức khắc sống liền, trong một ngày một đêm muôn lần chết đi sống lại, chịu khổ não như trên đã nói. Những tội nhân trong khi chịu khổ không nói gì được, chỉ kêu la rằng: "A ba ba, a cha cha, a la la, a bà bà…". Yêu quái! Hãy mau mau kêu lên để giải thoát…
Dứt lời, pháp sư vớ lấy những chiếc roi dâu trên bàn, miệng hú lên, vừa hú vừa thẳng tay quật vun vút vào Ngạn La.
Đám đạo đồng, thái giám, cung nữ chung quanh càng la hét, nhảy nhót dữ dội.
Những người đứng ngồi chung quanh đàn trừ tà, dù trong lòng hả hê vì sự ganh ghét, nhưng lúc này nhiều kẻ cũng phải nhắm mắt không còn có thể nhìn mãi cảnh tưởng trước mặt.
Chỉ riêng cung nữ Ngạn La là nghiến răng im lặng, không một lời khóc lóc, kêu xin. Hai hàm răng cắn chặt môi máu rỉ xuống thành vệt, nàng chịu đựng cái đau xé da thịt. Không nghe tiếng nhảy nhót, hò hét man rợ của lũ người vây quanh. Lúc này bên tai Ngạn La lại chỉ còn văng vẳng lên, mỗi lúc một rõ lời của sư bà động Trầm hồi cuối năm ngoái: "Cung nữ Ngạn La. Đừng biết nó, đừng nghĩ đến nó thì sẽ không có khổ hạnh, không có đau đớn. Sống gửi thác về. Nơi Niết bàn đang mở ra, chờ đón những kẻ như cung nữ…!"
- Đánh! Đánh nữa! Con yêu quái này gan to mật lớn… không một tiếng kêu!
Nghe trong tiếng quát của Hoàng hậu Lệ Thiên đã có nhuốm phần hoảng sợ.
- Bẩm Hoàng hậu. Yêu nữ này…
Lý Trác run run lên tiếng. Từ nãy quan Thái bảo như bất chợt đứng ngồi không yên. Mỗi làn roi pháp sư quất xuống thân thể Ngạn La kia sao bỗng dưng cũng nhoi nhói trên thân thể như những ngọn roi đó quất xuống chính người quan Thái bảo. Nghe tiếng Hoàng hậu Lệ Thiên, Lý Trác như sực tỉnh. Ông ta lên tiếng mà không biết mình định can ngăn pháp sư hãy dừng tay hay thúc dục thêm để pháp sư mạnh tay đòn hơn, cho nhanh chóng xoá đi, làm tiêu tan một cái gì đó rất khủng khiếp, rất ghê sợ mỗi lúc mỗi lớn theo mỗi làn roi quất xuống thân thể cung nữ Ngạn La kia.
Chợt Lý Trác rùng mình hai tay giữ chặt lấy thành ghế đang ngồi, miệng há to mà không cất nổi thành tiếng kêu.
Đó là lúc cung nữ Ngạn La gục xuống, ngất đi sau một làn roi xé thịt của pháp sư. Tấm áo trắng vấy máu đỏ bị ngọn roi xé rách. Phần trước áo xoã xuống để lộ mảng ngực trần ngang dọc lằn roi. Và Lý Trác nhìn thấy vết bớt hình con thạch sùng màu tím trên ngực căng đầy của cô gái.
Quan Thái bảo như vừa bị quất một roi trúng tim. Hơn hai mươi năm trước, anh học trò nghèo Châu Ái áo dùm cơm nắm vượt đường xanh núi thẳm ra kinh thành ứng thi mong kiếm chút công danh. Giữa đường gặp nạn, số bạc vụn mang theo bị cướp sạch, lại thêm bệnh nặng, áo quần còn sót lại phải gán cho hàng quán bên đường thế trừ nợ tạm. May sao gặp một thầy lang qua đường tốt bụng đưa về nhà. Thầy lang vốn dòng dõi thư gia khá giá, đã vào đến kỳ thi tam trường nhưng bỗng chán việc học hành, quay về quê theo nghề của cha ông, xem mạch bốc thuốc cứu nhân độ thế. Ba năm ở lại nhà thầy lang, anh học trò được thầy chữa chạy khỏi bệnh nan y, lại chỉ bảo thêm để dùi mài kinh sử. Công việc của anh chỉ kèm cặp cho cậu con trai tám tuổi của ân nhân làm quen thêm ít mặt chữ thánh hiền. Bát cơm xiếu mẫu lúc khốn khó đói lòng, công ơn cứu mạng đinh ninh suốt đời mang nặng. Lại thêm, tình quyến luyến giữa anh học trò đàng trong mặt mũi sáng sủa, thông minh lanh lợi với cô con gái chủ nhà vừa tuổi trăng tròn. Đến dịp triều đình mở khoa thi mới, thầy lang cấp bạc, tư trang nghiên bút cho anh học trò lên đường tiếp tục tìm kiếm công danh. Cô gái giấu cha mẹ, lén bọc ít bạc vụn tiền mừng tuổi dịp Tết mỗi năm. Họ đã trao thân vào buổi tối anh chuẩn bị lên đường.
Anh học trò úp mặt trên vầng ngực như vầng trăng non mới nhú, ngậm mãi cái vết bớt màu tím nhạt trên bầu vú cô gái, nước mắt ứa ra, nghẹn ngào chỉ mong ra đi sớm giật bảng vàng, vinh hoa phú quí trở về để đền đáp ân tình sâu nặng. Cái vết bớt có hình con thạch sùng bám mãi vào đầu óc và tâm trí anh học trò đàng trong từ khi anh đỗ nhất kỳ thi tam trường, được một thân vương chốn kinh thành gọi gả con gái, và tâu xin với đức tiên hoàng Nhân Tông đặc ân đổi họ Đỗ thành họ Lý.
Một vài năm sau khi công thành danh toại, phú quý mọi bề, Lý ngầm giấu phu nhân mật sai người tâm phúc về nơi cũ dò tìm tin tức. Gia đình thầy lang tan tác trong đợt quân Chân Lạp tắt đường biển vào cướp phá khắp vùng năm Canh Tý. Trước đó, cô con gái có hoang thai đã bỏ nhà đi, để lại nỗi tủi nhục khôn cùng cho cha mẹ họ hàng làng xóm.
Hơn hai mươi năm đã qua. Công danh rộng mở, chàng học trò nghèo năm xưa đã trở thành quan Thái bảo nhất phẩm triều đình, ngày đêm ra vào cận kề cung cấm. Chỉ có một điều tâm sự không thế nói cùng ai. Đó là dù vợ lớn vợ nhỏ, dù thê thiếp hàng đàn, quan nhất phẩm đã đến nay gần lục tuần, sức tàn lực kiệt mà vẫn không có được một mụn con nối dõi. Và cái bớt màu tím định mệnh, cái con thạch sùng đuôi cong, bốn chân dang rộng đó cứ mỗi ngày đêm như mọc thêm móng dài vuốt sắc, như quẫy lộn, như rúc đầu nhe răng mà ngoạm mà cắn mà đâm sâu bám chặt, xoá đi không dứt ra khỏi đầu óc, tâm trí quan Thái bảo.
- Chẳng lẽ… yêu quái lại còn bày đặt thế kia để làm rối loạn tâm trí ta?… - Lý Trác cắn răng lẩm bẩm trong miệng.
- Quan Thái bảo… đã cho quân đến động Trầm lôi mụ sư trụ trì về đây chưa?
Tiếng Lệ Thiên Hoàng hậu riết dóng kề bên khiến Lý Trác giật bắn người. Quan Thái bảo ấp úng:
- Dạ bẩm Hoàng hậu… Đã… có ạ!
- Giải mụ đó tới đây. Không lẽ hoàng triều ta chịu bó tay trước lũ yêu nữ này?
- Dạ…! - Thái bảo Lý Trác hổn hển - Tâu Hoàng hậu… Để hạ thần…
Lệ Thiên Hoàng hậu nhìn Lý Trác ngạc nhiên.
Lý Trác:
- … Để… Để hạ thần… hạ thần muốn hỏi… hỏi con yêu nữ này mấy câu… Có thể làm nó tỉnh ngộ… mà rời xa… hoàng thượng…!
Rồi không đợi được Hoàng hậu gật đầu, Lý Trác lẩy bẩy đứng dậy, lẩy bẩy bước tới gần cọc trói cung nữ Ngạn La.
Ngạn La vẫn gục đầu ngất lịm đi sau lằn roi độc địa của pháp sư.
Lý Trác bước tới, dừng lại, trân trân nhìn vào khuôn mặt người cung nữ. Lý Trác muốn đưa tay lật khuôn mặt đó lên để nhìn cho rõ hơn, nhưng lại lúng túng. Đằng sau lưng, chung quanh đang có bao nhiêu con mắt dõi nhìn theo mỗi bước đi, mỗi cử chỉ của ông. Thái bảo đứng thở không ra hơi. Rồi bỗng nhiên quay về phía pháp sư, phất tay, giọng rít lên tức tối độc ác mà cũng thống khổ, đau đớn:
- Đánh!
Được lời, pháp sư lấy vạt áo lau mồ hôi tứa đẫm trên trán, nghiến răng vung roi.
Chợt một tiếng gầm rền vang như sấm từ long sàng phía sau màn lụa đỏ.
Đức vua hoá hổ như chợt tỉnh, thoát ra khỏi cơn mê tăm tối.
Vua hoá hổ xé tan bức màn, nhảy ra ngoài. Những đoạn dây trói đứt tung văng lả tả. Vua hoá hổ nhìn sững Ngạn La loã lồ đang ngất xỉu trước mặt Lý Trác.
Sững lặng trong giây lát, vua hoá hổ lại gầm lên một tiếng, nghe như tiếng khóc. Rồi lao vút tới, hai tay lông lá vồ lấy Thái bảo Lý Trác.
Lý Trác cúi người xuống định tránh những vuốt sắc nhọn. Nhưng không kịp. Không thoát. Lý Trác giẫy dụa trong tay Thần Tông. Một tiếng thét đau đớn xé ra. Lý Trác rũ xuống. Khắp mặt Lý Trác đầm đìa máu đỏ. Bên con ngươi mắt phải đã bị móng hổ sắc bật ra khỏi tròng.
Khắp chung quanh đàn lễ lặng ngắt khiếp hãi.
Vang lên tiếng trống điểm và tiếng bước chân người tới. Lũ lính thị vệ đi bắt sư bà động Trầm vừa lôi xềnh xệch sư bà đến trước đàn lễ trừ tà.
Mắt sư bà chảy tràn đôi dòng lệ. Hai tay bị trói chặt sau lưng, sư bà ngước lên trời:
- Nam mô Quán thế âm Bồ tát cứu khổ cứu nạn. Người đi đâu mà để chó lợn giầy xéo long môn, hại kẻ vô tội? Xin hãy ra tay cứu vớt…!
Mọi người lại càng sững sờ.
Nhưng thật bất ngờ, vua hổ Thần Tông bỗng phục xuống, lết bốn chân đến trước mặt sư bà động Trầm. Đức vua phủ phục dưới chân sư bà, kêu lên như tiếng hổ khóc:
- Sư bà ơi… xin hãy tìm đường cứu ta!
Vua ngã vật xuống, nằm im thin thít trên sân cung điện.
--------------------------------