← Quay lại trang sách

LỬA

Tháng Mười. Mậu Ngọ. Thiệu Minh năm thứ nhất 1.

Đảo Âm hồn.

Chiếc lầu gỗ tám mái trang điểm bằng những xơ tre nhuộm nửa đen nửa trắng mang hình âm dương lại nghễu nghện nhô cao trên đảo, giữa hồ.

Những cặp công trĩ, những cặp uyên ương bị buộc vào nhau cất tiếng kêu thảm thiết chảy nhão trời xanh.

Trên chóp lầu, khúc gỗ gạo tạc hình một thiếu phụ vẫn xõa tóc dướn người với tay lên trời cao hắt ra ánh trắng nhờ nhợt tang khốc.

Nối chiếc lầu với bờ bên kia hồ lại vẫn là con đường sạn đạo hình xoáy ốc kết bằng gỗ đỏ máu. Những bậc thềm bằng đá trắng chạy ngược lên đỉnh đài cao. Chiếc lọng vàng che bằng riềm lụa tía vẫn phấp phới trong gió, như một ngày cách đây mười năm.

Vua Anh Tông ngồi dưới lọng, trên kiệu rồng, đầu đội vương miện, không ngớt ỉ eo quấy khóc vòi vĩnh. Hoàng Thái hậu, cách đây vài ngày đang là Cảm Thánh phu nhân họ Lê, ngồi phụ chính bên ngai vàng. Thỉnh thoảng Thái hậu lại cất tiếng dỗ dành Vua, gương mặt không giấu nổi vẻ sung sướng thỏa mãn.

Từ sau ngay "vụ án văn tự" ở đoạn đầu đài, Vua Thần Tông được đưa về điện Vĩnh Quang. Vua suốt ngày nằm thiêm thiếp mê mệt. Giờ Tuất đêm hai mươi lăm tháng chín, nhìn thấy gương mặt không tuổi của sư bà động Trầm chập chờn phía trước, liền chạy đuổi theo, luôn miệng gọi: "Nhuệ Anh, chờ ta với...!". Gương mặt mang một dòng lệ đỏ, trôi dạt trong không trung. Vua đưa tay với, chân vấp phải long sàng, ngã vập về phía trước, miệng hộc ra một vốc máu màu vàng. Thất sắc nhìn vốc máu, rỏ vài giọt nước mắt xót nuối. Xuân xanh hai mươi ba tuổi!

Lát sau, truyền cung nữ Ngạn La đỡ dậy, ngồi ngay ngắn trên long sàng, lệnh gọi Thái tử Thiên Lộc, Tham tri chính sự Từ Văn Thông vào để truyền thảo di chiếu. Cứ thế lúc tỉnh lúc mê, mãi không thấy Thái tử với quan Tham tri.

Cho đến lúc hơi thở Vua chỉ còn thoi thóp thì Từ Văn Thông mới hớt hải vào cung. Lại thêm ba phu nhân Cảm Thánh, Nhật Phụng, Nhật Thánh. Không có Thái tử Thiên Lộc.

Đôi con ngươi đã gần đứng tròng của Thần Tông bỗng sinh động trở lại. Gượng hết tàn lực, hỏi:

- Thái tử?

Từ Văn Thông khúm núm vừa tâu vừa đưa mắt nhìn phu nhân Cảm Thánh:

- Tâu Hoàng thượng... Thái tử đang ngủ ở cung Long Đức. Gọi không dậy!

Thần Tông vật vã thở dài.

Ba phu nhân nhất loạt bám lấy long sàng cất tiếng khóc, đập đầu lạy:

- Bọn thiếp trộm nghe đời xưa chọn con đích chứ không chọn con thứ. Thiên Lộc dẫu lớn, đã được lập làm Thái tử, nhưng chỉ là đứa con người thiếp yêu của Hoàng thượng. Như vậy nay mai Hoàng thượng theo các Tiên đế về trời thì ngôi báu liệu có đủ đức đủ uy trùm thiên hạ. Lại nữa, lúc đó người mẹ sẽ tiếm lấn... thì tính mạng lũ thiếp và đứa trẻ này biết tránh nơi đâu!...

Một đứa trẻ lên ba èo uột bọc trong chăn gấm được bế đến tận long sàng. Vua nhìn qua đứa bé, rồi đưa mắt nhìn bộ mặt đầy cơ mưu của Từ Văn Thông. Kề sát bên cạnh là vẻ mặt bừng bừng ham hố của ba phu nhân. Một lần nữa lại ứa nước mắt. Than:

- Ta lại lỡ nốt kiếp này!

Rồi, thều thào đọc cho Từ Văn Thông viết di chiếu:

-... Phong hoàng tử Thiên Tộ làm Minh Đạo Vương. Lập Hoàng Thái tử Thiên Lộc nối nghiệp của trẫm...

Từ Văn Thông múa bút lông, làm bộ uống từng lời của đức Vua truyền dụ.

Trước đó hơn một tháng, sau lễ hội liên hoa cầu mưa trên hồ Dâm Đàm về, thấy sức Vua yếu dần, Cảm Thánh phu nhân đã mang tất cả vàng ngọc dành dụm từ ngày vào cung đút lót cho Từ Văn Thông, cậy rằng hễ Vua gọi thảo chiếu thì đưa tên Thiên Tộ thay vào Thiên Lộc. Từ Văn Thông nói:

- Đạo làm tôi, phải suốt đời bày tỏ lòng ái quốc trung quân, dẫu thây phơi ngoài nội cỏ, xác bọc trong da ngựa, cũng không được suy suyển lòng trung. Nay phu nhân nói thế, quả phu nhân khinh dễ kẻ thuộc hạ này lắm thay! Vả, không thể lập Thiên Tộ, vì trước đã lập Thiên Lộc làm Hoàng Thái tử. Việc đó vừa phải đạo, vừa thuận lẽ trời. Nếu làm sai, e thiên hạ sẽ chê bai muôn đời...!

Cảm Thánh phu nhân nghe mà không mảy may lo lắng, biết Thông vừa tham vừa có nhiều mánh khóe. Bèn một tay nắm lấy vạt áo thụng của Thông, một tay thả vào miệng Thông một viên bảo ngọc lớn, rồi nâng cằm khép miệng Thông lại:

- Vẫn biết quan Tham tri là người nghĩa khí, trung quân. Nhưng phiền ngài để cái lòng trung quân đó cho Vua Thiên Tộ - con trai tôi. Lúc đó, ngài lo gì chẳng được hưởng bổng lộc của một nửa thiên hạ...

Từ Văn Thông nghe rậm rật khi những ngón tay thuôn dài nõn nà thơm ngát lướt qua mặt. Ắng lặng một lát, Thông mới cất tiếng được:

- Nhưng... e hai phu nhân Nhật Phụng, Nhật Thánh chẳng ưng thuận...

Tiếng cười của Cảm Thánh phu nhân cất lên:

- Quan Tham tri chớ cả lo. Ta đã nắm hai con mụ tuyệt tự đó trong lòng bàn tay!

Những ngón tay thơm ngát lại đập nhẹ lên má quan Tham tri.

Vì thế lúc này, ngọn bút lông của Thông thoắt lia trong nháy mắt:

"... Hoàng tử Thiên Tộ tuy tuổi còn thơ ấu, nhưng là con đích, thiên hạ đều biết, nên cho nối nghiệp của Trẫm, còn Thái tử Thiên Lộc thì phong làm Minh Đạo Vương..."

Di chiếu lập xong, giơ cao trước mặt Thần Tông. Vua vẫn còn đủ sức trông thấy chuyện đánh tráo mà không làm gì được, nấc lên một tiếng, lại thổ ra một bụm máu vàng, rồi tắt thở.

Lúc đó là cuối giờ Dần. Tảng sáng ngày hai mươi sáu tháng chín.

° ° °

Ngày mồng một tháng mười, Thiên Tộ lên ngôi trước linh cữu.

Thái bảo Khu mật sứ Lý Trác lẩy bẩy khi nghe đọc chiếu. Đấm tay vào ngực mà kêu thầm trong cổ họng:

- Trời đất quỷ thần. Xót cho công khuyển mã của ta với giang sơn nhà Lý...!

Các lão thần như Nhập nội thị lang trung Ngụy Quốc Bảo, Gián nghị đại phu Lưu Vũ Nhĩ, Điện tiền chỉ huy sứ Vũ Đái, phò mã lang Dương Tự Minh... biết chuyện gian lận tầy trời mà đành ngậm tăm. Bởi bên cạnh Lê Thái hậu không chỉ có Tham tri chính sự Từ Văn Thông quyền biến mưu mẹo, mà còn có đông đàn dài lũ các quan trong triều, lâu nay nhân lúc Thần Tông lơ là việc nước mà thả sức đục nước béo cò hà hiếp dân lành, vơ vét của cải trong thiên hạ, tội dù lớn đến đâu cũng được bao che dưới ống tay áo của Lê Thái hậu. Chưa kể còn có Đỗ Anh Vũ, một dũng tướng nhiều công trạng, lâu nay là người tình của Thái hậu, nay lại vừa được thăng chức Cung điện lệnh nội ngoại sự ngày đêm ra vào cung cấm...

Cũng ngày Thiên Tộ lên ngôi, Lê Thái hậu thay Vua xuống chiếu. Mẹ của cữu Hoàng Thái tử Thiên Lộc, cung nhân Ngạn La cùng hai mươi bảy cung nữ khác lập tức lên giàn thiêu để được trọn nghĩa trọn đạo với Đấng Tiên vương.

Mười hai chiếc cộc gỗ thông cùng đoàn cờ xí võng lọng lại rực vàng đường lên Na Ngạn, nghiến nát những ngọn cỏ còn ngoan cường cưỡng lại cái lạnh đầu đông se sắt.

Chiếc xe khổng lồ chở hai mươi chín người kết đầy những đóa mẫu đơn màu đen tang tóc do những nữ nô lệ người Chân Lạp mình trần, vú cứng nhọn như búp đa kéo, đi dật dờ như những hồn ma.

Trên đài cao, Lê Thái hậu gật đầu hài lòng khi nhìn thấy tướng quân Đỗ Anh Vũ vừa đi một lượt quanh đảo Âm Hồn để đích thân củ soát mọi việc đâu vào đấy, bảo đảm không một kẻ nào trong đám cung nữ sắp lên giàn thiêu kia có thể thoát chết. Bên cạnh Thài hậu là Tham tri chính sự Từ Văn Thông. Áo thụng nhất phẩm màu lam thêu chỉ bạc, mặt trắng râu thưa, cặp mắt nhỏ chỉ quen nhìn ngang lúc này không giấu được vẻ đắc ý.

Thái bảo Lý Trác ngồi sau Từ Văn Thông. Khuôn mặt nhăn nhúm như vỏ trái bưởi héo, bên lông mày bạc rủ xuống che con mắt độc nhãn. Từ lúc nghe đọc chiếu của đức Tiên hoàng, sau cơn choáng, Lý Trác đã hiểu. Bây giờ là thời vận của những kẻ như Đỗ Anh Vũ, Từ Văn Thông. Còn mình, giữ sao vẹn toàn được thân phận lúc về già là điều may mắn.

Lý Trác nhìn lên giàn thiêu, nhớ lại chuyện hơn mười năm trước. Chuyện xưa chuyện nay, trước mắt kia, cứ mờ mờ nhân ảnh. Tưởng chừng như tất cả đều là việc là chuyện của một cuộc đời nào khác, một kiếp người nào khác lờ lững trôi qua. Lý Trác đưa mắt tìm bóng dáng cung nữ Ngạn La ở cuối hàng. Vẫn là một cô bé mười ba tuổi, hoang dại, mê hoặc như ngày nào. Chỉ có Lý Trác và đám triều thần văn võ mũ cao áo dài ngối quanh đây, những kẻ một tay cùng nhau nâng chén rượu chúc một tay sẵn sàng đẩy nhau vào vòng đao lửa là mỗi ngày mỗi già lẫn, tàn lụi đi... Lý Trác cảm thấy nhoi nhói trong lồng ngực mà không khỏi mừng thầm vì cuối cùng, con yêu nữ Ngạn La - người lẽ ra phải chết về tay ông ta mười năm trước, nay rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi sự trừng trị của lưỡi lửa.

° ° °

Giờ chết.

Sau một hồi tụng niệm, đại sư khoác cà sa màu vàng hai tay nâng chiếc dùi chuông lên Lê Thái hậu.

Trên môi Lê Thái hậu nở một nụ cười. Những kẻ ngày xưa được Vua yêu chiều, nay sẽ đến lượt phải quằn quại trong lưỡi lửa giàn thiêu.

Lê Thái hậu nhìn chằm chằm vào mặt cung nữ Ngạn La. Đắc ý trước một nhan sắc có thể làm xiêu lòng đến cả Diêm Vương sắp bị tận diệt. Mặt nàng tái nhợt. Dải khăn đen tang tóc buộc mái tóc xõa tung dài đến tận gót chân, áo tía lụa hồng cung nữ lớp lớp bó chặt vóc người mảnh vả dẻo như liễu... Đôi mắt hoang dại huyền hoặc tỏa ra những lần chớp sáng thôi miên tất cả những người đàn ông... Đỗ Anh Vũ đã nhiều lần can ngăn Thái hậu đừng thiêu chết Ngạn La, vì nàng đã được đức Thần Tông miễn trừ khỏi cái chết cách đây mười năm, âu cũng là ý Trời Phật. Nhưng Thái hậu là người sắc sảo, ngoài mối hận thù Ngạn La vì nàng được Vua yêu, còn biết thâm tâm Đỗ Anh Vũ mê đắm nàng từ lâu. Lửa được đổ thêm dầu, Thái hậu buộc cho nàng tội dùng bùa phép mê hoặc hãm hại đức Vua trên đảo liên hoa ở hồ Dâm Đàm, cần phải thiêu chết để trừ hậu họa.

Thái hậu hăm hở cầm lấy dùi chuông, thẳng tay giáng lên một hồi chín tiếng.

Lập tức, lũ đao phủ áo choàng đen bước tới, nhanh tay xốc những cung nữ tội nghiệp gần như đã chết vì khiếp sợ ra khỏi chiếc xe kết hoa mẫu đơn, lần lượt phủ lên mình họ những chiếc áo choàng đỏ tía. Quan thủ lễ cầm dao run rầy cắt cổ đôi uyên ương. Tia máu đỏ lay lắt phun vào bồn ngọc. Quan thủ lễ lần lượt vạch từng hình tam giác máu lên trán mỗi cung nữ. Khi vạch đến trán phi tần thân sinh Minh Đạo Vương Thiên Lộc và cung nữ Ngạn La, hai người mà Thái hậu đã lệnh cho phải đưa lên giàn thiêu cuối cùng để họ phải bị tra tấn vì chứng kiến cảnh quằn quại đau đớn của các cung nữ khác, những ngón tay quan thủ lễ run lên, đường máu trên trán họ ngoằn ngoèo biến dạng. Quan thủ lễ đánh rơi bồn ngọc, ôm mặt khóc.

Tướng quân Đỗ Anh Vũ hất hàm "Dọn hắn đi!". Lập tức, hai tên thị vệ lực lưỡng nắm lấy áo thủ lễ lôi xềnh xệch đến chân giàn thiêu.

Những phiến gỗ thông tẩm dầu đã được chất lên dưới chân lầu thiêu tám mái. Gió lạnh từ phương Bắc dồn về vật vã thổi qua đầu những cung nữ xấu số.

Tân Hoàng đế ba tuổi đã thôi quấy khóc. Ngài ngự tròn xoe mắt, thích thú nhìn như xem một trò chơi lạ của lũ người lớn đang bày đặt ra làm vui cho Ngài. Phía sau, cách ngai của Hoàng đế khoảng hơn trượng, là Minh đạo vương Thiên Lộc. Hai cấm quân đứng hầu bên ghế, kỳ thực là để ghìm chặt hai tay Minh đạo vương. Bị buộc phải đến để chứng kiến mẹ lên giàn thiêu, Minh đạo vương quằn mình trong tay hai tên cấm quân, đôi mắt như không còn sinh khí.

Gã đao phủ lực lưỡng bước tới bên người cung nữ đầu tiên đã mềm rũ xuống, mắt trợn tròn ngây dại. Kéo lê người cung nữ trên sạn đạo, gã ném cái thân người mềm oặt đó vào lửa. Lửa lập tức bùng lên, nuốt chửng toàn thân người cung nữ đang quờ quạng tuyệt vọng trong lớp khói đen đặc.

Một tiếng thét xé ruột bật lên từ đài cao. Tiếng thét của Minh đạo vương Thiên Lộc.

Tiếng gào rú nguyền rủa bỗng vỡ tung ra từ rừng người dưới xa. Nhốn nháo hỗn loạn. Thái hậu khiếp đảm tái mặt. Đạo phủ cũng hoang mang chùn tay. Mãi đến lúc Cung điện lệnh trị nội ngoại sự Đỗ Anh Vũ đứng lên quắc mắt thị uy, đám đao phủ mới trấn tĩnh, tiếp tục công việc.

Bỗng đám đông lại nhốn nháo.

Thái hậu giật mình nhìn, thấy một cái bóng áo choàng đỏ đang đứng cuối hàng cung nữ, bỗng tách ra, lao vun vút trên đường sạn đạo đỏ như máu.

Gã đao phủ bị bất ngờ, kêu lên một tiếng hớt hải chạy theo.

Cung nữ Ngạn La!

Áo choàng của Ngạn La bay tung cùng mái tóc dài và dải khăn đen trong gió, như đôi cánh nâng tấm thân mảnh mai nhành liễu. Nàng đứng trên sạn đạo, quay nhìn về phía Lê Thái hậu và đám quan lại triều đình phía đài cao.

Thái hậu và các quan lại chung quanh sửng sốt đứng cả dậy. Đỗ Anh Vũ ngây người như phỗng, trợn mắt kinh ngạc nhìn nàng.

Khi nàng chỉ tay vào Thái hậu và đám quan quân đang vây quanh, đám đông lặng ngắt. Giọng nàng giữa tiếng kêu than thảm thiết của đám chim uyên ương đang bị buộc vào nhau trên đỉnh lều, nghe như sấm truyền:

- Lũ người độc ác. Mùi cháy khét của bốn mươi tám cung nữ bị thiêu chết theo Tiên vương Nhân Tông ngày Ất Dậu, tháng Chạp, Đinh Mùi vẫn chưa làm các người no chán ư?

Tiếng Ngạn La cất lên sang sảng từ trên sạn đạo.

Như bị lời nói thôi miên, mọi người kể cả Lê Thái hậu, ngơ ngẩn. Quả thực, trong hơi thở và trên đầu lưỡi mỗi người chợt thấy mùi khét lẹt của thịt người và vị tanh lợm của máu.

Có tiếng những oan hồn khe khẽ than van trên vòm trời Na Ngạn. Riu ríu trong gió, áng mây đổ ngang trời xập xọa mờ tỏ những bóng áo đỏ với mái tóc dựng ngược lên trời theo ngọn lửa cháy rần rật. Tiếng kêu khóc, tiếng nguyền rủa khản đặc ran ran cùng tiếng nức nở của những hồn ma.

Tóc gáy Lê Thái hậu và Lý Trác dựng ngược.

- Nói rằng để trọn đạo, xuống suối vàng hầu hạ Tiên vương... Nhưng bà Nguyên phi Ỷ Lan người khởi xướng ra cái man lệ này ở nước Nam thì không chết thiêu theo đức Thánh Tông mà ở lại nơi trần thế này để hưởng phú quí, phúc lộc...

- Câm họng! Con ác tặc! Tiên vương ta và Ỷ Lan Linh Nhân Thái hậu là thần, là hiện thân của đức Phật đại từ đại bi... Đao phủ đâu... Hãy cắt lưỡi con này cho ta! - Lê Thái hậu chỉ tay vào Ngạn La, lồng lộn la hét.

Ngạn La mỉm cười giễu cợt:

- Lê Thái hậu, trước đây khi chưa có con trai, bà cũng thường run sợ khi nhắc tới giàn thiêu cung nữ. Trong cung này, chẳng ai không biết về cuộc đòi mạng ở cung Thượng Dương và những cơn điên ban đêm của Linh Nhân... Sắp đến lượt bà, Lê Thái hậu! Cung điện này không bao giờ thoát khỏi những cơn điên và các linh hồn xõa tóc đòi mạng.

- Đao phủ... Bọn bay chết cả rồi sao?

Gã đao phủ như giật mình chợt tỉnh, nghe lời thét của Thái hậu, cầm dao hốt hoảng chạy tới.

- Dừng lại! Bàn tay bẩn thỉu của các người không được đụng vào ta!

Đôi mắt đầy mãnh lực của Ngạn La chiếu thẳng vào mặt đao phủ, khiến gã chùn tay, dừng lại cách nàng nửa bước.

Ngạn La đưa cao hai tay vái lên trời:

- Lạy mẹ! Linh thiêng, xin hãy về đón con!

Nhanh như cắt, nàng giật con dao sắc lẻm trong tay đao phủ, rạch một nhát dài từ ngực xuống tới ngang lưng.

Mảnh áo choàng đỏ xẻ đôi, rơi xuống chân nàng. Áo tía xiêm hồng cung nữ... tất cả đều bị rạch đứt, rơi đổ đống xuống chân nàng. Chỉ còn chiếc dây chuyền bạc có mặt đá cẩm thạch xanh là không bị rạch đứt, vẫn đung đưa trên ngực. Lưỡi dao đã bị chiếc dây chuyền cản lại, ngực nàng chỉ bị một vết rạch rớm máu.

Thái bảo khu mật sứ Lý Trác bỗng đứng hẳn dậy. Ngài nhìn chằm chằm vào chiếc dây chuyền đang run rẩy trên ngực Ngạn La, miệng há rộng như vừa bị trúng gió.

"Sao giống chiếc dây chuyền kỷ vật của mẹ ta. Ta đã tặng một người. Nay sao nằm trên ngực con yêu nữ này?... Điều gì quái đản ở đây?".

Lý Trác nín thở, bước lên mấy bước, cố nhìn cho rõ.

Chiếc dây chuyền bạc quá mộc mạc để làm đồ trang sức của một cung nữ. Màu bạc cũ đã xỉn màu. Duy có mặt đá cẩm thạch xanh thì vẫn sáng. Một đường vân đỏ tía như máu nổi rõ. Giữa mặt đá có khắc chữ "Phật".

"Chiếc dây chuyền của mẹ ta...!".

Nhà ân nhân... Thư phòng... Bát cơm xiếu mẫu. Người con gái trao thân cho kẻ học trò đêm trước ngày chàng cắp lều chõng vào khảo thí chốn tam trường... Chiếc dây chuyền này đã từ trên cổ chàng, cùng những lời thế nguyền trăm năm kết tóc, ngọt ngào theo bàn tay sang ngự trên ngực người con gái của ân nhân...

Lý Trác bước tới.

Dưới bầu vú của người con gái mà quan Thái bảo Khu mật sứ vẫn gọi là yêu quái, bao nhiêu lần muốn giết bỏ, nổi rõ hình một con thạch sùng nhỏ xíu màu tím đang giang rộng bốn chân.

Trên bầu vú của người xưa, cũng một con thạch sùng như vậy. Bao năm nay, dù cố tình không nghĩ đến, nhưng những móng vuốt của con thạch sùng vẫn ngày đêm bấu chặt vào tim Lý Trác, nhất là từ ngày ông ta biết mình không thể có con.

Con thạch sùng oan nghiệt này. Chiếc vòng đá truyền kiếp này, không thể lẫn vào đâu trên đời.

Lý Trác sụm xuống trước mặt Ngạn La, đưa tay về phía con dao trên tay nàng, không cất nổi một lời.

Ngạn La không nhìn thấy Lý Trác. Như cách một đứa trẻ bày tỏ sự khinh miệt, nàng nhổ nước bọt vào đám xiêm áo cung nữ, nước bọt văng cả vào mặt Lý Trác. Nàng vươn cao người trên sạn đạo. Thân mình tuyệt mỹ của nàng in lồng lộng trên nền trời rực đỏ khói lửa và đặc sệt mùi khét của thịt người.

- Mẹ! Đón con đi! Mau đưa con đi khỏi đám bẩn thỉu này.

Nàng kêu lên lần thứ hai. Tiếng kêu tắc nghẹn giữa chừng, khi lưỡi dao từ trong tay nàng vung lên, đâm trúng tim.

Lê Thái hậu và đám quần thần còn kịp thấy rất rõ gương mặt của đức Vua Nhân Tông, đức Vua Thần Tông nhạt nhòa, biến dạng trong chiếc rốn đỏ như màu chu sa của Ngạn La.

- Con ta!

Lý Trác rú lên, mắt đảo tròng.

Trước mắt Lý Trác, mờ mờ hình một thiếu phụ trẻ, đẹp dịu dàng nhẫn nhục, dưới bầu vú có một con thạch sùng nhỏ xíu màu tím, tay bê một bát cơm xiếu mẫu. Lý Trác bỗng thấy bụng cồn cào đói như sắp chết. Ông ta đưa tay van vĩ về phía thiếu phụ. Thiếu phụ không ngoái nhìn, hắt bát cơm vào mặt Lý Trác. Rồi lướt tới bên Ngạn La, nức nở: "Con ta!". Thiếu phụ cầm con dao trong tay Ngạn La, rạch mở rộng cái bụng nuột nà, đón gọn thi thể của Ngạn La vào. Bụng liền lại như cũ, thiếu phụ bay lên trời.

Trên đài cao, Lê Thái hậu và đám quần thần kinh hoàng. Muốn lệnh cho đao phủ mà không ai cấy nổi một tiếng.

Chỉ còn nhìn thấy dải khăn đen chít ngang của Ngạn La tuột khỏi mái tóc nàng vụt bay lên khỏi biển lửa, xòe rộng trong bầu trời trên giàn thiêu như một cánh chim oan nghiệt.

Khắp vùng Na Ngạn vang dội tiếng khóc than, gào rú của các cung nữ và biết bao nhiêu thân nhân của họ lại như hơn mười năm trước, được triều đình đặc ân cho đến đây để tận mắt nhìn những người thân thích ruột thịt của họ bước lên giàn thiêu.

"Con ta!".

Thái bảo Khu mật sứ Lý Trác khẽ nấc lên trong miệng nhưng đôi môi vẫn mím chặt, con mắt độc nhỡn vẫn mở trừng trừng. Hai bàn tay khô khỏng áp chặt lên ngực mà cảm thấy từng nhát từng nhát cái miệng và bốn móng sắc nhọn của con thạch sùng đen cấu xé trong tim.

Xen trong tiếng khóc than của đám dân đen cùng quẫn và tiếng nấc thầm nghẹn ngào của quan Thái bảo là tiếng cười khanh khách của Hoàng đế Anh Tông. Bàn tay nhỏ xíu quờ quờ vào khoảng không nồng nặc mùi khét của xương thịt người trong lửa đỏ. Vị vua ba tuổi tưởng trước mặt đang là một trò chơi lạ mới được Thái hậu và lũ triều thần chung quanh bày ra để làm vui.

° ° °

Cùng lúc đó, trong hang núi Phật tích, đám tăng lữ đệ tử của Đạo Hạnh đại sư đốt đuốc vào thăm nhục thân của Ngài. Nhục thân đại sư vẫn an nhiên trên bệ đá, dù khô đét nhưng vẫn sinh động lạ thường, như đang sống hiển hiện vậy. Đám đệ tử ngạc nhiên bảo nhau:

- Trước lúc viên tịch, thầy ta đã dặn rằng "... Nếu thấy thân ta hư hoại thì ta mới thật vào Niết Bàn...". Chẳng lẽ đến giờ này mà thầy ta vẫn còn lơ lửng ở cõi trầm luân này sao?

Tháng hai năm không một

Thánh hai năm không ba.

--------------------------------

1Năm 1138.