← Quay lại trang sách

HỒI II Tay ăn trộm kiếm

Thăng Long. Hai trăm năm thái bình thịnh trị nhà Lý đã biến Thăng Long thành một kinh đô huy hoàng và tráng lệ nhất phương nam. Đền đài lộng lẫy. Dinh thự nguy nga. Nhà cửa chen chúc. Công việc làm ăn phát đạt. Dân cư đông đúc khiến Thăng Long thành ra đất làm ăn béo bở của đám đầu trộm đuôi cướp.

Từ một tên ăn trộm, ăn cướp, chủ sòng bạc, chủ động hút thuốc phiện và kỷ viện đều chịu sự cai quản của một nhân vật có máu mặt trong giới giang hồ Đại Việt. Bại Hoại Thư Sinh. Lai lịch bất minh, trình độ vũ thuật không ai tường, Bại Hoại Thư Sinh nhập giang hồ và nổi danh liền bằng hành động ngoạn mục là đọ tài cùng đệ nhất kiếm thủ của giới giang hồ. Dĩ nhiên là hắn bại song dù bại hắn lại nổi danh nhanh hơn trăm ngàn người khác. Vị đệ nhất kiếm thủ thời bấy giờ là Vô Sư Kiếm, chưởng môn nhân của phái Cổ Loa phải đánh hơn trăm chiêu mới thắng được Bại Hoại Thư Sinh. Từ đó với công phu đặc dị hắn qua lại giang hồ không đối thủ. Hoàn cảnh đẩy đưa, nhân vật kiệt hiệt của phe hắc đạo trở thành chúa cướp thành Thăng Long.

Đêm tối mông lung. Gió thổi nhè nhẹ. Trời đã quá canh ba. Nhà nhà tắt đèn ngủ yên trừ một dinh thự đồ sộ còn thắp đèn sáng trưng. Đó là gia trang của Bại Hoại Thư Sinh nằm trong phường Vĩnh Xương.

Trên ngọn cây cổ thụ cao ngất một bóng đen đứng im lìm. Gió lắc lư cành cây song bóng của kẻ dạ hành vẫn bất động. Ánh mắt sáng ngời của y quan sát và ghi nhận địa hình địa vật. Từng bụi cây, khóm hoa, hòn non bộ, giả sơn đều lọt vào mắt của kẻ chuyên nghề đi đêm về sáng.

Đang đứng yên trên cành cây bóng đen nhẹ nhún chân. Tựa viên pháo thăng thiên thân hình y vọt thẳng lên trời. Từ trên khoảng không cao mấy trượng y xoay mình một cái khiến thân hình tựa chiếc lá vàng khô tà tà dạt xuống nóc nhà còn thắp đèn sáng trưng. Chân vừa chạm mái ngói, y ngồi thụp xuống thật nhanh đoạn dùng thuật xà hình bò về phía đầu song. Hai chân móc vào mái ngói, đầu lộn ngược xuống đất, thân hình treo lơ lửng trong không khí, y chăm chú nhìn vào gian đại sảnh thắp đèn sáng trưng.

Nhờ khoảng cách khá gần cộng thêm nhãn lực tinh tường, y thấy người ngồi đầu bàn là một tráng niên tuổi ngoài bốn mươi mặc y phục trắng. Còn người đối diện với người đàn ông trọng tuổi là một thanh niên tác độ hơn ba mươi mặc vũ phục màu đen. Hai người ngồi thù tạc chén chú chén anh xem có vẻ tương đắc lắm.

– Làn sóng sau đè làn sóng trước… Cổ nhân nói đúng lắm… Hà… hà… hà… Tài cao không đợi tuổi… Ðiều này đúng vào vị thế của Từ hiền đệ. Mới hơn ba mươi mà hiền đệ đã trở thành thủ lĩnh Diễn Châu. Chỉ cần mươi năm nữa thôi tiếng tăm của Từ tiểu đệ sẽ rền vang trong giang hồ…

– Bại huynh khen tặng quá lời. Tôi mà sánh với huynh khác nào đom đóm sánh với trăng rằm. Tài ba của tôi so với các cao thủ giang hồ chẳng thấm vào đâu…

Uống một hơi cạn chén rượu, Bại Hoại Thư Sinh cười ha hả:

– Ta nói thật chứ không phải tâng bốc hiền đệ đâu. Tre tàn thời măng mọc. Luật đào thải của tạo hóa không ai có thể trốn tránh được. Mười năm nữa ta ngoài năm chục sức lực hao mòn dần, trong khi Từ tiểu đệ ở vào thời khí lực sung mãn cộng thêm kinh nghiệm giao tranh dồi dào cho nên bản lĩnh phải cao thâm hơn…

Nhân vật mà Bại Hoại Thư Sinh gọi hiền đệ chính là Thất Bộ Quyền Từ Linh, thủ lĩnh đám đầu trộm đuôi cướp ở Diễn Châu. Họ Từ, so về danh vọng và thế lực không bằng Bại Hoại Thư Sinh, nhưng cũng là cao thủ nổi tiếng khắp miền nam Ðại Việt nhờ công phu Thất Bộ Quyền độc bộ giang hồ.

– Bại huynh trấn tại đế đô chắc phải nghe biết nhiều chuyện hay lạ trong giang hồ?

Thong thả châm thêm rượu vào chén cho Từ Linh Bại Hoại Thư Sinh chầm chậm lên tiếng:

– Cũng có chút chuyện lạ. Hiền đệ đâu có lạ gì Náo Giang Long phải không?

Nhấp ngụm rượu Thất Bộ Quyền Từ Linh cười cười:

– Tôi có dịp gặp hắn một lần. Giang hồ đồn hắn luyện được thuật xử kiếm tuyệt luân nhưng tôi chưa thấy…

Bại Hoại Thư Sinh gật đầu:

– So về kiếm thuật Náo Giang Long không kém ta chút nào. Còn về thế lực hắn mạnh hơn ta chút đỉnh. Nếu đánh nhau ta chưa chắc thắng được hắn…

Ðặt chén rượu xuống bàn Từ Linh nói nhanh:

– Huynh nói thực ư… Tôi tưởng…

Thong thả nhấp ngụm rượu Bại Hoại Thư Sinh hắng giọng:

– Hiện nay trong giang hồ có hơn trăm kiếm thủ với tài bộ cao thấp bất đồng. Tuy nhiên chỉ có chừng chục người bản lĩnh cao thâm nhất là Vô Sư Kiếm, Nguyễn Tam Sơn, Náo Giang Long và ta…

Ngừng lại giây lát, Bại Hoại Thư Sinh chép miệng nói:

– Ðã một lần giao đấu với Vô Sư Kiếm cách đây mười năm ta nghĩ có thể thắng ông ta…

– Thắng ông ta…

Thất Bộ Quyền Từ Linh buột miệng kêu lên như có vẻ hoài nghi về lời nói của Bại Hoại Thư Sinh. Vị thủ lĩnh hắc đạo Thăng Long chầm chậm gật đầu:

– Ta có hai điều tiện lợi để có thể thắng Vô Sư Kiếm. Thứ nhất là tuổi tác và thứ nhì là vũ khí. Năm năm qua ta cố gắng khổ luyện kiếm thuật, hồi tưởng lại cuộc đấu kiếm với ông ta ngày xưa và tìm ra khuyết điểm của mình. Bây giờ nếu tái đấu ông ta phải đánh hơn ba trăm chiêu mới thắng được ta…

Thất Bộ Quyền Từ Linh gật gù mỉm cười:

– Tôi hiểu ý của huynh rồi… Vô Sư Kiếm già yếu, khí lực hao mòn, gân chùng cốt mỏi nên không thể kéo dài cuộc đấu. Huynh chỉ cần phòng thủ chờ lúc ông ta mệt xuất toàn lực tấn công tất sẽ thắng ông ta…

Bại Hoại Thư Sinh cười ực ngụm rượu:

– Riêng về phần Náo Giang Long hơi khác. Hắn ba mươi lăm tuổi. Ðây là thời sung mãn nhất của người luyện võ. Hắn giao tranh hàng trăm trận nên kinh nghiệm không kém gì ta, ngoài ra hắn còn hơn ta ở chỗ có báu kiếm. Nếu hai đối thủ đồng tài sức thời vũ khí sẽ là yếu tố quyết định thắng hay bại. Ta nghe đồn hắn có thanh huyết kiếm hay long kiếm cực kỳ sắc bén có thể xẻ đá chặt sắt một cách dễ dàng. Ta cũng có kiếm báu song không bằng thanh long kiếm của hắn…

Hớp ngụm rượu Từ Linh cười nói đùa:

– Huynh nghiên cứu hắn kỷ lắm…

Bại Hoại Thư Sinh cười ha hả:

– Có gì đâu… Chẳng qua ta có mục đích riêng nên tìm tòi về Náo Giang Long…

Nhìn Thất Bộ Quyền Từ Linh như đắn đo cân nhắc xong vị thủ lĩnh hắc đạo thành Thăng Long từ từ thốt:

– Hiền đệ với ta tình thân như thủ túc nên ta mới cho biết điều này. Ta đã âm thầm chuẩn bị một kế hoạch để lên làm thủ lĩnh phe hắc đạo…

Thất Bộ Quyền Từ Linh bật cười ha hả như thích thú điều gì. Riêng bóng đen đang treo mình tòn ten cũng gật gù mỉm cười rồi im lìm lắng nghe tiếp câu chuyện trong đại sảnh

– Thủ lĩnh phe hắc đạo… ha… ha… Từ lâu tôi vốn ngưỡng mộ huynh nay lại càng thêm kính phục hơn vì được huynh cho biết hùng tâm đại chí của mình. Làm trai sinh ở trên đời phải có chí lớn…

Bại Hoại Thư Sinh cười uống cạn chén rượu đầy. Có lẽ hắn thích thú về lời khen tặng của Từ Linh.

– Sở dĩ ta mời hiền đệ ra Thăng Long cũng vì chuyện đó. Ta muốn nhờ hiền đệ giúp một tay trong việc trở thành thủ lĩnh phe hắc đạo…

– Gì chứ chuyện đó tôi sẵn sàng. Ơn huynh giúp tôi ngồi vào chiếc ghế thủ lĩnh Diễn Châu tôi vẫn canh cánh bên lòng cho nên nay được dịp giúp huynh tôi rất vui mừng. Chừng nào huynh định làm?

Trầm ngâm thật lâu Bại Hoại Thư Sinh hắng giọng:

– Ta đã chuẩn bị từ lâu rồi. Bây giờ là lúc ta bắt đầu hành động. Chuyện đầu tiên là loại trừ Náo Giang Long…

– Loại trừ Náo Giang Long…

Thất Bộ Quyền Từ Linh kêu lên với vẻ kinh ngạc. Bại Hoại Thư Sinh nghiêm giọng:

– Phải… Loại trừ Náo Giang Long là bước đầu trong công cuộc gồm thu phe hắc đạo. Náo Giang Long là kẻ có thế lực mạnh nhất giang hồ hiện nay. Hắn có năm nghìn thủ hạ và cai quản vô số cơ sở kiếm ra tiền. Nguyên vùng sông nước mênh mông đều thuộc quyền quản xuất của hắn. Sau đoàn do thám Thăng Long, Náo Giang Long là kẻ có tiền bạc và thủ hạ đông đảo nhất trong giang hồ. Loại bỏ được Náo Giang Long là ta đã đi được nửa đường trong việc trở thành thủ lĩnh phe hắc đạo…

– Làm thế nào huynh loại trừ được Náo Giang Long?

Thân rót rượu vào chén cho Từ Linh, Bại Hoại Thư Sinh cười nhẹ:

– Kế hoạch thời ta và thủ hạ thân tín đã có sẵn chỉ còn một trở ngại duy nhất là làm sao hạ sát được Náo Giang Long. Bản lĩnh của hắn với ta xuýt xoát nhau. Ta chỉ kém hắn ở kiếm báu…

– Huynh cần có một thanh báu kiếm…

Bại Hoại Thư Sinh cười gật gù:

– Hiền đệ nói đúng… Ðó cũng là lý do ta mời hiền đệ ra Thăng Long…

– Huynh định nhờ tôi tìm cho huynh một thanh kiếm báu…

Thong thả nhấp ngụm rượu vị thủ lĩnh hắc đạo thành Thăng Long chép miệng:

– Không phải tìm mà chiếm đoạt bởi vì việc này không phải dễ dàng. Ðể ta nói đầu đuôi câu chuyện cho hiền đệ biết. Cách đây mấy hôm thủ hạ ta lượm được tin sốt dẻo. Giang hồ nước ta vừa xuất hiện một nhân vật kỳ lạ là gã thư sinh bán kiếm tên Lãng Thư Sinh. Y mang trong mình một bộ kiếm báu hãn hữu thế gian. Ðó là thiết huyền kiếm…

Thất Bộ Quyền Từ Linh buột miệng la lớn:

– Thiết huyền kiếm… Ái chà… Làm sao một gã thư sinh trói gà không chặt lại có được thanh kiếm quí…

Tợp ngụm rượu, Bại Hoại Thư Sinh nhẹ lắc đầu:

– Hiền đệ lầm rồi… Lãng Thư Sinh không phải là tên học trò trói gà không chặt mà trình độ vũ thuật của y thuộc vào hàng cao thủ thượng đẳng giang hồ. Y xuất hiện trong cuộc tranh tuyển võ sĩ và đánh ngã vị võ sĩ vô địch toàn quốc bằng một chiêu. Ta lập lại một chiêu thôi. Không ai biết y thụ nghiệp từ kỳ nhân dị sĩ nào. Riêng ta chỉ biết một điều là gã thư sinh bán kiếm này đang bị săn đuổi bởi đoàn do thám Thăng Long và Náo Giang Long…

Lắc đầu mấy lượt Thất Bộ Quyền Từ Linh nói:

– Không xong rồi huynh ơi… Có đoàn do thám nhúng tay vào…

– Hiền đệ đừng lo. Sở dĩ đoàn do thám truy lùng vì gã can tội phá rối cuộc tuyển lựa võ sĩ vô địch. Còn Náo Giang Long săn đuổi gã vì lòng tham muốn chiếm đoạt thanh kiếm báu. Ta nhờ hiền đệ đảm trách việc truy lùng tông tích gã thư sinh bán kiếm song báo cho ta biết…

– Huynh đã giao phó tôi xin tận lực tuy nhiên chim trời cá nước biết y ở đâu mà tìm. Làm sao tìm được một kẻ vô danh không biết diện mạo, không tường tông tích…

Bại Hoại Thư Sinh chầm chậm gật đầu. Nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, tay chúa tể đám đầu trộm đuôi cướp thành Thăng Long tươi cười thốt:

– Hiền đệ an tâm… Ðoàn do thám triều đình cộng thêm năm ngàn thủ hạ của Náo Giang Long và toàn thể thủ hạ của ta nhất định sẽ tìm ra Lãng Thư Sinh. Có tài thăng thiên độn thổ may ra y mới thoát được tay ta. Y lên trời ta cũng lên theo, còn y xuống địa ngục ta cũng mò theo để chiếm cho bằng được thanh kiếm thiết huyền…

Thất Bộ Quyền Từ Linh cười tỏ vẻ an tâm. Uống cạn chén rượu hắn nói nhanh:

– Tôi nghe đồn huynh có thanh kiếm cực kỳ sắc bén, chém sắt như chém chuối…

Cười ha hả một cách thích thú, Bại Hoại Thư Sinh tợp ngụm rượu:

– Cũng do tình cờ và may mắn ta mới mua được thanh ngọc kiếm quí báu này. Ðể ta lấy cho hiền đệ xem…

Bước tới bức tranh lớn treo trên tường Bại Hoại Thư Sinh sờ soạng giây lát. Bức tranh bỗng nứt ra làm đôi bày một khung cửa vừa dài và hẹp. Bại Hoại Thư Sinh mang tới đặt lên bàn một thanh cổ kiếm. Vỏ kiếm không biết làm bằng thứ kim loại gì mà đen tuyền lại cẩn thêm những viên ngọc sáng lấp lánh dưới ánh bạch lạp.

– Quí lắm… Quí lắm…

Thất Bộ Quyền Từ Linh trầm trồ khen ngợi. Tay mân mê vỏ kiếm cũ kỷ, hắn nói với Bại Hoại Thư Sinh:

– Thanh kiếm của huynh quí lắm… Nội mấy viên ngọc cũng giá trị nhiều lắm rồi…

Rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, Bại Hoại Thư Sinh vuốt dài theo sóng kiếm đoạn chầm chậm thốt:

– Nhờ thanh kiếm này ta mới đủ sức giữ vững danh vị thủ lĩnh thành Thăng Long. Ðể ta thử cho hiền đệ thấy sự sắc bén của nó…

Bại Hoại Thư Sinh vung kiếm chém sả xuống góc bàn. Xoẹt tiếng khẽ… Thanh kiếm cắt gọn góc bàn một cách dễ dàng. Chiếc bàn này được đóng bằng gỗ ô mễ lâu năm cứng không thua gì sắt thép, thế mà lưỡi kiếm cắt ngọt lịm chứng tỏ thanh kiếm sắc bén vô cùng.

Tra kiếm vào vỏ đặt lên bàn, Bại Hoại Thư Sinh nâng chén rượu lên uống nhưng không biết nghĩ sao hắn lại đặt chén rượu xuống bàn. Liếc nhanh về phía đầu song tay chúa cướp thành Thăng Long chúm chiếm cười. Láy mắt ra hiệu cho Thất Bộ Quyền Từ Linh, hắn dùng ngón tay chấm rượu viết xuống mặt bàn hai chữ:

– Gian phi…

Từ Linh thì thầm:

– Ở đâu?

Bại Hoại Thư Sinh thấp giọng:

– Ðầu song… Hiền đệ ra cửa trước còn ta lên nóc nhà…

Từ Linh gật đầu. Bại Hoại Thư Sinh nạt nho nhỏ:

– Ði…

Âm vang tiếng ” đi ” chưa dứt thân ảnh của hai tên chúa cướp loáng động tợ điện chớp. Từ Linh vọt mình về phía cửa chính trong khi Bại Hoại Thư Sinh như mũi tên rời khỏi dây cung bay vọt thẳng lên nóc nhà.

Bùng… Gỗ ngói vỡ tung dưới đòn phách không chưởng của tay chúa tể hắc đạo. Nương theo lỗ hỏng hắn vọt lên nóc nhà đoạn xoay mình một vòng. Từ khóm cây bụi cỏ, hòn giả sơn, non bộ đều không lọt khỏi ánh mắt sắc sảo của tay chuyên môn trong nghề đi đêm về sáng. Tuy nhiên cảnh vật im lìm. Kẻ dạ hành biến mất không để lại tông tích.

Từ Linh hỏi lớn:

– Bại huynh thấy hắn không?

Bại Hoại Thư Sinh nhẹ lắc đầu:

– Lanh thật… Hắn là ai mà lanh tay lẹ mắt hơn mình…

Thất Bộ Quyền Từ Linh cười cười:

– Tên này gan to mật lớn thật. Dám vào nhà chúa cướp mà ăn trộm thời hắn phải là tay thứ dữ…

Hai chữ ăn trộm của Từ Linh khiến cho Bại Hoại Thư Sinh giật mình nói nhỏ:

– Không chừng ta trúng kế…

Dứt lời tay chúa cướp thành Thăng Long hấp tấp nhảy xuống đất. Vừa vào tới chỗ bàn ngồi uống rượu Từ Linh bật la thảng thốt:

– Thanh kiếm… Bại huynh… Thanh kiếm biến mất rồi…

Dù giàu công phu trầm tịnh, Bại Hoại Thư Sinh cũng phải biến đổi nét mặt khi thấy thanh báu kiếm của mình bị gian phi cuỗm mất. Nhặt tờ giấy trắng trên bàn hắn lẩm nhẩm đọc dòng chữ:

– Ngọc quí tặng mỹ nhân… Kiếm báu biếu anh hùng… Lãng Thư Sinh…

Giọng nói của tay chúa cướp rít qua kẻ răng cắn chặt:

– Giỏi… Giỏi thật… Lãng Thư Sinh… Ngươi giỏi thật… Tuy nhiên món nợ này ta sẽ tính cả vốn lẫn lời khi gặp ngươi…