HỒI III Gã Bịt Mặt Áo Vàng
Trời chiều bãng lãng bóng hoàng hôn. Dòng Lam Giang mênh mông bát ngát. Sóng bạc đầu bủa ì ầm. Mặt sông mờ mờ sương. Con thuyền nhỏ và dài ngược con nước ròng từ từ lên thượng nguồn. Trên thuyền đứng sừng sững một người mặc áo vàng. Nước chảy xiết song mỗi lần khách áo vàng quẩy tay chèo con thuyền lại rẽ sóng phăng phăng tiến tới. Hơi lơi tay chèo, khách im lặng thưởng thức cảnh hoàng hôn trên sông nước mênh mông. Đâu đó cất lên giọng ngâm đồng vọng lất lây theo gió, rền rền sông nước và ngàn cây nội cỏ.
– Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng xử nhân sầu…
Khách áo vàng chợt quẩy mạnh mái chèo. Con thuyền đổi hướng nhắm hữu ngạn rẽ sóng lướt tới. Chốc sau thoáng thấy một tòa nhà đồ sộ hiện mờ mờ trong bóng chiều ủ dột, y cao giọng cười:
– Lam Giang đại tửu lầu ở Nghệ An… hà… hà… Mình ghé vào kiếm vài vò rượu uống chơi…
Dứt lời khách nhấn mạnh tay chèo. Như được đẩy đi bằng sức lực vô hình, con thuyền vọt bay lên không rồi rơi xuống cách xa mấy trượng. Ầm… Nước bắn tung tóe. Khi thuyền còn cách bờ mấy trượng khách áo vàng vung tay ném mái chèo xa về phía trước đoạn tung mình lên không. Từ trên khoảng không cao ba trượng, y đá chân vào không khí lấy đà làm thân hình bay dạt đúng ngay chỗ mái chèo vừa rơi xuống. Điểm nhẹ chân vào mái chèo thân hình y lại bay lên cao rồi tà tà xuống sân thượng của tửu lầu Lam Giang.
Đang ngồi ăn uống thực khách chong mắt nhìn người khách lạ đột ngột xuất hiện. Thân hình cao gầy, mái tóc đen dài chấm vai, lưỡng quyền cao, khuôn mặt xương xương xạm nắng, toàn thân khách bó gọn trong bộ vũ phục màu vàng và phủ thêm chiếc áo choàng cũng màu vàng. Mảnh khăn bịt mặt màu vàng che kín mặt mày chỉ trừ ánh mắt long lanh sáng rực. Ngần thứ đó tạo cho người khách bịt mặt áo vàng một thần thái ngạo nghễ và thần bí.
Khẽ ôm quyền thi lễ cùng mọi người, hoàng y khách thong thả tiến về chiếc bàn đặt cạnh lan can. Đèn đuốc mờ mờ trên sông.
Biết khách áo vàng lạ mặt là nhân vật giang hồ nên thái độ của tên tửu bảo rất lễ độ và niềm nở:
– Kính chào đại hiệp… Đại hiệp muốn chi xin cho tiện nhân được hầu tiếp…
Hoàng y khách nhướng mày:
– Rượu… Ta nghe thiên hạ đồn Lam Giang lầu có nhiều thứ rượu ngon ngoại hạng. Vậy ngươi mang cho ta vài vò uống chơi…
– Thưa đại hiệp… Rượu ngon thời bổn lầu có nhiều thứ lắm song rất mắc tiền…
Hoàng y khách cười hực:
– Bao nhiêu tiền cũng được. Mười lạng bạc hay lạng vàng ta cũng trả. Nhưng nếu không phải là rượu ngon thời ngươi biết gì không…
Tên tửu bảo chưa kịp mở miệng, khách áo vàng bịt mặt trầm giọng nói xuống thật thấp song mọi người trong căn phòng đều nghe được:
– Ta đốt rụi Lam Giang lầu đấy…
Tên tửu bảo nín khe xuống dưới nhà trình tự sự với chưởng quầy. Lão chưởng quầy nhếch môi cười:
– Ngươi cứ việc đi lấy rượu còn phần tiếp khách để mặc ta…
Chuyện khách giang hồ tới nhậu nhẹt say sưa rồi hăm he đốt quán hay phá phách không lạ lùng gì lắm. Hơn mười năm làm chưởng quầy, lão từng chứng kiến nhiều cao thủ của giới giang hồ tới ăn uống say sưa rồi đánh nhau với nhân viên của Lam Giang tửu lầu.
Lão chưởng quầy thong thả bước lên sân thượng. Thoạt trông người khách bịt mặt áo vàng lão thừa hiểu khách phải thuộc tay thứ dữ trong giới giang hồ Đại Việt. Nếu không phải trang chủ một gia trang, chưởng môn một phái võ, khách phải là thủ lĩnh hùng cứ một phương.
Phần khách áo vàng nhìn chăm chú vào tráng niên đang thong thả tiến tới chỗ mình ngồi. Thoạt trông, lão chưởng quầy tương tự như một người bình thường ngoại trừ hai điểm đặc biệt là bước chân và ánh mắt. Thần thái ung dung tự tại, mục quang sáng rực, còn bước chân nhẹ mà êm, nhanh mà trầm ổn và vững vàng. Ngần thứ ấy tỏ cho hoàng y khách biết lão chưởng quầy là cao thủ nổi danh giang hồ.
Dừng trước mặt khách lạ, lão chưởng quầy ôm quyền thi lễ. Cách vòng tay bái tổ của lão khá kỳ lạ. Bàn tay mặt nắm lại thành quyền, bàn tay trái mở ra ôm lấy bàn tay phải đưa lên ngang mặt, lão nhếch môi cười:
– Đa Diện Quyền Trần Thất tôi là chưởng quầy của Lam Giang lầu. Hân hạnh được đón tiếp các hạ…
Khách lạ không tỏ thái độ nào khi nghe danh Đa Diện Quyền. Có thể y không biết hay cái danh mọn đó không hù được y. Vẫn ngồi yên trên ghế hoàng y khách nhếch môi:
– Hân hạnh…
Y buông gọn hai tiếng thôi. Tuy thầm bất mãn về thái độ ngạo mạn của khách, song Trần Thất vẫn tươi cười và nhã nhặn tiếp lời:
– Lam Giang lầu có đủ bốn món ăn chơi, nếu các hạ muốn thưởng thức xin theo chân tại hạ xuống tầng dưới khoảng khoát và yên tịnh hơn…
Cười ha hả hoàng y khách đứng lên:
– Thế ư… Ta mang theo gia tài hơn trăm vạn nay gặp dịp tưởng cũng nên tiêu pha cho thỏa thích…
Dĩ nhiên khách không thể nào thấy được nụ cười kín đáo của lão chưởng quầy khi vớ được con mồi béo bở. Trong trí não lão già chuyên môn lột tiền thiên hạ suy nghĩ cách thức để đưa con mồi vào bẫy. Chủ khách song song xuống tầng dưới. Căn phòng rộng và mát có khá nhiều tay đánh bạc đang ngồi. Lão chưởng quầy đưa hoàng y khách tới chiếc bàn lớn đặt chính giữa căn phòng.
Thân rót rượu vào chén cho khách, Trần Thất hỏi:
– Các hạ chắc từng đánh bạc?
Ực một hơi cạn chén rượu hoàng y khách lắc đầu:
– Chưa hề chơi lần nào song ta nghĩ cũng chẳng khó khăn gì lắm…
Dứt lời y nhấc lấy chén rượu đưa lên uống một hơi cạn sạch. Đa Diện Quyền mĩm cười khi nghe câu trả lời của khách. Bất cứ tay đánh bạc nào cũng đều nghĩ như hoàng y khách. Họ đâu biết rằng chủ sòng có đủ trăm phương nghìn cách để lột tiền tay chơi dù đôi khi tay chơi cũng là kẻ trong nghề đổ bác. Chưa kể trường hợp nếu bị thua đậm, chủ sòng còn giở thủ đoạn bất lương cướp của và giết người. Vốn tay mơ trong nghề lại thêm uống rượu say, thời nhất định khách sẽ bị chủ sòng lột sạch sành sanh không còn manh áo che thân.
– Rượu… Bay đâu đem rượu thêm cho đại hiệp…
Dĩ nhiên chủ sòng bạc lúc nào cũng muốn chuốc rượu cho khách say mèm để mất sáng suốt và bình tỉnh. Chiêu hơi rượu dài hoàng y khách thong thả tháo gói hành lý rồi lấy ra vuông vải lụa điều. Mở vuông lụa đặt lên bàn, y cười nói với Trần Thất:
– Mười hai viên ngọc trai này mỗi viên trị giá năm bảy chục lạng bạc…
Mọi người trầm trồ chỉ chỏ mấy viên ngọc trai mà viên nào cũng lớn bằng đầu ngón tay lấp lánh màu sắc dưới ánh đèn sáng rực. Mỉm cười đắc chí Trần Thất vẩy tay cho tên hồ lì thân tín. Móc trong người ra sáu viên xúc xắc bằng ngà tên hồ lỳ cười nói với hoàng y khách:
– Thưa đại hiệp… Chắc đại hiệp đã nghe nói tới trò chơi đổ xí ngầu hay còn gọi là xúc xắc…
Hoàng y khách nhếch môi:
– Ta có nghe nói…
Gã hồ lỳ từ từ giải thích:
– Mỗi một hột xí ngầu đều có sáu mặt là nhất, nhị, tam, tứ, ngũ và lục. Tiện nhân sẽ lắc ba hột cùng một lúc. Nếu đại hiệp nói đúng mặt nổi của ba con xúc xắc thời sẽ được trúng gấp ba lần…
Cạn vò rượu thứ nhì, hoàng y khách gật gù:
– Dễ ợt… Mười điểm… Một trăm tiền…
Thiên hạ lắc đầu cười. Tuy không nói ra ai ai cũng đều biết khách lạ là một tay mơ trong nghề đổ bác. Thường thường cách chơi xí ngầu là tay con đợi nhà cái lắc hột trước rồi mới đặt tiền và gọi tên hột sau Như thế tay con có thể lắng nghe tiếng hột chạy hầu ước tính con xúc xắc sẽ nổi mặt nào. Chỉ có tay mơ chơi lần đầu tiên mới đặt tiền và nói tên hột trước.
Tên hồ lì mỉm cười nâng chén lên. Hột chạy ròn tan. Trần Thất đã dùng một thủ hạ nhiều kinh nghiệm và giỏi nhất về thủ thuật đổ xí ngầu để hầu tiếp khách sộp. Hai mươi năm sinh sống bằng nghề đổ xí ngầu cho nên mỗi cái lắc của hắn đủ khiến ba hột xúc xắc chạy hơn chục lần. Như thế ngay cả một tay chuyên nghiệp trong nghề đổ bác cũng phải khó khăn lắm mới đoán biết hột sẽ nổi mặt nào chứ đừng nói một tay mơ mới chơi lần đầu.
Dĩ nhiên nhà cái thắng còn tay con thua và thua đậm. Cách đi tiền của hoàng y khách cũng lạ đời. Ván đầu thua một trăm đồng Trị Bình Nguyên Bảo tới ván thứ nhì y đặt một ngàn. Thua một ngàn y nhồi thành hai ngàn. Chừng nguội chén trà y thua mất một viên ngọc trai trị giá hơn năm chục lạng bạc. Tuy mất số tiền lớn song thần thái y vẫn ung dung đồng thời càng uống nhiều rượu hơn.
Đón lấy vò rượu, hoàng y khách nói với tên tửu bảo:
– Đây là tiền thưởng công ngươi hầu rượu cho ta…
Dứt lời y nhét vào tay tên tửu bảo mấy chục đồng Trị Bình. Tu ừng ực hơi rượu dài, y hò lớn:
– Ba điểm… Ba ngàn đồng Trị Bình…
Ngần ngừ giây lát tên hồ lì hỏi nhỏ:
– Đại hiệp nói ba điểm?
Chiêu ngụm rượu, khách áo vàng cao giọng:
– Phải… Ba điểm… Nhất định kỳ này phải ra ba con nhất…
Chen chúc đứng ngoài thưởng thức canh bạc hiếm có, thiên hạ nhìn hoàng y khách với vẻ kinh nghi và thắc mắc. Họ không hiểu tại sao khách áo vàng lại nói ba điểm. Dĩ nhiên con xúc xắc nhất định phải nổi bất kỳ mặt nào, nhưng nếu ba con cùng nổi mặt nhất thời chuyện này hiếm hoi lắm. Có thể nói trăm năm một thuở.
Tên hồ lì nâng chén. Âm thanh của hột vang ròn tan. Ngay lúc hắn vừa đặt chén xuống mặt bàn, khách áo vàng đưa ngón tay chỉ vào chén đồng thời hò lớn:
– Nhất… Ba con nhất…
Tên hồ lì nhấc chén lên. Thiên hạ buột miệng kêu ồ thành tiếng kinh dị. Trong lòng đĩa sứ trắng tinh hiện lên ba mặt nhất đỏ tươi. Tên hồ lì mở to đôi mắt nhìn trân trân. Hắn không thể tưởng tượng được sự thực hiển nhiên. Đa Diện Quyền Trần Thất cau mày song không nói gì hết. Nhờ chút may mắn hoàng y khách đã lấy lại vốn.
Chiêu ngụm rượu y hò lớn:
– Năm ngàn… Một điểm…
Bằng cách đi tiền như vậy nhất định hôm nay nếu chủ sòng không sạt nghiệp thời tay con cũng sẽ xách bị đi ăn mày. Tới đây ai ai cũng nghĩ khách áo vàng khật khùng. Làm gì có một điểm được bởi vì ít nhất phải là ba điểm. Nếu nói một điểm, thời chỉ có sự kiện duy nhất xảy ra là ba con xúc xắc phải chồng lên nhau và con trên cùng phải nổi mặt nhất. Chuyện này hầu như không bao giờ xảy ra.
Tên hồ lì lắc đầu cãi:
– Đại hiệp lầm rồi… Làm gì có một điểm…
– Tại sao lại không có một điểm?
Khách áo vàng vặn. Tằng hắng tiếng nhỏ, Đa Diện Quyền Trần Thất cao giọng:
– Lý Tứ… Đại hiệp đây nói một điểm tất phải có lý do… Ngươi không được cãi…
Tên hồ lì làm thinh. Đưa cái chén úp vào cái đĩa lên cao hắn lắc nhanh và lắc nhiều lần như cố ý không cho tay con lắng nghe tiếng hột chạy. Âm thanh của hột chạy vang ròn rã.
Cạch… Đặt chén xuống, tên hồ lì nhìn khách chơi với vẻ mặt đầy kiêu hãnh như thách thức khách chơi đoán bao nhiêu điểm.
– Hà… hà… hà… Một điểm…
Tên hồ lì nhấc chén lên. Trong lòng đĩa sứ trắng tinh ba con xúc xắc chồng lên nhau mà con trên cùng nổi mặt nhất đỏ rực. Tên hồ lì gãi gãi đầu. Vốn tay nghề lắc hột hai mươi năm nên hắn muốn ra con nào hột phải ra con đó. Trước khi lắc hắn đã quyết định ra sáu điểm mà nay không hiểu vì lý do gì lại ra một điểm. Không biết làm cách nào hơn hắn hướng về lão chưởng quầy chờ lệnh. Trần Thất gật đầu. Hiểu ý hắn cười nói với khách:
– Đại hiệp may mắn lắm… Tiện nhân lắc sáu hột đại hiệp dám đặt tiền không?
Chiêu hơi rượu dài, hoàng y khách cười ha hả:
– Ngươi lắc một trăm hột ta cũng đặt chứ đừng nói sáu hột… Tám ngàn… Sáu điểm…
Thiên hạ đi từ ngạc nhiên tới sửng sốt rồi kinh dị. Họ sợ cho cung cách đi tiền của khách áo vàng. Tám ngàn đồng Trị Bình Nguyên Bảo là một số tiền khổng lồ không phải ai ai cũng có được. Đem số tiền lớn này đánh vào một ván bạc y phải thuộc hàng cự phú nứt vách đổ tường hoặc tay chơi ngông cuồng xem tiền như cỏ rác.
Tên hồ lì lập lại như sợ mình nghe lầm:
– Đại hiệp nói sáu điểm…
Hoàng y khách gật đầu:
– Phải… Sáu điểm…
Thiên hạ lắc đầu. Sáu điểm tất nhiên sáu con xúc xắc cùng nổi mặt nhất. Không ai trên đời lại có may mắn như thế. Tên hồ lỳ lắc nhẹ. Hắn không cần phải lắc nhiều, lắc mạnh làm chi khi biết chắc mình sẽ thắng. Ai ai cũng đều bật thành tiếng kêu vì trong lòng đĩa hiện rành rành sáu con nhất. Tên hồ lì đổ mồ hôi hột và mặt mày xanh mét. Cười ha hả một cách thích thú đoạn chiêu hơi rượu khách áo vàng hò lớn:
– Năm điểm… Mười ngàn… hà… hà… hà…
Tên hồ lì nói nhỏ:
– Làm gì có năm điểm… Thưa đại hiệp…
Hắn nói đúng. Không thể nào có năm điểm bởi vì nhỏ nhất là sáu điểm. Ai ai cũng đều nghĩ như hắn. Hoàng y khách nhếch môi cười. Hướng về Đa Diện Quyền Trần Thất, y hỏi:
– Các hạ nghĩ thế nào nếu ta nói năm điểm?
Trần Thất im lặng. Dù không nói ra, hắn nghi ngờ khách áo vàng bịt mặt đã âm thầm thi triển vũ thuật để thắng ván bạc vừa rồi. Tuy nhiên hắn không có một bằng cớ gì để chứng minh. Vả lại không có lề luật nào cấm đoán khách chơi phô diễn vũ thuật trong việc đánh bạc.
Cười cười Đa Diện Quyền nói lớn:
– Có thể lắm, nhưng nếu tại hạ lắc hột…
Tu một hơi rượu dài, hoàng y khách bật cười sang sảng:
– Tại hạ hân hạnh được thưởng lãm công phu của các hạ…
Trần Thất vẩy tay cho thủ hạ rút lui. Hắn biết dù là kẻ kinh nghiệm trong nghề đổ bác, tên hồ lì cũng không phải là tay chơi đồng cân lượng với hoàng y khách. Canh bạc tới lúc này không còn thuần túy một canh bạc nữa, mà trở thành cuộc so bì về vũ thuật giữa các cao thủ giang hồ.
Trần Thất nhấc chén lên xong đặt xuống. Không một ai nghe tiếng hột chạy dù họ biết hắn đã lắc xong. Điều khác biệt là khi đặt đĩa xuống bàn tay hữu của hắn vẫn đặt hờ lên chén.
Vẩy tay, hoàng y khách hò lớn:
– Năm điểm…
Chỉ có Đa Diện Quyền Trần Thất mới biết cái vẩy tay tầm thường của khách áo vàng hàm chứa kình lực âm nhu khủng khiếp. Ngay lúc khách lạ vẩy tay, hắn cảm thấy kình khí âm hàn lạnh buốt lan tới khiến cho hắn phải rùng mình. Thế thôi…
– Ồ…
– Trời…
Thiên hạ buột miệng kêu thành tiếng sửng sốt khi thấy trong lòng đĩa sứ trắng tinh sáu con xúc xắc cùng nổi mặt nhất và xếp chồng lên nhau. Bốn con dưới cùng xếp thành hình vuông, con thứ năm chồng lên bốn con dưới cùng, con thứ sáu chồng lên con thứ năm cho nên chỉ có năm điểm.
Dù bị mất số tiền lớn, Đa Diện Quyền Trần Thất vẫn không có thái độ khác lạ. Hơi mỉm cười lão lên tiếng:
– Thủ pháp tuyệt diệu… Ván này các hạ nói mấy điểm?
Tu ừng ực hơi rượu dài, hoàng y khách bật cười sằng sặc:
– Không điểm… Một vạn tiền…
Trần Thất hơi đổi sắc mặt. Không phải lão ngại ngùng về cung cách đi tiền của khách mà chính vì lời nói không điểm. Thiên hạ trố mắt nhìn khách áo vàng. Một điểm, năm điểm, sáu điểm đã là chuyện ngàn năm mới có một lần. Tuy nhiên không điểm là chuyện không thể nào xảy ra vì ít nhất là một điểm.
Trần Thất cười cười nâng chén lên xong để xuống. Mắt của lão chăm chú vào hai bàn tay của khách áo vàng đặt yên trên mặt bàn. Không một cử chỉ khác lạ nào xảy ra. Nhưng… Nhưng… Không ai tưởng. Không ai ngờ. Ngay cả Trần Thất vốn tay hành gia vũ học từng lăn lộn trong nghề đánh bạc mấy chục năm cũng không nghĩ và không tin rằng một sự kiện lạ lùng sẽ xảy ra. Vành môi còn nguyên nụ cười lão nhấc chén lên.
– Ối trời…
– Trời…
– Cha mẹ ơi…
Thiên hạ buột miệng kêu trời khi thấy sáu con xúc xắc vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ trong lòng đĩa sứ trắng tinh.
Chiêu hơi rượu thật dài, hoàng y khách cười hỏi Trần Thất:
– Ta nói chẳng có một điểm nào các hạ đồng ý không?
Quai hàm bạnh ra, mắt long lanh sáng quắc lão chưởng quầy Lam Giang lầu gật đầu láy mắt ra hiệu cho thủ hạ. Cử chỉ đó không thoát khỏi ánh mắt sắc bén cũa khách áo vàng, nhưng y vẩn tỉnh bơ không tỏ thái độ nào khác lạ.
Tay nâng vò rượu lên uống hơi dài xong y lấy trong người ra một vuông vải lụa điều. Mở vuông vải y lấy ra một viên ngọc trai đặt lên mặt bàn. Mọi người chăm chú nhìn viên ngọc trai lớn bằng quả trứng gà, lấp lánh muôn màu vạn sắc dưới ánh đèn sáng rực. Ai ai cũng biết viên ngọc trai này phải quí giá vô cùng.
Chiêu hơi rượu thật dài khách bịt mặt áo vàng cất giọng trầm trầm:
– Để ta kể cho chư vị nghe một giai thoại cách đây hơn ngàn năm. Bị Triệu Đà đánh bại, An Dương Vương Thục Phán phải cùng con gái là công chúa Mị Châu chạy trốn tới núi Mộ Dạ. Trong lúc nghỉ chân Vương mới biết là con gái mình đã rắc lông ngổng để chỉ đường cho Trọng Thủy đuổi theo. Quá tức giận Vương rút kiếm chém chết Mị Châu rồi nhảy xuống biển tự tử. Mị Châu chết, máu của nàng chảy xuống biển và những con trai ở đấy ăn phải rồi nghìn năm sau thành ra ngọc trai…
– Thưa đại hiệp… Làm sao người ta biết được ngọc trai đó là ngọc trai Mị Châu?
Một người lên tiếng hỏi. Hoàng y khách cười đáp:
– Mỗi viên ngọc trai Mị Châu đều có đường chỉ đỏ mà người ta nói đó là máu của Mị Châu chảy xuống biển và con trai đã ăn phải. Điều này thực hư không ai biết được song đường chỉ đỏ này là điểm khác biệt duy nhất giữa ngọc trai thường và ngọc trai Mị Châu. Chư vị nhìn kỹ sẽ thấy…
Hoàng y khách đưa viên ngọc cho người đứng bên cạnh. Thiên hạ chuyền tay xem xét và đều nhận thấy một đường chỉ đỏ ở trong lòng viên ngọc trai.
– Viên ngọc trai Mị Châu lớn hơn quả trứng này phải ngàn năm người ta mới tìm thấy được một viên nên quí giá vô cùng. Theo lời đồn đại nếu đem ngọc trai Mị Châu rửa với nước giếng Trọng Thủy ở Loa Thành thời ngọc sẽ trở nên trong sáng và màu sắc cũng sẽ trở nên rực rỡ hơn…
– Thưa đại hiệp tại sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy?
Chiêu ngụm rượu khách áo vàng khà tiếng lớn cười thốt:
– Thục Phán sau khi gồm thâu được Văn Lang bèn cải quốc hiệu là Âu Lạc. An Dương Vương xây thành từ ngoài vào thời xoáy trôn ốc cho nên mới gọi là Loa Thành. Tục truyền khi An Dương Vương Thục Phán xây Loa Thành bị yêu quái quấy nhiễu xây hoài không được. An Dương Vương mới lập đàn cầu khấn thời có thần Kim Qui hiện lên bày cách cho vua trừ được yêu quái cho nên mới xây được Loa Thành. Thần Kim Qui còn cho An Dương Vương một cái móng chân để làm lẫy nỏ. Lúc nào có giặc đến tấn công thời đem cái nỏ ra bắn một phát chết hàng vạn người cho nên mới gọi là nỏ thần. Triệu Ðà là vua nước láng giềng với Âu Lạc, có ý muốn đánh chiếm Âu Lạc song bị nỏ thần nên đánh lần nào cũng bị thua. Triệu Ðà bèn dùng kế cho con là Trọng Thủy sang cưới Mị Châu là con gái An Dương Vương để dò xét về nỏ thần. Trọng Thủy lấy được Mị Châu rồi mới khám phá ra chuyện nỏ thần cho nên lấy nỏ thật dấu đi và đem nỏ giả thế vào. Khi Trọng Thủy định về báo tin cho cha biết mới hỏi Mị Châu nếu có giặc tới thời làm sao mà tìm kiếm. Mị Châu mới nói cho Trọng Thủy biết cứ việc theo dấu lông ngỗng sẽ tìm ra tông tích của nàng. Trọng Thủy đem nỏ thần về dâng cho cha. Triệu Ðà khởi binh đánh Âu Lạc. Mất nỏ thần An Dương Vương không chống cự được mới mang con gái chạy về phía nam. Chạy đến núi Mộ Dạ ở gần biển An Dương Vương mới cầu khấn thần Kim Qui cứu giúp. Thần Kim Qui hiện lên nói rằng: ” Giặc ngồi ở sau lưng nhà vua đấy “. An Dương Vương tức giận mới rút gươm chém chết Mị Châu rồi nhảy xuống biển tự tử. Phần Trọng Thủy theo dấu lông ngổng của vợ rắc tới núi Mộ Dạ thấy Mị Châu đã chết. Trọng Thủy thương tiếc mang thây Mị Châu về hỏa thiêu rồi nhảy xuống giếng nước tại Loa Thành tự tử chết. Bởi vậy nếu lấy nước giếng chỗ Trọng Thủy tự tử mà rửa ngọc trai Mị Châu thời ngọc trai sẽ trong sáng và đẹp hơn…
Cầm viên ngọc trai Mị Châu trong tay, hoàng y khách nói với Ða Diện Quyền Trần Thất:
– Kể cả viên ngọc trai này ta có khoảng hai vạn tiền. Bây giờ ta với các hạ đánh một ván bạc cuối cùng. Thắng hay bại, ăn hay thua là tùy thuộc vào bản lãnh và vận hên xui may rủi của các hạ…
Trong căn phòng đầy đặc người đứng dự khán ván bạc hãn hữu thế gian đều lắc đầu le lưỡi sợ cho cái ngông cuồng của hoàng y khách.
Trần Thất làm thinh suy nghĩ. Lúc nãy lão đã sai thủ hạ báo cáo sự việc cho chủ nhân để ông ta tới đây thân tiếp khách quí mà giờ này cũng chưa thấy chủ nhân xuất hiện. Với số tiền khổng lồ này lão e dè không dám tự quyền quyết định.
Thấy Trần Thất do dự chưa chịu trả lời, hoàng y khách hò lớn:
– Rượu… Ðem cho ta mươi vò rượu uống chơi…
Uống chơi mà y quất một lúc mươi vò rượu thời nếu uống thật chắc y phải uống cả trăm vò. Tửu bảo khệ nệ mang rượu ra.
Bụp… Dưới kình lực khủng khiếp của khách áo vàng nắp vò rượu bay vọt ra. Ðặt vò rượu lên bàn, hoàng y khách há miệng. Thiên hạ nhìn trân trân cách uống rượu kỳ dị chưa bao giờ họ chứng kiến bất cứ ai đã làm như vậy. Khách hút chứ không phải uống vì rượu trong vò bay vọt vào miệng của y thành vòi như nước chảy. Mục kích cảnh tượng này Trần Thất xanh mặt. Thoáng chốc khách áo vàng hút cạn liền một lúc năm vò rượu tăm hạng nhất mà y vẫn tỉnh bơ không có thái độ hoặc cử chỉ thất thường báo hiệu y say sưa chút nào.
– Các hạ sợ thời ta xin kiếu từ…
Dứt lời hoàng y khách gom hết đống vàng bạc bỏ vào vuông vải đỏ máng lên vai xong khật khưởng bước đi.
– Ðứng lại…
Nạt lớn hai chữ trên Ða Diện Quyền Trần Thất nhích động thân hình cản đường khách lạ. Lão biết để cho khách áo vàng bỏ đi thì Lam Giang lầu sẽ sập tiệm vì hết tiền.
– Ha… ha… ha… Ta đây muốn đi thời đi, muốn ở thời ở không có quan quyền, binh lính nào cấm cản ta được huống gì một kẻ như các hạ… Ai cản đường ta thì chết…
Trần Thất vẩy tay. Ðám thủ hạ rần rần vây chặt lấy đối phương.
– Ðánh…
Trần Thất hét lớn. Một rừng gươm đao, gậy gộc, côn kiếm chụp vào người kẻ lạ. Hoàng y khách loang tay một vòng. Rốp… rốp… hoà lẫn trong tiếng la, tiếng hét, tiếng than và tiếng khóc.
Trần Thất xanh mặt khi thấy thủ hạ người gãy tay, kẻ ói máu, tên ôm ngực lảo đảo lùi lại. Tới đường cùn lão chưởng quầy của Lam Giang tửu lầu phải nhập cuộc chơi dù biết khó mà sống sót.
– Hà…hà…hà… Ðối với các hạ, ta một tay uống rượu một tay đánh cũng còn thoải mái chán…
Hoàng y khách vẩy tay. Như bị sức hút vô hình vò rượu bay vọt tới chỗ y đang đứng. Chiêu ngụm rượu y hò lớn:
– Ðánh…
Nói đánh, y đánh liền và đánh bằng một tay thôi. Cánh tay mặt dài ngoằng của y tựa con mãng xà cuộn tới người đối phương. Từ trong ống tay áo rộng thùng thình ló ra năm ngón tay nhọn hoắt mở khoằm khoằm chụp vào ngực của Trần Thất.
– Nã Ðiểu công phu…
Thành danh nhờ thuật múa quyền, dĩ nhiên Trần Thất đủ kiến thức vũ học và kinh nghiệm giang hồ để nhận ra thứ cầm nã thủ pháp lừng danh qua tính chất kỳ ảo, hiểm ác và bá đạo nhất giang hồ của Hoàng Sa đảo ngoài Ðông Hải.
Rẹt…. Bắn người lùi lại, Ða Diện Quyền Trần Thất cúi nhìn thân áo trước bị trảo công của đối thủ cào rách mấy đường lộ cả áo lót. Nếu không nhờ thân thủ linh hoạt, hắn đã chết hoặc bị thương trầm trọng vì công phu bắt chim của đối thủ.
– Các hạ là ai?
Tợp ngụm rượu, hoàng y khách bật cười cuồng ngạo:
– Hà… hà… hà… Hoàng Sa Quái Khách ta sẽ cho các hạ thưởng thức Nã Ðiểu công phu để mở rộng tầm mắt…
Trần Thất lạnh người. Hắn biết số của mình xui tận mạng nên mới đụng nhằm vị chúa tể của Hoàng Sa đảo, một môn phái nổi danh nhưng ít khi lộ diện giang hồ ngoại trừ trường hợp đặc biệt.
Nốc ngụm rượu Hoàng Sa Quái Khách đạp bộ bước dài. Cánh tay áo rộng no tròn kình lực cuộn tới. Ðược nửa đường, năm ngón tay ló ra với kình phong xé gió re re bắn tới ngực đối thủ. Lão chưởng quầy của Lam Giang tửu lầu cảm thấy toàn thể các yếu huyệt trước ngực của mình như nhũ tuyền, nhũ căn, nhũ trung, huyết bàn, huyết trợ, khí môn, thương khúc, huyền cơ hầu như bị chiêu thức của đối phương khống chế. Kình lực từ năm đầu ngón tay bắn ra có thừa sức làm vỡ đá nát cây huống hồ gì da thịt con người.
Không còn cách nào hơn lão nghiến răng vung tay giải đòn chết. Hai cánh tay của lão từ hai hướng khác nhau đánh ập vào với ý định chấn gãy cánh tay của đối thủ. Tuy nhiên một điều hắn không biết là Nã Ðiểu công phu có những chiêu thức quái dị và kỳ bí vô lường.
Ngay lúc hai cánh tay của lão vừa ập vào Trần Thất cảm thấy mình đánh vào ống tay áo mềm nhũn. Biết nguy lão biến chiêu liền, tuy nhiên lão chậm tay hơn đối thủ một sát na và khoảng thời gian ngắn ngủi này đã phân định hơn thua.
Rẹt… Từ trong ống tay áo rộng của vị chúa đảo Hoàng Sa ló ra năm ngón tay nhọn hoắt cứng hơn sắt tôi chụp vào cổ tay của đối thủ. Trần Thất cảm thấy toàn thân tê liệt cùng với một sức mạnh khủng khiếp văng mạnh thân hình của mình lên không. Phịch… Lão chưởng quầy của Lam giang tửu lầu rơi xuống đất lăn lông lốc mấy vòng mới ngồi dậy được.
Chiêu ngụm rượu vị chúa đảo Hoàng Sa cười hà hà:
– Bởi vì lão có rượu ngon nên ta phá lệ để cho lão sống. Biết điều đừng ngăn cản ta…
Định khoa chân bước đi, vị chúa đảo Hoàng Sa nghe một giọng nói trầm lạnh vang nơi cửa:
– Ðâu có được… Nếu để cho các hạ thong dong bỏ đi thời Tam Túc Quyền Nguyễn An ta còn mặt mũi nào nhìn đồng đạo giang hồ…
Vị chúa tể của đảo Hoàng Sa chong mắt nhìn. Thường thường người ta hay diễn tả các tên ăn cướp với vóc dáng dữ dằn, nét mặt cô hồn kèm theo những vết sẹo trên mặt. Ðó là những tên ăn cướp cạn, những tên chuyên môn đâm thuê hay chém mướn hoặc chuyên đi hù đàn bà con nít. Mặc dù là ông vua ăn cướp và giết người không gớm tay, nhưng Tam Túc Quyền Nguyễn An lại có vóc dáng nho nhã, phong lưu của một cậu ấm con nhà trâm anh thế phiệt. Tuy nhiên bên trong cái dáng hào hoa phong nhã, nếu không nói là bạc nhược đó tiềm tàng hai điều, đủ khiến cho thiên hạ nhất là các vũ sĩ giang hồ phải e dè khi đụng chạm tới Nguyễn An. Thứ nhất là vũ thuật. Người ta ai ai cũng có hai tay song hắn có tới ba tay. Không phải hắn có ba tay bằng xương bằng thịt mà là ba tay quyền. Ai là thầy dạy võ của hắn? Không ai biết. Hắn luyện võ từ lúc nào? Không ai tường. Giang hồ chỉ biết Nguyễn An là quyền thủ lừng danh nhất miền nam Ðại Việt cho nên đồng đạo giang hồ mới tặng cho hắn danh hiệu Tam Túc Quyền. Thứ nhì là hắn ác, hắn độc vô cùng. Ai làm trái ý hắn giết. Ai không chiều theo ý hắn xử tử. Hể nhà nào có con gái đẹp, hắn mò tới bắt về làm thê thiếp. Riết rồi nguyên cả thành Nghệ An và các vùng lân cận đố ai tìm thấy một cô gái trẻ đẹp, trừ ra họ là con nhà quan lớn thời Nguyễn An mới không dám đụng tới.
– Hà… hà… hà… Các hạ là Tam Túc Quyền Nguyễn An?
Vành môi của tên thủ lĩnh ăn cướp nhếch thành nụ cười nhạt thếch:
– Chính ta… Các hạ là Hoàng Sa Đảo Chúa?
Bật tràng cười lồng lộng gian phòng rộng, hoàng y khách cao giọng:
– Nếu không là chúa đảo Hoàng Sa thời còn ai trên đời này có thể thi triển công phu Nã Ðiểu…
Nốc ngụm rượu Hoàng Sa Đảo Chúa tiếp:
– Các hạ nổi danh Tam Túc Quyền thời hôm nay ta sẽ bẻ bớt một tay để trừ hại cho dân lành…
Nạt tiếng trong trẻo Tam Túc Quyền Nguyễn An xuất thủ. Chân đạp chão mã tấn vị thủ lĩnh hắc đạo thành Nghệ An tà tà đánh ra một quyền tới ngực đối phương. Nếu là người không biết võ hoặc vũ thuật kém sẽ cười vì chiêu quyền này. Không những thô sơ, vụng về, chậm chạp mà dường như chiêu quyền không có lực. Tuy nhiên dưới mắt vị chúa đảo Hoàng Sa nó tàng ẩn vô số biến hóa tân kỳ và ảo diệu. Thoạt nhìn chiêu quyền vô lực song y biết rằng kình lực khủng khiếp tàng ẩn trong chiêu quyền sẽ xuất phát khi cần thiết. Ðó chính là lúc chiêu quyền sẽ biến hoá ra các thế thức tinh diệu.
– Quyền thuật lạ mắt lắm…
Vị chúa đảo áo vàng xô người nhập nội. Hai cánh tay của y cùng lúc loáng động. Bàn tay tả với năm ngón tay nhọn hoắt mở khoằm khoằm tựa vuốt ó biển móc vào cổ tay, trong lúc bàn tay hữu khép lại thẳng băng chém tới trốc vai đối thủ. Nã Ðiểu công phu của Hoàng Sa đảo nổi tiếng trong giới giang hồ Ðại Việt vì lối biến chiêu kỳ bí, hiểm ác và cường ngạnh, huống chi người thi triển đây lại là vị chúa đảo thời tính chất biến ảo, kỳ bí và kình lực còn cương mãnh vô song.
Y vừa xuất chiêu kình lực réo lên lanh lảnh như lụa xé khiến cho Tam Túc Quyền Nguyễn An cảm thấy ám kình bắn vào các huyệt đạo đau như kim chích. Thầm kinh hãi hắn vội vàng vận dụng công lực làm thành màn khí công che chở huyệt đạo.
Bình… Bình… Quyền phong của đôi bên chạm nhau nổ thành âm thanh chát chúa. Không chịu nổi áp lực vị thủ lĩnh hắc đạo thành Nghệ An phải hồi bộ một bước mới đứng vững được trong lúc Hoàng Sa Đảo Chúa vẫn đứng yên tại chỗ. Qua một chiêu khởi đầu người ta thấy so về nội lực thời vị chúa đảo Hoàng Sa trội hơn đối thủ một chút.
– Ta mời các hạ một chiêu nữa…
Lồng trong tiếng nói vị chúa đảo Hoàng Sa xô người tới trước cùng với hai cánh tay no tròn kình lực như con mãng xà cuộn tới đối thủ. Chiêu thức giản dị, tầm thường song kình lực khủng khiếp. Từ mười đầu ngón tay toát ra ám kình như mười mũi kiếm đâm và huyệt đạo khiến cho Tam Túc Quyền Nguyễn An kinh hoàng tức tốc vung tay giải đòn chết.
Chát… Bùng… Vị thủ lĩnh hắc đạo thành Nghệ An hồi bộ bước dài. Mặt của hắn tái xanh khi cúi nhìn thân áo trước tả tơi vì bị trảo thủ của đối phương cào rách thành đường dài. Nếu không có thân thủ linh hoạt hắn không chết cũng bị trọng thương vì trảo công bá đạo giang hồ của Hoàng Sa Quái Khách.
Nạt tiếng trầm trầm Tam Túc Quyền lạng mình tới. Hai tay quyền của hắn dậy mịt mờ bóng ảnh. Hai bàn tay nào đấm, chặt, chém, vổ, móc lia lịa vào những huyệt đạo của địch thủ. Quyền phong toát ra mỗi lúc một mạnh hơn khiến cho chén bát trong phòng rung rinh muốn ngã.
– Công phu hay tuyệt…
Bật cười lồng lộng vị chúa đảo Hoàng Sa xô người nhập nội. Hai bàn tay khi chụm lại nhọn hoắt tựa mỏ chim mổ vào các yếu huyệt nơi ngực, lúc mở khoằm khoằm như móc câu bấu vào cổ tay, khuỷu tay như cố tình bẻ gãy một cánh tay của Tam Túc Quyền Nguyễn An. Tay quyền chạm nhau rôm rốp hoà lẫn trong tiếng hò hét của hai đối thủ.
Rẹt… Vị thủ lĩnh hắc đạo Nghệ An thành lảo đảo lùi lại. Khóe miệng hắn rỉ máu tươi chứng tỏ nội thương trầm trọng. Tuy nhiên điều tệ hại nhất chính là cánh tay mặt xụi lơ không cử động được vì bị trảo công của Hoàng Sa Quái Khách bẻ trật khớp xương.
Quét mắt một vòng vị chúa đảo Hoàng Sa cất giọng trầm lạnh:
– Ta cho ngươi thấy Nã Ðiểu công phu để nhớ đời…
Dứt lời y cào tới cây cột chính giữa nhà. Năm ngón tay khẳng khiu hàm chứa kình lực khủng khiếp chụp tới gốc cột. Bụp… Một tiếng khô gọn. Cây cột làm bằng gỗ lim cứng không thua gì sắt thép bị kình lực soi thủng thành năm lỗ tròn sâu hun hút. Tà áo vàng phất lên cùng với tiếng cười ngạo nghễ dội vào màn nhĩ của Tam Túc Quyền Nguyễn An nghe o o. Người đã khuất bóng mà âm thanh tiếng cười còn vang vọng hồi lâu mới dứt.