← Quay lại trang sách

HỒI XXX Cự Nham

Trời tang tảng sáng. Tiếng chim kêu ríu rít trên cây đánh thức Vô Gia Tử dậy. Tới con suối nhỏ y rữa mặt sơ sài xong lần ra đường cái để đón Lưỡng Xúc Thư Sinh. Mặt trời lên quá ngọn cây mà chẳng thấy người đi. Đang đứng ngồi trông ngóng hai đầu con đường thiên lý y lộ vẻ vui mừng khi thấy bóng người bay nhảy chập chờn từ hướng huyện Vĩnh Xương tiến lại. Nhận ra người đó chính là Lưỡng Xúc Thư Sinh y bước ra đường đón tiếp.

- Có gì rắc rối không?

Vô Gia Tử hỏi gọn. Lưỡng Xúc Thư Sinh cười hắc hắc trả lời.

- Ta dụ cho đám nhân viên rượt theo nhưng một hồi là tụi nó bỏ cuộc. Có lẽ chúng biết bị lầm kế của ta. Mấy người kia đâu rồi?

Vô Gia Tử kể lại đầu đuôi. Nghe xong Lưỡng Xúc Thư Sinh nói.

- Mình ngồi đây chờ họ đâu bằng mình chạy ngược về hướng trấn Thanh Đô để kiếm cái gì dằn bụng...

Vô Gia Tử ưng thuận liền trước đề nghị của bạn vì y cũng cảm thấy kiến cắn bụng. Đôi bạn giang hồ triển thuật phi hành ngược đường về hướng bắc tìm hàng quán dọc bên đường ăn uống đồng thời cũng chờ đợi Hoàng Sa Quái Khách và Hải Âu Xứ Kiếm. Ăn uống no say xong thấy trời mới đứng bóng hai người tiếp tục đi về hướng bắc.

- Ngươi nghe gì không?

Vô Gia Tử hỏi và Lưỡng Xúc Thư Sinh trả lời gọn.

- Tiếng vó ngựa... Hình như hai con...

Hai cao thủ giang hồ cùng lúc lạng mình nấp sau thân cây lớn bên đường. Lát sau họ thấy hai con ngựa hiện ra cùng với hai kỵ sĩ ngồi ngất ngưỡng trên lưng.

- Y tới rồi...

Vô Gia Tử thoáng nhận ra Hải Âu Xứ Kiếm, người bạn thân nhất của y. Hai bên gặp nhau ồn ào nói cười giây lát rồi Hoàng Sa Quái Khách mới lên tiếng.

- Ta bỏ ngựa đi tiện hơn...

Biết bạn lớn tuổi và kinh nghiệm giang hồ nhiều hơn nên ba người kia đồng ý. Vì nóng lòng và gấp rút nên bốn người cứ triển thuật phi hành chạy trên đường dù giữa ban ngày.

Đoàn người chậm chạp di chuyển trên con đường mòn len lỏi giữa rừng cây thưa thớt. Nhờ Độc Thủ Khách biết đường nên họ đi khá nhanh. Chỉ tội cho mấy cô gái như Phá Thiên Lôi, Lý Tiểu Dung, Vi Vi, Vân Vân và Trương Thùy Vân phải băng rừng vượt suối rất vất vả. Y phục của họ rách nát song không ai lên tiếng phàn nàn. Riêng Tường Vi mặc dù được ngồi trên lưng ngựa song cũng mệt nhọc vì cái thai hành và ăn uống không đủ. Mặt mũi nàng bơ phờ, quần áo dơ bẩn và tóc tai rủ rượi. Xế chiều hôm đó họ dừng lại nghỉ ngơi qua đêm. Độc Thủ Khách lãnh phần đi săn còn Lãng Thư Sinh và Lý Long Anh lo lượm củi về nhóm lửa để xua đuổi thú dữ và khí độc của núi rừng. Sương mù giăng lãng đãng dù trời chưa tối hẳn. Lát sau Độc Thủ Khách trở về trên vai vác con nai to tướng. Ai nấy đều vui mừng vì biết sẽ có thịt nai nướng ăn bù cho mấy ngày toàn dùng lương khô. Ra con suối nhỏ Độc Thủ Khách lột da con thú rồi đốn cây đẽo nhọn một đầu để xuyên con nai rồi đặt lên đống lửa đang cháy. Mùi thịt nướng bốc lên thơm lừng khiến cho mọi người đều chảy nước miếng. Vốn quen sống trong vùng hoang du nên Lý Tiểu Dung rất thạo việc nướng thịt. Nàng một đầu và Độc Thủ Khách một đầu dùng tay lăn qua trở lại con nai cháy đều khiến cho lớp thịt ngoài vàng ươm.

- Thơm quá...

Tường Vi buột miệng khen. Long Anh nhìn vợ cười nói đùa.

- Tiểu Dung sẽ dành cho em miếng thịt ngon nhất...

Cười hắc hắc Tiểu Dung góp lời.

-... và lớn nhất vì chị Tường Vi cần phải tẩm bổ cho hai người... Phải không Lãng đại huynh?

Lãng Thư Sinh cười chưa kịp lên tiếng Long Anh cười nói.

- Tôi hy vọng Vi muội sanh con trai. Tuy nhiên dù là trai hay gái tôi cũng sẽ cho nó bái Lãng huynh làm sư phụ. Mong huynh chớ chối từ...

Câu nói của Long Anh khiến cho mọi người ngạc nhiên nhất là Tường Vi và Lãng Thư Sinh. Liếc nhanh hai vợ chồng Long Anh, y cười lên tiếng.

- Ta rất hân hạnh có một đồ đệ như thế. Tuy nhiên nó là kẻ cuối cùng của tôn thất nhà Lý. Hai vợ chồng hiền đệ chắc không muốn con mình trở thành một vũ sĩ...

Long Anh nắm tay Tường Vi thật chặt. Hai vợ chồng nhìn nhau giây lát rồi thấy vợ khe khẽ gật đầu Long Anh cười thốt.

- Tôi và Tường Vi đã bàn luận với nhau rồi. Tôi muốn đứa con của chúng tôi trở thành một vũ sĩ giang hồ. Biết võ nghệ nó sẽ có nhiều may mắn sống sót và nối dõi tông đường. Kẻ cuối cùng của tôn thất nhà Lý mà lại trở thành một vũ sĩ giang hồ thời càng thêm vinh hạnh và đặc biệt...

Nhìn Độc Thủ Khách và Trương Thùy Vân giây lát, Lãng Thư Sinh nghiêm giọng.

- Nếu hai vợ chồng hiền đệ đã nhất quyết thì ta xin lĩnh ý. Ta sẽ bảo bọc và đào tạo đứa bé trở thành một vũ sĩ giang hồ...

Đang đứng chờ thịt chín để cắt ra phân chia cho mọi người nghe qua lời đối đáp giữa Lãng Thư Sinh và hai vợ chồng Long Anh, Trương Thùy Vân hắng giọng xen vào câu chuyện.

- Phái Đỗ Gia của ta sẽ xả thân để giúp cho cháu bé sống sót dưới sự truy sát của đoàn do thám Thăng Long. Lý hiền đệ và Vi muội chớ nên lo lắng...

- Đa tạ Trương đại tỉ... Ơn lớn đó chúng tôi xin khắc cốt ghi tâm...

Độc Thủ Khách cười im lặng không nói gì hết nhưng Lãng Thư Sinh hiểu được người bạn mới quen sẽ trợ giúp mình hoàn thành lời hứa.

- Thịt chín rồi... Mời mọi người dùng bữa...

Trương Thùy Vân nói lớn. Người nào cũng cầm một chiếc lá cây lớn để lãnh phần ăn của mình. Tới phiên của Tường Vi, bà ta lựa hai cục thịt ngon nhất bỏ vào dĩa của nàng.

- Hiền muội ráng ăn và ăn nhiều cho cháu bé...

Nhìn Trương Thùy Vân với vẻ biết ơn Tường Vi cười nói đùa một câu.

- Đa tạ đại tỉ... Tôi đói lã người nên đại tỉ khỏi cần dặn tôi cũng ăn hết hai cục thịt này...

Phá Thiên Lôi, Lý Tiểu Dung, Vi Vi và Vân Vân lãnh thức ăn xong tới ngồi vây quanh Tường Vi. Năm người tuổi còn trẻ nên trò chuyện vui vẻ và tương đắc. Phần Lãng Thư Sinh và Độc Thủ Khách lãnh phần ăn rồi chia ra hai nơi ngồi vừa ăn vừa canh gác. Dù biết đã đánh lạc hướng kẻ địch song bằng kinh nghiệm giang hồ họ vẫn đề phòng một cách cẩn mật vì biết nhân viên do thám hành sự không tuân theo lề luật giang hồ. Khi họ ăn xong bữa cơm chiều thì cũng vừa lúc mặt trời le lói hàng cây làm cho trong rừng tối sớm hơn. Mọi người nằm quanh đống lửa ngủ trừ Lãng Thư Sinh và Độc Thủ Khách còn thức. Nhờ nội lực thâm hậu cũng như lưu lạc giang hồ lâu hơn do đó sức chịu đựng của họ cũng hơn mấy người kia. Liếc nhanh đồng bạn đang nằm ngủ say Lãng Thư Sinh ra dấu cho Độc Thủ Khách đi ra xa để nói chuyện.

- Nơi đây cách đường bao xa?

- Chừng vài dặm đường. Ta biết bọn họ không đủ sức băng rừng vượt núi nên không đi sâu vào trong rừng già. Sáng mai ta thử lần ra gần đường cái quan dò xét tình hình. Nếu tình thế êm ta sẽ đi trên đường vừa nhanh vừa dễ hơn cho mấy cô gái và vợ chồng Long Anh...

Trấm ngâm giây lát Lãng Thư Sinh hỏi tiếp.

- Ngươi đoán Vô Gia Tử bắt kịp chúng ta không?

Độc Thủ Khách gật đầu.

- Y thừa sức đuổi kịp chúng ta. Tuy nhiên điều mà ta lo ngại không phải đụng nhau với nhân viên do thám mà bị quân binh vây đánh. Bị năm ba ngàn quân vây thì khó mà thoát được... Chi bằng ta lần ra biển rồi mướn thuyền đi vào Lâm Bình...

Lãng Thư Sinh gật gù im lặng. Y cũng nghĩ tới chuyện dùng đường biển để đi vào nam. Dùng ghe thuyền đi thì nhàn hạ hơn là đi bộ. Y chỉ có mỗi lo âu là nếu bị quân thủy của triều đình đuổi bắt thì khó lòng trốn thoát được.

- Ngươi thạo việc chèo chống mà ta cũng biết chuyện thuyền bè nên đi biển chắc không có trở ngại gì. Phải chi có Hoàng Sa Quái Khách và Hải Âu Xứ Kiếm thì ta an tâm hơn...

Độc Thủ Khách làm thinh rồi sau đó mới lên tiếng.

- Hay là ngươi để ta mò ra đường cái đón Hoàng Sa Quái Khách...

Suy nghĩ thật lâu Lãng Thư Sinh bằng lòng.

- Ta sẽ ở đây cho hết tới xế chiều ngày mai. Nếu ngươi chưa trở lại thì ta sẽ dẫn mọi người lần ra đường cái. Dù không gặp Hoàng Sa Quái Khách chúng ta cũng sẽ ngồi thuyền để vào Lâm Bình...

Độc Thủ Khách gật đầu băng mình vào bóng đêm để Lãng Thư Sinh ngồi thức suốt đêm canh gác cho mọi người ngủ.

Bát Chiêu Từ Hanh và Độc Kiếm Nguyễn Long ngồi trong một quán ăn nằm dọc theo con đường cái quan thuộc xã Hưng Lễ để nghỉ ngơi sau một ngày vất vả chỉ huy thủ hạ tìm kiếm tung tích của Lãng Thư Sinh. Cả hai vị trưởng ban đều ra lịnh cho thủ hạ đi sâu vào rừng núi thuộc địa phận huyện Vĩnh Xương để tìm kiếm song vẫn không gặp dấu vết hay manh mối nào chứng tỏ sự có mặt của gã học trò bán kiếm. Xuyên qua kinh nghiệm nghề nghiệp họ biết Lãng Thư Sinh và đồng bọn chưa đi khỏi địa phận của huyện Vĩnh Xương. Tuy nhiên vùng này núi non trùng điệp, rừng rậm ngút ngàn, hang lớn động nhỏ nhiều vô số kể thành ra một người ẩn trăm người không kiếm ra là vậy.

- Huynh có tin về lão Lê Hàn?

Nguyễn Long hỏi Từ Hanh. Cầm chén trà lên họ Từ nhẹ gật đầu.

- Lão đang ở tại cửa Lạch Ghép của huyện Cổ Chiến...

Nguyễn Long nói nhỏ.

- Té ra lão chẳng đi đâu hết...

Từ Hanh cười cười.

- Lão già đó khôn lắm. Lão ra lịnh cho tôi với huynh đi lục soát mọi nơi còn lão thì nằm tại chỗ để chờ. Lão cho rằng nếu tôi và huynh chỉ huy thủ hạ lục soát mọi nơi thì tên học trò không còn chỗ nào trú ẩn nữa tất phải mò ra nơi có đông dân chúng cư ngụ...

Nhấp ngụm trà nóng xong vị trưởng ban tin tức của đoàn do thám Thăng Long thong thả tiếp.

- Sông Yên mà dân địa phương còn gọi là sông Mực hay sông Ghép. Nó bắt nguồn ở châu Thường Xuân, chảy qua huyện Nông Cống và Vĩnh Xương rồi đổ ra Đông Hải bằng cửa biển Ngọc Giáp hay là cửa Lạch Ghép. Tại đây có thuyền bè nhiều lắm. Tôi đoán lão Lê Hàn nghĩ tên học trò phải mò ra cửa biển để đón ghe thuyền đi vào vùng Lâm Bình hoặc Bố Chính nên lão chờ ở đó...

Làm thinh giây lát Nguyễn Long mới lên tiếng hỏi.

- Huynh là dân của Thanh Đô trấn tất phải biết rõ vùng này hơn tôi. Huynh nghĩ tên học trò phải lần ra biển nếu bị chúng ta lục soát trong rừng?

Uống thêm hớp trà nữa Từ Hanh cười nhẹ.

- Lão Lê Hàn nghĩ cũng có lý khi đoán tên học trò phải lần mò ra vùng làng mạc để tìm thức ăn. Cửa biển Ngọc Giáp là nơi đô hội của hai huyện Vĩnh Xương và Cổ Chiến...

- Huynh tính sao?

Nguyễn Long hỏi gọn. Hắn biết Từ Hanh là kẻ thâm trầm, giỏi tính toán đồng thời có thế lực mạnh nhất trong đoàn do thám vì quen biết với thái sư Trần Thủ Độ. Có thể nói một cách không ngoa, Từ Hanh là tai mắt của thái sư để canh chừng hoặc kiểm soát các nhân vật đầu não của đoàn do thám. Bởi vậy mà ai ai cũng gờm y kể cả vị thủ lãnh.

- Tôi tính như vầy. Mình chia ban tin tức của tôi và ám sát của huynh ra làm hai. Một nửa giao cho hai vị phó trưởng ban chia ra lục soát trong rừng rậm cố ý xua cho tên học trò bán kiếm phải mò ra vùng làng mạc có dân chúng. Phần tôi và huynh điều động một nửa nhân viên tàng phục nơi các cửa biển để bắt hắn. Làm như thế ta có cái lợi dĩ dật đãi lao, lấy khỏe chờ mệt...

Nguyễn Long cười ha hả uống cạn chén trà.

- Huynh đúng là đa mưu túc kế...

Được bạn đồng nghiệp khen Từ Hanh khoái chí cười hà hà đứng lên nói lớn.

- Bây giờ trời cũng sắp tối rồi. Mình đi kiếm dịch trạm ngủ qua đêm rồi sáng sớm ngày mai sẽ lùng kiếm tên học trò cũng chưa muộn...

Quăng mình lên ngựa hai vị trưởng ban vẩy tay kéo thủ hạ chạy về hướng nam.

Lãng Thư Sinh và mọi người hân hoan khi thấy Độc thủ Khách trở lại với Hải Âu Xứ Kiếm, Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh. Họ còn vui mừng hơn khi biết là Hoàng Sa Quái Khách đang đi tới cửa Ngọc Giáp tìm kiếm ghe thuyền.

Phá Thiên Lôi tươi cười nói với Hải Âu Xứ Kiếm.

- Huynh mạnh khỏe không?

Vị chúa đảo Bạch Long Vỉ hơi ngạc nhiên về câu hỏi thăm của cô gái nổi tiếng khó chịu. Tuy nhiên y vũng vui vẻ trả lời.

- Cám ơn Phá muội. Tôi khỏe, còn muội?

Thấy Phá Thiên Lôi mặt mũi bơ phờ và quần áo xốc xếch y nói tiếp bằng giọng săn sóc.

- Chắc muội vất vả lắm sao mà tôi thấy muội dung nhan tiều tụy...

Phá Thiên Lôi liếc nhanh Hải Âu Xứ Kiếm rồi mỉm cười thốt. Giọng của nàng ôn nhu và đằm thắm.

- Tôi với mấy chị em hổm rày ở trong rừng không hà... Đi bộ mệt gần chết...

- Thế à... Chắc mai chúng mình sẽ đi thuyền vào Lâm Bình. Đi thuyền thì đỡ vất vả hơn...

Câu chuyện giữa đôi bạn trẻ bị cắt ngang khi Lãng Thư Sinh ra lệnh cho mọi người sửa soạn lên đường. Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh ở lại để tẩy xóa dấu vết. Thịt nai còn dư được chia thành gói do nhóm đàn ông mang theo. Dưới sự dẫn đường của Độc Thủ Khách họ dùng đường tắt đi Vĩnh Xương.

- Mình đi đâu?

Lãng Thư Sinh hỏi Độc Thủ Khách.

- Ta có hẹn với Hoàng Sa Quái Khách ở làng Mom huyện Vĩnh Xương. Y nói cửa Ngọc Giáp có nhiều thuyền ghe lớn...

- Ta e...

Hiểu ý của Lãng Thư Sinh, Độc Thủ Khách cười nói tiếp.

- Ta cũng có nói điều đó song y bảo mình phải liều vì chỉ ở cửa biển Ngọc Giáp mới có thuyền lớn để đi biển. Đi thuyền nhỏ rủi gặp bão thì nguy hiểm lắm...

- Từ đây tới làng Mom còn bao xa?

- Chiều nay ta sẽ tới làng Mom. Hoàng Sa Quái Khách sẽ đợi ta ở rừng Tú Lâm...

Nghe nói sắp ra tới làng mạc chiều nay nên mọi người không hẹn đều rảo bước đi nhanh. Lưỡng Xúc Thư Sinh đi đầu để dò xét và tìm kiếm chỗ trú ẩn an toàn cho tới khi họ xuống thuyền. Càng gần tới rừng Tú Lâm họ càng thêm hồi hộp và giới bị vì biết có thể nhân viên do thám đang giăng ra cái bẫy để chờ mình. Xế chiều, Lưỡng Xúc Thư Sinh trở lại với Hoàng Sa Quái Khách. Lãng Thư Sinh mừng ra mặt khi gặp lại bạn và nếu không sợ bị lộ tông tích mọi người đã reo hò khi nghe tin Hoàng Sa Quái Khách đã mua được chiếc thuyền lớn đi vào Lâm Bình.

Xế chiều họ tới rừng Tú Lâm. Đó là một khu rừng khá rộng, cây cổ thụ cao ngất trời nằm về phía tây nam của làng Mom. Sau lưng khu rừng là núi cao hùng vĩ còn phía nam là sông Yên uốn khúc.

- Rừng Tú Lâm... Dân ở đây nghèo khổ mà cũng có người hay chữ để đặt cái tên đẹp quá...

Trương Thùy Vân nói sau khi nhìn ngắm khu rừng. Tường Vi chợt lên tiếng.

- Đại tỉ ơi... Không phải dân làng đặt tên đâu mà là một người khác...

- Ai vậy chị Vi?

Lý Tiểu Dung liến thoắng hỏi. Liếc nhanh chồng, Tường Vi cười đáp.

- Đó là ông tổ của chúng ta. Người đặt cho khu rừng này cái tên Tú Lâm chính là vua Thánh Tông nhà Lý của chúng ta...

Lý Tiểu Dung reo nho nhỏ.

- A... Hóa ra tổ tiên của chúng ta đặt mà em đâu có biết. Chị kể cho em nghe đi chị Vi...

Đứng tựa lưng vào gốc cây cho đỡ mệt Tường Vi cười tiếp.

- Làng Mom là tên nôm có từ lâu lắm rồi. Chính ra đầu tiên nó có tên làng Mỏm. Mỏm là một dãy đất nhô ra biển. Tuy nhiên dân chúng gọi trại đi riết rồi thành Mom vì âm của mom để đọc hơn là mỏm. Tên chữ của làng Mom là Cự Nham... Để tôi kể cho em Dung và mọi người nghe câu chuyện thì mới rõ được... Khoảng năm 1070, vua Thánh Tông nhà Lý của ta dẫn đại quân vào đánh Chiêm Thành. Khi đi ngang qua biển Ngọc Giáp thì ngài ra lịnh ngừng lại tại cửa Ngọc Giáp rồi lên bờ nghỉ ngơi ở một khu rừng cây cối xanh tươi. Thấy vùng đất này phong cảnh hùng vĩ, núi cao sông lớn nên mới gọi dân làng lại hỏi làng này tên gì. Dân làng trả lời là làng Mom...Vua lại hỏi rừng này tên gì thì dân làng trả lời khu rừng chưa có tên... Nghe qua nhà vua mới phán rằng.

- Làng này phong cảnh hùng vĩ, rừng xanh tốt tươi nên ta sẽ đặt cho nó cái tên khác hay hơn là tên làng Mom...

Thấy dân làng người nào người nấy đều cường tráng và khỏe mạnh, giọng nói oang oang, tính tình hiền lành và thật thà, làm nghề đi biển là phải đương đầu với sóng to gió lớn, nhà vua nghĩ tới chữ Cự vì tục ngữ ta có câu '' Có cứng mới đứng đầu sóng ''. Nhìn dãy núi cao ngất sừng sửng trên đầu của mình nhà vua nghĩ tới chữ '' Sơn ''. Nhìn xuống chân mình thấy đủ loại đá to nhỏ ngài nghĩ tới chữ '' Thạch ''. Hai chữ Sơn và Thạch ghép lại thành chữ Nham và tên chữ của làng Mom thành ra Cự Nham. Quan sát khu rừng cây cối xinh đẹp nhà vua bèn đặt cho nó cái tên Tú Lâm...

Thấy Lãng Thư Sinh nhìn mình cười cười, Tường Vi bèn ghẹo một câu.

- Tôi nói như thế có đúng không thưa Lãng Tiên Sinh?

Bật cười ròn tan Lãng Thư Sinh cũng đùa lại một câu.

- Tôi đã nói rồi mà. Hay chữ như phu nhân thì đi thi phải đỗ trạng nguyên...

Long Anh cười lớn khi nghe Tường Vi và Lãng Thư Sinh nói đùa với nhau. Ăn cơm chiều xong Hoàng Sa Quái Khách cùng Hải Âu Xứ Kiếm trở lại thuyền. Cả hai cẩn thận nên ngủ dưới thuyền để giữ gìn.

- Phó thủ lĩnh... Phó thủ lĩnh...

Lê Hàn mở mắt khi nghe tiếng gọi gấp rút của thủ hạ thân tín tên Trần Hựu.

- Chuyện gì?

- Nhân viên ta báo cáo có một tốp người lạ mặt đang ở trong rừng Tú Lâm...

Ngồi bật dậy lão phó thủ lãnh đoàn do thám nói nhanh.

- Ngươi dẫn mươi thủ hạ kéo tới rừng Tú Lâm nhưng đừng có ra mặt vội mà chờ ta tới...

Gã thủ hạ vừa ra cửa thời Lê Hàn cũng hộc tốc thay đổi y phục rồi tập họp thủ hạ xong kéo tới rừng Tú Lâm. Trần Hựu đón lão nơi bìa rừng. Đứng quan sát khu rừng cây rậm rạp lão hơi cau mày khi thấy một chiếc thuyền đang bỏ neo trên sông cạnh bìa rừng. Kinh nghiệm nghề nghiệp cho lão biết có điều gì không ổn và điều đó có thể liên quan tới gã học trò bán kiếm.

- Lãng Thư Sinh... Cuối cùng rồi ta cũng gặp ngươi...

Lẩm bẩm câu nói lão phó thủ lĩnh đoàn do thám Thăng Long vẩy tay cho thủ hạ tiến vào rừng

Ngồi canh gác nơi bìa rừng Vô Gia Tử giật mình khi thấy những bóng đen xuất hiện.

- Nhân viên do thám...

Đang sửa soạn để xuống thuyền Lãng Thư Sinh và mọi người nghe tiếng la báo động của Vô Gia Tử. Quay qua Trương Thùy Vân, Lãng Thư Sinh nói nhanh.

- Đại tỉ mau hộ tống mọi người xuống thuyền. Để tôi cản đường bọn chúng...

Lý Long Anh và Tường Vi hấp tấp leo lên lưng con Hắc Phong. Trương Thùy Vân với hai đệ tử thêm Phá Thiên Lôi và Lý Tiểu Dung băng rừng chạy xuống mé sông nơi có thuyền đậu. Đang đứng chờ thấy mọi người chạy xuống với vẻ hớt hãi Hoàng Sa Quái Khách biết có chuyện không lành. Y với Hải Âu Xứ Kiếm tức tốc nhảy lên bờ. Nhờ nước thủy triều lên cao nên thuyền chỉ cách bờ có ba bước.

- Đại tỉ với mọi người xuống thuyền trước để tôi cản đường cho...

Hải Âu Xứ Kiếm nói lớn khi thấy nhân viên do thám đang ở sau lưng của mấy cô gái. Hú tiếng dài vị chúa đảo Bạch Long Vỉ lao vào kẻ địch. Thanh kiếm kình ngư lòe chớp trong ánh nắng của buổi bình minh. Máu bắn tung tóe kèm theo tiếng rú của kẻ bị trúng thương. Bên kia Hoàng Sa Quái Khách cũng đang triển khai Nã Điểu công phu cố ngăn chặn kể địch kéo tới càng lúc càng đông. Chốc sau y thấy Lãng Thư Sinh, Độc Thủ Khách, Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh vừa đánh vừa lùi dần về phía chiếc thuyền. Độc Thủ Khách và Lãng Thư Sinh đều có khí giới cho nên không bị nguy hiểm. Phần Vô Gia Tử dùng cây thước sắt vừa ngắn vừa nhỏ nên không cản được kẻ địch xử dụng trường kiếm hoặc đoản đao. Riêng Lưỡng Xúc Thư Sinh chỉ có tay không do đó y phải vất vả để chống trả với kẻ địch. Lê Hàn và Lãng Thư Sinh đang giao đấu cật lực. Một bên thì muốn ngăn còn một bên thì cố rút do đó cuộc giao tranh càng lúc càng trở nên ác liệt. Đứng dưới thuyền trông thấy đồng bạn bị lâm nguy, Trương Thùy Vân rút kiếm nhảy lên bờ. Thấy bà ta múa khí giới tiến lại gần Lưỡng Xúc Thư Sinh đang bị bao vây chặt chẽ, Lãng Thư Sinh nói lớn.

- Đại tỉ trở lại mau lên...

- Để ta giúp Lưỡng hiền đệ một tay...

Nạt tiếng trầm trầm Lãng Thư Sinh loang kiếm một vòng. Biết sự sắc bén của thanh kiếm thiết huyền, Lê Hàn không dám để kiếm của mình chạm vào nó nên lão phải hồi bộ tránh né. Được đà Lãng Thư Sinh sấn tới tấn công tiếp.

- Mọi người xuống thuyền để tôi đi sau cùng...

Lãng Thư Sinh nói lớn với mọi người. Vô Gia Tử lùi ra bờ sông trước nhất. Kế đó Hoàng Sa Quái Khách và Hải Âu Xứ Kiếm cũng lùi theo. Chỉ còn Lưỡng Xúc Thư Sinh và Trương Thùy Vân bị nhân viên do thám vây cứng. Biết tình trạng rất nguy hiểm Lãng Thư Sinh hú tiếng dài xoay mình một vòng cùng với hai tay bung ra. Tay hữu y xử chiêu Bạch Long Giỡn Sóng trong Lãng Kiếm còn tay trái triển chiêu Thủy Thạch Tuần Hoàn trong Lãng Quyền đánh ập vào người của Lê Hàn. Thoáng thấy ánh kiếm chớp chớp cùng với quyền phong tựa cơn sóng khổng lồ ập tới người của mình, Lê Hàn kinh hãi tức tốc bắn người lùi lại không dám đón đỡ. Hai thủ hạ của lão chậm chạp hơn nên một tên trúng quyền, còn một tên bị kiếm chém rụng cánh tay.

- Tránh đường...

Thanh thần kiếm đen xì bay lượn chập chờn trong không khí. Nó đi tới đâu vũ khí của địch bị chém đứt tiện. Đụng phải kẻ địch dữ dằn nhân viên do thám tạm thời nhường đường cho Lãng Thư Sinh tiến tới chỗ Trương Thùy Vân và Lưỡng Xúc Thư Sinh đang bị bao vây.

- Tránh ra...

Đâm liền ba kiếm Lãng Thư Sinh nói lớn.

- Hai người theo tôi...

Độc Thủ Khách và Hải Âu Xứ Kiếm cũng trờ tới giúp sức. Mọi người lùi dần ra bờ sông ngay chỗ chiếc thuyền đang bỏ neo.

- Xuống thuyền...

Hoàng Sa Quái Khách nói lớn. Thấy kẻ địch sắp sửa chạy thoát, Lê Hàn tức điên người hét lớn cho thủ hạ.

- Xạ tiễn...

Bựt... Bựt... Bựt... Tên bay như mưa rào. Không đề phòng Trương Thùy Vân bị trúng mũi tên vào ngực. Nghe tiếng rú của bà ta, Lãng Thư Sinh vội nhảy tới. Một tay đỡ lấy thân hình của bà ta, y loang kiếm đỡ tên xong nhún mình nhảy xuống thuyền. Nhờ Hoàng Sa Quái Khách và Hải Âu Xứ kiếm thạo việc chèo chống nên chốc sau chiếc thuyền từ từ ra giữa sông. Lưỡng Xúc Thư Sinh nhìn theo con Hắc Phong đang chạy dọc theo bờ sông. Nó chưa chịu bỏ đi vì còn quyến luyến chủ nhân.

Đặt Trương Thùy Vân xuống sàn thuyền, Lãng Thư Sinh cắm cúi xem xét vết thương. Nhìn máu bầm đen ứa ra y thở dài. Độc Thủ Khách lẩm bẩm.

- Tam Độc Tán... Vô phương cứu chữa... Ta nghe nói đây là thứ thuốc độc của ba thứ độc dược là mũ cây siu, con hổ trùng và nhền nhện năm màu. Trúng nó thì chỉ có chết...

Y vừa dứt lời Trương Thùy Vân chợt mở mắt ra. Dường như biết mình sắp chết, bà ta nắm tay Lãng Thư Sinh trăn trối.

- Hiền đệ chiếu cố cho hai... hai...

Nói tới đó bà ta thở hắt hơi dài rồi ngoẹo đầu sang bên. Khẽ lắc đầu Lãng Thư Sinh đưa tay vuốt mắt cho vị trưởng lão cuối cùng của phái Đỗ Gia. Vi Vi và Vân Vân ngồi khóc nức nở bên cạnh thi thể của thầy. Tường Vi ứa nước mắt nắm tay Trương Thùy Vân. Dù chỉ sống với nhau thời gian ngắn song nàng lại thương mến và xem Thùy Vân như người chị của mình. Tính tình hiền lành và vui vẻ, bà ta đã săn sóc, khuyên nhủ và khích lệ mỗi khi nàng chán nản và buồn rầu. Khi thuyền ra khỏi cửa Ngọc Giáp mọi người trên thuyền mới thở phào đồng thời lo thủy táng cho Trương Thùy Vân. Dù không nói ra nhưng Lãng Thư Sinh biết trách nhiệm đang đè nặng lên vai mình. Trước khi chết Trương Thùy Vân đã gởi gấm hai nữ đệ tử của mình lại cho y. Ngoài vợ chồng Lý Long Anh ra bây giờ y lại phải bảo bọc thêm hai cô gái trẻ tuổi.