HỒI XXIX Đường xa diệu vợi
Thúc ngựa chạy một mạch chừng hai chục dặm đường Lê Hàn mới dừng lại. Tuy lão không mệt nhưng ngựa cần phải nghỉ ngơi và ăn uống mới đủ sức để chạy tiếp. Đứng bên lề đường thiên lý lão hỏi Bát Chiêu Từ Hanh.
- Từ trưởng ban biết chúng ta đang ở đâu?
Vị trưởng ban tin tức của đoàn do thám Thăng Long trả lời không do dự. Dường như y đã quá quen thuộc với vùng đất này.
- Chúng ta vừa vào địa phận của huyện Cỗ Chiến. Chỗ mà ta đang đứng đây thuộc xã Hải Châu...
Độc Kiếm Nguyễn Long mỉm cười phụ họa.
- Chắc Từ huynh quê ở Thanh Hóa?
Cười hà hà Từ Hanh gật đầu.
- Huynh đoán đúng. Tôi quê ở huyện Vĩnh Xương...
Quay qua Lê Hàn đang đứng nhìn ra biển họ Từ cười tiếp.
- Theo tôi nghĩ gã Lãng Thư Sinh chưa đi xa đâu. Thủ hạ của Náo Giang Long có báo cho tôi biết là tên học trò mới vượt qua Mã Giang sáng hôm nay. Hắn đi bằng xe ngựa nhưng có tới mười người tháp tùng do đó hắn không thể đi nhanh được...
Ngừng lại một chút Từ Hanh hắng giọng tiếp.
- Tôi đoán hắn còn lẩn quẩn đâu đó trong huyện Vĩnh Xương. Bây giờ ta nên kéo thủ hạ trở lại lục xét dài từ đây ra tới Thanh Hóa chắc thế nào cũng gặp hắn...
Trần Anh xen vào.
- Từ huynh có ý kiến giống tôi...
Từ Hanh nhếch môi cười nhưng không nói gì hết. Hắn vốn không ưa Trần Anh song vì lịch sự nên không nói ra. Lê Hàn gật gù hắng giọng.
- Lão phu cũng nghĩ như vậy... Chờ cho ngựa và nhân viên nghỉ mệt xong ta sẽ trở lại Thanh Hóa. Từ trưởng ban dẫn nhân viên bổn bang đi trước, kế đó Nguyễn trưởng ban điều động nhân viên ban ám sát đi sau, phần lão phu và Trần trưởng ban chỉ huy nhân viên ban truy tầm đi toán thứ ba... Nhớ bung nhân viên ra dò xét hai bên đường...
Lãnh lệnh Từ Hanh kéo nhân viên đi. Tuy nhiên trước khi đi hắn còn nháy mắt với Nguyễn Long. Hiểu ý họ Nguyễn cũng thúc ngựa cùng nhân viên đi theo sau Từ Hanh. Non dặm đường hắn thấy Từ Hanh cỡi ngựa chầm chậm như chờ mình. Đợi cho Nguyễn Long tới Từ Hanh thúc ngựa chạy song song.
- Kệ lão muốn nói gì thì nói. Tôi với huynh đi chung đỡ nguy hiểm hơn... Tôi có mười nhân viên tin cẩn. Nếu đi lẻ tẻ đụng với thằng học trò thì làm sao bắt hắn được. Cười gật gù Nguyễn Long lên tiếng.
- Tôi cũng nghĩ như huynh. Tên Lãng Thư Sinh có thanh kiếm báu vô song. Bọn ta mà gặp hắn thì khó lòng cự được trăm chiêu. May ra nhân viên của tôi và huynh hợp với nhau mới có hy vọng áp đảo hắn được...
Trầm ngâm giây lát Từ Hanh mới lên tiếng bàn tiếp.
- Theo như lời của Tiểu Trí Trần Bình nói với tôi thì trong bọn của tên học trò có hai người không biết võ. Tôi đoán hai đứa này chính là tôn thất nhà Lý còn sống sót sau vụ ở Hoa Lâm. Chúng được tên Lãng Thư Sinh hộ tống vào nam để tìm chỗ trốn tránh...
Nguyễn Long gật đầu phụ họa.
- Tân Bình là vùng đất xa xôi, tiếp giáp với Chiêm Thành nên ảnh hưởng của triều đình chưa tới. Vào được đây là chúng có thể thay tên đổi họ và làm ăn sinh sống được... Tuy nhiên...
Vị trưởng ban ám sát liếc nhanh người đi bên cạnh. Bắt gặp cái nhìn của bạn đồng nghiệp Từ Hanh cười hà hà.
- Huynh muốn gì cứ nói. Ở đây chỉ có hai ta...
- Từ huynh có ý kiến gì khi lão Lê Hàn cứ bám theo tên học trò. Lão muốn thanh kiếm?
Từ Hanh gật đầu liền.
- Chứ gì nữa. Miệng nói lấy thanh kiếm đem về dâng cho thủ lãnh và Trần thái sư mà lòng lão thì muốn chiếm đoạt nó làm của riêng. Với bản lãnh cộng thêm báu kiếm lão có nhiều hy vọng trở thành đệ nhất cao thủ của nước ta đồng thời thay thế...
Nói tới đây Từ Hanh ngừng lại. Liếc một vòng quanh quất không thấy có nhân viên nào đang ở gần mình họ Từ thấp giọng thì thầm như chỉ muốn nói cho Nguyễn Long nghe mà thôi.
- Tôi nói chuyện này ra huynh nghe xong nên kín miệng một chút. Trước khi đi lùng bắt tên Lãng Thư Sinh, thủ lãnh có kín đáo dặn dò tôi là đừng để cho thanh thiết huyền kiếm lọt vào tay Lê Hàn... Chẳng thà cứ để cho tên học trò làm chủ thanh kiếm hơn là lão Lê Hàn...
Nguyễn Long quay sang nhìn Từ Hanh đăm đăm. Lát sau y mới thở dài nhè nhẹ.
- Tôi hiểu ý của huynh. Thủ lãnh lo ngại lão già họ Lê sẽ giành chức thủ lãnh của mình...
Từ Hanh cười nhẹ.
- Đó cũng là một lý do. Còn một lý do nữa cũng quan trọng không kém. Dù thủ lãnh không nói ra nhưng qua vài sự kiện tôi suy ra thâm ý của người. Ông bà ta có câu '' dưỡng hổ vi họa '' song đối với thủ lãnh thì lại '' dưỡng hổ vi phúc ''...
- Tôi không hiểu ý của huynh...
Nguyễn Long ngắt lời bạn. Từ Hanh bật cười tiếng nhỏ xong từ từ giải thích cho bạn.
- Trần triều mới làm vua nên thế lực chưa mạnh để có thể áp đảo sự nổi dậy của các thế lực thù địch. Vì muốn dập tắt sự nổi loạn của các phe chống đối cho nên triều đình rất cần sự giúp đỡ của đoàn do thám. Nói tóm lại trong nước có loạn lạc nhiều chừng nào thì triều đình mới trọng đãi chúng ta nhiều chừng đó. Giả dụ như vụ Đoàn Thượng, Nguyễn Nộn. Nếu không có nhân viên của đoàn do thám dùng thủ đoạn bá đạo giang hồ hạ độc hai tên giặc này thì còn lâu lắm triều đình mới dẹp yên được chúng mà không đổ giọt máu của quan binh. Riêng tên học trò lại chính là con hổ mà thủ lãnh đang nuôi dưỡng cho lớn để trở thành mối lo lâu dài của Trần thái sư. Có lo lắng, quên ăn mất ngủ thì người mới cần tới sự trợ giúp của đoàn do thám. Sự chống đối của phe hiệp đạo thuộc giới giang hồ thì phải cần tới cao thủ của đoàn do thám mới tiêu diệt được...
Nguyễn Long gật gù.
- Ạ... Tôi hiểu ý của huynh rồi...
Từ Hanh cười cười tiếp.
- Theo sở kiến của tôi thì Lãng Thư Sinh và các cao thủ hiệp đạo như Hoàng Sa, Bạch Long Vỉ hoặc các phái võ như Thảo Đường, Tam Đảo trang sẽ ủng hộ một tôn thất nhà Lý để lấy lòng dân chống lại Trần triều. Bởi vậy chúng mới xả thân bảo vệ cho hai vợ chồng tên Lý Long Anh... Hiện thời thế lực của chúng chưa mạnh nhưng biết đâu nay mai...
Hai người vừa phi ngựa song song với nhau vừa chuyện trò. Chẳng mấy chốc họ đã đi được quãng thật xa.
- Nguyễn huynh biết không chuyện dưỡng hổ vi phúc của thủ lĩnh hay đúng hơn của đoàn do thám chúng ta nhiêu khê và phức tạp lắm...
Từ Hanh ngừng lời khi thấy thủ hạ tín cẩn của mình phi ngựa trở lại với vẻ hối hả.
- Có chuyện gì vậy Lê An?
Từ Hanh hỏi. Tên thủ hạ được gọi là Lê An nói nhanh.
- Thưa trưởng ban. Nhân viên ta tìm ra dấu vết của gã học trò cách đây chừng mươi dặm...
Từ Hanh sáng mắt song im lặng chờ thủ hạ nói tiếp.
- Nhân viên ta đi sâu vào hai bên rừng và tìm thấy dấu bánh xe ngựa...
Nguyễn Long nói lớn.
- Đúng hắn rồi...
Từ Hanh hơi gật đầu xong ra lệnh cho Lê An.
- Ngươi mang lệnh của ta bảo nhân viên cứ âm thầm dò xét chờ ta tới...
Lê An quày ngựa chạy đi. Từ Hanh và Nguyễn Long thúc ngựa kéo nhân viên theo sau. Đường thiên lý vắng lặng. Núi xa xa xanh rì. Rừng hoang rậm rạp. Tới ngay chỗ khúc quanh họ nghe tiếng la hét vang lên. Không hiểu chuyện gì hai vị trưởng ban phi ngựa nhanh hơn. Xa xa họ thấy một cỗ xe ngựa đang chạy ngược về hướng trấn Thanh Đô. Phía sau mấy chục nhân viên của hai ban ám sát và tin tức đuổi theo sát nút. Bụi đất tung mù mịt. Tiếng vó ngựa nện rầm rập.
Vốn sinh trưởng nơi huyện Vĩnh Xương nên Từ Hanh biết mình đang ở trong địa phận xã Cung Thượng cách trấn Thanh Đô chừng ba chục dặm. Thấy cỗ xe ngựa phi thật nhanh Từ Hanh đâm ra nghi ngờ. Hắn thúc mạnh vào hông con ngựa đang cỡi. Con chiến mã hạng nhất hí tiếng dài vọt tới trước. Chốc sau nó vượt qua mặt đám nhân viên do thám rồi càng lúc càng tới gần cỗ xe. Cúi nhìn dấu bánh xe lăn trên đường hắn buột miệng la lớn.
- Hỏng rồi... Mình trúng kế rồi...
Vừa dứt tiếng hắn chợt nghe tràng cười nổi lên rồi cỗ xe giảm dần tốc độ rồi sau đó dừng lại. Một bóng người lạng xuống đường. Từ Hanh chong mắt nhìn. Hắn nhận ra người này chính là thanh niên đã xuất hiện ở Hoa Lâm với con ngựa ô.
- Ngươi là ai?
Bật cười ha hả thanh niên trả lời.
- Ta tên Lưỡng Xúc Thư Sinh. Ngươi là ai?
- Ta là Bát Chiêu Từ Hanh, trưởng ban tin tức của đoàn do thám Thăng Long...
Lưỡng Xúc Thư Sinh gật gù. Liếc nhanh cỗ xe ngựa đang đậu bên vệ đường cũng như đám nhân viên do thám đang chạy tới y cười ha hả.
- Hóa ra là Từ trưởng ban...
Thấy một người cỡi con hồng mã trờ tới rồi ghìm cương ngựa đứng song song với Từ Hanh, Lưỡng Xúc Thư Sinh lên tiếng.
- Chư vị đông người song không bắt ta được đâu...
Nguyễn Long gằn giọng.
- Ngươi hơi phách lối... Ta là Độc Kiếm Nguyễn Long, trưởng ban ám sát...
Nghe họ Nguyễn xưng danh xong Lưỡng Xúc Thư Sinh cười ha hả hỏi lớn.
- Nhị vị biết danh hiệu của ta có nghĩa gì không?
Từ Hanh và Nguyễn Long nhìn nhau. Lưỡng Xúc Thư Sinh bật cười. Y ngầm phổ kình lực vào tiếng cười nên âm vang dội vào rừng núi lồng lộng khiến cho mấy con ngựa phải cất tiếng hí sợ sệt.
- Ta mời các ngươi thưởng thức chút công phu thô thiển...
Bát Chiêu Từ Hanh và Độc Kiếm Nguyễn Long há hốc miệng trợn mắt nhìn cảnh tượng kỳ dị chưa bao giờ thấy trong đời lưu lạc giang hồ của họ. Đang từ một thanh niên cao lớn, Lưỡng Xúc Thư Sinh chợt biến đổi thành đứa trẻ lên ba rồi sau đó thu nhỏ lại bằng đứa bé mới sanh ra đời.
- Trời...
- Trời ơi...
- Ma...
- Quỷ... Quỷ hiện hình...
Đám nhân viên do thám bật la thảng thốt tưởng như thấy ma quỷ hiện hình giữa ban ngày. Lưỡng Xúc Thư Sinh bật cười. Từ Hanh và Nguyễn Long cảm thấy lành lạnh nơi sống lưng khi nghe tiếng cười hắc hắc phát ra từ đứa bé sơ sinh. Điều quái gở là thân hình của đứa bé mới sinh ra mà giọng cười lại giống như người lớn hai ba chục tuổi. Cả hai vị trưởng ban im lặng nhìn đăm đăm thân hình nhỏ nhắn từ từ lớn lên thành một thanh niên cao nhòng, với cặp giò dài lê thê trông thật quái dị và khác thường.
- Từ Hanh ngươi ráng mà theo kịp ta...
Vù... Từ Hanh thoáng thấy một bóng người xẹt qua mặt mình. Không kịp suy nghĩ hắn quăng mình rời khỏi lưng ngựa. Tuy mang danh Bát Chiêu song sở trường của hắn lại chính là thuật phi hành. Nay nghe lời thách thức của kẻ lạ hắn nổi sùng triển tuyệt kỹ phi hành đuổi theo sát nút. Chớp mắt hắn chỉ còn cách đối thủ ba bước rồi phút sau chạy song song với nhau.
- Kể ra ngươi cũng có chút tài bộ...
Từ Hanh đi từ ngạc nhiên tới kinh dị khi nghe đối thủ mở miệng. Thường thường trong lúc thi triển vũ thuật người ta ít khi mở miệng vì sợ hao tổn nội lực. Chỉ có các cao thủ nhất đẳng, nội lực cực kỳ thâm hậu mới dám lên tiếng thôi. Đối thủ của hắn tuổi chưa đầy ba mươi mà đã khổ luyện được công phu khác thường.
- Ta cho ngươi thưởng thức Xúc Địa Thành Thốn của ta...
Bát Chiêu Từ Hanh trợn mắt nhìn đối thủ thi triển công phu rút đất. Với mỗi bước chân dài hơn trượng, Lưỡng Xúc Thư Sinh biến thành cái bóng mờ bay nhảy rồi mất hút trên đường cái quan. Từ Hanh dừng bước vì biết không thể nào bắt kịp đối thủ. Dừng lại y lẩm bẩm.
- Y là ai? Thuật rút đất của y quả nhiên tuyệt diệu vô cùng...
Hắn quay đầu lại nhìn Nguyễn Long và nhân viên phi ngựa chạy tới.
- Hắn chạy mất rồi hả Từ huynh?
Quăng mình lên con ngựa của mình do Lê An vừa dẫn tới Từ Hanh nói lớn.
- Chạy mất rồi... Trên đời này tôi nghĩ không ai có đủ sức bắt kịp hắn...
Nói xong họ Từ ra lệnh cho thủ hạ phân ra thành nhóm nhỏ đi sâu vào rừng tìm kiếm dấu vết của Lãng Thư Sinh.
Ánh nắng chiều vàng vọt. Khu rừng thưa mờ mờ sáng. Con ngựa ô dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ. Phải nói là cái chòi thì đúng hơn. Có lẽ nó do những người thợ săn thú dữ cất lên để tạm trú trong thời gian đi săn. Rời khỏi lưng ngựa xong Long Anh đưa tay đỡ vợ xuống đất. Lãng Thư Sinh cười nói.
- Chúng ta ngủ tạm ở đây đêm nay...
Thấy Long Anh nhất là Tường Vi có vẻ mệt mỏi, y vội an ủi.
- Chắc ngày mai chúng ta sẽ lộn trở ra đường cái...
Liếc nhanh vợ Long Anh cười lên tiếng.
- Tôi quen sương gió rồi. Chỉ tội cho Tường Vi...
Khẽ gật đầu Lãng Thư Sinh cười nhẹ nói với Tường Vi.
- Tôi sẽ cho Vi muội uống hoàn thuốc bổ. Uống xong muội khỏe khoắn liền...
Dù mỏi mệt song Tường Vi cũng gượng cười nói đùa một câu.
- Không khỏe là muội bắt đền huynh đấy...
Cười cười Lãng Thư Sinh mở gói hành lý của mình lấy ra hoàn thuốc bọc sáp cẩn thận. Bóp vỡ lớp sáp bên ngoài xong đưa cho Tường Vi y nói nhỏ.
- Vi muội cứ ngậm trong miệng một lát là thuốc sẽ tan ra rồi nuốt cũng được...
- Đa tạ huynh...
Tường Vi bỏ viên thuốc vào miệng ngậm. Không biết thuốc bào chế từ cây cỏ gì mà có mùi thơm thật dễ chịu. Thuốc chưa tan mà chỉ cần ngửi mùi thơm nàng cũng cảm thấy khỏe khoắn liền.
- Thuốc thơm thật... Ai làm ra viên thuốc này vậy Lãng huynh?
Tường Vi lên tiếng hỏi trong lúc ngồi dựa lưng vào vách của căn chòi.
- Sư phụ của tôi chế ra. Người đã lấy các thứ như sâm, nhung, hà thủ ô, quế và các loại dược thảo quí giá để làm ra ba viên thuốc bổ. Ngoài tính cách bổ dưỡng nó còn giúp người uống chống lại cảm mạo phong hàn. Vi muội có thai mà uống viên thuốc này thì sẽ làm cho đứa bé mạnh khỏe hơn...
- Đa tạ Lãng huynh...
Nói xong Tường Vi dựa đầu vào vách nhắm mắt lại. Nhìn thấy chuyện đó Lãng Thư Sinh cười nói với Long Anh.
- Cứ để cô ấy ngủ một giấc...
Long Anh gật đầu ngồi xuống bên cạnh vợ. Trương Thùy Vân chia cho mỗi người phần lương khô. Lãnh phần của mình xong Vô Gia Tử và Lãng Thư Sinh kéo nhau ra ngoài vừa ăn uống vừa canh gác. Khu rừng sáng mờ mờ. Gió rì rào cây cối thành âm thanh liên miên bất tận. Tiếng côn trùng rỉ rả. Chim chóc về tổ kêu quang quác.
- Mình phải ở trong rừng bao lâu?
Vô Gia Tử lên tiếng hỏi. Lãng Thư Sinh chầm chậm trả lời.
- Chắc hai ba ngày. Ta không có nhiều hy vọng trốn thoát khỏi sự truy lùng của nhân viên do thám nhưng ta hy vọng là...
Vô Gia Tử ngừng nhai như chờ nghe.
- Ta hy vọng Hoàng Sa Quái Khách và Hải Âu Xứ Kiếm sẽ tới kịp...
- Ta cũng hy vọng họ tìm ra bọn ta. Có thêm họ thì đỡ lắm...
Sau khi nói xong Vô Gia Tử bật cười hi hí. Ngước nhìn bạn Lãng Thư Sinh hỏi.
- Ngươi có khí giới không?
- Có chứ...
- Sao ta không thấy ngươi dùng nó...
- Hi... hi... hi... Chưa tới lúc ta phải rút vũ khí... Vã lại mình có đánh nhau đâu. Toàn là chạy không mà...
Lãng Thư Sinh bật cười. Nghe tiếng động y quay nhìn thấy Trương Thùy Vân đang đi tới chỗ mình ngồi. Dù là một cao thủ song có lẽ chưa bao giờ lưu lạc giang hồ nên bà ta trông đầy vẻ mệt mỏi.
- Tối nay tiền bối cứ việc ngủ cho khỏe. Để tôi thức canh cho...
Lãng Thư Sinh nói với Trương Thùy Vân. Bà ta lẳng lặng gật đầu rồi lát sau mới lên tiếng.
- Từ đây vào Lâm Bình còn xa không Lãng hiền đệ?
Tuy quen biết nhau không lâu song cùng chịu chung gian nguy và hoạn nạn nên Trương Thùy Vân tự xem mình như người chị lớn tuổi của mọi người trong nhóm. Mọi người đều tỏ ra mến mộ bà ta vì tính tình vui vẻ và lo lắng cho họ nhất là Tường Vi. Ăn hết phần cơm của mình Lãng Thư Sinh trả lời.
- Thưa đại tỉ... Chúng ta đang ở trong huyện Vĩnh Xương. Từ đây vào Lâm Bình còn chừng vài ngày đường nữa... Chúng ta phải đi qua châu Nhật Nam mới vào tới Lâm Bình.
- Chắc hiền đệ đã đi vào Lâm Bình?
- Hai năm trước tôi có vào thăm ba châu Lâm Bình, Bố Chính và Minh Linh. Tôi đi tận tới vùng biên thùy nước Chiêm và nước ta. Phong cảnh đẹp lắm. Nguyên vào thời Lý, vua Thánh Tông đem quân sang đánh Chiêm Thành bắt được vua của nước này là Chế Củ. Họ Chế bèn đem ba châu Địa Lị, Ma Linh và Bố Chính để xin chuộc mạng. Thánh Tông bèn nhận ba châu này và tha cho Chế Củ về nước. Đời vua Lý Nhân Tông mới đổi Địa Lị thành tên Lâm Bình, Bố Chính làm châu Nam Bố Chính, còn châu Ma Linh đổi ra Minh Linh đồng thời cho quan quân tới trấn giữ để bảo vệ dân chúng. Lý triều cũng ra sức chiêu mộ kẻ lưu lạc vào tận ba vùng đất mới để khai khẩn và làm ăn. Tuy nhiên ba châu này cũng bị quân Chiêm sang đánh phá hoài...
Đang nói Lãng Thư Sinh chợt ngừng lại ngưng thần nghe ngóng rồi thì thầm.
- Có người tới...
Vô Gia Tử lên tiếng.
- Chắc Lưỡng Xúc Thư Sinh trở lại...
Ra dấu cho Vô Gia Tử và Trương Thùy Vân tìm chỗ ẩn nấp xong Lãng Thư Sinh cũng ẩn mình sau gốc cây im lìm chờ đợi. Ba người đều nghe tiếng bước chân của kẻ lạ dẫm nhẹ trên lá khô. Nếu không nhờ lá cây rừng phủ thành lớp dày chắc họ không thể nghe được âm thanh xào xạo vang lên rồi một người xuất hiện. Nhờ nhãn lực tinh tường Lãng Thư Sinh nhận ra ống tay áo bay phất phơ của người lạ. Điều đó khiến cho y liên tưởng tới một người và bật kêu mừng rỡ.
- Độc Thủ Khách... Ngươi đấy ư...
Nghe Lãng Thư Sinh kêu tên Độc Thủ Khách, Vô Gia Tử cười hí hí bước ra.
- Ngươi làm ta hết hồn...
Đôi bên vui mừng nói chuyện. Nhìn ba người bạn mới quen Độc Thủ Khách thong thả lên tiếng.
- Các ngươi trốn ở đây không được đâu. Sáng mai mình phải rời đi gấp vì nhân viên do thám sẽ tìm ra chỗ này...
Ngừng lại nhìn Lãng Thư Sinh như hỏi ý đoạn y tiếp nhanh.
- Sư phụ của ta cất nhà ở vùng này nên ta biết đường đi. Sáng mai ta sẽ dắt các ngươi đi theo đường núi vào Lâm Bình. Tuy chậm và lâu hơn song an toàn vì ít ai biết đoạn đường tắt này...
Trầm ngâm giây lát Lãng Thư Sinh nói nhỏ.
- Ta còn có vài người bạn sẽ tới sau...
Vô Gia Tử lên tiếng.
- Để ta đón họ cho... Ta sẽ ra đường thiên lý gặp Lưỡng Xúc Thư Sinh rồi chờ mấy người kia xong theo đường lớn đi vào Lâm Bình...
Dứt lời Vô Gia Tử lạng mình vào bóng đêm vừa ập xuống bỏ lại Lãng Thư Sinh với Độc Thủ Khách và Trương Thúy Vân chụm đầu bàn tán về chuyện vào châu Lâm Bình.