HỒI XXXII Hoành Sơn Hiệp Lữ
Ba châu Địa Li, Bố Chính và Ma Linh núi cao đụng trời. Rừng già ngút ngàn. Một dãy từ bắc xuống nam lưng tựa vào biên thùy Đại Việt với Lão Qua còn mặt hướng ra Đông Hải. Hang động nhiều vô số kể, vốn là nơi trú ngụ của các kỳ nhân dị sĩ tu tiên hoặc rèn luyện võ nghệ để chờ khi nhập giang hồ dương danh cùng thiên hạ. Hoành Sơn chập chùng hiểm trở bắt từ biên thùy Lão Qua kéo dài ra tới biển Đông. Xưa là ranh giới của hai nước Việt Chiêm, nhưng từ khi vua Chiêm Chế Củ dâng ba châu cho nhà Lý thời Hoành Sơn hay còn gọi là Đèo Ngang nằm trong nội địa của nước ta.
Động Chân Linh. U tịch. Vắng lặng. Huyền bí. Không bóng người vãng lai. Cửa động âm u. Dòng sông ngầm lặng lờ chảy. Nước xanh biếc màu chàm. Bên trong động sáng sủa. Cây cỏ xanh tươi. Khí hậu ôn hòa mát mẻ. Chim chóc hót ca líu lo. Hoang thú nhởn nhơ đi lại. Mái thảo lư nằm dưới tàng cây xanh um. Trước sân một ông lão râu tóc bạc phơ ngồi trên tảng đá hoa cương xanh biêng biếc. Trước mặt ông lão chừng ba bước một thanh niên tuổi còn trẻ đang đứng im triển công phu trầm tịnh. Thanh niên vận chiếc quần dài làm bằng da thú, ở trần để lộ hai cánh tay gân guốc. Tóc dài như con gái buông tới lưng. Đôi mắt sáng rực hàn quang nhìn đăm đăm vào gốc cây. Đang đứng yên bàn tay thanh niên chợt máy động. Luồng ánh sáng xẹt ra tợ điện chớp. Mũi dao bay mỏng hơn lá liễu cắm vào thân cây cổ thụ ngập tận chuôi.
– Con phóng như thế được chưa thưa sư phụ?
Thanh niên lên tiếng hỏi. Ông lão đứng lên. Tay chống cây gậy trúc ông ta bước tới đứng trước mặt đệ tử. Ánh mắt nhìn thời từ hòa song giọng nói lại nghiêm nghị cất lên giữa rừng già u tịch.
– Khá lắm… nhưng…
Ông lão ngừng nói. Thanh niên cười mau mắn hỏi tiếp.
– Như vậy là con được phép lưu lạc giang hồ rồi hả sư phụ?
Ông lão mỉm cười vuốt râu. Nhìn đệ tử ông ta trầm giọng.
– Cao thủ của giới giang hồ Đại Việt nhiều vô số kể. Bản lãnh cỡ như con so ra không bì được họ. Tài phóng dao bay như con đây chưa đủ để tranh tài cùng thiên hạ…
Thanh niên xịu mặt ấp úng.
– Con tưởng…
Giọng của ông lão chợt trầm xuống thật ôn tồn như muốn giải thích cho học trò hiểu.
– Con phóng dao trúng mục tiêu nhanh chuẩn vô cùng. Nhưng con nên nhớ một điều, gốc cây là vật chết, là vật bất động; trong khi đối thủ của con là một vũ sĩ giang hồ tài bộ hơn con gấp mười lần. Thủ pháp của họ sẽ nhanh hơn con…
Thanh niên trầm ngâm tỏ vẻ thấm cái ý của thầy. Lát sau y lên tiếng hỏi.
– Như vậy con phải làm sao thưa thầy?
Nhìn đệ tử ông lão bật cười sang sảng.
– Ta đã nói với con nhiều lần là mọi ý nghĩ và hành động của con đều khởi từ cái tâm của mình. Tâm phát sinh ý, ý chuyển thành hành và hành tạo ra lực. Chặng đường tâm, ý, hành đó con sẽ phải đi qua để đạt tới chỗ cao siêu nhất trong vũ thuật. Luyện được tâm ý hành thông suốt thời mũi dao bay của con sẽ nhanh hơn sát na, nhanh hơn phản ứng của bất cứ cao thủ giang hồ nào…
Thấy đệ tử hơi ngơ ngác về lời nói của mình ông lão vuốt râu cười.
– Để cho con dễ hiểu ta có cách như thế này. Từ đây về sau ta sẽ đứng làm cái bia sống cho con khổ luyện thuật phóng dao bay. Chừng nào con phóng trúng ta thì con được phép xuống núi…
Thanh niên trợn mắt nhìn thầy.
– Con phóng trúng thì thầy sẽ chết…
Ông lão gióng lên tràng cười rúng động rừng già âm u.
– Đúng như thế. Giết chết ta thì con mới đủ sức dương danh trong cõi giang hồ. Không giết chết ta thời con sẽ phải chôn thân ở đây… ha… ha… ha…
Ông lão xoay lưng bước đi để lại tràng cười cùng với thanh niên ngơ ngác nhìn theo.
– Tâm ý hành hợp nhất… Con nên ngẫm lời ta dặn…
Vầng thái dương chênh chếch ngọn cây. Nắng soi sáng khoảnh đất trống. Hai thầy trò đứng đối diện cách nhau mươi bước. Ánh mắt băng lạnh của thanh niên nhìn trừng trừng vào mục tiêu bất động trước mặt của mình. Y cũng hiểu mục tiêu thoạt nhìn thời bất động song bên trong hàm chứa một cái động vô lường không ai biết được. Thời gian trì trệ trôi qua. Bàn tay mặt của thanh niên khẽ nhích động. Ánh kim khí lóe lên. Lưỡi dao bay với tốc độ cực nhanh mà mục tiêu chính là mi tâm huyệt của ông lão. Tay áo rộng từ từ kéo lên. Hai ngón tay gầy khẳng khiu của ông ta kẹp cứng lưỡi dao bay của học trò. Ông ta không nói lời nào hết. Chỉ là sự im lặng. Chỉ là cái nhìn song hàm chứa vô vàn lời nói. Cuối cùng ông lão cất giọng trầm trầm.
– Không phải nhanh là đủ. Trong vũ thuật không phải nhanh là thắng. Nhanh chỉ là hành. Không có tâm ý thời nhanh cũng bằng thừa…
Ông lão xoay lưng bước để lại thanh niên trầm ngâm đứng nhìn vào mục tiêu vô hình trước mặt. Ngày lên rồi ngày xuống. Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn. Thanh niên phóng dao bay mỗi ngày một nhanh hơn song vẫn không trúng được đối thủ. Ông lão vẫn chưa chết.
Đêm yên lặng. Trăng thượng tuần đổ xuống khu rừng hoang soi rõ bóng một người ngồi im lìm trên sợi dây mây vắt ngang qua hai thân cây cao. Bàn chân phải đặt lên đùi trái, bàn chân trái lòn dưới chân phải đặt lên đùi bên phải, lưng thẳng, vai thẳng, hai cánh tay gấp lại đặt hờ lên đùi, bàn tay tả đặt vào lòng bàn tay hữu, hai ngón tay cái gần chạm nhau; y ngồi trên sợi dây mây vững vàng như người ta ngồi trên đất bằng. Ðây là thế tọa thiền mà thầy y thường gọi là tư thế phật ngồi. Ðây cũng chính là tư thế mà lúc lên năm, lên sáu y được chỉ dạy trong bài học vở lòng về khổ luyện nội lực. Hít vào đếm là một, thở ra đếm là hai cứ như thế tuần tự tới mười xong bắt đầu trở lại một mà không bị lầm lẫn và sơ sót. Qua một thời gian lâu hay mau tùy theo sự chuyên cần luyện tập người ta sẽ bước sang giai đoạn thứ nhì. Hít vào và thở ra đếm là một, cứ như thế tới mười xong bắt đầu trở lại. Sau thời gian tọa thiền lâu dài tạp niệm sẽ từ từ lắng đọng giống như nước nếu để yên các chất cặn bả và dơ bẩn sẽ từ từ lắng xuống đáy.
Vừa hít thở được vài lần y cảm thấy chân khí từ huyệt trường cường nơi hậu môn theo đốc mạch chạy lên cổ, lên đầu rồi đi vòng xuống trán, mũi và chạy tới huyệt thừa tương sau đó theo nhâm mạch chạy xuống ngực, bụng rồi chảy vào đan điền xong chạy xuống tới huyệt hội âm. Đồng thời một luồng khí nhu hòa từ ngực chạy vào ba kinh âm của tay là thái âm phế, quyết âm tâm bào và thiếu âm tâm. Cùng lúc đó chân khí từ mạch nhâm chạy xuống ba kinh dương ở chân là dương minh vị, thiếu dương đởm và thái dương bàng quang. Ngoài ra chân khí theo đốc mạch từ bụng cùng với chân khí từ ba kinh dương ở tay chạy lên đầu trong khi đó luồng nhiệt khí từ ba kinh âm ở chân chạy lên đan điền và cứ như thế mà luân lưu không bao giờ dứt.
Chân khí lưu hành làm cho tạp niệm từ từ lắng đọng. Ý niệm phát sinh. Y cảm thấy một luồng khí từ trên đỉnh đầu chạy xuống tay rồi ra tới bàn tay và không tự chủ được y chụp lấy chuôi lưỡi dao đang đeo bên mình. Ánh kim khí lóe chớp giữa đêm trăng rằm. Hành động của y không qua được nhận xét của ông lão và ông ta gật gù mỉm cười tỏ vẻ hài lòng. Cứ như thế bàn tay của y liên tục nhích động dù không có lưỡi dao bay ra. Ngày tàn đêm xuống. Đêm tàn ngày lên cho tới một ngày. Mặt trời lên. Cỏ còn ngậm sương. Nắng le lói rừng hoang. Ông lão và đồ đệ của mình đứng đối diện nhau trên khoảnh đất trống quen thuộc. Hai thân thể bất động nhưng hàm chứa cái động vô lường. Tịnh động. Chỉ có hai tiếng thôi mà biến hóa vô cùng. Tịnh là động mà động là tịnh. Đối phương tịnh thời ta tịnh. Đối phương động thời ta động trước. Đối phương tịnh thời ta động. Tâm sinh ý, ý sinh ra hành và hành tạo ra động tác. Bàn tay của thanh niên máy động. Lưỡi liễu diệp phi dao xẹt ra. Thân người ngã xuống.
– Thầy ơi…
Thanh niên nâng người thầy kính yêu đã sống, đã dưỡng dục y hai mươi mấy năm. Ông lão mở mắt mỉm cười. Giọng nói của ông ta bình tịnh như không màng tới máu đang từ vết thương tuôn ra ướt đẫm áo.
– Con xuống núi được rồi… Bây giờ con thừa sức dương danh trong cõi giang hồ…
Thanh niên bật lên tiếng khóc.
– Con… Con…
Hiểu ý của đồ đệ ông lão cười mãn nguyện cất giọng thều thào.
– Ta già rồi… Ai cũng một lần chết. Ta chỉ muốn nói với con một điều…
Ông lão ngừng lại húng hắng ho rồi nói tiếp.
– Khí giới là vật vô tình mà người thời hữu tình. Nếu tha được thì con nên tha cho người…
Dứt lời ông lão ngoẹo đầu trút hơi thở cuối cùng để thanh niên ngồi khóc cạnh thi thể của thầy. Trưa hôm đó chôn cất thầy xong thanh niên mang gói hành lý nhỏ trên vai theo con đường mòn xuống núi. Vừa đi y vừa lẩm bẩm đọc lá thư ngắn gọn của người thầy kính mến.
– Ta biết con và ta sẽ có ngày chia tay cho nên con chớ nên bi lụy. Hai mươi lăm năm về trước, trong một cuộc viếng thăm sư cụ chùa Tiêu Sơn ta đã nhận lời ủy thác của người để nuôi dưỡng con nên người. Ta vui mừng vì đã làm tròn lời hứa của mình. Không phụ lòng kỳ vọng của ta, con đã khổ công rèn luyện vũ thuật để trở thành một cao thủ của giới giang hồ nước ta. Đó là lúc chúng ta phải chia tay. Con là đứa con mồ côi, không có danh tánh nên ta tạm đặt cho con cái danh Hoành Sơn Hiệp Lữ để giao tiếp với đời. Ta mong con sẽ thực thi tôn chỉ của vũ đạo, hành hiệp trượng nghĩa, và giúp đỡ dân lành. Được như vậy ta sẽ ngậm cười nơi chín suối…
Đọc xong lá thư thanh niên lẩm bẩm.
– Hoành Sơn Hiệp Lữ… Đường dao bay…
Bàn tay của y tự động chụp lấy chuôi lưỡi dao. Ánh kim khí chớp lên. Đường dao bay vút đi tợ sao sa rồi cắm vào thân cây ngập tận chuôi.
– Thầy ơi… Con sẽ làm theo lời thầy dạy…
Chín người ngồi vây quanh chiếc bàn đóng bằng cây sơ sài. Đó là Lý Đông Ba, Lý Uyên Nguyên, Lý Thanh Anh, Lãng Thư Sinh, Hoàng Sa Quái Khách, Hải Âu Xứ Kiếm, Độc Thủ Khách, Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh. Nhấp ngụm nước đựng trong cái chén cây Hoàng Sa Quái Khách tặc lưỡi.
– Rượu ngon quá… Tôi không ngờ Lý lão tiền bối lại sành cất rượu…
Được khen Lý Đông Ba cười ha hả.
– Hồi còn làm nhân viên do thám lão phu đã lội khắp trấn Thanh Đô, Nghệ An và ba châu Lâm Bình, Bố Chính với Minh Linh. Nhờ vậy mà học được cách làm rượu cần của dân Man…
Hướng về Lãng Thư Sinh đang ngồi trầm tư ông ta cười tiếp.
– Túc hạ tính ngày nào về lại đảo Cát Bà?
Hiểu ý của Lý Đông Ba, Lãng Thư Sinh tươi cười lên tiếng.
– Tôi đã hỏi ý Long Anh với Tường Vi rồi. Cả hai đều bằng lòng là đợi sau khi Tường Vi sinh cháu Ngọc Sơn xong cả hai sẽ đi với tôi về đảo Cát Bà. Hiện giờ Tường Vi sắp tới ngày lâm bồn nên không tiện đi đứng. Vả lại sau khi sanh song cũng phải chờ ít nhất hai tới ba tháng cho cứng cáp thì mới khởi hành…
Nhìn một vòng người ngồi quanh bàn y cười hỏi.
– Chư vị tính đi đâu hay là ở lại đây?
Nghe câu hỏi này Lý Uyên Nguyên liếc nhanh Lý Đông Ba rồi mới trả lời.
– Tôi với Thanh Anh sẽ hộ tống cháu Phá Thiên Lôi về Chu gia trang cho biết rồi sau đó mới tính chuyện cưới hỏi…
Đang ngồi trò chuyện với Tường Vi và Lý Tiểu Dung nghe Lý Uyên Nguyên nói tới đó cô gái mang tên Phá Thiên Lôi mắc cỡ đỏ cả mặt mày. Lý Đông Ba chợt xen vào câu chuyện.
– Phần tôi sẽ đi với con Tiểu Dung về phủ Thiên Đức gặp phụ mẫu của thằng Bình để bàn về hôn ước cho hai đứa…
Nghe tới đó Vô Gia Tử cười hí hí nói với Lưỡng Xúc Thư Sinh ngồi bên cạnh.
– Ngươi kín miệng dữ a… Bây giờ ta mới biết tên họ của ngươi…
Lưỡng Xúc Thư Sinh tủm tỉm cười liếc nhanh Lý Tiểu Dung đang ngồi bàn bên kia. Tới phiên Hải Âu Xứ Kiếm hắng giọng.
– Tôi với Vô Gia Tử sẽ về Bạch Long Vỉ đảo…
Lãng Thư Sinh nhìn Hoàng Sa Quái Khách thì thấy y cười cười.
– Ta đem hai cô học trò của phái Đỗ Gia về đảo Hoàng Sa…
Độc Thủ Khách hắng giọng.
– Ta về lại Mã Giang chừng vài tháng xong sẽ trở lại đây thăm cháu Ngọc Sơn…
Lãng Thư Sinh gật đầu trầm ngâm khá lâu mới lên tiếng.
– Trước khi chư vị lên đường thời tôi có ý kiến như thế này. Trừ Hoàng đảo chúa xuôi nam, còn lại bảy người đều ngược ra bắc nên tôi muốn nhân cơ hội đó phao tin ta ra bắc với ý định hành thích Trần Thủ Độ. Biết được tin này tất nhiên nhân viên do thám dưới quyền của lão Lê Hàn phải rút về Thăng Long…
– Ngươi nghĩ là lão Lê Hàn sẽ rút về Thăng Long?
– Ta đoán như thế. Ít nhiều gì chúng cũng lo lắng cho sinh mạng của Thủ Độ… Như vậy chỉ còn một số ít lo tìm kiếm nơi ở của Long Anh và các người họ Lý…
Lý Uyên Nguyên gật gù cười.
– Ý kiến của tiên sinh rất hay. Dù gì chúng ta cũng ngược ra bắc nên đó là việc nhất cử lưỡng tiện…
– Lão mời tiên sinh cho nghe cao kiến…
– Tôi tính kế như vầy. Đầu tiên lão bá cùng Lý cựu chưởng môn và Thanh Anh với Phá Thiên Lôi vầy đoàn ra Thăng Long. Trên đường đi chư vị phải qua đèo Ba Dội gặp Lê Bĩnh Du rồi mời Bỉnh Du nhập đoàn ra Thăng Long hành thích Trần Thủ Độ. Dĩ nhiên Binh Du sẽ từ chối. Nếu y từ chối thời chư vị xin y kín miệng dùm. Tôi biết Bỉnh Du sẽ kín miệng nhưng khi bị nhân viên do thám tra hỏi thì hắn sẽ khai ra vì không muốn gặp rắc rối với đoàn do thám. Hai ngày sau khi Lý lão bá lên đường thì tới phiên nhóm thứ nhì với Hải Âu Xứ Kiếm, Vô Gia Tử, Độc Thủ Khách…
Nghe tới đây Hoàng Sa Quái Khách chợt ứng tiếng.
– Ta đi nữa… Ta sẽ cùng Vi Vi và Vân Vân ngược đường ra bắc rồi sau đó đón thuyền xuôi nam…
Lãng Thư Sinh gật đầu nói.
– Vậy thì ngươi đi toán sau cùng với Lưỡng Xúc Thư Sinh và Lý Tiểu Dung.
Suốt mấy ngày Lãng Thư Sinh cùng đồng bạn bàn soạn kỹ lưỡng chuyện giả vờ ra Thăng Long hành thích Trần Thủ Độ.
Bát Chiêu Trần Hành, Độc Kiếm Nguyễn Long, Trần Anh và Lê Hàn ngồi ăn uống trong một tửu lầu ở chợ Phan Long hay Ba Đồn nằm cạnh bên bờ Linh Giang. Đang ăn họ Từ hơi ngưng lại khi thấy Lê An, tên thủ hạ thân tín hấp tấp bước vào. Thấy dáng điệu đó Từ Hanh vội đứng lên và bước nhanh ra đường chận Lê An. Y có thâm ý riêng là không muốn cho Lê Hàn nghe biết tin tức trước khi chính miệng y nói lại với lão. Hiểu ý của cấp chỉ huy Lê An thì thầm mấy lời rồi lủi nhanh vào đám đông đang đứng xem toán mãi võ biểu diễn vũ thuật.
Đợi cho Từ Hanh an tọa xong Nguyễn Long mới cười hỏi.
– Chắc huynh có tin vui?
Thong thả đưa chén rượu lên nhấp ngụm nhỏ Từ Hanh hắng giọng.
– Thủ hạ vừa lượm được tin lạ lắm…
Lê Hàn và Nguyễn Long im lặng chờ nghe. Họ biết Từ Hanh đã rãi một đường dây lượm tin khắp vùng Thanh Đô, Nghệ An và ba châu Lâm Bình, Bố Chính và Minh Linh. Bất cứ việc gì lạ mới đều không lọt khỏi tai mắt của họ Từ.
– Hai ngày trước một nhóm nhỏ ba người của Lãng Thư Sinh đã lên bờ ở cửa Linh Giang nhưng sau đó chúng biến mất không để lại vết tích. Nhân viên ban tin tức đã quậy nát một vùng rộng lớn mà cũng không biết bọn chúng biến đi đằng nào. Hồi sáng này nhân viên của tôi lại thấy tên Lãng Thư Sinh và Hải Âu Xứ Kiếm đang ăn nhậu tại bến đò Linh Giang cách ta non dặm đường…
Lê Hàn nhướng đôi mày chổi xể. Nếu không có công phu trầm tịnh thâm sâu lão đã đứng bật dậy kéo thủ hạ đi rồi.
– Hơi lạ hả Từ huynh. Tự nhiên y xuất hiện khơi khơi trước mặt bọn ta…
Từ Hanh gật đầu quay qua hỏi Lê Hàn.
– Phó thủ lĩnh nghĩ sao?
Lê Hàn lặng thinh suy nghĩ. Lão không muốn hấp tấp trả lời vì sợ bị thất thố. Lát sau lão thủng thẳng mở lời.
– Ta nghĩ gã phải có ý gì…
Nguyễn Long thấy Từ Hanh nhìn mình cười ý nhị rồi sau đó mới lên tiếng.
– Nhân viên của ta rình nghe được bọn chúng bàn tính…
Cố tình gây sự chú ý và nôn nóng của Lê Hàn và luôn cả Nguyễn Long nên Từ Hanh không nói hết câu. Đưa chén rượu lên nhấp ngụm nhỏ y nhìn ra ngoài đường. Tiếng rao hàng lanh lảnh. Mùi thức ăn theo gió bay vào mũi thơm lừng. Người đi lại tấp nập.
– Gã học trò bán kiếm mưu tính cái gì mà lại ra Thăng Long. Điều kỳ quặc là gã cố tình cho ta biết lộ trình… Tôi chờ Lê An cho biết tin cuối cùng… Có lẽ cũng không lâu ta sẽ biết chừng nào gã đi, đi đâu và làm gì…
Vị trưởng ban tin tức của đoàn do thám Thăng Long ngừng nói khi thấy bóng của Lê An từ xa đi lại. Lần này họ Từ vẫn ngồi yên không đứng dậy nữa. Đợi cho thủ hạ tới bàn y hất hàm.
– Gã đâu?
Kính cẩn thi lễ với Lê Hàn và Nguyễn Long xong Lê An mới nói với vị trưởng ban của mình.
– Thưa trưởng ban… Gã vẫn còn ở chỗ cũ. Gã và tên chúa đảo Bạch Long Vỉ nói chuyện. Thuộc hạ nghe chúng nhắc tới tên Trần thái sư…
Lê Hàn dựng mặt. Từ Hanh động dung còn Nguyễn Long nắm chặt mép bàn. Ba nhân viên cao cấp của đoàn do thám Thăng Long nhìn nhau. Cả ba dường như có cùng một ý nghĩ.
– Thôi được rồi… Ngươi cứ bám theo gã học trò đi… Có tin gì mới cứ tới gặp ta…
Từ Hanh vẩy tay cho thủ hạ rút lui. Nguyễn Long thấp giọng.
– Tôi nghĩ…
Lê Hàn gật đầu phụ họa.
– Không lẽ tên học trò liều mạng định hành thích Trần thái sư…
Nghe vị phó thủ lĩnh của mình nói thẳng ra Từ Hanh mỉm cười.
– Có thể lắm… Có thể gã làm thật hoặc cũng có thể gã hù ta. Gã biết nhân viên của ba ban truy tầm, ám sát và tin tức đều có mặt ở đây do đó gã tính lộn trở ra bắc để hành thích Trần thái sư…
Trần Anh nhỏ nhẹ lên tiếng. So với ba người ngồi cùng bàn hắn có thân phận thấp nhất nên ít khi mở lời để bàn luận chuyện gì.
– Có thể gã thư sinh hù ta vì vậy mà gã mới lộ ra cho ta biết…
Từ Hanh cười nhẹ.
– Gã hù hay không thời ta chưa cả quyết. Tuy nhiên tôi nghĩ ta không thể không quay trở lại Thăng Long. Sinh mạng của Trần thái sư quan trọng lắm. Nếu ông ta có mệnh hệ gì là chúng ta chịu trách nhiệm…
Khẽ gật đầu Lê Hàn lên tiếng.
– Ta đồng ý với Từ trưởng ban gấp rút quay về Thăng Long để ngăn chặn tên học trò. Ta với Trần trưởng ban chỉ huy nhân viên ban truy tầm đi trước còn nhị vị điều động nhân viên đi sau…
Dứt lời Lê Hàn đứng lên. Trần Anh cũng bước theo vị phó thủ lĩnh của mình. Từ Hanh nhìn theo mỉm cười. Bắt gặp nụ cười ý nhị của Từ Hanh, Nguyễn Long hỏi nhỏ.
– Từ huynh tính khi nào mình thượng lộ?
Họ Từ vẩy tửu bảo đổi cho mình bình trà mới. Khi gã tửu bảo đem bình trà ra, y thong thả rót vào chén cho mình và cho Nguyễn Long xong mới vui vẻ lên tiếng.
– Tôi với huynh cứ ở lại đây…
Dứt lời họ Từ thong thả đưa chén trà nóng lên nhấp ngụm nhỏ. Thần thái của vị trưởng ban tin tức rất ung dung và nhàn nhã. Tuy vốn là một vũ sĩ lưu lạc giang hồ song Từ Hanh lại có một phong cách hoàn toàn khác hẳn. Y không có ngưu ẩm ngưu thực, cười nói ồn ào và lổ mảng. Y có cung cách của con nhà quyền quí và cao sang hơn là nhân vật giang hồ ăn quán ngủ chợ.
– Lãng Thư Sinh không phải là kẻ võ biền vô học…
– Huynh biết gì về tên học trò bán kiếm?
Nguyễn Long hỏi trong lúc đưa chén trà lên uống ngụm nhỏ. Chơi với Từ Hanh hoài thành ra y cũng học được thói quen của bạn.
– Nhân viên của tôi dò la ra hắn thụ nghiệp từ một kỳ nhân dị sĩ ngoài Đông Hải. Vị này ẩn cư trong vịnh Ngọc Sơn, tài kiêm văn võ, nên đã truyền hết sở học bình sinh lại cho Lãng Thư Sinh. Y tôi luyện được công phu phi hành độc bộ giang hồ tên Hành Sa bộ pháp. Ngoài ra y còn có công phu mới lạ là Lãng công phu bao gồm hai tuyệt kỹ Lãng Kiếm và Lãng Quyền…
– Còn thanh kiếm thiết huyền. Làm sao y có được thanh thần kiếm này?
Nguyễn Long hỏi dồn và Từ Hanh thủng thẳng lắc đầu.
– Tôi không được tỏ tường lắm về thanh kiếm thiết huyền. Có lẽ nay mai nhân viên của tôi mới điều tra ra được. Tôi chỉ biết y sinh ra ở đảo Cát Bà. Cha mẹ nghèo nên mới cho y lên Phù Vân Tự đi tu nhưng sau đó không biết vì cớ gì lại thành vũ sĩ giang hồ…
Từ Hanh ngừng nói khi thấy Lê An trở lại với dáng hối hả.
– Thưa trưởng ban…
Từ Hanh ngắt lời nhân viên của mình.
– Y đi rồi hả?
– Thưa y và tên chúa đảo Bạch Long Vỉ vừa mới khởi hành với hai bằng hữu là Độc Thủ Khách và Lý Thanh Anh, tân chưởng môn của phái Thảo Đường…
Hơi cau mày nhưng không nói gì hết Từ Hanh im lìm khá lâu mới hắng giọng nói với Nguyễn Long.
– Bảo vệ quan thái sư đã có ban bảo hoàng lo lắng vì đó là trách nhiệm của họ. Chuyện truy tầm và tận diệt đám con cháu nhà Lý là nhiệm vụ của tôi với huynh. Thủ lĩnh có dặn riêng với tôi là đoạt được thanh kiếm thiết huyền mới là điều quan trọng nhất. Nó quan trọng hơn việc truy sát đám con cháu nhà Lý. Theo sở kiến của tôi thì Lãng Thư Sinh giả bộ ra Thăng Long hành thích Trần thái sư để cho ta rút nhân viên về đế đô. Biêt chuyện hành thích thái sư không phải dễ làm nên gã chẳng ngu dại gì mà làm để thiệt thân. Tôi đoán các đồng bọn của hắn chia nhau ra bắc cũng chỉ là giả vờ thôi. Tuy nhiên tương kế tựu kế ta cũng làm như bị trúng kế của hắn bằng cách cho hai vị phó trưởng ban của tôi với huynh chỉ huy thủ hạ về Thăng Long. Ta chỉ lưu lại đây một ít nhân viên giỏi để tìm ra chỗ ở của đám con cháu nhà Lý. Dọ được tin ta rút nhân viên về Thăng Long thì từ từ chúng cũng sẽ ló mặt ra. Dù núp sâu trong rừng chúng cũng cần phải có sự liên lạc với bên ngoài…
Nghe Từ Hanh luận giải, Nguyễn Long rất đồng ý. Thế là theo đúng sự xếp đặt, nhân viên hai ban tin tức và ám sát được lịnh rút về Thăng Long trừ một số thủ hạ đắc lực được lưu lại với hai vị trưởng ban.