HỒI XXXIII Đường dao bay giết người
Dãy Hoành Sơn thấp dần dần khi chạy ra tới biển do đó mà đèo Ngang chỉ còn cao độ năm trăm thước mà thôi. Con đường thiên lý từ từ nhỏ dần khi lên tới đỉnh đèo. Rừng cây nhô ra hai bên khiến cho con đường càng hẹp thêm. Trên đỉnh có một trạm canh để xét hỏi giấy tờ của khách bộ hành. Tên đội trưởng đang đứng ngóng trời. Khi nhìn xuống chân đèo phía nam y thấy một bộ hành đang leo lên được lưng chừng. Lát sau hắn thấy rõ người đang đi lên. Khi khách bộ hành tới gần hơn hắn mới nhận ra đó là một thanh niên ăn mặc kỳ lạ. Y phục bằng da thú rừng, vòng quanh người dắt chi chít những lưỡi dao nhỏ xíu. Tóc dài chấm vai, mắt chớp ngời hàn quang lạnh buốt, thanh niên lừng lững đi tới.
– Ngươi đi đâu?
Tên đội trưởng hỏi nhỏ. Hắn có vẻ hơi ơn ớn khi nhìn thấy bộ tịch rừng rú hoang dã của thanh niên lạ mặt.
– Ta đi đâu mặc ta mắc mớ gì tới ngươi mà ngươi hỏi…
Tên đội trưởng đặt tay lên đốc kiếm. Nhìn thấy cử chỉ đó thanh niên gằn giọng.
– Đừng… đừng có rút kiếm… Ngươi sẽ chết trước khi đụng vào cán kiếm…
Tên đội trưởng cười hực dù tiếng cười có vẻ gượng gạo.
– Ta là đại diện của triều đình… Ngươi tài cán bao nhiêu mà phách lối…
– Triều đình là gì?
Nghe giọng hỏi cũng như quan sát cách ăn mặc và bộ tịch quê mùa rừng rú của thanh niên, tên đội trưởng rắn giọng.
– Triều đình là vua quan với binh đội…
– Vua quan là gì?
Tên đội trưởng trợn đôi mắt ốc bươu nhìn lom lom người đang đứng trước mặt mình. Hắn bắt đầu bực dọc vì câu hỏi của người khách bộ hành xa lạ.
– Vua quan là người ra lịnh cho ta còng đầu ngươi… Ê nhóc con… Chỗ này là chỗ ta làm việc… Ngươi đi chỗ khác chơi đi…
Thanh niên nhếch môi cười bước tới một bước dài đứng trước mặt tên đội trưởng.
– Ngươi thử còng đầu ta đi…
Bàn tay của tên đội trưởng đặt lên đốc kiếm nhưng chưa rút ra.
– Ta cảnh cáo ngươi lần cuối…
Thanh niên ngửa mặt lên trời cười ha hả.
– Ngươi là đại diện của triều đình… ha… ha… Thử xem ngươi làm gì được ta…
Thanh trường kiếm được rút ra khỏi vỏ bật thành âm thanh lảnh lót. Tia sáng xanh lè vút đi trong ánh mặt trời chói chang. Nó chiếu đúng vào huyệt nhủ trung của đối thủ. Bựt… Tên đội trưởng nhìn lom lom hai ngón tay trõ và giữa của thanh niên kẹp cứng lấy mũi kiếm của mình. Thanh trường kiếm đúc bằng thép ròng cong dưới sức mạnh của một bên muốn đâm tới và một bên giữ cứng lại.
– Ta mà không nhớ lời thầy dặn là ngươi chết lâu rồi…
Dứt lời bàn tay mặt của thanh niên máy động. Ánh kim khí chớp chớp vút lên trời cao ngay chỗ con hải âu đang lượn trên trời. Ré lên tiếng nhỏ con chim rớt xuống đất ngay trước mặt của kẻ lạ. Tên đội trưởng sảng hồn. Làm tới chức đội trưởng, chỉ huy một toán quân mấy chục người dĩ nhiên hắn phải thông thạo võ nghệ và nhất là nghe biết về chuyện giang hồ. Nay mục kích thanh niên trổ tài hắn biết mình đụng phải một vũ sĩ giang hồ tuy vô danh song khổ luyện được bản lãnh vô song. Dù vậy hắn vẫn chưa chịu buông kiếm. Tự ái của một kẻ chỉ huy binh đội triều đình không cho phép hắn chịu thua một cách dễ dàng, do đó hắn âm thầm vận hết sức lực vào tay cố đâm mũi kiếm tới mục tiêu.
– Buông tay ra…
Thanh niên trầm trầm lên tiếng. Tên đội trưởng cảm thấy nguồn kình lực nóng hổi cuồn cuộn chuyển sang tay của mình khiến cho hắn cảm thấy cánh tay hầu như tê liệt không giữ vững thanh kiếm được đành để cho đối thủ tước lấy vũ khí của mình. Hồi bộ luôn ba bước dài hắn quát lớn.
– Bay đâu bắt hắn cho ta…
Đám quân dưới quyền vung khí giới ào tới. Thanh trường kiếm của tên đội trưởng bây giờ nằm trong tay thanh niên biến thành luồng ánh sáng lạnh ngắt chụp tới toán quân canh. Âm thanh loảng xoảng vang lên kèm theo tiếng la hét. Gươm đao kiếm côn rơi xuống đất. Toán quân canh xửng vững lùi lại. Mất vũ khí còn quân sĩ lại bị đánh xiểng niễng tên đội trưởng đâm ra sợ hãi. Hắn chưa biết phải làm gì thanh niên đạp bộ tới trước mặt hắn.
– Ngươi là đại diện cho triều đình mà mới đánh có một chiêu đã thua rồi. Hóa ra binh tướng triều đình chỉ là phường bị thịt, lũ ăn hại…
Tên đội trưởng giận xanh mặt vì lời miệt thị của thanh niên. Nhìn một vòng quân sĩ đang lấm lét y cao giọng.
– Chỉ có ta… ta mới là đại diện của triều đình. Ai cãi lại ta là chết…
Dứt lời năm ngón tay của thanh niên máy động. Ánh kim khí chớp ngời xẹt thẳng lên trời cao. Hàng chục tiếng chim kêu vang lên rồi rơi phịch xuống đất. Tên đội trưởng và đám quân canh dưới quyền của hắn nín khe. Chúng biết bản lĩnh của mình so với thanh niên lạ mặt khác nhau một trời vực. Dù ấm ức tên đội trưởng đành để cho thanh niên thay thế mình đại diện triều đình trấn giữ đèo Ngang.
Đỗ Di cùng với nhân viên ban ám sát dừng ngựa nơi chân đèo. Đứng nhìn con đường thiên lý nhỏ hẹp chạy dọc theo bờ biển hắn lẩm bẩm những gì trong miệng xong giật mạnh cương ngựa. Ba mươi ba nhân viên phi ngựa theo sau. Ngựa toàn chiến mã hạng nhất của binh đội triều đình, người đều xuất thân từ các môn phái, gia trang lớn nhỏ của giới giang hồ Đại Việt; do đó đoàn do thám Thăng Long là khắc tinh cho bất cứ ai muốn âm mưu chống báng lại triều đình.
Con đường thiên lý hẹp độ mươi thước bề ngang. Khi lên tới đỉnh đèo Đỗ Di vội ghìm cương ngựa lại. Không phải hắn muốn dừng mà phải dừng vì bị một vật chắn đường không cho ngựa đi tới. Người đi đầu không di chuyển được thời người ở sau lưng cũng không nhúc nhích được biến toán người ngựa thành ra dài ngoằng.
– Ngươi là ai?
Đỗ Di gằn giọng với kẻ chắn đường mình.
– Ta là đại diện của triều đình…
– Ngươi biết ta là ai không?
Mặt không đổi sắc thanh niên lạnh giọng.
– Không…
– Ta là phó trưởng ban ám sát của đoàn do thám Thăng Long…
Thanh niên cười hực.
– Ta không biết ngươi là ai. Bất cứ ai từ vua quan dài xuống tới thứ dân đều phải trình với ta rồi mới được phép qua đây…
Đỗ Di cũng thủ hạ bật cười rộ. Vẩy tay hắn ra lệnh cho thủ hạ của mình.
– Nguyễn Minh… Ngươi dạy cho hắn bài học…
Gã nhân viên do thám được gọi tên Nguyễn Minh quăng mình xuống đất. Chân chưa chạm mặt đường gã lạng mình vào sát đối thủ cùng với hai tay quyền bung ra. Bàn tay mặt nắm lại thành quyền đấm vào bụng còn bàn tay tả khép lại thẳng băng chặt xuống bả vai. Lanh, chuẩn và cương mãnh, ba tính chất đó tạo cho đòn đánh của Nguyễn Minh đẹp mắt và cường ngạnh cực độ. Chỉ là một nhân viên tầm thường thuộc ban truy tầm mà bản lãnh cỡ đó thời vị trưởng ban tài bộ phải cao siêu hơn thập phần.
Nhờ ngồi trên lưng ngựa thêm chú tâm quan sát, Đỗ Di giật thót người khi thấy cách giải chiêu của thanh niên lạ mặt. Thóp bụng tránh quả đấm, bàn tay mặt mở ra thành trảo bấu vào khuỷu tay trong lúc đó y giơ chân đá vào bạ bàn của Nguyễn Minh. Y ra tay cực nhanh nên đòn ra sau mà tới trước. Lãnh một cước vào bụng họ Nguyễn hự tiếng nhỏ lảo đảo lùi lại. Cánh tay tả của y xụi lơ vì bị trúng đòn cầm nã của thanh niên.
Giận dữ Đỗ Di nạt lớn.
– Để ta lo liệu hắn…
Vị phó trưởng ban truy tầm thong thả leo xuống ngựa. Trái với thủ hạ hắn bước từng bước chậm rãi tới đứng trước mặt đối thủ. Nhìn trừng trừng kẻ lạ hắn buông gọn một câu.
– Ngươi danh hiệu là gì? Thuộc môn phái, gia trang nào trong giới giang hồ?
Thanh niên bình thản trả lời.
– Ta là một kẻ vô danh. Ngươi cứ việc ra tay. Thắng được ta thời qua khỏi đây…
Câu nói thẳng thừng của thanh niên khiến cho Đỗ Di nóng mặt. Thân danh phó trưởng ban truy tầm hắn cảm thấy bị bẻ mặt vì lời nói của kẻ lạ mặt.
– Ngươi đã nói thế thời ta không nề hà…
Lồng trong tiếng nói họ Đỗ động thủ liền. Biết thanh niên có bản lãnh cao siêu cho nên hắn ra đòn thận trọng. Bàn tay hữu mở rộng ra mường tượng như chưởng vỗ hờ tới mặt trong khi bàn tay tả cụp lại thành chỉ đâm vào huyệt thương khúc. Đòn đi hơn hai phần ba đường, bàn tay hữu đang từ chưởng bổng biến thành trảo móc vào yết hầu, còn bàn tay tả chợt hóa ra chưởng phẩy liên tiếp ba lần. Đây là chiêu Hoàng Lạc Quẩy Cánh, chiêu thứ 11 trong chưởng pháp của Lạc gia trang. Đỗ Di vừa thi triển bóng tay dậy trùng trùng cùng với kình phong cuộn tới người của đối thủ như cơn gió. Mới nhập giang hồ dĩ nhiên thanh niên không biết đó là thứ quyền thuật trứ danh của Lạc gia trang, một gia trang đứng hàng thứ ba trong giới giang hồ Đại Việt. Tuy được liệt vào hàng thứ ba song thực ra Lạc gia trang lại đứng hàng đầu về quyền thuật với công phu kỳ bí, ngoạn mục và tân kỳ mang tên Lạc Vũ Công.
– Giỏi…
Lồng trong một tiếng ngắn gọn thanh niên giải chiêu. Lối giải chiêu của y khiến cho Đỗ Di buột miệng la thầm vì đó là cách giải chiêu lưỡng bại câu thương. Không màng tới chiêu thức dữ dằn ập tới người của mình, thanh niên xô người nhập nội cùng với hai cánh tay dài vung lên mịt mờ bóng ảnh. Bịch… Bịch… Đỗ Di lảo đảo lùi lại. Ụa ra ngụm máu tươi hắn trợn mắt nhìn thanh niên đăm đăm với nhiều kinh dị. Hắn không hiểu tại sao chiêu thức của mình chẳng hề gây thương tích cho đối thủ dù đã phổ hơn mười thành nội lực.
– Giết hắn cho ta…
Ánh mắt của thanh niên chợt lạnh băng khi nghe tới tiếng ” giết ”. Đám nhân viên do thám rút vũ khí ùa tới. Hai bàn tay của thanh niên máy động. Ánh kim khí chớp ngời. Hàng loạt tiếng rú vang lên. Mỗi nhân viên do thám đều bị lưỡi dao mỏng tanh ghim đúng vào bàn tay cầm vũ khí.
– Dừng tay…
Tiếng quát uy nghi trầm lạnh vang vọng rừng cây phát ra từ hai người cỡi ngựa vừa mới xuất hiện. Đỗ Di kêu với giọng mừng rỡ.
– Trưởng ban… Phó thủ lĩnh…
Thanh niên lạ mặt trầm lạnh nhìn hai người mặc vũ phục đen đang thong thả xuống ngựa. Có lẽ y không biết danh vị trưởng ban và phó thủ lãnh có ý nghĩa gì. Lê Hàn khoan thai bước tới đứng trước mặt thanh niên. Mục kích cuộc giao tranh ngắn ngủi giữa thanh niên và Đỗ Di, lão biết thanh niên lạ mặt này là nhân vật giang hồ mới lộ diện. Tuy nhiên điều này không có nghĩa y kém tài vì đánh bại Đỗ Di trong vòng mươi chiêu thời ít có người làm được kể cả lão.
Trái với lệ thường vị phó thủ lãnh đoàn do thám Thăng Long ôm quyền thi lễ rồi cất giọng hòa nhã nói với đối thủ đang đứng trước mặt mình.
– Lão phu là Lê Hàn, phó thủ lãnh đoàn do thám triều đình. Hân hạnh được biết tính danh của tôn ông?
Nhân viên do thám đều ngạc nhiên khi thấy cấp chỉ huy của mình lại có thái độ nhún nhường và lễ độ với kẻ lạ mặt. Từ lâu ỷ thế triều đình nên chúng luôn luôn có thái độ hống hách và khinh khi đồng đạo giang hồ. Nay thấy vị phó thủ lãnh của mình lại ăn nói mềm mỏng với một vũ sĩ vô danh và lạ hoắc bọn chúng đâm ra thắc mắc. Riêng Trần Anh thời im lặng chăm chú quan sát thanh niên. Hắn cảm thấy bất an khi thấy ánh mắt thỉnh thoảng lòe chớp hàn quang của đối thủ.
Có lẽ chỉ hiểu lõm bõm lời của Lê Hàn nên thanh niên hỏi gọn.
– Lão muốn biết tên của ta?
Vuốt râu mỉm cười Lê Hàn nhẹ gật đầu. Lão đổi giọng của mình thành ra thân thiện hơn.
– Đúng. Lão phu muốn biết danh hiệu cùng sư môn của chú em?
– Sư môn là gì?
Biết thanh niên chưa có kinh nghiệm giang hồ cũng như lịch lãm chuyện giao tiếp với người đời Lê Hàn ôn tồn giải thích.
– Sư môn là thầy dạy võ cho chú em…
Ạ… Buột miệng kêu tiếng nhỏ thanh niên cất giọng bình thản.
– Tôi không biết tên của thầy tôi…
– Còn chú em tên gì?
– Hoành Sơn Hiệp Lữ…
Đám nhân viên do thám bật cười chế nhạo khi nghe kẻ lạ xưng danh. Nhưng chúng vội ngậm miệng lại khi bắt gặp cái lừ mắt nghiêm khắc của cấp chỉ huy.
Lê Hàn lẩm bẩm.
– Hoành Sơn Hiệp Lữ… Tên nghe hay lắm… Tuy nhiên lão phu muốn biết tại sao chú em lại chận đường lão phu…
Thanh niên nhếch môi cười. Lê Hàn động dung khi thấy nụ cười nhạt thếch của đối thủ.
– Có gì đâu… Tôi muốn dương danh trong cõi giang hồ. Giết được vị phó thủ lãnh đoàn do thám Thăng Long thời danh Hoành Sơn Hiệp Lữ của tôi sẽ nổi như cồn…
Lê Hàn tái mặt. Tự nãy giờ lão có cử chỉ nhún nhường và nhã nhặn với Hoành Sơn Hiệp Lữ vì thâm ý muốn lấy lòng và thu phục y thành nhân viên do thám. Bây giờ nghe y lớn tiếng đòi giết chết mình lão đâm ra giận dữ. Vốn tánh thâm trầm lão cười nhạt nói.
– Chú em muốn giết lão ư… Ta e…
Hoành Sơn Hiệp Lữ bật lên tiếng cười.
– Thử coi…
Bàn tay mặt của y máy động. Từ lúc bàn tay máy động tới khi lưỡi dao bay cắm vào mục tiêu, thời gian bằng một sát na. Lê Hàn, phó thủ lãnh đoàn do thám Thăng Long thấy mà tránh không kịp. Trần Anh lạnh toát sống lưng và lòng bàn tay ướt mồ hôi khi chứng kiến Lê Hàn ngã vật ra đất. Ngay mi tâm huyệt của lão có lưỡi dao nhỏ mỏng như lá lúa cắm ngập tận chuôi.
– Còn ai muốn thử đường dao bay của ta?
Đám nhân viên do thám im lặng trước lời thách thức của đối thủ. Phó thủ lãnh còn chết huống hồ gì nhân viên thường. Trần Anh tằng hắng tiếng nhỏ. Lê Hàn đã chết thời tại đấu trường này hắn là người có cấp bậc cao nhất cho nên phải đứng ra dù biết đối chọi với Hoành Sơn Hiệp Lữ là chết.
– Ngươi là ai?
Kẻ vừa giết người hỏi thật gọn. Kẻ sắp sửa bị người giết trả lời cũng gọn.
– Trần Anh, trưởng ban truy tầm…
Hoành Sơn Hiệp Lữ nhíu mày. Giọng nói của y trầm trầm.
– Các hạ muốn thử đường dao bay của ta?
– Phải…
– Các hạ cũng sẽ chết như lão già kia…
– Ta biết…
Trần Anh nghiến răng kèn kẹt. Ngọn roi da bất thình lình nhích động. Đầu ngọn roi da nhọn hoắt chiếu đúng nhũ trung huyệt vút tới. Khi còn cách mục tiêu gang tấc chợt tiếng tách vang lên rồi một chùm ám khí nhỏ rức như lông bò xẹt ra tựa ánh chớp. Biết Hoành Sơn Hiệp Lữ có tài phóng dao khủng khiếp nên họ Trần phải giở đòn phép giang hồ, dùng ám khí chứa trong đầu ngọn roi da để hạ sát đối thủ. Tuy nhiên hắn không biết đối thủ đã tôi luyện được tâm ý hành hợp nhất do đó ý niệm vừa phát sinh là hành động xảy ra lập tức. Vì thiếu kinh nghiệm giang hồ Hoành Sơn Hiệp Lữ xuất thủ chậm hơn đối thủ một chút; nhưng thủ pháp của y thần tốc gấp bội vì thế mà y ra tay sau song lại tới trước. Bàn tay tả kéo lên ngang ngực, lòng bàn tay mở rộng thành chưởng ngăn đón ám khí; trong lúc hai ngón tay giữa và trõ kẹp lấy chuôi dao. Ánh kim khí lóe chớp. Vị trưởng ban truy tầm đoàn do thám Trần triều chệnh choạng lùi lại. Lưỡi dao mỏng hơn lá lúa cắm ngay mi tâm huyệt. Chút máu tươi từ từ rỉ ra và họ Trần ngã vật ra đất.
Hoành Sơn Hiệp Lữ trầm lặng nhìn đám người đang đứng trước mặt mình xong hắng giọng.
– Các người còn chờ gì mà chưa chịu đi…
Mừng rỡ Đỗ Di bay mình lên ngựa. Không kịp nói lời nào hắn cùng thủ hạ chạy thật nhanh như sợ đối thủ đổi ý. Đứng nhìn xuống chân đèo Hoành Sơn Hiệp Lữ lẩm bẩm. Giọng của y vang lên chậm và rõ từng tiếng một.
– Kẻ nào sống dưới đường dao bay của ta thời kẻ đó mới được phép làm bạn với ta…
Không có ai nghe được lời nói cao ngạo của y trừ sóng biển và gió núi.