HỒI XXXXVI Quên thân mình vì một lời hứa
Trời sáng rõ. Cơm nước xong xuôi Lê Bĩnh Du ban lệnh khởi hành. Từ ngôi nhà họ đang ở tới bến đò non một dặm nhưng bằng kinh nghiệm giang hồ Bĩnh Du biết nguy hiểm trùng trùng. Theo sự xếp đặt thì Lãng Thư Sinh đèo Ngọc Sơn đi đầu. Kế đó Bĩnh Du đi sau lo bảo vệ cho Ngọc Sơn. Tường Vi đi sau Lê Bĩnh Du còn Đỗ Bá đi sau cùng. Hồi sáng này Phùng Dị có sai thủ hạ tới báo là sẽ chờ họ trên thuyền đậu tại bến đò. Vừa ra tới cổng Lãng Thư Sinh khựng lại khi thấy Trình Quất với Lê Hồng Mạc và một người nữa mà y đoán là Trần Gia Dụng cùng với Đỗ Thiên và một đám nhân viên do thám mấy chục người đứng chật đường tới bến đò.
– Lãng Thư Sinh. Ngươi cùn đường rồi. Mau trao người và nạp kiếm cho ta…
Nói thì như vậy nhưng không ai dám tiến lên để tấn công. Tất cả đều nhìn trân trân thanh kiếm mà Lãng Thư Sinh đang cầm trong tay. Thiết huyền kiếm nổi danh mấy trăm năm nay trong giới giang hồ Đại Việt như là thứ kiếm thần được các vũ sĩ sùng bái. Ngoài ra nó cũng nổi tiếng về sự sắc bén tới độ bất cứ vũ sĩ nào cũng ngần ngại và e dè khi để khí giới của mình chạm tới thanh thần kiếm đó. Ngay cả Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc dù có kiếm tốt cũng không dám múa kiếm trước mặt Lãng Thư Sinh. Riêng Trình Quất nín thinh vì đã từng bại dưới tay của Lãng Thư Sinh nên thấy y cầm kiếm thì lại càng úy kỵ hơn. Chỉ có Trần Gia Dụng ỷ trượng vào ngọn bút chì cũng như thuật đánh bút chì độc đáo của Trần gia trang nên mạnh dạn bước tới đón đường Lãng Thư Sinh. Chưa kịp xuất thủ hắn thoáng thấy ánh kiếm lóe lên rực rỡ làm lóa mắt rồi mũi kiếm nhọn hoắt chập chờn trước ngực. Giật mình vì kiếm thuật thần tốc và dữ dằn của địch thủ Trần Gia Dụng rung tay. Rét… Ngọn bút chì lừng danh xẹt ra tợ ánh chớp chém sả vào kiếm. Tuy nhiên đòn ra được nửa đường hắn mới nhớ đây là thanh thiết huyền kiếm hãn hữu vô song, chém sắt ngọt hơn chém chuối, do đó nếu để lưỡi bút chì đụng với kiếm báu thì sẽ bị nó chém đứt. Nạt tiếng trầm trầm họ Trần gặt mạnh cổ tay khiến cho lưỡi bút chì đổi hướng vớt vào tay cầm kiếm của địch thủ. Môi điểm nhẹ nụ cười Lãng Thư Sinh rung tay. Thanh kiếm trong tay y như có mắt lướt tới sợi dây tơ buộc vào cán ngọn bút chì. Nếu gặp kiếm thường thì Trần Gia Dụng không sợ bởi vì sợi dây tơ được chế tạo theo phương pháp bí truyền nên không có loại vũ khí nào cắt đứt được. Nhưng đây là thiết huyền thần kiếm do đó họ Trần e dè không dám để cho sợi dây tơ bị chém đứt. Dĩ nhiên hắn chưa thử lần nào nhưng lời đồn đại của giang hồ đã ăn sâu vào đầu óc khiến cho hắn sợ hãi không để cho thần kiếm chém đứt sợi dây tơ của mình. Cũng vì sự lo sợ đó mà hắn phải biến chiêu bằng cách gặt mạnh cổ tay khiến ngọn bút chì đổi hướng chúc mũi xuống hạ bàn của đối phương với ý định buộc đối thủ phải biến chiêu. Tuy nhiên Lãng Thư Sinh lại không làm theo ý muốn của Trần Gia Dụng mà vẫn giữ nguyên chiêu thức. Lưỡi kiếm thiết huyền cứ nhằm sợi dây tơ mà chém tới. Điều này đẩy Trần Gia Dụng vào cái thế phải tự triệt chiêu nếu không sợi dây tơ sẽ bị chém đứt. Khi đó lưỡi bút chì của hắn sẽ thành ra vô dụng vì không còn lực để đâm chém ai nữa. Năm lần biến chiêu, đổi thế, hóa thức và triệt đòn mà thủy chung lưỡi kiếm cứ chập chờn bên sợi dây tơ. Điều đó làm cho Trần Gia Dụng bực mình và từ bực mình tới nổi giận không xa. Nạt tiếng lớn vị tân trưởng ban truy tầm của đoàn do thám Thăng Long đạp bộ một bước, tay hữu chụp lấy cán của ngọn bút chì trong lúc tay tả bung ra một đòn trong lập chưởng vỗ vào mặt đối thủ. Có thể nói Trần Gia Dụng thi triễn ba động tác cùng một lúc và nhanh hơn chớp mắt. Điều này đủ nói lên bản lĩnh cao siêu của hắn xuyên qua cách đối phó. Không điều khiển bút chì bằng sợi dây tơ mà cầm lấy cán bút chì thì hắn đã giải được sự kiềm chế của đối thủ. Lúc này bút chì trở nên ngắn, nhỏ và gọn gàng nên dễ dàng trong việc cho hắn vào sát người. Chắc cũng nhận ra điều đó nên Lãng Thư Sinh cười thốt.
– Bản lĩnh cao siêu lắm…
Lồng trong tiếng khen Lãng Thư Sinh cũng thay đổi thuật xử kiếm. Thiết huyền là một bộ với ba thanh trường, trung và đoản kiếm. Trường kiếm dài khoảng sải tay thì y đã tặng cho Nguyễn Tam Sơn rồi. Trung kiếm dài chỉ bằng nửa thanh trường kiếm còn đoản kiếm dài độ gang tay. Cắm thanh trung kiếm vào vỏ y rút thanh đoản kiếm ra để đối chọi với lưỡi bút chì vì thế mũi kiếm không đưa ra mà lại chúc xuống nhằm điểm vào bàn tay cầm vũ khí của đối thủ.
– Tấn công…
Nghe hiệu lệnh của trưởng ban, Trình Quất thúc ngọn roi mây vào ngực của Đỗ Bá còn Lê Hồng Mạc đánh liền bảy chiêu liên hoàn kiếm công kích Lê Bĩnh Du cực kỳ dữ dội. Ngay phút đầu của cuộc hổn chiến phe của Lãng Thư Sinh vào tình thế bất lợi liền. Lê Bĩnh Du một mặt phải bảo vệ thằng bé rồi còn phải trông chừng Tường Vi phụ với Đỗ Bá. Mặt khác y phải chống trả những thế kiếm thần tốc, ngụy dị có thể lấy mạng người trong chớp mắt của Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc. Do đó y chỉ có thủ mà không thể công kích được. Còn Đỗ Bá cũng lâm vào tình cảnh tương tự hoặc có thể còn tệ hại hơn. Phía bên trái y lo đỡ đòn của Trình Quất, bên mặt và sau lưng lo sự tấn công lén lút của nhân viên do thám và trước mặt phải lo bảo vệ Tường Vi nữa. Những điều đó khiến cho y chẳng khác gì bị địch thủ ba bốn mặt giáp công. Chỉ có Lãng Thư Sinh thì hơi nhàn nhã hơn vì so về bản lĩnh y trội hơn Trần Gia Dụng và lại có báu kiếm trong tay. Dù đang giao thủ kịch liệt với vị trưởng ban truy tầm, y vẫn chú ý tới sự an nguy của Lê Bĩnh Du, Đỗ Bá và nhất là của Tường Vi. Nghe tiếng Đỗ Bá gầm gừ vì bị trúng một quyền vào sau lưng, Lãng Thư Sinh lên tiếng hỏi.
– Đỗ huynh vất vả quá. Để tôi phụ một tay
Phằng… Âm thanh lảnh lót vang lên rồi tia sáng nhiều màu rực rỡ loang một vòng trên đầu đám nhân viên do thám. Máu bắn tứ tung kèm theo tiếng la hét của những người bị thương. Vòng vây hơi giản rộng ra. Nhân dịp đó Đỗ Bá cũng nghỉ được giây phút. Chong thanh kiếm dài ngay ngực Trần Gia Dụng, y nghiêm giọng.
– Trần trưởng ban mà không nhường cho ta một đường sống là hôm nay sẽ có nhiều người chết lắm trong đó có Trần trưởng ban…
Mục quang của vị trưởng ban truy tầm sáng rực màu lạnh lẽo và chết chóc kèm theo tiếng hét.
– Giết hết… Giết hết bọn chúng không chừa đứa nào…
Hắn vừa dứt lời đã thấy mũi kiếm thiết huyền chập chờn nơi ngực. Sảng hồn trước chiêu thức kỳ ảo và thần tốc của địch thủ, Trần Gia Dụng vội vàng hồi bộ ba bước.
– Tránh đường…
Hữu thủ sử kiếm dài, tả thủ thi triễn đoản kiếm, Lãng Thư Sinh đạp bộ mở đường máu tiến về bến đò. Dù có bản lĩnh cao siêu với thuật đánh bút chì đặc dị, Trần Gia Dụng cũng chưa phải là đối thủ đồng cân lượng với Lãng Thư Sinh chưa kể tới hai thanh kiếm thiết huyền. Nhiều lần hắn suýt bị thương nếu không nhờ Đỗ Thiên và nhân viên do thám tấn công Tường Vi khiến cho Lãng Thư Sinh phải bỏ dở thế công hợp với Lê Bĩnh Du để bảo vệ cho nàng. Từng bước, Lãng Thư Sinh với Lê Bĩnh Du và Đỗ Bá cố sức tiến về bến đò nơi có Phùng Dị và thủ hạ đang chờ. Tuy nhiên càng tới gần bến đò thời nhân viên do thám càng đông hơn và sức kháng cự của chúng càng mạnh mẽ và dữ dội hơn. Mặc dù đang cật lực giao tranh nhưng trong đầu của Lê Bĩnh Du lại hiện ra một câu hỏi. Phùng Dị và thủ hạ dưới quyền chỉ huy của hắn ở đâu và đang làm gì mà không thấy xuất hiện. Cuộc giao tranh kéo dài cả khắc và náo động cả khu bến đò tất nhiên Phùng Dị phải biết. Nếu đã biết thời hắn phải cùng thủ hạ kéo tới giải vây cho thủ lĩnh đại ca chứ đâu có để y phải bị vây đán. Có điều gì xảy ra. Hay là Phùng Dị cũng bị nhân viên do thám vây đánh rồi? Nhưng nếu Phùng Dị bị vây đánh thì phải gây náo động nhưng Bĩnh Du chẳng nghe thủ hạ chạy tới báo cáo hoặc tiếng huyên náo phát ra từ bến đò.
Với hai thanh kiếm báu trong tay, đoản kiếm giao đấu với Trần Gia Dụng còn trung kiếm tấn công những kẻ nào lại gần, Lãng Thư Sinh bức vị trưởng ban truy tầm và nhân viên của hắn phải nới rộng vòng vây cũng như mở ra đường đi tới bến đò. Ngay lúc đó tiếng reo hò vang lên rồi Phùng Dị cùng thủ hạ xuất hiện.
– Đại ca… Có tôi và anh em tới phụ đại ca…
Nghe tiếng Phùng Dị, Lê Bĩnh Du mừng rỡ còn Đỗ Bá la lớn.
– Phùng hiền đệ mau lại đây… Ta mệt lắm rồi…
– Đỗ ca chờ chút tôi sẽ tới…
Nói thời dễ nhưng từ chỗ Đỗ Bá đang đi tới bến đò còn xa chừng trăm bước. Tường Vi mặt mũi bơ phờ và y phục lấm tấm máu. Nàng không bị thương mà vì bị máu của người khác văng trúng. Lê Bĩnh Du cũng bị thương nặng nhẹ mấy chỗ nhưng nhờ nội lực thâm hậu nên còn đứng vững được. Phần Đỗ Bá thì thân thể đầy máu của y và của địch thủ nữa. Lưỡi dao quắm của y bị gãy tại cán vì va chạm dữ dội với thanh roi mây của Trình Quất. Mất vũ khí của mình y phải đoạt lấy thanh đoản đao của một tên do thám nhờ vậy trong nhất thời chưa bị Trình Quất đánh bại. Tuy nhiên nếu cuộc giao đấu còn dằng dai thì y cũng sẽ bị bại vì đao không phải là món khí giới mà y thường dùng.
– Phùng đệ mau lên… Ta mệt lắm rồi…
Đỗ Bá la lớn như thúc hối khi thấy Phùng Dị còn cách chỗ y đứng không xa.
– Đỗ huynh rán chờ đệ tới liền…
Nói là tới liền xong Phùng Dị cũng không thể tiến nhanh được vì đụng phải hàng rào cản đầy đặc nhân viên do thám. Trông thấy Phùng Dị tiến tới định giải cứu cho Lãng Thư Sinh, Trần Gia Dụng hét lớn.
– Đỗ Thiên… Chận hắn lại…
Tuân lệnh trưởng ban, Đỗ Thiên vẫy thủ hạ dưới quyền của hắn ào tới cản Phùng Dị trong lúc Trần Gia Dụng hét thủ hạ tấn công Lãng Thư Sinh, Lê Bĩnh Du và Đỗ Bá ráo riết. Cuộc giao tranh càng phút càng thêm ác liệt và đẫm máu hơn. Lê Bĩnh Du thở hào hển vì mệt do bị mất máu từ các vết thương. Đỗ Bá còn thảm hại hơn. Biết địch thủ bị thương nên Trình Quất cùng thủ hạ công kích không ngừng tay khiến cho họ Đỗ đỡ đòn không ngưng tay vì vậy mà y càng bị trúng thương nhiều hơn. Ngay cả Lãng Thư Sinh dù bản lĩnh cao thâm cộng thêm có báu kiếm trong tay cũng phải vất vả chống đỡ những đòn đánh lén mà phần nhiều nhắm vào Tường Vi khiến cho y không dám công kích Trần Gia Dụng để lấy đường tiến về bến đò.
– Tránh đường cho ta…
Có lẽ bị nhân viên do thám cản đường nên Phùng Dị giận dữ la lớn loang song kiếm một vòng. Chát… chát… Hàng chục thứ vũ khí chạm nhau. Nhân viên do thám nhất thời phải nới lỏng vòng vây nhường cho Phùng Dị tiến tới.
– Lê đại ca… Tôi tới đây… Đại ca có sao không?
Hít hơi dài dưỡng khí lấy thêm sức lực Lê Bĩnh Du nói lớn.
– Ta bị thương nhưng còn chi trì được. Phùng đệ hãy lo phụ với Đỗ hiền đệ bảo vệ Tường Vi…
Nghe thủ lĩnh đại ca nói như vậy Đỗ Bá cười ha hả.
– Cám ơn đại ca có lòng lo lắng. Ta cũng cám ơn Phùng đệ tới cứu viện…
– Đỗ huynh khỏi cần cám ơn…
Vừa nói Phùng Dị, hai tay vung song kiếm đánh dạt Đỗ Thiên và đám nhân viên do thám rồi sấn tới chỗ Lê Bĩnh Du với Tường Vi và Đỗ Bá. Được sự cứu trợ của Phùng Dị, Lê Bĩnh Du chú tâm vào cuộc giao đấu với Lê Hồng Mạc. Đang đánh nhau Bĩnh Du nghe Đỗ Bá gầm tiếng thật lớn.
– Phùng đệ… tại sao ngươi lại đâm ta…
Giật mình Bĩnh Du quay lại thấy Đỗ Bá đứng im, mắt trợn trừng và hai bàn tay đang nắm chặt thanh kiếm của Phùng Dị đang cắm vào ngực mình sâu cả tấc. Điều khiến cho Bĩnh Du sợ hãi chính là Phùng Dị, tay nắm lấy tay của Tường Vi còn tay kia chĩa mũi kiếm nhọn hoắt vào lưng nàng.
– Lãng Thư Sinh… Huynh đài mà vọng động là ta không bảo toàn tính mạng của Tường Vi…
Lãng Thư Sinh liếc nhanh Lê Bĩnh Du và thấy y cũng đang nhìn mình. Cả hai đều hiểu ra một điều là Phùng Dị đã bán đứng bằng hữu trong đó có vị thủ lĩnh đại ca của hắn. Bởi vậy mà nhân viên do thám mới biết chỗ trú ẩn của Lãng Thư Sinh và Lê Bĩnh Du. Cũng vì bán đứng bằng hữu nên hắn mới hẹn ở bến đò cốt ý để cho nhân viên do thám vây hãm Lãng Thư Sinh tới lúc sức cùng lực kiệt hắn mới xuất hiện giả vờ tiếp cứu rồi bất ngờ đâm chết Đỗ Bá và bắt sống Tường Vi.
– Phùng hiền đệ… Ta đãi hiền đệ không bạc mà tại sao hiền đệ lại phản ta…
Lê Bĩnh Du hỏi bằng giọng buồn rầu nhiều hơn tức giận. Dường như sự phản bội của đàn em thân tín khiến cho y bàng hoàng và thảng thốt nhất là với cái chết tức tửi của Đỗ Bá. Phùng Dị rút kiếm ra và thân hình của Đỗ Bá cũng theo đó mà ngã xuống đất. Nhìn Bĩnh Du, Phùng Dị cười nhạt.
– Cái đó đại ca nên trách mình hơn là trách đệ. Ai bảo đại ca dính vào chuyện của Lãng Thư Sinh làm gì. Non Nước lầu của chúng ta chính do tay tôi gầy dựng nên mà bây giờ cũng vì chuyện Lãng Thư Sinh mà tôi thành ra kẻ trắng tay. Đoàn do thám Thăng Long đã ra giải thưởng rất lớn là bất cứ ai bắt được mẹ con Tường Vi và lấy được thiết huyền kiếm. Đại ca không có liên quan vì với chuyện mẹ con Tường Vi và Lãng Thư Sinh. Tôi khuyên đại ca nên thức thời vụ mà rời bỏ nơi đây tức khắc bằng không…
Lê Bĩnh Du chợt ngửa mặt lên trời cười sằng sặc. Giọng cười của vị chúa cướp đèo Tam Điệp chất chứa nhiều bi thương và thống hận. Nhìn thẳng vào mặt Phùng Dị, y cao giọng.
– Ta đã lầm. Bấy lâu nay ta biệt đãi hiền đệ vì nghĩ hiền đệ là kẻ có tín nghĩa với anh em và lòng hào hiệp của một vũ sĩ giang hồ. Bây giờ ta mới nhận ra bộ mặt thật của Phùng Dị. Ta vì một lời hứa mà xả thân cứu giúp người cô thế. Nay cũng vì sự phản bội của ngươi mà ta đành phải thất hứa…
Hướng về Lãng Thư Sinh, Lê Bĩnh Du nói lớn.
– Lãng huynh… Bĩnh Du tôi không làm trọn lời ủy thác của huynh nên xin lấy cái chết để tạ tội…
Dứt lời Lê Bĩnh Du rút ngọn trủy thủ đeo bên người đâm vào ngực của mình. Ánh kiếm đen ngời chớp lên. Choang… Lãng Thư Sinh xuất kiếm đánh rơi vũ khí ngăn không cho Bĩnh Du tự sát. Nhìn Bĩnh Du, Lãng Thư Sinh cười điềm đạm cất tiếng.
– Lê huynh lấy cái chết để tạ lỗi thì tôi hiểu được lòng thành của huynh. Tuy nhiên nếu Lê huynh có chết thì cũng không thay đổi được tình thế ở đây…
Vừa lúc đó có giọng nói trầm trầm cất lên trong đám nhân viên do thám đang bao vây.
– Y nói đúng đó. Lê thủ lĩnh có chết thì cũng không cứu được mạng sống của Tường Vi…
Lãng Thư Sinh hơi nhếch môi cười khi nghe tiếng nói của người nào đó. Lê Bĩnh Du chong mắt nhìn một thanh niên từ trong đám đông bước ra. Trần Gia Dụng nặng mặt khi nhận ra kẻ đó chính là Hoành Sơn Hiệp Lữ. Thong thả bước ra khỏi hàng người đang bao quanh Lãng Thư Sinh, Lê Bĩnh Du và Tường Vi với Phùng Dị, Hoành Sơn Hiệp Lữ tiến tới gần chỗ Phùng Dị đứng. Trần Gia Dụng chợt lên tiếng.
– Phùng huynh cẩn thận. Hắn có danh là Hoành Sơn Hiệp Lữ, một nhân vật mới lộ giang hồ với biệt tài phóng dao bay trăm phát trăm trúng. Đừng để cho hắn lại gần huynh…
Dù bán tín bán nghi nhưng Phùng Dị cũng hét lớn.
– Ngươi lại gần là ta đâm con nhỏ này liền…
Phùng Dị thúc mũi kiếm vào lưng Tường Vi khiến cho nàng đau đớn bật la úi chao. Nhồi nhồi lưỡi dao bay mỏng dính trong tay, Hoành Sơn Hiệp Lữ vừa cười cười vừa bước lại gần chỗ Tường Vi đang đứng.
– Ngươi muốn đâm thì cứ việc đâm đi đừng có hù dọa… Ta với người này chẳng có quen biết thì thị có chết ta cũng chẳng buồn gì hết…
Phùng Dị là kẻ có tâm cơ sau xa và thủ đoạn. Bởi vậy mà hắn mới có thể gạt được Lê Bĩnh Du và Đỗ Bá với Lãng Thư Sinh. Quan sát nét mặt thản nhiên và cử chỉ ung dung cũng như nghe những lời của Hoành Sơn Hiệp Lữ hắn đâm ra hồ đồ và nghi hoặc. Dù vậy hắn vẫn cẩn thận bằng cách núp sau lưng cũng như mũi kiếm vẫn kề sát lưng của Tường Vi để tránh không bị Hoành Sơn Hiệp Lữ phóng dao trúng mình. Phần Trần Gia Dụng thì cũng không có hành động nào khác hơn kể từ khi Hoành Sơn Hiệp Lữ xuất hiện. Thấy Phùng Dị đâm chết Đỗ Bá lại bắt sống được Tường Vi, hắn mừng rỡ biết mình đã nắm được phần thắng. Sợ Tường Vi chết thì Lãng Thư Sinh sẽ phải đưa kiếm ra chuộc người. Mất kiếm thì sớm muộn gì Lãng Thư Sinh cũng phải bị giết dưới tay của hắn và nhân viên do thám. Do đó khi Hoành Sơn Hiệp Lữ lộ diện hắn im lặng chờ coi diễn biến xảy ra. Ngay cả Lê Hồng Mạc và Trình Quất cũng ngưng tay lại.
Thấy Hoành Sơn Hiệp Lữ tiến tới chỗ mình chỉ còn cách mươi bước, Phùng Dị nói lớn.
– Dừng lại. Ngươi mà bước tới một bước nữa ta giết con nhỏ này liền…
Chân thong dong bước tới môt bước Hoành Sơn Hiệp Lữ cười hắc hắc.
– Ta đã nói rồi mà. Ngươi muốn giết cứ việc giết…
Trong lúc cười nói Hoành Sơn Hiệp Lữ nhìn Tường Vi và nàng cũng đang nhìn y đăm đăm. Từ Trần Gia Dụng, Trình Quất, Lê Hồng Mạc, Lê Bĩnh Du và Lãng Thư Sinh không có ai để ý tới chuyện đó. Riêng Phùng Dị thì mãi nhìn vào lưỡi dao bay đang nằm trong tay của Hoành Sơn Hiệp Lữ do đó hắn không tài nào thấy được Tường Vi và Hoành Sơn Hiệp Lữ nhìn nhau. Qua ánh mắt nhìn nhau họ đã nói cái gì với nhau. Chỉ thấy Hoành Sơn Hiệp Lữ cười hắc hắc nói lớn.
– Ngươi nói mà không dám làm. Để ta giết con nhỏ này cho ngươi…
Khi tiếng ” ngươi ” vừa dứt thì Tường Vi lập tức cúi đầu xuống cùng lúc đó lưỡi dao ở trong tay Hoành Sơn Hiệp Lữ bay ra. Bựt… Mọi người há hốc miệng ra nhìn trân trân cảnh tượng lưỡi dao bay mõng dính cắm ngay mi tâm của Phùng Dị ngập lút cán khiến cho hắn chết mà không đâm được Tường Vi dù mũi kiếm đã chạm vào da của nàng. Gian ngoa, xảo trá và cẩn thận đề phòng bằng cách nấp sau lưng của Tường Vi, Phùng Dị cũng không thể lường được thủ thuật phóng dao bay nhanh khủng khiếp của Hoành Sơn Hiệp Lữ, nhất là y dám xuất thủ mà không sợ trúng phải Tường Vi. Nàng và Hoành Sơn Hiệp Lữ nhìn nhau để hiểu được ý định của nhau nên ngay lúc tiếng ngươi vừa phát ra nàng lập tức cúi đầu xuống thấp để lộ ra nửa phần đầu của Phùng Dị và đó cũng chính là mục tiêu của mũi dao bay tới. Phùng Dị chưa ngã xuống là Hoành Sơn Hiệp Lữ chuyển bộ tới đứng sau lưng của Tường Vi cùng lúc với lưỡi dao bay xẹt tới Trình Quất. Thất kinh trước thủ thuật phóng dao họ Trình tạt bộ tránh đòn chết. Nhanh hơn ai hết Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc bạt kiếm đánh liền ba chiêu công kích Lê Bĩnh Du. Tuy nhiên kiếm vừa xuất ra hắn thấy ánh sáng lập lòe cùng với gió rít vù vù trước mặt. Chát… Lưỡi dao bay chạm đúng vào kiếm. Thấy Phùng Dị ngã lăn ra đất và Hoành Sơn Hiệp Lữ chuyển bộ đứng án sau lưng bảo vệ cho Tường Vi, Lãng Thư Sinh hét lớn.
– Lê huynh động thủ…
Được Lãng Thư Sinh nhắc nhở Lê Bĩnh Du vung vũ khí tấn công Lê Hồng Mạc.
– Ai cản đường ta là chết…
Lưỡi dao bay trong tay của Hoành Sơn Hiệp Lữ bay ra. Cứ mỗi lần nó bay ra thì có tiếng rú và thân người ngã xuống. Ngay cả Trần Gia Dụng, Lê Hồng Mạc, Trình Quất và Đỗ Thiên cũng úy kỵ thuật phóng dao bay đặc dị này nên phải tản rộng ra. Nhờ đó Lãng Thư Sinh vung kiếm mở đường máu chạy về bến đò. Trần Gia Dụng chỉ huy thủ hạ bám riết theo. Thấy chiếc thuyền buồm đậu gần nhất Lê Bĩnh Du nói lớn.
– Lãng huynh và Tường Vi lên trước đi để tôi cản cho…
Lãng Thư Sinh vội vàng ôm lấy Tường Vi nhảy lên thuyền nhưng y chưa chịu tháo dây mà chờ Lê Bĩnh Du với Hoành Sơn Hiệp Lữ xuống mới chặt đứt dây cho thuyền trôi ra giữa dòng sông rồi giương buồm cho thuyền chạy về hạ lưu.
Lê Bĩnh Du đứng cạnh Lãng Thư Sinh nơi mũi thuyền. Cả hai im lặng thật lâu rồi Lãng Thư Sinh mới cất giọng.
– Lê huynh tính đi đâu?
Nhẹ thở ra hơi dài Bĩnh Du cất giọng trầm khàn.
– Tôi trở lại đèo Tam Điệp giải tán thủ hạ xong đạp bước giang hồ. Còn huynh định đi đâu?
Ngần ngừ giây lát Lãng Thư Sinh trả lời.
– Tôi tìm một chỗ nào để cho Tường Vi…
Dù Lãng Thư Sinh không nói hết câu song Lê Bĩnh Du gật đầu tỏ vẻ hiểu. Nhìn Lãng Thư Sinh y cười thốt.
– Trách nhiệm của huynh nặng đấy… Tôi nghĩ đoàn do thám Thăng Long chưa bỏ cuộc đâu…
– Tôi cũng nghĩ như huynh vậy nhưng tôi phải làm hết sức mình…
Liếc nhanh về chỗ Hoành Sơn Hiệp Lữ đang đứng, Bĩnh Du hỏi nhỏ.
– Còn y?
Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
– Dù biết y rất đắc lực nhưng tôi không muốn y bị liên lụy. Y còn trẻ nên tôi không muốn y chết như Đỗ huynh…
Lê Bĩnh Du gật đầu. Y tỏ vẻ buồn rầu khi Lãng Thư Sinh nhắc tới Đỗ Bá. Chạy tới chiều tối Lãng Thư Sinh mới cho thuyền cập vào bờ. Tường Vi rưng rưng nước mắt bịn rịn chia tay với Lê Bĩnh Du và Hoành Sơn Hiệp Lữ, hai người đã không màng sống chết để cứu mạng mẹ con nàng.
Tường Vi thức dậy vì tiếng khóc của Ngọc Sơn. Mở mắt ra nàng thấy Lãng Thư Sinh đang vừa bế vừa cố gắng làm cho thằng bé nín khóc. Nhưng có lẽ vì khát sữa nên nó không chịu nín.
– Lãng ca đưa con em cho bú…
Dường như quen thuộc chuyện Tường Vi cho con bú trước mặt mình nên Lãng Thư Sinh ngồi xuống bên cạnh nàng. Lát sau y mới lên tiếng.
– Vi muội… Anh chắc mình không thể sống ở Thiên Trường được…
Quay qua nhìn Lãng Thư Sinh, Tường Vi mỉm cười.
– Em cũng nghĩ như vậy. Rồi Lãng ca định đi đâu?
Trầm ngâm giây lát Lãng Thư Sinh mới trả lời.
– Bấy lâu nay sống trên đất liền nên ta cứ bị đoàn do thám Thăng Long truy bắt hoài. Do đó ta tính bỏ đất liền ra Vịnh Ngọc Sơn. Ở ngoài đó đảo hoang nhiều vô số kể cho nên nhân viên do thám khó mà tìm ra nơi ta trú ẩn. Sư phụ ta ngày xưa đã ẩn cư ở đảo Ngọc Vừng để luyện thành tuyệt nghệ nên ta sẽ đem em và Ngọc Sơn về lại chốn cũ…
– Đảo đó có người ở không Lãng ca?
– Không có ai hết… Sống ngoài đó tuy an nhàn và thảnh thơi song thiếu thốn nhiều thứ lắm và vất vả vì mình phải tự mưu sinh. Mình phải trồng trọt, chăn nuôi và chài lưới…
Tường Vi cười chúm chiếm.
– Miễn có con và Lãng ca ở bên cạnh thì vất vả và thiếu thốn gì em cũng chịu đựng được…
Thấy Tường Vi chắc ý Lãng Thư Sinh mới kể cho nàng nghe cách sinh sống nơi đảo hoang rồi sau đó bàn bạc và chuẩn bị mọi thứ cần thiết trước khi dong thuyền ra đảo Ngọc Vừng.
Hết Quyển 3