HỒI XXXXV Khó mà đoán được lòng người
Thiên Bút Trần Gia Dụng im lặng khi nghe thủ hạ báo cáo tự sự việc Trình Quất và Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc đã để mất dấu vết của Lãng Thư Sinh cũng như Tường Vi. Vẫy tay cho thủ hạ lui ra đầu óc của vị trưởng ban truy tầm hiện lên những câu hỏi và sau đó những câu trả lời lần lượt hiện ra. Như vậy Lê Bĩnh Du tới gặp Lãng Thư Sinh với ý định gì? Có thể Lãng Thư Sinh đã nhờ Lê Bĩnh Du hộ tống Tường Vi đi trước khi Trình Quất và Lê Hồng Mạc giao đấu với Lãng Thư Sinh. Lê Bĩnh Du đi đâu? Muốn về Thăng Long họ Lê tất phải tới bến đò Gián Khẩu. Hoặc giả Lê Bĩnh Du không về Thăng Long thì y đi đâu? Về lộ Thiên Trường, Trường Yên, phủ Long Hưng hay lộ Khoái Châu. Bĩnh Du có thể đi tới bất cứ nơi nào y muốn trong vùng đất rộng lớn đó. Tuy nhiên có một điều mà Trần Gia Dụng biết là muốn đi Thiên Trường, Long Hưng hay Khoái Châu, Lê Bĩnh Du phải băng qua sông Thanh Quyết mà bến đò Non Nước là nơi Bĩnh Du tất phải đi qua. Ngẫm nghĩ giây lát Trần Gia Dụng ra lệnh cho nhân viên xục tìm ở bến đò, quán ăn, nhà trọ hoặc bất cứ nơi nào được xem như là nơi trú ẩn của Lê Bĩnh Du với Tường Vi. Việc tìm ra dấu vết của Lê Bĩnh Du và Tường Vi coi dễ mà hóa ra khó. Dễ là vì Bĩnh Du phải đi cùng với một người đàn bà không biết võ và đứa trẻ sơ sinh. Vì lẽ đó Bĩnh Du khó thể giả dạng ra kẻ khác được. Khó vì vốn là kẻ cướp do đó Bĩnh Du biết cách qua mặt nhân viên do thám và có nhiều trạm trú ẩn an toàn và bí mật. Riêng về chuyện truy tìm tung tích của Lãng Thư Sinh thì hắn không coi trọng mấy. Hắn biết chỉ cần dò được chỗ ở của Tường Vi là sẽ tìm ra luôn hai người.
Non Nước đại tửu lầu là một tửu lầu đồ sộ và sang trọng nhất tại bến đò Non Nước. Nó tọa lạc trên khoảnh đất gần sát bờ sông Thanh Quyết. Thiên Bút Trần Gia Dụng ngồi nhâm nhi chén rượu trong lúc chờ nghe báo cáo của nhân viên. Nhờ ngồi gần ngoài đường nên hắn thấy một người mà hắn không muốn thấy mặt. Hoành Sơn Hiệp Lữ. Lần này tay phóng dao bay đã thay đổi cách ăn mặc bằng bộ võ phục màu đen ngoài lại khoác thêm chiếc áo choàng cũng màu đen chắc để che đậy những chiếc dao bay gắm quanh người. Vẫn mái tóc dài chấm vai, chân vấn đi giày da thú, Hoành Sơn Hiệp Lữ thong thả dạo bước. Trần Gia Dụng hơi càu nhàu khi thấy đối thủ đã đánh bại mình ngừng tại cửa của tửu lầu Non Nước. Tuy nhiên sau đó hắn lại cười vì thấy Hoành Sơn Hiệp Lữ lại băng qua đường vào một tửu quán đối diện. Điều khiến cho hắn không cảm thấy thoải mái khi thấy Hoành Sơn Hiệp Lữ xuất hiện. Lãng Thư Sinh đã được Lê Bĩnh Du giúp đỡ mà bây giờ lại có được sự ám trợ của Hoành Sơn Hiệp Lữ thì hắn không dễ gì bắt được Tường Vi và thằng bé mang họ Lý. Dĩ nhiên hắn có đông nhân viên nhưng với các cao thủ tài bộ vô song như Lãng Thư Sinh và Hoành Sơn Hiệp Lữ thì càng đông nhân viên càng chết nhiều hơn. Hắn cũng biết mình còn có Trình Quất và Lê Hồng Mạc nhưng so ra thì chưa chắc áp đảo được kẻ địch. Suy nghĩ cặn kẽ Trần Gia Dụng vẫy tay gọi tên thủ hạ thân tín dùng ngựa ngược lên Gián Khẩu gọi Đỗ Thiên kéo hết nhân viên xuống bến đò Non Nước. Như vậy may ra hắn mới có nhiều hi vọng áp đảo được Lãng Thư Sinh.
Lê Bĩnh Du ngồi đối diện với Đỗ Bá và một tráng niên trong căn phòng khách sang trọng trên tầng lầu ba của Non Nước đại tửu lầu. Tráng niên đó chính là Phùng Dị, chủ nhân của Non Nước đại tửu lầu. Họ Phùng là thủ hạ thân tín nhất của Lê Bĩnh Du. Tất cả tài vật và tiền bạc mà đám cướp ở đèo Tam Điệp cướp xong sẽ được bí mật đưa tới cho Phùng Dị để rồi sau đó biến thành tài sản của Non Nước tửu lầu một cách hợp pháp mà không bị phủ huyện tra hỏi gì hết. Ngoài ra họ Phùng còn khôn ngoan bằng cách biếu xén cho quan quyền ở huyện và ở phủ nữa.
– Thủ hạ của ta báo cáo có sự xuất hiện của Trần Gia Dụng ở bến đò Non Nước mấy ngày trước. Chắc hắn đánh hơi…
Phùng Dị thong thả nói. Không có nét gì hiện ra trên khuôn mặt dày dạn phong trần của Lê Bĩnh Du ngoài hai tiếng.
– Thế à…
Lát sau họ Lê hắng giọng tiếp.
– Ta ngụ ở đây chắc không lâu. Khi nào vị bằng hữu của ta tới thì y sẽ cùng với thê nhi ngồi đò qua sông…
Phùng Dị liếc nhanh Đỗ Bá rồi mới rụt rè lên tiếng.
– Đệ xin phép hỏi vị bằng hữu của đại ca tính danh là chi?
Lê Bĩnh Du nhìn vào mặt hai thủ hạ.
– Người ta gọi y là Lãng Thư Sinh…
Lê Bĩnh Du hơi mỉm cười khi thấy nét biến đổi trên mặt của Đổ Bá còn Phùng Dị không nhịn được bật kêu thảng thốt.
– Là y ư… Tên tội phạm nổi tiếng nhất mà đoàn do thám đã truy tầm gần một năm vẫn chưa bắt được.
Lê Bĩnh Du nhẹ gật đầu.
– Chính y…
– Đại ca hẹn y tới đây?
Lê Bĩnh Du lắc đầu trước câu hỏi của Phùng Dị. Hớp ngụm rượu y mới cười thốt.
– Y nhờ ta hộ tống thê nhi của y tới bến đò Non Nước và nói sẽ gặp ta ở đây…
– Vụ này nguy hiểm lắm nghen đại ca… Triều đình mà biết ra thì tôi e…
Phùng Dị lên tiếng. Lê Bĩnh Du gật đầu.
– Ta biết… Để khỏi gây hại cho Non Nước lầu ta sẽ đưa thê nhi của Lãng Thư Sinh tới gặp y ở một nơi khác an toàn và bí mật hơn… Phùng đệ có ý kiến gì không?
Ngẫm nghĩ giây lát Phùng Dị mới lên tiếng.
– Tôi có căn nhà không có người ở từ lâu nằm cách bến đò non dặm về phía bắc kề cận bên bờ sông Thanh Quyết. Chỗ này yên tịnh và kín đáo. Tôi sẽ sai thủ hạ đánh xe đưa thê nhi của Lãng Thư Sinh tới ngụ ở đó…
Lê Bĩnh Du gật đầu chấp thuận đề nghị của Phùng Dị. Cho tới giờ phút này y cũng chưa nói rõ lai lịch của Tường Vi với Ngọc Sơn cho Đỗ Bá và Phùng Dị biết. Không phải y không tín nhiệm hai đàn em thân tín nhất của mình mà vì y nghĩ chuyện đó không cần thiết. Nói cho hai đàn em biết hay không nói cũng vậy thôi. Nhiều khi hai gã đàn em biết rồi sự việc sẽ đâm ra rắc rối nhiều hơn. Tính Bĩnh Du vốn cẩn thận và nghiêm túc. Y, chỉ vì một lời hứa với Lãng Thư Sinh và cũng do lòng thương hại cho hoàn cảnh nghiệt ngã của Tường Vi với đứa con sơ sinh mà động lòng hiệp nghĩa nên tận tình giúp đỡ.
Nhìn hai đàn em thân tín của mình, Lê Bĩnh Du cất giọng nghiêm và thành khẩn.
– Ta vì một lời hứa với Lãng Thư Sinh mà làm chuyện này. Từ nào tới giờ ta chưa bao giờ thất hứa với ai cả nên ta mong hai đứa rán giúp ta làm tròn lời hứa. Từ hồi nhận nhau làm anh em, ta đãi hai đứa không bạc cho nên ta chỉ mong anh em mình lấy tình nghĩa mà xử với nhau…
Nghe thủ lĩnh đại ca nói ra những lời chí tình, Đỗ Bá cảm động rưng rưng nước mắt. Bản tính thật thà chất phác lại mang nặng ân cứu tử của Lê Bĩnh Du do đó họ Đỗ lúc nào cũng thương mến và sẵn sàng làm theo lệnh của đại ca. Phần Phùng Dị thì lại khác. Hắn là con nhà khá giả rồi vì loạn lạc nên đâm ra nghèo nàn đâm ra chán nản nên rượu chè cờ bạc rồi sau đó gặp Bĩnh Du và theo làm cướp. Biết Phùng Dị là kẻ có tâm cơ và giỏi tính toán nên Bĩnh Du mới đưa tiền cho hắn mở tửu lầu, nhà trọ, sòng bạc để gây dựng một cơ sở hầu sau này nếu thôi nghề lạc thảo về làm dân thường thì cũng có chỗ tựa nương. Bĩnh Du cũng biết Phùng Dị khác với Đỗ Bá nên ngoài mặt thì đối đãi với cả hai như nhau song việc cai quản đám thủ hạ thì lại giao cho Đỗ Bá còng việc tiền bạc thì giao cho Phùng Dị.
– Đại ca an tâm. Phùng tôi cam đoan với đại ca là sẽ chu toàn việc bảo vệ thê nhi của Lãng Thư Sinh để đại ca khỏi thất hứa với y…
Nghe Phùng Dị nói Bĩnh Du rất mừng. Y vào phòng nói cho Tường Vi biết sẽ có xe tới đón hai mẹ con nàng về chỗ an toàn chờ Lãng Thư Sinh tới. Lát sau Phùng Dị và Đỗ Bá vào gặp Bĩnh Du rồi cả ba hộ tống Tường Vi theo cửa sau lên chiếc xe ngựa đậu sẵn về một ngôi nhà nằm kề bên sông Thanh Quyết rất gần với ngã ba Non Nước. Đưa Bĩnh Du với Đỗ Bá và Tường Vi vào nhà xong Phùng Dị nói lời từ tạ rồi hẹn sáng mai sẽ trở lại. Không đợi lệnh của Bĩnh Du, Đỗ Bá dạo một vòng quanh ngôi nhà nằm xa với các nhà lân cận. Gọi là nhà hoang nhưng lại có một lão bộc ở để trông nom vườn tược. Quan sát cẩn thận xong Đỗ Bá mới trở vào phòng khách thấy Bĩnh Du đang ngồi uống rượu một mình.
– Chừng nào Lãng đại hiệp mới tới thưa đại ca?
Rót chén rượu đầy đẩy tới chỗ Đỗ Bá ngồi đối diện với mình xong Bĩnh Du cười nhẹ.
– Hiền đệ làm vài chén cho ấm bụng. Bằng hữu của ta thì cũng là bằng hữu của hiền đệ. Ta biết Lãng Thư Sinh thích được kết giao với một kẻ có tình có nghĩa như hiền đệ nên hiền đệ bỏ hai tiếng đại hiệp đi…
Đỗ Bá bật cười sang sảng. Vốn là kẻ trực tính, thật thà và chất phác nên y rất mến mộ Bĩnh Du. Nay nghe câu nói của thủ lĩnh đại ca y khoái chí cười thốt.
– Đại ca đã nói vậy thì đệ xin vâng lời. Tôi có nghe giang hồ kháo nhau về Lãng huynh rất nhiều…
Ực thêm ngụm nữa Lê Bĩnh Du gật gù.
– Hiền đệ nói đúng. Lãng Thư Sinh đang là đầu đề bàn tán của giới giang hồ nước ta. Y bị đoàn do thám Thăng Long truy nã gắt gao vì hai cái tội…
Ngừng lại giây lát Bĩnh Du hắng giọng tiếp.
– Người đàn bà tên Tường Vi và đứa con của bà ta là hai kẻ đáng thương. Ta có thể chết, hiền đệ có thể chết nhưng đứa bé đó không thể chết…
Đỗ Bá nhìn thủ lĩnh đại ca của mình với vẻ kinh nghi và thắc mắc vì giọng nói và thái độ của ông ta. Chưa bao giờ y thấy đại ca nói như vậy.
– Đứa bé đó là hậu duệ cuối cùng của nhà Lý. Mất nó là nhà Lý tuyệt tự…
Đỗ Bá làm thinh. Y chỉ hiểu lờ mờ về những lời của đại ca. Cái chuyện nhà Lý tuyệt tự chẳng ăn nhập gì tới y cả. Tuy nhiên vốn nể nang Bĩnh Du nên y cũng không lên tiếng cãi lại. Tợp thêm ngụm nữa Bĩnh Du trầm giọng.
– Dù Phùng Dị có hứa là sẽ cho thủ hạ giữ an ninh cho ngôi nhà này nhưng ta muốn nhờ hiền đệ một việc…
– Dạ việc của đại ca thì cũng như việc của đệ. Đại ca muốn sai bảo gì cứ nói ra. Đỗ tôi quyết chẳng từ nan dù có chết cũng cam lòng…
Đưa bàn tay gân guốc ra đặt lên vai Đỗ Bá, Bĩnh Du nói với giọng nghiêm nghị.
– Ta muốn hiền đệ theo sát bên thê nhi của Lãng Thư Sinh. Nhất là thằng bé…
Đỗ Bá nhìn vị thủ lĩnh đại ca của mình giây lát rồi cất giọng rắn rỏi.
– Tôi sẽ vâng lời đại ca. Tôi sẽ giữ cho thằng bé được an toàn dù phải chết…
Lê Bĩnh Du mỉm cười. Rót rượu đầy hai chén xong y nhấc chén của mình lên. Hiểu ý Đỗ Bá cũng đưa chén rượu lên ngang mày rồi cả hai ngửa cổ ực cạn chén rượu đầy xong Đỗ Bá đứng lên đi về gian phòng chỗ Tường Vi với con trai đang ở trong đó. Nhấc chiếc ghế y ngồi tại cửa với con dao quắm cầm tay. Thứ vũ khí này đã theo y từ lúc theo thầy học võ và lời thệ người còn vật còn, người mất vật mất. Không nhìn theo dáng đi của Đỗ Bá, Lê Bĩnh Du ngồi im. Đôi mày rậm của vị chúa cướp cau lại như suy nghĩ điều gì lung lắm.
Đang ngồi trong phòng riêng Phùng Dị được thủ hạ báo có người muốn tìm. Người này không chịu thông báo tên họ mà chỉ nói là bằng hữu của thủ lĩnh đại ca. Vị chủ nhân của Non Nước đại tửu lầu mỉm cười. Dĩ nhiên hắn biết khách lạ là ai. Đứng tại đầu cầu thang hắn im lìm quan sát khách lạ. Chân mang hài sảo, bên trong là chiếc áo thụng trắng, khoác thêm bên ngoài cũng chiếc áo thụng màu đen, tóc cắt ngắn, khách thoạt trông không khác người thường bao nhiêu trừ hai điểm. Thứ nhất là đôi mắt. Khi nó khép lại khách có vẻ gì khoan thai, từ tốn và điềm đạm. Khi đôi mắt mở ra thì ánh mắt sáng rực loang loáng tợ điện chớp. Cũng chính ánh mắt rừng rực tinh quang đó làm cho khách có được một thứ ít người có được. Đó là sự tự tín.
– Tôi là Phùng Dị. Huynh đài phải chăng là…
Phùng Dị bỏ lửng câu nói ở đó cho khách lạ biết y biết khách là ai mà chẳng muốn nói ra thôi. Khách lạ mỉm cười cất giọng từ tốn.
– Huynh đài biết rồi thì chẳng cần nói ra. Tôi nghe Lê huynh tán tụng Phùng huynh tâm cơ sâu xa, tính toán cẩn thận mà thuật múa quyền từng được giới giang hồ liệt vào hàng cao thủ nhất đẳng…
Phùng Dị bật lên tiếng cười sang sảng đưa tay ra.
– Đa tạ. Được một người như Lãng huynh tán tụng thì tôi dù không dám nhận song cũng không thể chối từ. Tôi hân hạnh mời huynh chén rượu nhạt…
Lãng Thư Sinh nghiêng mình.
– Đa tạ thạnh tình của Phùng huynh. Tôi vượt đường xa tới đây mong được gặp Lê huynh…
Dường như biết điều đó nên Phùng Dị láy mắt cho thủ hạ đoạn cười thốt.
– Tôi biết Lãng huynh nóng lòng nên xin được đưa đường. Lê đại ca của tôi ở gần đây…
Phùng Dị cùng Lãng Thư Sinh song hành ra cửa. Nhãn quang của Lãng Thư Sinh chợt sáng rực khi thấy lấp ló trong dãy phố có mấy bóng người ẩn hiện.
– Hình như có người…
Lãng Thư Sinh nói gọn nhưng Phùng Dị gật đầu như hiểu ý.
– Nhân viên do thám… Tôi được thủ hạ báo cáo là vị trưởng ban truy tầm của đoàn do thám Thăng Long đang hiện diện ở bến đò Non Nước. Ngoài ra còn có thêm vài người nữa như Đỗ Thiên đệ nhị phó trưởng ban, Trình Quất trưởng trạm của phủ Yên Ninh và một cao thủ mà tôi đoán Lãng huynh chắc có nghe tên…
Quay qua nhìn Phùng Dị, Lãng Thư Sinh cười nói gọn.
– Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc. Thuật xử kiếm của y nhanh lắm…
– Tôi cũng nghe đồn như thế mà chưa có dịp thấy. Chỉ vì sự hiện diện của nhân viên do thám mà Phùng tôi phải thân đưa đường Lãng huynh…
Dứt lời Phùng Dị triễn thuật phi hành chạy nhanh. Lãng Thư Sinh cũng song hành với y. Cố tình bỏ rơi kẻ theo dõi do đó họ Phùng không đi theo đường thẳng mà toàn dùng đường tắt, luồn lách qua các ngõ hẻm, vượt tường cao, chui vào nhà của dân, nhảy qua cửa sổ. Nếu không có thuật phi hành cao siêu kẽ theo dõi khó mà bén gót để biết y đi đâu. Ngay cả Lãng Thư Sinh vốn luyện được thuật phi hành siêu đẳng mới không để mất dấu Phùng Dị. Buông mình từ trên nóc nhà cao xuống con đường trải đá đó Phùng Dị cười lắc đầu.
– Giang hồ đồn Lãng huynh luyện được thuật phi hành độc bộ. Hôm nay tôi mới biết lời đồn còn kém xa sự thực…
Nghe lời tán tụng của Phùng Dị, Lãng Thư Sinh bật cười thốt.
– Còn thuật phi hành của huynh thì khiến cho tôi chạy đổ mồ hôi…
Phùng Dị bật cười ha hả.
– Tôi hiểu ra vì sao Lê đại ca của tôi rất mến mộ Lãng huynh…
– Vì sao?
– Lãng huynh rất khác người. Được người ta gọi là đại hiệp mà huynh không có cái cung cách đạo mạo và hiu hiu tự đắc của các vị tông chủ phe bạch đạo. Nói thật với huynh tôi nuốt không nổi cái vẻ ngụy quân tử của họ…
Miệng nói họ Phùng lại rẽ vào con đường nhỏ dọc theo bờ sông. Gió mát từ sông Thanh Quyết thốc lên làm cho Lãng Thư Sinh cảm thấy sảng khoái sau một đêm đi từ huyện lỵ Yên Ninh tới đây. Đi một đỗi Phùng Dị dừng lại trước cổng một ngôi nhà ngói cổ kính có hàng rào bao quanh.
– Mời Lãng huynh vào…
Xô cửa họ Phùng mời Lãng Thư Sinh vào trước. Cả hai bước trên con đường lát đá hoa cương rêu cỏ mọc đầy chứng tỏ ngôi nhà không được chủ nhân săn sóc kỹ. Đi được nửa đường Lãng Thư Sinh nghe tiếng cửa mở rồi Lê Bĩnh Du bước ra. Y phục xốc xếch, dáng điệu hơi chút mỏi mệt cũng không làm giảm đi phong cách ngang tàng và ngạo nghễ của một vị chúa cướp.
– Rốt cuộc rồi Lãng huynh cũng tới…
Lê Bĩnh Du cười nói gọn. Lãng Thư Sinh cũng đáp gọn.
– Tôi có hứa với Lê huynh là khi gặp nhau chúng ta sẽ say sưa một trận…
Lê Bĩnh Du cười ha hả đùa.
– Tôi vẫn canh cánh bên lòng lời hứa của Lãng huynh. Sẵn đây có Phùng đệ và Đỗ đệ chúng ta cũng nên uống vài chén rượu trước khi chia tay…
Hiểu ý của thủ lĩnh đại ca, Phùng Dị bước lẹ vào nhà cùng với Đỗ Bá bày tiệc rượu. Lê Bĩnh Du và Lãng Thư Sinh song song bước vào nhà. Cả hai không thấy, hoặc có thấy cũng làm như không thấy những bóng đen lén lút bao vây ngôi nhà mà họ đang ở.
Tiệc rượu có bốn người. Mấy vò rượu tăm. Bốn cái chén lớn. Chút khô nai đưa cay. Đưa chén rượu đầy lên Lê Bĩnh Du cười nói với Lãng Thư Sinh.
– Tường Vi và cháu Ngọc Sơn được bình an. Cả hai đang ngủ…
Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
– Cứ để cho hai mẹ con ngủ để sáng mai lên đường sớm…
Hai tay nâng chén rượu lên mày y nhìn Lê Bĩnh Du, Đỗ Bá và Phùng Dị.
– Mời ba huynh. Được cùng ba huynh uống rượu thật là hứng thú…
Bốn người cùng ngửa cổ cạn chén rượu đầy. Đặt chén rượu không xuống bàn Lãng Thư Sinh nhìn Lê Bĩnh Du. Không biết có hiểu được cái nhìn của y hay là không mà Bĩnh Du cười cười nhấc lấy vò rượu lên rót đầy chén cho bốn người xong một tay vẫn còn cầm vò rượu một tay nâng chén lên, Bĩnh Du cười nhẹ lên tiếng.
– Mời Lãng huynh và hai hiền đệ…
Bốn người lại ngửa cổ cạn chén rượu xong Bĩnh Du lại rót đầy rồi họ lại tiếp tục cạn chén cứ như thế cho tới lúc tám vò rượu đầy giờ đã nằm lỏng chỏng trên mặt bàn và dưới đất chỗ họ ngồi. Mặt ưng ửng đỏ Đỗ Bá bật cười ha hả nhìn Lãng Thư Sinh.
– Bội phục… bội phục… Lãng huynh trông người nho nhã và bạc nhược như học trò mà lại có công phu hàm dưỡng và nội lực kinh người. Đỗ tôi mà theo riết huynh chắc phải chết chìm dưới lòng sông Thanh Quyết…
Nghe lời pha trò của Đỗ Bá, Lê Bĩnh Du cười chúm chiếm quay qua nói với Phùng Dị.
– Phùng hiền đệ nghĩ sao?
Phùng Dị cười nhìn thủ lĩnh đại ca của mình rồi cười nói với Lãng Thư Sinh.
– Mười chén là quá nhiều với tôi rồi. Để đại ca và Lãng huynh thù tạc với nhau. Tôi về lại lầu Non Nước và sáng mai sẽ chờ đại ca tại bến đò…
Dứt lời Phùng Dị bước ra cửa. Còn Đỗ Bá cũng rời bàn tiệc đi tới ghế ngồi đặt ở cửa phòng của Tường Vi đang ngủ bên trong. Lãng Thư Sinh thấy họ Đỗ ngồi im với con dao quắm đặt trên đùi.
Thong thả rót đầy hai chén rượu cho mình và cho Lãng Thư Sinh xong Lê Bĩnh Du cười nói nhỏ.
– Huynh đã gặp Trình Quất với Lê Hồng Mạc?
Nhấp ngụm rượu Lãng Thư Sinh cười gật đầu.
– Tôi đã qua lại với họ. Lê Hồng Mạc quả xứng danh khoái kiếm…
Lê Bĩnh Du nhấp ngụm rượu.
– Tôi đoán họ đã có mặt ở đây.
Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
– Dù chậm chân hơn tôi nhưng họ cũng chạy nhanh lắm…
Lê Bĩnh Du lại tợp ngụm rượu nữa.
– Gã Thiên Bút Trần Gia Dụng cũng ở đây…
Lãng Thư Sinh nhấp ngụm nhỏ cười.
– Gã đánh hơi cũng giỏi…
Lê Bĩnh Du cười cười.
– Thủ hạ còn báo cáo có một vũ sĩ lạ mặt xuất hiện ở bến đó trưa hôm qua. Y còn trẻ lắm…
Lời nói của Lê Bĩnh Du làm cho Lãng Thư Sinh liên tưởng tới Hoành Sơn Hiệp Lữ nhưng y lại lặng thinh không nói ra.
– Huynh định sáng mai qua sông?
– Tôi định thế. Huynh có ý kiến gì không?
– Phùng Dị đã có thuyền chở huynh qua sông. Chỉ có điều tôi hơi lo là đoàn do thám chắc đã xếp cái bẫy chờ huynh.
Lãng Thư Sinh thản nhiên gật đầu.
– Tôi biết. Dù sao thì tôi cũng phải qua sông…
– Tôi với hai đàn em thân tín sẽ hộ tống huynh qua sông…
Lãng Thư Sinh gật đầu uống cạn chén rượu. Hiểu ý Lê Bĩnh Du cũng cạn chén. Hai người đứng lên. Lãng Thư Sinh hơi gật đầu chào Đỗ Bá khi thấy họ Đỗ mở mắt ra nhìn mình. Nhẹ mở cửa ra như không muốn đánh thức Tường Vi dậy y bước tới đứng cạnh cửa sổ.
– Rốt cuộc rồi Lãng ca cũng tới…
Lãng Thư Sinh quay lại khi nghe tiếng của Tường Vi.
– Ta đã nói là sẽ gặp lại Vi muội mà…
– Em mong Lãng ca lắm. Sợ nữa…
– Vi muội sợ gì?
– Sợ sẽ không gặp lại Lãng ca…
– Bây giờ hết sợ chưa.
– Dạ hết rồi…
– Vậy thì em ngủ tiếp đi. Sáng mai mình sẽ sang sông…
Dạ tiếng ngoan hiền Tường Vi nhắm mắt lại xong mở mắt ra vẫn thấy Lãng Thư Sinh đứng tại cửa sổ.
– Lãng ca chưa ngủ sao?
– Ta đang ngủ…
Câu trả lời làm cho Tường Vi bật cười.
– Đang ngủ sao Lãng ca trả lời em được.
– Ta ngủ là một chuyện còn trả lời em là một chuyện khác. Hai chuyện đó không liên hệ với nhau…
Cười lặng lẽ Tường Vi nhắm mắt lại. Nàng yên lòng vì biết có người thức canh cho mình ngủ.