Chương XI
Chương XI
hực tình, Miến định đi riêng, mà chỉ dắt thằng Nếm, để khỏi ai chú ý. Sang tới đầu làng Thượng, Miến và Câu sẽ theo đường tắt lên ấp Đông. Rồi có vào lễ xem “thơ tiên” hay không thì định sau. Vì Miến muốn đưa cho người yêu “cái này” và muốn nói câu chuyện cần.
Nhưng mọi việc tính toán đều sai cả. Bởi vì Miến đã nói trước với ở nhà là rằm tháng Bảy đi xem “thơ tiên”. Thế là Khuyên và Lụa đến rủ Miến đi. Là chị em trong xóm và cũng không biết từ chối thế nào, Miến đành cùng cháu Nếm đi sang ấp Đông với hai cô bạn.
Lúc gặp Câu, Miến băn khoăn quá. Song, chẳng lẽ dám thế nào. Câu chuyện yêu đương giấu diếm, ai biết, thì rồi ầm ỉ khắp làng. Miến phải tảng lờ đi. Nàng cũng không dám quay lại xem nhà giáo đi theo hay là lùi lũi ra về. Tới lúc đi một quãng xa, mới nghé nhìn lại. Nhưng chỉ thấy bụi tre xanh xanh đầu làng Thượng. Nàng vẫn đi, nhưng trong lòng buồn buồn, thương nhà giáo mất công chờ đợi. Song cái buồn cũng chỉ thoáng qua. Những câu chuyện dí dỏm, ma mãnh của hai cô bạn làm cho Miến khuây đi. Rồi Miến lại bẻm mép chẳng kém Khuyên và Lụa.
Chẳng bao chốc, đã tới ấp Đông.
Khắp cả vùng, đàn bà và con gái đồn ở ấp Đông có một cửa điện cô đồng cho thơ tiên hay lắm. Vào tháng Giêng hay là ngày Tết nhất thong thả, người rủ nhau đi xem đông. Có khối người tận ngoài Kẻ Chợ cũng chịu khó hỏi thăm về tận nơi. Khi nào ở đây người ta nói “có người ở Kẻ Chợ cũng biết”, tất đã là một việc có tiếng tăm.
Đây cũng là một cửa điện như điện “cô” đồng Toản bên Nha, điện “ông” đồng Mía bên Thượng. Nhưng thằng Toản và bác Mía là những nhà đồng nghèo ít lộc, người đi lễ chỉ là những bà con loanh quanh lối xóm. Ở ấp Đông là một ông đồng, ông đồng Điếu. Thánh đương cho ông đồng Điếu ăn lộc, cửa điện luôn luôn có khách khứa dập dìu. Ông đồng Điếu, gọi là ông, theo tên của nhà thánh, nhưng với dương gian, ông đồng là một thị mẹt, đàn bà bắt đồng ông. Ngày còn trẻ, bà Điếu cũng đi lang chạ, có nhiều chồng thiên hạ lắm. Đến khi đứng tuổi, không còn chồng nào, thì bà về làng nổi đồng ông. Ông đồng Điếu mặc áo lụa điều, quần lĩnh hoa chanh. Cái khăn nhiễu tam giang quấn trên đầu, chỏng búi tóc lên. Miệng ông đồng ăn trầu thuốc cắn chỉ cả hai môi, lúc nào cũng lại ngậm phập phèo mồi thuốc lá quấn lấy. Ngày trước, điện đồng Điếu chỉ cúng lễ xem bói bằng lá trầu không. Ít lâu nay, đồng Điếu đón được một thầy bói sáng đoán số bằng thơ, gọi việc thánh là cho thơ tiên. Người ta càng năng đến lễ và xin thơ.
Ba cô gái làng Nha vào đến nhà đồng Điếu đã có nhiều người đương lễ. Đồng Điếu tong tả đi lại, nhai trầu bỏm bẻm, nói nói, cười cười. Trên bàn thờ điện, khói hương thơm ngào ngạt. Người lễ lổm ngổm la liệt. Người đứng trong, kẻ đứng ngoài, cứ lễ lẫn vào lưng nhau.
Thấy ba cô gái đi vào, đồng Điếu tất tưởi chạy ra. Các cô chào líu nhíu, “Ông” đồng Điếu nhổ quết trầu rồi cười toe toét:
- Các cô vào lễ thánh.
Ba cô vào lễ. Các cô ngồi xuống chiếu, xếp nghiêng đầu gối, khép tà áo trước sau, rồi chắp hai tay, vái thật dẻo. Mỗi một lễ, khi cúi đầu, chống hai bàn tay xuống chiếu, mắt ngước lên lá màn điều nửa vắt nửa buông. Ở trong, lấp ló một pho tượng nhỏ vàng chóe. Không biết bằng giấy trang kim hay bằng gì, chẳng ai dám trông kỹ. Lễ xong, các cô sang ngồi phản bên. Đồng Điếu đã bưng cơi trầu đến:
- Các cô xem quẻ thánh?
- Thưa vâng.
Một thằng bé chừng mười lăm, mười sáu chít khăn lượt, áo the dài, quần nâu, đi chân đất cầm quyển sổ con và cái bút chì. Đồng Điếu hỏi, các cô trả lời câu gì thì biên ngay vào sổ. Thằng bé biên nhoay nhoáy, - Nó đã quen việc nhà đền nhà thánh.
- Cô nói họ, nói tên.
- Cháu họ Lê tên là Miến.
- Lê thị Miến. Bao nhiêu tuổi?
- Cháu mười chín.
- Cô cầu gì? Cầu tài, cầu duyên chứ? - Miến bẽn lẽn, hai má ửng đỏ.
Thằng bé cứ biên lia lịa. Rồi đồng Điếu hỏi các cô Khuyên, cô Lụa cũng như hỏi Miến. Ba cô mỗi cô đưa ra năm xu tiền đặt quẻ, rồi ngồi đợi thánh giáng thơ.
Trên điện, đèn nến nghi ngút. Bên phải cạnh chiếc mâm bằng đồng sơn đỏ bầy ba nải chuối xanh, treo một dải phướn. Đầu trên, có một con chim tạc bằng gỗ, xòe hai cánh, mỏ quắp dải phướn. Trông không rõ hình thù con quạ, hay con vẹt. Người ta bảo đấy là con hạc thần. Con hạc thần được buộc lửng trên xà nhà thế nào, cũng không ai trông được rõ. Vì ở đấy lại có một cái mảnh màn che, khói hương, khói trầm lúc nào cũng bốc nghi ngút. Đầu dưới dải phướn cắm ngang một que hương.
Ngồi cạnh đấy, một ông lão chít khăn lượt búi tóc, đeo kính, quần áo lụa điều cứ trông vào khói hương mà ê a đọc vanh vách ra thơ. Thánh giáng thơ vào que hương. Thánh sai hạc thần ngậm hương. Rồi khói hương viết ra một chữ của thánh mà người ta bảo chỉ có cái ông già bói sáng ngồi gật gù đó mới đọc được chữ thánh thôi.
Ông lão cầm từng mảnh giấy của thằng bé con đưa vào. Cứ lần lượt, ông đọc. Ông lại lấy gân cổ, cất giọng nghêu ngao như hát chèo. Ông hát xong mỗi câu, một bác đàn ông cũng khăn áo tề chỉnh ngồi ngoài nhà, hát lấy lại câu ấy. Bác này hát to tiếng gấp đôi ông lão áo lụa điều kia. Bác hát mới ghê, tiếng đã ông ống, lại điểm thêm những “ê, a, ây, ầy” hệt như người kép tuồng đương ra roi ngựa hát bài đường trường. Mọi người đều lặng yên nghe, trong khi thằng bé lại hí húi biên các câu ấy ra tờ giấy điều. Tờ giấy, đem phát cho mỗi người xem thơ.
Ba cô gái ngồi đợi đến lượt thánh giáng thơ. Ông lão đương đọc to. Bác kia cũng đương hát. Ngoài hiên, đồng Điếu đương hỏi tên tuổi những người đến sau.
Chợt ông lão im bặt. Có ba tiếng chuông thính lên. Đấy là người ta báo hiệu khi thánh thăng. Nghĩa là trong điện ồn ào, tục tĩu, thánh giận, thánh về. Cái bác ấy thôi hát, đứng lên quát:
- Các bà, các cô, ngồi im mà nghe thánh dạy. Sao lại nói chuyện bô bô lên thế!
Các bà, các cô ngồi đấy, ngơ ngác nhìn nhau. Rồi không ai dám nói nữa. Chỉ nghe ông lão đeo kính rì rầm khấn... xin thánh. Một lát, thánh lại trở về. Nghĩa là ông lão lại trông vào khói hương, đọc ra thơ. Cái bác ngồi ngoài lại hát lô lố. Thằng bé con lại chép hí hoáy. Chép xong tờ thơ của người nào, nó đưa cho người ấy. Mỗi người cúi xuống, giơ hai tay đón tờ thơ. Lại ngước lên bàn thờ, nâng tờ giấy, vái tạ ơn mấy vái.
Bỗng ông lão đeo kính nói thực to:
- Số thơ tên Lê thị Miến.
Rồi ông cất giọng ngân nga:
- Này Lê thị Miến con ơi!
Bác ngồi ngoài hát lại:
- Này Lê thị Miến con ơi... ư...
Thằng bé cúi xuống viết, ông lão nâng cái kính trễ xuống, nhìn làn khói hương, lại đọc:
- Năm nay con hai mươi tuổi trời.
Ơn trên cho được thảnh thơi,
Này vì ơn trên cho được thảnh thơi... í... ơ...
Ơn trên cho được thảnh thơi,
Này vì ơn trên cho được thảnh thơi... í... ơ...
Cả hai người nối nhau đọc to nhiều câu nữa. Nhưng Miến và hai cô bạn, tuy nghe rõ, không hiểu người ta đọc những gì, bởi mấy cô ngượng quá. Cứ thấy người ta gọi réo tên cái cúng cơm ra, rồi lại rành rọt cả tuổi sai lung tung nữa, tuổi cô Miến lại nói tăng lên, các cô luống cuống nghe không rành. Đến lúc ra về, trên mái tóc mỗi cô gài một tờ giấy thơ gấp lại.
Về tới giữa cánh đồng vắng, ba cô cùng bảo thằng Nếm đọc lại tờ thơ tiên cho các cô nghe. Trên bãi cỏ, thằng Nếm ngồi giữa, ba cô xúm quanh. Chữ viết ngòng ngoèo lèm nhèm lên tờ giấy hồng điều, nhưng Nếm cũng đọc được rành. Tờ thơ của dì Miến rằng:
Này Lê thị Miến con ơi!
Năm nay con hai mươi tuổi trời.
Ơn trên cho được thảnh thơi.
Làm ăn thong thả một đời hiển vinh.
Sang năm thì gặp quý nhân.
Đi trồng cây phúc, trời gần không xa.
Ơn trên cho được thảnh thơi.
Làm ăn thong thả một đời hiển vinh.
Sang năm thì gặp quý nhân.
Đi trồng cây phúc, trời gần không xa.
Rồi Nếm đọc hai tờ của Khuyên và Lụa. Cũng na ná như vậy. Ba có ngồi đoán lẫn cho nhau.
- Chị Khuyên thì thánh dạy sang năm lấy chồng.
- Cái Lụa cũng thế.
- Cái Miến này là sướng nhất. Một đời hiển vinh. Làm ăn thong thả. À, sang năm lại gặp quý nhân. Chắc cũng lấy chồng nốt, ba đứa lấy chồng một hôm.
- Lấy chồng thì chỉ mua cái khổ, ích gì!
- Này các cô ạ. Cái câu của cái Miến, nói lạy thánh, hợp quá. Đi trồng cây phúc, trời gần không xa. Câu này ứng vào chỗ cái Miến sắp được ra Kẻ Chợ trông nhà cho bác Sủi nhá. Bác ấy ở cữ, mà đi trông nhà, là đi trồng cây phúc đấy.
- Thơ thánh nhỉ? Hôm nào chị Miến ra Kẻ Chợ?
- Ngày kia.
- Hôm nào về nhớ mua quà. Mà nhớ cõng cả anh nhân tình công tử bột Kẻ Chợ về cho chúng tớ xem mặt.
Miến phát vào lưng cô Lụa:
- Chỉ được cái tán nhảm. Mà tờ thơ của tớ sai tuổi, không đúng rồi. Về thôi!
Ba cô tất tả về. Vừa đi vừa ríu rít nói chuyện thơ tiên, chuyện Kẻ Chợ và những chuyện trêu chọc nhảm nhí râm ran. Cu Nếm bíu tay dì Miến nhếch nhái chạy theo.
Về đến gần đầu làng, sắp tới lũy tre, cô Khuyên trông ra phía gò ngoài đầu bãi bên dòng sông thắp thoáng bóng người mặc áo trắng.
- Ai như nhà giáo Câu?
Rồi Khuyên nghếch nhìn lại:
- Áo trắng dài là đích giáo Câu rồi.
- Sao chịu khó đợi ai thế nhỉ? Dáng ngồi đấy từ lúc chúng mình đi?
Lụa nói:
- Anh ả có tính dở người rồi.
Miến không nói gì, đôi mắt đăm đăm. Nhưng nghe hai cô bạn nói pha, Miến cũng cười nói góp:
- Dở người thì cũng mặc người ta. Có bận đến cô nào không đấy?
Đánh máy : casau - Ct.Ly
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 1 tháng 7 năm 2016