← Quay lại trang sách

Chương XII

Chương XII

ãi tới lúc xâm xẩm, giáo Câu mới lủi thủi về đến nhà. Không biết làm gì, anh ra ngoài vườn, xem đàn gà lên chuồng.

Buổi chiều mùa thu, mặt trời đã khuất vào những làn mây mờ mờ từ lúc xế trưa. Bây giờ bóng tối đến dần dà, chiều và tối lẫn vào nhau, rồi không biết nhá nhem từ lúc nào. Độ quảng chạng vạng đó, gà nháo nhác tìm chuồng. Cái chuồng đan bằng tre, có mái rơm và bốn chân cao lênh khênh, đứng ở góc vườn, bên một cây khế cơm.

Từ ban nảy, hai gà gà trống và một chị mái tơ đã nhảy lên, chui vào trong cửa. Một mụ gà mái ấp, lên chuồng rồi còn thò mỏ ra kêu cục cục rầm rĩ gọi đàn con. Đàn gà nhép còn đứng dưới, líp nhíp cục cục gọi nhau lạo xạ.

Giáo Câu đã chịu khó đan cái cầu tre, uốn cầu vồng từ mặt đất lên lỗ cửa. Nhưng chẳng chú gà nào chịu leo. Chúng chỉ định nhảy, định bay. Bay lạch đạch, lạt sạt cánh, ngả huỵch xuống. Lại kêu, lại bay nữa. Mẹ đứng trên, càng kêu cục cục to hơn lên. Mãi sau, hai con men leo lên cầu, tự nhiên vào cửa tổ, chui tọt vào. Mấy con kia, loanh quanh chạy vài vòng, rồi cũng lên được. Chỉ còn một chú vẫn ngơ ngác đứng dưới.

Nhà giáo vờn con gà nhỏ, muốn bắt nó lên chuồng. Nhưng dồn, nó chạy. Nó chạy luẩn quẩn. Rồi nó chạy vào cầu, leo cuống quýt. Tình cờ, lọt vào cửa chuồng, rúc ngay dưới bụng mẹ. Mẹ chúng nằm ủ lũ con, chốc lại kêu lục cục, như mắng mỏ, như dỗ dành.

Nhà giáo gài chéo cái que chắn cửa. Ở trong, lũ gà con đụng nhau, kêu lích tích, nhép nhép, cứ ríu rít như thế suốt đêm dưới bụng mẹ.

Nhà giáo đứng ngẩn, nghe ngóng vu vơ những tiếng gà kêu. Có tiếng chân bước lạt xạt đằng sau. Quay lại, thằng Nếm đương lùi lũi ra. Nhà giáo cũng không để ý. Nếm đến nói ấp úng:

- Thưa thầy...

- Gì?

- Thưa thầy, dì cháu gửi thầy cái này.

Nó đưa giáo Câu bọc giấy bằng cái phong thuốc lào. Nếm lại nói:

- Dì cháu bảo ngày kia dì cháu xuống Kẻ Chợ.

- Thế hả?

- Dì cháu xuống chơi với bá Sủi. Bá Sủi đẻ.

- Thế hả?

- Dì cháu bảo dì cháu ở dưới ấy lâu một tháng.

- Một tháng à?

- Vâng.

Nhà giáo không nói gì nửa. Mà thằng Nếm cũng hết câu nói khoe về dì nó. Nó chạy ra ngã ba nô đùa với trẻ trong xóm. Đêm nay rằm sáng trăng.

99

Giáo Câu mở cái bọc giấy. Một sợi chỉ se bằng mấy dặm tơ vàng buộc ngang dọc bốn góc. Tờ giấy mở ra. Nhà giáo thấy một cái khăn mùi xoa trắng và một lọ nước hoa bọc giữa chiếc khăn. Khăn mùi xoa bằng vải trúc bâu trắng, rộng độ vừa hai bàn tay. Đưa lên mũi, thoảng trong khăn có mùi vải mới và nước hoa thơm thơm. Lọ nước hoa xinh xinh bằng hai ngón tay chụm lại. Màu nước vàng, ngoài lọ, dán mảnh giấy trang kim óng ánh. Cầm trong tay mấy thứ người yêu tặng, Câu bâng khuâng, đờ đẫn cả người, quên cả chuyện Miến sắp ra Kẻ Chợ. Mãi, mới nghĩ thầm được một câu:

- À, nước hoa, khăn mặt tặng nhau.

Tối ấy, giáo Câu đi nằm sớm. Anh mang cả cái khăn mặt và lọ nước hoa vào màn. Mân mê, xem mãi không biết chán... Rồi anh để lọ nước hoa trên ngực. Cái khăn mùi xoa thì đắp kín lên mặt. Giáo Câu nằm lơ mơ. Cứ thế ngủ quên lúc nào, không biết.

Nhưng rồi hôm nào Miến xuống Kẻ Chợ, Câu cũng không biết. Bởi Câu cũng chẳng nhớ hôm nào là “hôm kia” nữa, mà đã mấy hôm kia rồi. Đến khi lâu lâu chẳng thấy Miến đi chợ qua, Câu mới giật mình.

Lại đâm ra hoảng hốt.

Một hôm, Câu đi ra Kẻ Chợ.

Một chuyến tàu điện, chẳng bao lâu đã xuống đến Bờ Hồ. Người đi tới tấp. Người đi lũ lượt. Người từng đàn dài lao nhao, ve vẻ như mắc cửi. Ngược lại xuôi, xuôi lại ngược. Đông ghế những người, ở những ngõ ngách nào mà tuôn ra nhiều người lắm thế này. Đôi chốc, từ đằng xa, đoàn tàu điện kéo đến. Chuông keng keng, máy ầm ầm đinh tai. Người ngồi trên toa tàu thò cổ ra, nhìn hai bên phố phường. Người ta bảo đất Kẻ Chợ quanh năm như hội, đúng thực.

Trưa hôm ấy, bác hương sư làng Nha đi lần vào những đám người qua lại quãng Hàng Ngang, Hàng Đào, trông ra bốn bên hàng phố và nghĩ ngợi lẩn vẫn ngẩn ngơ như thế.

Từ hôm Miến ra Kẻ Chợ, đã là mấy mươi ngày rồi. Nghĩ mãi vẫn rối tung chẳng ra thế nào. Độ nọ, mấy tháng liền giận dỗi nhau mà không sốt ruột mấy. Sao bây giờ anh bồn chồn thế. Chẳng muốn nhớ rõ ràng ra nữa. Chỉ biết toàn những nhớ, những vui, những giận chồng chất một mình.

Mỗi chiều, ăn cơm xong, Câu ngồi nhìn mặt trời khuất xuống sau bờ tre, lại nhớ. Giáo Câu cũng chỉ qua Hà Nội có một lần ở quê lên. Trong trí nhớ của nhà giáo, cái chợ Đồng Xuân, tường thủng lỗ chỗ như tổ ong. Con gái ăn mặc quần áo tân thời, má phấn môi son ngồi sau cái tủ kính. Rồi đến một cái hồ nước xanh như nước luộc rau muống. Cái cầu gỗ đo đỏ uốn lưng cong. Lại nữa, Hà Nội bao nhiêu là trai thanh gái lịch. Người ta bảo lắm cô mặc quần trắng áo màu lịch sự lại đi móc túi làm kẻ cắp. Công tử bảnh bao thế kia mà đi cướp giật đấy. Cái đất phồn hoa này nó nhố nhăng thế. Song cũng chỉ là nghe người ta nói...

Nhà chú Sủi ở phố nào, Câu cũng không biết. Í tứ hỏi khéo bà Thiêm mấy lần, Câu mới biết được nhà của chị của Miến ở phố Mã Mây. Đi đằng Hàng Đào lại thì về bên tay trái. Ngoài cửa có cái tủ kính, bày mấy thứ bánh khảo, ấy là bà Thiêm nghe chuyện nhiều thì nhớ thế, bà Thiêm cũng chưa đến nhà vợ chồng chú Sủi bao giờ. Câu thì nhớ thế đã là đinh ninh đến nơi được, rồi chàng quyết ra Hà Nội.

Đi gặp người yêu cũng có khác, nhà giáo diện lắm. Cái mũ đánh phấn trưa hôm qua. Đôi giày đế kép vải trắng cũng được đánh mới. Tấm quần vải ta gối đầu giường nếp cứng chẳng kém giặt là. Nhà giáo mặc áo the khuy xương trắng. Áo mồi đấy, chẳng mấy khi mặc. Và giáo Câu lại đã chịu sang bên Thượng, mượn giáo Răng cái kính râm gọng trắng, mắt xanh. “Đeo cái kính râm này đi, mới là hơi đá lối ăn chơi. Hừ!”.

Bây giờ thì giáo Câu đương đi giữa phố Hàng Đào. Nhưng cái kính xanh, gọng trắng đã phải cất vào túi. Nhà giáo cũng muốn đeo nhưng đeo kính ấy, trông cái gì cũng ra màu xanh lơ. Mà ngộ nhỡ phải thằng du côn nó giựt mất thì chết, kính để trên mắt thì nó cướp dễ quá.

Nhà giáo sợ. Nhà giáo bước thong thả, rình hỏi đường. Phải rình, vì hỏi ai cũng ngại. Câu định tâm hỏi cậu bé nào mặt mũi nhẹ nhõm, có vẻ học trò. Vả lại, hỏi thăm trẻ con, thì chắc là không ngượng. Một bọn mấy cậu bé vừa đi qua. Câu hỏi ghé một đứa đi sau.

- Tôi hỏi thăm phố Mã Mây?

- Ông đi ra chỗ phố Hàng Bạc kia kìa.

Theo lối tay chỉ, Câu ra phố Hàng Bạc. Nhưng cái biển phố đề toàn chữ Tây, chẳng biết có phải Hàng Bạc không. Lại một lần hỏi nữa, mới tới được đầu phố Mã Mây. Nhớ rồi. Đi từ đằng này đến, thì về phía bên tay trái. Ngoài cửa, cái tủ kính bày bánh kháo, chiếc tủ bày phong bánh kháo.

A, có lẽ kia. Đúng rồi. Thôi, đích rồi. Lỗ cửa hẹp. Một cái hòm sơn xanh, ba mặt kính thè lè ra ngoài. Trong hòm, có mấy phong bánh kháo. Trên nóc, một dãy lọ thủy tinh đựng kẹo lạc kẹo sìu.

Câu đứng lại. Anh xốc cái cổ áo. Anh dặng hắng một tiếng lấy hơi. Anh quả quyết, đi qua. Và nhìn vào trong nhà. Chao ôi! Vừa hay, cô Miến ngồi ngay đấy. Nhưng cô quay mặt vào trong, cô không trông thấy Câu. Cô đương đùa với hai thằng bé con. Chắc là con bác Sủi. Chúng nó mặc quần áo Tàu, trông người béo tròn như cái hạt mít. Chúng đấm trộm dì Miến một cái rồi chạy vào nhà trong, vừa chạy vừa cười ồn ả.

Anh đã đi qua. Anh đứng lại, thở phì phò như chạy một quãng. Anh xốn xang cảm động. Lâu quá bây giờ mới lại được trông thấy mặt nhau. Anh đứng đằng xa, trân trân nhìn lại cái cửa hiệu bánh, mà chưa nghĩ đến sự lộn trở lại. Anh khoan khoái. Anh lại nghĩ: “Đã ra đến đây, đứng lẩn vẩn thế này, lại đâm ra ngại”. Ý đó giúp anh bước mạnh dạn. Anh lại đi sát vào tủ kính, toan ho một tiếng.

Miến đã trông thấy Câu, Miến mỉm cười. Câu thì cười ngỡ ngàng. Rồi Câu lững thững đi ra đứng đầu phố, đợi. Một lát, Câu thấy Miến ra cửa, đứng cạnh cái tủ bánh, nhìn ngước lên. Nàng tìm Câu. Đứng đằng này, Câu cười. Miến quay vào, rồi trở ra, đi về phía Câu.

Ra Kẻ Chợ có khác, Miến mặc áo dài - tấm áo the nâu cài khuy - lẹp kẹp đôi guốc.

- Cậu xuống bao giờ thế?

- Vừa đến đây.

- Làm thế nào biết được nhà?

- Biết đường thì biết nhà, ở đâu mà chẳng tìm được. Ai lại đi lâu thế!

- Còn phải ở lâu nữa.

- Sao thế?

- Chị ở cử, rồi ốm. Không ai trông hàng. Đấy, cứ phải ngồi nhòm nhõm một mình cả ngày.

- Đi chơi một tí được không?

- Ai trông hàng cho mà đi. Cậu ở đây cả ngày chứ?

- Hôm nay chủ nhật được nghỉ.

- Thế độ bốn giờ cậu lại. May ra đi được. Chết, đứng lâu quả. Bốn giờ nhé!

Đánh máy : casau - Ct.Ly
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 1 tháng 7 năm 2016