← Quay lại trang sách

Chương 4

dịch giả: trương bảo sơn

Chương 4

i chà, có nhiều lúc em muốn trốn đi, nếu có phương tiện! Nhưng trong những trường hợp này em không dám trở về nhà mẹ em, và không có nơi nào khác để đi. Ngày lại ngày qua đi quạnh hiu đằng đẵng, vì chàng làm việc như một nông phu phải cấy lấy gạo mà ăn, chứ không phải là con một ông quan nhà giầu nữa. Sáng sớm, từ lúc chưa nắng gắt, chàng đã ra đi làm việc, còn em thì ở nhà một mình cho đến chiều trong cái nhà này. Chỉ có bọn nô bộc ở trong bếp và nghe chuyện chúng nó nói mà em xấu hổ.

Hỡi ơi, nhiều khi em cho phụng sự mẹ chàng và sống trong khuê phòng với các chị em chồng là hơn hết! Ít nhất còn được nghe thấy những giọng nói tiếng cười. Ở nhà này suốt ngày im lặng nặng nề chẳng khác chi sương mù.

Em chỉ còn có thể ngồi mà suy nghĩ và mơ tưởng cách làm thế nào đoạt được trái tim chàng!

Buổi sáng em dậy sớm để sửa soạn ra mắt chàng. Mặc dầu suốt đêm em trằn trọc không ngủ được, em cũng dậy sớm rửa mặt bằng trầm nóng, rồi bôi nước hoa, thoa dầu cho mịn, hy vọng có thể lấy được lòng chàng một cách bất ngờ lúc buổi sáng. Nhưng em đã hấp tấp dậy sớm vô ích, vì chàng đã ngồi làm việc ở bàn từ lúc nào rồi. Ngày nào cũng như vậy. Em khẽ ho một tiếng và hết sức nhẹ nhàng xoay cái nắm tay mở cửa. A! Những cái quả nắm thực là kỳ cục khó chịu; em phải xoay đi xoay lại không biết bao nhiêu lần để học cách sử dụng! Thấy em vụng về như thế, chàng khó chịu lắm, nên em đợi khi chàng đi vắng mới tập. Tuy thế mà có mấy lần, buổi sáng sớm, ngón tay em nắm trượt cái quả nắm bằng sứ trơn và lạnh ấy, lòng em se lại ngán cho em muốn nhanh mà hóa ra láu táu. Thấy ai chậm chạp, chàng ghét lắm; chàng làm cái gì cũng nhanh thoăn thoắt, lắm khi trông thấy chàng đi mà em chỉ sợ chàng va vấp bị thương.

Nhưng chàng không lưu ý đề phòng. Ngày này sang ngày khác, lúc sáng sớm còn lạnh, em pha trà nóng bưng mời chàng uống, chàng tiếp nhận chén trà nhưng mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách. Như vậy mỗi sáng tinh sương, em sai con hầu đi mua hoa nhài tươi về giắt lên tóc làm gì nữa? Ngay đến cả mùi hương của hoa ấy cũng không thấm qua được vào những trang sách ngoại quốc kia. Mười lần thì có tới chín lần, sau khi chàng đi khỏi, em vào xem chàng có uống trà không thì thấy chén vẫn đậy nguyên nắp và lá trà vẫn nổi nguyên trên chén nước lợt lạt. Ngoài sách vở ra chàng chẳng còn thiết tha gì cả.

***

Em đã suy nghĩ đến tất cả mọi điều mẹ em đã dạy để làm vui lòng chồng. Em đã nấu những món ăn thật ngon để dụ hoặc chàng. Em sai người đi mua một con gà non người ta mới làm thịt, măng Hàng Châu, cá tươi, gừng, đường cát vàng và nước tương. Suốt cả buổi sáng, em lo làm các món ăn, không quên một thứ gì khả dĩ làm tăng thêm vị ngon lành của nó. Xong đâu đấy, em ra lệnh cho người hầu đợi cuối bữa sẽ đem mấy món ấy vào khiến chàng thấy phải reo lên:

"A! Món ngon nhất đã lưu lại sau chót. Một món dành cho vua ngự."

Nhưng khi người hầu đem món ăn ra, chàng thản nhiên coi như các món tầm thường khác. Chàng chỉ nếm một chút và không khen chê một lời. Em băn khoăn dò xét ý tứ chàng, nhưng chàng không nói năng gì cả, trúc măng mà chàng ăn như củ cải trồng trong vườn của một nông dân!

Đêm ấy, sau khi đã dịu cơn thất vọng buồn rầu em nghĩ thầm:

"Có lẽ không phải là món sở thích của chàng. Vì không bao giờ chàng chịu nói ra, vậy mình cho người về hỏi mẹ chàng xem hồi nhỏ chàng thích ăn gì."

Thế là em sai người nhà đi, và mẹ đáp:

"Trước khi ra hải ngoại cậu ấy thường ăn thịt vịt quay thật vàng chấm với nước chấp sơn trà dại. Nhưng bao nhiêu năm qua ăn những món man rợ bán sinh bán thực của bọn Tây phương, cậu ấy đã quên cả sở thích và không ham ăn món ngon nữa."

Thế là em chẳng làm gì nữa. Chồng em chẳng thích một tí gì ở em cả. Chàng chẳng cần em làm gì cho chàng cả.

***

Một buổi chiều, vào khoảng nửa tháng sau khi dọn tới nhà mới, chúng em cùng ngồi với nhau ở trong phòng khách. Lúc em mới bước vào phòng thì chàng đương đọc một cuốn sách lớn, khi đi qua chỗ chàng để tới ghế của em ngồi, em liếc mắt nhìn bức tranh in trên trang sách thấy hình một người đứng nhưng, em sợ quá vì người không có da mà chỉ toàn thịt với máu! Em bực mình không hiểu sao chàng lại coi những thứ quỷ quái ấy, nhưng em không dám hỏi.

Em ngồi đấy, trên một chiếc ghế mây kỳ cục, không dám dựa ngửa người ra vì như thế là bất lịch sự trước công chúng. Em nhớ nhà và nghĩ chắc giờ này mấy bà vợ lẽ với lũ con ồn ào đương quây quần ăn cơm chiều dưới ánh sáng những ngọn nến. Mẹ em ngồi ở chỗ của bà ở đầu bàn, và bọn tôi tớ thì làm theo lời sai bảo của bà, đương bày các bát rau và cơm nóng cùng so đũa chia cho mọi người. Tất cả đều bận rộn ăn uống vui vẻ. Sau bữa cơm, cha em sẽ đến chơi một lúc với lũ con vợ lẽ, và sau khi đã làm xong công việc, bọn tôi tớ sẽ ngồi trên những chiếc ghế nhỏ ở ngoài sân, nói chuyện với nhau trong bóng tối. Mẹ em tính toán tiền chợ với người đầu bếp ở bàn ăn; một cây nến đỏ cao chiếu ánh sáng vào người bà.

Ôi! Em thèm nhớ cái cảnh ấy quá! Em sẽ đi dạo giữa các luống hoa, ngắm những gương sen xem hạt nó đã chín chưa. Bây giờ là cuối hạ đương mùa đông. Lúc trăng lên, có lẽ mẹ em sẽ bảo em chơi thụ cầm, đánh những bản mẹ em thích. Tay phải chuyển điệu hát và tay trái hòa theo doãn âm.

Nghĩ đến đó, em đứng lên lấy đàn. Em cẩn thận rút đàn ra khỏi hộp sơn son trên khảm xà cừ hình bát tiên. Ở bên trong cây đàn có ghép thêm nhiều loại gỗ dưới những sợi dây đàn để tăng thêm âm thanh lúc gẩy lên. Đàn và hộp là của bà nội em, do cụ tổ thân sinh bà nội em mua từ Quảng Đông về để thưởng cho bà em đã nhịn khóc khi bị bó chân.

Em khẽ gảy mấy sợi dây nẩy ra những tiếng nhẹ nhàng u uất. Thụ cầm là một loại đàn cổ của dân tộc em, phải chơi ở dưới cây có ánh trăng, bên những hồ nước yên lặng, thì tiếng đàn nghe du dương huyền ảo. Nhưng ở trong căn phòng kiểu Tây phương yên tĩnh này, nghe tiếng đàn rè rè yếu ớt. Em ngập ngừng rồi đánh một bản ngắn đời Tống.

Chồng em ngẩn đầu lên nói ngọt ngào:

"Đàn hay lắm. Thấy em chơi được anh rất thích. Hôm nào anh sẽ mua cho em một chiếc piano, em có thể học được cả nhạc Tây phương nữa."

Nói xong chàng lại cúi xuống đọc sách.

Em vừa ngó chàng đọc cuốn sách rùng rợn ấy, vừa tiếp tục đàn rất nhẹ mà không biết mình đàn bản gì. Em chưa thấy đàn piano bao giờ. Em làm gì được với thứ đàn ngoại quốc ấy? Chợt em không thể đàn được nữa. Em để cây thụ cầm sang một bên, ngồi gục đầu xuống, hai tay không làm gì cả.

Sau một lúc lâu im lặng, chồng em gấp sách, nhìn em suy nghĩ.

Chàng nói: "Quế Lan".

Lòng em rộn lên. Đây là lần đầu tiên chàng gọi tên em ra. Nhưng chẳng biết chàng có điều gì muốn nói với em? Em bẽn lẽn ngước mắt nhìn lên chàng. Chàng tiếp:

"Từ ngày cưới đến giờ anh vẫn có ý muốn nói với em xem em có thể bỏ đừng bó chân nữa không? Bó như vậy có hại cho toàn thể người em. Em coi, xương em như thế này này".

Chàng lấy bút chì vẽ rất nhanh trên một trang sách của chàng một bàn chân co quắp khủng khiếp.

Làm sao chàng lại biết nhỉ? Em không bao giờ bó chân trước mặt chàng. Phụ nữ Trung Hoa chúng em không bao giờ để cho người khác thấy bàn chân mình. Ngay đêm ngủ, chúng em cũng mang bít tất trắng.

Em nói không ra hơi: "Sao anh biết?"

Chàng đáp: "Vì anh là một bác sĩ được huấn luyện ở Tây phương. Vả, muốn em đừng bó chân nữa là vì trông không đẹp. Hơn nữa, bó chân không còn hợp thời trang nữa. Như vậy có làm em buồn không?” Chàng hơi cười và nhìn em ân cần tử tế.

Nhưng em rụt ngay chân vào trong gầm ghế. Em ngạc nhiên về những lời chàng nói. Không đẹp à? Em vẫn lấy làm hãnh diện vì đôi bàn chân nhỏ xíu của em. Suốt trong thời thơ ấu của em, chính mẹ em đã đích thân trông nôm người nhà ngâm chân em vào nước nóng và bó lại mỗi ngày một chặt thêm. Nếu em có đau khóc thì mẹ em lại bảo em phải nghĩ tới ngày được chồng khen có đôi bàn chân đẹp.

Em cúi đầu xuống để giấu nước mắt. Em nhớ đến những đêm khó ngủ và những ngày em bỏ cả ăn chơi, ngồi trên mép giường thả chân xuống, đưa đi đưa lại cho đỡ nhức vì tức máu. Ấy thế mà vừa hết đau nhức chưa đầy một năm, bây giờ mới biết chồng chê là xấu!

Em nói: "Em không bỏ được", và nghẹn ngào đứng dậy, không thể nào cầm được nước mắt, em đi ra khỏi phòng.

Không phải là em nghĩ đến bàn chân em một cách quá đáng. Nhưng ngay đến bàn chân em trong đôi giầy thêu khéo léo mà cũng không có vẻ gì đẹp đối với con mắt chàng, thì em hy vọng gì chiếm được tình yêu của chàng?

Hai tuần lễ sau, em về thăm nhà lần đầu tiên, theo tục lệ Trung Hoa. Chồng em không nhắc nhở gì thêm chuyện bó chân, và cũng không gọi em bằng tên nữa.

Đánh máy: Tí Cô Nương
Nguồn: Newvietart.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 4 năm 2014