PHẦN BA
kính tặng các chiến sĩ biệt động đặc khu sài gòn
PHẦN BA
iệm may Thanh Nhàn sau ba ngày đóng cửa im lìm, sáng nay những tấm ván mặt tiền lại được tháo ra. Khách qua đường lại thấy người thiếu phụ trẻ có vẻ đẹp đoan trang như vẻ đẹp của những cô gái trường dòng đang hí hoáy cắt may sau khung kính. Chỉ khác một điều là cửa hàng có thêm một người đàn bà đứng tuổi phụ giúp công việc. Người ta tặc lưỡi: “Từ bữa bị quốc gia bắt oan, sức khoẻ cô có sút kém nên phải cậy người bà con ở Bến Nghé lên đỡ đần”. Người khác tỏ ra thông hiểu hơn “Một phần thôi. Cái chính là bà bắt đầu tính chuyện mần ăn to; Không có thêm người thì bà làm sao có thể chạy đây đó kiếm hàng tốt được”. Cũng có người lên giọng trải đời: “Trật hết! cổ tính đi bước nữa. Mấy ông mấy bà không để ý cái anh chàng có cặp mắt buồn so đã có đôi lần lui tới đây à? Bồ cổ đó. ở cái thời buổi mọi giá trị đều bị đảo ngược hết này, ai chả muốn đi tìm một chỗ dựa chắc chắn để khỏi bị bát chẹt, nhất lại là một nhan sác như cô”.
Hai bữa nay, cô chủ tiệm hay rời tiệm đi kiếm hàng ở các chợ. Đôi bận vào những buổi sáng hay chiều, người ta thấy chị vận những bộ quần áo rất họp thời trang hoặc bộ bà ba đen quen thuộc vẫy xích lô máy hoặc thư nhàn thả bộ ra khỏi nhà và mấy tiếng sau trở về, bao giờ chị cũng đem theo mấy thước vải ngoại đắt tiền. Nhưng không một ai có thể biết được lộ trình của chị dù ngoắt ngoéo đến đâu rồi cuối cùng vẫn kín đáo lướt qua khu trung tâm cư xá kiêm câu lạc bộ sĩ quan không quân Mĩ. Đó là một toà cao ốc được bảo vệ nghiêm ngặt với những chạm gác chìm nổi ở hai đầu đường, ở bãi cỏ phía sau và những hàng rào mắt cáo chắn B.40 giăng giáp vòng vươn lên tới tận tàng thượng, ở đó có một bể bơi quanh năm nước trong vát chuyên dùng cho bọn sĩ quan cao cấp cả Mĩ lẫn ngụy đến tắm táp, ăn uống rồi nhảy nhót ngay tại chỗ.
Mỗi lần đi qua dù nhanh hay chậm, dù xa hay gần toà nhà quet vôi xám này là một lần chị thấy tim mình thắt lại. Mục tiêu chiến đấu của anh đây rồi. Nó kềnh càng xa lạ, nó to lớn lầm lì với chúng ta xiết bao! Nếu nó cứ là nó lành hiền, đừng có hàng trăm thằng người đeo lon vàng lon bạc ngày đêm ra vào, nói đủ các thứ tiếng khác nhau, giết người bằng đủ những cách tân kì nhanh chóng nhất, thì anh vẫn là anh, phần máu thịt của em chứ đâu đến nỗi phải làm méo mó hình hài, giấu vợ giấu con để rồi cuối cùng cũng nhắm mắt dở dang vì nó như vậy! Những ngày mưa ngày nắng, với bàn chân tràn, anh vẫn qua lại cạnh nó như em bây giờ phải không? Em đang đứng chỗ của anh đây. Hồi hộp quá. Không! Em không run vì sợ hãi đâu cho dù nó xù xì dữ tợn gấp ngàn lần thế này đi nữa. Em chỉ không kìm lòng được khi tưởng như mỗi thước đất, viên gạch, gốc cây ở đây, xung quanh cái toà cao ốc này đều váng vất dáng hình anh... Chúng giết hại anh ở đâu em chưa kịp hỏi. Tha lỗi cho em. Xong việc em sẽ làm tất cả những gì cần phải làm của một người vợ chết chồng...
Anh bảo vào những ngày chủ nhật hay ngày lễ, chúng thường tập trung ở đây có khi tới hai trăm thằng. Đã có lúc chúng biến cái chung cư này thành nơi bàn luận những kế hoạch đánh phá có tính chất chiến lược vào những vùng trọng điểm của ta. Những quả bom tròn đen thui tuột ra những cánh tráng, cánh đen... Mặt đất cây xanh, nhà cửa... con người trần trụi nhào trộn, bốc lửa! Trẻ con khóc thét... Mái đầu bạc gục xuống... Bầu vú căng sữa dính máu... Một vùng trắng khan tang... Tất, tất cả những cái đó đều từ đây mà ra, đúng không anh? Tạm biệt anh, em đi đây. Ngày mai em sẽ trở lại. Chỉ còn ba ngày nữa chúng sẽ làm lễ kỉ niệm một năm ngày “chiến thắng Mậu Thân” của chúng nó như anh đã nói rõ trong phương án của anh. Hôm đó thế nào chả có bọn tướng Mĩ, tướng ngụy đến dự và biết đâu lại có cả thằng tổng thống Thiệu nữa. Chỉ có ban ngày nữa thôi mà bây giờ em chưa có trong tay cái gì cả. Nếu lúc này có anh ở đây, anh sẽ giúp em được biết bao nhiêu. Em đã nghe chú Sáu nói lại cách đánh của anh, cách đánh mà sự tháng bại chỉ cách nhau sợi tóc. Đóng giả một cuộc đuổi bát giữa xe cảnh sát dã chiến, và kẻ chốn lính qua ngay trước cổng cư xá để đánh lạc hướng bọn gác, thừa cơ ập cả chiếc xe zeep đầy chất nổ vào mặt tiền toà nhà. Phương án đó quá táo bạo nhưng khó có thể tìm được cách nào khác khi chúng nó đã nắm được gàn hết các cách đánh của ta.Em hiểu anh nhưng nếu có mặt ở đó, em cũng sẽ không nhất trí với anh... Đây là một trận đánh có giá trị chiến lược kể từ Mậu Thân đến nay. Vì thế, trong phương án không chỉ là táo bạo phải không anh? Còn em... Em lo quá! Trách nhiệm đè nặng lên vai, liệu em có gánh chịu nổi không? Em chỉ có một điều an ủi: Kẻ thù chưa hay biết gì cả. Đôi trai gái đi xe pho ấy nói đến giờ phút trot của cuộc đời, anh vẫn chỉ là người bán thuốc nam hiền lành. Em hiểu anh... Anh lo cho những cái gì còn lại. Không! Em không khóc đâu. Toà nhà ngật ngưỡng của chúng nó đây rồi, em làm sao có thể khóc được nữa. Em đã tính rồi. Hay là tìm cách cặp bồ với một thằng Mĩ cỡ bự nào đó để được theo lên bể bơi trên sân thượng và từ đó dùng chất nổ đánh thẳng xuống phòng họp? Nhưng không kịp đâu. Để cắn câu được một thằng như thế, tốn nhiều thời gian lắm và cũng không thật chắc ăn nếu thằng cỡ bự đó lại giữ đúng nguyên tắc không cho người nhà vào cư xá. Hay là... Em sẽ xoay một thẻ nhà báo giả, khoác tay một sĩ quan an ninh lên thẳng phòng họp rồi lén đặt chiếc túi du lịch lèn đầy chất nổ vào gầm bàn... Cũng khó lắm! chắc anh rõ chúng nó gác xách cẩn thận như thế nào rồi: Bất cứ gói bọc gì trên tay, bất cứ thứ gì trong túi áo, túi quàn cũng bị luc tung lên bằng những ngón tay nhà nghê thô bạo, bằng những máy dò điện tử tinh xảo. Hay là... Em đã thoáng nghĩ đến cách của anh? Cũng không ổn: Hay... Em đã bắt đầu cảm thấy bất lực. Làm sao đây khi thời gian cứ loang loáng trôi qua theo bóng nắng trên đường!
Chiều này trên chiếc ghế đá ở một vườn hoa cách toà nhà ấy không xa, trong tà áo dài màu tím Huế, đôi kính trắng xinh xẻo gắn hờ lên mắt mang dáng bộ một nữ giáo sư đang nghiêng đầu trên những trang sách tiếng Anh cầm tay, chị đã suy nghĩ xáo trộn về anh, về kẻ thù, về trận đánh nay mai như vậy. Một sự thật đã diễn ra trong chị: Cứ nhìn thẳng vào sự bất hạnh, nỗi đau thương sẽ vơi đi. Cứ nhìn thẳng vào kẻ thù, kẻ thù cũng không còn ghê gớm nữa.
Khí trời ngột ngạt như sắp có mưa. Chị lút chìm trong đám người ra hóng mát, đọc báo, trong đám trẻ con chơi đùa nghịch ngợm. Đó đây vài ba chú Hoa Kiều mập phây phây, chân đi ba ta tráng đang chuẩn bị cho buổi tập Yoga trong ngày. Chị ngồi đó, thanh thản, thỉnh thoảng lại đưa mắt đăm chiêu nhìn ra xung quanh như vấp váp một điều gì đó trong sách chưa thể đọc tiếp được. Chị thở ra nhẹ nhõm. Không có dấu hiệu gì khả nghi cả. Thực ra chỉ có mấy người: Viên đô trưởng, ông giáo sư, tên đại uý có ria mép và thằng phản bội là nhớ được mặt chị mà thôi. Điều đó không đáng ngại. Chị tin chắc rằng sau cái đêm hãi hùng ấy và sau cái chết thầm lặng của anh, chúng nó không còn cớ gì mà nghi ngờ chị nữa. Nếu hoàn toàn đáng nghi thì chúng đã chẳng sát hại anh. Và dù cho có nghi chăng nữa thì chúng cũng không dám tin rằng một người đàn bà như chị, sau cái chết thê thảm của chồng lại có thể lao vào hoạt động được ngay. Tất nhiên kẻ thù không bao giờ khờ khạo. Chị biết điều đó khi chợt nghĩ đến cái trán vuông và đôi mắt u tối của thằng Xanh. Một kẻ đã hiểu quá rõ bản chất quật khởi cũng như khả năng kìm nén của những đồng đội trước kia, chắc nó sẽ không dễ dàng gì buông tha chị ngay. Nhưng cũng chính vì lẽ đó mà nó có thể cho rằng chị không dại gì ló mặt ra ngay, một khi nó còn luẩn quẩn ở đất Sài Gòn này. Vậy thì phải hành động ngay trên cái suy nghĩ chết cứng tưởng như hiểm hóc đấy của nó. Nghĩ được như thế, chị thấy mình tự tin hơn. Tuy vậy, chị cũng không cho phép mình được lộ diện ở đây làn thứ hai.
Vườn hoa càng về chiều càng đông người. Cuốn sách trên tay chị đã lần giở đến những trang cuối. Chợt chị dừng mắt vào một toà nhà ba tầng nằm bên cạnh khu cư xá, gần lắm, gần như áp sát tường vào nhau. Từ cánh cửa sắt mở rộng ở tàng dưới, có nhiều người ra vào. Họ phần lớn là dân thường, đôi lúc xen kẽ một vài người mặc áo lính, áo cảnh sát. Ngoài cổng cũng diễn ra cảnh xét người rất nghiêm ngặt... Toà nhà nào đó hà? Có phải toà hành chính anh nói trong phương án không? Cái trụ sở đày lính gác đó sẽ làm nhiệm vụ chi viện và phong toả nếu khu cư xá bị tẩn công? Sao hai hôm nay chị không để ý? Hôm qua chị cũng đi qua đây nhưng thấy nhiều xe cộ đậu theo đường quá nên không thấy rõ. Hai toà nhà nằm thành một thế vành đai liên hoàn, phong tỏa cho nhau à? Phong toả à... Nó phong toả! Ta phong toả... Tại sao ta lại không phong toả?... Chị cúi xuống trang sách. Nhưng thật kỳ lạ! Dưới mắt chị, chữ nghĩa cứ nhảy múa trơn truội đi đâu! Chị lật giở vài trang sau: Cũng vẫn vậy. Đột nhiên chị thấy đầu óc mình kêu ro ro như một cánh ong lượn cánh trong đó... Nổi lên trên những hàng chữ tiếng Anh lít nhít, dần dần chị thấy hiện ra và liên tục chớp lóe. Chị lặng đi và gấp sách lại.
Tối nay chị quyết định đến hẻm Đầu Bò tìm Hai Băng Giá.
vẫn cái hẻm tối hun hút nhập nhoà những bóng đen lẩn khuất nhưng tối nay chị không còn thấy cảm giác sợ hãi như lần trước. Chị mạnh dạn bước đi mặc kệ cho vài gã đàn ông thỉnh thoảng nhảy ra cản đường nhăn nhở. Chị bước thẳng đến ngôi nhà mà cách đây gần một tuần chị đã đặt chân tới. Trong phòng lặng như tờ. Chỉ có dăm ba người đang tỏ ra lo lắng và sợ hãi ngước nhìn lên lầu. Trên đó đang vang xuống những tiếng bốp chát, huỵch huỵch! Và cả tiếng nấc, tiếng rên rỉ của một người nào đó. Không ai để ý đến chị. Nhìn quanh không thấy Lẩm đâu, chị khẽ hỏi một người đàn ông đứng tuổi ngồi ngục đầu ở bên canh.
- Có chuyện chi vậy bác?
Người này chỉ liếc nhìn chị một cái không trả lời.
- Ông Hai đi đâu rồi bác? - Chị lại hỏi.
- Hai nào? - Giọng người ấy càu cạu.
- Ông Hai Băng Giá đó.
- Hỏi có chuyện chi?
- Tôi là người nhà, cần gặp có chút việc.
Người này nhìn chị dò xét một lát rồi hất hàm.
- Ồng ở trên. Đang mắc công chuyện.
Chị giật mình. Công chuyện gì mà nghe như tra tấn trong ngục vậy? Để mặc những người ngơ ngác nhìn theo, chị bước lên lầu.
Trước mặt chị, Hai Băng Giá đang đứng khoanh tay trước ngực, mắt vần lên. Dưới chân anh là một thân hình to lớn quỳ phủ phục.
- Ông Hai... Tôi chót dại lần này, ông Hai tha cho làm phước. Trận đòn này tôi... tôi xin nhớ đời. Mong ông Hai bớt giận.
Hai Băng Giá túm ngực áo người đó dựng thẳng dậy ép sát vào tường. Người đàn ông run như cầy sấy, mồm méo xệch hẳn đi. Chị bỗng nhận ra khuôn mặt của người cao lớn định hành hung chị bữa trước.
Tiếng nói của Hai Băng Giá phát ra nặng nề.
- Số tiền đó bây giờ ở đâu?
- Dạ... Thưa ông Hai tôi vẫn đang còn cầm.
- Trả lại ngay cho người ta! Tôi đã bảo anh chỉ được làm tiền những gia đình có máu mặt, những gia đình của nả chất đống thôi kia mà.
Chị bất chợt lên tiếng.
- Anh Lẩm!
- Trời! Chị Hai! Chị tới sao không báo trước? Thiệt... Không ra sao cả. Chị... Chị cảm phiền...
- Thôi anh tha cho bác ấy. Tôi cần gặp anh có chút việc. Anh có thể đi ra ngoài với tôi một chút được không?
- Dạ!... Được, được chớ - Lầm quay sang người bị đòn đang đứng im thin thít - Ngay bây giờ mang tiền trả lại cho người ta. Bữa nay thiệt phúc cho anh đó.
- Dạ! Thiệt phúc đức cho tôi...Dạ!
Ông ta ngoan ngoãn cúi đầu. Đến khi hai người đi xuống, ông ta nhìn theo chị với ánh mắt đầy ý biết ơn.
Hai người ghé vào tiệm giải khát vắng vẻ có cây cối kín đáo ngoài sân, có ánh đèn nhàn nhạt và có cả những bản nhạc êm dịu lan ra.
- Ta ngồi ngoài sân cho thoáng, chị? - Anh hỏi.
- Tuỳ anh.
- Chị dùng gì? Coca hay cà phê?
- Anh cho tôi một ly cam đá.
- Cho một cam đá, một mạc-ten, anh gọi - Cho thêm một đĩa bánh krem.
- Dạ! Có ngay đây anh Hai!
Anh có vẻ thường đến quán này và ông chủ quán thấy anh thì tỏ ra hết sức sốt sắng. Không nhìn vào anh, chị hỏi:
- Anh vừa xử vụ gì mà coi có vẻ nghiêm trọng vậy?
- Cũng không có chi. Một cách thức để tồn tại thôi.
Luật đời mà.
- Tôi đến làm lỡ công việc của anh?
- Không! Không, chị đừng nghĩ thế. Chị đến tôi rất mừng - Nét mặt anh biểu lộ chân thành - Từ bữa ở chợ Thủ Đức đến nay tôi mới gặp chị. Tối nay dòm chị khác quá, tôi không nhận ra nữa. Chị có thích bản này không? Một bản nhạc Ý cổ tôi mê từ hồi nhỏ. ở cái đất này không phải lúc nào chị cũng được nghe một bản nhạc lí thú như thế đâu.
- Chắc ông chủ đây chỉ mở bản này mỗi lần anh đến?
- Dạ! Cũng không hẳn như thế nhưng... Mỗi lần nghe lại bản nhạc này, tôi lại nhớ tới thời sinh viên...Ồ xin lỗi! Chị uống đi! Uống đi! Trông chị vẫn chưa thật mạnh.
- Anh cũng đã có một thời là sinh viên?
- Đâu có... Thỉnh thoảng tôi lại mắc cái tật giở giọng cải lương mùi mẫn ra nữa chớ. Nào chị nói đi! Tôi sẵn sàng nghe đây. Có việc gì thế chị?
Chị im lặng. Mải nhìn vào những cục đá xinh xinh trong suốt tan rộn rạo trong ly nước.
- Chị cứ nói! Nếu làm được tôi xin hết lòng. Được giúp đỡ những người như chị, tôi thấy không có gì đáng phải suy tính cả. Mong chị hiểu đây là câu nói thiệt lòng.
- Cảm ơn anh! Nhưng tôi không cần giúp gì cho riêng tôi - Chị quay mặt lại nhìn thẳng vào anh - Xin lỗi! Tôi hỏi thiệt anh: Đã khi nào anh thấy chán ngán cái cuộc sống này chưa?
- Cuộc sống của riêng tôi?
- Của riêng anh và cả của mọi người.
- Chán! Chán chớ chị. Chán nên tôi đã đập phá gần cả chục năm nay rồi.
- Có đỡ chán hơn không?
- Càng chán.
- Sao vậy?
- Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ thấy một cảm giác tan rã, choáng ngọp.
- Bởi vì anh đập phá lung tung, đập phá cái gì anh cũng không cần để ý. Nếu tỉnh ra một chút, anh sẽ thấy anh đang đập phá chính mình.
- Hay! Đập phá chính mình. Nói chuyện với chị tôi rất thích. Chị nói nữa đi! Tôi muốn nghe chị nói.
- Nếu anh tin tôi, anh không ghét tôi thì tôi xin nói thật - Một làn nữa chị lại nhìn thẳng vào mắt anh - Liệu anh có sống thanh thản suốt đời được ở cái hẻm phố tối tăm, ngập trong những lời tán tụng của một số người cũng đang trong trạng thái điên loạn muốn đập phá như anh không? Và cuối cùng gặp một sự rủi ro nào đó nằm xuống vẫn không thoát được tiếng để đời.
- Chị thương hại tôi? - Anh bắt đầu ngọ nguậy.
- Tôi thấy tiếc cho những phẩm giá trong người anh không biết xài đúng chỗ.
- Khoan! - Cặp mắt anh loé lên một tia man dại - Có phải chị đến đây để dạy khôn tôi?
Chị bỗng chờn chợn...Mặt mũi Lẩm lúc này rất giống cái lúc khoanh tay đứng trước con người đang phủ phục khi nãy. Tuy vậy chị vẫn bình thản.
- Nếu vậy chắc tôi đã không tới đây.
Anh đứng bật dậy xoay mặt ra đường, chỉ thấy cái lưng như lưng học trò gồ lên. Chị cũng đứng dậy, nét mặt không vui.
- Nếu anh không nghe được sự thật thì... Tôi xin từ biệt. Xin lỗi anh. Chào anh.
Chị cầm lấy cái túi con định đi ra cửa.
- Không!... Anh quay lại - Chị không được đi đâu cả. Xin lỗi! - Anh lại ngồi xuống, nét mặt tỏ ra rất hối hận - Xưa nay chưa ai dám nói với tôi bằng một cái giọng như thế, nên thoạt nghe... Lần đầu tiên gặp chị tôi thấy chị lạ...Tôi ngạc nhiên rồi cảm phục... Nhưng có lẽ chị nói đúng. Xin chị ngồi lại.
- Được! Tôi sẽ ngồi lại nhưng sẽ không nói gì nữa.
- Chắc rằng chị tìm tôi không phải chỉ để nói những điều như thế.
- Cứ cho là vậy, nhưng căn cứ vào đâu mà anh nói vậy?
- Vào tất cả những gì chị có, những gì xảy ra cho chị mấy ngày qua và vào sự suy diễn của riêng tôi. Tóm lại chị không thể chỉ là một cô chủ tiệm may bình thường.
- Thế thì là cái gì? Chị nhìn lên khuyến khích.
- Tôi... tôi chưa có thể nói thật rõ nhưng chị không giống bất cứ một người đàn bà nào tôi gặp. Cái nhìn của chị không bình thường. Một là phải chứa đựng một nỗi đau khổ gì rất lớn, hai là đang tính toán những âm mưu không phải thường.
Chị bật cười.
- Biết đâu là cả hai. Hoặc một chính khách, một nữa điệp viên, một tình báo C.I.A chẳng hạn.
- Cũng có thể đại loại như thế - Anh mỉm cười rất ranh mãnh.
- Anh nghĩ tôi thân với người Mĩ lắm sao?
- Ngược lại. Tôi biết chị thù họ.
- Còn anh? - Chị hỏi và mừng thầm là không khí bắt đầu cởi mở.
- Không thương, không ghét.Việc của họ, họ làm, việc của tôi, tôi làm. Nhưng nếu dính dáng, phách lối là tôi trị.
- Như bữa nọ ở đường Hồng Thập Tự đó hả? Vô ích. Đó mới chỉ là thỏa mãn ý muốn riêng tư của anh thôi. Nó càng không giải quyết được cái gì cả..
- Vậy chị chỉ cho tôi cách nào có ích đi!
- Anh nói thiệt lòng?
- ít nhất là tối nay, ngồi trước chị - Ngừng một chút, anh nói tiếp, giọng trầm trầm -Thực ra từ lâu tôi cũng đã ngấy ngán cuộc đời bụi bậm phập phù này lắm rồi. Không còn cách nào khác, tôi cứ tự mĩ hóa nó lên như vậy cho đỡ rầu. Có lẽ tôi đang chạy trốn trước tôi thật. Tôi cũng muốn sử dụng con người tôi, cuộc sống tôi đúng chỗ như chị nói nhưng tôi ngại. Ngại thay đổi. Tôi mệt mỏi lắm! Nếu chị biết trước kia tôi cũng... Mà thôi, chắc gì chị đã thích nghe?
- Anh cứ nói. Tôi biết trước kia anh là một người không giống thế này.
- Chuyện cũ bỏ qua. Tất cả những điều chị nói vừa rồi, tôi cũng đã loáng thoáng nghĩ tới nhưng không dám gọi đích tên. Chị đã nói hộ tôi, nói hộ những điều tôi không muốn nhớ tới nên tôi nổi nóng. Bây giờ tôi tĩnh tâm lại rồi. Đột nhiên anh hỏi - Đi bên cạnh tôi, chị có thấy mắc cỡ không?
- Sao lại mác cỡ? Anh có phần tốt đẹp của một con người, không có gì làm tôi phải xa lánh anh cả.
Anh cúi xuống một chút rồi ngẩng lên.
- Cảm ơn! Bây giờ mời chị vào việc. Tôi xin nghe.
- Tôi tin anh là người trung thực, tôi nhờ anh một việc nhỏ thôi, một việc có liên quan đến cuộc sống của nhiều người lương thiện, anh cứ yên tâm. Nhưng trước hết anh phải hứa với tôi là nếu chưa cần biết tôi là ai thì anh không nên hỏi, bởi vì trước sau gì rồi anh cũng biết.
- Được!
- Cuối cùng, việc này hoàn toàn là ở anh, tôi thực sự mong muốn anh nhìn lại mình và hướng năng lực vào những công việc tốt đẹp. Như vậy anh sẽ thấy yên tĩnh hơn và thấy yêu mình hơn. Tôi tin ở anh. Thế thôi.
Lần này không thấy anh trả lời. Anh đăm đăm nhìn vào mặt chị như không nghĩ gì, không nghe gì.
Bữa nay thượng sĩ cảnh sát Nhân đổi gác vào giấc tối. Anh mệt mỏi bàn giao với người đến thay rồi uể oải cất bước đi tắt qua vườn hoa trở về nhà. Vợ và bốn con anh giờ này chắc đang chờ anh trở về ăn bữa cơm chiều. Nhân tiện vừa lĩnh lương tháng, anh định rẽ vào tiệm mua mấy ổ bánh mì chi sáp nhỏ nhưng chợt nhớ món tiền chữa bệnh cho thằng út chưa trả được, anh đành đi thẳng. Ánh sáng đèn đường bắt đầu dọi sáng. Mấy bữa nay trung đội của anh được lệnh canh phòng nghiêm ngặt ngày đêm để bảo vệ an ninh tuyệt đối cho ngày lễ gì đó sắp tới. Một đôi trai gái đi cùng chiều với anh đang dìu dựa vào nhau thì thầm trò chuyện. Không để ý đến cảnh vật xung quanh anh cứ cám cúi đi.
Từ trong bóng tối của gốc cây phia trước, một bóng đen tách ra và từ từ tiến lại anh. Anh đi chậm lại. Một bóng người nữa ở phía sau đi nhẹ tới. Người phía trước nói ôn tồn.
- Có tiền làm ơn cho vay chút ít, sẽ kí giấy biên nhận trả đủ.
Biết gặp gian đảng, anh trừng mắt lên, co người lại thủ thế.
- Quen biết gì mà tiền nong! Tránh ra!
Người kia xáp lại gần, tiếng nói vẫn buông ra nhẹ nhàng:
- Nạp tiền lẹ đi! Hối không kịp bây giờ.
- Tao không có tiền nạp cho bọn mày - Anh nói to dàn - Tao là cảnh sát.
- Cảnh sát hay tổng thống cũng mặc. Mau!
Biết không nói cứng với bọn này được, anh giả vờ lấy ví ra, bất ngờ anh vung tay đánh mạnh vào người đứng trước. Ọuả đấm khá nặng chưa kịp bay tới đích thì người đằng sau đã nhảy tới quật anh ngã vật xuống đất.
- Sức mấy mà cụ cựa chú mày. Xem tháng lương của chú mày được bao nhiêu nào.
Vừa nói người ấy vừa rút phựt cái ví trong túi ngực anh ra.
- Mẹ kiếp! Gác cho Mĩ mà được chúng nó thí như thí cho chó vậy mày? Sao không vất ráo về đạp xích lô có khỏe hơn không mày? Đồ cảnh sát hạng bét! Đó! Còn năm trăm giữ lấy. Bọn này giữ tạm chỗ kia, bữa nào có, trả.
Cái ví xẹp lép được vất trả lên ngực anh cái bộp! Uất quá, anh cong người vùng dậy nhưng chân tay đã bị kìm cứng xuống mặt đường rồi. Anh muốn hét to lên một tiếng nhưng lại có cái đầu gối nào đó chẹn ngang lấy cổ.
Người thứ hai chép lưỡi tỏ ý tiếc rẻ:
- Bộ đồ này trông cũng được đó chớ. Anh để tôi mượn mặc đỡ ít ngày, cứ về khai báo bị trấn lột là tức khắc lãnh bộ khác ngay, khó gì.
Những ngón tay thô bạo đang giựt đứt từng khuy áo người lính, bất chợt một tiếng quát khẽ vang lên ngay đằng sau.
- Tất cả buông ra! Các anh định làm gì đây?
Thấy có người lạ, hai người vội vàng đứng dậy. Khi nhận ra đó là một anh chàng lẻo khẻo, họ cười ồ.
- Lột luôn!
Họ xôm tới nhưng chưa kịp chạm vào người anh ta thì trong nháy mắt, hai người đã bị những đòn đánh té ngang té ngửa. Họ nhao vào nhau một lần nữa. Lần này được người lính giúp sức, anh thanh niên bình tĩnh loại từng tên ra mà đánh gục tại chỗ. Lát sau chúng chỉ còn nằm quặn người rên ư ử... Người thanh niên giúp anh lính nhanh chóng thu lại số tiền rơi vãi lẫn trong lá khô. Thừa lúc không ai để ý, hai tên du đãng lăn ra xa một vòng rồi vùng chạy.
- Bắt lấy nó! Bắt lấy bọn ăn c... ướ... - Người lính hốt hoảng gào to và định lao theo.
Anh thanh niên vội cản lại:
- Thôi, kệ cha chúng nó. Bắt được hai thằng này lại còn hai thằng khác, mất công. Lần sau đi đường mình cẩn thận là chính - Anh quay lại cô gái đang sợ sệt nép sau thân cây -Ra đi em! Chuyện con nít làm bậy mà.
Khi cô gái run rảy đi tới thì người lính nhận ra đây chính là đôi trai gái đi cùng chiều với mình hồi nãy. Nhét cẩn thận cái ví vào túi, người lính đưa cả hai tay ra xiết chặt lấy tay anh thanh niên có vẻ người ốm yếu.
- Thiệt may quá, nhờ có anh không thì...
- Nhà bác ở đâu? Xa không? - Anh thanh niên hỏi, tỏ ý không muốn nghe những lời cảm ơn.
- Dạ! Sáp tới rồi. Qua đây một đoạn nữa là đến. Mời anh chị vào chơi cho vợ chồng chúng tôi hậu tạ.
- Chuyện vặt để bụng làm chi bác. Chúng tôi đang bận... Nhưng thôi được. Đi cùng với bác một đoạn cho chắc ăn.
- Dạ! Thế thì còn gì bằng, anh chị quả thật phúc đức quá... Đôi trai gái tốt bụng ghé vào gian nhà nhỏ lợp tôn của người thượng sĩ một chút rồi ra. Họ đi ngược lại đoạn đường, vẫn dìu dựa vào nhau, trò chuyện rì rầm.
- Như vậy bác ta nói tòa nhà đó tất cả có 58 phòng. Phòng họp nằm ở lầu 2, kế mặt bên tòa hành chính quận.
- Đúng! Ngày mốt, thứ 7, người Mĩ có tổ chức hội hè gì đó, chị nghe không?
- Tôi nghe! Chị thở phào - Thế là xong một việc. Cám ơn anh nhiều. Không ngờ cái mẹo nhỏ của anh lại được việc đến thế.
- Mẹo vặt ăn nhằm gì. Đáng kể là tài khơi chuyện của chị, hắn ta cứ nói tuột ra những điều bí mật mà lại tưởng như không nói gì.
- Nhưng mà... Nè! Mấy người kia bị anh đánh có đau không?
- Cũng đau nhưng không chết. Đánh không nặng tay, lão thượng sĩ nghi ngờ hư việc. Hổng sao đâu. Lát về tôi đãi mỗi đứa một chầu nhậu là qua liền.
- Sau chuyện này anh thấy thế nào?
- Thế nào là thế nào? Chị bao ggiờ cũng có những câu hỏi không thể trả lời ngay được.
- Anh thấy vui hay buồn?
- Vui, vui chớ!
- Còn những lần đụng độ khác?
- Chỉ thấy hả thôi.
- Hả thì muốn lúc nào cũng được, nhưng vui thì không phải có một cách dễ dàng đâu.
- Có lẽ tôi đã bắt đầu hiểu ra...
- Về cách sử dụng khả năng của con người?
- Không! Rộng hơn một chút. Nhưng mà làm như thế để làm gì? Chị có thể cho tôi biết được không?
- Anh cứ tự hiểu - Chị ngắt lời anh - Bây giờ chia tay, tới đây tôi sẽ có gì nhắn anh.
Anh nắm chặt bàn tay chị, hỏi nhỏ.
- Chị... Chị có phải là...
- Kìa! Tôi đã dặn anh rồi kia mà. Chúc anh ngủ ngon.
Cái bóng nhỏ nhắn của chị lẫn vào dòng người, giờ này đã đông, tuôn về trăm ngả mà anh vẫn còn đứng lại, rất lâu.
Có cuộc bàn luận tay ba giữa ngài đô trưởng, ông đại tá giám đốc cảnh sát và thiếu tá Hoàng Xanh ngay tại nhà riêng của viên tư lệnh.
Hôm nay ngài vận một bộ quân phục mỏng nhẹ. Chiếc sơ mi may hơi bó tạo cho ngài một cái dáng trẻ trung mà ít người cùng cấp như ngài có được. Ngài rất thích những buổi chiều tạt qua câu lạc bộ vụt mấy ván tennít. ở một thành phố lớn nhất, hoa lệ nhất Đông nam Á như thành phố này, người chỉ huy trưởng của nó đâu phải chỉ có võ biền và hét lác.
Muốn đứng chắc được ở một vị trí thế nào đó nhiều khi cái phong độ bên ngoài lại có ý nghĩa khá quyết định. Ngay như ông Thiệu đó, nếu không có khuôn mặt phương phi, cách nói mềm mỏng, cái miệng tươi tắn thu phục lòng người thì đâu dễ mấy ông ở tòa bạch ốc đã tin dùng. Tất nhiên còn là vẩn đề trung thành nữa. Thì mình không trung thành sao? Dòng dõi hoàng tộc, ba đời chống cộng, chưa tròn ba mươi tuổi đã trải qua đủ các trường lớp tân kỳ nhất trong và ngoài nước, qua đủ mọi cay đắng vinh quang của các vùng chiến thuật. Hơn bốn mươi tuổi đã giữ chức sư đoàn.
Với tâm trạng vui vẻ và mĩ mãn, ngài mở rượu rót tràn ly ra mặt bàn.
- Xin chúc mừng một năm yên tĩnh. Hơn một năm qua nhờ có sự tận tụy của ông giám đốc nha cảnh sát và đặc biệt - Ngài thân mật vỗ nhẹ đầu gối Hoàng Xanh - sự cộng tác, theo tôi là một tài năng phản gián không nghi ngờ gì nữa của thiếu tá Hoàng Xanh, hôm nay chúng ta mới có thể vui vẻ ngồi đây. Không! Tôi không loại trừ những vụ quấy rối làm chết người, thiệt của nho nhỏ của phía bên kia, song dù thế, chúng ta vẫn có quyền tự hào rằng khả năng làm việc của chúng ta tăng triển lên nhiều. Hả? - Ngài lại vỗ nhẹ vào vai Hoàng Xanh bằng những ngón tay tráng hồng như những ngón tay của một người đàn bà nhàn rỗi.
Hoàng Xanh vẫn ngồi cứng đơ. Đây là lần đầu tiên hắn được mời riêng tới nhà thiếu tướng tư lệnh. Thực ra hắn có xúc động nhưng chẳng cảm thấy thú vị gì. Một con bài đang cần dùng nên ông ta nâng niu vỗ về vậy thôi. Hắn sớm biết điều đó. Cũng như từ ngày trở về đây, hắn đâm có thói quen hướng suy nghĩ của mình vào phía trong, và không ngớt tự nhận thức, tự diễu cợt mình. Bàn tay thơm nức nước hoa của viên đô trưởng đặt lên vai không làm cho hắn khỏi dửng dưng. Yên tĩnh! Hừ! ông nói đùa đấy chớ? Các vụ quấy rối nhỏ nhặt à? ông lại cố làm ra vẻ lãng mạn rồi. Làm gì có cái thứ yên tĩnh theo ước muốn đó. Tôi đã từng ở với họ, tôi biết hơn ông! Dù còn một người họ cũng chẳng bao giờ để cho ông yên tĩnh đâu. Và nếu, hắn hơi tránh người ra khỏi cái bàn tay ấy, yên tĩnh thực sự thì ông đã hất tôi ra ngoài sình rồi. Được phong hàm thiếu tá, được thỉnh thoảng đặc cách làm việc trực tiếp dưới quyền ông khỏi cần qua một phòng ban, một tổng nha nhạt nhẽo nào cả, tôi hiểu đâu đã hẳn là một đặc ân. ông muốn nắm chặt tôi, khống chế tôi và vắt nặn tôi cho kiệt nước để khẳng định chỗ đứng của ông trước người Mỹ thôi.Tôi chỉ là phương tiện trời cho để ông đạt khát vọng quyền chức và sự cư nhàn trong binh nghiệp. Chúng ta cần nhau, kiếm chác ở nhau, vậy thì chớ nên vỗ về giả tạo nhau như vậy. Hôm nay ông gọi tôi tới đây chắc không phải chỉ để uống rượu, hút xì gà, bởi vì chỉ có vậy thì cái thứ tôi không bao giờ ông dòm tới. Nhưng cũng không sao! Đây là buổi cuối cùng tôi hội kiến với các ông, là buổi cuối cùng tôi hành sự theo trách nhiệm một thiếu tá an ninh. Ngày mai, vâng ngày mai, các ông sẽ nhận được đơn xin nghỉ việc của tôi. Nào có việc gì nói đại đi hỡi con người khôn khéo và trơn truội kia! Hắn nghĩ vậy và ngửa cổ lên trần nhà thở khói.
Thằng láu cá! Có vẻ hiểu được cái kiểu cách lơ đãng đó của Hoàng Xanh, viên thiếu tướng đặt ly rượu xuống giọng thoắt trở nên đày uy quyền.
- Ta vào việc! Mời ông giám đốc cho biết tình hình những tuần qua.
-Rõ!
Viên giám đốc gầy như một cây thánh giá vội loạt xoạt giở giấy tờ. Toàn thân ông ta, từ đôi mắt đến bộ sắc phục đều toát ra vẻ lạnh lẽo.
- Thưa thiếu tướng! Ngoài những vụ cướp giật, giết người, buôn lậu thông thường, tháng rồi đáng kể là ta đã bắt được một nhóm sinh viên âm mưu khích động biểu tình ở Vạn Hạnh. Chúng khai tự hành động, không có ai đứng ra tổ chức.
- Bậy! Hết sức bậy! Bọn trẻ này không trị đến nơi đến chốn thì hậu họa về sau khó trừ. Số nhân viên của ông vừa đi thụ huấn ở Mỹ về đâu? Cho họ tiếp xúc với bọn này. Cứ thẳng tay miễn là được việc.
- Dạ! Một vụ ném tạc đạn theo xe sĩ quan Mỹ ở đường Hồng Bàng, chiều ngày 8 tháng 12 chưa bắt được.
- Ném tạc đạn hả? Lại không bắt được à? Phải bắt bằng được! Treo cổ lên! Bêu xác giữa chợ chúng mới sợ.
- Dạ! Ngày hôm qua có ba người đàn bà đóng giả ba ni-cô lấy cớ đi lễ chùa đã lén đặt bom vào chiếc xe của ông tổng trưởng dân vận và chiêu hồi.
- Biết! Kết quả?
- Bắt được một. Không chịu khai gì.
- Bắn! Bắn ngay! Ni-cô thật cũng bắn! Loạn hết cả rồi sao. Tiếp?
- Dạ! Thêm một vụ nữa ở...
Viên giám đốc cứ đều đều để rơi từng tiếng nhỏ giọt trong khi ngài đô trưởng càng lúc càng sôi lên. Mấy cái khuy áo ngực của ngài nối nhau bật tung ra. Nghe chưa hết, ngài bỗng chuyển nét mặt rồi cất tiếng cười đột ngột.
- Thôi đủ rồi. Tiếp xúc với ngành của các ông thiệt là nhức đầu. Còn vụ nào ông ráng lo cho gọn Cảm ơn ông đại tá. Nhưng - Ngài xiết chặt ngón tay gõ gõ xuống bàn - Thế nghĩa là Việt cộng vẫn còn lảng vảng ở đâu đấy. Những vụ vừa rồi không thể nhắm mắt coi là hành động tự phát được, ông Xanh thấy thế nào? Không còn cách nào làm tiệt nọc được họ nữa à?
Hắn gượng cười.
- Thưa! Điều đó tôi đã nói với thiếu tướng từ lâu. Họ sống dai lắm. Chết chóc chỉ làm họ dừng lại chứ không thối chí.
- Thế còn ông, ông thiếu tá - thiếu tướng cắt lời - Những điểm nằm trong màng lưới của ông sao rồi?
- Thưa, bình thường.
Ngài tư lệnh hơi nhăn trán lại trong khi tròng mát sâu hoắm của viên đại tá rọi thẳng vào mặt Hoàng Xanh. Từ đầu tới giờ, ông ta không nhìn ngó qua hắn một làn. Đại tá không hài lòng khi thấy hắn cũng có mặt trong cuộc bàn luận hôm nay. Hắn là cái gì? Một thứ lộn sòng không hơn không kém. Vậy mà còn ra cái bộ khinh khỉnh bất cần. Bình thường! Hừ! Nếu mi mà ở dưới quyền thì ta...
- Yêu cầu thiếu tá nói rõ hơn - Đại tá nói lạnh - Nếu chỉ là vẩn đề bình thường thì chắc thiếu tướng không gọi chúng ta tới đây.
- Tôi hiểu, thưa ông cảnh sát trưởng! - Hoàng Xanh không thay đổi nét mặt và cố ý dùng chữ cảnh sát trưởng thay cho chữ giám đốc. hắn thấy dấm dứt trước cái nhìn lóc da lóc thịt của viên đại tá khét tiếng tàn bạo này. Một tên đao phủ không hơn không kém. Chính hắn cũng không lấy làm thích cuộc hội kiến chán ngát và vô bổ này. Chỉ toàn một thứ tán dương nhau rỗng tuếch. Hắn đang muốn tránh né, muốn được yên tĩnh một mình. Tuy vậy, vào những giờ phút cuối cùng, nếu được như thế, hắn cũng muốn chứng tỏ cho ngài tư lệnh nhìn nhận hết khả năng hoàn tất bổn phận của mình, ít nhất thì cũng không đến nỗi thô thiển và bất lực như tay đại tá - Thực thi lệnh của thiếu tướng, tôi đã cho tăng cường phong toả ở tất cả những mục tiêu chúng có thể hoạt động nhân ngày lễ kỉ niệm. Tin tức từng giờ đưa về không có gì đáng lo ngại.
- Cả khu vực làm lễ?
- Dạ! Cả khu vực đó. Người của tôi cho biết: Ba hôm nay, xung quanh cư xá và toà hành chính không có bong một người lạ mặt nào lai vãng ngoài số người vẫn thường xuyên ra đó.
- Toà hành chính hôm tới vẫn làm việc chứ?
- Dạ! Để tạo một vành đai phòng thủ liên hoàn. Nếu đóng cửa đối phương dễ có cơ hội đột nhập hơn.
- Tốt! Tiếp đi! Nhưng khám xét phải hết sức cấn trọng. Trừ ngày hôm qua có một người đàn bà mặc áo dài, không rõ mặt, không rõ họ tên ra đó đọc sách một lát rồi về. Hôm nay không thấy quay lại. Đồng thời tất cả nhân viên trong cư xá và toà hành chính, tôi đã cho rà lại một làn, không có gì khả...
- Khoan! Một người đàn bà à? Phải hết sức thận trọng. Nếu mụ ta quay lại, ông nên chú ý cho theo dõi ngay.
Biết mà! Đưa cái chi tiết này ra làm quái gì cho rầy rà.
- Ông xem lại nhân viên của ông có làm ăn tắc trách quá không. Vậy không được đâu. Các ông nên nhớ bọn họ không bao giờ bỏ qua ngày lễ này. Nó như một tiền lệ rồi. Nếu không phá được lớn thì quấy rối nhỏ, nhưng thế nào họ cũng phá. Sự xuất hiện của người đàn bà này chắc chắn không phải là vô cớ. Nó rẩt trùng hợp với chủ trương sử dụng vai trò đàn bà làm nhiệm vụ xung kích tác chiến mới đây của họ. Tôi khuyên các ông nên hết sức thận trọng. Cũng chính vì thế mà hôm nay tôi mời các ông tới đây.
Hoàng Xanh không biết trả lời sao. Hắn không ngờ bữa nay lão thiếu tướng bảnh bao này lại có nhiều ý kiến cụ thể và khá thong minh đến thế. Tệ hại hơn nữa là những ý kiến của lão lại trùng hợp với suy nghĩ của hắn mà hắn không muốn nói ra, hay không muốn nghĩ tới. Nói tới người đàn bà là hắn không thể không nhớ tới cô chủ tiệm may Thanh Nhàn, và gã đàn ông bán thuốc nam... Hay là gã không phải là kẻ bán thuốc? Hắn giằng mạnh mình ra khỏi ý nghĩ ghê gớm ấy.
- Theo tôi, viên đại tá gật gù, không mấy ai lại chọn cái nơi người Mỹ đi lại ồn ào như thế để đọc sách, nhất là người đó lại là đàn bà. Đàn bà con gái nước ta vốn không ưa người Mỹ, nếu có dịp là họ tránh né.
- Đồ ngu! Hoàng Xanh chửi cứng trong đầu như vậy nhưng dù muốn hay không, hắn cũng phải thừa nhận lí lẽ của viên đại tá này khá chính xác. Hắn chuyển giọng nhưng ẩn giấu một chút giễu cợt.
- Tôi xin ghi nhận ý kiến ông đại tá. Nhưng muốn loại trừ tất cả những hiện tượng ngẫu nhiên đó thì chỉ còn cách ngăn đường, lập vành đai rộng ra như dinh tổng thống hoặc cho dời luôn cả cái toà hành chính quận đi mới họa may.
- Thiếu tá nên chú trọng hơn nữa đến điều nhận xét của ông giám đốc - Ngài thiếu tướng nghiêm mặt - Chính thiếu tá cũng cho rằng bọn họ không chịu dừng lại kia mà. Ông Xanh! ông có khi nào chợt nhớ đến người đàn bà ông nghi là vợ của tên Ba Xuân và... kẻ bán thuốc ấy lại chính là... Chúng ta đã nhất chí với nhau về cái mười phần trăm ma quỷ đó rồi, ông còn nhớ đó chớ?
Hoàng Xanh rùng mình. Thế là rốt cục lão ta cũng nói trúng suy nghĩ của mình. Đồ cáo già!
- Thưa thiếu tướng! Không bao giờ có chuyện đó. Và dù cho có chuyện đó đi nữa thì -Giọng hắn thoát trở nên gay gắt - Sau cái chết của chồng nó hoặc là đồng chí của nó, con đàn bà này sẽ chỉ còn là một cái xác vô hồn, hoàn toàn không đáng ngại. Từ nay tới thứ bảy, chỉ còn có hai ngày nữa, có tài thánh chúng nó cũng không chuẩn bị kịp. Không thể có chuyện đó. Xin các ngài cứ tin ở tôi. Tin ở tôi. Cứ phải tin ở tôi...
- Ông thiếu tá cứ bình tĩnh - ngài tư lệnh nhắc.
- Vâng! - Hắn chợt thấy mình quá lố, vội ghìm giọng xuống và hắn không ngờ mình lại nói những điều không định nói, những điều đang còn nằm trong sự sợ hãi vấn vơ - Cái thiết yếu mà ông đại tá không nói đến là ngay từ bây giờ ta phải tăng cường hệ thống phòng thủ từ xa. Tức là phải phong toả tất cả các ngả đường vào thành phố, chú trọng hướng đông bắc. Thông thường bọn chúng bao giờ cũng để sát ngày mới đưa lực lượng và vũ khí từ ngoài vào. Điều này các ngài có thể tin ở tôi.
- Đúng! Tôi tin ở thiếu tá - Ngài đô trưởng cười và đưa mắt cho viên đại tá đày ngụ ý -Có ai hiểu đối phương hơn ông đại tá nữa, phải không ông giám đốc? Tôi yêu cầu hai ông hãy sát cánh nhau trong vụ này. Thời gian chẳng còn mấy nữa: Bốn mươi tám tiếng đồng hồ, ngắn lắm. Nào! Nâng cốc. Nào, xin mời các vị. Chúc mừng sự cộng tác của chúng ta chúc sự yên tĩnh của Sài Thành chúng ta.
Vì Sài Thành hay vì cái lon trung tướng sắp tới của ông? hắn cười nhạt nhưng cũng đưa cái ly lên miệng nốc một hơi cạn sạch.
Chỉ còn hai ngày nữa... Cầu mong cho mọi sự đều an toàn trot lọt. Ra khỏi phòng đô trưởng, Hoàng Xanh lầm rầm tính toán. Nhưng vẫn còn hai ngày nữa mà. Hắn cân nhác lại toàn bộ những chi tiết đáng đề phòng. Hồi nãy nổi tự ái hắn nói mạnh vậy thôi chứ thực ra con người thứ hai của hắn cứ luôn luôn thảng thốt không yên. Kì lạ! Đáng lẽ mình phải hiểu hết chúng nó rồi mới đúng chớ, vậy mà nhiều khi lại không hiểu gì cả. Con mắt màu xám tro của người bán thuốc lại lửng lơ trước mắt hắn: “Một thằng phản trác như mày thì không bao giờ hiểu hết được cái gì...Mày sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mày gây ra...” Hắn nhám nghiền mắt lại. Ngày mai! Đúng, ngày mai hắn sẽ đích than thị sát ngả đường chính vào thành phố và khu vực làm lễ, cái khu vực mà sự an toàn của nó sẽ đảm bảo sự yên ổn suốt những năm cuối cùng còn lại của đời hán.
Nhưng chậm mất rồi! Sau buổi chiều hôm qua, chị đã quyết định bằng bất cứ giá nào cũng không quay lại vườn hoa ấy nữa. Người trong phố thấy cô chủ tiệm may hôm nay ở nhà cả ngày. Trên bàn may nhiều loại vải được cắt ra máy vào liên tục theo các cỡ khác nhau trên quyển mẫu mới nhất từ Pháp nhập sang. Như mọi ngày cô chủ tiệm tiếp các khách hàng vẫn nhã nhặn duyên dáng và pha một chút bận rộn. Người tinh nhất cũng không thể nhận thấy một chút xao động khác lạ nào trên mặt cô. Mải suy nghĩ chị không để ý thấy một người đàn ông đang đứng nhìn chị từ lúc nào trước cửa. Chị giật mình nhận ra đó là Hải, người thanh niên đi xe pho đến tìm chị bữa trước. Hải vẫn đứng nhìn chị vừa tò mò vừa đăm chiêu lạ lẫm. Sự xuất hiện đột ngột của người nhạc sĩ khiến chị sống lại nỗi khủng khiếp của cái buổi sáng nghe tin anh chết. Trời!... Lại có điều gì ghê gớm đến nữa đây? Hay là anh vẫn... Chị hồi hộp mời nhạc sĩ vào nhà.
Vừa ngồi xuống, đưa tay vuốt món tóc xoã xuống đôi mắt đờ đẫn đến dài dại, Hải nói luôn:
- Tôi và ông già tôi lại to tiếng với nhau.
Trời! Con người kì cục chưa? Chị mỉm cười, nén một hơi thở ra.
- Anh uống tạm chén nước. Từ bữa đó đến nay, tôi chưa đến tạ ơn anh chị được.
- Còn ba ngày nữa tôi sẽ vào lính - Anh lại đột ngột nói.
- Vào lính? Tôi tưởng cụ nhà...
- Chị Nhàn - Anh sốt ruột ngắt lời - Trong nhà còn ai không?
- Không! Má tôi dẫn thằng nhỏ đi chợ. Có gì không anh... Chị hỏi mà thấy ngột ngạt cả người. Ngay từ lúc thấy anh, chị đã hết sức mừng. Chưa cần biết anh đến để làm gì nhưng thấy anh là chị như nhìn thấy hình ảnh yêu thương của người chồng. Lúc này thấy vẻ bí mật hiện rõ trên nét mặt của anh, tự dưng chị lo lo.
- Còn người giúp việc? - Anh nhìn quanh quất - Chị đừng ngạc nhiên. Tôi đã tới đây hai lần nhưng thấy đông lại về.
- Bả cũng về rồi. Có việc chi không anh? - Chị bắt đầu nôn nóng.
- Không có việc chi cả. Tôi không thích đi lính. Thế thôi - Anh nhăn mặt lại lắc đầu -Đó là một bầy đàn khốn khổ do bọn người nhiều khát vọng xấu xa chăn dát. Tôi là một nhạc sĩ, tôi không muốn cầm sung, tôi phản đối.
- Tôi nghĩ anh là một nhạc sĩ có tên tuổi.
- Không ăn thua. Không thấm gì với lựu đạn cay và xà lim cả! Anh ngửa mặt lên trời, đầy vẻ đau khổ - Suốt đời tôi chỉ muốn lang thang đó đây ca hát, muốn cùng với nhân dân tôi kêu lên nỗi thống khổ của cuộc chiến dằng dặc và vô nghĩa này. Chính vì thế mà họ muốn bịt miệng tôi.
- Thế ba anh có biết điều này không? - Chị bị cuốn vào câu chuyện.
- Tôi không cho ổng biết. Biết có ích gì.
- Nhưng tại sao ba con anh lại to tiếng với nhau.
- Tôi muốn ổng đứng ra can thiệp, ổng lại giàu tự ái, lặng thinh, ồng la tôi là thằng chỉ biết than vãn, than vãn một mình không đủ còn bắt người khác than vãn theo mình bằng những bản nhạc chảy nước, ồng không muốn khom lưng cầu cạnh ai, ổng mặc kệ tôi. Đến khi tôi không cần đến ổng nữa, tôi chấp nhận đi lính thì ổng lại nổi xung. Thế là cha con tôi to tiếng. Thật khốn nạn!
- Nhưng sao anh lại đến kể cho tôi? Tôi có giúp gì được cho anh đâu.
Anh nói gọn lỏn.
- Tôi đến để chị bày cách cho tôi lên Xanh.
Nhàn giật mình. Chị hoàn toàn không ngờ anh lại yêu cầu điều đó. Tâm trạng thực hay là... Chị gượng nhẹ.
Anh Hải nói chi tôi không rõ. Lên Xanh ư? Tôi không biết nơi đó. Tôi nghĩ có lẽ anh lầm.
- Tôi không lầm! - Anh nhăn nhó, nói như người bị đau răng - Chị đừng giấu tôi. Tôi biết, chị là người của phía bên kia - Anh nằn nì - Chị Nhàn! Chị giúp tôi được ra với họ. Tôi... Tôi chịu được khổ cực mà. Sống thế này ngột ngạt lắm. Chị... Chị tin tôi đi. Nếu tôi có ý gì thì khi nào tôi lại chuyển lời của người ấy đến chị. Tôi phải đi khai báo mới đúng chứ, biết đâu với cái công bẩn thỉu ấy, tôi lại chẳng được miễn quân dịch. Tôi làm nghệ thuật, tôi có độ nhạy cảm để biết người ấy và cả chị nữa là ai. Đằng nào cũng vùi thân vào khói lửa, chị cho tôi chọn hướng bên kia, có lí hơn.
Ra thế đấy! Chị cúi xuống vạch những đường phấn mờ nhạt lên mặt bàn. Tâm trạng những con người như thế này, hàng ngày đi đây đi đó, chị gặp không thiếu. Mỗi người biểu hiện dưới một dáng vẻ khác nhau. Một số ít tìm được lối thoát, còn phần nhiều là bỏ mặc cho cuộc sống nổi trôi để rồi chấp nhận những kết cục trớ trêu hoặc bi thảm. Hai Băng Giá là một thí dụ. Chị tin Hải, mến Hải là người bộc trực, có tài năng, có tâm huyết và về khía cạnh riêng tư, chị thấy gàn gũi với anh. Cũng bằng sự nhạy cảm của người lính sống nhiều năm trong lòng địch, chị không nghi ngờ anh là mật vụ, là người của sở an ninh cài vào để dò la chị. Nhưng trận đánh sắp tới không cho phép chị nhân nhượng với mình. Hơn bao giờ hết, chị hiểu, phải có quyết đoán khoa học trong suy xét và lập luận. Chị ngẩng lên, mắt không biểu lộ tình cảm gì.
Nếu anh biết chắc tôi là người của phía bên kia thì đến đây anh không sợ liên lụy sao?
- Nếu sợ, tôi đã không đi tìm chị sáng hôm ấy.
Chị thấy lòng mình mềm lại.
- Cảm ơn anh nhiều... Nhưng anh Hải ạ! Rất tiếc là anh làm rồi. Tôi chỉ là một người máy may bình thường, tôi không biết gì về chính trị và quan hệ tôi với người ấy cũng là quan hệ... tiền nong thừa thiếu thôi.
- Lầm! Tôi mà lầm được? - Mắt anh trợn lên - Trước khi bị bát đi, hình ảnh chị hiện rõ ràng lên trong đôi mắt của ảnh. Tôi có thể nhìn được điều đó.Tin hay không thì tuỳ chị. Mà qua cách nói của ảnh tôi biết chớ. Chỉ có mấy thằng đồ tể kia mới nhầm được thôi.
Chị thấy khó thở. Chị không thể nghe anh nói thêm về chuyện này được nữa. Chị làm bộ phật ý cắt ngang.
- Cái anh này sao kì vậy? Tôi với anh có thù có oán gì mà anh nỡ theo hại tôi. Anh muốn cho mẹ con tôi khốn khổ vì anh phải không? Anh đi đi! Anh mà còn nói năng lạp xạp như vậy nữa, tôi sẽ kêu cảnh sát tới bát đó.
Anh đăm chiêu nhìn chị một lát rồi thở dài đứng dậy.
- Đến bây giờ thì tôi thấy là mình lầm. Tôi tưởng khí phách những người bên kia các chị đẹp hơn kia. ít nhất cũng được như ông thầy bán thuốc nam đó. Không ngờ... Thôi được rồi! Tôi đi đây, chị khỏi phải nặng lời. Dù sao qua đây tôi cũng hiểu chị hơn. Xin lỗi đã tới quấy quá bà, bà chủ tiệm may!...
Không chào lại một câu, anh bước nhanh ra cửa, đầu cúi xuống.
Đột nhiên như có nhiều đợt song dâng lên từ bên trong chị khẽ gọi.
- Anh Hải... Anh ở lại một chút đã.
Hải lẳng lặng nhìn lại. Giây phút ấy, trong con mắt mở to buồn bã của anh, chị bỗng tìm thấy một sự chân thành.
Chị thoáng nghĩ tới khối thuốc nổ đang cần chuyển chở vào nội thành ngay ngày mai.
Bữa nay nắng đẹp. Như thường thấy vào lúc xế chiều, trên đoạn đường Vũng Tàu -Sài Gòn, có rất nhiều xe con, xe máy chở những gia đình, những cặp tình nhân đi tắm biển trở về. Hải và Nga cũng có mặt trong dòng xe cộ ấy. Chiếc Pho đen của họ phóng êm re với tốc độ vừa phải đủ cho gió mát từ những cánh đồng trống, những vườn cây trĩu quả ùa vào. Ra chiều mệt mỏi sau một ngày quần nhau với nắng và song, Nga ngả đầu lên vai Hải thiu thiu ngủ. Mái tóc cô tung bay vờn xoà vào cổ vào mặt anh. Anh mỉm cười bâng quơ. Hình như có cả mùi chôm chôm, mùi sầu riêng chín ẩn trong mái tóc đó. Thế là ổn. Chỉ còn phải qua trạm gác cuối cùng ở đầu ô nữa là xong. Từ Long Thành về đến đây, như mọi xe khác, xe anh đã ba làn bị dừng lại giữa đường khám xét nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Năm cân thuốc nổ, thứ cực mạnh giấu trong ruột tập bánh tráng đã khoét thủng ở giữa có phủ kín hai đầu đã khiến cho không một viên cảnh sát nào, dù soi mói nhất nghi ngờ. Hơn nữa ngồi trên xe lại là một đôi trai gái đẹp đẽ, quý phái, nhất là cô gái với cái miệng cười kênh kiệu, với cái quần soóc thể thao để lộ cặp đùi tròn dài, rám nắng là một thứ giấy thông hành đắc dụng nhất trong khung cảnh lấy ăn chơi phú quý làm thước đo giá trị này. Những kẻ khám xét có lẽ thích nhìn cặp đùi non của cô gái hơn là dòm ngó vào thùng xe.
Tuy lim dim mắt mà lòng dạ Nga lúc nào cũng nóng như lửa đốt. Mỗi khi có một chiếc xe nào đó phóng ngược lại hoặc có một chiếc xe Zeep, chiếc GMC trở đày lính nổ máy muốn vượt lên là cô lại thấy tim đập muốn vỡ ra. Cô có cảm tưởng tất cả bàn chân thiên hạ ai ai cũng xoi mói nhìn thẳng vào thùng xe sau của mình. Thậm chí họ còn mỉm cười chỉ trỏ vào đó nữa? Mỗi lần dừng lại ở một trạm gác có đám người mặc quân phục, đồng phục, sắt thép đầy mình, cô lại một làn thấy chân tay mình lạnh giá như chết thật rồi. Ngồi bên cạnh cô, người nhạc sĩ cũng hồi hộp không kém. Nhưng là đàn ông, anh nghĩ, số phận hai người hoàn toàn trông vào sự tỉnh táo và khéo léo của một mình anh. Mà anh lại không quen tỉnh táo và khéo léo. Những bản nhạc, những cặp mắt ngước lên của khán giả, những đêm rượu vùi đầu khiến anh chỉ suốt đời say. Cô gắng chống lại mình, anh huy động toàn bộ nghị lực để có được sự bình thản cần thiết. Đôi lúc không làm chủ được mình, anh huýt sáo vang lên, tiếng sào chập chờn sai cả nhịp điệu. Tuy vậy xe vẫn tiếp tục lao đi với tốc độ bình thường.
Tối hôm qua sau khi ở nhà Nhàn về, anh đã theo chú bé bán thuốc lá rong đến một địa điểm cạnh hồ khu cư xá Tam Đa để gặp chú Sáu. Trò chuyện một hồi, chú cho anh Biết địa chỉ chất nổ ở Long Thành. Chú bày cho anh cách thức đối phó với tình huống xảy ra trên đường và dặn đi dặn lại anh hết sức chú ý cái trạm kiểm soát ở đầu ô, nơi thường có bọn ác ôn lảng vảng. Chú cũng sẽ có mặt ở đóvào giờ nhất định. Khi về anh mới cầm tay chú: “Chú có thật tin tôi không?”. “Tin chớ! Không tin thì sao con nhỏ Nhàn dám cho người dẫn tới đây” Xúc động quá đến nỗi anh quên hết phải hỏi lại tất cả mọi chi tiết chú nói vừa rồi.
Ngay sau đó, anh tạt vào hẻm Hòa Hưng, nơi Nga đang nghỉ tạm ở nhà bà cô. Trong long thấy hào hứng, anh tính chỉ định vào thăm một chút thôi và biết đâu, nghĩ đến đây anh cảm thấy lo lo pha trộn một cảm giác thú vị, ngày mai anh sẽ ngã xuống như một người chân chính...
Thấy anh vui, hoạt bát, khác hẳn thường ngày, cô gái gặng hỏi. Anh không nói. Chú sáu dặn rồi, đây là nguyên tác. Đến khi cô phụng phịu nói anh không yêu cô, anh coi cô không là cái gì trong lúc cô coi anh là mọi nỗi buồn vui, là máu thịt, là tất cả cuộc đời, tin yêu tới nghẹn long, anh quên lời chú Sáu dặn, đã thông báo chính thức cho cô hay hạn quân dịch của mình và kể lại câu chuyện gặp Nhàn chiều nay. Nghe xong cô khóc. Cô trách anh chuyện hệ trọng dường ấy mà không hề bàn bạc với cô, nhỡ xẩy ra điều gì thì sao? Cô trách anh tàn nhẫn, anh độc ác chỉ biết đến mình. Cuối cùng cô tha thiết đòi đi theo người yêu san sẻ mọi nỗi gian nan, nguy hiểm dọc đường và nếu cần chết thì cô sẽ chết thay anh...
Và bây giờ cái xào chắn như con rắn khoang ở trạm gác cuối cùng đã nằm vát ngang trước mắt hai người. Phía trước, phía sau họ cũng đang có gàn chục cái xe bị ách lại. Người trên các xe bị lùa xuống hết. Họ thơ thẩn đi lại tản mắt khắp mặt đường. Mỗi tốp cả cảnh sát dã chiến, cả quân cảnh từ đâu ồ tới nhảy lên từng xe xét giấy, xét hang rất kỹ lưỡng. Tất cả mọi đồ đạc đều bị lật tung, tháo gỡ, đồ nhỏ thì khám trên xe, đồ to thì thảy xuống đường. Tất cả mọi ngóc ngách trên xe được mở ra... Đã có tiếng một vài người kêu rên.. Mặc! Mọi thứ vẫn cứ bị bới tung. Lui ra! Xê ra! Đứng làm gì đó? Cái gì đây? của ai cái này, đưa xuống! Cái này nữa. Không được!... Lầm lì, náo loạn, om sòm... Mười phút sau, chiếc xe đỗ đậu trước đã bắt đầu nổ máy... Chiếc TAXI thứ hai... Kế đến hai chiếc xe Lam... Còn cách một chiếc nữa là đến lượt chiếc Pho đen của anh. Thời gian như đông đặc. Cô gái nhìn trộm sang Hải. Anh vẫn tựa lưng vào đầu xe, cô làm bộ ung dung ngậm thuốc nhưng ngón tay cứ búng tàn liền liền.
- Xe ở đâu về?
Một tiếng hỏi đổ rầm rầm trên đầu họ. Anh cố trẫn tính và nhìn tháng vào người cảnh sát dáng chừng là tốp trưởng đang đứng sững trước mặt, trả lời chỏng lỏn.
Cấp.
Có vẻ lấy làm lạ vì lối trả lời ấy, viên cảnh sát nhìn vào mặt Hải một chút rồi khoát tay.
Xét!
Trong khi hai, ba nhân viên khác, người nhanh nhẹn mở cửa xe chui vào, người xét nét đi vòng quanh nhòm ngó trước sau, viên tốp trưởng đi đến trước họ, vẫn cái giọng trịch thượng.
- Phiền anh chị cho xem giấy.
Lại xem giấy! Cái đó quá quen rồi, không ngại. Cái ngại nhất là tiếng giày nặng nề đang từng bước tiến dần lại phía thùng xe. Nga run run mở bóp lấy giấy căn cước. Nếu nó tháo gỡ, lục tung tập bánh tráng lên thì sao? Nga định đưa đẩy nói một câu gì đó. Làm một cái gì đó như ở các trạm trước nhưng khốn nỗi môi miệng khô xác, cố nói cũng không ra lời. Tiếng giở giấy sột soạt rồi tiếng viên nhóm trưởng vang lên bên tai cô.
-Anh là n