← Quay lại trang sách

Chương 12 Nhà Leong - SINGAPORE

Rốt cuộc thì cặp đôi vàng cũng đến rồi! – Mavis Oon tuyên bố khi Astrid và Michael tiến vào phòng ăn chính thức của Câu lạc bộ Colonial. Michael trong bộ com lê Richard James màu thủy quân bảnh bao và Astrid trong chiếc váy voan lụa dài riềm gấu kiểu vây cá màu hồng vàng, họ làm thành một cặp đôi vô cùng nổi bật, và cả phòng xáo động với sự phấn khích bị kìm nén thường thấy từ các quý cô, những người ngấm ngầm đánh giá Astrid từ đầu tới chân, còn các quý ông thì đăm đăm nhìn Michael vừa ghen tị vừa giễu cợt.

– Ây dà, Astrid, sao muộn thế? – Felicity Leong trách con gái mình khi cô đi tới bàn tiệc dài bên bức tường trưng đầy đồ kỷ niệm, nơi các thành viên của đại gia đình Leong và những vị khách quý của họ, từ Kuala Lumpur tới, – Tan Sri [45*] Gordon Oon và Puan Sri Mavis Oon, – đã an tọa.

– Con xin lỗi. Chuyến bay của anh Michael từ Trung Quốc bị trễ. – Astrid xin lỗi. – Con hy vọng mọi người không đợi chúng con mới gọi món chứ? Ở đây đồ ăn lúc nào cũng rất lâu.

– Astrid, nào, đến đây nào, để ta ngắm cháu một chút, – Bà Mavis ra hiệu. Quý phu nhân cao ngạo này, người có thể dễ dàng giành chiến thắng một cuộc thi những người giống Imelda Marcos [46*] với gò má đánh phấn hồng rực và búi tóc to sụ, vỗ vỗ lên má Astrid như thể cô là một cô bé con và phun ra một tràng không lẫn vào đâu được.

– Ây dà, cháu chẳng già đi chút nào kể từ lần cuối ta gặp cháu còn là một con bé con khi nào cháu định có thêm đứa nữa đừng đợi quá lâu nhé giờ cháu cần một bé gái rồi đấy cháu biết không con bé cháu nội Bella lên mười tuổi của ta vô cùng ngưỡng mộ cháu từ lần trước cháu tới Singapore, lúc nào nó cũng nói ‘Ah Ma, lớn lên cháu muốn giống cô Astrid’ ta hỏi tại sao thì nó nói ‘Vì cô ấy luôn mặc như diễn viên điện ảnh còn chú Michael thì bự con!’

Tất cả mọi người quanh bàn cười rộ lên.

– Vâng, chẳng phải tất cả chúng ta đều mong có được ngân sách mua quần áo như chị Astrid và cơ bụng tám múi như của anh Michael còn gì! – Cậu em trai Alexander của Astrid đùa.

Ông Harry Leong ngước mắt khỏi tờ thực đơn của mình bắt gặp ánh mắt của Michael, bèn vẫy anh ta lại. Với mái tóc bạc và nước da ngăm ngăm, Harry đúng là một mãnh sư hiện diện ngay đầu bàn, và như vẫn luôn vậy, Michael lại gần bố vợ không chút e ngại. Harry đưa cho anh ta một cái bao lớn căng phồng.

– Đây là Mac-Book Air của bố. Có vấn đề gì đó với kết nối Wi-Fi.

– Chính xác thì có vấn đề gì ạ? Không tìm được đúng mạng à, hay bố gặp vấn đề khi đăng nhập? – Michael hỏi.

Ông Harry đã hướng sự chú ý của mình trở lại tờ thực đơn.

– Gì cơ? Ờ, chỉ là hình như nó chẳng hoạt động ở bất kỳ chỗ nào. Con là người cài đặt nó, và bố chẳng hề thay đổi gì phần cài đặt cả. Cảm ơn con vì đã xem xét nó. Felicity, lần trước anh ăn sườn cừu ở đây phải không? Đây có phải là nơi người ta luôn làm thịt quá chín không nhỉ?

Michael mang chiếc máy tính đi đầy vẻ trách nhiệm, và khi anh ta quay trở về chỗ ngồi của mình ở đầu bàn bên kia, anh trai cả của Astrid, Henry, túm lấy tay áo vét của anh ta. – Này, Mike, không muốn làm phiền chú việc này, nhưng cuối tuần này chú ghé qua nhà được không? Cái máy Xbox của Zachary gặp vấn đề gì đó. Anh hy vọng chú sửa được, – đem gửi trả nhà máy ở Nhật để sửa thì mah fan [47*] quá.

– Cuối tuần này có thể em đi vắng, nhưng nếu không thì em sẽ cố gắng ghé qua. – Michael nói thẳng toẹt.

– Ồ, cảm ơn chú, cảm ơn chú. – Cathleen, vợ của Henry, xen vào. – Zachary khiến anh chị phát điên khi không có Xbox của nó.

– Có phải Michael rất giỏi các loại máy hay gì đó phải không? – Bà Mavis hỏi.

– Ồ, nó là một thiên tài đấy, bà Mavis, một thiên tài! Nó là cậu con rể hoàn hảo, – nó sửa được bất cứ thứ gì! – Ông Harry tuyên bố.

Michael mỉm cười không lấy gì làm thoải mái khi bà Mavis chằm chằm nhìn mình. – Thế sao tôi lại cứ nghĩ cậu ấy trong quân đội nhỉ?

– Cô Mavis, anh Michael từng làm việc cho Bộ Quốc phòng. Anh ấy giúp lập trình toàn bộ các hệ thống vũ khí công nghệ cao. – Astrid nói.

– Vâng, số phận phòng thủ đạn đạo của nước cháu trong tay anh Michael đấy. Cô chú biết không, giả định trường hợp chúng cháu bị hai trăm năm mươi triệu người Hồi giáo xung quanh mình xâm chiếm từ mọi phía thì chỉ cần khoảng mười phút là chúng cháu có thể tiến hành chiến đấu. – Alexander cười khùng khục.

Michael cố gắng giấu đi vẻ mặt nhăn nhó của mình và mở tập thực đơn bọc da nặng trịch ra. Chủ đề ẩm thực tháng này là “Hương vị Amalfi,” và hầu hết các món ăn đều kiểu Ý. Vongole. Đó là món ngao, anh biết vậy. Nhưng Paccheri alla Ravello là cái thứ chết tiệt gì chứ, và việc có thêm phần dịch bằng tiếng Anh sẽ khiến người ta chết cả hay sao? Tình trạng này rất phổ biến ở một trong những câu lạc bộ thể thao lâu đời nhất quốc đảo này, một nơi tự phụ và kín đáo theo truyền thống từ thời Edward, đến mức mãi cho tới trước năm 2007, phụ nữ không được phép ghé mắt tới Quầy rượu Nam giới.

Khi còn niên thiếu, tuần nào Michael chơi đá bóng ở Padang, bãi cỏ rất rộng ngay trước tòa thị chính thành phố vẫn thường được sử dụng cho mọi cuộc diễu hành cấp quốc gia, và cậu thường tò mò nhìn cái cấu trúc kiểu Victoria oai vệ ở rìa phía đông Padang. Từ vị trí thủ môn, cậu nhìn rõ những ngọn chúc đài lấp lánh bên trong, những món ăn đậy trong chụp bạc đặt trên những tấm khăn trải bàn trắng tinh, những người phục vụ mặc lễ phục đen đi lại hối hả xung quanh. Cậu ngắm những người trông đầy quan trọng thưởng thức bữa tối của họ và tự hỏi họ là ai. Cậu thèm được bước vào câu lạc bộ, chỉ một lần thôi, để có thể nhìn sân bóng từ phía bên kia những ô cửa sổ ấy. Cậu đã bạo gan rủ vài người bạn lẻn vào trong câu lạc bộ cùng mình. Cả đám sẽ làm vậy trước khi đá bóng, khi vẫn mặc nguyên đồng phục của trường St. Andrew. Có thể cứ việc đi vào, kiểu như là hội viên, và ai cản chúng gọi một thứ đồ uống chỗ quầy rượu chứ? – Đừng có mơ, Teo, cậu không biết chỗ này là gì à? Là Câu lạc bộ Colonial đấy! Hoặc cậu phải là ang mor, hoặc cậu phải là con cháu một trong những gia đình siêu giầu thì mới vào trong được. – Một cậu bạn giải thích.

– Gordon và tôi đã bán thẻ hội viên Câu lạc bộ Pulau vì tôi thấy là mình chỉ đến đó ăn mỗi món kacang [48*] đá của họ. – Michael nghe thấy bà Mavis đang nói với mẹ vợ mình. Ngay lúc này, anh rất muốn lại trở ra ngoài bãi với bạn bè mình. Họ có thể chơi bóng cho tới khi mặt trời lặn, và sau đó tới kopi tiam [49*] gần nhất làm vài ly bia mát lạnh và một chút nasi goreng [50*] hay char bee hoon [51*] . Như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều là ngồi đây với cái cà vạt khiến anh khó thở gần chết, ăn thứ thức ăn không phát âm nổi với giá cắt cổ. Không phải bất kỳ ai bên chiếc bàn này cũng chú ý đến giá cả, – nhà Oon thực tế đang sở hữu một nửa Malaysia, còn với Astrid và các anh em của cô, Michael chưa một lần chứng kiến bất kỳ ai trong số họ cầm tờ hóa đơn tính tiền ăn tối lên cả. Họ đều là những người trưởng thành, đã có con cái phải lo, nhưng Papa Leong lúc nào cũng ký mọi thứ. (Trong gia đình Teo, không một ai trong số anh chị em của anh để cho cha mẹ họ phải cầm đến tờ hóa đơn cả.)

Bữa tối này sẽ mất bao lâu đây? Họ đang ăn theo kiểu Âu, tức là sẽ có bốn món, và ở đây như thế nghĩa là mỗi tiếng một món. Michael trân trân nhìn tờ thực đơn của mình. Gan ni na! [52*] Còn có món rau trộn ngớ ngẩn nữa chứ. Đã ai từng nghe nói đến việc phục vụ món rau trộn sau món chính chưa? Thế nghĩa là năm món, vì bà Mavis khoái mấy món tráng miệng của bà, mặc dù tất cả những gì bà ấy làm là than vãn về bệnh gout của mình. Rồi mẹ vợ anh lại kêu ca về chứng gai xương gót chân, và đám phụ nữ thi nhau tung qua ném lại những lời kêu than về những vấn đề sức khỏe mãn tính, ra sức cố hơn nhau. Rồi đến màn chúc tụng – những lời chúc tụng lê thê, trong đó bố vợ anh chúc mừng nhà Oon vì họ đã xuất sắc sinh ra trong gia đình phù hợp, và rồi ông Gordon Oon đáp lại và chúc mừng nhà Leong đã có tài chào đời cũng trong gia đình rất phù hợp. Rồi đến cậu Henry Leong Jr. chúc mừng con trai ông Gordon là Gordon Jr., cái ông kễnh bị bắt quả tang ở cùng cô nữ sinh mười lăm tuổi tại Langkawi năm ngoái. Quả là một phép màu nếu bữa tối kết thúc trước mười một rưỡi.

Astrid đưa mắt qua bàn nhìn chồng mình. Cái tư thế ngay đơ và nụ cười có phần căng cứng đang cố nặn ra kia lúc anh nói chuyện với vợ của Giám mục See Bei Sien là hình ảnh cô biết quá rõ, – cô đã nhìn thấy lần đầu tiên khi họ được mời tới uống trà với bà ngoại cô, và khi họ ăn tối với tổng thống ở Istana [53*] . Michael rõ ràng rất mong lúc này anh được ở chỗ nào đó khác. Hoặc là với ai khác chăng? Cái người ai khác ấy là ai? Kể từ buổi tối cô phát hiện ra tin nhắn ấy, cô không thể không đặt ra cho mình những câu hỏi này.

*

NHỚ ANH Ở TRONG EM. Trong mấy ngày đầu tiên, Astrid cố gắng thuyết phục mình rằng hẳn phải có lời giải thích hợp lý nào đấy. Là một nhầm lẫn vô hại, một lời nhắn nhầm số, một kiểu chơi khăm hay trò đùa riêng tư nào đó mà cô không hiểu. Tin nhắn bị xóa vào sáng hôm sau, và cô ước gì nó có thể biến mất khỏi tâm trí cô. Nhưng tâm trí cô lại không để nó trôi đi. Cuộc sống của cô không thể tiếp tục cho tới khi nào cô giải quyết được bí mật đằng sau những từ ngữ ấy. Cô bắt đầu gọi cho Michael hằng ngày vào những lúc rỗi rãi, nghĩ ra vài câu hỏi hoặc lý do ngớ ngẩn để bảo đảm rằng anh ở đúng nơi anh nói mình sẽ ở. Cô bắt đầu kiểm tra điện thoại di động của anh mỗi khi có cơ hội chớp nhoáng, lướt thật nhanh qua danh sách các tin nhắn trong vài phút quý giá mà anh rời khỏi điện thoại của mình. Không có thêm tin nhắn buộc tội nào nữa. Anh ấy đã xóa được dấu vết rồi hay cô đang hoang tưởng? Đến giờ đã nhiều tuần, cô phân tích từng vẻ mặt, từng lời nói, từng hành động của Michael, tìm kiếm một dấu hiệu, một bằng chứng nào đó để xác nhận những gì cô không thể nói thành lời. Nhưng chẳng có gì cả. Mọi thứ dường như bình thường trong cuộc sống êm đẹp của họ.

Cho tới chiều hôm nay.

Michael vừa từ sân bay về, và khi anh kêu bị đau nhức do cố ních vào ghế giữa ở hàng cuối cùng không ngả ra được trên một chiếc máy bay cũ của hãng China Eastern Airlines, Astrid gợi ý anh nên ngâm người trong bồn nước ấm với muối Epsom.

Trong khi anh làm vậy, Astrid lục lọi qua hành lý của anh, tìm kiếm một thứ gì đó vu vơ, bất kỳ là gì. Lục ví của anh, cô tình cờ thấy một mẩu giấy gấp gọn giấu bên dưới ngăn nhựa anh cất Chứng minh thư Singapore của mình. Đó là một hóa đơn ăn tối từ hôm trước. Một hóa đơn của nhà hàng Petrus. Giá HK$3.812. Đúng là giá bữa ăn tối cho hai người.

Chồng cô làm gì mà lại ăn tối ở nhà hàng Pháp sang chảnh nhất Hong Kong khi đáng lẽ anh làm việc cho một dự án mã nguồn đám mây nào đó ở Trùng Khánh phía tây nam Trung Quốc? Và đặc biệt là nhà hàng này – địa điểm mà bình thường anh ấy rất miễn cưỡng mới chịu đến. Làm gì có chuyện các đối tác túng tiền của anh lại chấp nhận khoản chi thế này, kể cả cho thượng khách của họ. (Và thêm nữa, không khách hàng Trung Quốc nào muốn ăn đồ Pháp nếu họ có thể né được.)

Astrid nhìn tờ hóa đơn một lúc lâu, trân trân trước nét chữ ký rất đậm màu xanh thẫm của anh trên nền giấy trắng tinh. Anh ấy ký bằng cây bút máy Caran d’Ache mà cô tặng anh lần sinh nhật trước. Tim cô đập nhanh đến mức có cảm giác sắp vọt ra khỏi lồng ngực, nhưng toàn thân lại hoàn toàn tê dại. Cô tưởng tượng Michael ngồi trong gian phòng thắp nến trên nóc khách sạn Island Shangri-La, nhìn ra những ngọn đèn lấp lánh của Cảng Victoria, tận hưởng một bữa tối lãng mạn với cô ả đã gửi cái tin nhắn. Họ mở đầu với rượu vang Burgundy của Côte d’Or và kết thúc với món bánh phồng sô cô la đắng ấm nóng dành cho hai người (kèm kem chanh).

Cô rất muốn nhảy xổ vào buồng tắm và giơ tờ hóa đơn trước mặt anh trong khi anh ngâm mình trong bồn. Cô muốn hét lên và cấu xé da thịt anh. Nhưng đương nhiên, cô chẳng làm gì cả. Cô hít vào thật sâu. Cô lấy lại điềm tĩnh. Sự điềm tĩnh đã ăn sâu vào máu kể từ khi cô chào đời. Cô sẽ làm chuyện hợp lý. Cô biết rằng làm ầm ĩ lên, hay yêu cầu giải thích chẳng ích gì. Bất kỳ cách giải thích nào cũng đều có thể tạo ra rạn nứt nhỏ nhất cho cuộc sống đẹp như tranh của họ. Cô cẩn thận gấp tờ hóa đơn và nhét trở lại chỗ giấu nó, mong nó sẽ biến mất khỏi ví của anh và tâm trí của cô. Chỉ cần biến mất thôi.