← Quay lại trang sách

Chương 13 Philip Và Eleanor Young - SYDNEY, AUSTRALIA, VÀ SINGAPORE

Philip ngồi trên chiếc ghế gấp kim loại ưa thích, đặt trên phần sàn nhô ra từ bãi cỏ khu bờ cảng của mình, một mắt theo dõi sợi dây câu chạy thẳng xuống Vịnh Watson còn mắt kia xem số mới nhất của tờ Popular Mechanics. Điện thoại di động của ông chợt rung trong túi chiếc quần túi rộng, phá tan buổi sáng bình yên. Ông biết sẽ là vợ mình gọi; thực tế bà là người duy nhất gọi vào di động của ông. (Bà Eleanor khăng khăng ông phải giữ điện thoại trên người mọi lúc, phòng trường hợp bà cần ông lúc khẩn cấp, mặc dù ông nghi ngờ việc mình có thể giúp được gì vì quanh năm ông ở Sydney trong khi bà liên tục đi lại giữa Singapore, Hong Kong, Bangkok, Thượng Hải, và những nơi khác có trời mới biết.)

Ông bắt máy và lập tức cả tràng cuồng loạn từ vợ ông bắt đầu. – Cứ bình tĩnh và nói chậm lại nào, lah. Anh không hiểu nổi lấy một từ em đang nói. Nào, làm sao em lại muốn nhảy lầu? – Philip hỏi ngắn gọn như thường lệ.

– Em vừa có hồ sơ về Rachel Chu từ thám tử tư ở Beverly Hills mà Mabel Kwok giới thiệu. Anh có muốn biết hồ sơ nói gì không? Đó không phải là một câu hỏi; nghe như một lời đe dọa thì đúng hơn.

– Ờ... Rachel Chu là ai nhỉ? – Philip hỏi.

– Đừng có lão suy thế, lah! Anh không nhớ những gì em kể tuần trước à? Con trai anh đang bí mật hẹn hò với một con bé nào đó hơn năm nay rồi, và nó dám nói với chúng ta việc đó chỉ vài ngày trước khi đưa con bé về Singapore!

– Em thuê thám tử tư kiểm tra cô gái này à?

– Đương nhiên rồi. Chúng ta chẳng biết gì về cô gái này, mà mọi người đều bàn tán về nó và Nicky.

Philip nhìn xuống, cần câu đang bắt đầu rung rung nhè nhẹ. Ông biết cuộc trò chuyện này sẽ dẫn đến đâu, và ông không muốn tham gia tí nào. – Anh e là lúc này anh không nói chuyện được, em yêu, anh đang có việc gấp.

– Thôi đi, lah! Việc này mới gấp! Báo cáo còn tệ hại hơn cả cơn ác mộng tệ nhất của em! Cô em họ ngu ngốc Cassandra của anh đã nhầm lẫn – hóa ra con bé không phải người nhà Chu Chất dẻo Đài Bắc!

– Anh vẫn nói em đừng có tin lời từ miệng Cassandra mà. Nhưng có gì khác đâu?

– Có gì khác à? Con bé này dối trá, – nó giả vờ là người nhà Chu.

– Này, nếu tình cờ nó mang họ Chu thì làm sao em quy kết nó vờ là người nhà Chu được chứ? – Philip cười nói.

– Ây dà, – đừng có chặn họng em! Em sẽ nói với anh con bé dối trá thế nào. Trước hết, thám tử tư nói với em nó là ABC, nhưng rồi sau khi tìm hiểu thêm, anh ta phát hiện nó thậm chí còn không phải người Hoa sinh ra ở Mỹ. Nó sinh ra ở đại lục và đến Mỹ khi được sáu tháng tuổi.

– Thì sao?

– Anh có nghe em không thế? Dân đại lục đấy!

Philip lúng túng. – Chẳng phải gia đình của tất cả mọi người vốn đều có nguồn gốc từ đại lục sao? Theo em thì nó phải từ đâu? Iceland à?

– Đừng đùa cợt em! Gia đình nó đến từ một làng quê ulu ulu [54*] nào đó ở Trung Quốc mà chẳng ai nghe nói đến cả. Thám tử nghĩ rằng họ chắc chắn là dân lao động. Nói cách khác, bọn họ là NÔNG DÂN!

– Anh nghĩ em đi quá xa rồi đấy, em yêu, tất cả gia đình chúng ta đều là nông dân mà. Và em không biết rằng ở Trung Quốc thời xưa, giai cấp nông dân rất được kính trọng à? Họ là trụ cột của nền kinh tế, và –

– Đừng nói vớ vẩn nữa, lah! Anh còn chưa nghe chuyện tệ nhất đâu, – con bé này đến Mỹ khi còn nhỏ cùng với mẹ nó. Còn cha nó đâu? Không hề có hồ sơ gì về ông bố, cho nên chắc chắn họ ly hôn. Anh tin được không? Alamak, một đứa trẻ trong một gia đình ulu vô danh ly hôn nhau! Em đi tiao lau đây! [55*]

– Thế thì có gì sai? Bây giờ có đầy người từ các gia đình tan vỡ và vẫn có hôn nhân hạnh phúc đấy thôi. Cứ nhìn tỉ lệ ly hôn ở Australia này xem. – Philip cố nói lý với vợ mình.

Bà Eleanor thở dài thườn thượt. – Dân Úc đều là con cháu của tội phạm, anh trông chờ gì chứ?

– Đây là lý do em nổi tiếng ở đây đấy, em yêu. – Ông Philip đùa.

– Anh chẳng nhìn xa rồi. Con bé này là một đứa ĐÀO MỎ dối trá, xảo quyệt! Anh biết rõ em sẽ làm mọi điều để con trai anh không bao giờ lấy một đứa như thế. Anh có hình dung được gia đình anh sẽ phản ứng thế nào khi anh mang một ả đào mỏ về nhà không?

– Thực ra thì anh không bận tâm nhiều chuyện người ta nghĩ gì.

– Nhưng anh không thấy việc này sẽ ảnh hưởng thế nào đến Nicky à? Và dĩ nhiên mẹ anh sẽ trách em về chuyện này, lah. Lúc nào em chẳng bị trách móc về mọi thứ. Alamak, chắc chắn anh biết việc này sẽ kết thúc thế nào mà.

Ông Philip thở dài thườn thượt. Đây là lý do ông tránh ở Singapore hết mức có thể.

– Em đã đề nghị Lorena Lim sử dụng mọi đầu mối ở Bắc Kinh của cô ấy để điều tra về gia đình con bé này tại Trung Quốc. Chúng ta cần biết mọi thứ. Em không muốn bỏ sót gì hết. Chúng ta cần chuẩn bị cho mọi khả năng. – Bà Eleanor nói.

– Em không nghĩ là mình hơi nhiệt tình quá à?

– Hoàn toàn không! Chúng ta phải ngăn chuyện vô lý này trước khi nó tiến xa hơn. Anh có muốn biết Daisy Foo nghĩ gì không?

– Không cần lắm.

– Daisy nghĩ rằng Nicky sẽ cầu hôn con bé này khi hai đứa ở Singapore!

– Giá như nó chưa làm thế. – Ông Philip chọc tức.

– Alamak! Anh biết gì đó mà em chưa biết à? Nicky đã nói với anh –

– Không, không, không, đừng cuống lên. Em yêu, em đang để mấy cô bạn gái ngớ ngẩn của em làm cho em rối lên chẳng đâu vào đâu đấy. Em chỉ cần tin vào sự đánh giá của con trai chúng ta thôi. Anh tin chắc cô gái này sẽ rất ổn.

Giờ con cá thật sự đã mắc câu. Có lẽ là một con cá chẽm. Ông có thể đề nghị đầu bếp của mình nướng nó lên cho bữa trưa. Ông Philip chỉ muốn buông điện thoại thôi.

*

Thứ năm ấy, tại buổi nghiên cứu Kinh Thánh của Carol Tai, bà Eleanor quyết định đã đến lúc huy động lực lượng hùng hậu của mình. Khi các phu nhân ngồi xung quanh thưởng thức món chè hoa quả bobo chacha nhà làm và giúp Carol sắp xếp bộ sưu tập ngọc trai đen Tahiti của bà ấy theo cấp độ màu, thì bà Eleanor, trong khi thưởng thức món bánh pudding bột cọ và dừa mát lạnh, bắt đầu than vãn.

– Nicky không nhận ra được nó đang làm điều kinh khủng như thế nào cho nhà tôi. Giờ nó nói với tôi thậm chí sẽ không ở lại trong căn hộ mới của chúng tôi khi về đây. Nó sẽ ở Khách sạn Kingsford với con bé đó! Cứ như là nó cần giấu con bé với chúng tôi vậy! Alamak, thế này thì còn ra thể thống gì chứ? – Bà Eleanor thở dài.

– Chết thật! Chung phòng khách sạn khi hai đứa còn chưa cưới! Chị biết đấy, người ta có thể nghĩ hai đứa đi trốn và đến đây hưởng tuần trăng mật! – Bà Nadine Shaw xen vào, mặc dù ý nghĩ về một vụ tai tiếng tiềm tàng nào đó khiến cho đám người nhà Young kiêu ngạo kia mất mặt làm cho bà ta vô cùng sung sướng. Bà tiếp tục thêm dầu vào lửa, dù chẳng cần thiết phải vậy. – Làm sao con bé này lại dám nghĩ nó có thể, tay trong tay với Nicky, tung tăng đến Singapore và dự sự kiện của năm mà không được chị đồng ý chứ? Rõ ràng là nó chẳng biết gì về mọi việc ở đây.

– Ai dà, đám trẻ bây giờ không biết cách cư xử gì cả. – Daisy Foo lắc đầu nói khẽ. – Thằng con tôi cũng thế. Chị còn may là Nicky nói với chị nó sẽ mang ai đó về nhà đấy. Tôi thì mong cũng không có được chuyện đó ở mấy đứa con mình. Tôi toàn phải tìm kiếm trên báo chí những gì chúng làm! Để làm gì, lah? Đây là điều xảy ra khi các chị cho con cái học ở nước ngoài. Chúng bị Tây hóa và aksi borak [56*] khi trở về. Các chị có tưởng tượng được là, Danielle – con dâu tôi, ép tôi thu xếp trước hai tuần chỉ để được gặp các cháu nội! Nó tốt nghiệp Amherst nên nó nghĩ rằng nó biết rõ hơn tôi cách nuôi dạy các cháu nội tôi!

– Rõ hơn chị á? Ai chẳng biết cái đám ABC này là con cháu của đám nông dân ngu đến nỗi không sống nổi ở Trung Quốc! – Nadine nói kháy.

– Này, Nadine, chớ đánh giá thấp họ. Mấy cô ABC này có thể tzeen lee hai [57*] đấy – Lorena Lim đe. – Giờ Mỹ khánh kiệt rồi nên đám ABC này muốn đổ sang châu Á và thọc móng vuốt vào cánh đàn ông của chúng ta. Bọn họ có khi còn tệ hơn cả mấy quả ngư lôi Đài Loan bởi vì họ Tây hóa, tinh vi, và tệ nhất là được học đại học. Các chị có nhớ con trai bà Hsu Tsen Ta không? Chính cô vợ cũ tốt nghiệp nhóm trường Ivy League của cậu ta chủ động giới thiệu cậu ta cho cô ả sẽ thành bồ cậu ta, và rồi sử dụng cái cớ ngớ ngẩn đó để giành món bẫm phân chia tài sản sau ly hôn. Nhà Hsu đã phải bán nhiều bất động sản chỉ để đền bù cho cô ta. Sayang! [58*]

– Con bé Danielle nhà tôi lúc đầu rất kwai kwai [59*] , dễ bảo và nhũn nhặn. – Bà Daisy hồi tưởng. – Hai dà, đến lúc viên kim cương ba mươi carat đã ních lên ngón tay thì nó lập tức biến ngay thành Nữ hoàng Sheba khát máu! Hiện giờ nó chẳng mặc gì ngoài thương hiệu Prada, Prada, Prada, và các chị đã từng thấy nó khiến con trai tôi phung phí tiền bạc như thế nào bằng việc thuê hẳn một nhóm vệ sĩ hộ tống nó tới mọi chỗ nó đi, cứ như thể nó là yếu nhân ấy? Ai thèm bắt cóc nó chứ? Con trai tôi và các cháu tôi mới cần có vệ sĩ, chứ không phải con bé mũi tẹt này! Suey doh say! [60*]

– Tôi không biết mình sẽ làm gì nếu con trai tôi đưa một con bé như thế về nhà. – Bà Eleanor rền rĩ với vẻ mặt buồn thảm nhất.

– Nào, nào, Lealea, thêm một ít bobo chacha đi, – Bà Carol nói, cố gắng an ủi người bạn mình trong khi múc thêm món tráng miệng thơm phức vào bát của bà Eleanor. –Nicky là chàng trai tử tế. Chị cần cảm ơn Chúa là nó không như thằng Bernard nhà tôi. Tôi từ bỏ việc cố bắt Bernard nghe lời mình từ lâu rồi. Bố nó cũng mặc kệ nó muốn làm gì thì làm. Biết làm sao giờ? Bố nó chỉ biết chi tiền, trong khi tôi thì chỉ biết cầu nguyện. Kinh Thánh dạy chúng ta phải chấp nhận những gì chúng ta không thể thay đổi.

Bà Lorena nhìn bà Eleanor, tự hỏi không biết đây có phải là lúc thả quả bom của mình không. Rồi bà quyết định làm vậy. – Chị Eleanor, chị nhờ tôi điều tra sơ qua giúp chị về gia đình con bé Chu này ở Trung Quốc, và tôi không muốn chị mất bình tĩnh, nhưng tôi vừa nhận được tin rất đáng chú ý đây.

– Nhanh thế à? Chị phát hiện được gì? – Bà Eleanor ngẩng phắt lên.

– Chà, có người nói họ có thông tin ‘rất giá trị’ về Rachel. – Lorena nói tiếp.

– Alamak, gì thế, gì thế? – Bà Eleanor hỏi, vẻ cảnh giác.

– Tôi không biết đích xác, nhưng tin từ một nguồn ở Thâm Quyến. – Lorena nói.

– Thâm Quyến à? Họ có nói là loại thông tin gì không?

– Chà, họ chỉ nói là ‘rất giá trị,’ và họ không chịu nói qua điện thoại. Họ sẽ chỉ cung cấp thông tin trực tiếp cho chị, và chị phải chi tiền đấy.

– Làm sao chị tìm được mấy người này? – Eleanor sốt sắng hỏi.

– Wah ooh kang tao, mah [61*] . – Lorena nói vẻ bí mật. – Tôi nghĩ tuần sau chị nên đi Thâm Quyến.

– Không được rồi. Tuần sau Nicky và con bé đó sẽ về đây. – Bà Eleanor đáp.

– Elle, tôi nghĩ chị nên đi đúng lúc Nicky và con bé đó về. – Daisy gợi ý. – Nghĩ mà xem, chúng nó thậm chí không ở chỗ chị, cho nên chị có cớ rất hợp lý để không ở đây. Và nếu chị không ở đây, chị có lợi thế. Chị sẽ cho mọi người thấy rằng chị KHÔNG hề trải thảm đỏ với con bé này, và chị sẽ không mất mặt nếu hóa ra con bé ấy chẳng ra sao cả.

– Thêm nữa chị sẽ có được một vài thông tin mới quan trọng. – Nadine thêm vào. – Có khi nó đã từng có chồng. Có khi nó đã có con. Có khi nó đang có mưu đồ ghê gớm gì đó và –

– Ôi… ôi…, tôi cần một viên Xanax, – Bà Eleanor kêu lên, thò tay vào ví.

– Lorena, đừng dọa Lealea nữa! – Bà Carol xen vào. – Chúng ta không biết câu chuyện của cô gái này, có thể chẳng có gì cả. Biết đâu Chúa lại ban cho Eleanor một cô con dâu ngoan đạo biết vâng lời thì sao. ‘Các ngươi đừng đoán xét ai, để mình khỏi bị đoán xét.’ Matthew 7:1 đấy.

Bà Eleanor cân nhắc mọi điều các bạn mình vừa nói. – Chị Daisy, chị lúc nào cũng rất khôn ngoan. Lorena, tôi dùng căn hộ đẹp đẽ của chị ở Thâm Quyến được không?

– Tất nhiên rồi. Tôi sẽ đi cùng chị. Tôi cũng đang rất muốn đi mua sắm ở Thâm Quyến đây.

– Còn ai muốn đi Thâm Quyến cuối tuần này không? Carol, chị đi không? – Bà Eleanor hỏi, hy vọng rằng bà Carol có thể tham gia và họ sẽ sử dụng máy bay của bà ấy.

Carol nhổm người từ trên giường và nói: – Để tôi xem đã, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể dùng máy bay nếu đi trước kỳ nghỉ cuối tuần. Tôi biết ông nhà tôi phải bay đi Bắc Kinh để tiếp quản một công ty Internet nào đó tên là Ali Baibai vào đầu tuần. Và Bernard sẽ dùng máy bay đi dự bữa tiệc độc thân của Colin Khoo vào thứ bảy.

– Tất cả chúng ta đi Thâm Quyến chăm sóc sức khỏe cuối tuần đi! – Nadine tuyên bố. – Tôi muốn tới chỗ người ta ngâm chân các chị vào thùng gỗ và mát xa cả tiếng.

Eleanor bắt đầu thấy phấn chấn. – Kế hoạch này hay đấy. Chúng ta sẽ mua sắm cho tới khi rời Thâm Quyến. Chúng ta cứ mặc Nicky và con bé đó tự xoay xở, rồi tôi sẽ trở lại với thông tin giá trị của mình.

– Lý lẽ giá trị của chị chứ. – Lorena chỉnh lại.

– Ha ha, phải phải. – Nadine reo lên, thò tay vào túi xách lén gửi tin nhắn cho người môi giới của mình. – Chị Carol, tên cái công ty Internet mà ông dato’ sắp tiếp quản là gì nhỉ?