Chương 15 Astrid - SINGAPORE
Mỗi khi Astrid cảm thấy cần thêm sinh lực, cô sẽ đến thăm người bạn là Stephen. Stephen có một cửa hiệu trang sức nhỏ ở tầng trên của trung tâm mua sắm Paragon, tách riêng với tất cả những cửa hàng sành điệu khác ở hành lang phía sau. Mặc dù không hề nhìn thấy những thương hiệu trang sức nổi danh như L’Orient hay Larry Jewelry, với những cửa hàng hào nhoáng của họ, Stephen Chia Jewels được các nhà sưu tập sành sỏi nhất đảo quốc đánh giá rất cao.
Dĩ nhiên người ta không dám xem thường con mắt cẩn trọng của anh với các loại đá quý đẹp mắt, nhưng những gì Stephen thực sự đem lại chính là sự tin cẩn tuyệt đối. Sự tin cẩn của anh là ở chỗ, một quý bà cần gấp tiền mặt để trang trải những giao dịch thua lỗ của thằng con trai dốt nát có thể tới để giải quyết một món trang sức gia truyền mà không ai phát hiện ra, hay là nơi một “thứ rất quan trọng” sắp đem đấu giá ở Geneva hay New York có thể chuyển tới để một khách hàng VIP điều tra riêng, tránh khỏi ánh mắt của những đám nhân viên phòng đấu giá hay đưa chuyện. Người ta nói cửa hiệu của Stephen là nơi đặc biệt ưa thích của phu nhân các tù trưởng Vịnh Ba Tư, các sultan (vua Hồi giáo) Malay, và các trùm chính trị người Indonesia gốc Hoa, những người không muốn bị phát hiện đang mua trang sức trị giá hàng triệu đô la ở các cửa hàng sang trọng trên Đại lộ Orchard.
Cửa hiệu gồm một phòng phía trước rất nhỏ và khá bình dị nơi ba chiếc tủ kính thời Đệ nhất đế chế Pháp [66*] trưng bày một bộ sưu tập nho nhỏ gồm những món hàng có giá vừa phải, chủ yếu của các nghệ sĩ mới nổi từ châu Âu.
Tuy nhiên, cánh cửa lắp kính phía sau chiếc bàn Boulle đã che đi một hành lang nơi một cánh cửa an ninh khác mở ra, cho thấy một hành lang hẹp gồm các buồng riêng. Đây mới là nơi Astrid thích lánh đến, trong gian phòng riêng thơm mùi hoa huệ, phủ kín từ sàn lên trần bằng thứ nhung màu lam nhạt, với chiếc ghế dài Récamier bọc nhung lông nơi cô có thể co chân lên, nhâm nhi một ly sô đa với chanh, và chuyện phiếm cùng Stephen trong khi anh đi ra đi vào với những khay đá rực rỡ.
Stephen và Astrid quen nhau từ nhiều năm trước tại Paris, nơi cô lang thang vào cửa hàng trang sức trên phố Paix mà anh đang thực tập. Khi đó chuyện gặp một thiếu nữ Singapore quan tâm đến loại đá chạm thế kỷ mười tám thật hoang đường chẳng khác gì thấy một anh chàng người Hoa phía sau quầy một cửa hàng trang sức cao cấp như Mellerio dits Meller, cho nên mối kết giao ngay tức thì là tất nhiên. Astrid rất mừng vì tìm được một người ở Paris hiểu được thị hiếu tinh tế của mình và sẵn lòng thỏa mãn nhu cầu săn lùng rất khó chiều của cô đối với những thứ hiếm có, ví như một món đồ rất có thể từng thuộc về Công chúa Lamballe. Tất nhiên, Stephen đoán ngay rằng cô gái này nhất định phải là ái nữ của một nhân vật đại gia nào đó, mặc dù phải mất ba năm nữa tìm hiểu rất kỹ anh mới biết chính xác cô là ai.
Giống như rất nhiều tay buôn trang sức sành sỏi nhất thế giới, từ Gianni Bulgari tới Laurence Graff, qua nhiều năm Stephen đã rèn luyện các kỹ năng của mình trong việc thích nghi một cách hoàn hảo với những ý thích chợt đến của giới siêu giàu. Anh trở thành một thầy bói tuyệt vời cho cả đám tỉ phú châu Á, và là một chuyên gia dò xét và nhận biết những tâm trạng đa diện của Astrid. Chỉ cần quan sát phản ứng của cô đối với những loại hàng anh mang tới là có thể nói được ngày hôm đó cô đang thế nào. Hôm nay anh bắt gặp một khía cạnh mới ở Astrid mà anh chưa bao giờ thấy trong suốt mười lăm năm quen biết. Điều gì đó bất ổn thấy rõ, và tâm trạng của cô càng tệ hại khi anh cho cô xem một chuỗi vòng tay mẫu mới tinh của Carnet.
– Đây là những chiếc vòng tay được làm cầu kỳ tinh xảo nhất mà cô từng thấy phải không? Trông chúng giống như được lấy cảm hứng từ những bức vẽ cây cối của Alexander von Humboldt. Nói về vòng tay, cô thích chiếc vòng xuyến cổ mà chồng cô mua tặng chứ?
Astrid ngước lên nhìn Stephen, ngơ ngác trước câu hỏi. – Vòng xuyến cổ à?
– Phải, chiếc vòng mà anh Michael mua cho sinh nhật của cô tháng trước ấy. Khoan đã, cô không nhận ra anh ấy mua ở chỗ tôi à?
Astrid chuyển ánh nhìn ra chỗ khác, không muốn bị phát hiện mình tỏ ra ngạc nhiên. Cô chẳng hề nhận món quà nào từ chồng mình cả. Sinh nhật cô là vào tháng tám, và Michael biết rõ ngày tháng để chuẩn bị mua trang sức cho vợ. Cô cảm thấy máu dồn lên mặt. – À, phải, tôi quên mất, – rất đẹp. – cô nói khẽ. – Là anh giúp chồng tôi chọn à?
– Phải. Một buổi tối anh ấy đến, vội lắm. Anh ấy không có nhiều thời gian để quyết định, – tôi nghĩ anh ấy sợ cô không thích.
– Vâng, dĩ nhiên là tôi thích chứ. Rất cảm ơn anh đã giúp anh ấy chọn. – Astrid nói, cố giữ gương mặt hoàn toàn bình thản. Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi, Chúa ơi. Lẽ nào Michael ngu đến mức đi mua trang sức cho ai đó khác từ chính bạn thân của nàng là Stephen Chia ư?
Stephen ước gì anh đã không nhắc đến chiếc vòng xuyến. Anh ngờ rằng Astrid không ấn tượng cho lắm với món quà từ chồng mình. Nói thật thì anh không chắc Astrid lại chấp nhận đeo thứ gì đó tầm thường như một chiếc vòng xuyến với những viên kim cương hình gấu bông xếp liền nhau đủ màu, nhưng đó là một trong những món rẻ nhất anh có trong cửa hiệu, và anh biết rằng Michael, một người chồng kém cỏi điển hình, đã rất cố gắng mới tìm được thứ gì đó phù hợp với túi tiền. Đó thật sự là một cử chỉ ngọt ngào. Nhưng giờ đây, trong vòng hai mươi phút có mặt ở cửa hiệu của anh, Astrid đã mua một chiếc vòng vĩnh cửu đính rất nhiều kim cương màu lam ba carat cực hiếm của hãng Antwerp vừa ra, những chiếc khuy măng sét phong cách kỷ hà phối màu đậm từng thuộc sở hữu của Clark Gable, một chiếc vòng tay bằng vàng trắng và kim cương tiêu biểu có chữ ký của Cartier, và giờ cô đang chăm chú xem một cặp khuyên tai VBH. Đó là món hàng anh đã mang tới cho cô xem chỉ vì sự khác biệt của nó, và anh không bao giờ hình dung được cô lại thấy thích.
– Những viên đá hình quả lê đều bằng khoáng vật kunzite màu đỏ tím nặng bốn mươi chín carat, còn những cái đĩa sáng bóng này bằng kim cương băng hai mươi ba carat. Một món cực kỳ độc đáo. Cô đang tính mặc gì đó mới mẻ đến đám cưới Khoo cuối tuần tới phải không? – anh hỏi, cố gắng gợi chuyện với vị khách đang chăm chú một cách bất thường của mình.
– Ừm... có lẽ vậy, – Astrid đáp, đăm đăm nhìn vào gương và xem xét thật kỹ mấy viên đá quý nhiều màu rủ xuống từ cặp hoa tai to tướng, chạm hẳn tới vai cô. Món đồ gợi cho cô nhớ tới dream cacher – chiếc lưới bắt giữ giấc mơ của thổ dân Mỹ.
– Trông rất ấn tượng phải không? Rất Millicent Rogers, tôi nghĩ thế. Cô dự định mặc loại váy nào nhỉ?
– Thật sự thì tôi vẫn chưa quyết định, – cô nói, gần như tự lẩm bẩm với mình. Cô thật sự không nhìn đôi hoa tai. Trong tâm trí cô hiện tại, tất cả những gì cô hình dung là một món trang sức từ chồng cô đang đeo trên cổ tay người đàn bà nào đó. Đầu tiên là cái tin nhắn. Rồi đến tờ hóa đơn nhà hàng Petrus. Giờ thêm một chiếc vòng bùa đắt tiền. Quá tam ba bận rồi.
– À, tôi nghĩ nếu đeo đôi hoa tai này cô nên vận một món đồ nào đó đơn giản, – Stephen nói thêm. Anh thấy hơi lo. Hôm nay cô gái này không còn là chính mình nữa. Thường cô ấy ghé qua và họ sẽ dành một tiếng đầu chuyện phiếm và nhâm nhi món bánh dứa tự làm rất ngon mà cô luôn mang theo, rồi anh mới lấy gì đó ra cho cô xem. Sau khoảng một tiếng nữa ngắm nghía món đồ, cô mới đưa một thứ gì đó cho anh và nói, “Được rồi, tôi đang nghĩ về thứ này,” trước khi hôn gió tạm biệt. Cô không phải loại khách hàng chi một triệu đô la trong vòng mười phút.
Và Stephen luôn thích những chuyến ghé thăm của cô. Anh thích tư chất ngọt ngào, phong thái không chê vào đâu được, và thái độ không chút tự phụ của cô. Rất dễ chịu, không như kiểu các cô gái anh thường phải tiếp xúc, những kẻ tự mãn luôn đòi hỏi phải được cưng chiều. Anh thích cùng Astrid nhớ lại những ngày tuổi trẻ điên rồ của họ ở Paris, và anh thán phục gu thẩm mỹ tinh tế của cô. Cô chú ý đến chất lượng đá, dĩ nhiên là vậy, nhưng cô cũng chú ý không kém đến kích cỡ và không bao giờ để tâm đến những món hàng phô trương. Tại sao cô lại cần phải vậy, khi mà mẹ cô đã có một trong những bộ sưu tập trang sức lớn nhất Singapore, còn bà ngoại cô là Shang Su Yi sở hữu những món trang sức huyền thoại mà anh chỉ được nghe thấy người ta thì thào nhắc đến. “Ngọc Minh triều loại anh chưa bao giờ nhìn thấy, những món trang sức của các sa hoàng mà cụ Shang Loong Ma mua được từ các đại công tước lánh nạn tới Thượng Hải thời Cách mạng Bolshevik. Cứ đợi tới khi bà cụ chết, – cô bạn Astrid của cậu là cháu gái rất được yêu quý, và cô ấy sẽ thừa kế một vài món đồ vô đối này thôi,” Stephen được nhà sử học nghệ thuật có tiếng Huang Peng Fan, một trong rất ít người từng chứng kiến bộ sưu tập lộng lẫy của nhà Shang nói.
– Anh biết sao không? Tôi nhất định phải có đôi hoa tai này, – Astrid tuyên bố, đứng lên và vuốt lại chiếc váy xếp nếp của mình.
– Cô phải đi rồi à? Coo không định uống một lon Diet Coke sao? – Stephen ngạc nhiên hỏi.
– Không, cảm ơn anh, hôm nay thì không. Tôi nghĩ tôi cần đi gấp. Nhiều việc quá. Tôi lấy luôn bộ khuy măng sét được không? Xin hứa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của anh cuối ngày hôm nay.
– Cô biết đâu cần phải vậy mà. Để tôi lấy cho bạn mấy cái hộp đẹp đã. – Stephen rời khỏi phòng, nhớ ra rằng lần gần nhất Astrid hấp tấp thế này là sau cuộc chia tay của cô với Charlie Wu. Hừm... thiên đường có rắc rối gì chăng?
Astrid đi bộ trở ra xe trong bãi đỗ của khu mua sắm. Cô mở khóa cửa, lên xe, đặt chiếc túi bằng giấy da màu đen pha kem có rập nổi dòng chữ STEPHEN CHIA JEWELS rất tinh tế lên ghế bên cạnh. Cô ngồi trong chiếc xe kín bưng đang càng lúc càng trở lên ngột ngạt. Cô cảm nhận được tim mình đập rất nhanh. Cô vừa mua một chiếc nhẫn kim cương ba trăm năm mươi nghìn đô la mà cô không mấy để tâm, một chiếc vòng tay hai mươi tám nghìn đô la cô khá thích, và một cặp hoa tai bảy trăm tám mươi tư nghìn đô la khiến cô giống như nhân vật hoạt hình Pocahontas. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Rồi cô nhớ đến những chiếc khuy măng sét. Cô quờ tay trong chiếc túi, cố tìm cái hộp đựng những chiếc khuy măng sét kiểu cách mà cô mua cho Michael. Chúng nằm trong một chiếc hộp nhung màu lam, và cô trân trân nhìn cặp khuy màu bạc phối xanh cobalt đính trên lớp vải lót bằng sa tanh đã vương những đốm vàng nhạt màu của năm tháng.
Những thứ này từng ngự trên cổ tay áo Clark Gable, Astrid nghĩ.
Chàng Clark Gable hào hoa, lãng mạn. Chẳng phải ông ấy đã kết hôn vài lần sao? Chắc chắn ông ấy đã tán tỉnh rất nhiều phụ nữ. Chắc chắn ông ấy đã lừa dối các bà vợ của mình, kể cả Carole Lombard. Làm sao ai đó có thể muốn lừa dối một phụ nữ đẹp như Carole Lombard chứ? Nhưng sớm hay muộn, việc đó vẫn xảy ra. Đàn ông nào cũng lừa dối cả. Đây là châu Á. Gã nào chẳng có bồ, bạn gái, quan hệ ngoài luồng. Đó là chuyện bình thường. Chuyện tất yếu. Phải quen thôi. Cụ ngoại còn có cả tá thê thiếp mà. Chú Freddie có hẳn một gia đình nữa ở Đài Loan. Và đến giờ cậu em họ Eddie có bao nhiêu cô bồ nhỉ? Mình không đếm nổi. Tất cả đều vô nghĩa. Đàn ông chỉ cần một chút hồi hộp rẻ tiền, những cuộc tình một đêm chớp nhoáng. Họ có nhu cầu săn đuổi. Một bản năng rất nguyên thủy. Họ cần gieo giống nòi của họ. Họ cần đưa của quý của họ vào người khác. NHỚ ANH Ở TRONG EM. Không… không… không... Chẳng có gì nghiêm trọng cả. Có lẽ một cô ả nào đó anh ấy đã gặp nhân chuyến công tác. Một đối tác ăn tối nhất thời. Tình một đêm. Và anh chuộc lỗi với cô bằng một chiếc vòng tay. Một cái vòng bùa ngớ ngẩn. Quá rập khuôn. Ít ra thì anh ấy cũng thận trọng. Ít ra anh ấy cũng đi xa và ngủ với cô ả đó ở Hong Kong, không phải Singapore. Nhiều bà vợ phải chịu đựng nhiều hơn thế. Thử nghĩ đến mấy người bạn của mình xem. Thử nghĩ những gì Fiona Tung phải chịu đựng với Eddie xem. Thật là ê chề. Mình may chán. Mình quá may. Đừng tư sản quá. Chỉ là qua đường thôi. Đừng làm to chuyện này. Hãy nhớ, vị tha. Sự vị tha có sức mạnh. Grace Kelly ngủ với Clark Gable khi họ đóng phim Mogambo. Michael đẹp trai chẳng kém Clark Gable. Và giờ anh ấy sẽ có cặp khuy măng sét của Gable. Anh ấy sẽ thích mê. Chúng không quá đắt. Anh ấy sẽ không phát điên lên. Anh ấy sẽ yêu mình. Anh ấy vẫn yêu mình. Anh ấy đâu có xa cách. Anh ấy chỉ căng thẳng thôi. Áp lực công việc mà. Tháng mười này vợ chồng mình lấy nhau được năm năm rồi. Ôi Chúa ơi. Chưa tới năm năm mà anh ấy đã lừa dối. Anh ấy không còn thấy mình hấp dẫn nữa. Mình đang quá già với anh ấy. Anh ấy chán mình. Cassian tội nghiệp. Chuyện gì sẽ xảy ra với Cassian? Đời mình chấm hết. Tất cả chấm hết rồi. Việc này sẽ không xảy ra. Mình không tin chuyện này sẽ xảy ra. Với mình.