Chương 14 Rachel Và Nicholas - SINGAPORE
Chiếc máy bay nghiêng mạnh sang trái, vọt ra khỏi những đám mây và Rachel nhìn thấy hòn đảo lần đầu tiên. Họ rời New York hai mươi mốt tiếng trước, và sau một chặng dừng tiếp liệu ở Frankfurt, giờ nàng ở Đông Nam Á, ở nơi tổ tiên nàng gọi là Nam Dương [62*] . Nhưng khung cảnh nàng nhìn thấy từ máy bay không giống một địa hình lãng mạn nào đó trong màn sương phủ, – thay vào đó, nó là một đô thị dày đặc những tòa nhà chọc trời lấp lánh trong bầu trời chiều tối, và từ độ cao gần hai nghìn mét Rachel đã có thể cảm nhận được nguồn năng lượng rộn ràng của một trong những trung tâm tài chính của thế giới.
Khi những cánh cửa điện tử của khu vực hải quan trượt mở để lộ ra cái ốc đảo nhiệt đới chính là sảnh đến của Ga số Ba, thứ đầu tiên Nick nhìn thấy là người bạn Colin Khoo tay cầm một tấm biển lớn có in dòng chữ BEST MAN trên đó. Bên cạnh anh ấy là một cô gái mảnh mai, da bánh mật cầm một chùm bóng bay màu bạc.
Nick và Rachel đẩy xe hành lý về phía họ. – Cậu làm gì ở đây thế? – Nick kêu lên ngạc nhiên khi Colin ôm chầm lấy anh.
– Thôi nào! Dĩ nhiên tớ phải đón anh bạn tuyệt nhất của tớ cho xứng chứ! Thế này mới trọn vẹn, bạn ạ. – Colin cười tươi.
– Đến lượt em! – Cô gái bên cạnh lên tiếng, nghiêng người tới và ôm Nick kèm một cái hôn phớt lên má. Tiếp theo cô quay sang Rachel, chìa tay ra và nói, – Chắc cậu là Rachel. Tớ là Araminta.
– Ôi xin lỗi mọi người, để tôi giới thiệu cho đàng hoàng. – Rachel Chu, đây là Araminta Lee, hôn thê của Colin. Và dĩ nhiên đây là Colin Khoo. – Nick nói.
– Thật vui được gặp hai người. – Rachel mỉm cười, bắt tay họ nhiệt thành. Nàng chưa chuẩn bị cho bữa tiệc đón tiếp này, và sau từng ấy tiếng bay, nàng có thể hình dung trông mình ra sao. Nàng nghiên cứu cặp đôi hớn hở này một chút. Mọi người thường trông rất khác với ảnh họ. Colin cao hơn nàng hình dung, điển trai một cách tinh nghịch với những nốt tàn nhang thẫm màu và mớ tóc xõa khiến anh ấy trông hơi giống một vận động viên lướt sóng người Polynesian. Phía sau cặp kính gọng dây thép, Araminta có gương mặt xinh xắn, thậm chí chẳng cần trang điểm gì. Mái tóc đen của cô, buộc thành túm đuôi ngựa với sợi nịt cao su, dài chạm đến tận eo lưng, và trông cô quá mảnh mai so với dáng vóc cao ráo của mình. Cô đang mặc thứ có vẻ là chiếc quần ở nhà bằng len, áo ba lỗ màu cam nhạt, và đi dép xỏ ngón. Mặc dù có lẽ khoảng ngoài hai mươi, nhưng trông cô giống một nữ sinh hơn là một người sắp kết hôn. Họ là một cặp đôi kỳ lạ đến dị thường, và Rachel tự hỏi không biết con cái họ trông sẽ thế nào.
Colin bắt đầu gửi tin nhắn qua điện thoại di động. – Lái xe đang chạy lòng vòng một lát. Để tớ bảo đảm họ biết chúng ta sẵn sàng đi.
– Em không tin nổi, sân bay này làm cho sân JFK trông như Mogadishu ấy. – Rachel nhận xét. Nàng không che dấu vẻ ngạc nhiên khi nhìn ngắm cái công trình siêu hiện đại sừng sững, những cây cọ trong nhà, và cả khu vườn treo rậm rạp, rộng thênh thang dường như choán hết toàn bộ chiều dài nhà ga. Một làn hơi nước bắt đầu lan ra khắp không gian xanh tầng tầng lớp lớp. – Họ phun hơi nước cả bức tường à? Em cảm thấy như mình đang ở một khu nghỉ dưỡng nhiệt đới thượng hạng ấy.
– Cả đất nước này là một khu nghỉ dưỡng nhiệt đới thượng hạng đấy. – Colin dí dỏm khi anh dẫn họ về phía cửa ra. Đợi ở vỉa hè là hai chiếc Land Rover bạc giống nhau. – Đây, chất hết hành lý lên cái này, nó sẽ về thẳng khách sạn. Tất cả chúng ta có thể đi chiếc kia mà không phải nhồi nhét.
Tài xế chiếc xe thứ nhất chui ra, gật đầu chào Colin, và tới nhập bọn với tài xế kia, để chiếc xe trống lại cho họ. Trong trạng thái mụ mị vì bay quá lâu, Rachel không biết làm gì ngoài việc leo lên ghế sau chiếc SUV.
– Long trọng quá! Tớ không nghĩ mình được đón tiếp tại sân bay như thế này kể từ hồi còn bé tí. – Nick nói, nhớ lại những lần khi cả đại gia đình tụ tập ở sân bay thời thơ ấu. Khi ấy mỗi lần tới sân bay là một sự kiện đầy hồi hộp, vì cha anh sẽ đưa anh đi ăn kem hoa quả tại tiệm Kem Swensen ở nhà ga cũ. Mọi người khi đó dường như có những chuyến đi dài hơn, và lúc nào đám phụ nữ cũng khóc lóc chào tạm biệt họ hàng ra nước ngoài hoặc đón con cái học ở nước ngoài về nhà. Anh từng có lần nghe lỏm ông anh họ mình là Alex thì thào với bố ngay trước khi ông Harry Leong sắp lên máy bay: “Bố nhớ chọn cho con căn áp mái mới nhất khi bố nghỉ chân ở Los Angeles nhé.”
Colin ngồi vào sau tay lái, bắt đầu chỉnh gương cho hợp với tầm nhìn của mình. – Đi đâu? Thẳng về khách sạn, hay makan? [63*]
– Tớ có thể đi ăn luôn. – Nick nói. Anh quay sang nhìn Rachel, biết rằng nàng hẳn chỉ muốn về thẳng khách sạn và đổ ập xuống giường. – Em ổn chứ, Rachel?
– Em rất ổn. – Rachel đáp. – Thực tế em cũng đói chết đi được.
– Lý do vì giờ là thời gian ăn sáng ở New York đấy. – Colin nhận xét.
– Hai người có chuyến bay ổn chứ? Có xem được nhiều phim không ạ? – Araminta hỏi.
– Rachel say sưa với Colin Firth [64*] – Nick nói.
Araminta ré lên. – Ôi trời, em mê anh ấy lắm! Với em lúc nào anh ấy cũng là Ngài Darcy [65*] duy nhất!
– Tốt rồi, tớ nghĩ giờ chúng ta là bạn đấy. – Rachel tuyên bố. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, sửng sốt trước những cây cọ lắc lư và vô vàn cây hoa giấy dọc theo hai bên xa lộ rực ánh đèn. Đã gần mười giờ đêm, nhưng mọi thứ ở thành phố này dường như vẫn tươi tắn đến lạ thường – gần như sôi động.
– Nicky, chúng ta đưa Rachel đi đâu ăn bữa đầu tiên nhỉ? – Colin hỏi.
– Hừm... hay mình chào đón Rachel bằng một đại tiệc cơm gà Hải Nam ở Chatterbox? Hay chạy thẳng tới cua xào ớt ở East Coast? – Nick hỏi, cảm thấy phấn chấn đồng thời phân vân nữa – có khoảng một trăm chỗ ăn khác nhau mà anh muốn Rachel trải nghiệm ngay bây giờ.
– Thế món thịt xiên nướng thì sao? – Rachel gợi ý. – Anh Nick lúc nào cũng nói mãi chuyện các anh chưa bao giờ nếm món này cho ra trò mãi tới khi các anh thử ở Singapore.
– Như vậy đi, – chúng ta tới Lau Pa Sat, – Colin tuyên bố. – Rachel, em sẽ có trải nghiệm trung tâm hàng quà đích thực đầu tiên của mình. Ở đó họ có món thịt xiên nướng tuyệt nhất.
– Anh nghĩ thế à? Em thích chỗ ở Sembawang hơn. – Araminta nói.
– KHÔÔÔNG! Em nói gì thế, lah? Cái tay từ Câu lạc bộ Thịt xiên nướng đầu tiên vẫn ở Lau Pa Sat đấy. – Colin khăng khăng.
– Anh nhầm rồi, – Araminta đáp chắc. – Cái tay Câu lạc bộ Thịt xiên nướng đầu tiên chuyển sang Sembawang rồi.
– Điêu! Đó là em họ anh ta. Mạo danh thôi! – Colin cương quyết.
– Tôi thì lúc nào cũng thích thịt xiên nướng ở Newton. – Nick xen vào.
– Newton à? Cậu điên rồi, Nicky. Newton chỉ để cho dân xa xứ và du lịch thôi, – chẳng còn quán thịt xiên nướng tử tế nào đâu. – Colin nói.
– Chào mừng đến Singapore, Rachel, – nơi việc tranh cãi về đồ ăn là thú tiêu khiển quốc gia. – Araminta lên tiếng. – Có lẽ đây là đất nước duy nhất trên thế giới nơi đàn ông trưởng thành có thể đấu tay đôi xem cửa hàng đồ ăn nào trong khu mua sắm nào đó có món mỳ xào chẳng ai biết đến ngon nhất. Giống như một cuộc thi tè vậy!
Rachel cười khúc khích. Araminta và Colin đều vui tính và thực tế, nên nàng thấy mến cả hai ngay lập tức.
Chẳng mấy chốc họ đã đến Đường Robinson, ở trung tâm quận tài chính. Nép dưới bóng những tòa tháp sừng sững là Lau Pa Sat – hay “chợ cũ” theo phương ngữ Phúc Kiến – một tòa lầu bát giác thông thoáng chứa vô số quán ăn đông đúc. Đi từ bãi đỗ xe băng qua phố, Rachel đã có thể ngửi thấy mùi hương liệu thơm phức lan tỏa trong không khí mát mẻ. Lúc họ sắp bước vào khu vực sảnh lớn bán đồ ăn, Nick quay sang Rachel nói: – Em sẽ phát cuồng vì chỗ này, – đây là kiến trúc Victoria cổ nhất ở toàn Đông Nam Á.
Rachel đăm đăm nhìn những vòm cuốn bằng gang sặc sỡ cao vút tỏa ra khắp vòm trần. – Trông như bên trong một nhà thờ lớn vậy. – Nàng nói.
– Nơi dân chúng đến để tôn thờ đồ ăn mà. – Nick dí dỏm.
Chắc chắn vậy, vì đã hơn mười giờ đêm mà nơi này vẫn đông nghẹt hàng trăm thực khách nhiệt thành. Hàng dãy quầy đồ ăn đèn đóm sáng choang chào bán vô số món ăn còn nhiều hơn cả Rachel từng thấy. Khi họ dạo quanh, nhìn ngó các quầy khác nhau nơi các đầu bếp đang hối hả chế biến những món đặc sản, Rachel lắc lắc đầu kinh ngạc. – Có quá nhiều thứ, em không biết bắt đầu từ đâu.
– Cứ chỉ bất kỳ thứ gì trông hay ho và anh sẽ gọi món đó. – Colin đề xuất. – Cái hay của trung tâm ẩm thực này là ở chỗ mỗi chủ hàng cơ bản chỉ bán một món, cho nên dù là bánh bao rán nhân thịt hay súp bóng cá, thì họ đều đã dành cả đời để chế biến nó thật hoàn hảo.
– Còn hơn cả một đời ấy. Rất nhiều người là chủ tiệm đời thứ hai, thứ ba rồi, vẫn nấu những món cũ của gia đình. – Nick xen vào.
Vài phút sau, bốn người đã ngồi ngay bên ngoài sảnh chính dưới một tán cây to lủng lẳng những ngọn đèn vàng, chiếc bàn của họ kín mít những chiếc đĩa nhựa đủ màu đầy ú ụ những đặc sản ẩm thực đường phố Singapore. Nào là món char kuay teow (hủ tiếu xào cay) nổi tiếng, nào là trứng rán với bào ngư gọi là orh luak, rồi món rau trộn Malay kèm những khoanh dứa và dưa chuột, mỳ kiểu Phúc Kiến rưới nước thịt pha tỏi đặc sánh, một chiếc bánh cá nướng lá dừa gọi là otah otah, và cả đống xiên thịt gà và thịt bò nướng.
Rachel chưa bao giờ nhìn thấy bữa tiệc nào như thế này. – Choáng thật! Mỗi món trông như đến từ một miền khác nhau của châu Á vậy.
– Với em đó là Singapore đấy, – nguồn gốc thật sự của thứ ẩm thực hỗn hợp. – Nick hãnh diện. – Em biết không, vì tất cả tàu thuyền từ châu Âu, Trung Đông, và Ấn Độ ở thế kỷ mười chín đều phải đi qua đây, nên tất cả hương vị và đồ ăn đặc sắc của những vùng đó đã hội tụ tại nơi này.
Khi Rachel nếm món char kuay teow, mắt cô mở to thích thú trước món mỳ gạo xào với hải sản, trứng, và giá đỗ rưới nước tương thẫm màu. – Sao ở nhà món này lại không có vị như thế này nhỉ?
– Em sẽ thích hương vị cháy trên chảo lớn đó đấy. – Nick nhận xét.
– Mình cược là cậu sẽ thích món này, – Araminta nói, đưa cho Rachel một đĩa bánh mì thịt quay. Rachel bẻ một miếng bánh vàng ruộm và chấm vào thứ nước sốt cà ri béo ngậy.
– Hừmmm... tuyệt!
Rồi đến món thịt nướng. Rachel cắn miếng gà nướng, tận hưởng vị ngọt thơm mùi khói. Những người còn lại nhìn nàng chăm chú. – Nick, anh đã đúng. Em chưa từng được ăn thịt nướng ngon như này, mãi cho đến hôm nay đấy.
– Thế mà còn nghi ngờ anh nói quá. – Nick mỉm cười, chặc chặc lưỡi.
– Em không dám tin là giờ này bọn mình vẫn còn đi ăn! – Rachel cười khúc khích, với lấy thêm một xiên thịt nướng nữa.
– Em hãy quen đi. Anh đoan chắc em rất muốn leo luôn lên giường, nhưng bọn anh phải bắt em thức thêm vài giờ để em thích nghi với việc thay đổi múi giờ. – Colin nói.
– Úi giời, chẳng qua anh Colin chỉ muốn độc chiếm Nick càng lâu càng tốt. – Araminta tuyên bố. – Hai ông này như hình với bóng bất cứ khi nào Nick về.
– Này, anh phải tận dụng chứ, nhất là vì má đang đi vắng. – Colin nói như bao biện. – Rachel, – em may đấy, không phải ứng phó với mẹ Nicky ngay khi vừa đến.
– Colin, đừng có dọa cô ấy. – Nick trách.
– Ôi anh Nick, em suýt quên, – hôm trước em gặp mẹ anh ở Câu lạc bộ Churchill. – Araminta kể. – Bà túm lấy tay em và nói ‘Aramintaaaaa! Ây dà, cháu đen quá! Tốt hơn là cháu bớt ra ngoài nắng đi, nếu không đến hôm cưới cháu, cháu sẽ đen đến mức mọi người nghĩ cháu là người Malay đấy!’
Tất cả cùng cười ồ, trừ Rachel. – Mẹ anh đùa thôi, chắc thế?
– Dĩ nhiên là không đâu. Mẹ anh Nick không nói đùa. – Araminta nói, vẫn cười cười.
– Rachel, em sẽ hiểu khi em gặp mẹ Nicky. Anh quý bà ấy như mẹ mình ấy, nhưng bà ấy rất đặc biệt. – Colin giải thích, cố gắng trấn an nàng. – Mà này, rất hay là bố mẹ cậu đều đi vắng, Nick, vì thế cuối tuần này cậu bắt buộc phải có mặt ở bữa tiệc độc thân của tớ.
– Rachel, cậu sẽ phải tới dự tiệc độc thân của tớ. – Araminta tuyên bố. – Chúng ta sẽ cho đám con trai thấy thật sự như thế nào!
– Chơi luôn. – Rachel nói, cụng ly bia với Araminta.
Nick đăm đăm nhìn bạn gái, rất xúc động vì nàng dễ dàng chiếm được cảm tình của bạn bè anh. Anh vẫn không dám tin rằng thực sự nàng ở đây với anh, và rằng họ sắp có cả một mùa hè phía trước. – Chào mừng em tới Singapore, Rachel. – Anh vui vẻ lên tiếng, nâng chai bia Tiger của mình lên. Rachel nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh của Nick. Nàng chưa bao giờ thấy anh hạnh phúc như tối nay, và nàng tự hỏi chẳng hiểu sao nàng lại lo lắng về chuyện thực hiện chuyến đi này chứ.
– Đến đây em cảm thấy thế nào? – Colin hỏi.
– Chà, – Rachel trầm tư, – một tiếng trước, bọn em hạ cánh xuống sân bay hiện đại và đẹp nhất em từng thấy, và giờ chúng ta ngồi dưới những tán cây nhiệt đới bên một chợ ẩm thực từ thế kỷ mười chín, với bữa tiệc thịnh soạn nhất. Em thật chẳng muốn về nữa!
Nick cười toe, không để ý đến ánh mắt Araminta vừa nhìn Colin.