Chương 17 Nicholas Và Colin - SINGAPORE
Có lẽ do hoài niệm, Nick và Colin thích gặp nhau tại tiệm cà phê cũ đã quen với họ trên Đường Barker. Nằm ở tổ hợp thể thao giữa bể bơi chính và sân bóng rổ, tiệm cà phê trường ACS có phục vụ một số món Thái và Singapore cũng như những món tạp nham khác như bánh thịt bò Anh, mà Nick rất khoái. Cái thời hai người còn trong đội bơi, họ luôn mua một suất sau khi tập luyện ở “tiệm bánh kẹo học sinh,” theo cách họ gọi vậy. Những đầu bếp hồi xưa đã nghỉ hưu từ lâu, món mee siam (Mì Xiêm) huyền thoại cũng không còn trong thực đơn, và chính tiệm cà phê cũng không còn ở chỗ ban đầu – từ lâu đã bị phân tán trong quá trình phát triển lại trung tâm thể thao. Nhưng với Nick và Colin, đó vẫn là nơi gặp gỡ mỗi khi họ cùng có mặt ở thành phố.
Colin đã gọi bữa trưa cho mình lúc Nick đến. – Xin lỗi tớ đến muộn. – Nick nói, vỗ vỗ lưng bạn khi anh đến bên bàn. – Tớ phải ghé qua nhà bà nội.
Colin không rời mắt khỏi đĩa gà rang muối của mình, cho nên Nick nói tiếp. – Vậy hôm nay bọn mình phải làm gì đây? Lễ phục đã chuyển từ London về, và tớ đang đợi phản hồi từ một vài người ở phút chót về việc tổng duyệt vào tuần sau.
Colin nhắm chặt mắt, nhăn nhó. – Chúng ta nói gì đó ngoài chuyện cưới xin chết tiệt này được không?
– Được thôi. Cậu muốn nói chuyện gì nào? – Nick bình thản hỏi, nhận thấy Colin đang gặp phải một ngày tâm trạng không vui vẻ. Anh chàng Colin vui vẻ, tiệc tùng cả đời của đêm trước đã biến mất.
Colin không đáp.
– Tối qua cậu có chợp mắt được tí nào không? – Nick hỏi.
Colin vẫn im lặng. Chẳng còn ai khác ở chỗ này, những âm thanh vọng lại chỉ là tiếng reo hò của các cầu thủ thỉnh thoảng dậy lên trên sân bóng rổ kế bên, và tiếng rửa chén đĩa lanh canh mỗi lần người phục vụ duy nhất đi ra đi vào khu bếp. Nick ngả người trên ghế, kiên nhẫn đợi Colin có động thái tiếp theo.
Trên các trang xã hội, Colin có tiếng là trang nam tử độc thân tỷ phú của châu Á. Nổi tiếng không chỉ vì là hậu duệ của một trong những nhân vật siêu giàu châu Á mà anh còn là một trong những tay bơi hàng đầu của Singapore thời còn học trung học. Anh được ca tụng vì vẻ ngoài điển trai và phong nhã, hàng loạt cuộc tình với các minh tinh trong nước, và bộ sưu tập nghệ thuật đương đại vẫn không ngừng phát triển của mình.
Tuy nhiên, với Nick, Colin có được cái quyền tự do là chính mình. Nick, vốn biết anh từ thuở ấu thơ, có lẽ là người duy nhất trên hành tinh này chẳng bận tâm mảy may tới tiền của anh, và quan trọng hơn, là người duy nhất có mặt suốt thời kỳ cả hai gọi là “những năm tháng chiến tranh.” Vì ẩn dưới nụ cười rộng tới mang tai và tính cách đầy sức lôi cuốn, Colin phải vật lộn với tình trạng rối loạn tâm thần do lo lắng rất nặng và suy nhược, và Nick là một trong rất ít người được phép chứng kiến khía cạnh này của anh. Cứ như thể Colin giải tỏa mọi đau đớn và phiền não suốt nhiều tháng cùng một lúc, trút lên Nick bất cứ khi nào anh về thành phố. Với bất kỳ ai khác, đây sẽ là một tình trạng khó chấp nhận, nhưng đến giờ thì Nick đã quen với chuyện này, anh gần như không nhớ có lần nào Colin lại không chuyển từ trạng thái thăng hoa nhất sang trạng thái trầm cảm nhất. Đây chỉ là một tiền đề để làm người bạn thân nhất của Colin.
Người phục vụ, một thiếu niên mồ hồi nhễ nhại trong chiếc áo phông đá bóng trông vẫn chưa đủ già dặn để đáp ứng các luật lao động trẻ em, đến gần bàn để chờ Nick gọi đồ.
– Cho tôi một bánh cà ri bò. Một lon Coke, thêm đá.
Cuối cùng Colin phá tan sự im lặng. – Lúc nào cũng thế, bánh cà ri bò và Coke, thêm đá. Cậu chẳng bao giờ thay đổi nhỉ?
– Biết nói gì với cậu nhỉ? Tớ biết mình thích gì mà. – Nick nói rất đơn giản.
– Cho dù cậu luôn thích đúng một thứ, nhưng cậu vẫn luôn có thể thay đổi quan điểm bất kỳ khi nào cậu muốn. Đó là sự khác nhau giữa bọn mình, – cậu vẫn có lựa chọn.
– Thôi nào, đâu phải thế. Cậu cũng chọn được mà.
– Nicky, tớ không ở cái thế được lựa chọn gì kể từ lúc tớ sinh ra, và cậu biết vậy mà. – Colin thản nhiên nói. – Điều hay là thực tế tớ muốn cưới Araminta. Tớ chỉ không biết mình sẽ làm thế nào nếu chuyển qua hoạt động sản xuất ở Broadway, thế thôi. Tớ từng nghĩ ra câu chuyện bắt cóc nàng, nhảy lên một chiếc máy bay, và cưới nàng ở một giáo đường hai mươi tư giờ nho nhỏ nào đó ngay giữa một chỗ chẳng đâu vào đâu ở Nevada.
– Vậy sao không làm thế? Đến tuần sau mới cưới mà, nhưng nếu cậu khổ sở thế này thì tại sao lại không hoãn lại chứ?
– Cậu biết vụ kết hợp này được dàn xếp đến từng chi tiết nhỏ nhất, và mọi thứ sẽ đúng như thế. Rất lợi cho việc làm ăn, và bất kỳ chuyện gì lợi cho làm ăn thì đều lợi cho gia đình. – Colin nói vẻ chua chát. – Mà này, tớ không muốn nhắc đi nhắc lại chuyện tất yếu thêm nữa đâu. Mình nói về tối qua đi. Tớ thế nào? Hy vọng đủ vui vẻ cho Rachel chứ?
– Rachel quý cậu lắm. Quả là vô cùng bất ngờ khi được đón tiếp như thế, nhưng cậu biết đấy, cậu chưa từng phải thực hiện một màn trình diễn với cô ấy.
– Tớ chưa à? Cậu đã nói gì về tớ với cô ấy rồi? – Colin hỏi đầy cảnh giác.
– Tớ chưa kể gì cả, ngoài chuyện cậu từng bị ám ảnh đến bệnh hoạn với Kristin Scott Thomas.
Colin cười phá lên. Nick thở phào – đó là dấu hiệu mây đen đang tan dần.
– Cậu chưa kể với cô ấy chuyện tớ cố bám theo Kristin ở Paris à? – Colin hỏi tiếp.
– Ờ, chưa. Tớ không định cho cô ấy thêm bất kỳ cơ hội nào bỏ dở chuyến đi này bằng việc để cô ấy hiểu rõ những người bạn kỳ quái của mình đâu.
– Nói về kỳ quái, cậu có tin Araminta mến Rachel không?
– Tớ nghĩ cậu đánh giá thấp khả năng chơi đẹp của Araminta đấy.
– Chà, cậu biết bình thường cô ấy như thế nào với những người mới quen mà. Nhưng tớ nghĩ cô ấy muốn lấy lòng cậu. Và có thể cô ấy nhận thấy tớ mến Rachel ngay.
– Tớ rất vui. – Nick mỉm cười.
– Rất thành thật, tớ nghĩ lúc đầu tớ hơi ghen với cô ấy, nhưng tớ nghĩ cô ấy rất tuyệt. Cô ấy không đeo bám, và cô ấy đầy chất Mỹ tươi trẻ... Hẳn cậu phải biết ai ai cũng nói về cậu và Rachel chứ? Mọi người cũng đang đồn đoán về ngày cưới đấy.
Nick thở dài. – Colin, tớ không nghĩ đến chuyện cưới xin của mình lúc này. Tớ nghĩ về đám cưới của cậu cơ. Tớ chỉ cố gắng sống đúng thời điểm này thôi.
– Nói về thời điểm này, khi nào cậu định giới thiệu Rachel với bà cậu?
– Tớ định tối nay. Đó là lý do tớ tới gặp bà, – để Rachel được mời tới ăn tối.
– Tớ sẽ cầu nguyện một chút. – Colin nói vui khi ăn nốt chiếc cánh gà cuối cùng. Anh hiểu phải quan trọng như thế nào thì người bà lâu nay lánh mặt của Nick mới mời một khách lạ tới nhà mình. – Cậu phải hiểu rằng mọi thứ sẽ thay đổi ngay phút cậu mời Rachel vào nhà chứ?
– Thật buồn cười, Astrid cũng nói y như vậy. Cậu biết đấy, Rachel không trông đợi gì hết, – cô ấy không bao giờ gây sức ép với tớ xem khi nào thì phải cưới. Thực tế, bọn tớ chưa bao giờ bàn việc đó cả.
– Không, không, tớ không có ý vậy. – Colin cố gắng nói cho rõ. – Chỉ là hai người đang sống cảnh mơ mộng điền viên này, một cuộc sống kiểu ‘những người tình trẻ tuổi ở làng Greenwich’ đơn giản này. Cho tới giờ, cậu là người cố gắng sắp xếp mọi việc. Cậu không nghĩ là cô ấy sẽ rất sốc tối nay ư?
– Ý cậu là sao? Tớ đang cố gắng sắp xếp mọi việc, và tớ không thấy việc Rachel gặp bà tớ sẽ thay đổi mọi chuyện ra sao.
– Thôi nào, Nicky, đừng ngây thơ thế. Ngay lúc cô ấy bước chân vào nhà, điều đó sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của các cậu. Tớ không nói rằng mọi chuyện nhất thiết sẽ xấu đi, nhưng sẽ không còn chuyện vô tư nữa. Cậu sẽ không thể quay lại như trước kia được nữa, chắc chắn vậy. Cho dù thế nào thì cậu sẽ mãi mãi thay đổi trong mắt cô ấy, giống như tất cả những cô bạn gái cũ của tớ lúc họ biết tớ là Colin Khoo ấy. Tớ chỉ đang tìm cách chuẩn bị một chút cho cậu thôi.
Nick ngẫm nghĩ về những gì Colin vừa nói một lát. – Tớ nghĩ cậu nhầm đấy, Colin. Trước hết, tình hình của bọn tớ hoàn toàn khác. Gia đình tớ không như gia đình cậu. Ngay từ ngày đầu tiên cậu đã được định sẵn để trở thành CEO tương lai của Đế chế Khoo, nhưng trong gia đình tớ không tồn tại chuyện như thế. Nhà tớ thậm chí còn chẳng hề có doanh nghiệp gia đình. Nhưng đúng, tớ có thể có những anh em họ giàu có nhưng cậu biết hoàn cảnh của tớ không giống họ. Tớ không như Astrid, được thừa hưởng hết toàn bộ tiền của bà cô chị ấy, hay các anh em mang họ Shang của tớ.
Colin lắc đầu. – Nicky, Nicky, đây là lý do khiến tớ yêu quý cậu. Cậu là người duy nhất ở châu Á không hề nhận ra cậu giàu đến thế nào, hoặc tớ nên nói là một ngày nào đó cậu sẽ giàu thế nào. Đây, đưa ví của cậu cho tớ.
Nick ngơ ngác, nhưng anh vẫn móc chiếc ví da nâu đã sờn của mình từ túi sau ra và đưa cho Colin.
– Cậu sẽ thấy trong ví tớ chỉ có khoảng năm mươi đô.
Colin móc giấy phép lái xe Bang New York của Nick ra và giơ lên trước mặt anh.
– Nói cho tớ nghe xem nó ghi cái gì.
Nick đảo mắt nhưng vẫn đọc.
– Nicholas A. Young.
– Phải, thế đấy. YOUNG. Nào, trong cả gia đình cậu, còn người anh em trai nào khác mang tên ấy không?
– Không.
– Chính là ý tớ đấy. Ngoài bố cậu, cậu là người duy nhất còn lại của chi họ Young. Cậu hẳn nhiên là người thừa kế, cho dù cậu có lựa chọn tin như vậy hay không. Hơn nữa, bà nội cậu yêu mến cậu nhất. Và tất cả mọi người đều biết bà cậu nắm toàn bộ tài sản của cả họ Shang lẫn họ Young.
Nick lắc đầu, một phần không tin vào suy luận của Colin, nhưng hơn hết là vì nói đến những chuyện thế này – kể cả với người bạn thân nhất – khiến anh thấy khá gượng gạo. Đó là điều đã hình thành trong anh ngày từ khi còn nhỏ. (Anh vẫn nhớ hồi lên bảy, một lần anh từ trường về nhà và hỏi bà nội khi đó đang uống trà, “Thằng Bernard Tai lớp cháu nói rằng bố nó rất rất giàu, và rằng nhà mình cũng rất rất giàu. Có phải thế không ạ?” Cô Victoria, đang chăm chú xem tờ London Times, đột nhiên bỏ tờ báo xuống và chạy lại chỗ anh, “Nicky, đàn ông hành xử lịch sự không bao giờ đặt những câu hỏi như thế. Con đừng bao giờ hỏi người khác họ có giàu không hay bàn về những chuyện liên quan đến tiền bạc nhé. Chúng ta không giàu – chúng ta chỉ sung túc thôi. Giờ con xin lỗi Ah Ma của con đi.”)
Colin nói tiếp. – Cậu nghĩ tại sao ông nội tớ, vốn đối xử với mọi người rất nghiệt, lại đối đãi cậu như một vị hoàng tử mỗi lần ông gặp cậu?
– Chuyện này thì tớ nghĩ là vì ông quý tớ thôi.
– Ông nội tớ rất tệ. Ông chỉ quan tâm đến quyền lực và danh tiếng và mở rộng đế chế Khoo chết tiệt thôi. Đó là lý do ông khuyến khích toàn bộ sự vụ với Araminta này, và đó là lý do ông luôn nhắc xem tớ có thể kết bạn với ai. Ngay khi bọn mình còn bé, tớ nhớ ông đã nói, ‘Cháu phải tử tế với cậu Nicholas. Hãy nhớ rằng nhà mình chẳng là gì so với nhà Young đâu.’
– Tớ nghĩ ông nội cậu lẩm cẩm thôi. Mà này, tất cả chuyện thừa kế vớ vẩn này thật sự chẳng là gì, bởi vì, rồi cậu sẽ thấy ngay thôi, Rachel không phải là loại con gái bận tâm đến chuyện đó. Có thể cô ấy là một nhà kinh tế, nhưng cô ấy là người ít nặng về vật chất nhất mà tớ biết.
– Chậc, vậy thì tớ mong cậu là người nặng về vật chất nhất. Nhưng cậu có thấy rằng ngay cả lúc này, những thế lực đen tối vẫn đang âm mưu hại cậu không?
– Thế này là sao, Harry Potter? – Nick cười cười. – Đó là những gì như cậu vừa nói. Phải, tớ biết ngay lúc này có những thế lực đen tối đang tìm cách hại tớ, như cậu nói. Astrid đã cảnh báo tớ, không hiểu sao mẹ tớ quyết định đi Trung Quốc ngay khi tớ vừa về, và tớ phải tranh thủ bà bác để thuyết phục bà nội tớ mời Rachel tối nay. Nhưng cậu biết được gì nào? Tớ thật sự chẳng bận tâm.
– Tớ không nghĩ cậu phải lo lắng gì về mẹ cậu đâu.
– Vậy chính xác tớ cần lo lắng về ai đây? Hãy nói cho tớ xem ai ngán đến mức phí thời gian tìm cách phá hoại mối quan hệ của tớ, và tại sao chứ?
– Thực tế là tất cả các cô gái đến tuổi kết hôn trên đảo này và mẹ họ sẽ làm như vậy.
Nick cười ầm. – Khoan đã, – sao lại là tớ? Chẳng phải cậu là anh chàng độc thân thích hợp nhất châu Á sao?
– Tớ chỉ là đứa kém cỏi thôi. Ai chẳng biết rằng trên thế gian này chẳng có gì ngăn được Araminta làm cô dâu vào tuần tới. Từ nay tớ chuyển lại vương miện cho cậu đấy. – Colin cười rinh rích, gập chiếc khăn giấy của anh ấy thành một chiếc kim tự tháp và đặt lên đầu Nick. – Giờ cậu là nhân vật chính.