← Quay lại trang sách

Chương 18 Rachel Và Peik Lin - SINGAPORE

Sau khi kết thúc bữa trưa, bà Neena nhất quyết dẫn Rachel đi xem cho hết mé bên kia Villa d’Oro (nơi, không có gì ngạc nhiên, được thiết kế theo phong cách baroque phá cách mà Rachel đã nhận thấy lúc trước). Bà Neena cũng hãnh diện khoe vườn hồng của mình và bức tượng Canova họ mới dựng ở đó gần đây (thật may chưa phủ vàng). Cuối cùng khi chuyến tham quan kết thúc, Peik Lin gợi ý họ quay lại khách sạn để nghỉ ngơi uống trà chiều, vì Rachel vẫn cảm thấy hơi mệt do chuyến bay quá dài. – Khách sạn của cậu có món trà ngon tuyệt, kèm bánh nyonya kueh [71*] hết sảy.

– Nhưng mình vẫn còn no căng sau bữa trưa. – Rachel phản đối.

– Này, cậu sẽ phải quen với lịch ăn uống Singapore. Ở đây bọn mình ăn năm lần một ngày, – điểm tâm, ăn trưa, trà, ăn tối, và ăn khuya.

– Chúa ơi, ở đây mình sẽ lên cân mất thôi.

– Không đâu. Cái nóng nực thế này có lợi đấy, – cậu sẽ vã mồ hôi hết sạch!

– Có lẽ cậu nói đúng, – mình không biết các cậu xoay xở với thời tiết này thế nào. – Rachel nói. – Mình sẽ uống trà, nhưng chúng ta tìm chỗ mát nhất bên trong nhé.

Họ tìm chỗ thoải mái ở quán cà phê trên sân trời, nhìn xuống bể bơi nhưng có điều hòa không khí rất dễ chịu. Những người phục vụ mặc đồng phục trang nhã đi lại với những cái khay đựng bánh, trà, bánh ngọt và nhiều món bánh thơm ngon.

– Hừmmm... cậu cần thử ăn món bánh này. – Peik Lin nói, đặt một lát bánh nếp dừa lên đĩa của Rachel. Rachel cắn một miếng, nhận thấy sự kết hợp của trứng sữa ngọt dịu với gạo nếp thơm phức gây nghiện đến ngạc nhiên. Nàng nhìn quanh khu vườn đậm chất điền viên, hầu hết những chiếc ghế bố lúc này đều có khách gà gật trong ánh chiều tà.

– Mình vẫn không dám tin gia đình Colin sở hữu khách sạn này. – Rachel nói, cắn thêm một miếng bánh nữa.

– Tin đi, Rachel. Và họ còn sở hữu nhiều hơn nữa kia, – khách sạn ở khắp thế giới, bất động sản thương mại, ngân hàng, các công ty mỏ. Danh sách dài dằng dặc.

– Colin có vẻ rất giản dị. Ý mình là bọn mình tới một chợ đồ ăn ngoài trời để ăn tối.

– Chuyện đó thì chẳng có gì khó hiểu cả. Tất cả mọi người ở đây đều thích các trung tâm ẩm thực. Hãy nhớ đây là châu Á, và những ấn tượng đầu tiên có thể đánh lừa đấy. Cậu biết hầu hết dân châu Á tích góp tiền bạc của họ thế nào mà. Người giàu thậm chí còn kỹ tính hơn ấy chứ. Nhiều người giàu có nhất ở đây cố gắng không nổi bật, và hầu như cậu sẽ không bao giờ biết mình đang đứng cạnh một tỷ phú.

– Đừng hiểu sai ý mình, nhưng gia đình cậu có vẻ rất biết tận hưởng sự giàu sang.

– Ông nội mình từ Trung Quốc đến và dựng nghiệp với nghề thợ nề. Ông là người tự lập, và ông truyền cái quy tắc ‘làm hết sức, chơi hết mình’ cho tất cả người nhà mình. Nhưng thôi nào, nhà mình không sánh được với nhà Khoo. Nhà Khoo giàu khủng khiếp. Họ lúc nào cũng đứng đầu ‘Danh sách người giàu châu Á’ của Forbes. Và cậu biết với những gia đình này thì đó mới chỉ là đỉnh của tảng băng chìm thôi. Forbes chỉ báo cáo dựa trên tài sản họ có thể xác minh, và những người giàu châu Á này rất kín tiếng về tài sản của họ. Những gia đình giàu nhất luôn giàu hơn những gì Forbes ước tính cả tỷ bạc.

Một giai điệu điện tử chói lói vang lên.

– Tiếng gì thế? – Rachel hỏi, chưa kịp nhận ra nhạc chuông từ chiếc điện thoại di động mới dùng ở Singapore của nàng.

Là Nick gọi. – Chào anh. – Nàng mỉm cười trả lời.

– Chào em! Em có một buổi chiều vui vẻ với bạn em chứ?

– Tuyệt vời ạ. Bọn em đã về khách sạn thưởng trà. Anh thế nào rồi?

– Anh đang đứng đây nhìn Colin mặc đồ lót.

– Anh nói GÌ cơ?

Nick cười. – Anh ở chỗ Colin. Lễ phục vừa chuyển đến, và bọn anh đang cho thợ may chỉnh sửa lần cuối.

– Ồ. Đồ của anh trông thế nào? Màu xanh lơ gợn sóng à?

– Không đời nào. Không, màu thạch anh sông Rhine viền vàng. Này, anh quên béng mất chưa nói với em, nhưng bà nội anh luôn tổ chức cho cả gia đình ăn tối vào thứ sáu. Anh biết em vẫn còn mệt vì bay đường dài, nhưng em nghĩ em có đến dự được không?

– Ôi. Ăn tối ở nhà bà anh à?

Peik Lin nghiêng đầu sát vào Rachel.

– Những ai sẽ ở đó? – Rachel hỏi.

– Có lẽ chỉ vài người họ hàng. Hầu hết gia đình anh vẫn ở nước ngoài. Nhưng chị Astrid sẽ có mặt.

Rachel hơi phân vân.

– Ừm, anh nghĩ sao? Anh có muốn em đến không, hay anh muốn dành chút thời gian riêng với gia đình mình trước đã?

– Dĩ nhiên là không. Anh thích em đến, nhưng chỉ khi em sẵn sàng nhé, – anh biết là báo hơi gấp.

Rachel nhìn Peik Lin, cân nhắc. Nàng có sẵn sàng gặp gia đình không?

– Nói đồng ý đi! – Peik Lin háo hức giục.

– Em rất muốn đến. Chúng ta phải ở đó lúc mấy giờ?

– Bảy rưỡi là ổn. Thế này... Anh đang ở chỗ Colin ở Sentosa Cove. Giao thông tối thứ Sáu sẽ rất kinh khủng nếu quay vào thành phố, cho nên anh gặp em ở đó sẽ dễ hơn. Em có ngại bắt taxi tới nhà bà anh không? Anh sẽ đưa em địa chỉ, và anh sẽ ở cửa đón khi em đến.

– Bắt taxi à?

Peik Lin lắc đầu, miệng làm hiệu:

– Mình sẽ đưa cậu đến.

– Vâng, cứ cho em biết ở chỗ nào. – Rachel nói.

– Công viên Tyersall.

– Công viên Tyersall. – Nàng viết xuống một mảnh giấy lấy từ trong ví. – Thế thôi à? Số bao nhiêu?

– Không có số. Cứ tìm hai cái cột trắng, và cứ nói với lái xe ở cuối Đại lộ Tyersall, ngay đằng sau Vườn Bách thảo. Cứ gọi cho anh nếu em gặp vấn đề khi tìm đường.

– Vâng, gặp anh sau một tiếng nữa.

Ngay khi Rachel tắt máy, Peik Lin vồ lấy mẩu giấy từ tay nàng. – Để xem Bà sống ở chỗ nào. – Cô ấy chăm chú xem địa chỉ. – Không có số, vậy Công viên Tyersall phải là một khu căn hộ. Hừm... mình nghĩ mình biết mọi chung cư trên đảo. Mình chưa bao giờ nghe nói đến Đại lộ Tyersall. Mình nghĩ có lẽ ở đâu đó bên Bờ Tây.

– Nick nói nó ở ngay chỗ Vườn Bách thảo.

– Thật sao? Rất gần đấy. Mà này, lái xe của mình có thể biết đường. Chúng ta có nhiều việc quan trọng hơn phải làm đấy, – chẳng hạn cậu sẽ phải mặc gì.

– Ôi Chúa ơi, mình chẳng biết làm sao!

– Chậc, cậu muốn mặc đồ thoải mái, nhưng cậu cũng muốn gây ấn tượng tốt phải không? Colin và Araminta có đến đó tối nay không?

– Mình không nghĩ vậy. Anh ấy nói chỉ có gia đình anh ấy thôi.

– Chúa ơi, mình ước gì mình biết nhiều hơn về gia đình Nick.

– Người Singapore các cậu làm tớ chết cười. Sao mà tọc mạch thế!

– Cậu phải hiểu thôi. Đây là một cái làng rất lớn – mọi người đều xía vào việc của người khác. Thêm nữa, cậu phải thừa nhận mọi việc giờ trở nên thú vị hơn ở chỗ chúng ta biết rằng anh ấy là bạn thân nhất của Colin. Cho nên tối nay trông cậu cần phải lộng lẫy!

– Hừmmm... Mình chẳng biết nữa. Mình không muốn gây ấn tượng sai, giống như mình là đứa được bảo bọc hay gì đó.

– Rachel, tin mình đi, không ai kết tội cậu là người được bảo bọc đâu. Mình nhận ra cái áo khoác cậu đang mặc – cậu mua nó hồi ở đại học, phải không? Cho mình xem cậu mang theo những gì nào. Đây là lần đầu tiên cậu gặp gia đình, cho nên cậu cần thật sự có sách lược với việc đó.

– Peik Lin, cậu bắt đầu khiến mình căng thẳng đấy! Mình chắc chắn gia đình anh ấy sẽ ổn, và họ sẽ không bận tâm mình mặc gì chừng nào mình không trần truồng xuất hiện.

Sau nhiều lần thay trang phục dưới sự giám sát của Peik Lin, Rachel quyết định mặc những gì cô đã lên kế hoạch sẽ mặc lúc đầu, – một chiếc váy lanh dài màu nâu sô cô la không tay cài khuy đằng trước, một sợi dây nịt hông đơn giản làm bằng cùng loại vải, và một đôi dép có quai gót thấp. Nàng đeo thêm một chiếc vòng màu bạc quấn quanh cổ tay vài vòng và món đồ trang sức đắt tiền duy nhất nàng có, – đôi hoa tai ngọc trai Mikimoto mà mẹ đã tặng nàng khi nhận văn bằng tiến sĩ.

– Trông cậu hơi giống Katharine Hepburn [72*] ở vườn thú hoang dã đấy. – Peik Lin nói. – Duyên dáng, phù hợp, nhưng không cố cứng nhắc quá.

– Tóc buộc lên hay để xõa nhỉ? – Rachel hỏi.

– Cứ để xõa đi. Như thế quyến rũ hơn một chút. – Peik Lin đáp. – Nào, chúng ta đi không cậu muộn mất.

Hai cô gái thấy mình vòng vèo theo những con đường đầy lá cây ở phía sau Vườn Bách thảo, tìm Đại lộ Tyersall. Người lái xe nói anh ta đã từng chạy qua phố đó nhưng giờ dường như không tìm thấy nó. – Lạ là phố ấy không hiện trên GPS – Peik Lin nói. – Đây là một khu vực rất dễ nhầm lẫn vì nó là một trong rất ít khu vực có những đường hẹp thế này.

Khu vực này khiến Rachel ngạc nhiên hoàn toàn, vì đây là lần đầu tiên nàng thấy những ngôi nhà cổ to lớn như vậy trên những bãi cỏ thênh thang.

– Hầu hết tên các phố này nghe rất Anh. Đường Napier, Đường Cluny, Đường Gallop Road... – Rachel nhận xét.

– Ừ, đây là khu vực tất cả quan chức thuộc địa Anh sống mà, – thật sự nó không phải là khu dân cư. Hầu hết những tòa nhà này từng thuộc sở hữu của chính quyền và nhiều tòa là đại sứ quán, như tòa nhà xám có cột đằng kia kìa – đó là đại sứ quán Nga. Cậu biết không, chắc bà Nick sống trong một khu nhà chính phủ – đó là lý do mình chưa bao giờ nghe nói đến.

Người lái xe đột nhiên đi chậm lại, và tạt sang trái ở một ngã ba đường, tiến thẳng vào một đoạn đường còn hẹp hơn. – Nhìn này, đây là Đại lộ Tyersall, vậy tòa nhà phải ở cuối đường này. – Peik Lin nói. Những hàng cây to lớn với phần thân uốn éo, cổ kính vươn lên hai bên đường, phân thành từng lớp nhờ đám dương xỉ mọc dày có nguồn gốc từ khu rừng rậm nguyên sinh từng phủ kín hòn đảo này. Con đường bắt đầu thấp xuống và ngoặt về bên phải, và họ đột nhiên thấy hai cây cột lục giác màu trắng làm khuôn cho một cánh cổng sắt thấp được sơn màu xám. Nép sâu bên đường, gần như bị những tán cây rậm rịt phủ kín, là một tấm biển gỉ sét ghi CÔNG VIÊN TYERSALL.

– Cả đời mình chưa bao giờ tới tận phố này. Thật lạ là ở đây lại có chung cư. – Peik Lin chỉ biết nói vậy. – Giờ ta làm gì đây? Cậu có muốn gọi cho Nick không?

Rachel chưa kịp trả lời, thì một lính canh người Ấn Độ với bộ râu trông rất dữ tợn, mặc đồng phục màu xanh ô liu hồ cứng và đội khăn to sụ, xuất hiện ở cổng. Lái xe của Peik Lin chậm chạp nhích dần lên trước, hạ kính cửa sổ xuống khi người kia đến gần. Người lính nhìn vào trong xe và nói bằng thứ tiếng Anh rất chuẩn:

– Cô Rachel Chu phải không ạ?

– Vâng, là tôi đây. – Rachel trả lời, vẫy vẫy tay từ ghế sau.

– Chào mừng cô, cô Chu. – Người lính mỉm cười nói. – Xin cứ đi theo đường này, bám theo bên phải. – Ông ta hướng dẫn người lái xe trước khi đi tới mở cổng và vẫy tay cho họ qua.

– Alamak, các cô có biết người đó là ai không? – Lái xe người Malay của Peik Lin nói, ngoảnh lại với vẻ mặt hơi kinh hãi.

– Ai thế? – Peik Lin hỏi.

– Là một Gurkha đấy! Họ là những chiến binh đáng sợ nhất thế giới. Tôi từng gặp họ hồi ở Brunei. Vua Brunei chỉ dùng Gurkha làm lực lượng bảo vệ riêng của ngài. Một Gurkha làm gì ở đây nhỉ? Chiếc xe tiếp tục trên đường và chạy vòng lên một quả đồi thấp, hai bên lối xe chạy là một bức tường hàng rào cây rất dày được cắt tỉa. Khi xe ngoặt qua một khúc cong vừa phải, họ đến trước một cánh cổng khác. Lần này là một cánh cổng thép chắc chắn, kèm một chòi gác hiện đại. Rachel nhìn thấy hai người lính Gurkha nữa chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi cánh cổng đồ sộ khẽ khàng trượt sang bên, để lộ ra một lối xe chạy rất dài nữa, lần này là đường rải sỏi. Khi chiếc xe lăn tới, bánh xe nghiến xuống những viên cuội xám, đám cây cối xanh tốt nhường chỗ cho một con lộ rất đẹp trồng cọ cao vút chia đôi khu đất công viên. Có lẽ có tới ba mươi cây cọ xếp hàng đều tăm tắp dọc hai bên lối xe chạy, và ai đó đã cẩn thận bố trí những ngọn đèn hình chữ nhật rất cao thắp sáng bằng nến bên dưới mỗi tán cọ, giống như những người lính tỏa sáng dẫn đường.

Khi xe chạy tới lối dành riêng cho xe, Rachel kinh ngạc nhìn ra những ngọn đèn nhảy nhót và khoảng đất mênh mông được cắt tỉa quanh nàng. – Đây là công viên gì nhỉ? – Nàng hỏi Peik Lin.

– Mình không rõ.

– Toàn bộ chỗ này là một khu phát triển nhà à? Trông như thể chúng ta đang đi vào khu resort Club Med ấy.

– Mình không chắc. Mình chưa bao giờ thấy nơi như thế này ở Singapore. Thậm chí còn không cảm thấy như chúng ta đang ở Singapore nữa kia. – Peik Lin kinh ngạc nói. Toàn bộ khung cảnh khiến cho cô nhớ đến những điền trang đường bệ mà cô đã ghé thăm ở Anh, như Chatsworth hay Cung điện Blenheim. Khi xe vòng qua khúc cua cuối cùng, Rachel đột nhiên bật lên tiếng kêu thảng thốt, bíu lấy tay Peik Lin. Phía xa, một ngôi nhà đồ sộ hiện ra, sáng rực đèn. Khi họ lại gần hơn, tầm vóc của nơi này thực sự hiện rõ. Đó không phải là một ngôi nhà. Đúng hơn là một cung điện. Lối xe chạy phía trước xếp hàng dài những chiếc xe hơi, gần như tất cả đều rất lớn và của châu Âu – Mercedes, Jaguars, Citroëns, Rolls-Royces, nhiều chiếc mang huy chương và cờ ngoại giao. Một nhóm lái xe riêng đi vẩn vơ vòng tròn phía sau xe, hút thuốc. Đứng đợi sẵn bên cánh cửa trước đồ sộ, trong chiếc áo sơ mi vải lanh trắng tinh và chiếc quần vàng nhạt, tóc để rối rất kiểu cách và hai tay đút vào túi vẻ trầm tư, chính là Nick.

– Mình cảm giác như mình đang mơ. Chuyện này không thể là thật. – Peik Lin nói.

– Ôi Peik Lin, những người này là ai thế? – Rachel sốt ruột hỏi.

Lần đầu tiên trong đời, Peik Lin nói không nên lời. Cô trân trân nhìn Rachel với cảm xúc mãnh liệt bất ngờ, và rồi cô nói, gần như thì thào:

– Mình không biết những người này là ai. Nhưng mình có thể nói với cậu một điều, – những người này còn giàu hơn cả Chúa trời.