← Quay lại trang sách

Chương 1 Astrid - SINGAPORE

Vừa cài gọn cho Cassian hàng khuy bộ lễ phục may đo màu xanh dương của Phổ mới tinh thì Astrid nhận được một cuộc gọi của chồng.

– Anh phải làm việc muộn và sẽ không kịp về ăn tối ở nhà Ah Ma đâu.

– Vậy à? Michael, tuần này tối nào anh cũng làm việc muộn. – Astrid nói, cố giữ giọng bình thường.

– Cả nhóm đều ở lại muộn mà.

– Vào tối thứ sáu sao? – Cô không định để lộ bất kỳ dấu hiệu ngờ vực nào, nhưng mấy lời ấy cứ bật ra trước khi cô kịp ngăn mình lại. Mắt cô mở lớn, mọi dấu hiệu đều đã rõ, Michael đã hủy gần như mọi sự kiện gia đình trong mấy tháng qua.

– Ừ. Anh đã nói với em rồi, khởi nghiệp là thế này mà. – Michael nói vẻ thận trọng.

Astrid rất muốn gọi anh ta là đồ bịp bợm. – Chà, sao anh không nhập cuộc khi nào anh xong việc nhỉ? Có lẽ sẽ muộn đấy. Hoa tan hua (hoa quỳnh) của Ah Ma sẽ nở tối nay, và bà có mời một số người tới thưởng hoa.

– Thế thì càng thêm lý do để anh không tới được. Anh trông sẽ tả tơi lắm.

– Thôi nào, sẽ là một dịp rất đặc biệt. Anh biết là phải rất may mắn mới được xem hoa nở, và sẽ rất vui. – Astrid nói, cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng.

– Anh ở đó lần trước khi hoa nở cách đây ba năm rồi, và anh không nghĩ anh có thể tiếp được đông người tối nay.

– Ồ, em không nghĩ sẽ đông người đâu.

– Em lúc nào chẳng nói thế và rồi khi chúng ta tới đó thì hóa ra là một bữa tối cả năm chục người, có cả một số nghị sĩ nữa, hoặc có một vài chương trình phiền nhiễu khác. – Michael càu nhàu.

– Đâu phải thế.

– Thôi nào, lah, em biết đúng thế mà. Lần trước chúng ta phải ngồi cho hết cái màn độc tấu piano của cái tay Ling Ling đấy thôi.

– Michael, là Lang Lang, và có lẽ anh là người duy nhất trên đời này không coi trọng một buổi hòa nhạc riêng của một trong những nghệ sĩ dương cầm hàng đầu thế giới.

– Ôi dào, lay chay [73*] đến chết, đặc biệt lại vào tối thứ sáu khi mà anh mệt lử sau cả tuần dài.

[73] Tiếng Phúc Kiến mang nghĩa “chán ngắt.”

Astrid quyết định là không đáng để thúc ép anh ta thêm nữa. Rõ ràng anh ta đã có cả nghìn lý do để không đến bữa ăn tối. Thật sự anh ta có nhiệm vụ gì nhỉ? Có phải cô ả gửi tin nhắn đột ngột từ Hong Kong mò đến chăng? Có phải anh ta sắp gặp ả?

– Thôi được, em sẽ bảo đầu bếp làm món gì đó cho anh khi anh về nhà. Anh thích ăn gì nào? – Cô vui vẻ đề nghị.

– Không, không, đừng lo. Anh chắc rằng bọn anh sẽ gọi đồ ăn ngay ở đây.

Cứ như thật. Astrid miễn cưỡng tắt máy. Anh ta sẽ gọi đồ ăn ở đâu nhỉ? Dịch vụ phòng tại khách sạn rẻ tiền nào đó ở Geylang chăng? Anh ta chắc chắn không có cách gì gặp cô ả này tại một khách sạn tử tế cả – sẽ có người nhận ra anh ta. Cô nhớ lại lần cách đây không lâu Michael cũng ngọt ngào cáo lỗi bỏ lỡ dịp gặp mặt gia đình. Anh ta đã nói đầy áy náy thế này: – Em yêu, anh rất xin lỗi vì không thể đến được. Em có chắc em đi một mình được không? – Nhưng vẻ dịu dàng ấy của anh ta đã biến mất rồi. Chính xác chuyện này xảy ra khi nào? Và tại sao cô lại mất thời gian đến vậy mới nhận ra các dấu hiệu chứ?

Kể từ cái ngày ở cửa hàng trang sức Stephen Chia Jewels, Astrid đã trải nghiệm đủ loại cảm xúc. Éo le là cô lại cảm thấy nhẹ nhõm vì có được bằng chứng về sự không chung thủy của chồng mình. Chính tình trạng không chắc chắn về chuyện này – những ngờ vực ngấm ngầm – đang giết chết cô. Giờ thì cô có thể, như một nhà tâm lý học nói, “học cách chấp nhận và học cách thích nghi.” Cô có thể tập trung vào bức tranh lớn hơn. Sớm hay muộn, mọi việc cũng sẽ kết thúc và cuộc sống vẫn tiếp tục, như vẫn thế với hàng triệu bà vợ âm thầm chịu đựng những hành động bội bạc của chồng mình kể từ xa xưa.

Chẳng cần phải đấu đá, không cần phải đối đầu một cách điên cuồng. Kiểu đó quá thường tình, cho dù mọi điều ngớ ngẩn chồng cô đã làm đều là những tình huống trực tiếp xuất hiện ở một trong những câu đố vui “Chồng tôi có đang lừa dối tôi không?” trên một tờ tạp chí phụ nữ hạng bét nào đó: Có đúng chồng bạn có thêm nhiều chuyến công tác muộn? Hãy kiểm tra. Vợ chồng bạn ân ái không còn thường xuyên nữa? Hãy kiểm tra. Chồng bạn có những khoản chi tiêu bí mật mà không có lời giải thích? Kiểm tra ngay. Cô có thể thêm một dòng mới cho câu đố: Có phải chồng bạn nhận được tin nhắn vào đêm muộn từ một cô ả nào đó nói rằng nhớ cái của nợ của anh ta? KIỂM TRA NGAY. Đầu Astrid lại bắt đầu quay mòng mòng. Cô cảm nhận được huyết áp của mình tăng lên. Cô cần ngồi xuống một phút và hít vài hơi thật sâu. Sao cô lại quên tập yoga cả tuần khi mà cô vô cùng cần giải tỏa sự căng thẳng đang tích tụ? Dừng lại. Dừng lại. Dừng lại. Cô cần vứt bỏ tất cả chuyện này khỏi đầu óc mình và sống đúng với hiện tại. Ngay lúc này, ở thời điểm này, cô cần sẵn sàng cho bữa tiệc của Ah Ma.

Astrid nhìn thấy bóng mình trong chiếc bàn cà phê lắp kính và quyết định thay đổi trang phục. Cô đang mặc một bộ đồ ưa thích cũ – một chiếc váy dài màu đen mỏng như sa của Ann Demeulemeester, nhưng cô cảm thấy cần hết mình tối nay. Cô sẽ không để sự vắng mặt của Michael làm hỏng buổi tối của mình. Cô sẽ không bận tâm thêm về chuyện anh ta sẽ đi đâu, anh ta làm gì hay không làm gì. Cô quyết định rằng đây sẽ là một buổi tối thần tiên ngắm hoa nở dưới vòm trời sao, và sẽ chỉ có những điều tốt đẹp diễn ra. Những điều tốt đẹp luôn diễn ra tại nhà Ah Ma.

Cô đi vào phòng tắm dự phòng, mà cơ bản đã biến thành một tủ đầy quần áo thêm cho cô (và đây còn chưa bao gồm vô số phòng quần áo cô vẫn giữ ở nhà cha mẹ mình). Không gian chật cứng những giá kim loại có bánh lăn trên chất những túi quần áo được bố trí rất tỉ mỉ theo mùa và màu sắc, và Astrid phải di chuyển một giá để đồ ra hành lang mới có thể xoay xở thoải mái trong phòng. Căn hộ này quá nhỏ cho gia đình ba người (là bốn nếu tính cả cô vú em, Evangeline, người ngủ chung phòng với bé Cassian), nhưng cô vẫn chấp nhận vì chồng mình.

Hầu hết bạn bè của Astrid đều vô cùng kinh hoảng khi phát hiện ra điều kiện sống của cô. Đối với đa số người Singapore, một căn chung cư ba phòng ngủ rộng hơn một trăm tám mươi mét vuông với hai phòng tắm rưỡi và một ban công riêng ở Quận Chín là rất xa xỉ. Nhưng với Astrid, người vốn lớn lên trong những không gian nguy nga như căn biệt thự của cha cô trên Đường Nassim, ngôi nhà gỗ bungalow trên bãi biển rất tân thời dùng cho dịp cuối tuần ở Tanah Merah, điền trang rộng lớn của gia đình ở Kuantan, và biệt phủ Công viên Tyersall của bà cô, thì điều đó hoàn toàn không hiểu nổi.

Để làm quà cưới, cha cô đã có kế hoạch đặt một kiến trúc sư người Brazil rất tháo vát xây cho đôi trẻ mới cưới một căn nhà ở Bukit Timah trên phần đất đã được sang tên cho Astrid, nhưng Michael không chịu. Anh là người kiêu hãnh và dứt khoát sống ở nơi anh có khả năng tậu được. “Con có thể chu cấp cho con gái bố và gia đình tương lai của chúng con,” anh thông báo với ông bố vợ tương lai của mình, người thấy hành động đó khá điên rồ thay vì ấn tượng. Làm sao anh chàng này lo kiếm nổi một nơi mà con gái ông đã quen chỉ với đồng lương của mình chứ? Số tiền tiết kiệm còm của Michael thậm chí cũng khó giúp họ trả trước một phần cho một căn hộ riêng, và ông Harry thấy khó tưởng tượng được rằng con gái mình lại sống trong loại nhà chính phủ bao cấp. Tại sao, chí ít chúng nó không dọn đến một trong những căn nhà hoặc khu căn hộ sang trọng mà con bé đã sở hữu chứ? Nhưng Michael cương quyết rằng anh ta và vợ khởi đầu cuộc sống của họ ở một khu vực trung lập. Cuối cùng, có sự nhượng bộ và Michael đồng ý để cả Astrid và bố cô cùng chia sẻ những gì anh ta có thể chi ra như một khoản trả trước. Số tiền kết hợp đó cho phép họ có một khoản thế chấp cố định ba mươi năm đối với căn hộ ở một khu chung cư từ thập niên tám mươi bên Đại lộ Clemenceau này.

Khi Astrid sàng lọc các giá đồ, rất tức cười, cô đột nhiên nhận ra rằng số tiền cô tiêu cho những bộ trang phục sang trọng riêng trong căn phòng này đã có thể chi trả cho một căn nhà rộng gấp ba lần thế này. Cô tự hỏi Michael sẽ nghĩ gì nếu thực tế anh ta biết cô sở hữu bao nhiêu bất động sản. Bố mẹ Astrid mua cho các con mình nhà cửa giống như cách những ông bố bà mẹ khác mua cho con họ kẹo bánh vậy. Qua nhiều năm, họ đã mua cho cô nhiều nhà đến mức, lúc cô trở thành phu nhân Michael Teo, cô đã sở hữu một danh mục bất động sản đáng kinh ngạc. Có một căn bungalow ở Đường Dunearn, căn nhà ở Clementi và một căn liền kề ở Ngõ Chancery, một dãy nhà-cửa hàng khu Peranakan lịch sử ở Emerald Hill do bà dì bên họ Leong để lại cho cô, và rất nhiều căn hộ sang trọng khác rải rác ở khắp đảo.

Đó mới chỉ là ở Singapore. Còn có những mảnh đất ở Malaysia; một căn hộ ở London mà anh chàng Charlie Wu đã bí mật mua cho cô; một căn nhà ở khu Point Piper giàu có tại Sydney và một căn nữa ở Diamond Head, Honolulu; và gần đây, mẹ cô đã nói đến việc để một căn pen house ở một tòa tháp mới nào đó tại Thượng Hải mang tên cô. (“Mẹ nhìn thấy một cái máy tính gương [74*] đặc biệt trong tủ đồ có thể ghi nhớ mọi thứ đồ con mặc và lập tức biết chỗ này là dành cho con,” bà Felicity phấn khởi thông báo với cô.) Nói một cách thẳng thắn, Astrid thậm chí không buồn cố nhớ tất cả; có quá nhiều tài sản để mà nắm cho hết.

[74] Loại màn hình máy tính mỏng và trong suốt như tấm gương, người sử dụng chạm tay lên đó để vận hành. (ND)

Mà dù sao tất cả đều vô nghĩa, vì ngoài những nhà-cửa hiệu ở Emerald Hill và căn hộ ở London, không có chỗ nào thực sự là của cô – chưa phải. Đây là một phần sách lược kế vị tài sản của bố mẹ cô, và Astrid biết rằng chừng nào bố mẹ cô còn sống, cô sẽ không thật sự kiểm soát số tài sản, mặc dù cô được hưởng nguồn thu nhập có được từ chúng. Hai lần mỗi năm, khi gia đình ngồi lại cùng với các nhà quản lý đầu tư của họ tại Leong Holdings, cô nhận thấy các tài khoản riêng của cô luôn tăng về giá trị, đôi khi ở mức độ vô lý, bất kể cô đã phung phí mua bao nhiêu váy áo sang trọng ở mùa trước.

Vậy cô nên mặc gì đây? Có lẽ đã đến lúc diện một trong những bộ trang phục mua ở Paris mới nhất. Cô sẽ mặc chiếc áo cánh xòe màu trắng có thêu hoa văn của Alexis Mabille cùng chiếc quần dài màu xám ngọc Lanvin và đôi hoa tai VBH mới. Vấn đề đối với đôi hoa tai là trông chúng hơi phô trương quá nên tất cả mọi người sẽ nghĩ đó là hàng nữ trang giả. Thực tế chúng làm cho toàn bộ trang phục rất thoải mái. Phải, nàng xứng đáng thật lộng lẫy. Và giờ có lẽ nàng cũng nên thay đổi quần áo của Cassian để ton sur ton với nàng.

– Evangeline, Evangeline, – cô gọi to. – Tôi muốn thay quần áo cho Cassian. Mặc cho cháu cái áo khoác màu xám xanh của Marie-Chantal ấy.