Chương 2 Rachel Và Nick - CÔNG VIÊN TYERSALL
Khi xe của Peik Lin đến gần cánh cổng dành riêng cho xe cộ của Công viên Tyersall, Nick chạy vội theo bậc cấp phía trước hướng về phía họ.
– Anh cứ lo em bị lạc đấy, – anh nói, tay mở cửa xe.
– Đúng là bọn em cũng bị lạc một chút. – Rachel đáp, bước ra khỏi xe và sững sờ nhìn phần mặt tiền lộng lẫy của tòa dinh thự trước mặt nàng. Bụng nàng có cảm giác như thắt lại, và nàng lo lắng vuốt phẳng lại những nếp nhàu trên chiếc váy của mình.
– Em đến muộn à?
– Không, không sao. Anh xin lỗi, chỉ dẫn của anh không rõ à? – Nick hỏi, ngó vào xe và mỉm cười với Peik Lin. – Peik Lin, – cảm ơn đã đưa Rachel quá giang.
– Đương nhiên rồi. – Peik Lin lầm bầm, vẫn còn khá choáng váng trước những gì xung quanh. Cô rất muốn nhảy ra khỏi xe và khám phá khu đất rộng mênh mông này, nhưng có gì đó mách cô ngồi yên trên ghế. Cô đỗ lại một lúc, nghĩ rằng có thể Nick sẽ mời cô uống một chút, nhưng dường như chẳng có lời mời nào cả. Cuối cùng cô cố gắng nói một cách hờ hững nhất có thể: – Chỗ này đúng là một nơi ra trò, – đây là nhà bà anh à?
– Phải. – Nick trả lời.
– Bà sống ở đây lâu chưa? – Peik Lin không kìm được việc cố tìm hiểu thêm trong khi nghển cổ để nhìn cho rõ hơn.
– Từ lúc bà còn là một thiếu nữ cơ. – Nick nói.
Câu trả lời của Nick khiến Peik Lin ngạc nhiên, vì cô cho rằng ngôi nhà này thuộc về ông nội anh. Lúc này, điều cô thật sự muốn hỏi là, Bà của anh là ai vậy? Nhưng cô không muốn quá tọc mạch. – Chà, chúc hai người có một quãng thời gian tuyệt vời. – Peik Lin nói, nháy mắt với Rachel và nói to mấy từ “Gọi cho tớ sau nhé!” Rachel mỉm cười nhanh với cô bạn.
– Chúc ngủ ngon, và nhớ về nhà an toàn. – Nick nói, vỗ nhẹ lên nóc xe.
Khi chiếc xe của Peik Lin chạy đi, Nick quay sang Rachel, trông hơi bẽn lẽn. – Anh hy vọng ổn thỏa... nhưng không chỉ có gia đình. Bà anh quyết định mở một bữa tiệc nhỏ, tất cả được sắp xếp vào phút cuối, đương nhiên vậy, bởi vì hoa tan hua của bà sẽ nở tối nay.
– Bà tổ chức tiệc vì hoa của bà nở ư? – Rachel hỏi, nhưng không hẳn chú ý.
– À, đây là loại hoa rất đặc biệt, cực kỳ ít khi nở, cả thập kỷ mới nở một lần, có khi còn lâu hơn thế. Chúng chỉ nở ban đêm, và tất cả chỉ kéo dài có vài tiếng. Là một dịp rất đáng để chứng kiến.
– Nghe thú vị thật, nhưng giờ em thấy thật sự ăn mặc tuềnh toàng cho sự kiện như thế này. – Rachel trầm ngâm nói, mắt nhìn cả đội xe sang xếp dọc lối xe chạy.
– Không hề, – trông em rất tuyệt. – Nick bảo nàng. Anh cảm nhận được sự lo lắng của nàng và cố gắng trấn an, đặt tay lên eo, anh dẫn nàng về phía cửa trước. Rachel cảm nhận được nguồn năng lượng ấm áp lan tỏa từ cánh tay rắn chắc của anh và lập tức cảm thấy ổn hơn. Chàng hiệp sĩ trong bộ giáp sáng lòa của nàng ở bên nàng, và mọi thứ sẽ đâu vào đấy.
Khi họ vào nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt Rachel là những viên gạch lát gốm ghép rất ấn tượng trong đại sảnh. Nàng đứng sững một lúc trước kiểu hoa văn san hô màu xanh lam và đen trước khi nhận ra rằng không chỉ có mình họ. Một người đàn ông Ấn Độ cao lớn, dong dỏng đứng im lặng giữa sảnh cạnh một chiếc bàn tròn bày kín những lọ hoa lan hồ điệp màu trắng và tía rất lớn. Người đàn ông trịnh trọng cúi đầu chào Rachel và trao cho cô một chiếc bát bạc đựng đầy nước và những cánh hoa hồng phơn phớt. – Để cô tỉnh táo, thưa cô. – Ông ta nói.
– Em uống thứ này à? – Rachel thì thào hỏi Nick.
– Không, không, để em rửa tay. – Nick chỉ dẫn. Rachel nhúng các ngón tay vào thứ nước mát lạnh thơm phức rồi mới lau lên một chiếc khăn vải bông mềm mại được trao cho nàng, cảm thấy sững sờ (và một chút ngơ ngác) trước nghi thức này.
– Mọi người đều lên phòng khách trên gác rồi. – Nick nói, dẫn nàng về phía cầu thang đá chạm trổ. Qua khóe mắt, Rachel chợt nhìn thấy thứ gì đó và bật thốt lên. Bên cạnh cầu thang lù lù một con hổ khổng lồ.
– Nó bị nhồi bông rồi, Rachel. – Nick cười. Con hổ đứng ở tư thế sắp vồ xuống, miệng há ra như đang gầm dữ tợn.
– Em xin lỗi, trông nó thật quá. – Rachel nói, trấn tĩnh lại.
– Nó là thật đấy. Nó là một con hổ Singapore bản địa. Chúng thường quần thảo ở vùng này cho tới cuối thế kỷ mười chín, nhưng chúng bị săn bắn đến tuyệt chủng rồi. Cụ của anh bắn được con này khi nó chạy vào nhà và nấp dưới bàn bi da, đại loại câu chuyện như vậy.
– Tội nghiệp. – Rachel nói, đưa tay rón rén vuốt ve đầu con hổ. Lông nó giòn một cách kỳ lạ, cứ như thể cả mảng có thể rụng xuống bất kỳ lúc nào.
– Lúc bé anh sợ nó chết khiếp. Anh chưa bao giờ dám đến gần sảnh vào ban đêm, và anh từng mơ thấy nó sống lại tấn công anh lúc anh đang ngủ. – Nick nói.
– Anh lớn lên ở đây à? – Rachel ngạc nhiên hỏi.
– Ừ, cho tới lúc anh lên bảy.
– Anh chưa bao giờ kể với em là anh sống trong một cung điện.
– Đây không phải là cung điện. Đây chỉ là một tòa nhà lớn.
– Nick, ở nơi xuất thân của em thì đây là một cung điện đấy. – Rachel nói, ngước nhìn vòm mái bằng thép và kính cao vút phía trên đầu họ. Khi họ leo lên cầu thang, những tiếng trò chuyện rì rầm và tiếng dương cầm vọng về phía họ. Khi lên đến chiếu nghỉ lên tầng hai, Rachel gần như phải dụi mắt vì không tin. Chúa ơi. Nàng cảm thấy nhất thời choáng váng, cứ như thể nàng vừa dịch chuyển ngược thời gian tới một thời kỳ khác, trở lại đại sảnh của một con tàu vượt đại dương những năm hai mươi đang trên đường từ Venice tới Istanbul, có lẽ vậy.
“Phòng khách,” như cách Nick khiêm nhường gọi vậy, là một phòng dài chạy suốt toàn bộ đầu phía bắc của tòa nhà, với những đi văng trang trí nghệ thuật, những chiếc ghế bành to đan bằng liễu gai, và những chiếc ghế dài có đệm được bố trí thành những khu vực ngồi riêng tư. Một dãy cánh cửa cao mở ra phần hồi lang, đem khung cảnh công viên xanh mát và mùi hoa nhài nở về đêm vào phòng, trong khi ở đầu kia, một thanh niên trong bộ lễ phục đang chơi chiếc đại dương cầm Bösendorfer. Khi Nick dẫn cô vào phòng, Rachel thấy mình có phản xạ cố gắng không để ý gì đến xung quanh, mặc dù cô rất muốn xem xét mọi chi tiết đẹp mê hồn: những cây cọ lạ mắt trồng trong những chiếc chậu rồng Càn Long rất lớn choán lấy không gian, những ngọn đèn thủy tinh trắng đục có chụp màu đỏ tươi hắt quầng ánh sáng màu hổ phách lên những bề mặt gỗ tếch quét sơn, những bức tường dát đá da trời và bạc lấp lánh khi cô di chuyển quanh phòng. Từng đồ vật dường như đều thấm đẫm nét bóng bẩy sang trọng vĩnh hằng, như thể nó đã ở đây hơn trăm năm, và Rachel không dám chạm vào bất kỳ thứ gì cả. Tuy nhiên, những vị khách lịch lãm có vẻ hoàn toàn thảnh thơi thả mình trên những chiếc trường kỷ bọc lụa Sơn Đông hoặc tụ tập với nhau trong hành lang, trong khi một đoàn những người phục vụ đeo găng trắng mặc đồng phục hoa văn batik màu ô liu thẫm đi lại với những khay đồ uống cocktail.
– Mẹ chị Astrid đang đến kìa. – Nick thì thào. Rachel còn chưa kịp định thần thì một phu nhân trông rất bệ vệ tiến lại chỗ họ, ngoặc một ngón tay gọi Nick.
– Nicky, thằng ranh, sao cháu không cho chúng ta biết cháu về? Chúng ta cứ nghĩ cháu sẽ không về cho tới tuần sau, và cháu vừa lỡ mất bữa tiệc sinh nhật bác Harry ở Command House đấy! – Phu nhân trông như một mệnh phụ người Hoa trung niên, nhưng bà nói giọng Anh rõ ràng như từ một bộ phim của hãng Merchant Ivory vậy. Rachel không thể không chú ý đến chi tiết mái tóc đen uốn tạo sóng của bà giống với Nữ hoàng Anh làm sao.
– Cháu xin lỗi, cháu cứ nghĩ dịp này trong năm thì bác với bác Harry ở London. Dai gu cheh à, đây là bạn gái cháu, Rachel Chu. Rachel, đây là bác Felicity Leong.
Felicity gật đầu với Rachel, thẳng thừng ngắm nhìn nàng từ trên xuống dưới.
– Cháu rất vui được gặp bác. – Rachel nói, cố gắng không tỏ ra lo lắng trước ánh mắt như diều hâu của bà.
– Phải, dĩ nhiên rồi. – Felicity nói, quay nhanh sang Nick và hỏi, gần như lạnh tanh. – Cháu có biết khi nào thì bố cháu tham gia không?
– Cháu không có thông tin gì, – Anh trả lời. – Chị Astrid đã đến đây chưa ạ?
– Ây dà, cháu biết là con bé đó lúc nào chẳng muộn! – Lúc đó, bà bác anh nhận thấy một phụ nữ người Ấn có tuổi mặc chiếc sari màu xanh cánh chả và vàng đang được đỡ đi lên cầu thang. – Ôi bác Singh yêu quý, bác từ Udaipur về từ khi nào thế? – Bà ré lên, lao bổ về phía người phụ nữ còn Nick dẫn Rachel tránh đường.
– Bà đó là ai vậy? – Rachel hỏi.
– Là Bà Singh, một người bạn của gia đình vẫn sống ở cuối phố. Bà là con gái của một tiểu vương Ấn Độ, và một trong những người thú vị nhất mà anh biết. Bà là bạn rất thân của ngài Nehru đấy. Anh sẽ giới thiệu với em sau, khi bác anh không chẹn họng chúng ta.
– Váy sari của bà ấy đẹp quá. – Rachel nhận xét, nhìn chằm chằm vào đường chỉ khâu bằng vàng rất tinh tế.
– Ừ, thế à? Anh nghe nói bà ấy chuyển toàn bộ sari về tận New Delhi để làm sạch riêng. – Nick nói khi anh tìm cách dẫn đường cho Rachel về phía quầy rượu, vô tình lại dẫn thẳng vào lối đi của một cặp đôi trung niên trông rất sang trọng. Người đàn ông có mái tóc đen vuốt keo Bryl ngược ra sau và đeo cặp kính gọng đồi mồi quá khổ, dày cộp, trong khi vợ ông mặc bộ vét Chanel đỏ và trắng cài khuy vàng kiểu cổ điển.
– Chú Dickie, cô Nancy, đây là bạn gái cháu, Rachel Chu. – Nick nói. – Rachel, đây là chú anh và vợ chú, bên họ T’sien – anh giải thích.
– À Rachel, chú đã gặp ông nội cháu ở Đài Bắc rồi... Chu Yang Chung, phải không? – Chú Dickie hỏi.
– Ơ... thật ra, không. Gia đình cháu không phải từ Đài Bắc. – Rachel ấp úng.
– Ồ. Thế họ ở đâu nhỉ?
– Gốc Quảng Đông ạ, còn nay ở California.
Chú Dickie trông có vẻ hơi ngạc nhiên, trong khi bà vợ tóc tai cầu kỳ của ông bíu chặt lấy tay ông và nói tiếp.
– Ồ, cô chú biết California rất rõ. Đúng ra, là Bắc California.
– Vâng, đó là nơi cháu đang sống. – Rachel trả lời rất nhã nhặn.
– À, vậy thì, hẳn cháu phải biết nhà Getty? Ann là bạn của cô đấy. – Nancy thổ lộ.
– Ừm, ý cô đang nói đến gia đình Dầu mỏ Getty phải không ạ?
– Còn nhà nào khác nữa à? – Nancy hỏi, vẻ bối rối.
– Rachel đến từ Cupertino, không phải San Francisco, cô Nancy. Và đó là lý do cháu cần giới thiệu cô ấy với Francis Leong đằng kia, mà cháu nghe nói là sắp tới Stanford mùa thu này. – Nick xen vào, nhanh chóng dẫn Rachel đi. Ba mươi phút tiếp theo là một mớ những màn chào hỏi liên miên, trog khi Rachel được giải thích với đủ loại bạn bè và họ hàng.
Có rất nhiều cô dì, chú bác và anh em họ, rồi cả ngài Đại sứ Thái nhỏ thó nhưng rất đường bệ, rồi một người Nick giới thiệu là sultan của một bang Malay nào đó rất khó phát âm, cùng với hai bà vợ của ông đội những chiếc khăn gắn đầy châu báu tuyệt đẹp.
Rất nhanh chóng, Rachel chú ý tới một phụ nữ dường như là trung tâm của phòng khách. Bà ấy trông mảnh mai và rất quý phái với mái tóc bạc trắng và tư thế đứng thẳng, mặc sườn xám lụa dài màu trắng viền màu tía dọc cổ áo, ống tay và gấu. Hầu hết khách khứa di chuyển xung quanh bà đều tỏ ra rất cung kính, và cuối cùng khi bà đi về phía họ, lần đầu tiên Rachel nhận thấy những nét giống nhau giữa Nick với bà. Lúc trước Nick đã thông báo với Rachel rằng mặc dù bà anh nói tiếng Anh rất thạo nhưng bà thích nói bằng tiếng Hoa và cực kỳ trôi chảy bốn phương ngữ – Quan thoại, Quảng Đông, Phúc Kiến, và Triều Châu. Rachel quyết định chào bà bằng tiếng Quan thoại, thứ phương ngữ duy nhất nàng nói được. Nick còn chưa kịp giới thiệu đầy đủ, thì nàng đã sốt sắng cúi đầu trước vị phu nhân và nói:
– Cháu rất hân hạnh được gặp bà. Cảm ơn bà đã mời cháu tới ngôi nhà rất đẹp của bà.
Người phụ nữ nhìn nàng vẻ giễu cợt và chậm rãi trả lời bằng tiếng Quan thoại:
– Bà cũng rất vui được gặp cháu, nhưng cháu nhầm rồi, đây không phải nhà bà.
– Rachel, đây là bà cô Rosemary của anh. – Nick vội giải thích.
– Và cháu phải bỏ quá cho bà, tiếng Quan thoại của bà thật sự rất tệ. – Bà cô Rosemary nói thêm bằng tiếng Anh giọng hệt như nữ diễn viên Vanessa Redgrave.
– Ôi, cháu rất xin lỗi. – Rachel nói, hai má nàng đỏ bừng. Nàng cảm nhận được mọi ánh mắt trong phòng đổ dồn lên mình, ngạc nhiên vì lời nói hớ của nàng.
– Không cần phải xin lỗi. – Bà cô Rosemary mỉm cười hòa nhã. – Nick đã kể qua với bà về cháu, và bà rất mong được gặp cháu.
– Vậy ạ? – Rachel nói, vẫn còn bối rối.
Nick choàng tay quanh Rachel và nói:
– Đây, đến gặp bà anh nào.
Họ bước qua phòng, và trên chiếc ghế dài gần hành lang nhất, đứng hai bên là một người đàn ông đeo kính mặt bộ vét vải lanh trắng tinh cùng một phụ nữ rất đẹp, một phụ nữ nhỏ thó đang ngồi. Bà Shang Su Yi có mái tóc ngả màu xám được cố định bằng một dải băng buộc đầu màu ngà, và bà chỉ mặc chiếc áo cánh lụa màu hoa hồng, quần dài màu kem may đo, và đi đôi giày màu nâu. Bà nhìn già và yếu hơn Rachel nghĩ, và mặc dù những đặc điểm của bà phần nào được che bớt nhờ cặp kính hai tròng dày cộp nhưng vẻ nghiêm nghị vương giả của bà vẫn toát lên rất rõ. Đứng hẳn phía sau bà nội Nick là hai phụ nữ mặc áo dài lụa óng ánh đẹp không chê vào đâu được.
Nick chào bà nội bằng tiếng Quảng Đông.
– Ah Ma, cháu giới thiệu với bà bạn gái cháu là Rachel Chu, từ Mỹ tới ạ.
– Cháu rất vui được gặp bà! – Rachel buột mồm bằng tiếng Anh, quên sạch vốn Quan thoại của mình.
Bà nội Nick ngước nhìn Rachel một lúc. – Cảm ơn cháu đến chơi. – Bà nói ngắc ngứ, bằng tiếng Anh, rồi quay nhanh sang tiếp tục cuộc trò chuyện bằng tiếng Phúc Kiến với người phụ nữ đứng bên. Người đàn ông mặc bộ vét lanh trắng mỉm cười nhanh với Rachel, nhưng rồi ông ấy cũng ngoảnh đi. Hai người phụ nữ bọc trong lụa đăm đăm nhìn Rachel vẻ khó hiểu, và nàng mỉm cười đáp lại họ đầy căng thẳng.
– Ta đi lấy chút rượu punch [75*] nào. – Nick nói, dẫn Rachel về phía chiếc bàn nơi một người phục vụ mặc đồng phục đi găng tay vải bông trắng tinh đang múc rượu punch cho khách khứa từ một âu thủy tinh Venice rất lớn.
[75] Rượu mạnh pha với nước nóng, đường, sữa, chanh và gia vị... (ND)
– Ôi chúa ơi, chắc đó là khoảnh khắc vụng về nhất đời em mất! Em nghĩ em thật sự khiến bà anh khó chịu. – Rachel thì thào.
– Vớ vẩn. Bà chỉ đang dở chuyện thôi mà. – Nick dịu dàng nói.
– Hai người phụ nữ mặc váy lụa giống nhau đứng như tượng sau bà là ai thế? – Rachel hỏi.
– Ồ, họ là đầy tớ gái của bà.
– Gì cơ ạ?
– Người hầu của bà. Họ không bao giờ rời xa bà.
– Giống như thị nữ ấy à? Trông họ duyên dáng thật.
– Phải, họ từ Thái Lan đến, và họ được đào tạo để phục vụ trong hoàng cung mà.
– Chuyện này có phổ biến ở Singapore không ạ? Việc tuyển mộ thị nữ hoàng cung từ Thái Lan ấy? – Rachel hỏi vẻ hoài nghi.
– Anh không tin là vậy. Đây là một món quà trọn đời đặc biệt dành cho bà nội anh.
– Một món quà á? Từ ai?
– Từ vua Thái Lan. Là vị vua trước, không phải vua Bhumibol tại vị. Hay có khi còn trước nữa nhỉ? Mà thôi, hẳn nhiên ông ấy là bạn thân của bà anh. Ông ấy có chỉ dụ rằng bà phải được những thị tì do hoàng cung đào tạo hầu hạ. Cho nên từ khi bà anh còn trẻ đã liên tục có thị tì quay vòng hầu hạ rồi.
– Ôi. – Rachel sững sờ nói. Nàng nhận lấy ly punch từ Nick và nhận ra những nét khắc tinh tế trên món đồ thủy tinh Venice ăn khớp rất hoàn hảo với những hoa văn chạm trổ rối rắm trên trần. Nàng ngả người tựa vào lưng ghế dài, thấy mình thực sự bị ngợp. Có quá nhiều thứ phải tiếp nhận – đội quân người hầu đeo găng trắng chạy đi chạy lại, vô số những gương mặt mới, sự sang trọng đến sững sờ. Ai mà biết được rằng gia đình Nick hóa ra lại là những người cực kỳ cao sang chứ? Và tại sao anh lại không chuẩn bị trước cho nàng một chút để đối diện với về việc này?
Rachel cảm thấy một cái vỗ nhẹ ở vai mình. Nàng ngoảnh lại, thấy người chị họ của Nick bế một cậu nhóc đang gà gật. – Chị Astrid! – Nàng kêu lên, phấn khởi vì cuối cùng cũng thấy một gương mặt thân thiện. Astrid rất lộng lẫy trong bộ trang phục lịch lãm nhất mà Rachel từng thấy, khác hẳn với những gì nàng còn nhớ khi gặp cô ở New York. Chắc hẳn đây mới là Astrid trong môi trường sống tự nhiên của chị ấy.
– Chào em, chào em! – Astrid vui vẻ nói. – Cassian, đây là cô Rachel. Chào cô Rachel đi nào? – Astrid ra hiệu. Đứa nhỏ tròn mắt nhìn Rachel một lúc, rồi ngượng nghịu vùi đầu vào vai mẹ.
– Nào, để em bế đỡ chị cậu bé bự này nào! – Nick cười tươi, nhấc bổng Cassian đang ngúng nguẩy khỏi tay Astrid, và sau đó khéo léo trao cho cô một ly punch.
– Cảm ơn cậu, Nicky. – Astrid nói khi cô quay sang Rachel. – Em thấy Singapore thế nào? Vui chứ?
– Rất tuyệt! Mặc dù tối nay thì có hơi... ngợp.
– Chị hiểu. – Astrid nói với ánh mắt đầy cảm thông.
– Không, em không chắc chị hiểu được đâu. – Rachel nói.
Một chuỗi âm thanh du dương trỗi lên, vang khắp phòng. Rachel ngoảnh nhìn một người phụ nữ có tuổi mặc áo sường xám trắng và quần dài lụa màu đen đang chơi một chiếc mộc cầm mầu bạc nho nhỏ bên cầu thang. [76*]
[76] Những “vú em đen và trắng” này, hiện là một nhóm biến mất rất nhanh ở Singapore, là những người hầu trong nhà chuyên nghiệp từ Trung Quốc đổ đến. Họ thường là những phụ nữ không chồng thề giữ gìn trinh bạch và dành cả đời chăm chút cho những gia đình họ phục vụ. (Trong phần lớn trường hợp họ mới thực sự là những người nuôi dưỡng trẻ con.) Họ nổi tiếng với bộ đồng phục áo cánh trắng và quần đen, và mái tóc dài luôn vấn thành búi gọn gàng ở gáy.
– A, tiếng cồng báo giờ ăn tối. – Astrid nói. – Nào, mình đi ăn thôi.
– Astrid, làm cách nào mà chị luôn đến đúng lúc đồ ăn sẵn sàng thế nhỉ? – Nick nhận xét.
– Con muốn bánh sô cô! – Bé Cassian mè nheo.
– Không, Cassian, con đã có món tráng miệng rồi. – Astrid cương quyết trả lời.
Đám đông hướng tới cầu thang, đi qua người phụ nữ chơi mộc cầm. Khi họ đến gần bà ấy, Nick ôm chầm lấy người phụ nữ và nói vài lời bằng tiếng Quảng Đông.
– Đây là Ling Cheh, người đã nuôi anh từ lúc chào đời. – Anh giải thích. – Bà ở với gia đình anh từ năm 1948.
– Wah, nay gor nuay pang yau gum laeng, ah! Faai di git fun! – Bà Ling Cheh nhận xét, dịu dàng cầm lấy tay Rachel. Nick cười toe toét, hơi đỏ mặt. Rachel không hiểu tiếng Quảng Đông, cho nên nàng chỉ mỉm cười, trong khi Astrid dịch nhanh. “Bà Ling Cheh vừa trêu Nick là bồ của cậu ấy xinh quá.” Khi họ đi tiếp xuống cầu thang, cô thì thầm với Rachel, “Bà cũng dặn cậu ấy cưới em sớm đi!” Rachel chỉ cười khúc khích.
Tiệc tối tự chọn được bố trí ở thính phòng, một căn phòng hình bầu dục với những bức tường vẽ tranh rất ấn tượng, nhìn từ xa có vẻ là một khung cảnh phương Đông tuyệt đẹp. Khi nhìn kỹ hơn, Rachel nhận thấy mặc dù bức tranh tường vẽ cảnh núi non Trung Hoa kinh điển nhưng các chi tiết dường như thuần túy kiểu Hieronymus Bosch [77*] , với những loại hoa kinh dị, quái lạ leo lên tường và những con phượng hoàng nhiều màu cùng những sinh vật tưởng tượng khác ẩn dưới bóng. Trên những bàn tròn rất lớn lấp loáng những chiếc đĩa bạc, và những khuôn cửa vòm mở ra một hiên trời có cột trụ đặt những bàn rượu bằng sắt uốn trên thắp những cây nến cao chờ đón thực khách. Bé Cassian tiếp tục oằn oại trong tay Nick, thậm chí còn ỉ ôi to hơn:
[77] Hieronymus Bosch (1450–1516) là họa sĩ giai đoạn Hà Lan sớm, nổi tiếng với các tác phẩm có hình ảnh tuyệt vời, cảnh quan chi tiết, minh họa các khái niệm đạo đức và tôn giáo và các châm ngôn. Sinh thời, tranh của ông bị sao chép rộng rãi, đặc biệt là các tranh miêu tả địa ngục rùng rợn và đầy ác mộng. (ND)
– Con muốn bánh sô cô!
– Chị nghĩ thật sự thằng bé muốn N-G-Ủ, – mẹ bé giải thích. Cô cố gắng đón con trai từ Nick, nhưng cậu bé bắt đầu khóc thút thít.
– Từ nãy em đã cảm thấy sắp có trận khóc hờn rồi. Ta đưa cháu tới phòng trẻ con đi. – Nick đề nghị. – Rachel, sao em không vào tiệc đi chứ? Bọn anh sẽ quay lại ngay.
Rachel ngạc nhiên trước vô số món ăn kỳ lạ được bày ra. Một bàn bày toàn các món ngon của Thái, bàn nữa là món ăn Malaysia, và bàn cuối toàn món Trung Quốc truyền thống. Như lệ thường, nàng hơi lúng túng khi đứng trước một bữa tiệc tự chọn lớn. Nàng quyết định mỗi lần ăn một kiểu đồ ăn và bắt đầu từ bàn đồ ăn Trung Quốc với một suất mỳ E-fu nhỏ và sò nướng nước sốt gừng. Nàng đến gần một khay bánh xốp màu vàng trông rất lạ mắt được tạo hình thành những chiếc mũ nho nhỏ. – Món này là gì nhỉ? – Nàng tự hỏi khá to.
– Đó là món kueh pie tee, một món nyonya. Là bánh tạt nhân sắn, cà rốt và tôm. Thử một chiếc xem. – Một giọng nói phía sau cô vang lên. Rachel nhìn lại và thấy anh chàng bảnh bao mặc bộ vét vải lanh trắng ngồi cạnh bà nội Nick lúc trước. Anh ta cúi đầu rất lịch sự và tự giới thiệu. – Chúng ta chưa gặp nhau. Tôi là Oliver T’sien, em họ của Nick. Thêm một họ hàng người Hoa nữa nói giọng Anh, nhưng giọng anh ta nghe hay hơn những người còn lại.
– Rất vui được gặp anh. Tôi là Rachel –
– Vâng, tôi biết. Rachel Chu, nắm Cupertino, Palo Alto, Chicago, và Manhattan. Chị biết đấy, danh tiếng của chị đã đi trước chị.
– Vậy ư? – Rachel hỏi, cố gắng không tỏ ra quá ngạc nhiên.
– Chắc chắn rồi, và tôi phải nói chị quyến rũ hơn rất nhiều so với những gì tôi được thuyết phục tin đấy.
– Thật sao, ai vậy?
– Ồ, chị biết đấy, người ta đồn thế. Chị không biết người ta bàn tán nhiều như thế nào kể từ lúc chị đến ư? – Anh ta ranh mãnh nói.
– Tôi chẳng biết gì. – Rachel nói, có phần lo lắng, cầm đĩa của mình bước ra hiên trời, tìm kiếm Nick hoặc Astrid nhưng không nhìn thấy họ ở đâu cả. Nàng nhận ra một người cô của Nick – người phụ nữ mặc bộ đồ Chanel – đang nhìn về phía nàng vẻ trông đợi.
– Đó là các bác Dickie và Nancy, – Oliver nói. – Đừng nhìn, – tôi nghĩ họ đang vẫy chị đấy. Cầu chúa. Chúng ta cứ kiếm bàn của mình nhé? – Rachel còn chưa kịp trả lời, Oliver cầm luôn lấy chiếc đĩa trên tay nàng và đem tới một chiếc bàn ở tít đầu kia hiên trời.
– Sao anh phải tránh họ? – Rachel hỏi.
– Tôi đâu có tránh họ. Tôi giúp chị tránh họ đấy chứ. Chị có thể cảm ơn tôi sau.
– Vì sao? – Rachel lấn tới.
– À thì, trước hết, họ là những người khoe mẽ không thể chịu được, lúc nào cũng nói mãi về chuyến đi biển mới đây của họ trên du thuyền của vợ chồng ông trùm truyền thông Rupert và Wendi Murdoch hoặc bữa trưa của họ với một vị vua châu Âu mất ngôi nào đó, và thứ hai, họ chính xác không hề thuộc về đội của chị đâu.
– Đội nào? Tôi không nhận ra mình ở đội nào cả.
– À, dù có thích hay không thì chị vẫn sẽ phải làm vậy, và Dickie và Nancy ở đây tối nay chính xác là để do thám cho nhóm đối lập.
– Do thám?
– Vâng. Họ sẽ mổ xẻ chị như mổ xẻ một cái xác đang thối rữa và lấy chị làm món khai vị lần tới khi họ được mời ăn ở Home Counties đấy.
Rachel chẳng biết nói thế nào với nhận xét lạ lùng của anh ta. Anh chàng Oliver này có vẻ giống một nhân vật trong vở kịch của Oscar Wilde. – Tôi không dám chắc mình hiểu được, – cuối cùng nàng nói.
– Đừng lo, rồi chị sẽ hiểu thôi. Cứ thêm một tuần nữa đi, – tôi sẽ giúp chị tìm hiểu nhanh.
Rachel đánh giá Oliver khoảng một phút. Trông anh ta khoảng ngoài ba mươi, với mái tóc chải chuốt cắt ngắn và cặp kính gọng đồi mồi hình tròn nhỏ nổi bật trên gương mặt dài. – Vậy chính xác thì anh có họ thế nào với Nick? – Nàng hỏi. – Hình như gia đình có rất nhiều chi khác nhau.
– Thật sự khá đơn giản. Có ba chi – họ T’sien, họ Young, và họ Shang. Ông nội anh Nick, ông James Young và bà nội tôi Rosemary T’sien là anh em ruột. Chị đã gặp bà lúc tối nay rồi, nếu chị còn nhớ? Chị nhầm bà với bà nội anh Nick đấy.
– Vâng, dĩ nhiên. Như thế nghĩa là anh và anh Nick là anh em họ ngoại.
– Vâng. Nhưng ở Singapore này, vì các đại gia đình rất nhiều, nên tất cả chúng tôi chỉ nói chúng tôi là ‘anh em họ’ để tránh rối rắm. Không nói đến mấy thứ vớ vẩn kiểu ‘anh em họ xa ba đời hai chi’.
– Vậy Dickie và Nancy là hai bác của anh.
– Đúng. Bác Dickie là anh trai bố tôi. Nhưng chị có biết rằng ở Singapore, bất kỳ ai được giới thiệu cho chị nhưng lớn hơn một thế hệ đều được gọi là ‘Chú bác hoặc cô dì’ cả, cho dù có thể họ không có họ hàng gì. Như thế được coi là lễ phép.
– Ôi, thế anh sẽ không cần gọi họ hàng của mình là ‘Bác Dickie’ và ‘Bác Nancy’ à?
– Về nguyên tắc thì có, nhưng cá nhân tôi cảm thấy cần phải có sự kính trọng nhất định. Mà ông bà Dickie và Nancy chưa bao giờ để ý đếch gì đến tôi, nên sao tôi phải quan tâm chứ?
Rachel nhướng mày. – Cám ơn anh vì khóa học cấp tốc về chi T’sien. Giờ chi thứ ba thì sao ạ?
– À vâng, chi họ Shang.
– Tôi không nghĩ tôi đã gặp ai trong số họ.
– Dĩ nhiên là không ai trong số họ đang ở đây. Chúng tôi được đề nghị không nói về họ, tháng tư nào chi họ Shang hiển hách cũng chuyển sang các đại điền trang của họ tại Anh quốc và ở đó cho tới tận tháng chín, để tránh những tháng nóng nhất. Nhưng đừng lo, tôi nghĩ cô em họ Cassandra Shang của tôi sẽ về dự đám cưới vào tuần sau, cho nên chị sẽ có cơ hội tắm mình trong sức nóng của cô ấy thôi.
Rachel cười trước lời nhận xét bóng bẩy của anh ta, – anh chàng Oliver quả là thú vị. – Vậy chính xác thì mối quan hệ họ hàng này như thế nào?
– Đây chính là chỗ thú vị đấy. Chị chú ý nhé. Con gái lớn của bà nội tôi, bác Mabel T’sien, được gả cho em trai của bà nội Nick là Alfred Shang.
– Được gả? Có phải thế nghĩa là một cuộc hôn nhân sắp đặt?
– Đúng vậy, chính là thế, do ông nội tôi là T’sien Tsai Tay và cụ của Nick là cụ Shang Loong Ma sắp xếp. Cái may là thực tế họ cũng thích nhau. Nhưng thật là cả một kỳ công, bởi vì về mặt chiến lược, nó gắn kết ba nhà T’sien, Shang, và Young với nhau.
– Vì cái gì? – Rachel hỏi.
– Ôi nào, cô Rachel, đừng đóng vai ngây thơ với tôi. Dĩ nhiên là vì tiền rồi. Nó gắn kết tài sản của ba gia đình với nhau và giúp cho mọi thứ được giữ chặt.
– Ai bị giữ chặt cơ? Cuối cùng mọi người sẽ giữ chặt anh à, Ollie? – Nick nói, khi anh cùng Astrid lại gần bàn.
– Người ta không thể ghim bất kỳ thứ gì lên tôi được cả, Nicholas. – Oliver trả miếng. Anh ta quay sang Astrid và mắt mở to. – Lạy đức Mẹ thần thánh Tilda Swinton, nhìn đôi hoa tai kia xem! Chị có được chúng ở đâu thế?
– Stephen Chia’s... là VBH đấy. – Astrid trả lời, biết rõ anh ta muốn hỏi ai là nhà thiết kế.
– Dĩ nhiên rồi. Chỉ có Bruce mới có thể nghĩa ra thứ như thế. Chắc phải có giá đến nửa triệu đô la. Tôi không nghĩ nó hợp với phong cách chị nhưng trông chúng rất tuyệt khi chị đeo. Hừmm... sau bao nhiêu năm chị vẫn không ngừng khiến tôi ngạc nhiên.
– Anh biết là tôi rất cố gắng mà, Ollie, rất cố gắng.
Rachel ngạc nhiên nhìn đôi hoa tai. Có đúng là Oliver nói nửa triệu đô la không nhỉ?
– Bé Cassian thế nào rồi? – Nàng hỏi.
– Ban đầu có hơi đánh vật một chút, nhưng giờ thì nó sẽ ngủ tới sáng luôn. – Astrid trả lời.
– Thế còn anh chồng tệ bạc của chị đâu rồi, Astrid? Ngài Tai mắt phòng ngủ ấy? – Oliver hỏi.
– Tối nay Michael làm việc khuya.
– Tiếc quá. Cái công ty của anh ấy thật sự bắt anh ta làm việc cật lực, nhỉ? Cứ như đã cả mấy kiếp kể từ khi tôi gặp Michael rồi, – tôi bắt đầu xem là chuyện riêng rồi. Mặc dầu có hôm tôi thề là đã nhìn thấy anh ấy đi trên Phố Wyndham ở Hong Kong với một em bé. Lúc đầu tôi nghĩ chắc là Michael và Cassian, nhưng rồi em bé ngó ngoáy và trông không đáng yêu như Cassian, nên tôi biết chắc tôi bị ảo giác.
– Rõ ràng. – Astrid nói, bình thản hết sức, trong khi cảm thấy như vừa bị đấm thẳng vào bụng. – Anh vừa ở Hong Kong à, Ollie? – Cô hỏi, đầu óc quay cuồng cố xác định xem liệu Oliver có ở Hong Kong cùng thời điểm với “chuyến công tác” mới đây của Michael không
– Tôi ở đó tuần trước. Tôi đi đi về về Hong Kong, Thượng Hải và Bắc Kinh suốt tháng vừa rồi vì công chuyện.
Thời điểm đó Michael đáng ra ở Thâm Quyến. Anh ta có thể dễ dàng bắt tàu hỏa đi Hong Kong, Astrid nghĩ.
– Oliver là chuyên gia về đồ cổ và nghệ thuật châu Á cho Nhà đấu giá Christie’s ở London. – Nick giải thích với Rachel.
– Vâng, ngoại trừ chuyện tôi thấy đặt trụ sở ở London không còn hiệu quả nữa. Thị trường nghệ thuật châu Á đang nóng lên đến mức các vị không thể tin nổi.
– Tôi nghe nói giờ tất cả các tỉ phú người Hoa mới nổi đều cố chạm tay cho được vào một tác phẩm của Warhol. [78*] – Nick nhận định.
[78] Andy Warhol (1928 –1987) là một họa sĩ người Mỹ gốc Tiệp Khắc, nổi tiếng về nghệ thuật đại chúng. Andy Warhol được đánh giá là họa sĩ hàng đầu thuộc trường phái hội họa nghệ thuật – đại chúng (pop-art) vốn ra đời và phát triển tại phương Tây vào thập niên 60, 70 thế kỷ trước. (ND)
– Chậc, chắc chắn là có một vài kẻ cố lọt được vào công ty Saatchi, nhưng tôi làm ăn nhiều với những người tìm cách mua lại các cổ vật lớn từ các nhà sưu tập châu Âu và Mỹ. Hoặc, như người ta vẫn thích gọi là những món đồ bị lũ quỷ ngoại bang đánh cắp. – Oliver nói.
– Đâu có thật sự bị ăn cắp, phải không? – Nick hỏi.
– Ăn cắp, buôn lậu, bán đi bởi những kẻ hám tiền, chẳng phải như nhau sao? Dù người Trung Quốc thừa nhận hay không, thì dân thực sự sành nghệ thuật châu Á lại không ở Trung Quốc trong suốt thế kỷ qua, cho nên đó chính là nơi mà rất nhiều tác phẩm chất lượng bảo tàng dừng bước – ở châu Âu và Mỹ. Nhu cầu nằm ở đó. Dân Trung Quốc có tiền không thật sự hiểu đúng giá trị những gì họ có. Ngoại trừ một số ít gia đình, chẳng ai quan tâm sưu tập nghệ thuật và cổ vật Trung Hoa, không phải với những hiểu biết thật sự. Họ muốn những thứ hiện đại và tân kỳ, nghĩa là tranh đua với dân châu Âu. Tại sao, ngay cả trong ngôi nhà này, có lẽ trang trí nghệ thuật Pháp những năm 1930 còn nhiều hơn các tác phẩm Trung Hoa. Ơn Chúa là vẫn còn một số tác phẩm đẹp có chữ ký của Ruhlmann, nhưng nếu các vị nghĩ về điều đó, thì rất tiếc là cụ của các vị lại mê nghệ thuật những năm 1930 khi mà lẽ ra cụ đã có thể gom được những kho báu cung đình thất thoát khỏi Trung Quốc.
– Ý anh là những cổ vật từng ở Tử Cấm Thành? – Rachel hỏi.
– Chắc chắn! Cô có biết năm 1913, hoàng gia Trung Quốc thực sự đã tìm cách bán toàn bộ bộ sưu tập của họ cho trùm nhà băng J. P. Morgan không? – Oliver nói.
– Thôi nào! – Rachel hoài nghi.
– Sự thật đấy. Họ túng quẫn nên sẵn lòng bán đi với giá bốn triệu đô la. Toàn bộ những kho báu vô giá, được sưu tầm suốt năm thế kỷ. Quả là một câu chuyện li kỳ – Morgan nhận được lời đề nghị qua điện tín, nhưng ông ta bất ngờ chết vài ngày sau đó. Hẳn là phải có sự run rủi can thiệp của thánh thần mới giúp ngăn được những kho báu không thể thay thế của Trung Hoa trôi dạt sang New York đấy.
– Hãy thử tưởng tượng nếu điều đó xảy ra trên thực tế xem. – Nick lắc lắc đầu nhận xét.
– Đúng là vậy. Sự mất mát còn kinh khủng hơn việc bộ sưu tập điêu khắc đá cẩm thạch Elgin Marble lọt vào Bảo tàng Anh quốc. Nhưng rất may tình thế đã thay đổi. Cuối cùng thì Trung Hoa đại lục đã quan tâm đến việc mua lại di sản của chính mình, và họ chỉ muốn những gì oách nhất. – Oliver nói. – Việc đó khiến tôi nhớ, chị Astrid, – là chị vẫn đang tìm thêm đồ gỗ Hoàng hoa lê chứ? Vì tôi biết một cái bàn cơ mật đời Hán rất quan trọng sắp đem đấu giá vào tuần sau tại Hong Kong. – Oliver quay sang Astrid, nhận thấy tâm trí cô có vẻ đang ở đâu đâu. – Này chị Astrid?
– Ồ... xin lỗi, tôi hơi nhãng đi một lát. – Astrid nói, đột nhiên bối rối. – Anh đang nói gì về Hong Kong nhỉ?