← Quay lại trang sách

Chương 4 Rachel Và Nick - CÔNG VIÊN TYERSALL

Hoa tan hua sắp nở rồi! – Bà Ling Cheh phấn khởi thông báo với mọi người có mặt ở sân trời. Khi khách khứa bắt đầu quay trở vào qua thính phòng, Nick kéo Rachel sang bên. – Đây, mình đi tắt đi. – Anh nói. Rachel theo anh rẽ qua một cánh cửa bên, và họ đi theo một hành lang dài, qua rất nhiều phòng tối om mà cô rất háo hức muốn ngó vào. Khi Nick dẫn cô qua một lối vòng ở cuối hành lang, hàm Rachel như rớt xuống vì không tin nổi.

Họ dường như không còn ở Singapore nữa. Cứ như thể họ vừa lạc bước tới một nơi bí mật nào đó sâu bên trong cung điện của người Moor. Khoảng sân rộng thênh thang quây kín bốn phía nhưng hoàn toàn thông thoáng phía trên. Những cây cột chạm khắc tinh tế có vòm cuốn chạy thành hàng xung quanh chu vi sân, và một đài phun nước Andalusia nhô ra từ phần tường đá, nước phun lên từ một bông sen tạc bằng đá thạch anh màu hồng tía. Trên đầu, hàng trăm ngọn đèn bằng đồng treo rất khéo léo khắp sân từ lối đi trên tầng hai, ngọn nào cũng thắp nến chập chờn.

– Anh muốn cho em thấy nơi này khi vẫn còn vắng vẻ. – Nick nói bằng giọng khẽ khàng, kéo Rachel ôm vào lòng.

– Véo em xem nào. Nơi đây có thật không vậy? – Rachel thì thào khi nàng nhìn vào mắt Nick.

– Chỗ này là thật. Chính em mới là giấc mơ. – Nick trả lời khi anh hôn nàng say đắm.

Vài vị khách bắt đầu tiến vào, làm gián đoạn sự ngất ngây của họ lúc này. – Nào, đến giờ ăn tráng miệng rồi! – Nick nói, xoa xoa tay vẻ đề phòng.

Dọc theo một vòm cuốn, người ta kê những bàn tiệc dài bày biện rất nhiều món ăn ngọt. Những loại bánh tinh tế, bánh phồng, và bánh pudding ngọt, rồi món goreng pisang [81*] rưới si rô vàng Lyle, nyonya kueh – loại bánh ngọt nhỏ đủ bảy sắc cầu vồng, và những chiếc bình cao bóng loáng đựng đầy các loại ‘tiên dược’ nóng bốc hơi nghi ngút. Những người phục vụ đội mũ không vành trắng đứng sau mỗi chiếc bàn, sẵn sàng bày ra các món ngon.

[81] Bánh chuối tẩm bột rán, một đặc sản Malay. Một số loại goreng pisang ngon nhất thường thấy ở căng tin Trường Anglo-Chinese và thường được giáo viên lựa chọn (đặc biệt cô Lau, giáo viên tiếng Hoa của tôi) làm phần thưởng cho thành tích tốt. Vì thế, cả một thế hệ con trai Singapore thuộc môi trường xã hội nhất định đã xem món này như một trong những món ăn khoái khẩu của mình.

– Đừng có nói với em đây phải là chuyện ăn uống hằng ngày của gia đình anh nhé. – Rachel sững sờ nói.

– Ờ, tối nay là bữa ăn thừa thôi. – Nick tỉnh bơ đùa.

Rachel thúc cùi chỏ vào sườn anh.

– Ôi! Và anh sẽ mời em một lát bánh trứng sô cô la ngon nhất thế giới.

– Em vừa nhồi mười tám loại mỳ khác nhau rồi đấy! Có lẽ em không thể ăn thêm món tráng miệng nào đâu. – Rachel càu nhàu, ấn mạnh bàn tay vào bụng. Nàng bước ra chính giữa sân, nơi ghế ngồi được bố trí quanh một hồ kiểng tĩnh lặng. Giữa bể là những chiếc lu sành lớn trồng hoa tan hua rất cầu kỳ. Rachel chưa bao giờ nhìn thấy loại cây lạ như vậy. Cả một rừng chằng chịt những cây hoa mọc thành một khóm cao trổ ra những chiếc lá mềm mại to bản màu ngọc bích đậm. Những cuống hoa dài mọc ra từ mép lá, uốn cong thành những bầu nụ lớn. Lớp cánh ngoài màu đỏ nhạt cong lên như những ngón tay xinh xinh ôm lấy một trái đào màu trắng như lụa. Oliver đang đứng bên cạnh khóm hoa, chăm chú nhìn một bầu hoa.

– Làm sao anh biết được là hoa sắp nở chứ? – Rachel hỏi anh chàng.

– Nhìn xem nụ hoa căng phồng thế nào, và độ trắng của các bầu hoa lộ ra qua những tua đỏ này ra sao? Chỉ một tiếng nữa, em sẽ thấy chúng nở bung. Em biết không, chứng kiến những bông tan hua nở vào ban đêm được xem là việc rất may mắn đấy.

– Thật không?

– Phải, thật mà. Chúng rất hiếm khi nở và không đoán định trước được, mà giây phút mãn khai rất ngắn ngủi. Đây là một sự kiện hiếm có trong đời với hầu hết mọi người đấy, cho nên anh nói rằng em rất may mắn có mặt ở đây tối nay.

Khi Rachel đi vòng quanh hồ kiểng, nàng thấy Nick đứng dưới một vòm cuốn đang chuyện trò chăm chú với một phụ nữ rất ấn tượng, người ngồi cạnh bà nội Nick lúc trước.

– Người phụ nữ đang nói chuyện với Nick là ai thế? Lúc trước anh đã đứng cùng chị ấy. – Rachel hỏi Oliver.

– Ồ, đó là Jacqueline Ling. Một người bạn lâu năm của gia đình.

– Chị ấy lộng lẫy như minh tinh màn bạc nhỉ. – Rachel nhận xét.

– Đúng vậy đấy! Tôi luôn nghĩ Jacqueline chẳng khác gì Catherine Deneuve người Hoa, chỉ có điều đẹp hơn.

– Trông chị ấy đúng là hệt Catherine Deneuve!

– Và tuổi tác cũng hơn.

– Chắc không già thế đâu. Xem nào, chị ấy chỉ khoảng bốn mươi thôi chứ mấy?

– Thêm hai mươi tuổi nữa đi.

– Anh đùa rồi! – Rachel nói, ngạc nhiên chăm chú nhìn thân hình như vũ công ba lê của Jacqueline, được khéo léo khoe ra nhờ chiếc áo hở lưng màu vàng nhạt và quần ống rộng mặc kèm với đôi giày bit gót nhọn màu bạc.

– Tôi luôn nghĩ hơi tiếc là bà ấy không chịu làm nhiều hơn cái việc vô hiệu hóa đàn ông bằng ngoại hình của mình. – Oliver thủng thẳng.

– Bà ta đã làm gì?

– Từng ly hôn một lần rồi, suýt lấy một hầu tước Anh, và kể từ đó bà ấy cặp kè với một đại gia Na Uy. Hồi bé tôi có nghe một câu chuyện: Nhan sắc của Jacqueline lừng lẫy tới mức khi bà ấy đến Hong Kong lần đầu hồi những năm sáu mươi, sự xuất hiện của bà ấy thu hút cả đám đông người xem, cứ như bà ấy là Elizabeth Taylor vậy. Cánh đàn ông la hét xin cầu hôn bà ấy, và ẩu đả xảy ra ngay tại sân bay. Thành sự kiện lên báo đấy.

– Tất cả đều vì sắc đẹp của bà ấy.

– Vâng, và dòng dõi của bà ấy nữa. Bà ấy là cháu gái cụ Ling Yin Chao.

– Cụ ấy là ai?

– Là một trong những nhà từ thiện đáng kính nhất châu Á. Xây dựng trường học khắp Trung Quốc. Nhưng bà Jacqueline thì không tiếp bước cụ, trừ việc bà ấy có đóng góp hỗ trợ Manolo Blahnik [82*] .

[82] Manuel “Manolo” Blahnik Rodríguez là nhà thiết kế thời trang người Tây Ban Nha, người sáng lập thương hiệu giày cao cấp cùng tên. (ND)

Rachel cười, và cả hai người cùng nhận thấy Jacqueline đặt một tay lên bắp tay Nick,vuốt ve rất dịu dàng.

– Đừng lo, – ai bà ấy chẳng ve vãn. – Oliver đùa. – Cô có muốn nghe chuyện đồn đại nữa không?

– Mời anh.

– Tôi nghe nói bà nội Nick rất muốn cưới Jacqueline cho bố Nick. Nhưng không thành công.

– Ông ấy không bị mê hoặc bởi hình thức của bà ấy à?

– À, là vì ông ấy đã có một mỹ nhân khác rồi, – là mẹ của Nick. Cô chưa gặp Cô Elle thì phải?

– Chưa, bác ấy đi vắng dịp cuối tuần.

– Hừmm, thú vị đây. Bà ấy chưa bao giờ đi vắng khi Nicholas về cả. – Oliver nói, ngó xung quanh để bảo đảm không ai nghe lọt rồi mới ghé sát lại. – Nếu tôi là cô, tôi sẽ rất cẩn trọng tiếp xúc Eleanor Young. Bà ấy khó gần đấy. – Anh ta nói khẽ rồi bước về phía bàn cocktails.

*

Nick đứng ở một đầu chỗ bày đồ tráng miệng, băn khoăn không biết ăn gì trước: món goreng pisang với kem, bánh pudding nước sốt xoài, hay bánh phồng sô cô la.

– Ồ, món bánh phồng sô cô la của đầu bếp nhà cháu! Đây là lý do tối nay cô đến đấy! – Bà Jacqueline đưa mấy ngón tay qua những lọn tóc chỗ bờ vai mình và khẽ chạm vào cánh tay anh. – Nói cô nghe tại sao cháu không gọi cho Amanda? Cháu chỉ gặp nó có vài lần từ lúc nó chuyển tới New York à.

– Chúng cháu cố gắng gặp nhau mấy lần trong mùa xuân này rồi, nhưng mà em ấy lúc nào cũng kín lịch. Chẳng phải em ấy đang hẹn hò với cái anh chàng công ty mạo hiểm đang phất sao?

– Không nghiêm túc đâu; tay đó gấp đôi tuổi nó.

– Chà, cháu thấy ảnh của em trên báo suốt.

– Đấy mới là vấn đề. Phải chấm dứt thôi. Rất không phù hợp. Cô muốn con gái mình giao du với những người xứng đáng, không phải thứ bị gọi là tàu bay [83*] châu Á ở New York. Tất cả đám đó đều bám váy Amanda thôi – con bé quá ngây thơ không nhìn ra như vậy.

[83] Nguyên văn “jet set”, từ để chỉ những người giàu có hay đi du lịch khắp nơi. (ND)

– Ôi, cháu không nghĩ Mandy ngây thơ đâu.

– Nó cần một người phù hợp, Nicky. Gar gee nang [84*] . Cô muốn cháu để mắt đến em. Cháu hứa làm thế giúp cô chứ?

[84] Tiếng Phúc Kiến mang nghĩa “cùng kiểu” hoặc “những người giống cháu,” thường được dùng để chỉ các hội gia đình hoặc dòng tộc.

– Dĩ nhiên rồi cô. Tháng trước tụi cháu đã nói chuyện và em bảo quá bận, không về dự đám cưới Colin được.

– Phải, thật tệ quá nhỉ?

– Cháu sẽ gọi cho em khi về lại New York. Nhưng cháu nghĩ hiện giờ Amanda ngán cháu lắm rồi.

– Không, không, nó sẽ được lợi nếu dành thêm thời gian bên cháu, – ngày xưa cháu rất thân thiết với nó mà. Giờ kể cô nghe về cô gái quyến rũ cháu đưa về nhà gặp bà đi. Cô thấy là con bé đã chinh phục được Oliver rồi. Tốt nhất cháu nên dặn nó cẩn thận – cậu ta là chúa buôn chuyện đấy.

*

Astrid và Rachel ngồi bên đài sen, ngắm người phụ nữ mặc áo lụa suôn màu vàng mơ đang chơi cổ cầm, loại nhạc cụ truyền thống Trung Quốc. Rachel ngây ngất trước tốc độ những chiếc móng tay đỏ để dài của người phụ nữ duyên dáng gảy các sợi dây đàn, trong khi Astrid cố gắng không bị ám ảnh với những gì Oliver nói lúc trước. Có đúng anh ta gặp Michael đi cùng một đứa bé ở Hong Kong không nhỉ? Nick ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô, khéo léo giữ hai cốc trà đang bốc hơi bằng một tay còn tay kia cầm một đĩa bánh phồng sô cô la đang ăn dở. Anh đưa cốc trà vải bốc hơi cho Astrid, biết đó là thứ cô ưa thích, và đưa một ít bánh cho Rachel.

– Em phải thử món này, – một trong những món tuyệt nhất của đầu bếp Ah Ching nhà anh đấy.

– Alamak, Nicky, lấy cho cô ấy một miếng tử tế đi nào. – Astrid trách, nhất thời thoát khỏi tâm trạng vô vọng của mình.

– Không sao, chị Astrid. Em sẽ ăn phần lớn của anh ấy, lúc nào chẳng vậy. – Rachel cười giải thích. Cô nếm thử miếng bánh, mắt lập tức mở lớn đầy ngạc nhiên. Quả là sự kết hợp hoàn hảo của sô cô la và kem, với vị thanh mát tan trong miệng rất dịu.

– Hừmmm. Em thích là không quá ngọt.

– Đó là lý do anh không thể ăn được loại bánh sô cô la khác. Lúc nào cũng quá ngọt, quá đặc, và quá nhiều đá. – Nick nói.

Rachel với tay lấy thêm một miếng. – Anh hãy hỏi công thức đi và em sẽ thử làm ở nhà.

Astrid nhướng mày. – Em có thể thử, Rachel, nhưng tin chị đi, đầu bếp nhà chị cũng thử rồi, mà chẳng bao giờ ngon được thế này đâu. Chị ngờ là Ah Ching giữ riêng một nguyên liệu bí mật nào đó.

Khi họ ngồi trong sân, những cánh hoa tan hua đỏ cuộn chặt bắt đầu xòe ra như một bộ phim quay chậm để khoe những cánh hoa trắng muốt mịn như tơ vẫn đang tiếp tục nở bung như một vầng dương bừng sáng.

– Em không hình dung nổi những bông hoa này còn nở to đến đâu! – Rachel háo hức nhận xét.

– Nó luôn gợi cho chị nhớ đến một con thiên nga đang rũ cánh, chuẩn bị bay lên. – Astrid nhận xét.

– Hoặc có thể ở thế sắp tấn công. – Nick nói thêm. – Bọn thiên nga thật sự rất hung hăng.

– Thiên nga nhà bà chẳng hề hung hăng, – Bà cô Rosemary vừa tới, nghe trọn nhận xét của Nick. – Cháu không nhớ từng cho thiên nga trong hồ nhà bà ăn khi cháu còn là một cậu bé à?

– Cháu nhớ thực ra cháu rất sợ chúng. – Nick đáp. – Cháu thường bẻ vụn một ít bánh mỳ, vứt xuống nước và chạy tìm chỗ trốn.

– Nicky là đứa nhát chết mà. – Astrid trêu.

– Vậy ạ? – Rachel ngạc nhiên hỏi.

– Ôi, cậu ấy nhỏ xíu. Một thời gian dài mọi người đều sợ rằng cậu ấy sẽ chẳng bao giờ lớn, – chị cao hơn cậu ấy nhiều. Thế rồi đột nhiên cậu ấy lớn bổng lên. – Astrid nói.

– Này, Astrid, đừng nói về nỗi xấu hổ bí mật của em. – Nick cau mày nói.

– Nicky, cháu chẳng có gì phải xấu hổ cả. Nói cho cùng, cháu vẫn lớn lên thành một anh chàng cường tráng, như bà chắc rằng Rachel sẽ đồng tình. – Bà cô Rosemary vui vẻ nói. Tất cả phụ nữ đều cười.

Trong khi những bông hoa tiếp tục bung nở trước mắt, Rachel ngồi nhâm nhi trà vải đựng trong một chiếc cốc sứ màu đỏ, ngẩn ngơ trước mọi thứ xung quanh. Nàng nhìn vị sultan đang chụp ảnh hai bà vợ của ông trước những đóa hoa, những chiếc áo cánh kebaya đính đá quý của họ lóe sáng mỗi lần đèn máy ảnh nhá lên. Nàng quan sát đám đàn ông ngồi thành vòng tròn chỗ bố Astrid, say sưa trong một cuộc tranh luận chính trị sôi nổi, và nàng nhìn Nick, lúc này đang hơi khom người đứng bên cạnh bà nội. Nàng xúc động khi thấy Nick dường như hết sức quan tâm đến bà nội mình, cầm tay bà trong khi thì thầm vào tai bà.

– Tối nay bạn cháu có vui không? – Bà Su Yi hỏi cháu nội bằng tiếng Quảng Đông.

– Có, thưa Ah Ma. Cô ấy rất thích. Cảm ơn bà đã mời cô ấy.

– Có vẻ con bé là đề tài bàn luận của cả thành phố. Mọi người đều tìm cách tế nhị hỏi bà về con bé hoặc tìm cách tế nhị nói gì đó về nó với bà.

– Vậy ạ? Người ta nói gì ạ?

– Một số người thì băn khoăn không rõ ý định của nó là gì. Em họ Cassandra của cháu thậm chí còn gọi cho bà từ Anh, hoang mang lắm.

Nick ngạc nhiên.

– Làm sao mà ngay cả Cassandra cũng biết về Rachel nhỉ?

– Ây dà, chỉ có ma mới biết nó lấy thông tin từ đâu! Nhưng nó rất lo lắng cho cháu. Nó nghĩ cháu sắp bị mắc bẫy.

– Mắc bẫy? Cháu đang đi nghỉ với Rachel mà, Ah Ma. Chẳng có gì phải lo lắng cả đâu. – Nick nói giọng bênh vực, thấy bực vì Cassandra đang đưa chuyện về mình.

– Chính xác đó là những gì bà nói với nó. Bà bảo nó rằng cháu là một đứa bé ngoan, và cháu sẽ không bao giờ làm gì khiến bà không vui. Chắc Cassandra ở vùng quê nước Anh nhiều quá nên nhàm chán. Nó để cho trí tưởng tượng bay bổng như lũ ngựa ngớ ngẩn của nó.

– Bà có muốn cháu dẫn Rachel lại không, Ah Ma, như thế bà biết rõ cô ấy hơn? – Nick đánh bạo.

– Cháu biết là nếu làm thế bà sẽ không thể chịu nổi những cái cổ cứ nghển lên hóng đâu. Sao tuần tới hai cháu không đến ở đây với bà nhỉ? Ở khách sạn trong khi nơi đây có phòng ngủ sẵn sàng đợi cháu thì thật là vớ vẩn đấy.

Nick rất xúc động khi nghe được những lời này từ bà nội. Giờ anh đã có được dấu phê chuẩn rồi. – Thế thì thật tuyệt, Ah Ma.

*

Trong một góc tối om của phòng chơi bi da, bà Jacqueline đang dở cuộc trò chuyện trên điện thoại với con gái mình, Amanda, ở New York. – Đừng có lý do lý trấu nữa! Mẹ chẳng cần biết con nói gì với báo chí. Cứ làm những gì con phải làm, nhưng phải chắc chắn là tuần sau con về. – Bà cáu kỉnh.

Bà Jacqueline bực bội kết thúc cuộc gọi, nhìn ra sân trời rãi ánh trăng ngoài cửa sổ. – Tôi biết là cậu ở đó đấy, Oliver. – Bà nói sẵng, chẳng buồn quay lại. Oliver ló ra từ khuôn cửa tối và từ từ tiến lại.

– Tôi có thể ngửi thấy mùi cậu từ xa cả dặm. Cậu nên bỏ nước hoa Blenheim Bouquet đi, – cậu đâu phải Thái tử xứ Wales.

Oliver nhướng mày. – Chúng ta cáu kỉnh làm gì! Nhân tiện, em thấy rõ là Nicholas bị mê hoặc hoàn toàn. Chị không nghĩ là hơi quá muộn cho Amanda à?

– Không hề. – Bà Jacqueline trả lời, cẩn thận chỉnh lại tóc mình. – Đúng như cậu thường nói, quan trọng là thời điểm.

– Em đang nói về chuyện đầu tư cho nghệ thuật kia.

– Con gái tôi là một tuyệt tác nghệ thuật, phải không? Nó chỉ thuộc về bộ sưu tập đẹp nhất.

– Một bộ sưu tập chị không lọt được vào.

– Chết tiệt, Oliver.

– Chez toi ou chez moi [85*] ? – Oliver tinh quái nhướng mày khi thong thả ra khỏi phòng.

[85] Tiếng Pháp, nghĩa là “Ở chỗ chị hay chỗ em đây?” Trong đoạn đối thoại này, bà Jacqueline nói “Fuck you”, nên Oliver mới đáp lại như thế (ND).

Trong khoảnh sân Andalusia, Rachel nhắm mắt lại một lát. Tiếng cổ cầm bập bùng tạo nên một giai điệu hòa quyện hoàn hảo với tiếng nước nhỏ giọt, và những bông hoa dường như đang dàn dựng màn mãn khai của chúng theo những âm thanh ngọt ngào. Mỗi lần một làn gió nhẹ thổi qua, những ngọn đèn bằng đồng treo trên nền trời đêm lại xoay xoay như hàng trăm quả cầu ánh sáng trôi lững lờ trên một đại dương tối đen. Rachel cảm thấy như nàng đang trôi theo chúng trong một giấc mơ hưởng lạc nào đó, và nàng tự hỏi liệu cuộc sống với Nicholas có luôn như thế này không. Chẳng mấy chốc, hoa tan hua bắt đầu rũ cánh, nhanh và bí ẩn hệt như lúc bung nở. Không khí buổi đêm ngập trong mùi hương ngất ngây khi những bông hoa rũ xuống, vô hồn tàn úa.