Chương 3 Peik Lin - SINGAPORE
Ông Wye Mun và bà Neena Goh đang duỗi mình trên mấy chiếc ghế tựa da màu mòng két trong phòng chiếu phim tại Villa d’Oro, miệng nhằn hạt dưa rang muối và xem một tập phim truyền hình Hàn Quốc, thì Peik Lin xộc vào phòng.
– Tắt tiếng TV! Tắt tiếng TV đi ạ! – Cô đề nghị.
– Có chuyện gì, có chuyện gì thế? – Bà Neena hoảng hốt hỏi.
– Bố mẹ sẽ không tin được con vừa từ đâu về đâu!
– Từ đâu? – Ông Wye Mun hỏi, có chút khó chịu vì con gái mình vừa làm gián đoạn đúng một thời khắc quan trọng trong chương trình yêu thích của ông.
– Con vừa từ nhà bà nội Nicholas Young về.
– Thì sao?
– Bố mẹ nên thấy quy mô chỗ đó.
– Dua geng choo, ah? [79*] – Ông Wye Mun nói.
[79] Tiếng Phúc Kiến mang nghĩa “nhà lớn, nhà to.”
– Dua thậm chí còn chưa đủ tầm để mô tả đâu. Ngôi nhà cực lớn, nhưng bố mẹ nên thấy khu đất cơ. Bố mẹ có biết có một khu đất tư mênh mông ngay bên cạnh Vườn Bách thảo không?
– Cạnh Vườn Bách thảo á?
– Vâng. Chỗ đường Gallop. Đó là một phố con chưa bao giờ nghe nói đến gọi là Đại lộ Tyersall.
– Gần mấy ngôi nhà gỗ hả? – Bà Neena hỏi.
– Vâng, nhưng không phải là một ngôi nhà thời thuộc địa đâu. Kiến trúc này rất khác thường, kiểu Đông phương, và vườn tược thì không tin nổi, – có lẽ khoảng năm mươi mẫu hoặc hơn.
– Vớ vẩn, lah! – Ông Wye Mun nói.
– Bố à, con đang nói với bố, – khu đó rộng mênh mông. Nó giống như Istana ấy. Riêng lối xe chạy cũng đã dài hàng dặm đường.
– Không thể nào! Hai ba mẫu thì bố còn tin nhưng năm mươi cơ à? Làm gì có chuyện thế, lah.
– Ít nhất cũng năm mươi mẫu, có khi còn hơn. Con cứ nghĩ mình mơ. Con nghĩ mình đang ở nước khác.
– Lu leem ziew, ah? [80*] – Bà Neena lo lắng nhìn con gái mình.
[80] Tiếng Phúc Kiến mang nghĩa “Con uống rồi phải không?”
Peik Lin không để ý đến mẹ.
– Chỉ cho bố xem. – Ông Wye Mun nói, sự tò mò bị kích thích. – Để xem trên Google Earth.
Họ tới chỗ bàn máy tính ở góc phòng, chạy chương trình, và Peik Lin bắt đầu tìm kiếm chỗ đó. Khi họ phóng to màn hình địa hình, cô lập tức nhận ra có chi tiết không thấy trên hình ảnh vệ tinh.
– Xem này, bố, – toàn bộ khu vực này trống trơn! Bố nghĩ đó là một phần của Vườn Bách thảo, nhưng không phải. Đây chính là vị trí nhà đó. Nhưng tại sao lại không có hình ảnh nhỉ? Nó không hề xuất hiện trên Google Earth! GPS của con cũng không tìm được địa chỉ.
Ông Wye Mun chăm chăm nhìn vào màn hình. Chỗ con gái ông nói đã nhìn thấy đúng là một khoảng trống đen xì trên bản đồ. Chính thức nó không tồn tại. Thật lạ.
– Gia đình anh chàng này là thế nào? – Ông hỏi.
– Con không biết. Nhưng có rất nhiều xe VIP trên lối xe chạy. Con nhìn thấy không ít biển xe ngoại giao. Rolls-Royce cổ, Daimler, toàn loại xe vậy. Những người này chắc chắn giàu không tin nổi. Bố nghĩ họ là ai?
– Bố không nghĩ ra được cụ thể nhà nào sống ở khu vực này. – Bố Wye Mun đưa con chỏ chuột chạy quanh chu vi khu vực màu đen. Gia đình ông kinh doanh xây dựng và phát triển bất động sản ở Singapore đã hơn bốn mươi năm, nhưng ông chưa bao giờ gặp chuyện gì như thế này. – Wah, đây là đất gốc, vị trí đặc địa – ngay chính giữa đảo. Giá trị không thể tính nổi. Không thể chỉ là một mảnh đất đâu, lah!
– Vâng, Bố ạ. Con tận mắt thấy mà. Và nghe nói bà nội Nick lớn lên ở đó. Đó là nhà bà cụ.
– Bảo Rachel tìm hiểu tên bà cụ xem. Và cả cụ ông nữa. Chúng ta cần biết những người này là ai. Làm thế nào một người có thể sở hữu nhiều đất gốc ở một trong những thành phố đông dân nhất thế giới được chứ?
– Wah, xem ra Rachel Chu trúng số độc đắc rồi. Mẹ hy vọng con bé cưới anh chàng này! – Bà Neena nói xen vào từ trên ghế tựa của mình.
– Ây dà, ai quan tâm đến Rachel Chu chứ? Peik Lin, con tìm hiểu xem! – Ông Wye Mun tuyên bố.
Peik Lin cười ngoác với bố, và bắt đầu nhắn tin cho Rachel.
Ông Wye Mun vỗ vỗ lên vai vợ. – Nào, gọi cho lái xe đi. Ta làm một chuyến đến Đường Tyersall. Anh muốn đích thân xem chỗ này.
Họ quyết định dùng chiếc Audi SUV để kín đáo hết mức có thể. – Xem nào, con nghĩ đây là chỗ bắt đầu cơ ngơi ấy. – Peik Lin lưu ý khi họ rẽ vào đoạn đường cua cây cối rậm rạp. – Con nghĩ toàn bộ bên trái là ranh giới phía nam của khu đất. Khi họ đến chỗ cánh cổng sắt màu xám, ông Wye Mun bảo lái xe dừng xe lại một phút. Nơi này trông vắng vẻ hoàn toàn. – Xem nào, con không nghĩ có gì ở đây. Trông như một khu Vườn Bách thảo từ xưa. Có một chòi canh nữa ở cuối đường này, một điểm công nghệ cao do lính Gurkha điều hành. – Peik Lin giải thích. Ông Wye Mun đăm đăm nhìn con đường cây cối rậm rịt không đèn đóm, hoàn toàn sửng sốt. Ông là một trong những nhà phát triển bất động sản hàng đầu Singapore, và ông biết từng phân đất trên đảo này. Hay ít nhất ông nghĩ mình biết.