Chương 6 Nick và Rachel - SINGAPORE
Khi Rachel thức dậy vào buổi sáng sau bữa tiệc thưởng hoa tan hua, Nick đang nói chuyện điện thoại khe khẽ trong phòng khách. Khi thị lực của nàng dần tập trung lại được, nàng im lặng nằm đó, nhìn Nick và cố tiếp nhận mọi chuyện diễn ra trong hai mươi bốn giờ qua. Đêm qua quả là tuyệt vời, và nàng không thể không cảm thấy một cảm giác bồn chồn đang lớn dần. Cứ như thể nàng đã lạc bước vào một gian phòng bí mật và phát hiện ra rằng người yêu mình sống một cuộc sống lưỡng diện. Cuộc sống bình thường mà họ cùng chia sẻ với tư cách hai giáo sư đại học trẻ tuổi ở New York chẳng có gì giống với khung cảnh vàng son lộng lẫy mà Nick dường như thuộc về ở đây, và Rachel không biết làm cách nào để có thể dung hòa hai cuộc sống ấy lại.
Rachel không hẳn là một cô gái ngây thơ trong lãnh địa sang giàu. Sau những vật lộn ban đầu, bà Kerry Chu đã có chỗ đứng và có giấy phép kinh doanh bất động sản ngay khi Thung lũng Silicon bước vào thời kỳ bùng nổ Internet. Tuổi thơ như bối cảnh trong truyện Dickens của Rachel nhanh chóng được thay bằng những năm niên thiếu lớn lên ở vùng Bay Area giàu có. Nàng đi học ở hai trường đại học hàng đầu của đất nước – Stanford và Northwestern – nơi nàng gặp những người như Peik Lin và những người có tài sản ủy thác khác. Giờ nàng sống tại thành phố đắt đỏ nhất nước Mỹ, nơi nàng gia nhập tầng lớp tinh hoa học thuật. Nhưng những điều ấy chẳng giúp gì mấy cho Rachel đương đầu với bảy mươi hai tiếng đầu tiên của nàng ở châu Á. Sự giàu có được trưng ra ở đây thật ghê gớm, không như bất kỳ điều gì nàng từng chứng kiến, và nhất thời nàng không dám tin rằng người yêu mình có thể là một phần của cái thế giới ấy.
Cách sống của Nick ở New York có thể nói là khiêm nhường, nếu không nói là thanh đạm hết sức. Anh thuê một gian buồng đơn ấm cúng trên Phố Morton có vẻ chẳng chứa thứ gì có giá trị ngoài máy tính cá nhân, chiếc xe đạp và hàng chồng sách của anh. Anh ăn mặc rất khác biệt nhưng bình thường, và Rachel (không hề ám chỉ những bộ trang phục nam kiểu Anh) chưa bao giờ nhận ra những chiếc áo cộc tay nhàu nhĩ có nhãn hiệu Huntsman hay Anderson Sheppard có giá bao nhiêu. Có chăng, sự phung phí nhất mà cô biết Nick sẵn sàng chi là cho sản phẩm trả giá cao tại Union Square Greenmarket và những chỗ ngồi tốt trong một buổi hòa nhạc nếu có ban nhạc lớn nào đó tới thành phố.
Nhưng giờ thì tất cả bắt đầu có nghĩa rồi. Ở Nick lúc nào cũng có một phẩm chất đặc biệt, một phẩm chất mà Rachel không thể định nghĩa rõ ngay cả với chính mình, nhưng nó khiến anh khác hẳn bất kỳ ai nàng biết. Cái cách anh tương tác với mọi người. Cái cách anh tựa người vào tường. Anh luôn thoải mái chìm vào lặng lẽ, nhưng như thế, anh lại nổi bật lên. Nàng vốn quy kết điều đó là do diện mạo và trí thông minh xuất chúng của anh. Người sung sướng như Nick chẳng có gì phải chứng minh. Nhưng giờ thì nàng biết còn nhiều điều hơn thế. Đây là một chàng trai lớn lên ở một nơi như Công viên Tyersall. Mọi thứ khác trên đời này đều nhạt nhòa nếu đem so sánh. Rachel rất mong được biết nhiều hơn về tuổi thơ của anh, về bà nội đáng sợ của anh, về những người nàng gặp tối qua, nhưng nàng không muốn bắt đầu buổi sáng trút lên anh cả triệu câu hỏi, nhất là khi nàng còn cả mùa hè để khám phá thế giới mới mẻ này.
– Này, Người đẹp ngủ trong rừng. – Nick nói, kết thúc cuộc gọi và nhận ra Rachel đã thức giấc. Anh rất thích nhìn nàng khi vừa mới tỉnh giấc, mái tóc dài rối bù đầy quyến rũ, nụ cười hạnh phúc, vẻ mặt ngái ngủ nàng luôn có khi nàng mở mắt.
– Mấy giờ rồi anh? – Rachel hỏi, với tay về phía đầu giường.
– Khoảng chín rưỡi gì đó, – anh nói, bước tới và chui vào dưới tấm chăn mỏng, vòng hai tay quanh người nàng từ phía sau, kéo nàng sát vào mình. – Up thìa nào! – anh đùa, hôn lên phần gáy trần của nàng vài lần. Rachel xoay lại để đối diện với anh và bắt đầu vạch một đường từ trán xuống cằm anh.
– Đã có ai nói với anh... – nàng bắt đầu.
–... rằng anh có lý lịch tuyệt vời nhất chưa? – Nick nói, kết thúc câu hỏi của nàng bằng một tràng cười. – Anh chỉ được nghe câu đó mỗi ngày từ người yêu xinh đẹp của anh, người rõ ràng đang bị loạn trí mất rồi. Em ngủ ngon chứ?
– Như cún luôn. Buổi tối qua thật sự khiến em mệt lử.
– Anh rất hãnh diện về em. Anh biết gặp nhiều người mệt chết thôi, nhưng em thật sự đã chinh phục được mọi người.
– Arggh. Đó là anh nói thôi. Em không nghĩ bà cô mặc bộ đồ Chanel của anh thấy thế đâu. Hay ông chú Harry của anh nữa, – lẽ ra em nên dành ra hẳn một năm tìm hiểu về lịch sử, chính trị, và nghệ thuật Singapore –
– Thôi nào, chẳng ai kỳ vọng em là một học giả về Đông Nam Á đâu. Tất cả mọi người chỉ muốn được gặp em thôi.
– Kể cả bà nội anh?
– Chắc chắn! Thực tế, bà mời chúng ta tới chơi và nghỉ lại vào tuần sau.
– Thật không? – Rachel nói. – Chúng ta sẽ ở lại Công viên Tyersall à?
– Dĩ nhiên! Bà yêu quý anh, và bà muốn biết rõ về em hơn.
Rachel lắc đầu.
– Em không tin mình đã gây được ấn tượng gì với bà.
Nick ngoắc tay vào một lọn tóc xòa xuống trán nàng nhẹ nhàng vén ra sau tai. – Trước hết, em phải nhận thấy rằng bà nội anh vô cùng nhút nhát, và nhiều khi trở thành lãnh đạm, nhưng bà quan sát mọi người rất tinh tế. Thứ hai, em không cần phải gây ấn tượng gì với bà cả. Cứ là chính em cũng đủ rồi.
Căn cứ vào những gì nàng quan sát từ mọi người khác, Rachel không dám chắc về điều Nick nói, nhưng nàng quyết định nhất thời không lo lắng về điều đó. Họ nằm ôm nhau trên giường, lắng nghe tiếng nước bắn tung tóe và tiếng trẻ con ré lên khi chúng nhảy tùm xuống bể bơi. Nick đột nhiên ngồi dậy.
– Em có biết mình chưa làm gì không? Chúng mình chưa đặt đồ ăn theo dịch vụ phòng. Em biết đó là một trong những điều anh thích nhất khi ở khách sạn mà! Nào, để xem bữa sáng của họ ngon đến đâu nào.
– Anh đọc được ý nghĩ của em đấy! Này, có thật nhà Colin sở hữu khách sạn này không? – Rachel hỏi, nhấc quyển thực đơn bọc da bên cạnh giường lên.
– Đúng vậy. Colin kể với em à?
– Không, Peik Lin kể. Hôm qua em có nhắc rằng chúng mình sẽ dự đám cưới Colin, và cả gia đình cô ấy gần như bị sốc.
– Vì sao chứ? – Nick hỏi, nhất thời không hiểu.
– Họ chỉ tỏ ra rất phấn khích thôi. Anh đâu có nói với em rằng đám cưới Colin sẽ là một sự kiện lớn.
– Anh không nghĩ sẽ là vậy.
– Rõ ràng đó là tin thời sự trang nhất tất cả các báo và tạp chí châu Á còn gì.
– Em nên biết báo chí còn nhiều chuyện hay ho hơn để viết, với đủ mọi thứ đang diễn ra trên thế giới.
– Thôi nào, chẳng có gì giật gân bằng một đám cưới hoành tráng đâu.
Nick thở dài, lăn ngửa ra và đăm đăm nhìn lên trần phòng có những rầm gỗ. – Colin rất căng thẳng. Anh thật sự lo cho cậu ấy. Một đám cưới hoành tráng là điều cuối cùng cậu ấy muốn, nhưng anh đoán không tránh được. Araminta và mẹ cô ấy đã tiếp quản việc lễ nghi đám cưới, và từ những gì anh nghe được thì đó sẽ là sản phẩm của họ.
– Chà, thật mừng vì em được ngồi ở phía cử tọa. – Rachel cười ngây ngô.
– Đúng vậy, nhưng anh thì sẽ đứng bên trên giữa đấu trường ba vòng đấy. Nói mới nhớ Bernard Tai sẽ tổ chức tiệc độc thân cho Colin, và hình như cậu ta đã lên kế hoạch cho một buổi đập phá. Tất cả tụi anh sẽ họp mặt ở sân bay và tới một điểm bí mật nào đó. Em có phiền nếu anh không ở bên em vài ngày không? – Nick hỏi, nhẹ vuốt ve cánh tay nàng.
– Đừng lo cho em, – anh cứ làm nhiệm vụ của mình. Em sẽ tự mình khám phá nơi đây, và chị Astrid cùng Peik Lin đều đề nghị đưa em đi thăm thú cuối tuần này.
– Ái chà, đây là một lựa chọn khác, – sáng nay Araminta gọi, và cô ấy thật sự muốn em tới dự tiệc độc thân của cô ấy vào chiều nay.
Rachel bĩu môi.
– Anh không nghĩ cô ấy chỉ mời cho phải phép à? Ý em là chúng em chỉ vừa gặp nhau thôi. Nếu em xuất hiện ở bữa tiệc toàn bạn bè thân thiết của cô ấy thì không phải là kỳ cục lắm sao?
– Đừng nghĩ thế. Colin là bạn thân nhất của anh, còn Araminta là một mỹ nhân nổi danh. Anh nghĩ sẽ có hẳn một nhóm rất đông các cô gái đấy, cho nên sẽ rất vui cho em. Sao em không gọi cho cô ấy và bàn xem sao?
– Được rồi, nhưng trước tiên chúng mình gọi một ít bánh quế Bỉ ăn với bơ vị phong mộc đã nhé.