← Quay lại trang sách

Chương 7 Eleanor - THÂM QUYẾN

Lorena Lim đang nói chuyện điện thoại bằng tiếng Quan thoại thì bà Eleanor bước vào phòng ăn sáng. Bà ngồi xuống đối diện Lorena, nhìn ngắm khung cảnh buổi sớm lờ mờ từ ngồi nhà thủy tinh này. Mỗi lần bà ghé tới, thành phố dường như lại phình lên gấp đôi [91*] . Nhưng cứ như một thiếu niên cao lêu đêu đang ở thời kỳ nhổ giò, nhiều tòa nhà được dựng lên vội vã – chỉ vừa mới một thập kỷ – đã bị phá bỏ để nhường chỗ cho những tòa tháp bóng bẩy hơn, như cái chỗ Lorena mới mua này. Nó sáng loáng, nhưng lại thiếu gu trầm trọng. Chẳng hạn, mọi bề mặt trong phòng ăn sáng này đều phủ kín sắc cẩm thạch cam rất tệ. Sao tất cả đám nhà thầu phát triển từ đại lục đều nghĩ rằng cứ thêm đá cẩm thạch là điều hay nhỉ? Trong khi bà Eleanor đang cố hình dung phần mặt quầy bằng Silestone trung tính, thì một người phục vụ đặt bát cháo cá bốc hơi nghi ngút trước mặt bà.

[91] Những gì trước kia là một làng chài tẻ nhạt bên bờ biển Quảng Đông giờ là một đại đô thị chen chúc những tòa nhà chọc trời cầu kỳ đến bi kịch, những trung tâm mua sắm khổng lồ – nói cách khác, thành phố này là phiên bản Tijuana của châu Á. Thâm Quyến trở thành cửa ngõ rẻ tiền ưa thích của các nước láng giềng giàu có hơn. Đặc biệt, du khách từ Singapore và Hong Kong rất thích cảm giác được thưởng thức những món ngon như súp bào ngư và vây cá mập, mua sắm tới tận nửa đêm ở những trung tâm mua sắm đại hạ giá ở tầng hầm luôn đầy nhóc hàng fake, hoặc tận hưởng những màn chăm sóc ở các trung tâm chăm sóc sức khỏe – tất cả chỉ với một phần rất nhỏ của những gì họ sẽ phải thanh toán khi về nhà.

– Không, đừng mang cháo cho tôi. Cho tôi bánh mỳ phết mứt cam được không?

Người phục vụ có vẻ không hiểu ý Eleanor bằng tiếng Quan thoại.

Lorena kết thúc cuộc gọi, tắt điện thoại và nói: – Ây dà, Eleanor, chị ở Trung Quốc đấy. Ít ra cũng thử một ít cháo rất ngon này đi.

– Xin lỗi, tôi không thể ăn cá mở đầu buổi sáng, – tôi quen bánh mỳ nướng buổi sáng rồi. – Bà Eleanor dứt khoát.

– Nhìn chị xem! Chị than phiền con trai mình Tây hóa quá, thế nhưng chính chị lại không thể dùng một bữa điểm tâm đặc trưng Trung Hoa.

– Tôi lấy một người nhà Young quá nhiều năm rồi mà. – Bà Eleanor nói gọn lỏn.

Lorena lắc đầu. – Em vừa nói chuyện với lobang [92*] . Chúng ta sẽ gặp anh ta dưới sảnh Ritz-Carlton lúc tám giờ tối nay, và anh ta sẽ đưa chúng ta tới gặp người có thông tin mật về Rachel Chu.

[92] Tiếng lóng Malay mang nghĩa “đầu mối liên hệ.”

Carol Tai xộc vào phòng ăn sáng trong chiếc áo ngủ có hoa văn màu phớt tím.

– Mấy người chị định đưa chị Eleanor đến gặp là ai thế? Chị chắc là an toàn không?

– Ây da, đừng lo. Ổn mà.

– Vậy chúng ta làm gì cho tới lúc đó? Tôi nghĩ Daisy và Nadine muốn tới khu mua sắm rộng lớn chỗ ga tàu. – Bà Eleanor nói.

– Chị nói đến La Hồ chứ gì. Em có một chỗ hay hơn để dẫn tất cả các chị tới đó trước. Nhưng phải tối mật đấy nhé? – Carol thì thào đầy vẻ bí ẩn.

Sau khi các phu nhân ăn sáng và trang điểm, Carol đưa cả nhóm tới một tòa nhà văn phòng hoành tráng ở trung tâm Thâm Quyến. Một thanh niên cao lêu đêu đứng ở vỉa hè tòa nhà, dường như đang mải nhắn tin trên điện thoại di động, ngước nhìn lên khi thấy hai chiếc sedan Mercedes mẫu mới trờ tới và một đám phụ nữ xuất hiện.

– Cậu là Jerry phải không? – Carol hỏi bằng tiếng Quan thoại. Bà nheo mắt nhìn chàng trai trong ánh nắng chói chang, nhận ra cậu ta đang chơi game trên điện thoại.

Chàng trai dò xét nhóm phụ nữ một lúc, để bảo đảm họ không phải là cảnh sát chìm. Phải, những người này rõ ràng là một nhóm các bà vợ giàu có và họ từ Singapore đến, qua vẻ ngoài của họ. Những người Singapore này ăn vận cả mớ phong cách rất đặc trưng của họ và ít đeo đồ trang sức vì lúc nào cũng sợ bị cướp giật. Phụ nữ Hong Kong có xu hướng ăn mặc giống nhau và chưng ra những viên đá to tướng, trong khi phụ nữ Nhật thì đeo kính che nắng và túi bao tử trông cứ như họ đang trên đường tới sân golf vậy. Anh chàng nhe răng cười niềm nở với họ và nói: – Phải, tôi là Jerry! Xin chào các quý bà, xin chào. Theo chân tôi nào.

Anh ta dẫn họ qua những cách cửa kính mờ của tòa nhà, theo một hành lang dài, và thoát ra cửa sau. Họ đột nhiên lại ra ngoài ở một phố bên, bên kia đường là một tòa tháp văn phòng nhỏ hơn, trông như vẫn còn đang xây dựng dở dang hoặc sắp bị bỏ đi. Sảnh phía trong tối như bưng, nguồn sáng duy nhất đến từ cánh cửa mà Jerry vừa đẩy mở ra. – Làm ơn cẩn thận đấy, – anh ta cảnh báo trong lúc dẫn họ qua cái không gian tối om ngổn ngang những viên gạch lát granite, gỗ dán, và thiết bị xây dựng.

– Chị chắc chắn chỗ này an toàn chứ, Carol? Nếu biết trước chúng ta đến nơi như thế này, em sẽ không đi đôi giày Roger Vivier mới toanh đâu. – Nadine kêu ca vẻ bồn chồn. Bất kỳ lúc nào bà ấy cũng cảm thấy như mình sẽ vấp phải gì đó.

– Tin tôi đi, Nadine, chẳng có chuyện gì đâu. Phút nữa cô sẽ cảm ơn tôi đấy. – Carol bình thản trả lời.

Khuôn cửa cuối cùng cũng dẫn tới một tiền sảnh thang máy lờ mờ sáng, Jerry liên tục nhấn vào nút gọi thang máy đã hỏng. Mãi rồi chiếc thang máy phục vụ cũng xuất hiện. Tất cả các bà chen chúc bước vào, nép sát nhau để tránh quệt phải những bức vách bẩn thỉu. Đến tầng mười bảy, thang máy mở ra cho thấy một tiền sảnh sáng rực đèn huỳnh quang. Có hai cánh cửa đôi bằng thép ở phía cuối khu vực này, và bà Eleanor không thể không nhận ra hai bộ máy quay mạch kín lắp trên trần. Một cô gái gầy nhom chừng ngoài hai mươi xuất hiện từ sau một cánh cửa. “Hello, hello,” cô ta nói bằng tiếng Anh, gật đầu chào các quý bà. Cô ta nhìn nhanh họ, rồi nói bằng giọng nhát gừng, lạnh lùng đến kinh ngạc, “Xin hãy tắt hết điện thoại, không quay phim chụp ảnh.” Cô ta tiến về phía điện thoại nội bộ, nói bằng thứ phương ngữ nhanh như máy mà không ai trong số họ nghe rõ, và một loạt khóa an ninh lạch xạch mở rất to.

Các phu nhân bước qua cánh cửa và đột nhiên thấy mình ở giữa một cửa hàng được thiết kế rất lộng lẫy. Sàn bằng đá cẩm thạch hồng bóng láng, tường bọc vải lụa vân hồng nhạt, và từ chỗ họ đứng, họ có thể nhìn dọc hành lang vào một số gian trưng bày liền kề. Mỗi gian dành riêng cho một nhãn hàng xa xỉ khác nhau, với những tủ trưng bày cao từ sàn tới trần chất kín những loại túi xách và phụ kiện thịnh hành nhất. Những sản phẩm hàng hiệu này dường như sáng bừng thêm nhờ những ngọn đèn rọi halogen bố trí rất cẩn thận, và gian nào cũng đầy những người mua sắm phục sức đẹp đẽ đang háo hức xem xét kỹ hàng hóa.

– Chỗ này nổi tiếng với hàng F1 loại tốt nhất. – Carol tuyên bố.

– Chúa ơi! – Nadine ré lên đầy phấn khích, trong khi Carol trừng mắt nhìn vẻ quở trách vì kêu tên Chúa không đúng lúc.

– Italy bên này, Pháp bên kia. Các cô muốn gì nào? – Cô gái gày gò hỏi.

– Các cô có túi xách Goyard không? – Lorena hỏi.

– Ái chà! Có, có, ai cũng muốn Goya ngay. Chúng tôi có hàng Goya xịn nhất. – Cô ta nói, dẫn Lorena vào một gian trưng bày. Đằng sau quầy là hàng dãy túi xách Goyard mới nhất với đủ màu sắc. Một cặp đôi người Thụy Sĩ đứng giữa phòng đang kiểm tra bánh xe của một chiếc va ly du lịch Goyard.

Daisy thì thầm vào tai Eleanor: – Xem kìa, những người mua sắm ở đây toàn là khách du lịch như chúng ta thôi. Bây giờ dân đại lục chỉ thích hàng thật.

– Chà, chỉ lần này tôi đồng ý với dân đại lục. Tôi chưa bao giờ hiểu được tại sao bất kỳ ai cũng muốn một cái túi hàng hiệu fake. Giả vờ xách một chiếc thì có ý nghĩa gì nếu cô không mua nổi chứ? – Bà Eleanor than.

– Ôi không, chị Eleanor, nếu như chị hoặc em dùng một chiếc thế này, thì ai dám nghĩ nó là hàng giả chứ? – Carol nói. – Ai chả biết chị em mình thừa sức mua đồ xịn.

– Ôi chao, những thứ này giống hệt đồ auth. Ngay cả người làm việc ở Goyard cũng khó mà phân biệt nổi đấy. – Lorena nói, lắc lắc đầu vẻ không tin nổi. – Cứ nhìn đường may, phần thêu và nhãn hiệu xem.

– Trông chúng thật như vậy bởi vì thực tế chúng đúng là đồ auth đấy, Lorena à. – Carol giải thích. – Đây là những gì người ta gọi là ‘hàng giả xịn’ (hàng nối chuyền). Tất cả các thương hiệu xa xỉ đều thuê nhà máy ở Trung Quốc gia công cho họ. Giả dụ công ty kia đặt hàng một vạn chiếc, thì thực tế nhà máy đó sẽ làm ra một vạn hai. Sau đó họ bán hai nghìn còn lại ngoài sổ sách ra thị trường chợ đen với danh nghĩa ‘hàng fake,’ mặc dù họ làm với đúng chất liệu như hàng auth.

– Này các chị, guei doh say, ah! [93*] Những thứ này không được mặc cả tí nào. – Daisy cảnh báo, săm soi một thẻ ghi giá.

[93] Tiếng Quảng Đông mang nghĩa “đắt khiếp đi được.”

– Vẫn có mặc cả đấy. Cái túi này bốn nghìn rưỡi ở Singapore. Ở đây là sáu trăm, và trông giống hệt nhau. – Lorena nói, xăm xoi chiếc túi.

– Lạy Chúa tôi, tôi muốn mỗi màu một chiếc! – Nadine ré lên. – Tôi đã thấy loại túi này trên mục ‘It List’ của tờ British Tatler tháng trước!

– Tôi chắc Francesca cũng muốn vài cái túi thế này. – Lorena nói.

– Không, không, tôi không dám mua bất kỳ thứ gì cho cô con gái chảnh chọe của tôi đâu, – Francesca chỉ xài đồ xịn thôi, và phải là hàng mùa tới cơ. – Nadine đáp.

Bà Eleanor thẩn thơ sang phòng bên cạnh, đầy ắp những giá quần áo. Bà ngắm nghía một bộ âu phục Chanel giả, lắc đầu vẻ không tán thành trước hàng cúc vàng với những chữ C lồng nhau chạy ngược ống tay áo khoác. Bà luôn cảm thấy mặc một bộ đồ hàng hiệu may đo kiểu này, như xu hướng mà những phụ nữ cùng lứa và có điều kiện giống bà thường làm, chỉ càng làm tăng độ tuổi lên. Phong cách của Eleanor rất thoải mái – Bà thích những loại quần áo hợp thời, trẻ trung mà bà tìm thấy ở các cửa hàng tại Hong Kong, Paris, hay bất kỳ đâu tình cờ tới, và điều này đạt được ba mục tiêu: bà luôn mặc gì đó khác biệt mà không ai khác ở Singapore có, bà chi tiền cho quần áo ít hơn hẳn bạn bè của mình, và bà trông trẻ hơn ít nhất phải mười năm so với tuổi thật của mình. Bà nhét ống tay bộ quần áo Chanel trở lại giá như cũ và đi vào nơi có vẻ là gian giành riêng cho hãng Hermès, thấy mình gặp ngay không ai khác hơn là Jacqueline Ling. Nói về chuyện thách thức tuổi tác thì người này hẳn là đã có giao kèo đổi chác với quỷ sứ.

– Chị làm gì ở đây thế? – Bà Eleanor ngạc nhiên hỏi. Jacqueline là một trong những người bà không ưa nhất, nhưng dù vậy bà cũng chẳng bao giờ tưởng tượng được rằng Jacqueline lại có thể dùng hàng hiệu fake.

– Tôi vừa bay tới sáng nay và một người bạn cứ nhất định bảo tôi tới đây và chọn cho cô ấy một cái ví da đà điểu này. – Bà Jacqueline nói, hơi bối rối khi bị Eleanor bắt gặp ở một nơi thế này. – Chị ở đây lâu chưa? Thảo nào tôi không thấy chị ở Công viên Tyersall tối qua.

– Tôi ở đây để cuối tuần chăm sóc sức khỏe với mấy bà bạn. Vậy là chị đến chỗ mẹ chồng tôi dùng bữa tối thứ sáu à? – Bà Eleanor hỏi, không hẳn tỏ ra ngạc nhiên. Jacqueline lúc nào cũng nịnh bợ bà nội Nicky mỗi khi ghé tới Singapore.

– Vâng, bác Su Yi quyết định tổ chức một tiệc nho nhỏ vào phút chót vì hoa tan hua nở. Bác có mời một vài người tới. Tôi có gặp Nicky nhà chị... và tôi gặp cả con bé.

– Ôi, trông con bé thế nào? – Bà Eleanor sốt ruột hỏi.

– Ồ, chị chưa gặp nó ư? – Jacqueline cứ nghĩ chắc chắn Eleanor rất muốn đánh giá cô gái kia càng sớm càng tốt. – Chị biết không, con bé là dân ABC điển hình. Tự tin và thân mật thái quá. Tôi chẳng bao giờ nghĩ tưởng tượng Nicky lại đi lại với người như thế.

– Chúng nó chỉ vừa mới hẹn hò thôi, lah. – Bà Eleanor nói có phần bênh vực.

– Tôi không dám chắc điều đó nếu tôi là chị. Cô gái này đã thân thiết với Astrid và Oliver, và chị nên thấy cái cách nó há hốc miệng nhìn mọi thứ quanh nhà. – Jacqueline tô vẽ, mặc dù bà ấy chẳng hề chứng kiến điều nào như vậy.

Bà Eleanor sửng sốt vì nhận xét của Jacqueline, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng ít nhất về điểm này, mối quan tâm của họ giống nhau. – Mandy nhà chị dạo này thế nào rồi? Tôi nghe nói con bé hẹn hò với một chủ nhà băng người Do Thái gấp đôi tuổi nó.

– Ồ, chị biết đó chỉ là tin đồn nhảm mà. – Jacqueline trả lời lập tức. – Báo chí ở đó mê mẩn vì con bé, và họ cố gán ghép con bé với mọi anh chàng khả dĩ ở New York. Mà này, chị có thể hỏi thêm Amanda, – nó sẽ về dự đám cưới Khoo đấy.

Bà Eleanor có vẻ ngạc nhiên. Araminta Lee và Amanda Ling là đối thủ, và hai tháng trước, Amanda đã gây ra một vụ bê bối nho nhỏ khi nói với tờ Straits Times rằng “cô ta không hiểu có gì mà cứ phải nhặng xị lên về đám cưới nhà Khoo, – rằng cô ta quá bận không thể vội vàng về Singapore vì đám cưới của tất cả những kẻ bon chen được [94*] .

[94] Phải, nhà Khoo và nhà Ling cũng có quan hệ hôn nhân.

Vừa lúc, Carol và Nadine cùng vào gian hàng Hermès. Nadine nhận ra Jacqueline ngay, đã từng gặp bà này nhiều năm trước tại một buổi liên hoan công chiếu phim. Đây là cơ hội để bà ấy được giới thiệu. – Chị nhìn xem, Elle, đi chỗ nào chị cũng gặp người quen. – Bà ấy hồ hởi nói.

Carol, vốn quan tâm đến những chiếc túi Hermès Kelly giả hơn, chỉ mỉm cười với họ từ bên kia phòng nhưng vẫn tiếp tục mua hàng, trong khi Nadine đi vòng vèo tới chỗ mấy người. Jacqueline liếc nhìn người phụ nữ đang tiến lại, ngạc nhiên trước lớp hóa trang nhẹ nhàng của bà ấy. Ôi Chúa ơi, đây đúng là người phụ nữ nhà Shaw lúc nào cũng giăng ảnh trên các trang xã hội, chải chuốt cùng với cô con gái thô bỉ không kém. Còn Carol Tai là vợ của lão tỷ phú vô lại. Dĩ nhiên bà Eleanor giao du với đám người này rồi.

– Chị Jacqueline, rất vui gặp chị. – Nadine hồ hởi nói, chìa tay ra.

– Ôi, tôi phải đi rồi. – Jacqueline nói với Eleanor, không hề nhìn đến Nadine và bước nhanh về phía lối ra trước khi người phụ nữ kia kịp giới thiệu đầy đủ.

Khi Jacqueline rời khỏi, Nadine bắt đầu tuôn ra.

– Chị chẳng bao giờ kể với em chị biết Jacqueline Ling! Ôi chao, trông bà ấy vẫn lộng lẫy! Giờ bà ấy bao nhiêu rồi nhỉ? Chị có nghĩ bà ấy căng da mặt không?

– Alamak, đừng hỏi tôi những chuyện như thế, Nadine! Làm sao tôi biết chứ? – Bà Eleanor nói, cảm thấy bực bội.

– Có vẻ chị biết khá rõ bà ấy.

– Tôi biết Jacqueline nhiều năm rồi. Tôi thậm chí từng có lần tới Hong Kong cùng bà ấy từ lâu rồi, nơi bà ấy không thể ngừng khoe mẽ chơi trội, và cái đám đàn ông ngu ngốc cứ lẵng nhẵng theo chúng tôi mọi nơi, chứng minh tình yêu của họ với bà ấy. Đúng là ác mộng.

Nadine muốn nói tiếp về Jacqueline, nhưng tâm trí bà Eleanor đã ở chỗ khác. Vậy là Amanda đã thay đổi suy nghĩ và sẽ về nhà dự đám cưới Colin. Thú vị thật. Dù rất ghét Jacqueline, bà phải thừa nhận rằng Amanda cực kỳ hợp với Nicky. Các vì sao đang bắt đầu thẳng hàng, và bà không thể đoán được chuyện gì chờ sẵn với người báo tin bí mật của Lorena tối nay.