← Quay lại trang sách

Chương 8 Rachel - SINGAPORE

Dấu hiệu đầu tiên cho thấy bữa tiệc độc thân của Araminta không phải là kiểu thông thường xuất hiện khi chiếc taxi chở Rachel thả cô xuống Sảnh JetQuay CIP, chuyên phục vụ máy bay tư nhân. Dấu hiệu thứ hai là khi Rachel bước vào khu sảnh bóng lộn và gặp hai mươi cô gái trông như thể họ vừa dành bốn tiếng liền chải chuốt đầu tóc và trang điểm. Rachel nghĩ trang phục của nàng – một chiếc áo dài quá hông màu xanh bọt biển đi kèm với chiếc váy jean màu trắng – khá dễ thương, nhưng giờ đây có vẻ hơi xoàng xĩnh so với các cô gái trong những bộ quần áo vừa mới rời khỏi sàn diễn mùa thời trang. Không thấy Araminta đâu cả, nên Rachel chỉ biết đứng quanh quẩn, mỉm cười với tất cả mọi người trong khi những mẩu đối thoại cuốn nàng đi.

– Tớ tìm kiếm khắp thế giới cái túi xách ấy, và ngay cả L’Eclaireur ở Paris cũng không tìm được cho tớ...

– Đó là một căn ba buồng ngủ trong khu phức hợp cũ Đường Thompson. Tớ có linh cảm nó sẽ theo cả cụm và tớ sẽ lời gấp ba số tiền...

– Lạy Chúa tôi, tớ tìm được một chỗ mới có món cua xào tiêu ngon nhất trần đời, các cậu sẽ không tin nổi chỗ...

– Tớ thích phòng của Lanesborough hơn là Claridge, nhưng thật sự Calthorpe chính là chỗ các cậu muốn...

– Vớ vẩn, lah! Không cần Signboard Seafood vẫn có cua xào tiêu ngon nhất hạng...

– Đây không phải len cashmere, cậu biết không. Là len lạc đà không bướu non đấy...

– Cậu đã nghe Swee Lin bán căn hộ Four Seasons của cô ấy được bảy triệu rưỡi chưa? Một cặp vợ chồng đại lục trẻ, trả bằng tiền mặt...

Trời, đây hoàn toàn không phải thế giới của nàng. Đột nhiên, một cô gái da bánh mật với mái tóc nối vàng hoe chạy vào sảnh, hét ầm lên: – Araminta vừa đến rồi! – Cả phòng im lặng khi tất cả cùng nghển cổ về phía cánh cửa kính trượt. Rachel khó khăn lắm mới nhận ra cô gái đang tiến vào. Thay cho cô nữ sinh mặc quần ngủ cách đây vài tối là một phụ nữ mặc bộ áo liền quần màu vàng kim kèm đôi ủng gót nhọn màu vàng, mái tóc nâu sẫm dợn sóng của cô bới thành kiểu tổ ong. Với một lớp trang điểm nhẹ rất chuyên nghiệp, những đường nét con gái của cô đã biến thành một siêu mẫu. – Rachel, mình rất mừng là cậu thu xếp được! – Araminta phấn khởi nói, ôm chầm lấy nàng. – Đi với mình nào, – cô nói, dắt tay Rachel và dẫn nàng tới chính giữa phòng.

– Chào mọi người! Việc ưu tiên nhất, – tôi muốn giới thiệu với các bạn người bạn mới tuyệt vời của tôi, Rachel Chu. Cô ấy từ New York tới chơi, với tư cách là khách của phù rể cho Colin, anh Nicholas Young. Hãy nồng nhiệt chào đón cô ấy. Mọi ánh mắt dồn vào Rachel, khiến nàng hơi đỏ mặt và chẳng biết làm gì ngoài mỉm cười nhã nhặn với đám đông túm tụm lúc này đang săm soi từng phân trên người nàng. Araminta nói tiếp. – Các bạn đều là những người bạn thân thiết nhất của tôi, vì thế tôi muốn dành cho các bạn sự đón tiếp đặc biệt. – Cô ngừng một chút để tăng hiệu ứng. – Hôm nay chúng ta sẽ tới hòn đảo riêng của mẹ tôi ở đông Indonesia! – Đám đông ồ lên ngạc nhiên. – Chúng ta sẽ nhảy múa trên bãi biển tối nay, thưởng thức những món ăn ít calorie ngon lành, và thỏa thuê thư giãn, dưỡng sức suốt kỳ nghỉ cuối tuần! Đi nào, các cô gái, chúng ta bắt đầu đại tiệc nào!

Rachel còn chưa kịp lĩnh hội hết những gì Araminta nói thì họ đã được dẫn lên khoang một chiếc Boeing 737-700 sản xuất riêng, nơi cô thấy mình lọt vào một không gian cực kỳ sang trọng với những chiếc ghế dài bọc da khâu tay những mũi chỉ dài trắng tinh và những chiếc bàn chân quỳ bọc da nhuộm màu lục bóng láng.

– Araminta, thế này oách quá! Máy bay mới của bố cậu đây à? – Một cô gái hỏi vẻ nghi ngờ.

– Thực ra là của mẹ mình. Mua của một trùm sỏ chính trị nào đó ở Moscow cần bớt nổi và lánh đi, theo những gì mình nghe được.

– Ôi chao, hy vọng đừng có ai bắn tan máy bay này do nhầm đấy. – Cô gái đùa.

– Không, không, nhà mình đã cho sơn lại rồi. Trước nó có màu xanh cobalt, và dĩ nhiên mẹ mình phải thay đổi theo phong cách Thiền của bà rồi. Bà đã cho sơn lại tới ba lần mới hài lòng đúng màu trắng tuyết đấy.

Rachel vẩn vơ sang khoang tiếp theo và gặp hai cô gái đang chuyện phiếm rất sôi nổi.

– Đã nói với cậu chính là cô ta mà!

– Cô ta chẳng như những gì mình nghĩ. Ý mình là cứ tưởng gia đình cô ấy là một trong những nhà giàu nhất Đài Loan, thế mà cô ta xuất hiện trông cứ như –

Khi nhận ra Rachel, các cô gái đột nhiên im bặt và mỉm cười bẽn lẽn với nàng trước khi theo hành lang đi tiếp. Rachel chẳng mảy may quan tâm tới những lời trao đổi của họ – nàng bị hút tới những chiếc ghế dài bọc nệm da màu xám phớt hồng và những ngọn đèn đọc sách bằng nickel sáng bóng rất đẹp từ trên trần buông xuống. Một bên vách là cả dãy ti vi màn hình phẳng, còn bên kia là những giá bậc thang màu bạc trưng đầy những loại tạp chí thời trang mới nhất.

Araminta bước vào khoang, dẫn mấy cô gái đi thăm thú. – Đây là phòng xem nghe và thư viện. Các cậu không thấy nó rất ấm cúng à? Giờ để mình cho các cậu xem không gian ưa thích của mình trên máy bay này, phòng tập yoga nhé! Rachel theo cả nhóm vào phòng tiếp theo, hoàn toàn không thể tin rằng có những người đủ giàu để bố trí, trên máy bay riêng, cả một phòng tập yoga Ayurvedic hiện đại với những bức vách khảm đá cuội và sàn bằng gỗ thông đã xử lý nhiệt.

Một nhóm các cô bạn cười ré lên. – Alamak, Francesca đã quây được anh chàng phục vụ người Ý đô con kia và chiếm phòng ngủ lớn rồi! – Cô gái tóc vàng hoe la lên bằng cái giọng trầm bổng của mình.

Araminta cau mày khó chịu. – Wandi, nói với cô ấy phòng ngủ không được vào, và cả Gianluca nữa.

– Có lẽ tất cả chúng ta cần được giới thiệu vào câu lạc bộ chân không chạm đất [95*] với những chàng ngựa giống Italia này. – Một cô gái cười rinh rích nói.

[95] Nguyên văn: “mile-high club” là từ lóng chỉ việc quan hệ tình dục trên máy bay hoặc các phương tiện bay khác. (ND)

– Ai cần được giới thiệu chứ? Tôi đã là hội viên từ năm mười ba rồi. – Wandi khoe, hất bím tóc vàng hoe của mình ra sau.

Rachel, chẳng biết nói sao, quyết định ngồi xuống chiếc ghế gần nhất, cài khóa an toàn khi máy bay chuẩn bị cất cánh. Cô gái trông có vẻ từ tốn ngồi bên cạnh nàng mỉm cười. – Cậu sẽ quen với Wandi thôi. Cô ấy là người nhà Meggaharto, cậu biết đấy. Mình không nghĩ cậu cần mình nói rõ nhà ấy là thế nào. Mà này, mình là Parker Yeo. Mình biết chị họ Vivian của cậu đấy! – cô ấy nói.

– Mình xin lỗi, nhưng mình không có chị em họ nào tên Vivian cả. – Rachel ngạc nhiên trả lời.

– Cậu chẳng phải là Rachel Chu sao?

– Đúng rồi.

– Thế chị họ cậu chẳng phải là Vivian Chu sao? Gia đình cậu chẳng phải sở hữu tập đoàn Taipei Plastics còn gì?

– Mình e rằng không phải. – Rachel nói, cố gắng không đảo mắt. – Gia đình mình gốc đại lục.

– Ô, xin lỗi, mình nhầm. Vậy gia đình cậu làm gì?

– Ừm, mẹ mình là nhân viên bất động sản ở khu vực Palo Alto. Mấy người Taipei Plastics mà ai cũng cứ nói đến là ai vậy?

Parker cười trừ. – Mình sẽ nói với cậu, nhưng mình xin lỗi một lát. – Cô nàng tháo khóa an toàn và luồn lách đi về phía khoang cuối. Đó là lần cuối cùng Rachel nhìn thấy cô ta trong suốt cả chuyến bay.

– Này các cô, tôi có tin sốt dẻo nhất hạng đây! – Parker xộc vào giữa đám con gái đang túm tụm ở khoang chính. – Tôi vừa ngồi ngay cạnh cô nàng Rachel Chu đó, và thử đoán xem? Cô ta không có quan hệ gì với nhà Chu Đài Bắc! Cô ta thậm chí còn chưa từng nghe nói về họ!

Francesca Shaw, nằm ườn giữa giường, nhìn Parker vẻ khinh khỉnh. – Thế thôi à? Tôi có thể nói với cô chuyện đó từ hàng tháng trước. Mẹ tôi là bạn thân với mẹ anh Nicky Young, và tôi biết khá rõ Rachel Chu đấy.

– Thôi nào, lah, – kể hết cho bọn tôi đi! – Wandi nài nỉ, nhảy tâng tâng trên giường.

*

Sau màn hạ cánh đầy kịch tính trên một đường băng ngắn đến nguy hiểm, Rachel thấy mình có mặt trên một chiếc thuyền màu trắng tuyệt đẹp, gió đại dương mằn mặn vuốt qua mái tóc nàng khi họ tăng tốc lao về phía một trong những hòn đảo tách biệt hơn nữa. Mặt nước toàn một sắc ngọc lam đến chói mắt, bị ngắt quãng bởi những hòn đảo nhỏ xíu thả xuống mặt nước bình yên đây đó như những tảng kem tươi vậy. Chẳng mấy chốc chiếc thuyền cua một đường gấp về phía một hòn đảo lớn hơn, và khi họ đến gần, một loạt tòa nhà gỗ rất ấn tượng lợp tranh nhấp nhô hiện ra.

Đây đúng là thiên đường mà bà mẹ chủ khách sạn của Araminta, bà Annabel Lee, đã nghĩ ra và chẳng tiếc tiền cho việc tạo ra cái nơi lánh đời tối thượng này theo nhãn quan đòi hỏi rất cao của bà ấy về những gì được coi là lịch lãm, hiện đại, sang trọng. Hòn đảo, thực tế chỉ là một bờ san hô dài một phần tư dặm, bao gồm ba mươi căn biệt thự xây trên cọc vươn lên phía trên những rạn san hô nông. Khi chiếc thuyền rà tới cầu tàu, một hàng dãy người phục vụ mặc đồng phục màu vàng nghệ đứng nghiêm trang, tay bưng khay hiệu Lucite đựng những ly mojito [96*] đã chờ sẵn.

[96] Một loại cocktail mùa hè phổ biến gồm năm thành phần: Rum trắng, đường, nước cốt chanh, nước soda và bạc hà. (ND)

Araminta được hỗ trợ rời khỏi thuyền trước tiên, và khi tất cả các cô gái đã tập hợp trên cầu cảng với ly cocktail trên tay, cô tuyên bố: – Chào mừng đến Samsara! Trong tiếng Phạn, từ này nghĩa là ‘tràn trề’, – vượt qua trạng thái tồn tại. Mẹ tôi muốn tạo ra một chốn đặc biệt nơi các bạn có thể trải nghiệm sự tái sinh, nơi các bạn có thể trải qua các cấp độ hạnh phúc khác nhau. Cho nên hòn đảo này là của chúng ta, và tôi hy vọng các bạn sẽ thấy hạnh phúc với tôi suốt kỳ nghỉ cuối tuần này. Nhưng trước tiên, tôi đã sắp xếp một chương trình mua sắm thoải mái tại gian hàng của khu nghỉ dưỡng! Các cô gái, là một món quà từ mẹ tôi, mỗi người trong các bạn có thể chọn lấy năm bộ trang phục mới. Và để cho hoạt động này thú vị thêm một chút, và cũng vì tôi không muốn bỏ lỡ bữa cocktails lúc hoàng hôn nên chúng ta sẽ biến hoạt động này thành một thử thách. Tôi sẽ chỉ cho các bạn đúng hai mươi phút mua sắm. Hãy vớ lấy bất kỳ thứ gì các bạn có thể, bởi vì trong hai mươi phút nữa, gian hàng sẽ đóng cửa! Các cô gái ré lên đầy phấn khích và bắt đầu chạy như điên theo cầu tàu.

Với những bức tường tô điểm ngọc trai rất dịu dàng, sàn bằng gỗ tếch Java, và những ô cửa sổ nhìn ra đầm nước, gian hàng Samsara Collection bình thường vốn là một chốn bình yên văn minh. Hôm nay nơi đây giống như thành phố Pamplona [97*] trong màn chạy đua của bò khi các cô gái đổ xô vào xới tung nơi này để tìm những bộ trang phục vượt hơn hẳn người khác. Một cuộc giằng co thời trang nổ ra khi họ bắt đầu giành giật những món đồ được nhiều người thèm muốn nhất.

[97] Thủ phủ của Navarre, Tây Ban Nha, nổi tiếng thế giới với lễ hội San Fermin kinh dị và mạo hiểm khi người tham gia (chủ yếu là các khách du lịch hoặc người tìm kiếm mạo hiểm) chạy đua trên đường phố cùng với nhưng con bò tót hung hãn và thường có khá nhiều thương vong. (ND)

– Lauren, hãy buông chiếc váy Collette Dinnigan này ra không cô sẽ xé tan nó mất!

– Wandi, đồ khốn kiếp, tôi nhìn thấy cái áo Tomas Maier trước và cô không đời nào mặc hợp với bộ ngực của cô đâu!

– Parker, bỏ ngay đôi giày Pierre Hardy đó xuống nếu không tôi sẽ móc mắt cô ra với đôi giày gót nhọn Nicholas Kirkwood này đấy!

Araminta ngồi vắt vẻo trên quầy tận hưởng quang cảnh này, giúp cho cuộc chơi nho nhỏ này của mình thêm căng thẳng bằng cách cứ mỗi phút lại hô to lên thời gian còn lại. Rachel cố gắng tránh xa cơn cuồng loạn, náu mình ở một giá đồ mà các cô gái còn lại không để mắt tới, có lẽ vì không hề có bất kỳ nhãn hàng dễ nhận ra nào trên bất kỳ thứ trang phục nào. Francesca đứng ở một giá đồ gần đó lựa chọn quần áo như thể cô ta đang xem xét những bức ảnh y học chụp tình trạng dị dạng sinh dục vậy.

– Không thể thế này được. Ai thiết kế ra những thứ không tiếng tăm gì này thế? – Cô ta hỏi vọng về phía Araminta.

– Ý cậu ‘không tiếng tăm gì’ là sao? Alexis Mabille, Thakoon, Isabel Marant, – đích thân mẹ tớ lựa chọn các nhà thiết kế nhất hạng cho gian hàng này đấy. – Araminta nói giọng tự vệ.

Francesca hất mái tóc đen dài lượn sóng của mình ra sau và khụt khịt. – Cậu biết tớ chỉ mặc của sáu hãng: Chanel, Dior, Valentino, Etro, bạn thân của tớ là Stella McCartney, và Brunello Cucinelli cho những dịp nghỉ cuối tuần. Tớ ước sao cậu nói trước cho tớ chúng ta đến đây, Araminta. Như thế tớ có thể mang theo đồ nghỉ dưỡng Chanel mới nhất của tớ – tớ mua trọn bộ sưu tập mùa này tại buổi biểu diễn thời trang gây quỹ Christian Helpers của Carol Tai đấy.

– Ồ, tớ đoán cậu sẽ phải kham khổ hai đêm mà không có đồ Chanel đấy. – Araminta trả miếng. Cô nháy mắt đầy ẩn ý với Rachel và thì thào – Lần đầu mình gặp Francesca ở trường Chủ nhật, cô ta có khuôn mặt tròn phúng phính và mặc đồ thừa. Ông nội cô ta là tay keo kiệt khét tiếng, và cả gia đình sống chen chúc cùng nhau trong một căn nhà dùng làm cửa hiệu cũ mèm ở Emerald Hill.

– Khó hình dung thật. – Rachel nói, ngó lại kiểu trang điểm rất hoàn hảo cùng chiếc váy quây màu xanh ngọc lục bảo diềm nếp của Francesca.

– Ôi chao, ông nội cô ta bị đột quỵ rất nặng và hôn mê, và cuối cùng bố mẹ cô ta cũng giành được quyền kiểm soát toàn bộ tiền bạc. Gần như chỉ qua một đêm, Francesca có một diện mạo mới và một tủ quần áo từ Paris – cậu sẽ không tin nổi cô ta và mẹ cô tay thay đổi nhanh thế nào đâu. Nói đến nhanh, sắp hết thời gian rồi, Rachel, – cậu nên chọn đồ đi!

Cho dù Araminta có lời mời tất cả mọi người chọn lấy năm món đồ nhưng Rachel không cảm thấy thoải mái nếu lợi dụng sự hào phóng của cô. Nàng chọn lấy một chiếc áo cánh vải lanh màu trắng rất dễ thương có những diềm nếp nhỏ chạy dọc tay áo, và tình cờ thấy vài chiếc váy cocktail mùa hè làm bằng loại vải phin nõn lụa nhẹ nhất, khiến nàng nhớ đến những chiếc váy thẳng đơn giản mà Jacqueline Kennedy mặc hồi những năm sáu mươi.

Khi Rachel đang thử chiếc áo cánh trắng trong phòng thay đồ thì nàng nghe lọt hai cô gái ở phòng bên đang trò chuyện.

– Cậu có nhìn thấy những gì cô ta mặc không? Cô ta kiếm đâu ra cái áo dài trông rẻ tiền ấy nhỉ, – Mango à?

– Làm sao cậu có thể trông đợi cô ta có phong cách gì chứ? Tưởng cô ta có được thứ đó nhờ đọc Vogue phiên bản Mỹ à? Hahaha.

– Thật ra Francesca nói rằng cô ta còn không phải là dân ABC, – cô ta sinh ở đại lục!

– Tớ biết rồi! Cô ta có cái vẻ liều lĩnh y hệt đám người hầu nhà tớ.

– À, thì đây là cơ hội cho cô ta kiếm được một ít quần áo tử tế mà!

– Rồi cậu xem, với tiền bạc nhà Young cô ta sẽ nâng cấp rất nhanh thôi!

– Chúng ta sẽ cùng xem, – tất cả tiền bạc trên đời cũng không thể mua được thị hiếu nếu như không phải sinh ra đã có thị hiếu như vậy.

Rachel giật mình nhận ra rằng hai cô gái kia đang nói về mình. Bàng hoàng, nàng lao ra khỏi phòng thay đồ, suýt đâm sầm vào Araminta.

– Cậu không sao chứ? – Araminta hỏi.

Rachel nhanh chóng trấn tĩnh. – Ừ, ừ, chỉ là cố không bị cuốn theo cơn cuồng loạn này thôi mà.

– Chính cuồng loạn làm cho thú vị hẳn! Để xem cậu tìm được gì nào. – Araminta hào hứng nói. - Ôi, cậu có mắt sành sỏi đấy! Những thứ này do một nhà thiết kế Java thực hiện, tự vẽ tay tất cả số váy này.

– Tuyệt thật. Để mình trả tiền số đồ này, – có lẽ mình không dám nhận sự hào phòng của mẹ cậu. Ý mình là thậm chí bà còn chẳng hề biết mình. – Rachel nói.

– Vớ vẩn! Đây là của cậu. Và mẹ tớ rất mong được gặp cậu đấy.

– Ôi, mình phải nói là mẹ cậu thật đáng nể, – Bà tạo dựng được hẳn một cửa hàng tuyệt vời. Mọi thứ thật độc đáo, làm tớ nhớ đến cách ăn mặc của chị họ Nick.

– À, Astrid Leong! ‘Nữ thần,’ chúng tớ gọi chị ấy như vậy.

– Thật à? – Rachel cười.

– Phải. Tất cả chúng tớ đều sùng bái chị ấy hồi chúng tớ còn là nữ sinh, – trông chị ấy lúc nào cũng tuyệt vời, thanh lịch mà không phải gắng gượng gì.

– Tối qua trông chị ấy thật đẹp. – Rachel suy tư.

– Ôi, cậu gặp chị ấy tối qua à? Kể tớ nghe chính xác chị ấy mặc gì nào. – Araminta háo hức hỏi.

– Chị ấy mặc chiếc áo không tay màu trắng có những khoảng đăng ten thêu tinh tế nhất mà tớ từng thấy, cùng với quần dài lụa màu xám phong cách Audrey Hepburn.

– Thiết kế của...? – Araminta gợi thêm.

– Tớ không biết. Nhưng ôi chao, thứ thật sự nổi bật là đôi hoa tai tuyệt đẹp của chị ấy, – trông chúng như là dreamcatcher của Navajo, có điều hoàn toàn làm bằng đá quý.

– Tuyệt vời thế! Mình ước gì biết được ai thiết kế những thứ đó. – Araminta nói rất chăm chú.

Rachel mỉm cười, một đôi xăng đan xinh xắn ở dưới đáy chiếc tủ quần áo Bali đột nhiên đập vào mắt nàng. Quá hợp đi biển, nàng nghĩ, bước lại để nhìn kỹ hơn. Chúng hơi to quá, nên Rachel trở lại chỗ của mình, mấy chiếc váy – đã biến mất. – Này, chuyện gì xảy ra với… – nàng cất lời hỏi.

– Hết thời gian, các cô gái! Gian hàng đóng cửa! – Araminta tuyên bố.

Thở phào vì cơn cuồng loạn mua sắm cuối cùng cũng kết thúc, Rachel đi tìm phòng của mình. Tấm thẻ của nàng ghi “Villa số 14,” nên nàng đi theo những tấm biển dọc cầu tàu trung tâm chạy vòng vèo ra giữa rạn san hô. Đó là một gian nhà gỗ bungalow rất lộng lẫy có tường màu san hô nhàn nhạt và đồ đạc màu trắng rất thoáng đãng. Phía sau, một dãy cánh cửa ván bằng gỗ mở ra một phần sàn có bậc thang dẫn thẳng xuống biển.

Rachel ngồi ở mép bậc và nhúng mấy đầu ngón chân xuống nước. Cực kỳ mát và đủ nông để nàng có thể giẫm hẳn chân xuống lớp cát trắng êm mịn. Nàng vẫn không tin nổi là mình đang ở đây. Căn nhà gỗ này sẽ khiến nàng phải chi bao nhiêu tiền một tối nhỉ? Nàng luôn tự hỏi liệu mình có đủ may mắn để tới một khu nghỉ dưỡng như thế này một lần trong đời không, – có lẽ vào dịp trăng mật của nàng chẳng hạn – nhưng nàng chẳng bao giờ ngờ lại có mặt ở đây, là khách mời của một bữa tiệc độc thân. Nàng bỗng thấy nhớ Nick, và mong anh có thể ở đây cùng chia sẻ thiên đường riêng này với nàng. Chính tại anh mà nàng đột nhiên bị đẩy phăng vào cái lối sống giàu sang phù phiếm này, và nàng tự hỏi lúc này anh đang ở đâu. Nếu các cô gái tới khu nghỉ dưỡng trên một hòn đảo ở Ấn Độ Dương thì các chàng trai sẽ đến chỗ nào trên đời này chứ?