Chương 10 Eddie, Fiona, Và Con Cái - HONG KONG
Eddie ngồi trên tấm thảm họa tiết hoa huệ tây trong phòng thay đồ của mình, cẩn thận gỡ bộ lễ phục vừa chuyển đến từ Italy, mà anh đặc biệt đặt may cho đám cưới Colin. Anh càng cẩn thận hơn khi bóc miếng nhãn dán rập nổi khỏi lớp giấy bọc mỏng như khăn giấy bọc hộp trang phục to tướng, anh thích giữ lại tất cả những nhãn dán và mác của số quần áo hàng hiệu trong cuốn an-bom Smythson bọc da của mình, và chậm rãi nâng túi quần áo ra khỏi hộp.
Việc đầu tiên anh làm là mặc thử chiếc quần dài màu xanh đen. Chết tiệt, chật quá! Anh thử cài cúc eo, nhưng bất kể anh thót bụng vào bao nhiêu cũng vẫn không tài nào cài được khuy. Anh bực bội cởi chiếc quần ra và xem xét kỹ miếng mác ghi kích cỡ đính trên lớp lót. Nó ghi “90,” có vẻ chuẩn, vì vòng eo của anh là chín mươi mốt phân. Lẽ nào chỉ có ba tháng mà anh lên cân đến vậy? Làm gì có chuyện. Cái lũ Italy chết tiệt chắc chắn nhầm số đo rồi. Thường xuyên vậy. Bọn họ làm ra đồ đẹp, nhưng lúc nào cũng có chuyện gì đó, hệt như chiếc Lamborghini anh từng có. Ơn Chúa là anh thoát được cái đống phân bò đó và mua chiếc Aston Martin. Việc đầu tiên ngày mai là anh sẽ gọi cho Felix ở Caraceni và xé xác hắn. Bọn họ cần xử lý vấn đề này trước khi anh đi Singapore tuần tới.
Anh đứng bên bức tường lắp gương, chẳng mặc gì ngoài chiếc áo sơ mi trắng tinh, tất đen, quần đùi trắng, và cẩn thận mặc chiếc áo lễ phục vạt cài chéo. Ơn Chúa, ít ra thì áo khoác vừa đẹp. Anh cài chiếc khuy trên cùng của áo và thất vọng thấy rằng lớp vải hơi thắt vào bụng mình.
Anh bước tới chỗ hệ thống điện thoại nội bộ, ấn một cái nút, và hét toáng lên: – Fi! Fi! Lên phòng thay đồ của anh ngay! Một lát sau, Fiona vào phòng, chỉ mặc áo choàng ngủ màu đen và đi đôi dép lê phòng ngủ độn bông. – Fi, có phải cái áo này quá chật không? – Anh hỏi, cài lại khuy áo và xoay xoay khuỷu tay như một con ngỗng đập cánh phành phạch để kiểm tra ống tay.
– Đừng có nhúc nhích tay nữa thì em mới nói được chứ. – Cô nói.
Anh buông tay xuống nhưng vẫn thay đổi trọng tâm hết chân này sang chân khác, sốt ruột đợi nhận định của vợ.
– Đúng là chật quá. – Cô nói. – Chỉ cần nhìn phía lưng thôi đã thấy. Bị kéo căng ở đường may giữa. Anh lên cân rồi, Eddie.
– Vớ vẩn! Khó khăn lắm anh mới lên được nửa cân mấy tháng qua đấy, và chắc chắn là không lên từ lúc họ lấy số đo của anh để may bộ này hồi tháng ba.
Fiona chỉ đứng đó, không muốn tranh luận với chồng việc rành rành.
– Bọn trẻ sẵn sàng đi kiểm tra chưa? – Eddie hỏi.
– Em đang cố gắng mặc đồ cho chúng bây giờ.
– Bảo chúng chỉ có thêm năm phút thôi. Russell Wing sẽ đến đây lúc ba giờ để chụp cho nhà mình mấy tấm ảnh gia đình mặc đồ cưới đấy. Tờ Orange Daily có thể viết bài về gia đình mình tham dự đám cưới.
– Anh đâu có nói với em Russell ghé tới hôm nay!
– Anh vừa nhớ ra. Anh mới gọi cho hắn hôm qua. Em không thể trông đợi anh nhớ mọi thứ khi mà anh có nhiều chuyện quan trọng hơn trong đầu, được chưa?
– Nhưng anh phải cho em thêm thời gian để chuẩn bị cho một buổi chụp ảnh chứ. Anh không nhớ chuyện gì xảy ra lần trước khi họ chụp chúng ta cho tờ Hong Kong Tattle à?
– Ôi dào, giờ anh đang nói với em rồi đây. Cho nên đừng phí thời gian và chuẩn bị đi.
Constantine, Augustine, và Kalliste ngoan ngoãn đứng thành một hàng giữa phòng khách, tất cả đều mặc những bộ đồ mới của Ralph Lauren Kids. Eddie nằm ườn ra chiếc sô pha gấm nhung, kiểm tra kỹ từng đứa con, trong khi Fiona, cô phục vụ người Hoa, và một cô bảo mẫu người Filipino lảng vảng gần đó. – Augustine, ba nghĩ con nên đi đôi giày Gucci của con với bộ đồ đó chứ không phải đôi giày da đanh Bally ấy.
– Đôi nào ạ? – Augustine hỏi, giọng lí nhí như nói thầm.
– Cái gì? Nói to lên! – Eddie nói.
– Con đi đôi nào ạ? – Augustine nói lại, không to hơn mấy.
– Thưa ông, đôi giày Gucci nào ạ? Cậu ấy có hai đôi. – Laarni, cô bảo mẫu Filipino xen vào.
– Đôi màu đỏ tía có vạch xanh lục-đỏ ấy chứ còn gì. – Eddie nói, ném cho cậu con trai sáu tuổi của mình một cái nhìn khinh thường. – Nay chee seen, ah? Con không được nghĩ mình có thể đi giày đen với quần khaki đâu nhé? – Eddie mắng. Mặt Augustine đỏ bừng, như sắp khóc. – Được rồi, cái đó chỉ cho trà đạo thôi. Giờ đi thay bộ lễ phục dành cho đám cưới của con đi. Nhanh lên, bố cho các con năm phút thôi đấy. Fiona, cô bảo mẫu, cô hầu nhanh chóng thúc lũ trẻ trở lại phòng ngủ.
Mười phút sau, khi Fiona theo cầu thang xoắn ốc đi xuống trong chiếc áo dài trễ vai màu xám theo phong cách tối giản với một ống tay bất cân xứng, Eddie không dám tin vào mắt mình. – Yau moh gau chor [106*] ? Cái quái quỷ gì thế này?
[106] Tiếng Quảng Đông mang nghĩa “Cô có nhầm không đấy?”
– Ý anh là sao? – Fiona hỏi.
– Chiếc váy đó! Trông em như đang dự tang lễ vậy!
– Một chiếc Jil Sander đấy. Em thích nó. Em đã cho anh xem ảnh và anh đồng ý rồi mà.
– Anh không nhớ đã xem bức ảnh chiếc váy này. Anh chưa bao giờ đồng ý cả. Trông em chẳng khác gì một góa phụ bà cô cả.
– Làm gì có góa phụ bà cô, Eddie. Bà cô là người không lấy chồng. – Fiona tưng tửng nói.
– Anh quan tâm. Làm sao em có thể trông như tử thi trong khi cả nhà bảnh bao thế này được chứ? Nhìn xem các con em trông rực rỡ và xinh xắn thế nào kìa. – Anh nói, ra hiệu về phía bọn trẻ, đang ngồi thu lu ngượng nghịu.
– Em sẽ đeo chiếc vòng cổ kim cương và ngọc bích kèm với nó, thêm đôi hoa tai ngọc bích nữa.
– Dù như thế trông em vẫn như sắp đi dự đám ma ấy. Chúng ta sẽ tới đám cưới của năm đấy, toàn vua chúa và những người giàu có nhất thế giới cùng với tất cả họ hàng của anh nữa. Anh không muốn mọi người nghĩ rằng anh không đủ tiền mua cho vợ mình một bộ váy áo tử tế.
– Trước tiên, Eddie, em mua nó bằng tiền của em, vì anh chưa bao giờ chi tiền cho quần áo của em cả. Và đây là một trong những bộ váy áo đắt nhất mà em từng mua.
– Này, trông chưa đủ đắt tiền đâu.
– Eddie, anh lúc nào cũng thật mâu thuẫn. – Fiona nói. – Lúc đầu anh bảo em rằng anh muốn em mặc đồ đắt giống chị họ anh là Astrid, nhưng rồi anh lại chê bai mọi thứ em mua.
– Thật là, anh chê em khi em mặc thứ gì đó trông rẻ tiền. Nó làm anh mất mặt. Nó làm các con em mất mặt.
Fiona lắc đầu bực bội. – Anh chẳng biết như thế nào là rẻ tiền đâu, Eddie. Như cái bộ đồ bóng lộn anh đang mặc ấy. Trông thế mới rẻ tiền. Nhất là khi em nhìn thấy ghim băng để giữ quần của anh.
– Vớ vẩn. Bộ này sáu nghìn euro đấy. Ai cũng nhận ra vải đắt thế nào và nó được may đo khéo thế nào, đặc biệt khi họ chỉnh sửa nó tử tế. Ghim băng chỉ là tạm thời thôi. Anh sẽ cài khuy áo để chụp ảnh và chẳng ai nhìn thấy cả.
Chuông cửa vang lên chuỗi âm thanh như nhạc giao hưởng êm ái.
– Chắc chắn là Russell Wing. Kalliste, bỏ kính ra. Fi, đi thay váy của em đi, – ngay bây giờ.
– Sao anh không tới tủ đồ của em và chọn lấy thứ anh muốn em mặc ấy? – Fiona nói, không muốn tranh luận với chồng thêm nữa.
Vừa lúc đó, nhiếp ảnh gia danh tiếng Russell Wing vào phòng khách.
– Nhìn cả nhà Cheng mình kìa! Wah, gum laeng, ah! [107*] – anh ta nói.
[107] Tiếng Quảng Đông nghĩa là “đẹp quá.”
– Chào anh Russell, – Eddie nói, cười ngoác miệng. – Cảm ơn anh, cảm ơn anh, chúng tôi chỉ kiểu cách cho anh thôi mà!
– Fiona, trông cô rất tuyệt trong chiếc váy đó! Là một tác phẩm của Raf Simons dành cho nhà mốt Jil Sander, mùa tới đúng không? Làm thế nào cô có được thế? Tôi vừa chụp Maggie Cheung cũng mặc chiếc váy này tuần trước cho tờ Vogue China.
Fiona không nói gì.
– Ôi, tôi luôn bảo đảm vợ mình có đồ xịn nhất, Russell. Nào, nào, dùng một ít cognac anh vẫn khoái trước khi chúng ta vào việc nhé. Um sai hak hei [108*] – Eddie vui vẻ nói. Anh quay sang Fiona, – Em yêu, kim cương của em đâu? Đi đeo chiếc vòng cổ kim cương và ngọc bích của em vào để anh Russell có thể bắt đầu chụp hình. Chúng ta không muốn làm anh ấy mất nhiều thời gian phải không?
[108] Tiếng Quảng Đông mang nghĩa “không cần khách sáo vậy.”
Khi Russell chụp nốt mấy tấm ảnh cuối cùng của gia đình Cheng tạo dáng trước bức tượng đồng con ngựa Lipizzan to tướng ở tiền sảnh, một ý nghĩ lo lắng nữa len vào đầu Eddie. Ngay khi Russell ra khỏi cửa cùng đống thiết bị chụp ảnh và một chai Camus Cognac làm quà, Eddie gọi cho em gái mình là Cecilia.
– Cecilia, em và Tony sẽ mặc màu gì tại buổi khiêu vũ trong lễ cưới Colin?
– Nay gong mut yeah?” [109*]
[109] Tiếng Quảng Đông mang nghĩa “Anh nói gì cơ?” hoặc, rõ hơn là “Anh đang nói chuyện quái gì thế?”
– Màu váy của em ấy, Cecilia. Cái váy em sẽ mặc tới buổi khiêu vũ.
– Màu váy của em hả? Sao em biết được? Đám cưới còn một tuần nữa mà – em còn chưa bắt đầu nghĩ xem mình sẽ mặc gì cơ, Eddie.
– Em không mua váy áo mới đi dự đám cưới à? – Eddie tỏ ý ngờ vực.
– Không, sao phải thế?
– Anh không tin nổi đấy! Thế Tony sẽ mặc gì?
– Có lẽ anh ấy sẽ mặc bộ đồ lam thẫm. Bộ anh ấy vẫn luôn mặc.
– Chú ấy không mặc lễ phục à?
– Không. Có phải là đám cưới anh ấy đâu, Eddie.
– Giấy mời nói nơ trắng mà, Cecilia.
– Đấy là ở Singapore, Eddie, và chẳng ai ở đó xem trọng những việc như thế đâu. Đàn ông Singapore chẳng có phong cách gì hết, và em bảo đảm với anh nửa số khách nam còn không mặc âu phục – tất cả đều sẽ mặc những chiếc áo sơ mi kinh dị thôi.
– Anh nghĩ em nhầm đấy, Cecilia. Đó là đám cưới Colin Khoo và Araminta Lee – cả xã hội thượng lưu sẽ đến đó và tất cả mọi người sẽ ăn mặc thật ấn tượng.
– Ôi dào, anh cứ việc thôi, Eddie.
Chết tiệt, Eddie nghĩ bụng. Cả gia đình anh sẽ xuất hiện trông như đám nông dân. Lúc nào chả thế. Anh tự hỏi liệu có thể thuyết phục được Colin đổi chỗ ngồi cho anh để không phải ngồi chỗ nào đó gần bố mẹ và anh em mình chăng.
– Thế em có biết bố mẹ sẽ mặc gì không?
– Eddie, tin hay không thì tùy anh, nhưng em không biết.
– Ôi chao, – chúng ta vẫn cần phối hợp màu như một gia đình, Cecilia. Ở đó sẽ rất đông báo chí, và anh muốn bảo đảm chúng ta không lệch tông. Chỉ cần bảo đảm em không mặc thứ gì xám xịt tới buổi lễ chính. Fiona sẽ mặc váy khiêu vũ Jil Sander xám. Và chị ấy sẽ mặc váy Lanvin màu oải hương thẫm tới dạ tiệc, và một bộ Carolina Herrera màu sâm panh tới dự lễ nhà thờ. Em gọi cho mẹ và bảo mẹ được không?
– Chắc rồi, Eddie.
– Em có cần anh nhắn SMS cho em kế hoạch màu lại không?
– Chắc rồi. Gì cũng được. Giờ em phải đi, Eddie. Jake lại đang bị chảy máu cam.
– Ôi, anh suýt quên. Jake sẽ mặc gì? Lũ nhóc nhà anh đều sẽ mặc lễ phục Ralph Lauren cùng với khăn thắt lưng màu tía thẫm –
– Eddie, em thật sự bận rồi. Đừng lo, Jake sẽ không mặc lễ phục. Nếu em bắt nó mặc được áo sơ mi cũng là may rồi.
– Đợi đã, đợi đã, trước khi em đi, em đã nói chuyện với Alistair chưa? Nó vẫn không nghĩ đến chuyện đưa con bé Kitty Pong đó cùng đi đấy chứ?
– Quá muộn rồi. Alistair đi hôm qua rồi.
– Cái gì? Chẳng ai nói với anh nó lên kế hoạch đi sớm cả.
– Nó lúc nào chẳng lên kế hoạch đi vào thứ sáu, Eddie. Nếu anh liên lạc với bọn em nhiều hơn thì anh đã biết rồi.
– Nhưng tại sao nó đi Singapore sớm thế?
– Nó không đi Singapore. Nó đi Macau dự tiệc độc thân của Colin.
– CÁI GIIIIÌ? Tiệc độc thân của Colin cuối tuần này à? Ai mời Alistair tới dự tiệc độc thân của cậu ấy vậy?
– Có thật sự anh cần em trả lời câu đó không?
– Nhưng Colin thân với ANH hơn mà! – Eddie la lên, huyết áp tăng vọt trong đầu anh. Và rồi anh cảm thấy một luồng khí lạ từ phía sau. Chiếc quần dài của anh vừa rách toang ở đũng.