← Quay lại trang sách

Chương 11 Rachel - ĐẢO SAMSARA

Vào lúc hoàng hôn, những người dự tiệc độc thân đang thưởng thức bữa tối bên chiếc bàn dài kê dưới rạp che bằng lụa màu cam căng phồng nổi bật trên nền cát trắng tinh, xung quanh là những ngọn đèn bạc tỏa sáng. Màu trời chạng vạng đã biến những con sóng lăn tăn thành một vùng nước màu ngọc lục bảo, đẹp như một bức ảnh trong tạp chí Condé Nast Traveler, ngoại trừ nội dung trò chuyện trong bữa tối làm cho bức tranh ấy mất giá trị. Khi món chính đầu tiên là rau diếp Bibb non kèm lõi cọ cải rưới nước sốt sữa dừa được mang ra, đám con gái bên trái Rachel vẫn còn đang bận xiên trái tim bạn trai một cô gái khác.

– Vậy cậu nói anh ta vừa được chọn làm phó chủ tịch cao cấp? Nhưng anh ta ở lĩnh vực bán lẻ chứ không phải ngân hàng đầu tư phải không? Tớ đã nói chuyện với bạn trai tớ Roderick, và anh ấy nghĩ rằng Simon có thể kiếm được mức lương cơ bản từ sáu đến tám trăm nghìn, nếu anh ta may mắn. Và anh ta không nhận được hàng triệu tiền lợi tức giống như ông chủ nhà băng điện tử đâu. – Lauren Lee khụt khịt.

– Vấn đề nữa là gia đình anh ta. Simon thậm chí không phải là con cả. Anh ta là con áp út trong năm người con. – Parker Yeo lên mặt. – Bố mẹ tớ biết nhà Ting quá rõ, và để tớ nói cho cậu nghe, dù họ rất đáng kính trọng, nhưng họ không như những gì cậu hay tớ xem là giàu có đâu, – mẹ tớ nói họ có lẽ có tối đa hai trăm triệu thôi. Cậu hãy chia số đó làm năm và cậu sẽ may mắn nếu rốt cuộc Simon được bốn mươi triệu. Và điều đó còn lâu mới xảy ra, – bố mẹ anh ta vẫn còn trẻ mà. Có phải bố anh ta sắp tranh cử vào nghị viện lần nữa không?

– Chúng tớ chỉ muốn những gì tốt nhất cho cậu thôi, Isabel. – Lauren nói, vỗ vỗ tay vẻ cảm thông.

– Nhưng... nhưng tớ thật sự nghĩ tớ yêu anh ấy. – Isabel ấp úng.

Francesca Shaw cắt lời. – Isabel, tớ sẽ kể cho cậu đúng sự thật, vì tất cả mọi người ở đây nãy giờ đều lãng phí thời gian của cậu bằng việc giữ ý. Cậu không nên phải lòng Simon. Để tớ huỵch toẹt với cậu luôn nhá. Chúng ta hãy rộng lượng và giả định rằng Simon kiếm được tám trăm nghìn chẳng bõ bèn gì một năm. Sau khi trừ thuế và CPF [110*] , anh ta mang về còn khoảng nửa triệu. Cậu sẽ sống ở đâu với số tiền đó nào? Nghĩ mà xem, – cậu phải chi một triệu đô cho mỗi phòng ngủ, và cậu cần ít nhất ba phòng, đấy là cậu đang nói đến ba triệu cho một căn hộ ở Bukit Timah nhé. Chỗ ấy là một trăm năm mươi nghìn mỗi năm tiền thế chấp và thuế tài sản. Rồi giả sử cậu sinh hai đứa, và cậu muốn cho chúng đến những trường tử tế. Với giá ba mươi nghìn một năm cho mỗi đứa tiền học phí, vậy là sáu mươi nghìn, cộng thêm hai mươi nghìn một năm mỗi đứa tiền gia sư. Như thế là một trăm nghìn mỗi năm cho riêng tiền học hành. Người hầu và bảo mẫu – hai cô hầu người Indonesia hoặc Sri Lanka sẽ ngốn của cậu thêm ba mươi nghìn nữa, trừ phi cậu muốn một trong số họ là người làm công Thụy Điển hoặc Pháp, vậy là cậu mất tám mươi nghìn mỗi năm tiền giúp việc. Giờ, chúng ta sẽ làm gì với chi phí làm đẹp của cậu? Ít ra thì cậu cần mười bộ đồ mới mỗi mùa, như thế cậu sẽ không phải xấu hổ khi ra nơi công cộng. Ơn Chúa, Singapore chỉ có hai mùa – nóng và nóng hơn nữa – cho nên xin nói là thực tế, cậu sẽ chỉ mất bốn nghìn cho mỗi món. Vị chi là tám mươi nghìn một năm cho tủ quần áo. Tớ sẽ chi thêm hai mươi nghìn nữa cho một cái túi tử tế và vài đôi giày mới mỗi mùa. Rồi còn khoản giữ gìn nhan sắc cơ bản nữa – tóc tai, mặt mũi, chăm sóc tay, chăm sóc chân, sáp brazilian, sáp lông mày, xoa bóp, nắn xương khớp, châm cứu, tập thể dục, yoga, tập cơ bắp lõi [111*] , huấn luyện viên cá nhân. Vậy là thêm bốn mươi nghìn nữa một năm. Chúng ta đã tiêu mất bốn trăm bảy mươi nghìn tiền lương của Simon, chỉ còn lại ba mươi nghìn cho mọi chuyện khác. Với số tiền đó cậu sẽ xoay xở chuyện ăn uống và quần áo cho con cái thế nào? Làm thế nào cậu có thể tới một khu nghỉ dưỡng Aman hai lần một năm? Và chúng ta thậm chí còn chưa tính đến lệ phí hội viên Câu lạc bộ Churchill và Câu lạc bộ Pulau! Cậu không thấy sao? Cậu không thể lấy Simon. Bọn tớ sẽ chẳng lo nếu cậu có tiền riêng, nhưng cậu hiểu tình thế của mình mà. Đồng hồ đếm giờ đang nhảy trên gương mặt khả ái của cậu đấy. Đã đến lúc cắt bỏ các khoản lỗ của cậu và để Lauren giới thiệu cậu với một tỷ phú Bắc Kinh phù hợp trước khi quá muộn.

[110] Quỹ Tiết kiệm trung tâm (Central Provident Fund), một chương trình tiết kiệm bắt buộc mà người Singapore đóng góp mỗi tháng để khi về hưu có tiền, chăm sóc sức khỏe, và nhà cửa. Nó hơi giống chương trình An sinh Xã hội Hoa Kỳ, trừ chi tiết CPF không bị phá sản. Những người có tài khoản CPF kiếm được trung bình năm phần trăm lãi mỗi năm, và chính phủ cũng định kỳ tặng quà cho các công dân của mình bằng các khoản thưởng và cổ phiếu đặc biệt, khiến cho Singapore là quốc gia thứ hai trên thế giới chia cổ tức cho tất cả các công dân khi nền kinh tế phát triển tốt. (Giờ các bạn biết tại sao anh chàng sáng lập Facebook lại thành người Singapore rồi đấy.)

[111] Nguyên văn “core fusion”, là bài tập tổng hợp nhằm phát triển hệ cơ bắp lõi nằm ở trung tâm cơ thể (bao gồm bụng, hông, lưng dưới).

Isabel nước mắt lưng tròng.

Rachel không thể tin những gì nàng vừa nghe thấy – đám này sẽ khiến cho các cô gái ở Upper East Side (vùng Thượng Manhatan – khu vực tập trung giới siêu giàu của Mỹ) trông như những tín đồ Tin Lành dòng Menno vậy. Nàng cố gắng hướng sự chú ý của mình trở lại món ăn. Món chính thứ hai đã được bưng ra – một con tôm hùm Na Uy ngon đến kinh ngạc kèm với pa tê thịt đông vắt nước quất calamansi. Tiếc thay, đám con gái bên phải nàng dường như lại đang lớn tiếng nói đến một cặp đôi nào đó có tên là Alistair và Kitty.

– Ai dà, tớ chẳng hiểu anh ấy thấy cái gì ở cô ả. – Chloé Ho rền rĩ. – Giọng giả, ngực giả, giả tất tần tật.

– Mình biết đích xác anh ta thấy gì ở cô ta. Anh ta thấy bộ ngực giả đó, và đó là tất cả những gì anh ta cần! – Parker cười rinh rích.

– Serena Oh kể với tớ rằng chị ấy gặp họ ở Lung King Heen tuần trước, và Kitty mặc đồ Gucci, từ đầu tới chân. Ví Gucci, áo yếm Gucci, quần cộc sa tanh Gucci, Và đôi bốt da trăn Gucci. – Chloé nói. – Cô ta đeo cặp kính râm Gucci suốt bữa tối, và đương nhiên thậm chí còn hôn hít anh ta ngay tại bàn mà vẫn đeo kính râm.

– Alamaaaaak, sao mà dính thế! – Wandi ré lên, vỗ vỗ chiếc bờm cài tóc đính kim cương và ngọc xanh biển của mình.

Parker đột nhiên nói với Rachel từ bên kia bàn.

– Khoan đã, cậu đã gặp họ chưa?

– Ai cơ? – Rachel hỏi, vì nàng đang cố mặc kệ các cô gái thay vì nghe lọt những chuyện tầm phào tục tĩu của họ.

– Alistair và Kitty ấy!

– Xin lỗi, tớ thật sự không theo... họ là ai nhỉ?

Francesca nhìn Rachel và nói: – Parker, đừng phí thời gian, – rõ ràng cô Rachel chẳng biết ai cả.

Rachel không hiểu tại sao Francesca lại lãnh đạm với nàng vậy. Nàng quyết định mặc kệ câu nói ấy và nhấp một ngụm Pinot Gris.

– Vậy thì Rachel, kể cho bọn tôi nghe cô gặp Nicholas Young thế nào đi. – Lauren hỏi lớn.

– Ờ, cũng chẳng phải chuyện gì thú vị đâu. Bọn tôi đều dạy ở NYU, và chúng tôi được một đồng nghiệp của tôi ghép đôi. – Rachel trả lời, nhận thấy mọi ánh mắt quanh bàn đều dán vào nàng.

– Ồ, đồng nghiệp ấy là ai thế? Một người Singapore à? – Lauren hỏi.

– Không, cô ấy là người Mỹ gốc Hoa, Sylvia Wong-Swartz.

– Làm sao cô ta lại biết Nicholas chứ? – Parker hỏi.

– Ừm, họ gặp nhau ở một ủy ban nào đó.

– Vậy là cô ta không biết nhiều về anh ấy nhỉ? – Parker tiếp.

– Không, tôi không nghĩ vậy. – Rachel trả lời, tự hỏi đám con gái này đang muốn gì. – Sao phải quan tâm đến Sylvia nhỉ?

– Ồ, tôi thích ghép đôi cho bạn bè tôi, cho nên tôi chỉ tò mò muốn biết điều gì thúc đẩy bạn cô ghép đôi cho hai người, vậy thôi. – Parker mỉm cười.

– À thì, Sylvia là người bạn tốt, cô ấy luôn tìm cách ghép đôi cho tôi. Cô ấy nghĩ Nick dễ thương và là một món hời... – Rachel nói, ngay lập tức thấy hối tiếc vì chọn nhầm từ.

– Nghe chắc hẳn cô ấy đã tính toán việc này nhỉ? – Francesca nói kèm tiếng cười ma mãnh.

Sau bữa tối, trong khi đám con gái tới lều khiêu vũ được dựng trên cầu cảng thì Rachel một mình đi tới quán rượu trên bãi biển, một vọng lâu rất đẹp nhìn xuống vịnh biển biệt lập. Quán vắng vẻ, chỉ có một nhân viên quầy cao lớn vạm vỡ cười rất tươi khi nàng bước vào. – Tiểu thư, tôi phục vụ cô thứ gì đặc biệt nhé? – Anh ta hỏi bằng chất giọng quyến rũ đến tức cười. Quỷ tha ma bắt, chẳng lẽ mẹ Araminta chỉ thuê những anh chàng Italy bảnh bao sao?

– Thực ra tôi rất thèm bia. Anh có bia không?

– Dĩ nhiên rồi. Xem nào, chúng tôi có Corona, Duvel, Moretti, Red Stripe, và loại tôi ưa thích Lion Stout.

– Loại đó tôi chưa từng nghe đến.

– Của Sri Lanka. Rất êm và đắng ngọt, có lớp bọt vàng nâu.

Rachel không nhịn được, bật cười khúc khích. Nghe cứ như anh ta đang tả chính mình. – Chà, nếu là loại anh thích thì tôi phải thử thôi.

Khi anh ta rót bia vào một chiếc ly mờ loại cao thì một cô gái Rachel chưa hề thấy trước đó thong thả đi vào quán và leo lên chiếc ghế cạnh nàng.

– Ơn Chúa là còn có người khác ở đây uống bia! Tôi phát mệt với mấy thứ cocktail ít năng lượng kia lắm rồi. – Cô gái nói. Cô ấy là người Hoa, nhưng nói giọng Australia.

– Chúc mừng việc đó. – Rachel đáp, cụng ly với cô gái. Cô gái gọi một chai Corona, và cầm lấy cái chai từ tay anh chàng nhân viên quầy trước khi anh ta kịp rót vào ly. Trông anh ta như thể tổn thương sâu sắc khi cô gái ngửa đầu ra sau và đổ bia thành từng ngụm lớn.

– Chị Rachel phải không?

– Vâng. Nhưng nếu cô tìm Rachel Chu Đài Loan thì cô nhầm người rồi nhé. – Rachel bật lại trước.

Cô gái mỉm cười giễu cợt, hơi bối rối trước phản ứng của Rachel. – Tôi là Sophie, em họ của Astrid. Chị ấy nói tôi tìm gặp chị.

– Ồ, xin chào. – Rachel nói, cảm thấy hết giận trước nụ cười thân thiện và những núm đồng tiền sâu hoắm của Sophie. Không như những cô gái khác khoe khoang những loại thời trang nghỉ dưỡng mới nhất, Sophie mặc đơn giản với áo sơ mi vải bông không tay và chiếc quần cộc khaki. Cô để kiểu tóc tiểu đồng không hề kiểu cách, và chẳng trang điểm hay đeo nữ trang ngoại trừ một chiếc đồng hồ Swatch nhựa trên cổ tay.

– Cô có đi cùng trên máy bay với chúng tôi không nhỉ? – Rachel hỏi, cố nhớ về cô gái.

– Không, không, tôi tự bay và vừa mới đến được một lúc.

– Cô cũng có máy bay riêng à?

– Không, tôi e là không. – Sophie cười. – Tôi rất may mắn bay với Garuda Airlines, hạng thường. Tôi có vài việc ở bệnh viện phải làm, cho nên tôi không thể đi mãi cho tới chiều muộn.

– Cô là y tá à?

– Là bác sĩ phẫu thuật nhi.

Một lần nữa, Rachel thấy chớ bao giờ trông mặt bắt hình dong, đặc biệt ở châu Á. – Vậy cô là em họ của chị Astrid và Nick?

– Không, chỉ chị Astrid thôi, bên họ Leong. Bố chị ấy là anh trai mẹ tôi. Nhưng dĩ nhiên tôi biết Nick, – tất cả chúng tôi lớn lên cùng nhau mà. Còn chị lớn lên ở Mỹ nhỉ? Chị sống ở đâu?

– Lúc niên thiếu tôi sống ở California, nhưng tôi đã sống ở mười hai bang khác nhau. Chúng tôi chuyển quanh suốt khi tôi còn nhỏ.

– Sao nhà chị phải chuyển nhiều vậy?

– Mẹ tôi làm việc cho các nhà hàng Hoa.

– Bác làm gì vậy?

– Thường bà bắt đầu làm ở vị trí phục vụ, nhưng bà luôn thăng tiến rất nhanh.

– Vậy là bác đưa chị đi khắp nơi cùng bác à? – Sophie hỏi, thật sự cuốn hút.

– Vâng, – chúng tôi sống cuộc sống du cư mãi cho tới khi tôi đến tuổi thiếu niên, chúng tôi mới định cư ở California.

– Hẳn chị cô đơn lắm?

– Có lẽ thế, nhưng tôi quen rồi, nên cũng bình thường. Tôi biết những phòng phía sau của các nhà hàng ngoại ô rất rõ, và tôi đúng là mọt sách.

– Thế còn bác trai?

– Ông mất ngay khi tôi chào đời.

– Ôi, tôi xin lỗi. – Sophie nói nhanh, cảm thấy hối tiếc vì đã hỏi vậy.

– Không sao, – tôi cũng không biết mặt bố mà. – Rachel mỉm cười, cố gắng trấn an cô gái. – Mà dù sao, không có gì xấu. Mẹ tôi theo các khóa học buổi tối, có được bằng đại học, và đến giờ là một nhân viên bất động sản thành công nhiều năm rồi.

– Tuyệt quá. – Sophie nói.

– Cũng không hẳn. Thực tế chúng tôi chỉ là một trong rất nhiều ‘câu chuyện di dân thành công châu Á’ rập khuôn mà các chính trị gia thích trưng ra bốn năm một lần trong các dịp vận động của họ.

Sophie cười rũ. – Em có thể hiểu vì sao anh Nick thích chị, – cả hai người đều hóm hỉnh như nhau.

Rachel mỉm cười, nhìn về phía lều khiêu vũ trên cầu cảng.

– Em có giữ chân chị với bữa tiệc khiêu vũ không vậy? Em nghe nói Araminta cho mời vài DJ nổi tiếng từ Ibiza tới. – Sophie nói.

– Thật ra tôi thích thế này hơn. Đây là cuộc trò chuyện thật sự đầu tiên của tôi cả ngày nay.

Sophie nhìn về phía các cô gái, – hầu hết bọn họ giờ đang say sưa uốn éo với mấy anh chàng phục vụ Italia theo tiếng nhạc ầm ầm, – và nhún vai.

– Chà, với đám này, em không thể nói mình ngạc nhiên.

– Họ không phải bạn cô à?

– Vài người, nhưng hầu hết em không biết những cô này. Dĩ nhiên em nhận ra họ.

– Họ là ai thế? Một số người nổi tiếng lắm à?

– Nổi tiếng trong đầu óc chính họ, có lẽ vậy. Đây là những cô gái xã hội, thuộc loại luôn xuất hiện trên các tạp chí, có mặt tại tất cả các buổi từ thiện. Một đám đông quá sang chảnh với em. Em xin lỗi, nhưng em làm việc theo ca mười hai tiếng và không có thời gian tiệc tùng ở các khách sạn. Em phải giúp bệnh nhân của mình trước.

Rachel cười.

– Nói về việc này, – Sophie nói thêm, – em đã thức từ lúc năm giờ, cho nên giờ em về phòng đây.

– Tôi nghĩ mình cũng nên làm vậy. – Rachel nói.

Họ đi theo cầu tàu về phía chòi của mình.

– Em ở căn cuối hành lang này, nếu chị thấy cần gì… – Sophie nói.

– Chúc ngủ ngon. – Rachel nói. – Rất vui được trò chuyện với cô.

– Chị cũng vậy nhé. – Sophie nói, lại nhoẻn nụ cười có núm đồng tiền sâu hoắm.

Rachel vào nhà nghỉ của mình, vui mừng được trở lại một chút yên bình và tĩnh lặng sau cả một ngày mệt lử. Không hề có ánh đèn trong cả dãy buồng, nhưng ánh trăng bàng bạc sáng rỡ chiếu qua những khuôn cửa bức bàn để ngỏ, hắt những vệt sáng ngoằn ngoèo dọc theo các bức tường. Biển yên tĩnh đến mức tiếng nước chầm chậm vỗ vào các cọc gỗ tạo nên một hiệu ứng như thôi miên. Quả là một khung cảnh hoàn hảo để bơi biển buổi tối, điều mà nàng chưa bao giờ làm. Rachel bước nhẹ về phía phòng ngủ để lấy bộ đồ tắm. Khi nàng đi qua bàn trang điểm, nàng nhận thấy chiếc cặp da nàng để treo trên ghế dường như đang rỉ ra một thứ chất lỏng gì đó. Nàng bước về phía chiếc túi và thấy nó ướt sũng, với thứ nước màu nâu đang nhỏ từ góc túi thành một vũng lớn trên sàn phòng ngủ. Chuyện quái gì vậy? Nàng bật đèn bàn và mở nắp trước của túi. Nàng hét lên, kinh hãi bật ngửa ra sau, va trúng chiếc đèn bàn.

Túi của nàng nhét kín một con cá to đã bị xẻ tứ tung, máu rỉ ra từ mang của nó. Trên gương bàn trang điểm phía trên chiếc ghế là mấy từ bôi nghệch ngoạc bằng máu cá “NHẬN LẤY, ĐỒ ĐÀO MỎ TỞM LỢM!”