Chương 18 Eleanor - THÂM QUYẾN
Ba mươi nghìn tệ à? Thật lố bịch! – Bà Eleanor phát bực với người đàn ông mặc áo khoác xám tăm kẻ ngồi đối diện bà trong buồng đợi ngoài sảnh Khách sạn Ritz-Carlton. Người đàn ông nhìn quanh để chắc chắn lời buột miệng của Eleanor không thu hút chú ý nhiều.
– Tin tôi đi, rất đáng đồng tiền bát gạo. – Gã nói khẽ bằng Quan thoại.
– Anh Wong, làm sao chúng tôi chắc rằng thông tin của anh có giá trị khi mà chúng tôi thậm chí còn không biết chính xác là gì? – Lorena hỏi.
– Nghe này, anh trai bà đã giải thích tình hình với ông Tin, và ông Tin với tôi biết rõ nhau, – tôi làm việc cho ông ấy hơn hai mươi năm rồi. Những việc này thì chúng tôi là nhất. Giờ, tôi không chắc chính xác các vị có kế hoạch gì, và tôi không muốn biết, nhưng tôi có thể khẳng định với các vị rằng thông tin này sẽ cực kỳ có lợi cho bất kỳ ai nắm được. – Gã Wong nói rất tự tin. Lorena dịch lại câu trả lời của gã cho Eleanor.
– Hắn nghĩ chúng ta là ai thế? Không có loại thông tin nào đáng giá ba mươi nghìn tệ với tôi hết. Hay hắn nghĩ tôi in được tiền? – Bà Eleanor phẫn nộ.
– Thế mười lăm nghìn thì sao? – Lorena hỏi.
– Được rồi, ưu đãi với các vị, hai mươi nghìn. – Gã Wong mặc cả.
– Mười lăm nghìn, đó là giá cuối của chúng tôi. – Lorena dứt khoát.
– Thôi được, mười bảy nghìn rưỡi, nhưng đó là giá cuối của tôi. – Gã kia nói, thấy nản vì chuyện cò kè. Tin nói với gã rằng những quý bà này là triệu phú.
– Không, – mười nghìn, hoặc tôi đi. – Bà Eleanor đột nhiên tuyên bố bằng tiếng Quan thoại. Gã đàn ông trân trân nhìn bà như thể bà vừa chửi tổ tông gã. Lắc lắc đầu vẻ không tin.
– Lorena, tôi đã xong vụ chặt chém này. – Bà Eleanor giận dữ, đứng dậy khỏi chiếc ghế bành nhung đỏ. Lorena cũng đứng lên, và cả hai người phụ nữ bắt đầu ra khỏi buồng đợi đi ra khu tiền sảnh ba tầng cao ngất, nơi đột nhiên bị ứ lại bởi những người đàn ông mặc lễ phục và phụ nữ mặc váy dạ hội đen, trắng và đỏ. – Chắc là có sự kiện gì đó. – Bà Eleanor nói, nhìn một phụ nữ sáng ngời với vòng kim cương quanh cổ.
– Thâm Quyến không thể bằng Thượng Hải, chắc chắn vậy, – tất cả đám này mặc đồ từ ba năm trước rồi. – Lorena nhăn nhó nói khi cố gắng len lách qua đám đông. – Chị Eleanor, em nghĩ lần này chị đã đi quá xa với chiến thuật mặc cả rồi. Em nghĩ chúng ta xổng tay này rồi.
– Lorena, hãy tin tôi, – cứ đi đi và đừng quay lại! – Bà Eleanor chỉ đạo.
Khi hai người tới cửa trước khách sạn, gã Wong đột nhiên chạy ra khỏi buồng đợi.
– Được rồi, được rồi, mười nghìn. – Gã hổn hển nói. Bà Eleanor cười đắc thắng khi theo gã trở lại bàn.
Wong gọi một cuộc điện thoại nhanh bằng di động, rồi nói với các quý bà: – Được rồi, người báo tin của tôi sẽ đến đây ngay. Trong lúc đợi, các vị muốn uống gì nhỉ?
Lorena hơi ngạc nhiên khi nghe vậy, – Bà cứ nghĩ họ sẽ được đưa tới nơi nào đó khác để gặp người đưa tin. – Ở đây có an toàn để gặp nhau không?
– Tại sao lại không? Đây là một trong những khách sạn xịn nhất Thâm Quyến!
– Ý tôi là nó quá đông người.
– Đừng lo, các vị sẽ thấy hoàn toàn ổn. – Wong nói, bốc lấy một nắm hạt hồ đào trong chiếc bát bạc trên bàn.
Vài phút sau, một người đàn ông bước vào quầy rượu, bối rối đi tới bàn họ. Chỉ cần nhìn Eleanor có thể nói ngay anh ta chắc chắn đến từ một vùng quê nào đó và đây hẳn là lần đầu tiên anh ta đặt chân vào một khách sạn đẹp thế này. Anh ta mặc chiếc áo phông kẻ sọc và chiếc quần không vừa lắm, mang theo một chiếc cặp màu bạch kim. Với Lorena trông như thể anh ta vừa mới chọn chiếc cặp khoảng một tiếng trước chỗ quầy va li rẻ tiền nào đó ở ga tàu, để trông mình có vẻ chuyên nghiệp hơn. Anh ta lo lắng nhìn những người phụ nữ khi tiến lại bàn. Wong trao đổi nhanh với anh ta bằng thứ thổ ngữ hai người phụ nữ không hiểu, và người đàn ông đặt cặp lên chiếc bàn mặt đá granite. Anh ta lần mở khóa số và bấm chốt hai bên cùng lúc trước khi mở nắp cặp một cách trịnh trọng.
Người đàn ông lấy ra ba thứ từ trong cặp và đặt lên bàn trước mặt hai phụ nữ. Có một hộp giấy nhỏ hình vuông, một phong bì giấy manila, và một bức ảnh cắt ra từ báo. Lorena mở chiếc phong bì và móc ra một mảnh giấy ố vàng, trong khi Eleanor mở hộp. Bà nhìn vào đó, rồi nhìn mảnh giấy Lorena đang cầm. Bà chỉ đọc được chút ít tiếng Quan thoại, cho nên bà tịt mít trước nó.
– Tất cả những thứ này nghĩa là sao?
– Cho em một phút đọc cho xong, Elle. – Lorena nói, đọc lướt tài liệu cuối cùng từ trên xuống dưới. – Lạy Chúa tôi, chị Elle, – Bà ấy kêu lên, đột nhiên nhìn sững Wong và người đưa tin. – Các anh chắc chắn thứ này hoàn toàn chính xác chứ? Sẽ phiền phức to với các anh nếu không phải như vậy.
– Tôi xin đem tính mạng con trai cả của tôi ra thề. – Người đàn ông vội vàng trả lời.
– Gì vậy? Gì vậy? – Bà Eleanor hỏi gấp, không thể kìm được. Lorena thì thào vào tai phải Eleanor. Mắt bà mở lớn, và bà nhìn gã Wong.
– Anh Wong, tôi sẽ đưa anh ba mươi nghìn tệ tiền mặt nếu anh có thể đưa tôi đi ngay bây giờ. – Eleanor ra lệnh.