← Quay lại trang sách

Chương 14 Astrid Và Michael - SINGAPORE

Lúc tay vệ sĩ mặc đồ Armani của ông Harry Leong vào phòng bệnh và tiến hành việc kiểm tra như thường lệ, Astrid biết rằng cô đã bị tìm ra. Vài phút sau, bố mẹ cô hớt hải chạy vào phòng. – Astrid, con ổn chứ? Cassian thế nào? Thằng bé đâu? – Mẹ cô hỏi đầy lo lắng.

– Con không sao, con không sao. Anh Michael ở cùng Cassian trong khu dành cho trẻ con, ký các đơn từ ra viện.

Bố Astrid nhìn một bà người Hoa già cách đó vài bước chân đang xoa lấy xoa để mắt cá chân bằng lọ cao con hổ. – Sao họ lại đưa con vào một bệnh viện công, và sao con lại không nằm phòng riêng chứ? Bố sẽ bảo họ chuyển con ngay. – Ông Harry tức tối thì thào.

– Không sao mà bố. Con bị chấn động nhẹ, cho nên họ chỉ đưa con vào khu này để theo dõi. Như con nói rồi, chúng con sắp được về. Làm sao bố mẹ biết con ở đây? – Astrid gặng hỏi, không buồn che giấu vẻ khó chịu của cô.

– Ây dà, con nằm viện hai ngày trời mà chẳng nói với bố mẹ, và con chỉ quan tâm đến chuyện bố mẹ tìm ra con thế nào thôi! – Bà Felicity thở dài.

– Đừng kan cheong thế mẹ. Có gì đâu.

– Có gì đâu à? Bảy giờ sáng nay Cassandra gọi từ Anh về. Nó làm bố mẹ sợ hết hồn, nghe cứ như con là Công nương Diana trong đường hầm ở Paris vậy! – Bà Felicity than thở.

– Chỉ mừng là nó đã không gọi cho Straits Times. – Ông Harry nói thêm.

Astrid đảo mắt. Đài Á châu Một lại ghi điểm. Thế quái nào mà Cassandra biết được vụ tai nạn của cô chứ? Cô đã dặn riêng lái xe cấp cứu đưa cô vào Bệnh viện đa khoa, – chứ không phải một bệnh viện tư như Mount Elizabeth hay Gleneagles, – để cô có thể tránh bị nhận ra. Dĩ nhiên, chuyện đó dặn dò ấy chẳng ích gì.

– Thế này nhé. Con không được phép lái xe nữa. Con sẽ vứt bỏ cái xe Nhật Bản tồi tệ ấy của con đi và bố sẽ điều Youssef đến cho con từ nay trở đi. Cậu ấy có thể sử dụng một chiếc Vanden Plas. – Ông Harry tuyên bố.

– Hãy thôi xem con như đứa trẻ lên sáu đi bố! Đó chỉ là một vụ tai nạn nhẹ. Chấn động của con là do túi khí bật ra, có vậy thôi.

– Thực tế túi khí của con bung ra nghĩa là vụ tai nạn nghiêm trọng hơn con nghĩ. Nếu con không coi trọng tính mạng mình, thì cứ làm theo ý con. Nhưng bố sẽ không để con đặt tính mạng cháu ngoại bố vào nguy hiểm. Nuôi cả đống lái xe để làm gì khi mà chẳng ai sử dụng họ? Từ nay Youssef sẽ chở Cassian. – Ông Harry dứt khoát.

– Bố, Cassian chỉ bị rách vài chỗ.

– Ôi trời, rách vài chỗ! – Bà Felicity thở dài, lắc đầu không tin nổi, thì vừa hay Michael cùng Cassian vào phòng. – Ôi, Cassian, cục vàng tôi nghiệp của bà, – Bà kêu lên, lao bổ về phía thằng bé đang vui vẻ ôm một quả bóng bay màu đỏ.

– Anh ở chỗ quái nào vào tối thứ sáu thế? – Ông Harry quát chàng rể. – Nếu anh làm đúng nhiệm vụ của mình là hộ tống nó thì chuyện này đã không xảy ra.

– Bố, thôi đi mà! – Astrid xen vào.

– Con làm việc muộn, thưa bố. – Michael nói, bình tĩnh hết mức.

– Làm việc muộn, làm việc muộn. Dạo này, anh lúc nào chẳng làm việc muộn, đúng không? – Ông Harry khinh khỉnh càu nhàu.

– Đủ rồi bố, chúng ta sẽ về bây giờ. Nào, Michael, em muốn về nhà. – Astrid kiên quyết, tụt khỏi giường.

Lúc họ về đến nhà, Astrid tiến hành ngay những kế hoạch cô mất hai ngày qua để nghiền ngẫm. Cô vào bếp và cho đầu bếp cùng cô giúp việc nghỉ một hôm. Sau đó cô hướng dẫn Evangeline đưa Cassian tới ngôi nhà ở bãi biển tại Tanah Merah chơi. Michael rất ngạc nhiên trước hành động bất ngờ dồn dập này, nhưng anh cho rằng Astrid chỉ muốn một chút yên tĩnh nốt khoảng thời gian còn lại trong ngày. Ngay khi tất cả mọi người đã ra khỏi căn hộ và Astrid nghe thấy tiếng cửa thang máy đóng lại, cô mới nhìn xoáy vào Michael. Giờ chỉ có họ với nhau, và cô bỗng nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập lùng bùng trong tai. Cô biết rằng nếu không nói ra những lời cô đã tập dượt rất cẩn thận trong đầu NGAY LÚC NÀY thì cô sẽ không bao giờ dám làm mất.

– Michael, em muốn anh biết những gì xảy ra đêm thứ sáu. – Cô lên tiếng.

– Em kể với anh rồi mà, Astrid. Không thành vấn đề, – anh mừng là em và Cassian không sao. – Michael nói.

– Không, không. – Astrid nói. – Em muốn anh biết lý do thật sự khiến em bị đâm xe.

– Em đang nói gì vậy? – Michael ngơ ngác hỏi.

– Em đang nói về chuyện làm sao em lại mất tập trung đến mức suýt nữa thì giết chết con trai chúng ta. – Astrid nói, giọng cô nhuốm sắc thái giận dữ. – Đó là lỗi của em. Trời đã quá muộn, và quá tối, đặc biệt ở những đường hẹp quanh Vườn Bách thảo. Lẽ ra em không nên lái xe, nhưng em lại làm thế. Và tất cả những gì em nghĩ tới trong khi lái xe là anh ở chỗ nào và đang làm gì.

– Ý em là gì? Anh ở nhà mà. – Michael thản nhiên nói. – Có gì mà em lo lắng vậy?

Astrid hít một hơi thật sâu, và cô chưa kịp ngăn mình lại thì mọi lời nói đã tuôn ra.

– Em biết anh nghĩ em là một kiểu sinh vật mong manh gì đó, nhưng em cứng rắn hơn anh nghĩ nhiều. Em cần anh trung thực với em, trung thực hoàn toàn. Em đã thấy một tin nhắn trên điện thoại của anh tháng trước, Michael. Một tin nhắn tục tĩu. Em biết anh đã ở Hong Kong khi đáng lẽ anh phải ở miền bắc Trung Quốc, – em đã tìm thấy hóa đơn ăn tối của anh ở Petrus. Và em biết hết về cái vòng bùa anh mua chỗ Stephen Chia.

Michael ngồi xuống, mặt biến sắc. Astrid nhìn anh ta sụp xuống sô pha, ngôn ngữ cơ thể đã tố cáo anh ta. Anh ta có lỗi. Astrid cảm nhận được sự tự tin thúc giục cô hỏi những câu mà cô chưa bao giờ hình dung mình sẽ hỏi: – Anh đã... anh đang có bồ phải không?

Michael thở dài và lắc đầu gần như không thấy được. – Anh rất xin lỗi. Anh rất xin lỗi đã làm tổn thương em và Cassian. Em nói đúng, – vụ tai nạn xe hơi là lỗi của anh.

– Hãy nói với em tất cả, Michael, và em... và em sẽ cố gắng hiểu. – Astrid nói nhẹ nhàng, ngồi xuống chiếc ghế đệm dài đối diện chồng, hết sức bình tĩnh. – Đừng dối trá nữa, Michael. Kể em nghe, người phụ nữ anh vẫn đang hẹn hò là ai?

Michael không dám ngước nhìn vợ mình. Anh biết cuối cùng đã đến lúc nói những gì anh cố gắng nói từ lâu. – Anh rất xin lỗi, Astrid. Anh không muốn làm em đau khổ thêm nữa. Anh sẽ đi.

Astrid ngạc nhiên nhìn chồng. – Michael, em đang đề nghị anh kể em nghe những gì đã xảy ra. Em muốn biết tất cả, để chúng ta có thể gạt bỏ chuyện này lại.

Michael đột ngột đứng lên khỏi sô pha. – Anh không biết liệu có thể vậy không.

– Tại sao không?

Michael ngoảnh mặt khỏi Astrid và trân trối nhìn qua những cánh cửa kính trượt ở ban công. Anh đăm đăm nhìn những hàng cây dọc Đường Cavenagh, trông như những luống cải xanh khổng lồ từ vị trí này. Những cái cây đánh dấu rìa ngoài của những khu vực bao quanh Istana, và vượt qua đó là Công viên Fort Canning, Đường River Valley, và rồi đến Sông Singapore. Anh ước gì mình có sức mạnh bay khỏi ban công, bay về phía dòng sông và thoát khỏi nỗi đau này. – Anh... anh đã làm tổn thương em quá nhiều, và giờ anh không biết liệu mình có thể không làm em đau thêm nữa không. – Cuối cùng anh nói.

Astrid im lặng một lúc, cố gắng giải mã ý tứ của anh ta. – Có phải vì anh yêu người phụ nữ đó không? – cô hỏi, mắt ngân ngấn lệ. – Hay vì anh đã có con với cô ta?

Michael mỉm cười một cách bí ẩn. – Sao, có phải bố mẹ theo dõi anh hay gì đó không?

– Đừng nực cười thế. Một người bạn tình cờ thấy anh ở Hong Kong, vậy thôi. Đứa bé là ai? Và người phụ nữ anh hẹn hò là ai?

– Astrid, thằng bé và người phụ nữ không liên quan gì. Em và anh... chúng ta không còn gì nữa. Thật sự đã không còn gì. Chúng ta chỉ vờ như có thôi. – Michael nói dứt khoát, cảm thấy đây mới là những lời thành thực thật sự đầu tiên với cô trong suốt một thời gian dài.

Astrid trân trân nhìn Michael, sững sờ. – Sao anh có thể nói vậy chứ?

– Chà, em muốn anh thành thật, cho nên anh đang thành thật. Bố em nói đúng, – anh chẳng hề làm tốt nghĩa vụ một người chồng. Anh quá bận bịu với công việc của mình, ra sức cố phát triển công ty này lên. Còn em, – em bị cuốn theo những nghĩa vụ gia đình và đi khắp thế giới năm mươi lần một năm. Chúng ta có cuộc hôn nhân kiểu gì vậy? Chúng ta không hề hạnh phúc. – Michael tuyên bố.

– Em không tin nổi mình đang nghe điều này. Em đã rất hạnh phúc. Em đã rất hạnh phúc cho tới ngày em phát hiện ra cái tin nhắn chết tiệt đó. – Astrid dứt khoát, đứng lên và bước quanh phòng.

– Em chắc vậy chứ? Em chắc rằng em thật sự hạnh phúc chứ? Anh nghĩ em đang dối mình đấy, Astrid.

– Em hiểu những gì anh đang làm, Michael. Anh chỉ cố gắng tìm một cách dễ dàng thoát khỏi chuyện này. Anh đang tìm cách đổ lỗi cho em, làm cho chuyện này đều do em, khi mà anh mới là người có lỗi. Nhìn xem, em không phải là người phá bỏ những lời thề lúc kết hôn. Em không phải là người lừa dối. – Astrid rít lên, cơn sốc của cô biến thành sự giận dữ.

– Được thôi, anh có lỗi. Anh thừa nhận điều đó. Anh thừa nhận mình là người lừa dối. Giờ hạnh phúc chưa?

– Em không hạnh phúc, và em sẽ mất một chút thời gian, nhưng em sẽ học cách giải quyết nó. – Astrid thản nhiên nói.

– Chao ôi, anh không thể chịu đựng chuyện này được nữa! – Michael rền rĩ. – Cho nên anh sẽ đi dọn đồ.

– Chuyện dọn đồ là sao? Ai yêu cầu anh đi chứ? Anh nghĩ em muốn đá anh ra khỏi nhà vì anh lừa dối em ư? Anh nghĩ em ngớ ngẩn thế ư, rằng em nghĩ mình là người phụ nữ đầu tiên có chồng bồ bịch ư? Em sẽ chẳng đi đâu hết, Michael. Em sẽ đứng ngay đây, cố gắng giải quyết việc này với anh, vì cuộc hôn nhân của chúng ta. Vì con trai của chúng ta.

– Astrid, em thật sự làm gì đó vì con trai của mình từ khi nào vậy? Anh nghĩ Cassian sẽ tốt hơn nhiều khi lớn lên với hai bố mẹ hạnh phúc, thay vì với bố mẹ mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân tồi tệ. – Michael bác bỏ.

Astrid lúng túng. Người đàn ông đứng trước mặt cô là ai vậy? Anh ta bỗng lấy đâu ra những lời tâm lý này vậy?

– Chỉ vì ả đàn bà đó, phải không? Tôi hiểu... anh không muốn là một phần của gia đình này nữa. Anh muốn sống với ả đó... con điếm đó, phải không? – Cô hét lên.

Michael hít một hơi thật sâu trước khi trả lời.

– Phải. Tôi không muốn sống với cô nữa. Và tôi nghĩ rằng để tốt cho cả hai chúng ta tôi nên chuyển đi ngay hôm nay. Anh biết rằng nếu anh định đi thì đây chính là cơ hội. Anh bắt đầu đi về phía phòng ngủ. Cái va li lớn của anh đâu nhỉ?

Astrid đứng bất lực bên cửa phòng ngủ, tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra vậy. Kết cục này không phải là dự liệu của cô. Cô lặng người nhìn trong khi Michael bắt đầu thu gom quần áo của mình và ném vội vào chiếc va li Tumi màu đen. Cô đã rất muốn mua cho anh một bộ va li Loewe khi họ ở Barcelona năm ngoái, nhưng anh ta khăng khăng mua gì đó rẻ hơn và thiết thực hơn. Giờ cô có cảm giác bị kẹt trong một cơn ác mộng. Thật sự không có điều gì vừa xảy ra cả. Cuộc xung đột họ vừa có. Vụ tai nạn xe hơi. Michael phỉnh phờ. Không hề có. Chồng cô thật sự không ra đi. Không có chuyện anh ấy ra đi. Đây chỉ là một cơn ác mộng. Cô ôm lấy mình, liên tục cấu mạnh vào phần thịt quanh khuỷu tay, cố đánh thức mình.