Chương 15 Nick - MA CAU
Nick đưa những ngón tay lần dọc theo phần gáy bọc da được xếp gọn gàng trên giá sách bằng gỗ gụ theo kiểu tân cổ điển. Đại úy hải quân Hornblower. Các quần đảo vùng Stream. Billy Budd. Toàn những chủ đề về biển. Anh kéo ra một cuốn của Knut Hamsun mà anh chưa bao giờ nghe đến, Tháng Tám, và ngồi xuống một chiếc ghế bành nhồi bông dày bự, hy vọng anh sẽ không bị làm phiền một lúc. Mở phần bìa rập nổi cứng ngắc kêu lạo xạo, anh có thể nói ngay rằng những trang sách này, cũng giống như hầu hết số sách ở đây, có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Chẳng có gì lạ, bởi lẽ cái thư viện lộng lẫy này được giấu kín ở tầng dưới của một du thuyền dài hơn 112 mét đầy tự hào với những tiện nghi giải trí như một phòng khiêu vũ, một phòng karaoke cho bố của Bernard, một nhà nguyện cho mẹ gã, một sòng bạc, một nhà hàng sushi có hẳn một đầu bếp trọn thời gian chuyên làm sushi đến từ Hokkaido, hai bể bơi, và một rãnh bowling ngoài trời trên tầng cao nhất được cải tạo thành một lối đi cho các buổi biểu diễn thời trang.
Nick nhìn ra cửa, không tin nổi khi nghe thấy những tiếng bước chân lần xuống theo cầu thang xoắn ốc ngay bên ngoài thư viện. Nếu khôn ngoan hơn, lẽ ra anh nên khóa cửa lại. Nick nhẹ người khi thấy Mehmet nhòm vào.
– Nicholas Young, – sao tôi không ngạc nhiên khi tìm thấy cậu trong gian phòng có xu hướng tri thức nhất trên cả chiếc tàu này nhỉ? – Mehmet nhận xét. – Có phiền không nếu tôi nhập bọn với cậu? Phòng này xem ra là không gian yên tĩnh nhất trên tàu, và nếu tôi phải nghe một bản phối Hôtel Costes nữa thì tôi nghĩ mình sẽ nhảy qua boong và bơi tìm cái phao gần nhất mất.
– Rất hoan nghênh cậu đến đây. Đám bản xứ thế nào rồi?
– Tăng động kinh khủng, tôi xin nói vậy. Tôi rời khỏi sàn bể bơi ngay khi cuộc thi kem nước quả bắt đầu.
– Họ làm kem nước quả à? – Nick nhướng mày.
– Phải. Trên người cả chục cô gái Macau khỏa thân.
Nick mệt mỏi lắc đầu.
– Tôi đã cố cứu Colin, nhưng cậu ấy bị kẹt. Bernard phong Colin là Vua Kem đặc.
Mehmet thả người xuống một chiếc ghế bố và nhắm mắt lại. – Lẽ ra Colin nên nghe tôi và đi Istanbul để thư giãn trước ngày cưới. Tôi đã bảo cậu ấy mời thêm cả cậu nữa.
– Làm vậy có phải tuyệt vời không chứ. – Nick mỉm cười. – Tôi thà ở cung điện mùa hè của gia đình cậu tại Bosphorus còn hơn là ở cái thuyền này.
– Cậu biết đấy, tôi lấy làm ngạc nhiên là Colin lại chú trọng tổ chức tiệc độc thân. Tôi vốn không cho rằng cậu ấy khoái những chuyện thế này.
– Không hề, nhưng tôi nghĩ Colin cảm thấy cậu ấy khó lòng từ chối Bernard, nhất là vì bố Bernard là cổ đông thiểu số lớn nhất trong đế chế Khoo. – Nick giải thích.
– Bernard đang làm một việc ra trò, phải không nào? Cậu ta thật sự nghĩ Colin thích được tham gia cuộc đập phá bia rượu và ma túy lớn nhất mà tôi từng chứng kiến kể từ đầu xuân ở Cabo. – Mehmet lầm bầm.
Nick ngạc nhiên nhìn sững, không hề nghĩ lại nghe được những lời này từ miệng Mehmet. Mehmet mở một mắt và cười ngoác. – Đùa thôi. Tôi chưa từng đến Cabo, – chỉ là tôi luôn muốn nói thế.
– Cậu làm tôi tá hỏa đấy! – Nick cười.
Vừa hay, Colin loạng choạng đi vào thư viện và đổ vật xuống chiếc ghế gần nhất. – Chúa cứu con! Tớ không nghĩ mình lại có thể ăn anh đào được nữa! – Anh ấy rên rỉ, xoa xoa thái dương mình.
– Colin, đúng là cậu đã ăn trên người một cô gái đấy à? – Mehmet hỏi đầy ngờ vực.
– Khôoong! Araminta sẽ giết tôi nếu cô ấy phát hiện ra tôi ăn một suất kem nước quả trên bư... ờ, ngã ba của một cô ả nào đó. Tôi chỉ lấy đúng một quả anh đào, và sau đó tôi bảo Bernard tôi thật sự cần vào phòng tắm.
– Tất cả những cô gái này từ đâu ra vậy? – Mehmet hỏi.
– Bernard thuê từ một nhà thổ mà anh ta ép tất cả bọn tớ phải tới đêm qua. – Colin lầm bầm cố nói trong cơn đau đầu như búa bổ của mình.
– Các cậu biết không, tớ nghĩ anh ta thực sự sốc khi chúng ta gạt những cô ả mà anh ta đem tới cho đêm nay. – Mehmet nhận xét.
- Thằng vô loài. Chúng ta hoàn toàn phá hỏng kỳ nghỉ cuối tuần độc thân của gã thì phải? Chúng ta không muốn tới chỗ đấu chó, chúng ta không muốn quay những video làm tình với gái bán hoa, và chúng ta không màng tới số cocaine Peru nhất hạng của gã. – Nick cười.
Vẫn nghe rõ những tiếng rú từ sàn trên, kèm theo là những tiếng kêu hét hoảng loạn.
– Tớ thắc mắc giờ lại có chuyện gì rồi. – Nick nói. Nhưng chẳng ai trong số họ có đủ gan ra khỏi những chiếc ghế bành lộng lẫy này. Chiếc du thuyền bắt đầu giảm tốc độ, và có thể nghe thấy tiếng vài thủy thủ chạy dọc các sàn dưới.
Alistair vào phòng, cẩn thận giữ thăng bằng một chiếc tách màu trắng với thứ gì đó có vẻ là cappuccino ngầu bọt.
– Những tiếng la hét trên tầng là gì thế? – Colin rền rĩ hỏi.
Alistair chỉ đảo mắt và ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn hình trống Regency. – Một cô ả bị rơi qua mạn tàu trong cuộc thi bôi dầu đấu vật. Không phải lo, bộ ngực cô ả thừa sức là phao nổi rất tốt.
Anh ta bắt đầu nhâm nhi cà phê, rồi nhăn mặt. – Gã phục vụ quầy người Úc nói dối tôi. Gã bảo có thể làm được món cà phê hơi sữa bá cháy, nhưng thứ này thậm chí còn không giống. Thứ này chỉ là cà phê sữa hạng xoàng thôi!
– Cà phê hơi sữa là cái gì? – Mehmet hỏi.
– Là một loại cappuccino người ta chỉ làm ở xứ Oz. Anh dùng thứ sữa đánh bọt đã đun lên ở dưới đáy bình, giữ lại bọt ở trên cùng để có được kết cấu mịn màng này.
– Thế có ngon không? – Mehmet hỏi tiếp, hơi tò mò.
– Ồ, nhất hạng. Tôi phải uống ít nhất hai lần một ngày hồi học đại học ở Sydney. –Alistair nói.
– Chúa ơi, giờ tôi cũng thèm một ly! – Colin thở dài. – Đây là một cơn ác mộng khốn kiếp. Tôi chỉ ước sao chúng ta có thể rời khỏi con thuyền này và đi kiếm một ly cà phê ngon lành đâu đó. Tôi biết đây được xem là một trong những du thuyền mới xịn nhất thế giới và lẽ ra tôi nên biết ơn, nhưng nói thật, nó chẳng khác gì một cái nhà tù nổi với tôi cả. Mặt anh sầm xuống, và Nick lo lắng nhìn bạn. Nick cảm thấy dường như Colin đang trượt rất nhanh vào một trong những cơn vô vọng của mình. Một ý tưởng lóe lên trong đầu anh. Anh móc điện thoại di động ra, lướt tìm trên danh bạ, nghiêng tới chỗ Mehmet và thì thào vào tai anh ấy. Mehmet cười ngoác và gật đầu háo hức.
– Hai anh thì thào với nhau cái gì thế? – Alistair hỏi, nhổm tới vẻ tò mò.
– Anh vừa có một ý tưởng. Colin, cậu sẵn sàng trốn khỏi bữa tiệc độc thân chán ngấy thảm hại này chưa? – Nick hỏi.
– Tớ chẳng thích gì hơn nữa, nhưng tớ không nghĩ mình có thể mạo hiểm gây khó chịu cho Bernard và, quan trọng hơn, bố cậu ta. Ý tớ là, Bernard đã dồn hết sức để mua vui cho chúng ta một cách hoành tráng vào dịp cuối tuần này.
– Thực tế, Bernard dốc hết sức mua vui cho chính gã thôi. – Nick bác lại. – Nhìn xem cậu khổ sở thế nào kìa. Cậu muốn chịu đựng việc này bao lâu nữa chứ, cho nên nhà Tai chẳng bị khó chịu gì hết phải không? Đây là tuần cuối cùng độc thân của cậu, Colin. Tớ nghĩ tớ có một chiến lược thoát thân không gây khó chịu cho ai cả. Nếu tớ làm được, cậu sẽ tham gia chứ?
– Được... sao lại không? – Colin nói, hơi bối rối.
– Nghe xem, nghe xem! – Alistair kêu ầm lên.
*
– Nhanh, nhanh, chúng ta cần cấp cứu y tế. Tôi cần các người dừng con thuyền này lại, và tôi cần tọa độ chính xác của chúng ta ngay bây giờ. – Nick yêu cầu khi anh chạy xộc vào buồng lái của du thuyền.
– Có chuyện gì vậy? – Thuyền trưởng hỏi.
– Bạn tôi bị viêm tụy cấp. Chúng ta có một bác sĩ ở dưới, anh ấy nghĩ cậu ta có thể bắt đầu bị xuất huyết trong rồi. Tôi đã liên lạc với trực thăng cấp cứu rồi. – Nick nói, giơ điện thoại di động của mình lên vẻ lo lắng.
– Đợi một phút, đợi một phút, – tôi là thuyền trưởng của tàu này. Tôi mới là người quyết định chúng ta có thể gọi sơ tán y tế không. Vị bác sĩ bên dưới là ai thế? Để tôi đi gặp bệnh nhân, – thuyền trưởng sẵng giọng yêu cầu.
– Thuyền trưởng, với tất cả sự kính trọng, chúng ta không có thời gian để lãng phí đâu. Ông có thể đi xem anh ta nếu ông muốn, nhưng ngay bây giờ, tôi chỉ cần tọa độ của ông.
– Nhưng anh gọi cho ai? Tuần duyên Macau à? Đây là nghi thức cực kỳ ngoài quy tắc. Để tôi nói với họ. – Viên thuyền trưởng lúng túng lắp bắp.
Nick lấy giọng bề trên nhất – rèn luyện được từ những năm tháng ở Balliol – và trừng mắt nhìn viên thuyền trưởng. – Anh có biết bạn tôi là ai không hả? Cậu ấy là Colin Khoo, người kế thừa một trong những gia tộc giàu nhất hành tinh đấy.
– Đừng có lên mặt với tôi, anh bạn trẻ! – Viên thuyền trưởng quát lên. – Tôi không cần biết bạn cậu là ai, có những nghi thức cấp cứu trên biển mà TÔI PHẢI TUÂN THỦ, VÀ –
– VÀ NGAY BÂY GIỜ, bạn tôi ở sàn dưới con tàu của anh, hoàn toàn có thể mất máu tới chết, vì anh không cho tôi gọi sơ tán cấp cứu! – Nick ngắt lời, cao giọng ngang với viên thuyền trưởng. – Anh muốn nhận trách nhiệm việc này chứ? Vì nếu anh sẵn sàng, tôi có thể bảo đảm việc đó. Tôi là Nicholas Young, và gia đình tôi kiểm soát một trong những tập đoàn tàu biển lớn nhất thế giới. Làm ơn cung cấp cho tôi tọa độ chết tiệt ngay bây giờ, hoặc tôi hứa tôi sẽ đích thân nhìn thấy anh không còn làm thuyền trưởng dù là của một mẩu Styrofoam sau ngày hôm nay đâu!
Hai mươi phút sau, Bernard đang ngồi trong cái bồn tắm mát xa hình kim cương ở tầng trên cùng của du thuyền trong khi một cô gái lai Bồ Đào Nha cố ngậm cả hai hòn bi của anh ta thì một chiếc trực thăng Sikorsky màu trắng xuất hiện trên trời và bắt đầu hạ xuống bên sân trực thăng của du thuyền. Mới đầu, gã cứ nghĩ mình bị ảo giác do cuộc trác táng. Rồi gã nhìn thấy Nick, Mehmet, và Alistair xuất hiện trên sân trực thăng, khiêng một cái cáng có Colin nằm trên, cuộn chặt trong một chiếc chăn lụa Etro của du thuyền. – Có chuyện bỏ mẹ gì vậy? – Gã nói, nhảy ra khỏi nước, mặc vội cái quần cộc Vilebrequin và lao lên cầu thang về phía sân trực thăng.
Gã xô phải Lionel trong hành lang. – Tôi đang định đi nói với cậu, – Colin bị mệt nặng. Một tiếng qua cậu ta bị đau gấp đôi và nôn không kiểm soát nổi. Bọn tôi nghĩ chắc ngộ độc rượu, do túy lúy suốt hai ngày qua. Chúng tôi sẽ đưa cậu ấy rời khỏi tàu và vào thẳng bệnh viện.
Họ chạy tới chỗ trực thăng, và Bernard ngó nhìn Colin, đang rên rỉ khe khẽ, mặt nhăn nhó. Alistair ngồi bên cạnh, dùng một chiếc khăn ẩm lau trán anh.
– Nhưng, nhưng, sao chẳng có ai nói với tôi sớm hơn? Tôi đâu biết Colin ốm thế này. Kan ni na! Giờ gia đình cậu sẽ trách tôi mất. Và rồi lại lên hết mấy mục lượm lặt, tất cả các báo. – Bernard phàn nàn, đột nhiên lo lắng.
– Sẽ không có gì lọt ra. Không đồn thổi, không báo chí đâu. – Lionel nghiêm trọng nói. – Colin không muốn cậu bị trách, vì thế giờ cậu phải nghe theo tôi, – chúng tôi sẽ đưa anh ấy tới bệnh viện, và chúng tôi sẽ không nói với ai trong nhà về những chuyện đã xảy ra. Trước kia tôi bị ngộ độc rượu rồi, – Colin chỉ cần được giải độc và bù nước thôi. Anh ấy sẽ ổn sau vài ngày. Cậu và những người khác cần vờ như không có chuyện gì bất thường và cứ tiếp tục tiệc tùng, được chứ? Đừng có gọi cho gia đình, đừng có nói một lời với ai hết, và chúng tôi sẽ gặp lại cậu ở Singapore.
– Được rồi, được rồi. – Bernard gật đầu rất nhanh, cảm thấy thở phào. Giờ gã có thể quay lại cuộc chơi mà không cảm thấy có lỗi.
Khi chiếc trực thăng bốc lên, rời khỏi du thuyền, Nick và Alistair rũ ra cười trước điệu bộ của Bernard, mặc cái quần bơi thùng thình quấn quanh cặp đùi ướt nhẹp bợt bạt, trân trân nhìn họ đầy hoang mang.
– Tôi không tưởng tượng được thậm chí cậu ta còn chẳng phân biệt nổi đây không phải là trực thăng y tế mà là máy bay dịch vụ. – Mehmet cười khùng khục.
– Chúng ta đi đâu nhỉ? – Colin phấn khởi hỏi, hất tung chiếc chăn in hoa màu vàng tía.
– Mehmet và tớ đã thuê một chiếc Cessna Citation X. Nó đổ đầy nhiên liệu và đang đợi chúng ta ở Hong Kong. Từ đó, sẽ bắt đầu một sự ngạc nhiên. – Nick nói.
– Citation X. Chẳng phải là loại máy bay bay sáu trăm dặm một giờ sao? – Alistair hỏi.
– Thậm chí còn nhanh hơn khi chỉ có năm người chúng ta và không cần hành lý. – Nick cười ngoác.
Khoảng sáu tiếng sau, Nick, Colin, Alistair, Mehmet, và Lionel đã ngồi trên những chiếc ghế bố ở giữa hoang mạc Australia, ngắm nhìn khung cảnh ngoạn mục của hòn “ngũ sắc độc thạch sơn” lấp lánh.
– Tớ luôn muốn đến Ayers Rock. Hay Uluru, hay là bất kỳ tên gì người ta vẫn gọi nó. – Colin nói.
– Yên tĩnh quá. – Mehmet nói khẽ. – Đây là một địa điểm tâm linh, phải không? Tôi thật sự cảm nhận được năng lượng của nó, thậm chí từ khoảng cách thế này.
– Nó được coi là địa điểm thiêng liêng với các bộ lạc thổ dân. – Nick trả lời. – Bố tôi đã đưa tôi tới đây nhiều năm trước. Hồi đó, chúng ta vẫn được phép leo lên núi. Mấy năm gần đây người ta không còn cho làm vậy nữa.
– Các cậu, tôi không biết cảm ơn sao cho đủ. Đây là cuộc trốn thoát ngoạn mục khỏi một bữa tiệc độc thân rất sai lầm. Tôi xin lỗi đã khiến tất cả các cậu phải chịu đựng những chuyện tệ hại của Bernard. Đây thật sự là tất cả những gì tôi ao ước, – một nơi nào đó tuyệt vời với những người bạn thân nhất của mình.
Một người đàn ông mặc áo phông trắng và quần sóoc khaki với chiếc khay lớn, từ khu nghỉ dưỡng sinh thái sang trọng gần đó, đi tới. – Chà, Colin, Alistair, – tớ nghĩ cách duy nhất để khiến đám hợm đời các cậu ngừng càu nhàu và rên rỉ là mời các cậu một ly cà phê sữa hơi, một trăm phần trăm làm tại Australia. – Nick nói, khi người phục vụ đặt chiếc khay xuống mặt đất đỏ.
Alistair đưa cốc lên mũi và hít thật sâu mùi thơm nức. – Nick, nếu anh không phải anh họ em thì em đã hôn anh ngay bây giờ đấy. – Anh ta đùa.
Colin nhấp một ngụm lớn cà phê, lớp bọt mịn màng để lại một vệt trắng ở môi trên. – Đây hẳn là thứ cà phê tuyệt nhất tớ từng nếm. Các cậu, tớ sẽ không bao giờ quên vụ này đâu.
Mặt trời vừa lặn, và bầu trời nhanh chóng chuyển từ sắc cam sang màu xanh tím thẫm. Mấy chàng trai ngồi giữa không gian im lặng, trong khi hòn đá nguyên khối lớn nhất thế giới sáng lên và lấp lánh cả nghìn sắc đỏ đẹp khôn tả.