Chương 18 Nhà Young - SINGAPORE
Với vị trí ban đầu trên đỉnh Đường Cairnhill, Khu nhà ở số Một Cairnhill là cuộc hôn nhân ấn tượng của sự bảo tồn kiến trúc và phép thuật bất động sản. Ban đầu là nhà của ông chủ nhà băng nổi danh Kar Chin Kee và được xây vào thời kỳ hậu Victoria, ngôi nhà từ lâu đã là một nét đặc trưng. Nhưng khi giá trị đất đai tăng vọt qua nhiều thập kỷ, những ngôi nhà to lớn khác mở đường cho các nhà phát triển và những tòa tháp cao vút mọc lên xung quanh khu nhà thanh nhã hệt như khóm tre um tùm. Lúc người đàn ông tài giỏi đó mất năm 2006, ngôi nhà được cho là quá mang tính lịch sử nên không thể phá bỏ, nhưng lại quá giá trị không thể tiếp tục là một nơi ở. Vì thế, những người thừa kế của Kar Chin Kee quyết định giữ lại tòa nhà ban đầu, biến nó thành phần bệ cho một tòa tháp ba mươi tầng lộng lẫy, nơi bố mẹ Nick sống hiện nay (tức là khi họ có mặt ở Singapore).
Khi chiếc taxi leo lên đồi chạy về phía cánh cổng đường bệ có cột trụ kiểu Corinthe, Nick giải thích lịch sử nơi này cho Rachel nghe. – Bác Chin Kee là một người bạn của bà nội anh, cho nên nhà anh thường tới thăm mỗi dịp Tết cổ truyền, và anh sẽ đọc một bài thơ nào đó bằng Quan thoại. Sau đó thì ông cụ, người sặc mùi xì gà, sẽ tặng anh hồng bao [113*] trong có năm trăm đô la.
[113] Tiếng Quan thoại chỉ những phong bì nhỏ màu đỏ đựng tiền được những người lớn đã lập gia đình và người già tặng cho trẻ em và những người trẻ chưa lập gia đình trong dịp Tết như là một lời chúc phúc. Vốn ban đầu chỉ có một đồng xu biểu trưng hoặc vài đô la, gần đây hồng bao trở thành một cuộc đua rất cạnh tranh, khi những người Hoa giàu có cố gắng gây ấn tượng với nhau bằng việc đưa những số tiền càng lúc càng lớn hơn. Những năm 1980, 20 đô la được coi là thông lệ và 50 đô la là lớn. Còn bây giờ, 100 đô la trở thành con số tối thiểu ở tất cả các nhà giàu có. Vì mở hồng bao khi có mặt người tặng bị coi là bất lịch sự, nên việc này dẫn đến hiện tượng trẻ nhỏ chạy vào phòng tắm ngay sau khi nhận được hồng bao để có thể nhìn xem chúng vừa nhận được bao nhiêu tiền.
– Khiếp! – Rachel kêu lên. – Hồng bao nhiều nhất em nhận được trong đời mình là năm mươi đô la, và đó là từ cái tay khốn kiếp hẹn hò với mẹ em nên cố gắng tìm cách lấy lòng em. Thế anh làm gì với số tiền đó?
– Em đùa à? Dĩ nhiên là bố mẹ anh giữ rồi. Họ giữ hết tiền Năm mới của anh, – anh chẳng bao giờ nhìn thấy một xu.
Rachel nhìn anh đầy hãi hùng. – Thế thì không được! Hồng bao có ý nghĩa chẳng kém gì quà Giáng sinh.
– Đừng bắt anh phải nói về những gì họ đã làm với quà tặng vào sáng Giáng sinh của anh nhé! – Nick cười. Khi họ bước vào thang máy, Rachel hít vào thật sâu vì nàng chuẩn bị gặp bố mẹ Nick, – những người cướp hồng bao, – lần đầu tiên.
– Này, đừng quên hít thở đấy. – Nick nói, dịu dàng xoa xoa vai nàng. Đến tầng ba mươi, thang máy mở thẳng vào sảnh của tầng mái và họ được chào đón bởi một cửa kính khổng lồ khuôn lấy tầm nhìn toàn cảnh của quận mua sắm Phố Orchard. – Ôi chao! – Rachel thì thào, kinh ngạc trước cảnh hoàng hôn tím thẫm phía đường chân trời.
Một phụ nữ xuất hiện từ góc phòng và nói: – Ây dà, Nicky, sao tóc dài thế? Trông con cứ như một thằng lưu manh ấy! Con nên cắt ngắn trước đám cưới Colin đi.
– Con chào mẹ. – Nick chào. Trong khi Rachel vẫn còn đang quay cuồng do bất ngờ với cuộc diện kiến này thì Nick nói tiếp, – Mẹ, con giới thiệu mẹ với Rachel Chu, bạn gái con.
– Ồ, chào cháu. – Bà Eleanor nói, như thể bà không hề biết cô gái là ai. Ra đây là cô gái ấy. Trông xinh xắn hơn tấm ảnh kỷ yếu trường học mà tay thám tử kiếm được.
– Cháu rất vui được gặp cô, cô Young. – Rachel nói, mặc dù tâm trí nàng vẫn đang gắng tiếp nhận ý niệm rằng người phụ nữ này thực tế là mẹ của Nick. Rachel đã tưởng tượng một quý phu nhân đường bệ độc đoán với khuôn mặt thoa phấn trắng lốp và mái tóc ốp chặt, mặc bộ đồ kiểu Hillary Clinton, nhưng trước mặt nàng là một phụ nữ nổi bật trong chiếc áo viền cổ rất hợp thời, quần bó màu đen, và đôi giày đế bằng kiểu múa ballet, trông quá trẻ để có một người con trai ba mươi hai tuổi. Rachel cúi đầu và trao giỏ quýt làm quà.
– Tuyệt quá! Ôi chao, cháu cứ bày vẽ làm gì! – Bà Eleanor hòa nhã đáp. Sao con bé lại mang quýt tới chứ, – nó nghĩ giờ là Tết Nguyên đán à? Và sao nó lại cúi đầu như một ả geisha Nhật ngớ ngẩn chứ? – Cháu có thấy thích Singapore không?
– Có ạ, cháu rất thích. – Rachel đáp. – Anh Nick đưa cháu đi ăn những món ăn đường phố ngon nhất đấy ạ.
– Con đưa bạn đi đâu? – Bà Eleanor nhìn con trai vẻ hồ nghi. – Thật ra con cũng chỉ là một du khách thôi, – con đâu có biết tất cả những tiệm bí mật như mẹ.
– Bọn con tới Lau Pa Sat, Đường Sân bay cũ, Làng Hà Lan. – Nick bắt đầu kể.
– Alamak! Có gì để ăn ở Làng Hà Lan chứ? – Bà Eleanor kêu lên.
– Nhiều lắm! Bọn con có món rau trộn ngon nhất cho bữa trưa. – Nick thanh minh.
– Vớ vẩn! Ai chẳng biết rằng chỗ duy nhất ăn món rau trộn là tiệm trên tầng thượng Lucky Plaza.
Rachel cười, sự căng thẳng của nàng nhanh chóng tan biến. Mẹ Nick thật hài hước, – sao nàng lại phải lo lắng thế chứ?
– À, chỗ này đây… – Bà Eleanor nói với con trai, khoát tay ra hiệu.
– Con không biết mẹ đang nói gì, mẹ, chỗ này trông tuyệt mà.
– Alamak, con không biết căn hộ này khiến mẹ đau đầu thế nào đâu! Bố mẹ cho sơn lại sàn tới sáu lần mới đúng ý đấy. – Nick và Rachel trân trân nhìn lớp sàn gỗ sồi màu trắng sáng bóng rất đẹp. – Và sau đó phải làm lại một số đồ đạc đặt riêng trong các phòng ngủ của khách, và số rèm tự động trong phòng ngủ của mẹ cũng không đủ tối. Mẹ phải ngủ trong một phòng ngủ của khách ở bên kia căn hộ suốt hơn một tháng trời vì chờ đám rèm đặt hàng từ Pháp.
Phòng chờ lối vào mở sang một phòng lớn với phần trần cao chín mét và một mạng lưới cửa sổ mái khiến cho cả căn phòng ngập tràn ánh sáng. Không gian càng ấn tượng hơn nữa nhờ một cái bể hình bầu dục ở chính giữa, với những chiếc sô pha màu cam của hãng Hermès bố trí rất chỉnh ở cả hai bên bể. Từ trần, một ngọn chúc đài xoắn ốc với những giọt lệ bằng pha lê và vàng xoáy tròn xuống cho tới khi gần như chạm tới chiếc bàn cà phê gỗ hình bầu dục. Rachel không tin nổi bố mẹ Nick sống ở một nơi thế này, – trông giống phần sảnh của một khách sạn sang trọng nào đó hơn. Có tiếng điện thoại reo ở phòng khác, và một người hầu ló ra từ một khuôn cửa thông báo: – Là các bà Foo và Leong gọi ạ.
– Ồ, Consuelo, mời họ lên. – Bà Eleanor nói. Cuối cùng, lực lượng tiếp viện cũng đã đến đây.
Nick nhìn mẹ ngạc nhiên. – Mẹ mời cả người khác à? Con cứ nghĩ chúng ta sẽ có một bữa tối gia đình yên tĩnh chứ.
Bà Eleanor mỉm cười. Chúng ta sẽ làm vậy nếu như chuyện chỉ là gia đình ta. – Chỉ là mấy người bạn của mẹ thôi mà, lah. Đầu bếp làm món mì nước, và món đó thì có thêm người lúc nào chẳng tốt hơn. Thêm nữa, mọi người đều muốn gặp con, và họ không thể chờ thêm để được gặp Rachel!
Nick mỉm cười với Rachel, cố giấu đi nỗi băn khoăn của mình. Anh muốn bố mẹ mình mình tập trung hoàn toàn tới Rachel, nhưng mẹ anh luôn gây ra những bất ngờ vào phút cuối như thế này.
– Đi đánh thức bố con đi, Nick, – Ông ấy hẳn đang chợp mắt trong phòng giải trí phía đằng kia đấy. – Bà Eleanor hướng dẫn.
Nick và Rachel đi về phía phòng giải trí. Tiếng súng, tiếng nổ nghe rõ từ bên trong. Khi họ đến chỗ cánh cửa vẫn mở rộng, Rachel nhìn thấy bố Nick gà gật trên một chiếc ghế tựa Đan Mạch trong khi màn hình ti vi phẳng gắn trên bức tường gỗ sồi phun cát đang phát sóng phim truyền hình Battlestar Galactica.
– Đừng quấy rầy bố. – Rachel thì thào, nhưng Nick vẫn cứ vào.
– Dậy thôi, dậy thôi. – Anh nói khẽ.
Bố Nick mở mắt và ngạc nhiên ngước nhìn Nick.
– Ồ, chào con. Đến giờ ăn tối rồi à?
– Vâng, thưa bố.
Bố Nick đứng dậy khỏi ghế và nhìn quanh, nhận thấy Rachel đang bẽn lẽn đứng ở khuôn cửa.
– Chắc hẳn cháu là Rachel Chu. – Ông nói, đưa tay vuốt tóc ra sau.
– Vâng ạ. – Rachel đáp, bước hẳn vào phòng. Bố Nick chìa tay ra.
– Bác là Philip Young. – Ông mỉm cười nói, bắt tay nàng thật chặt. Rachel thấy mến ông ngay, cuối cùng thì nàng cũng hiểu diện mạo của bạn trai mình từ đâu mà có. Đôi mắt to và khuôn miệng duyên dáng của Nick giống hệt mẹ anh, nhưng cái mũi mỏng, cái cằm cương nghị, và mái tóc đèn nhánh dày dặn của anh giống bố không lẫn đi đâu được.
– Bố về khi nào thế? – Nick hỏi bố.
– Bố bắt chuyến bay sáng từ Sydney. Bố vốn chưa có kế hoạch về cho đến cuối tuần, nhưng mẹ con cứ nằng nặc bắt bố bay về hôm nay.
– Chú làm việc ở Sydney ạ, chú Young? – Rachel hỏi.
– Làm việc à? Không, chú tới Sydney không phải để làm việc. Đó là nơi quá tuyệt không phải để làm việc. Cháu bị phân tâm bởi thời tiết và cảnh biển, những cuộc đi bộ dài và thú câu cá nữa.
– Ồ, cháu hiểu. – Rachel nói. Nàng nhận thấy giọng ông pha trộn Anh, Hoa và Úc rất đặc biệt.
Vừa lúc ấy, có tiếng gõ cửa, và Astrid ló vào.
– Cháu được nghiêm lệnh bắt tất cả đây. – Cô tuyên bố.
– Chị Astrid! Em không biết chị cũng đến tối nay. – Nick nói.
– Chà, mẹ em muốn gây ngạc nhiên. Ngạc nhiên ấy! – Astrid nói, phẩy mấy ngón tay và mỉm cười giễu anh.
Tất cả quay trở lại phòng khách, nơi Nick và Rachel bị vây bởi cả đám thực khách. Các bà Lorena Lim và Carol Tai bắt tay Rachel, trong khi Daisy Foo ôm lấy Nick. (Rachel không để lọt chi tiết Daisy là người đầu tiên ôm lấy anh suốt buổi tối.)
– Ây dà, Nicky, sao cháu giấu cô bạn gái xinh xắn lâu thế? – Daisy nói, chào Rachel cũng bằng một cái ôm nồng ấm. Rachel còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy ai đó nắm lấy tay mình. Cô nhìn xuống chiếc nhẫn hồng ngọc to bằng quả anh đào và những chiếc móng tay sơn đỏ rất dài rồi mới ngỡ ngàng nhìn lên một người phụ nữ đánh quầng mắt màu xanh mòng két và thoa phấn hồng còn dày hơn cả diễn viên nam đóng giả nữ.
– Rachel, cô là Nadine. – Người phụ nữ nói. – Cô đã nghe con gái mình nói rất nhiều về cháu.
– Vậy ạ? Con gái cô là ai thế ạ? – Rachel nhã nhặn hỏi. Vừa lúc ấy, nàng nghe thấy tiếng lanh lảnh ré lên ngay sau lưng mình.
– Nicky! Em nhớ anh quá! – Một giọng rất đặc biệt vang lên. Một cơn gió lạnh ào qua Rachel. Đó là Francesca Shaw, chào đón Nick bằng một cái ôm choàng rất chặt và một nụ hôn lên má. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì Francesca đã nở nụ cười rạng rỡ nhất và hôn tới tấp lên cả hai má Rachel. – Rachel, thật tuyệt lại được gặp chị!
– Ồ, em cũng có mặt ở tiệc độc thân của Araminta à? – Nick hỏi.
– Dĩ nhiên rồi. Tất cả bọn em đã có một quãng thời gian tuyệt vời, có phải không, chị Rachel? Một hòn đảo tuyệt đẹp, và đồ ăn cực ngon nhỉ? Em nghe nói chị đặc biệt thích món cá.
– Phải, đúng là một trải nghiệm đáng nói. – Rachel chậm rãi trả lời, sững sờ trước những lời của Francesca. Có phải cô ta đang thừa nhận trách nhiệm về con cá bị cắt xẻ? Cô nhận thấy son của Francesca để lại một dấu đỏ tươi trên má Nick.
– Anh không chắc em còn nhớ Astrid, chị họ anh. – Nick nói với Francesca.
– Dĩ nhiên nhớ chứ! – Francesca xộc tới chào Astrid bằng một cái ôm. Astrid cứng người, sửng sốt vì Francesca tỏ ra hết sức thân quen. Francesca nhìn kỹ Astrid từ đầu tới chân. Cô mặc chiếc váy bằng lụa nhiễu mịn trắng xếp nếp đằng trước có viền màu xanh dương. Cắt may rất khéo, chắc chắn phải là hàng xịn. Nhưng nhà thiết kế nào nhỉ?
– Váy đẹp quá ạ! – Francesca nói.
– Cảm ơn cô. Cô mặc màu đỏ trông rất xinh. – Astrid đáp.
– Hàng Valentino đấy ạ. – Francesca trả lời, ngừng lại để đợi Astrid tiết lộ nhà thiết kế trang phục của mình. Nhưng Astrid không đáp lại. Chẳng hề lỡ một nhịp, Francesca quay sang mẹ Nick và tuôn một tràng. – Chỗ này đẹp quá, cô Elle! Cháu muốn dọn đến ở ngay được. Tất cả rất Morris Lapidus, Miami Modern [114*] ! Làm cháu chỉ muốn mặc ngay một chiếc áo chẽn Pucci và gọi một ly cocktail whiskey chua.
[114] Morris Lapidus (1902-2001) là kiến trúc sư nổi tiếng với các khách sạn “Miami Modern”tân baroque được xây dựng vào những năm 1950 và 60, kể từ đó định hình phong cách khách sạn-khu nghỉ dưỡng. (ND)
– Òa, Francesca, cháu nói rất chuẩn. – Bà Eleanor phấn khởi nói. – Tất cả mọi người, tối nay chúng ta sẽ làm khác một chút, – tất cả chúng ta sẽ ăn trong gian bếp nhỏ nhà tôi, – Bà tuyên bố khi dẫn khách khứa vào một gian bếp mà với Rachel có vẻ chẳng nhỏ tí nào. Không gian rộng lớn trông như ý tưởng của một người sành ăn về thế nào là thiên đường – một đền thờ sáng bóng bằng đá cẩm thạch Calacatta trắng, những bề mặt thép không gỉ, và những thiết bị hiện đại. Một người đầu bếp mặc đồng phục trắng đứng bên chiếc bếp lò Viking hạng thương mại, đang bận theo dõi những chiếc nồi đồng sôi sùng sục, trong khi ba người phụ bếp đôn đáo chạy quanh thực hiện những khâu chuẩn bị cuối cùng. Ở đằng xa là một hốc tường có quầy cao theo phong cách quán ăn art deco [115*] .
[115] Trường phái nghệ thuật và trang trí mang tính triết trung bắt đầu tại Paris vào thập niên 1920 và phát triển ra toàn thế giới trong thập niên 1930. Nghệ thuật Art Deco tiêu biểu bởi tính thanh lịch, quyến rũ, công năng và hiện đại. (ND)
Khi họ ngồi vào chỗ, bà Carol liếc nhìn người đầu bếp khéo léo múc nước dùng đỏ thẫm vào các bát canh cỡ lớn bằng sứ trắng. – Oa, chị Eleanor, – em cảm thấy như đang ăn bên bàn bếp của một nhà hàng sang trọng nào đó vậy. – Bà ấy nói.
– Không thú vị ư? – Bà Eleanor vui vẻ nói. Bà nhìn Rachel và nói – Cô chưa bao giờ được phép đặt chân vào bếp ở nhà mẹ chồng mình. Giờ, cô lại ăn ở chính bếp nhà mình, và thực tế còn trực tiếp xem nấu nướng nữa! Rachel mỉm cười thích thú, – đây là một phụ nữ rõ ràng chưa bao giờ nấu một bữa ăn trong đời nhưng có vẻ thích cảm giác mới mẻ khi được vào bếp.
– Chà, cháu thích nấu ăn. Cháu chỉ mơ một ngày có một căn bếp đẹp như của cô thôi, cô Young. – Rachel nói.
Bà Eleanor mỉm cười hòa nhã. Tôi chắc cô có thể làm được, – với tiền của con trai tôi.
– Rachel nấu ăn rất ngon. Không có cô ấy, có lẽ con tối nào cũng ăn mỳ sợi khô. – Nick thêm vào.
– Như thế mới đúng là cháu chứ. – Bà Daisy nói. Bà ấy nhìn Rachel và nói: – Cô thường gọi Nicky là ‘Cu Mỳ’, – lúc còn bé nó lúc nào cũng chỉ khoái mỳ. Bọn cô thường đưa nó tới những nhà hàng hạng nhất ở Singapore, và tất cả những gì nó cần là một đĩa mỳ xào chan đẫm sốt.
Trong khi bà ấy nói, ba phụ bếp bước đến bàn ăn và đặt những bát lớn mỳ nước còn bốc hơi nghi ngút trước mặt từng thực khách.
Rachel kinh ngạc trước cách bài trí rất đẹp mắt những con tôm, miếng chả cá, những miếng đậu phụ rán phồng, và nửa quả trứng luộc kỹ được sắp xếp rất đẹp bên trên lớp mỳ gạo thái dày và nước dùng cay nồng. Trong vài phút, cả phòng chìm vào im lặng khi tất cả mọi người xì xụp món mỳ đặc biệt và cảm nhận vị nước dùng thơm ngon.
– Cháu nhận được vị sữa dừa trong nước dùng, nhưng có gì đó hơi chua chua, đá vị cay cay ấy nhỉ? Có phải là Kaffir không ạ? – Rachel hỏi.
Đồ khoe khoang, bà Eleanor nghĩ.
– Đoán chuẩn lắm. Là me đấy. – Bà Daisy trả lời. Con bé này không vớ vẩn đâu, – nó thực sự biết nấu ăn.
– Rachel, thật ấn tượng là chị rành về gia vị. – Francesca chõ vào, giọng điệu thân thiện giả bộ của cô ta chẳng hề che giấu được thái độ coi thường.
– Hẳn nhiên là không thạo như chị biết cách moi ruột cá rồi. – Rachel đáp trả.
– Mấy cháu đã đi câu cá à? – Ông Philip ngạc nhiên ngước lên khỏi món mỳ của mình.
– Ồ, vâng ạ. Một người thậm chí còn bắt được một con cá lớn sắp tuyệt chủng cơ ạ. Chúng cháu cố thuyết phục cô ấy thả con cá trở lại, nhưng cô ấy không chịu, và cuối cùng nó cắn cô ấy rõ đau. Máu me vương vãi khắp nơi. – Francesca nói, cắn đứt cái đầu tôm to tướng và nhả vào thành bát.
– Đáng đời cô ta, lah! Đại dương của chúng ta bị đánh bắt quá nhiều, và chúng ta phải tôn trọng mọi sinh linh của Chúa. – Bà Carol tuyên bố.
– Vâng, cháu đồng ý. Các cô biết không, khi là một khách du lịch, ta cần học cách tôn trọng môi trường nơi mình đến. – Francesca nói, trừng mắt nhìn Rachel trong một phần mấy giây trước khi chuyển ánh mắt sang Astrid. – Chị Astrid, khi nào em có thể mời chị tham gia một ủy ban của em được nhỉ?
– Ủy ban gì thế? – Astrid hỏi vì phép lịch sự nhiều hơn là sự tò mò.
– Tùy chị chọn thôi, – em nằm trong ban quản trị Bảo tàng Lịch sử Singapore, Bảo tàng Nghệ thuật Đương đại, Hội Di sản, Câu lạc bộ Pulau, Ban Cố vấn Nghệ thuật Văn hóa ở SBC, ban chỉ đạo Tuần lễ Thời trang Singapore, Vườn thú Singapore, ủy ban Sưu tầm Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên Lee Kong Chian, Hiệp hội Những người sành Rượu vang, quỹ Save the Shahtoosh, ủy ban của nhóm Những người giúp đỡ Thiên Chúa giáo, và dĩ nhiên là cả Quỹ Shaw nữa.
– Ối chà, bé con ba tuổi nhà tôi khiến tôi bận lắm. – Astrid bắt đầu.
– Một khi bé đi mẫu giáo thì chị chẳng còn phải làm gì, chị thật sự nên cân nhắc tham gia một quỹ từ thiện của em. Em có thể giúp chị rút ngắn thủ tục vào một ủy ban. Em nghĩ chị là người có khiếu thiên bẩm rồi.
– Này Rachel, cô nghe nói cháu dạy ở NYU với Nick phải không? – Bà Lorena cắt ngang. Con bé Francesca đang làm phiền mình. Bọn mình ở đây để tìm hiểu RACHEL, chứ đâu phải Astrid.
– Vâng, đúng vậy ạ. – Rachel đáp.
– Khoa nào vậy? – Bà Nadine hỏi, dù đã biết rõ câu trả lời, vì bà Eleanor đã đọc toàn bộ hồ sơ về Rachel Chu cho tất cả các bà trong lúc họ tận hưởng massage trị liệu dài cả tiếng ở Thâm Quyến.
– Cháu ở Khoa Kinh tế học ạ, và cháu dạy bậc đại học.
– Thế cháu được trả lương bao nhiêu một năm? – Nadine hỏi.
Rachel sững người.
– Ôi mẹ, với người Mỹ, hỏi xem một người kiếm được bao nhiêu là rất bất lịch sự. – Francesca nói, rõ ràng rất thích thú khi thấy Rachel gặp khó.
– Ồ, vậy à? Mẹ chỉ tò mò muốn biết một giảng viên đại học ở Mỹ có thể kiếm được bao nhiêu thôi mà. – Bà Nadine nói bằng giọng vô hại nhất.
– Cháu có bao giờ tính đến chuyện làm việc ở châu Á không? – Bà Daisy hỏi.
Rachel ngừng lại. Có vẻ giống như một câu hỏi khá căng, và nàng hình dung rằng nhóm người này sẽ phân tích kỹ bất kỳ câu trả lời nào nàng đưa ra.
– Dĩ nhiên ạ, nếu có cơ hội phù hợp. – Cuối cùng nàng trả lời.
Những người phụ nữ ngầm đưa mắt cho nhau, trong khi ông Philip húp nước dùng.
Sau bữa tối, khi cả nhóm chuyển sang phòng khách để uống cà phê và tráng miệng, Astrid đột ngột tuyên bố cô phải đi.
– Chị ổn chứ? – Nick hỏi. – Tối nay hình như chị hơi khó chịu.
– Chị ổn... chị vừa nhận được tin nhắn của Evangeline nói rằng Cassian đang nổi loạn và không chịu đi ngủ, cho nên tốt hơn cả là chị về đã.
Thực tế, Evangeline đã thông báo với cô rằng Michael vừa ghé qua và đang đọc truyện cho Cassian để dỗ cậu bé đi ngủ. ĐỪNG ĐỂ ANH ẤY ĐI, Astrid cuống cuồng nhắn tin lại.
Nick và Rachel quyết định chớp lấy cơ hội này để rút lui, với lý do mệt sau cả ngày dài đi lại.
Ngay khi thang máy khép lại, bà Eleanor mở màn: – Mọi người có thấy cái cách con bé đó trợn mắt nhìn mọi thứ quanh căn hộ không?
– Này mình, em mất cả năm trời trang trí. Dĩ nhiên mọi người sẽ ngợp rồi, – đó đâu phải là điểm mấu chốt? – Ông Philip xen ngang khi tự lấy một khoanh bánh chuối sô cô la lớn.
– Anh Philip, bộ não kinh tế học nhỏ nhoi của nó đang bận định giá mọi thứ đấy. Anh có thể nhìn thấy con bé tính toán mọi thứ bằng đôi mắt lồi ra đấy. Và còn cả chuyện nấu nướng cho Nick nữa. Rõ kinh khủng! Cứ như thể việc đó gây ấn tượng với em vậy, khi biết rằng con bé mó đôi tay nông dân thô lậu lên đồ ăn của thằng bé!
– Này, tối nay mình rất ổn, mình ạ. – Ông Philip nói. – Thành thật mà nói, anh thấy con bé rất dễ chịu, và các nét của nó khá ưa nhìn. Ông rất cẩn trọng nhấn mạnh lời mình, vì biết rằng vợ mình sẽ càng đố kỵ hơn nữa trước ý nghĩ một người phụ nữ khác ở gần mình được công khai nhìn nhận là xinh đẹp.
– Em đồng ý với anh Philip. Con bé thật sự khá xinh. Cho dù chị có thừa nhận hay không, chị Eleanor, thì ít ra con trai chị cũng rất sành đấy. – Bà Daisy nói, trong khi dõi theo người hầu rót cà phê cho mình.
– Thật à? Cô có nghĩ con bé xinh bằng Astrid không? – Bà Eleanor hỏi.
– Astrid đẹp kiểu nổi loạn, gợi tình. Con bé này hoàn toàn khác. Nó có nét đẹp giản dị hơn, điềm đạm hơn. – Bà Daisy nhận xét.
– Nhưng cô không nghĩ nó chẳng hề có ngực à? – Bà Eleanor nói.
Ông Philip thở dài. Với vợ ông thì không có chuyện thắng được. – Thôi, chúc mọi người ngủ ngon. Đến giờ tôi xem CSI: Miami rồi – Ông nói, đứng lên khỏi sô pha và đi về phòng giải trí. Francesca đợi ông vòng qua góc rồi mới lên tiếng.
– Chà, cháu thì nghĩ cô hoàn toàn đúng về cô gái này, cô Elle. Cháu đã ở cùng suốt cả mấy ngày cuối tuần Rachel, và cháu đã nhìn thấy bản chất thật của cô ta. Trước hết, cô ta chọn những váy áo đắt tiền nhất ở cửa hàng trong khu nghỉ dưỡng khi cô ta thấy Araminta sẽ chi tiền. Tối nay cô ta mặc một bộ đó đấy.
– Cái váy tím trơn ấy á? Alamak, cô ta chẳng có gu gì cả! – Bà Nadine kêu lên.
Francesca tiếp tục màn quy kết của mình.
– Sau đó, suốt cả ngày hôm qua cô ta tham gia đủ các lớp ở khu nghỉ dưỡng – yoga, Pilates, Nia, đủ thứ. Cứ như thể cô ta đang cố tránh chúng cháu và tận dung cho hết mọi thứ ở chỗ chăm sóc sức khỏe ấy. Và các cô cần nghe những lời cô ta nói lúc bữa tối – cô ta càn rỡ tuyên bố rằng cô ta theo đuổi Nicky vì anh ấy là một hũ vàng. Thực ra, cháu nghĩ chính xác lời cô ta nói là ‘anh ấy là RÕ RÀNG là một mỏ vàng.’
– Chết, chết, chết, các chị tưởng tượng được không! – Bà Nadine nói, rùng mình.
– LeaLea, gặp cô ta rồi chị sẽ làm gì bây giờ? – Bà Carol hỏi.
– Cháu nghĩ cô ả này cần bị tống cổ. Những gì cô phải làm là lên tiếng, cô Elle, và như cháu đã nói với cô, cháu rất sẵn lòng giúp cô. – Francesca nói, nhìn bà Eleanor đầy ý nghĩa.
Bà Eleanor mất một lúc để tìm câu trả lời, trong khi khuấy tách cappuccino đã lọc bỏ hết cà phê đầy chủ ý. Nhiều tuần qua bà luôn trong trạng thái hoảng hốt, nhưng giờ cuối cùng bà đã gặp cô Rachel Chu này, một sự bình thản siêu nhiên choán lấy bà. Bà có thể thấy những gì mình cần phải làm, và bà biết bà phải bí mật tiến hành. Bà đã tận mắt chứng kiến những tổn thương mà sự can thiệp thô bạo của bố mẹ có thể gây ra cho con cái; chính những người có mặt ở đây đang phải gánh chịu điều đó – quan hệ của Daisy với các con trai mình rất căng thẳng, trong khi con gái lớn của Lorena đã cắt đứt mọi liên lạc với mẹ sau khi chuyển tới Auckland cùng người chồng New Zealand.
– Cảm ơn cháu, Francesca. Cháu lúc nào cũng giúp cô rất nhiều, – cuối cùng bà Eleanor nói. – Hiện giờ, cô không nghĩ chúng ta cần làm gì cả. Tất cả chúng ta chỉ cần ngồi yên và xem, bởi vì mọi chuyện sắp thú vị rồi.
– Chị nói đúng, Elle, – chẳng cần phải vội gì cả. Thêm nữa, sau khi ở Thâm Quyến, mọi lá bài đều trong tay chị rồi. – Bà Lorena hân hoan nói khi gạt bỏ lớp kem phủ trên chiếc bánh của mình.
– Có chuyện gì ở Thâm Quyến vậy ạ? – Francesca háo hức hỏi.
Eleanor lờ câu hỏi của Francesca và mỉm cười. – Có thể tôi thậm chí chẳng phải chơi lá bài Thâm Quyến. Chúng ta chớ quên, tất cả thành viên nhà Young và nhà Shang đều sắp tụ tập về Singapore dự đám cưới nhà Khoo rồi.
– Ô hô! Có ai muốn đặt cược rằng con bé thậm chí không trụ nổi hết cuối tuần không? – Bà Nadine cười rinh rích.