← Quay lại trang sách

Chương 17 Rachel - SINGAPORE

Mẹ cố gắng liên lạc với con nhiều ngày rồi! Con ở đâu vậy? Con có nhận được tất cả lời nhắn mẹ để lại ở khách sạn không? – Bà Kerry hỏi con gái mình bằng thứ Quan thoại liến thoắng.

– Mẹ, con xin lỗi, – con đi vắng suốt kỳ nghỉ cuối tuần và chỉ vừa mới trở về. – Rachel đáp, hơi cao giọng như nàng vẫn làm vậy mỗi khi nàng nói chuyện với ai đó ở xa, cho dù nàng nghe rất rõ mẹ mình.

– Con đi đâu thế?

– Con tới một hòn đảo vắng vẻ ở Ấn Độ Dương dự một bữa tiệc độc thân.

– Hả? Con tới Ấn Độ ư? – Mẹ nàng hỏi, vẫn còn ngơ ngác.

– Không, không phải Ấn Độ. Chỉ là một HÒN ĐẢO ở ẤN ĐỘ DƯƠNG, ngoài khơi Indonesia. Mất một tiếng bay từ Singapore.

– Con đi hẳn máy bay chỉ cho hai ngày thôi à? Ôi trời, sao lại phí phạm tiền bạc thế!

– Ôi chao, con có trả tiền đâu, với lại, con bay bằng máy bay riêng mà.

– Con bay bằng máy bay riêng à? Máy bay của ai thế?

– Của cô dâu.

– Oa! Thật may mắn, ah. Cô dâu giàu lắm à?

– Mẹ, những người này... – Rachel bắt đầu kể, rồi thận trọng hạ thấp giọng. – Cả cô dâu và chú rể đều đến từ những gia đình rất giàu có.

– Thế à? Thế còn gia đình Nick thì sao? Họ có giàu không? – Bà Kerry hỏi.

Làm sao nàng biết đây sẽ là câu hỏi tiếp theo từ miệng mẹ nàng chứ?

Rachel liếc về phía phòng tắm. Nick vẫn đang tắm, nhưng nàng quyết định bước ra khỏi phòng. Nàng đi vào vườn, tiến về phía khuất bóng và yên tĩnh của bể bơi.

– Vâng, mẹ ạ, Nick xuất thân trong gia đình giàu có. – Rachel nói, ngồi xuống một chiếc ghế dài bên bể bơi.

– Con biết đấy, mẹ nghi ngờ từ lâu rồi. Cậu ấy được nuôi dạy rất tốt. Mẹ có thể nói ngay chỉ bằng việc nhìn cách cậu ấy ứng xử trong bữa tối thôi. Phong thái rất đáng mến, và cậu ấy luôn mời mẹ phần thịt ngon nhất, như phần má cá hay những miếng vịt ngon nhất.

– Ôi không, chuyện đó không đáng gì, mẹ à, vì có vẻ tất cả mọi người ở đây đều giàu. Con nghĩ con vẫn còn hơi bị sốc văn hóa, hoặc có lẽ sốc tiền mặt. Cái cách những người này tiêu tiền ấy, – nhà cửa rồi máy bay và hàng chục người hầu kẻ hạ, – mẹ cần tận mắt nhìn cơ. Cứ như thể ở đây không hề xảy ra suy thoái ấy. Mọi thứ đều cực kỳ hiện đại và hào nhoáng.

– Tất cả những điều đó mẹ đã nghe kể từ những người bạn từng tới Singapore. Rằng ở đó sạch sẽ, quá sạch sẽ. – Bà Kerry ngừng một lát, giọng bà có chút lo lắng. – Con gái này, con cần lưu ý nhé.

– Ý mẹ là sao, mẹ?

– Mẹ biết những gia đình ấy có thể thế nào, và con không muốn khiến họ có ấn tượng rằng con bám lấy tiền bạc của Nick đâu. Từ nay trở đi, con cần cực kỳ cẩn thận với cách con thể hiện bản thân đấy.

Quá muộn rồi, Rachel nghĩ. – Con chỉ là chính con thôi, mẹ à. Con sẽ không thay đổi cách con hành xử. – Nàng rất muốn kể cho mẹ nàng về những ngày cuối tuần kinh khủng, nhưng nàng biết điều đó chỉ làm bà lo lắng một cách không cần thiết. Nàng cũng làm như vậy với Nick, chỉ chia sẻ những chi tiết mơ hồ nhất. (Thêm nữa, họ đã mất gần hết buổi chiều cho màn ân ái kéo dài, và nàng không muốn làm hỏng niềm hạnh phúc sau ái ân của họ bằng bất kỳ câu chuyện hãi hùng nào.)

– Nick có tử tế với con không? – Mẹ nàng hỏi.

– Dĩ nhiên rồi, mẹ. Nick rất ngọt ngào, luôn như vậy ạ. Ngay lúc này anh ấy chỉ hơi bị phân tâm với đám cưới sắp tới của bạn anh ấy thôi. Đó sẽ là đám cưới lớn nhất châu Á đấy, mẹ ạ. Tất cả các báo đều đưa tin.

– Thế à? Mẹ có nên kiếm một tờ báo tiếng Trung khi mẹ tới San Francisco ngày mai không nhỉ?

– Chắc chắn rồi, mẹ cứ thử xem. Cô dâu là Araminta Lee, còn chú rể là Colin Khoo. Mẹ hãy tìm tên họ xem.

– Bố mẹ Nick thế nào?

– Con không biết. Tối nay con mới gặp họ.

– Con đã ở đó gần một tuần và vẫn chưa gặp bố mẹ cậu ấy sao? – Bà Kerry nói, đèn cảnh báo lóe lên trong đầu bà.

– Tuần vừa rồi họ không ở trong nước, mẹ ạ, và bọn con cũng đi vắng dịp cuối tuần mà.

– Vậy là con sẽ gặp bố mẹ cậu ấy hôm nay à?

– Vâng, dùng bữa tối ở nhà họ.

– Nhưng tại sao các con lại không ở chỗ họ chứ? – Bà Kerry hỏi, sự lo lắng của bà tăng lên. Có rất nhiều dấu hiệu nho nhỏ mà cô con gái Mỹ hóa của bà không hiểu.

– Mẹ, đừng phân tích thái quá việc này nữa. Bạn của Nick sở hữu khách sạn, cho nên bọn con ở đây trong suốt thời gian đám cưới cho tiện. Nhưng bọn con sẽ chuyển tới nhà bà nội anh ấy tuần tới.

Bà Kerry không tiếp nhận lời giải thích của con gái. Trong tâm trí bà, vẫn rất vô lý việc cậu con trai duy nhất của một gia đình người Hoa lại ở khách sạn với bạn gái của mình thay vì ở nhà bố mẹ. Trừ phi cậu ta thấy xấu hổ vì Rachel. Hay tệ hơn nữa, có lẽ bố mẹ cấm cậu ta đưa con bé về nhà.

– Con định mang quà gì tới cho bố mẹ cậu ấy? Con có mang những món quà Estée Lauder như mẹ dặn con không?

– Không ạ, con nghĩ sẽ là quá riêng tư mới tặng cho mẹ Nick mỹ phẩm mà chưa hề gặp bác ấy. Ở khách sạn có một cửa hàng hoa rất đẹp, và...

– Không, con gái ơi, đừng bao giờ mang hoa! Đặc biệt không dùng loại hoa trắng con thích. Hoa trắng chỉ dành cho đám tang. Con nên mang tặng họ một giỏ quýt đầy, và đưa cho họ bằng cả hai tay. Và phải bảo đảm rằng con cúi đầu thật thấp khi con chào bố mẹ cậu ấy lần đầu tiên. Đây là những cử chỉ kính trọng.

– Con biết mà, mẹ. Mẹ cứ làm như con là đứa trẻ năm tuổi ấy. Sao bỗng nhiên mẹ lại lo lắng vậy?

– Đây là lần đầu tiên con nghiêm túc với một chàng trai người Hoa. Có rất nhiều điều con chưa biết về lối lễ nghi đúng mực với những gia đình này.

– Con không ngờ mẹ lại cổ lỗ thế. – Rachel đùa. – Với lại, gia đình anh Nick dường như không thật sự gốc Hoa tí nào. Có vẻ họ còn Anh hơn hết thảy.

– Chuyện đó không thành vấn đề. Con là người Hoa, và con vẫn cần hành xử như một cô gái Hoa được nuôi dạy tử tế. – Bà Kerry nói.

– Đừng lo mà mẹ. Chỉ là bữa tối thôi. – Rachel nói khẽ, mặc dù nỗi lo lắng của nàng bắt đầu hình thành.